Chương 10

Clifton Lawrence thông báo với Toby. “Tôi đã hoàn tất hợp đồng biểu diễn của anh tại Las Vegas và đã thuyết phục được Dick Landry chịu giúp anh nâng cao màn diễn. Đó là tay cự phách về trình diễn ở câu lạc bộ”.
“Thật tuyệt. Khách sạn nào ạ, Flamingo hay Thunderbird?”. Toby háo hức.
“Sai toét. Oasis!”
Toby liếc Clifton xem có phải ông đùa. “Tôi chưa bao giờ...”
“Tôi biết chưa bao giờ anh nghe cái tên ấy”, Clifton ngắt lời, lặp lại ý hôm nào, “và họ cũng chưa từng nghe tên anh. Thực ra là họ tin tôi, khi nghe tôi nói rằng anh diễn tốt”.
Toby cảm động. “Tôi không biến ông thành kẻ nói láo đâu”.
Chỉ trước lúc đi Toby mới cho Alice Tanner biết là anh sẽ diễn ở Las Vegas. Bà hân hoan. “Em biết anh sẽ thành công mà”. Bà ôm choàng lấy anh. “Khi nào khởi hành, anh yêu? Anh muốn em ăn mặc ra sao trong đêm ra mắt?”
Toby có vẻ âu sầu. “Anh muốn lắm mà không mang được em đi theo. Anh phải làm việc kín thời gian em ạ, cả ngày lẫn đêm. Vừa biểu diễn vừa tập luyện các trò mới”.
Tanner giấu sự thất vọng trong cái ôm anh chặt hơn. “Em hiểu. Thế anh đi lâu không?”
“Anh chưa biết. Lịch biểu diễn vẫn bỏ ngỏ mà em”.
Trái tim Tanner dự báo một điềm chẳng lành nhưng bà chỉ im lặng chìa má đón nụ hôn tạm biệt của Toby. Chỉ khi anh đã đi khuất bà mới oà lên nức nở.
Thành phố cờ bạc Las Vegas thuộc bang Nevada mọc lên từ sa mạc dường như thể chờ đón Toby tới. Từ trên cao anh đã có cảm giác nó dành riêng cho mình. Toby bay cùng Hai tay ấy và một chiếc Limousine đen bóng đã chờ sẵn khi họ bước xuống thang máy bay. Lần đầu tiên Toby được nếm mùi vị sang trọng mà anh hằng mơ ước và cũng hằng tin tưởng một ngày không xa nữa nó sẽ thuộc về mình.
“Chuyến bay dễ chịu, thưa ông Temple?”. Người lái xe hỏi.
“Thì vẫn chán chết như mọi lần”. Toby hờ hững đáp, ngả người ra đệm xe êm ái. Anh bắt gặp Hai tay ấy nhìn nhau cười sau câu nói của anh, và cười với họ. Anh và họ cùng một giuộc rồi.
Oasis nằm bên lề khu trung tâm Las Vegas, cách xa những khách sạn nổi tiếng của cái thành phố cờ bạc này. Nhưng với Toby, nơi đây có một thứ khiến anh sướng mê người mà chưa nơi nổi tiếng hoặc sang trọng nào có được. Đó là tấm biển quảng cáo khổng lồ với những con chữ to tướng mà cách hàng trăm mét cũng thấy.
Chương trình biểu diễn
ngày 4 tháng Chín
LILI WALLACE
TOBY TEMPLE
Không còn gì đẹp hơn thế nữa, với Toby! “hãy nhìn xem”. Anh bảo Hai tay ấy.
O’Hanlon chỉ đá mắt qua, cười cợt. “Hay nhỉ! Anh nghĩ sao? Đừng có lo. Lili Wallace đứng trên anh ở quảng cáo nhưng sẽ nằm dưới anh ở giường, sau khi đêm diễn kết thúc”.
Parker, quản lý khách sạn Oasis trạc tuổi bốn mươi, nước da xanh tái, vồn vã chào Toby và đích thân đưa anh về tận phòng, xăm xắm. “Thưa ông Temple, thật vinh hạnh khi ông đến với khách sạn chúng tôi. Ông muốn gì, bất cứ điều gì, xin cứ gọi đích danh tôi”.
Bây giờ thì Toby đã nhận thức được mọi sự tiếo đón này là dành cho Clifton chứ không phải cho anh, là vì lần đầu tiên Oasis được người đại lý huyền thoại kia cho khách hàng của mình đến biểu diễn. Sau cái gã Toby vô danh này, hẳn tay quản lý hy vọng, các lần sau, Clifton sẽ cử đến các ngôi sao thực thụ. Sẽ tới ngày mọi sự đảo ngược, Toby cay cú nghĩ.
