Dịch giả:Lê Ngọc Mai
Chương 11

Xe ôtô chạy nốt những phút cuối cùng của cái đêm dài ấy, đèn pha rọi sáng những vệt màu da cam và trắng xen kẽ nhau giữa từng chỗ ngoặt lượn theo vết lõm cảu vách đá và từng đoạn đường thẳng chạy dọc một đầm lầy hay một bãi biển vắng tanh. Lauren thiu thiu ngủ, Paul lặng lẽ lái xe, tập trung vào đường và chìm trong những suy nghĩ của mình. Arthur lợi dụng khoảnh khắc yên tĩnh này để kín đáo lấy từ túi ra bức thư mà anh đã nhét vào đó khi lấy chùm chìa khoá dài và to trong tủ tài liệu ở nhà anh.
Khi anh bóc thư, một mùi hương đầy kỉ niệm toả ra, đó là hỗn hợp của hai thứ tinh dầu mà mẹ anh pha trộn trong chiếc bình con bằng pha lê màu vàng có nút bằng bạc mờ. Hương thơm thoát từ phong bì đem theo ra cả những kỉ niệm về mẹ anh. Arthur rút thư từ phong bì và mở nó ra một cách cẩn thận.
Arthur của mẹ,
Nếu con đọc những dòng này có nghĩa là cuối cùng con đã quyết định lên đường về Carmel. Mẹ rất tò mò muốn biết bây giờ con bao nhiêu tuổi. Con có trong tay những chiếc chìa khoá của ngôi nhà mà ở đó mẹ con mình đã sống cùng nhau những năm thật đẹp. Mẹ biết rằng con không trở về đây ngay lập tức, rằng con sẽ đợi đến lúc cảm thấy mình sẵn sàng đánh thức ngôi nhà này dậy.
Arthur của mẹ, con sắp bước qua cánh cửa mà tiếng động của nó đối với mẹ thân thuộc biết bao. Con sẽ đi khắp từng gian phòng chứa đầy những niềm tiếc nhớ. Con sẽ lần lượt mở từng cánh cửa chớp để cho ùa vào những tia nắng mặt trời mà mẹ sẽ thiếu biết chừng nào. Con hãy trở ra vườn hoa hồng, hãy nhẹ nhàng đến bên những đoá hoa. Trong suốt thời gian này, hẳn là chúng đã biến thành hoa dại.
Con cũng sẽ đi xuống phòng làm việc của mẹ, con sẽ ngồi vào đó. Trong tủ con sẽ tìm thấy một chiếc vali nhỏ màu đen, hãy mở nó ra nếu con muốn, nếu con đủ sức. Nó chứa những cuốn vở đầy những trang mà mẹ đã viết cho con mỗi ngày cảu tuổi thơ con. Cuộc đời con ở phía trước con; con là người chủ duy nhất của nó. Hãy xứng đáng với “ tất cả những gì mà ta đã yêu”.
Mẹ yêu con từ trên cao này, mẹ chăm chú dõi theo con.
Mẹ Lili của con.
Khi họ đến vịnh Monterey, bình minh bắt đầu nhú lên. Bầu trời choàng một mảnh lụa màu hồng nhạt, kết những dải ruy băng dài lượn sóng, thỉnh thoảng như lại chạm vào mặt biển ở phía chân trời.Arthur chỉ đường. Nhiều năm đã trôi qua, anh chưa bao giờ đi con đường này mà ngồi ở hàng ghế trước của ôtô cả, thế nhưng mỗi cây số đều có vẻ thân thuộc với anh, mỗi hàng rào, mỗi cái cổng đi qua đều hướng anh về với ký ức tuổi thơ. Anh lấy tay ra hiệu khi phải rời đường cái. Sau chỗ ngoặt sắp tới có thể thấy thấp thoáng khu nhà. Paul đi theo những chỉ dẫn của anh; một đoạn đường đất bị xói mòn bởi những cơn mưa mùa đông và được làm khô lại bởi cái nóng mùa hè. Đến một chỗ ngoặt uốn cong, cánh cửa sắt màu xanh lá cây hiện ra trước mặt họ.