Toby theo viên quản lý vào lô phòng dành cho anh, gồm ba buồng ngủ, một phòng khách, bếp, và ban công ngoài trời. Tủ rượu đầy ắp, rất nhiều hoa và trái cây, sách báo ê hề.
“Thưa ông Temple, còn điều gì khiến ông chưa thật hài lòng không ạ?”. Parker hỏi.
Toby nghĩ ngay tới những căn phòng vừa ăn vừa ngủ chung với gián với chuột mà anh từng thuê, gật gù. “Tất nhiên, còn. Nhưng tôi vốn dễ tính nên thế này cũng tạm ổn rồi”.
Parker nói: “Ông Landry đã tới trước ông khoảng một giờ. Tôi cũng đã cho dọn sạch một phòng để ông tập dượt vào lúc ba giờ”.
“Cảm ơn”.
Parker lui ra. Toby lững thững từ buồng nọ sang buồng kia, tin rằng từ nay mình sẽ chỉ sống ở những nơi tương tự và có tất cả những gì anh ước muốn; tất cả, từ danh vọng, tiền nong đến gái đẹp, và sẽ không thể thiếu tiếng cười chen lẫn tiếng vỗ tay của khán giả. Có nó, tức là anh không còn thiếu thốn gì nữa.
Dick Landry chỉ hơn Toby hai, ba tuổi nhưng nom già khú với cái đầu rụng gần hết tóc, mặt mũi nhăn nheo. Bắt đầu sự nghiệp từ sân khấu Broadway, anh từng hát trong dàn hợp xướng, rồi múa, rồi biên đạo múa, và giờ là đạo diễn. Trong phạm vi công việc và khả năng của mình, anh luôn biết phân biệt cái có thể và không thể. Thí dụ anh không thể biến một cuộc trình diễn tồi thành hay nhưng có thể làm cho nó mang vẻ hay ho, còn nếu đã có màn diễn hay thì anh có thể nâng nó thành tuyệt phẩm. Anh mới nghe đến cái tên Toby Temple vài ngày nay, do Clifton nói ra, và cũng chính vì con người nói ra cái tên đó mà anh phải gác bỏ mọi bận rộn để đến đây “nâng cấp” cho Toby, Dick Landry mãi mãi biết ơn Clifton đã góp phần không nhỏ tạo dựng ra mình.
Chỉ gặp Toby mười phút, Landry đã biết đó là một tài năng. Anh còn cười phá lên khi nghe Toby độc thoại. Đã bao giờ anh được cười như vậy chưa nhỉ? Hiếm lắm. Đâu phải vì những mẩu chuyện Toby kể ra hay vì cái cách anh kể, mà chính là cái vẻ thực thà đến ngây ngô của anh đã hoàn toàn chinh phục được Landry. Xem xong, anh cố gắng để không vỗ tay mà chỉ nói. “Khá lắm!”
Toby sung sướng. “Cảm ơn anh. Clifton cam đoan rằng anh sẽ dạy tôi diễn thế nào để trở nên nổi tiếng”.
“Clifton chỉ nhờ tôi mỗi việc ấy”, Landry nói. “Cả hai ta sẽ cùng phải cố gắng. Thí dụ anh hãy cố gắng để tài năng của mình được thể hiện dưới nhiều hình thức phong phú khác nữa, như hát chẳng hạn. Anh hát thử xem nào?”
Toby cất giọng. Qua vài ba câu, Landry gật gù. “Giọng thì xoàng thôi nhưng đôi tai thẩm âm tốt đấy. Tuỳ theo bài hát, nếu hợp, anh có thể khiến người nghe nghĩ rằng mình đang được thưởng thức Frank Sinatra không chừng. Sẽ phải có nhạc sĩ viết riêng ca khúc cho anh. Chả nên hát mãi bài mọi người vẫn hát. Di chuyển, thử di chuyển tôi xem”.
Toby làm vài vòng, Landry thở dài. “Tàm tạm. Tôi chỉ có thể làm anh giống như diễn viên múa mà thôi”.
“Có cần thiết không?”
“Anh nghĩ tôi có thì giờ và sức lực để làm những việc không cần thiết ư?
“Vậy thì hãy làm ngay. Còn chờ gì nữa?”
Hai tay ấy ngày nào cũng có mặt theo dõi Landry nâng cấp Toby, rồi O’Hanlon thêm chỗ này, Rainger bớt chỗ kia, rồi tranh luận, cũng vui nhưng mệt bã người. Chưa bao giờ Toby tập luyện căng thẳng khiến cơ bắp đau nhức thế này. Anh tập hát đến mức đang ngủ cũng hát. Lại có lúc đang ngủ cũng bật cười sằng sặc.
Hôm nào cũng thấy một, có hôm hai mẩu giấy nhét qua cửa phòng, nhắn rằng Alice Tanner gọi đến muốn gặp anh. Nó chỉ khiến anh nhớ lại bà đã ngáng trở anh thế nào, lúc nào cũng chê anh chưa đủ độ chín. Thực tế thì sao? Vậy bà ta còn gọi đến cho cái kẻ vẫn “xanh lè” này làm gì? Anh ném những mẩu giấy nhắn vào sọt rác. Rồi chúng cũng không xuất hiện nữa. Còn các buổi tập vẫn ngày một nặng nề hơn.
Bỗng một hôm Landry tuyên bố khiến Toby giật mình. “Tập dượt tạm ổn rồi. Anh đã sẵn sàng để đêm nay trình diễn chưa?”
Chả sẵn sàng cũng chả được. Quảng cáo cả tháng nay rồi. Cổ họng Toby bỗng đắng nghét.
Không cần phải đến khi đã xuất hiện những người trong nghề công diễn mới ồ à về một tài năng mới. Bằng linh tính, bằng thần giao cách cảm, từ thời điểm nào đó mà không một ai biết chính xác, nó cứ lặng lẽ lan truyền qua các sàn diễn, các rạp hát, dù là ở New York, London, Paris hay Rome, thậm chí Sydney...Người ta cứ thì thầm bàn tán, hỏi han, nghi hoặc. Ngoài ra, chẳng ai biết gì hơn nhưng họ vẫn nghi hoặc, bàn tán, hỏi han...
Song chỉ cần vài phút sau khi Toby xuất hiện trên sân khấu, khách sạn Oasis, mọi nghi hoặc bàn tán đều chấm dứt. Người ta báo tin cho nhau về sự xuất hiện của một ngôi sao.
Toby cảm động khi thấy Clifton đáp máy bay tới dự đêm diễn của anh, và còn ngồi lại với anh rất lâu sau đó. Ông đã bỏ buổi diễn của các khách hàng vốn đã nổi tiếng để đến với mình. Anh nghĩ.
Họ đang ngồi ở quầy cà phê của khách sạn. Toby hào hứng. “Rất nhiều người nổi tiếng đến xem. Và khi họ kéo nhau vào phòng thay đồ chúc mừng, tôi sung sướng phát khóc”.
Clifton hài lòng trước sự hồn nhiên của Toby, thật dễ chịu so với đám khách hàng khác của ông. Họ đã quá quen thuộc với sự nổi tiếng, thậm chí coi đó là sự tất nhiên, không thèm nhớ ai đã góp công làm nên cái tất nhiên đó. “Những người đó, nhìn ai có tài là họ biết ngay”, ông thản nhiên. “Khách sạn Oasis cũng vậy. Họ muốn lập hợp đồng với anh, muốn trả anh 1000 đôla mỗi tuần thay vì 650 đôla như hợp đồng cũ”.
Toby suýt làm đổ ly cà phê. “Một ngàn mỗi tuần? Tuyệt vậy ư, ông Clifton?”
“Tôi lại mới có sự đánh tiếng của hai khách sạn Thunderbird và El Rancho”. Toby chưa kịp nhảy cẫng lên ông đã nói tiếp. “Chẳng cần vãi đái ra đâu. Mới là diễn ở phòng khách thôi”. Ông nói như an ủi. “Chuyện muôn thuở ấy mà, Toby. Với tôi và với chính anh, anh đều là ngôi sao sáng, nhưng còn với những ngôi sao khác, anh có sáng hơn không?”
Ông đứng dậy. “Tôi phải ra sân bay đây”. Ông thở dài. “Về New York được vài tiếng rồi lại qua London luôn”. Ông đặt tay lên vai Toby. “Vẫn nên coi nơi đây là trường học. Tôi muốn, ngay cả khi đứng trên sân khấu anh vẫn không thôi nghĩ làm cách nào để trình diễn tốt hơn. O’Hanlon và Rainger đã đồng ý ở lại với anh. Hãy hợp tác tốt với họ. Cuối tuần Landry sẽ ghé qua xem tình hình thế nào”.
“Tôi xin nghe lời ông. Cảm ơn ông Clifton”.