- Chúng ta đã đến nơi – Arthur nói.
- Mày có chìa khoá chứ?
- Tao đi mở cửa đây, mày lái xe đến sát tận nhà và đợi tao, tao xuống đi bộ.
- Cô ta đi với mày hay ở lại trong ôtô?
Arthur thò đầu vào xe và ung dung trả lời:
- Thì mày cứ hỏi thẳng cô ấy!
- Không, tao không thích thế.
- Em để anh đi một mình, em nghĩ lúc này như vậy là hơn – Lauren nói với Arthur.
Arthur mỉm cười và nói với Paul:
- Cô ấy ngồi lại với mày, cái thằng số đỏ!
Ôtô đi xa dần, kéo theo một đám bụi mù ở phía sau. Đứng lại một mình, anh lặng ngắm khung cảnh xung quanh anh. Những dải đất đỏ rộng trên trồng một vài cây thông lọng hay cây thông bạc, những cây cù tùng, những cây lựu và những cây minh quyết, tất cả dường như chạy dài ra tận biển. Nền đất phủ đầy những chiếc gai đã bị mặt trời làm cháy xém. Anh đi theo chiếc cầu thang nhỏ bằng đá bên lể đường. Đi được nửa chừng,anh thấy thấp thoáng phía bên tay phải mình cái còn lại của vườn hồng ngày xưa.Khu vườn bị bỏ hoang,vô số mùi hương quyện lẫn vào nhau gợi lên theo mỗi bước chân một vũ điệu farandole không thể kiểm soát nổi của những kỉ niệm khứu giác.
Khi anh đi qua,lũ ve sầu im bặt đi giây lát rồi lại tiêp tục hát say mê hơn.Những cây to cong xuống trước làn gió nhẹ buổi ban mai.Biển đập một vài con sóng lên các mỏm đá.Trước mặt anh,anh thấy ngôi nhà đang thiêm thiếp ngủ,hệt như anh đã để lại nó trong những giấc mơ của mình.Anh thấy nó có vẻ nhỏ hơn,mặt ngoài bị hư hỏng đôi chút nhưng mái ngói thì vẫn còn nguyên vẹn.Những cánh chớp đóng kín.Paul đỗ xe trước cổng và đang đợi anh bên ngoài ô tô.
- Mày mất khá thời gian để đến đấy!
- Hơn hai mươi năm!
- Ta làm gì đây?
Họ mang cơ thể Lauren vào quòng làm việc ở tầng dưới cùng.Anh đặt chiêù khoá vào ổ
khoá và vặn không hề do dự.Trí nhớ chứa đựng những mẩu kỉ niệm mà nó biết tung ra bất cứ lúc nào,không để người ta hiều tại sao.Tiếng động trong ổ khoá và vặn không hề do dự, đúng như việc cần làm. Trí nhớ chứa đựng những mẩu kỉ niệm mà nó biết tung ra bất cứ lúc nào,không để người ta hiểu tại sao.Tiếng động trong ổ khoá vang lên đối với anh cũng dường như quá nhanh.Anh bước vào hành lang,mở cửa phòng làm việc ở bên trái lố vào,đi ngang qua căn phòng vàmở cửa chớp.Anh cố tình không chú ý tí nào đến mọi thứ xung quanh mình,việc khám phá lại nơi này sẽ để lúc sau,và anh đã quyết định hưởng trọn vẹn những giây phút ấy.Rất nhanh chóng những hòm đồ đạc được tháo dỡ,cơ thể Lauren được đặt nằm trên đi văng,ống truyền được lắp lại..Arthur khép lại cửa chớ về phía cô y tá- Cô thứ lỗi cho anh ta, anh ta là người mới, nhưng đó là nhân viên tải thương duy nhất còn rảnh việc.
- Tiêm 2 miligram nephrine, rồi đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm, cái này sẽ phức tạp đấy, anh yêu!- Lauren nói
- Tiêm 2 miligram nephrine- Arthur thốt lên.
- Đã đến lúc rồi! Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc thưa bác sĩ,- cô y tá nói,- tôi chỉ đợi có một người nhận trách nhiệm vào mình được thôi.