Đã bước đi Clifton chợt dừng lại, cho tay vào túi. “Xin lỗi, suýt tôi quên. Có cái này cho anh”. Ông đưa chiếc hộp xinh xinh cho Toby. Anh mở ra.
Một đôi khuy tay áo mặt kim cương có hình ngôi sao.
Clifton đi rồi, Toby làm đúng theo những gì ông dặn, cùng Hai tay ấy quần quật tu chỉnh vở cũ, tập luyện vở mới. Rảnh rỗi, anh thường ra ngồi chơi bên hồ bơi của khách sạn. Gần ba chục cô gái cùng tham gia chương trình với anh và khoảng chục cô trong dàn đồng ca, lại thêm vài ba cô hâm mộ thường mặc đồ tắm cũng hay ra ngồi đó phơi nắng. Cô nào nom cũng đầy khêu gợi, cô sau Toby đều thấy khêu gợi hơn cô trước. Xưa nay, chưa bao giờ anh khó khăn khi phải “hạ nhiệt” cho cái của nợ đó, nhưng bây giờ nó còn mang một ý nghĩa khác. Trước kia các cô chỉ, hoặc nhận tiền của anh, hoặc biết anh có cái của quý làm họ sướng điên lên. Bây giờ, tên anh đã sừng sững trên tấm biển quảng cáo khổng lồ, tối tối anh đã có hàng trăm người hâm mộ, làm tình với anh bây giờ là làm tình với một ngôi sao. Và các cô tranh giành nhau mỗi đêm để được ngôi sao đi vào trong họ.
Mọi sự vẫn vô cùng tuyệt vời ở các ngày sau đó. Hôm nào cũng mãi gần trưa anh mới ngủ dậy, rồi xuống ăn sáng tại phòng chung. Anh thích thế, dù có thể đòi ăn tại phòng riêng, thậm chí ngay trên giường ngủ, còn tại đây, anh vừa ăn vừa “phải” ký tên cho đám người hâm mộ. Anh thích cái “phải” đó. Sau đó anh lao vào tập luyện. Chiều đến, anh ra bể bơi một lát, ngắm nghía, rồi chọn lấy một hoặc hai cô dẫn về phòng để đùa nghịch với nhau cho đến hết buổi chiều.
Và anh biết thêm một chuyện, biết đâu rồi chẳng đưa được vào màn diễn của mình. Các cô gái thường ăn mặc hở hang, vì vậy phải tìm mọi cách để che kín được lô. Một trong những cách họ thường làm là dùng nến phủ đi, chỉ chừa lại một hàng nhỏ nằm giữa. Việc làm tình cũng nhờ vậy mà thuận tiện hơn. Một cô nào đó chẳng giấu giếm gì hết, hỏn hển khoe với Toby. “Như xài đồ kích thích vậy. Bận chiếc quần chật vào, vài tiếng sau là bọn em lên cơn như kẻ cuồng dâm”.
Cô nào nói thì Toby đâu nhớ nổi. Đến tên nhiều cô anh còn chả buồn hỏi nữa là. Có thể anh nhớ bộ ngực này, cặp đùi kia, cái eo nọ...hoặc những biểu hiện tức cười khác nhau (anh nhớ nhất cái này) khi họ đạt tới cực khoái, nhưng tên tuổi họ thì chịu. Thôi thì cứ đánh đồng em cưng, bé yêu...Mà họ cũng tự ái gì đâu, có ép anh phải nhớ gì khác đâu, miễn là anh dẫn họ lên giường.
Rồi cũng chỉ còn tuần nữa là đến ngày chia tay Oasis. Sẽ là nơi nào tiếp theo, sao chưa thấy Clifton thông báo? Còn đang loay hoay với câu hỏi đó thì một hôm, vừa xong màn diễn, Toby nghe tiếng viên quản lý Parker thì thào bên tai. “Ông Al Caruso mời ông dùng chung bữa tối với ông ấy”.
Toby biết Al Caruso là người có tiếng tăm ở Las Vegas. Ông ta làm chủ một khách sạn và nghe nói là cổ đông của hai đến ba khách sạn khác. Anh còn nghe đồn rằng ông ta là Maphia, hoặc ít nhất, có đi lại với tổ chức ấy. Thì ông ta chứ đâu phải anh, hề hấn gì. Còn nếu ông ta thực sự thích anh thì nghĩa là anh có thể được trình diễn ở cái thành phố cờ bạc này bao lâu tuỳ thích. Anh thay nhanh quần áo, đi còn nhanh hơn, đến phòng anh ta.
Al Caruso ngoài năm mươi, thấp và phệ bụng song lại có cái nhìn thật dịu dàng khiến Toby nghĩ tới hình ảnh ông già Noel. Thấy anh đến, ông đứng dậy, vừa mỉm cười vừa chìa tay ra tự giới thiệu mình, rồi tiếp. “Tôi chỉ muốn trực tiếp nói đôi ba câu cảm tưởng của tôi về anh, Toby. Mời anh ngồi”.
Trong phòng còn có hai người đàn ông nữa, đều cao lớn, đều mặc quần áo sẫm màu, đều uống Cocacola và đều chẳng hé môi. Al Caruso cũng chẳng giới thiệu gì về họ. Ông ta nói tiếp.
“Tôi có nhiều thiện cảm với anh, Toby ạ. Nhiều lắm”. Rồi ông hướng về anh một khuôn mặt tươi cười với cặp mắt nâu tinh quái. Toby cũng cười tươi đáp lại.
“Cảm ơn ông Al Caruso. Tôi thật hân hạnh được nghe một người như ông nói vậy. Với tôi, nhiều ý nghĩa lắm”.
“Hãy gọi tôi là Al. Chỉ cần Al là đủ”.
“Vâng, tôi hiểu thưa ông...Al”
“Tương lai là của anh đấy, Toby. Chừng này tuổi tại Las Vegas này, tôi đã thấy vô số người đến và vô số kẻ đi. Nhưng anh sẽ trụ lại lâu lắm. Bởi vì anh có tài”.
Thật khéo nói, nghe mà mát lòng mát dạ. Trong cảm giác dễ chịu tràn ngập, Toby bỗng tự hỏi liệu có nên bảo Al Caruso hãy gặp Clifton mà bàn về chuyện công việc không. Rồi anh gạt ngay ý nghĩ đó đi, thấy mình tự bàn soạn hợp đồng biểu diễn của mình có lẽ cũng nhiều cái hay, cái tiện, bởi Al thích mình đến vậy cơ mà. Anh lại nghĩ, mình có thể ký với một cái giá mà ngay đến Clifton cũng không dám mơ, hãy cứ để Al nói trước, rồi mình sẽ liệu đòi thêm sau.
Al Caruso vẫn đang nói. “Tôi cười chảy nước mắt nước mũi, cả nước đái nữa. Chưa ai khiến tôi cười được như vậy”.
“Tôi cũng chưa bao giờ được ai khen kiểu như vậy, ngoài ông”. Toby thành thật đáp.
Al Caruso quay về phía hai người to con kia. “Có đúng ta từng bảo nom anh ấy đã muốn cười rồi không?”. Cả hai nhất loạt gật đầu, tăm tắp. Al Caruso bỗng lấy vẻ nghiêm chỉnh “Bây giờ tôi sẽ nói lý do mời anh tới gặp tôi”.
Giây phút kỳ diệu đã đến. Clifton thật ngốc nghếch khi đang bận rộn tận châu Âu với một khách hàng nào đó. Lẽ ra ông phải ở đây mà tự tay ký cái hợp đồng này. Trở về, chắc ông sẽ ngạc nhiên lắm đây. Nào, bao nhiêu, hãy đặt giá đi, Al Caruso. Anh hơi nhoài người tới ông ta, nói:
“Vâng, tôi xin nghe, Al”.
“Millie yêu anh” Al Caruso buông ra gọn lỏn vậy.
Toby há hốc mồm, chưng hửng. Mình nghe sai, Al nói sai, hay mình nghe sót, Al nói sót?
“Tôi...xin lỗi...” Anh lúng túng. “Tôi nghe...không hiểu lắm...”
Al Caruso nói với vẻ thông cảm. “Millie yêu anh. Cô ấy đã tâm sự với tôi”.
Millie là ai? Chồng con gì chưa? Vợ hay con gái ông ta ư? Al Caruso cắt ngay ý nghĩ hỗn loạn trong đầu Toby. “Tôi bao cô ấy mấy năm nay. Anh biết, Millie phải tuyệt thế nào mới giữ được tôi lâu như vậy”. Ông ta quay sang hai gã vẫn câm tịt từ đầu đến giờ. “Bốn năm nhỉ?”
Hai gã tăm tắp gật đầu.
“Tôi yêu Millie, yêu phát điên phát cuồng”, Al Caruso nói như thổ lộ.
Toby đã thấy sợ, mặt tái ngắt. “Thưa ông...”