- Sau đó thì đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm- anh tuyên bố bằng một giọng nửa như hỏi, nửa như khẳng định.- Anh có biết đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm không?- anh hỏi chàng sinh viên.
- Bảo cô y tá làm việc đó, cô ta sẽ sướng điên lên được, vì các bác sĩ chả bao giờ để cho y tá làm việc này cả- Lauren nói trước khi anh sinh viên trả lời.
- Tôi chưa bao giờ làm cả- anh sinh viên nói.
- Cô y tá, cô sẽ đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm!
- Không đâu, bác sĩ cứ làm thôi, tôi thích làm lắm nhưng ta không có thời gian, tôi sẽ chuẩn bị cho bác sĩ, dù sao cũng cám ơn bác sĩ về sự tin cậy, tôi rất cảm kích điều đó.
Cô y tá đi ra một góc phòng để chuẩn bị kim tiêm và ống.
- Làm gì bây giờ?- Arthur hoảng hốt hạ giọng hỏi.
- Bọn mình đi khỏi đây,- Paul trả lời- mày sẽ không đặt đường truyền ở đâu hết, mạch trung tâm cũng không mà mạch ngoài cũng không, ta cắm cổ chạy cuốn xéo khỏi đây thôi ông bạn ơi!
Lauren tiếp tục:
- Anh ra đứng trước bệnh nhân, anh nhắm vào chỗ dưới xương ức hai đốt ngón tay, anh biết xương ức là cái gì chứ! Em sẽ hướng dẫn anh nếu anh không tìm đúng chỗ, anh đặt mũi kim nghiêng 15 độ, và anh ấn kim từ từ nhưng dứt khoát. Nếu anh thành công, một chất lỏng màu trắng đục sẽ chảy ra, nếu anh làm hỏng thì sẽ chảy máu. Và anh cầu nguyện đi để có được vận may của một người tập sự vì nếu không thì khốn thật đấy, đối với cả bọn mình lẫn cái ông đang nằm kia.
- Anh không làm được đâu! - anh thì thào.
- Anh không còn cách nào khác và ông ta cũng không, ông ta sẽ chết mất nếu anh không làm,
- Có phải em vừa gọi anh là anh yêu không hay là anh đang mơ đấy?
Lauren mỉm cười: “ Anh làm đi và hít một hơi thật sâu trước khi ấn mũi kim nhé.” Cô y tá quay lại và đưa đường truyền cho Arthur. “ Cầm vào cái đầu bằng nhựa ấy, chúc anh may mắn!” Arthur cầm kim như Lauren chỉ dẫn. Cô y tá nhìn anh chăm chú. “Tốt lắm,- Lauren thì thầm – nghiêng ít hơn một chút, bây giờ thì ấn một nhát đi”. Mũi kim ngập vào ngực người bệnh. “Dừng lại đi, mở cái vòi nhỏ ở bên cạnh ống.” Một chất lỏng đùng đục bắt đầu chảy vào trong ống. “Hoan hô, anh làm với đôi tay bậc thầy đấy, - cô nói – anh đã cứu sống người này”.
Paul suýt hai lần lăn ra bất tỉnh, hạ giọng lặp đi lặp lại mãi một câu: “ Không thể tin được”. Được giải phóng khỏi chất lỏng đang đè lên nó, quả tim của bệnh nhân bị bệnh tiểu đường trở lại nhịp điệu bình thường. Cô y tá cám ơn Arthur. “Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại”, cô nói. Arthur và Paul chào cô rồi đi ra hành lang. Khi rời khỏi căn phòng, Paul không nhịn được thò lại đầu qua cánh cửa và nói vào mặt chàng sinh viên “Anh thật vô tích sự!”
Vừa đi Paul vừa nói với Arthur:
- Này, mày vừa làm cho tao sợ hết hồn!
- Cô ấy giúp tao đấy, cô ấy nhắc tao tất cả - anh thì thầm.