Al Caruso như đang trôi theo dòng hồi ức. “Chúng tôi, Millie và tôi, đã cùng hứa rằng sẽ thành thật với nhau, rằng tôi sẽ không ngủ với người đàn bà nào khác nữa, trừ với vợ, còn Millie thì cũng sẽ không đi lại với người đàn ông nào khác mà không nói với tôi”. Al Caruso vẫn mỉm cười nhưng ẩn sau đó là cái gì không rõ mà khiến Toby khiếp đảm.
“Thưa ông...”
Caruso vẫn không cho anh nói hết câu. “Toby, anh có biết vì anh mà Millie lần đầu tiên đã lừa dối tôi? Đúng không?” Ông ta quay sang nhân chứng. Hai gã tăm tắp gật đầu.
“Tôi xin...thề có Chúa...!” giọng Toby run rẩy, “không hề biết cô ấy là...của ông. Nếu biết...thì dù...trong mơ tôi cũng không dám...thưa ông Caruso”.
“Al, gọi tôi là Al”. Ông ta vẫn cười, như đang nghe anh kể chuyện vui trên sân khấu.
Mồ hôi bò dọc sống lưng, bò dọc tay và cả chân Toby. “Al, tôi hứa sẽ không gặp Millie nữa, không bao giờ. Al, hãy tin tôi”.
“Kìa, anh không chịu nghe tôi nói ư, anh Toby?”
“Có chứ ạ, tôi nghe không sót một từ. Ông hãy tin là tôi sẽ giữ lời, không đến gần Millie dưới một dặm. Tôi...”
“Tôi nói cô gái ấy yêu anh, anh hiểu chưa? Yêu! Và nếu Millie muốn có anh trong đời, tôi cũng muốn như thế. Tôi muốn Millie hạnh phúc. Anh hiểu chưa, Toby?”
Đầu óc Toby đảo ngang lộn dọc. Đang sợ ông ta trả thù thì nay lại được ông trao tặng người tình cho. Có điều kiện gì không? Mặc, hãy cứ thoát cú này cái đã. Anh làm bộ đùa cợt. “Lạy Chúa, tôi đã hiểu, Al. Nếu ông muốn...”
Anh bị ngắt lời luôn. “Phải nói là nếu Millie muốn”.
“Vâng, tôi hiểu, nếu Millie muốn”
“Tôi đã nói anh là người đàng hoàng”. Ông ta quay sang hai gã kia. “Có phải trước đó ta đã nói thế không?”. Hai gã tăm tắp gật đầu.
Al Caruso đứng dậy, hai gã kia lập tức bước tới, mỗi gã một bên. “Tất nhiên”, Caruso nói, “tôi sẽ lo lắng toàn bộ, sao cho đám cưới của anh với Millie xứng đáng với tên tuổi anh và với tình yêu Millie dành cho anh. Hôn lễ sẽ diễn ra tại khách sạn Morocco, khó có nơi nào thích hợp hơn”.
Mỗi lúc Toby càng thấy mình mù tịt trước những điều Al Caruso nói ra. Anh chẳng hiểu gì hết, phản đối theo bản năng. “Không, tôi không thể...Sao lại có chuyện cưới xin ở đây?”
Al Caruso lừ mắt, mặt sầm lại. “Đời anh khó mà còn dịp nào may mắn như dịp này. Thực sự, nếu tôi không tin anh và Millie yêu nhau, như Millie đã tin, nếu tôi biết chắc là anh chỉ chơi Millie như chơi một con điếm vài ba đôla mỗi dù, thì đã chẳng có kết cục tốt đẹp này. Tôi tin anh đã hiểu”.
Chợt liếc mắt, Toby thấy hai gã kia tăm tắp gật đầu.
“Anh sẽ chia tay Oasis vào dêm thứ bảy”, Al Caruso vẫn nói bằng cái giọng như mọi sự đã thoả thuận xong, “và lễ cưới sẽ được tiến hành ngày hôm sau, chủ nhật”.
Toby muốn té xỉu. “Al, tôi sợ còn có những cuộc biểu diễn khác vào đúng hôm chủ nhật đó. Hãy cho tôi một thời gian...”.
Al Caruso thản nhiên. “Khán giả luôn biết mình phải chờ đợi các ngôi sao, à này”, ông ta cười khoe, “chính tay tôi chọn áo cưới cho Millie đấy. Thôi, hãy ngủ ngon đi, Toby”.
Qua một đêm, bao sợ hãi trong Toby dường như cũng đã theo bóng đêm mà biến sạch. Chiều qua, mọi sự bất ngờ quá khiến anh đã thực sự hoảng hốt. Bây giờ, bình tĩnh lại, anh bật cười. Al Caruso cứ ngỡ mình là Al Capone muốn gì được nấy của cái thuở xa xưa đó ư? Ông ta là chủ một khách sạn lớn chứ đâu phải hạng lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ. Càng suy luận Toby càng thấy tức cười. Phải biến nó thành chuyện vui và phải đưa nó vào màn diễn, anh quyết định. Tất nhiên, phải khác đi đôi chút. Không phải anh thực sự sợ hãi mà chỉ làm ra vẻ sợ hãi. Tôi đến, và thấy Caruso đang ngồi cùng hai gã mới nom bộ dạng đã chết khiếp chứ đừng bảo nom đến cái thứ phồng lên trong quần chúng. Có lẽ là súng, tôi tự trấn an... ồ, hãy cứ bắt đầu thế, có thể gây cười được rồi.
Tuần cuối cùng ở khách sạn Oasis anh tránh xa bể bơi, tránh xa hơn đàn bà, chẳng phải cái chuyện sợ hay không sợ, anh chỉ muốn tránh tai bay vạ gió mà thôi. Vả lại, gì chứ đàn bà thì...
Anh định sẽ rời Las Vegas bằng máy bay, vào trưa chủ nhật. Rồi nghĩ sao chẳng biết, từ thứ bảy anh đã thuê chiếc ôtô, để sẵn ở bãi xe đằng sau khách sạn. Trước buổi diễn cuối cùng anh đã thu xếp xong hành lý, rời sân khấu là anh sẽ lên xe vù khỏi Las Vegas luôn. Rồi anh sẽ tạm lánh xa cái thành phố cờ bạc này. Còn nếu Al Caruso vẫn quyết ép anh cưới Millie – mà khổ, tận lúc này anh đã nhớ nổi cô ta là ai đâu- hoặc tìm cách trả thù, chắc Clifton Lawrence sẽ thu xếp được.
Đêm diễn cuối cùng thành công ngoài sự mong đợi của Toby và của cả khán giả. Họ đứng cả dậy tung hô anh, ném hoa lên sân khấu. Những tràng pháo tay kéo dài tưởng không bao giờ hết. Anh rơm rớm nước mắt, tặng lại khán giả một màn diễn tạm biệt rồi vội vã về phòng. Cuộc đời anh không biết sẽ còn có bao lần được lặp lại mấy tuần lễ lý thú như ở khách sạn Oasis này. Chỉ chưa đầy một tháng đã từ kẻ vô danh biến thành ngôi sao; từ gã đàn ông chỉ có thể làm tình với gái điếm, tiếp viên hoặc đàn bà què nay được bao cô gái xinh đẹp tranh giành và còn được cả tình nhân Al Caruso yêu quý đến mức đòi lấy làm chồng. Chồng ư? Thôi nhé.
Anh mở khoá phòng, và ngay khi cánh cửa mở ra anh nghe vang lên giọng nói thân tình vừa hôm nào làm anh chết khiếp. “Mời vào, Toby thân mến của tôi”.
Al Caruso cùng hai gã im lặng tăm tắp gật đầu đang làm chủ căn phòng của anh. Chân tay Toby run bắn lên. Nhưng ông ta lại vỗ tay và nói. “Đêm nay anh xuất sắc quá, Toby”.
Nhẹ người, anh nhũn nhặn. “Khán giả có phần ưu ái đấy thôi, thưa ông Al Caruso”.
“Hãy gọi tôi là Al. Anh bận rộn quá, làm việc căng thẳng quá”. Ông quay sang hai gã kia. “Có phải ta đã từng bảo Toby làm việc căng thẳng quá?”
Hai gã tăm tắp gật đầu. Caruso nhìn Toby. “Millie buồn vì chẳng thấy anh nhắn gọi gì. Tôi phải giải thích vì anh bận biểu diễn quá”.
“Đúng vậy, tôi mừng là ông hiểu cho, Al, cảm ơn ông”. Toby đáp qua quýt, chỉ mong ông ta dẫn hai gã kia đi nhanh cho. Al Caruso vẫn mỉm cười hiền hâu.
“Nhưng có một điều tôi không thể hiểu nổi, Toby. Anh giải thích giùm? Đó là anh không cả gọi điện để biết giờ cử hành hôn lễ, vào ngày mai?”
“Tôi bận quá, như chính ông vừa nói đấy”. Toby phân trần. “Định là sáng mai sẽ hỏi, vẫn kịp mà, thưa ông”.
“Đến Los Angeles rồi mới hỏi mà vẫn kịp ư?” Phải chú ý lắm mới nhận ra vẻ trách móc trong nhẹ nhàng trong giọng nói.