Paul lắc đầu: “ Tao sẽ tỉnh dậy và khi tao gọi điện cho mày để kể về cơn ác mộng mà tao đang thấy đây, mày sẽ cười, thậm chí không mày không thể tưởng tượng được là mày sẽ cười đến thế nào đâu và mày sẽ chế nhạo tao!”
- Lại đây, Paul, mình không có thời gian để mất đâu- Arthur nói.
Cả ba người bước vào phòng 505. Arthur bấm công tắc, và đèn nê-ông bắt đầu nhấp nháy. Họ đến bên giường bệnh.
- Giúp tao với – anh bảo Paul.
- Cô ta đấy à?
- Không, đó là lão ở phòng bên cạnh đấy; tất nhiên là cô ấy chứ còn gì! Kéo băng ca đến cạnh thành giường đi.
- Suốt đời mày chuyên làm việc này hay sao?
- Được rồi, luồn tay vào dưới đầu gối cô ấy đi, và chú ý ống truyền nhé. Khi nào tao đếm đến 3 thì nâng cô ấy lên nhé. Một, hai,ba!
Cơ thể Lauren được đặt lên băng ca có bánh xe lăn. Arthur đắp chăn lên người cô, tháo lọ đựng dung dịch truyền ra và lắp lại vào cái giá ở phía trên đầu cô.
- Kết thúc giai đoạn 1, bây giờ ta đi xuống nhanh nhưng không vội vã.
- Vâng, thưa bác sĩ – Paul đáp bằng một giọng bực bội.
- Cả 2 anh đều xoay xở rất tài, Lauren thì thầm
Họ quay ra thang máy. Từ cuối hành lang cô y tá gọi họ, Arthur chậm rãi quay lại:
- Có gì thế cô?
- Bây giờ mọi việc đều ổn rồi, các anh cần giúp một tay không?
- Không, ở đây mọi việc cũng ổn cả.
- Xin cám ơn một lần nữa.
- Có gì đâu.
Cửa thang máy mở ra và họ chui vào trong. Arthur và Paul cũng thở hắt ra.
- Ba cô siêu người mẫu, mười lăm ngày ở Hawaii, một chiếc Testa Rossa và một cái thuyền buồm!
- Mày nói cái gì đấy?
- Tiền công của tao, tao đang tính với mày tiền công của tao tối nay.
Đại sảnh vắng tanh khi họ đi ra khỏi thang máy. Họ bước nhanh qua đó. Cơ thể Lauren được đặt ở phía sau của xe cứu thương. Rồi mỗi người ngồi vào chỗ của mình.
Trên ghế Arthur có những giấy tờ chuyển viện và một mảnh giấy kèm theo: “Đề nghị gọi điện cho tôi ngày mai, thiếu hai thông tin trong hồ sơ chuyển viện, Karen( 415) 72500 00 – máy 2145. T.B: Chúc tiếp tục may mắn.”
Xe cứu thương rời bệnh viện Memorial.
- Rút cục thì xoáy một người bệnh xem chừng khá dễ - Paul nói.
- Ấy là vì không có mấy người quan tâm đến điều đó.
- Tao rất hiểu họ. Bọn mình đi đâu?
- Đầu tiên về nhà tao rồi sẽ đi đến một nơi cũng đang bị hôn mê và cả ba chúng ta sẽ đánh thức nó dậy.
Xe cứu thương đi lên Market Street và rẽ vào Van Nees. Trong xe yên lặng.
Theo kê 1hoạch mà Arthur vạch ra, họ còn phải về nhà anh để chuyển cơ thể Lauren sang xe ôtô của anh. Trong khi Paul mang trả chiếc xe cứu thương mượn tạm về xưởng của ông bố dượng thì Arthur sẽ mang xuống tất cả những đồ đạc đã được chuẩn bị cho chuyến đi và cho thời gian lưu lại ở Carmel. Những đồ mua ở hiệu thuốc đã được đóng gói cẩn thận và để trong chiếc tủ lạnh to mác General Electric.