Toby hiểu ra ngay, sợ run lên, song vẫn cố vớt vát. Los Angeles là nơi chúng tôi, tôi và Millie, hưởng tuần trăng mật”.
“Và anh phải đóng gói hành lý từ bây giờ?”. Toby cứng họng. Ông ta bẹo má anh, nói cái chuyện chết người mà vẫn như đùa. “Tôi đã hứa với anh là sẽ đập chết tên khốn nào làm khổ Millie mà, anh nhớ không?”
Cuống lên, Toby lắp bắp. “Đừng...Thề có Chúa...tôi chỉ...”
“Chả lẽ các ngôi sao đều ngốc nghếch vậy hả, Toby. Anh thì tốt, nhưng ngốc quá”. Toby không dám ho he gì. Ông ta cười nhạt. “Ngốc nhất là không chịu tin tôi. Để từ đó không chịu nghe tôi. Anh không tin rằng tôi thực sự chỉ mong anh gặp điều lành để cùng Millie chung hưởng hạnh phúc. Lại cũng không tin tôi sẽ trừng phạt bất kỳ ai dám gây đau khổ cho Millie. Kẻ ngốc đến vậy thì phải nhận sự dậy dỗ thế nào, anh biết không, Toby?”
Lại không biết mồ hôi hay nước đái chảy dọc ống chân Toby, như lần trước gặp Caruso. Anh vẫn không dám hé môi. Al Caruso thân mật như hỏi thăm bạn bè. “À này, anh thuận tay nào nhỉ?”
“Phải...tay phải...thưa ông!”
Al Caruso hớn hở như tìm ra bí mật kho bán, quay sang hai gã kia, lệnh. “Đánh gãy tay ấy”.
Hai gã tăm tắp bước tới, tăm tắp mỗi gã một bên kẹp lấy Toby, và trong tay một gã bỗng xuất hiện cây gậy sắt bọc cao su. Cũng còn may, cả hai gã lại tăm tắp hai cây gậy thì anh đến gẫy cả đôi tay mất. Đến lúc này, không hiểu sao ý nghĩ đó lại bỗng loé lên trong đầu Toby, nhưng anh không cười được. Anh sợ rồi, thực sự sợ lắm rồi, cứ ú ớ những lời van xin vô nghĩa.
Gã không cầm gậy bỗng đấm anh một cú rất mạnh. Rồi anh thét lên vì đau, nhưng không phải do quả đấm ấy, mà do cây gậy sắt kia nện vào cánh tay, nghe thấy cả tiếng xương gẫy. Anh ngã lăn ra, quằn quại, và nhoè trong nước mắt đau đớn anh thấy Al Caruso ngồi bên, ghé sát anh.
“Anh sẽ không ngốc nữa, hoặc ít ra, cũng thông minh lên nhiều”. Ông ta vừa nói vừa cười.
Toby chỉ còn đủ sức gật gật đầu. “Thế thì tốt”. Rồi ông ta nói mà không nhìn ai cả. “Vạch chim nó ra”. Một gã tăm tắp cởi khuy quần Toby, dùng cây gậy sắt bọc cao su khều dương vật anh ra. Al Caruso ngây người khi nhìn thấy nó, lẩm bẩm. “Của anh lực lưỡng thật, Toby. Bỏ đi thì phí quá, còn khiến Millie đau lòng. Đành thôi vậy...”
Quên cả đau, hồn vía Toby như hiện ra cả lời van nài. “Xin ông, đừng làm vậy...Vâng, Millie sẽ đau khổ lắm, xin ông...”
Al Caruso dùng mũi giày dứ dứ vào cửa quần Toby, nói. “Tôi sẽ không đụng đến nó chừng nào anh còn khiến cho Millie hạnh phúc. Nhưng nếu ngược lại thì...không cần nói anh cũng biết cái gì sẽ đến với anh...”. Ông ta hơn lui mũi giày lại, đặt lên cánh tay gãy của Toby và day day khiến anh đau đớn thét lên. “Mười ba giờ, ngày mai. Anh nhớ rồi chứ. Còn nơi hưởng tuần trăng mật thì tuỳ anh và Millie, tôi không cần biết”.
Toby rên rỉ, nói cốt để cho mình khỏi ngất đi. “Trưa mai...cánh tay tôi...”. Caruso hất hàm ra phía cửa. “Bác sĩ sẽ lo chuyện đó, vài phút nữa là ông ta có mặt, và anh sẽ không còn thấy đau nữa. Khổ, mai cưới vợ mà hôm nay còn ngã gãy tay”. Nói xong ông ta lại dứ mũi giày về cái tay gãy. Toby ngất đi.