Đến trước gara, Paul bấm điều khiển từ xa để mở cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
- Bao giờ sự việc cũng xảy ra như thế trong những truyện trinh thám rẻ tiền thì thằng ngồi bên lấy vẻ hùng hổ hơn và ít kiểu cách hơn rồi hỏi: “ Cái chết tiệt gì thế này?”. Đây, trong trường hợp ấy, thì là cái cửa gara nhà mày nó không chịu mở, và cái xe cứu thương lấy từ xưởng của ông bố dượng tao, với một cơ thể người ở bên trong, đỗ ngay trước khu nhà mày vào cái giờ mà tất cả hàng xóm của mày sẽ dẫn chó đi tè.
- Chết cha rồi!
- Thì tao cũng nói gần như vậy, Arthur.
- Đưa tao điều khiển từ xa!
Paul vừa chấp hành vừa nhún vai. Arthur cáu kỉnh ấn nút, chẳng ăn thua gì cả.
- Đã thế hắn lại coi mình là một thằng ngớ ngẩn nữa chứ.
- Hết phin rồi – Arthur nói.
- Chính là do pin, dĩ nhiên rồi, - Paul kết luận một cách châm chọc.- Tất cả các thiên tài đều bị tóm một cách như thế.
- Tao chạy đi kiếm pin đây, mày lượn một vòng quanh khu nhà đi.
- Mày có thể cầu nguyện để có một cục pin trong ngăn kéo của mày, thiên tài!
- Đừng trả lời và lên nhà đi- Lauren bảo.
Arthur xuống khỏi xe cứu thương và ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, anh lao vào nhà, và bắt đầu bới tất cả các ngăn kéo. Chẳng thấy cục pin nào cả. Anh dốc ngăn kéo tủ tài liệu, ngăn kéo tủ đầu giường, các ngăn kéo trong bếp, trong lúc Paul đang lượn đến vòng thứ năm quanh khu nhà.
- Nếu mình không bị một đội tuần tra phát hiện, mình sẽ là một thằng cha bị cắm nhiều sừng nhất thành phố- Paul vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu vòng thứ sáu đúng vào lúc anh gặp một chiếc xe cảnh sát. “ Không phải rồi, mình không bị cắm sừng, nhưng giá mà như thế lại còn hơn!”
Chiếc xe cảnh sát dừng lại ngang tầm anh, viên cảnh sát ra hiệu cho anh hạ cửa kính xuống, anh thi hành.
- Anh bị lạc à?
- Không, tôi đợi một đồng nghiệp lên nhà lấy đồ rồi chúng tôi sẽ đưa Daisy đến xưởng.
- Daisy là ai? - Viên cảnh sát hỏi.
- Là xe cứu thương, đây là ngày cuối cùng của nó, nó đã hết thời rồi, mười năm rồi chúng tôi đi cùng nhau, cái xe này và tôi, chia tay không phải dễ, anh có hiểu không? hàng đống kỉ niệm, cả một mảng đời.
Viên cảnh sát gật đầu. Anh ta hiểu, anh ta yêu cầu Paul đừng đi lòng vòng lâu quá. Làm vậy sẽ gây ra những cú điện thoai gọi đến trung tâm đấy. Dân ở khu này có tính tò mò và hay lo lắng. “ Tôi biết, tôi sống ở đây, thưa ông cảnh sát, tôi đón đồng nghiệp của tôi rồi chúng tôi đi. Chúc một đêm tốt lành!” Viên cảnh sát cũng chúc anh một đêm tốt lành và xe tuần tra đi xa dần. Trong xe, người lái xe cá cược với bạn đồng đội là Paul không đợi ai hết cả.
- Có lẽ anh ta không dứt khoát được để đưa cái xe cà khổ của mình đi. Mười năm lái xe đó rồi dù sao cũng buồn chứ.
- Ừ! Nhưng mặt khác thì chính những người như anh ta lại đi biểu tình vì toà thị chính không cho họ tiền để thay những dụng cụ mới.
- Nhưng dù sao thì mười năm cũng tạo ra những mối ràng buộc.
- Những mối ràng buộc, đúng thế...
Trong nhà cũng rối tung rối mù gần như Arthur. Bất chợt anh đứng sững giữa phòng khách để tìm một ý tưởng có thể cứu được họ.
- Cái remote ti vi- Lauren thì thầm.
Sững sờ, anh quay về phía cô và lao về phía chiếc hộp đen. Anh giật phắt cái nắp đậy phía sau và tháo ra một cục pin vuông và lắp ngay vào cái điểu khiển của gara. Anh chạy ra cửa sổ và ấn nút.
Paul đang điên tiết bắt đầu vòng thứ 9 thì thấy cánh cửa mở ra. Anh vừa lao vọt vào vừa cẩu nguyện để cánh cửa đóng lại nhanh hơn là khi nó mở. “Đúng là tại pin thật rồi, sao mà nó ngu thế!”
Trong lúc đó, Arthur xuống cầu thang đi ra gara.
- Xong rồi chứ?
- Đối với tao hay đối với mày bây giờ? Tao sẽ moi ruột mày!
- Mày giúp tao thì tốt hơn, vẫn còn việc phải làm.
- Thì tao chỉ làm có mỗi cái việc giúp mày thôi chứ còn gì nữa đâu
Họ di chuyển cơ thể Lauren một cách hết sức cẩn thận. Họ đặt cô ngồi ở phía sau, lọ đựng dịch truyền được nhét vào giữa hai tay vịn ghế, và họ quấn người cô trong một cái chăn. Đầu cô dựa vào cánh cửa, từ bên ngoài nhìn vào tất cả đều có thề tưởng rằng cô đang ngủ.
- Tao có cảm giác đang trong một bộ phim của Tarantino( nhà điện ảnh Mỹ nổi tiếng với những cảnh bạo lực cảm giác mạnh trong phim của ông)- Paul càu nhàu- Mày biết đấy, một thằng vô lại đang tống khứ...
- Im đi! Mày lại sắp nói một điều ngớ ngẩn.
- Tại sao, tụi mình không phải đang làm một trò ngớ ngẩn tối nay sao? Thế mày sẽ đem trả xe cứu thương à?
- Không phải vậy, đó là cô ấy đang ở ngay cạnh mày và mày sẽ nói những điều xúc phạm, có thế thôi.
Lauren đặt tay lên vai anh.
- Các anh đừng cãi nhau, cả hai anh đều có một ngày căng thẳng rồi – cô nói bằng một giọng xoa dịu.
- Đúng vậy, chúng ta tiếp tục thôi.
- Tao đúng khi không nói gì hết à? – Paul làu bàu.
Arthur bảo:
- Đi đến xưởng của bố dượng mày đi, mười phút nữa tao sẽ qua đón mày, tao lên nhà lấy dụng cụ.
Paul trèo lên xe cứu thương, cửa gara lần này mở ra ngay không nhõng nhẽo gì nữa, và anh đi ra không nói một lời. Đến chỗ rẽ sang Union Street anh không nhìn thấy chiếc xe tuần tra lúc nãy vừa chất vấn anh.
- Để một chiếc xe đi qua đã rồi đi theo chiếc xe cứu thương này!- viên cảnh sát nói.
Xe cứu thương rẽ vào Van Nees, theo sau có chiếc xe số 627 của cảnh sát thành phố. Mười phút sau, khi xe cứu thương đi vào sân của xưởng sữa chữa, viên cảnh sát cho xe giảm tốc độ, và trở lại vòng tuần tra thường lệ của mình. Paul không bao giờ biết rằng mình đã bị theo dõi.
Mười lăm phút sau Arthur đến. Paul đi ra phố và trèo lên phía trước của chiếc xe Saab.
- Mày đi tham quan san Fransisco hay sao?
- Tao đi từ từ là vì có cô ấy.
- Mày dự định đến đó vào lúc bình minh à?
- Chính thế, và bây giờ thì mày thư giãn đi, Paul. Bọn mình đã gần như là thành công rồi. Mày vừa giúp tao một việc vô giá, tao biết thế; cái mà tao không biết, đó là phải nói điều ấy với mày như thế nào, và mày đã phải nhận những mạo hiểm, điều đó tao cũng biết.
- Thôi lái xe đi, tao ngấy những lời cám ơn lắm.
Xe ôtô ra khỏi thành phố theo con đường 280 phía nam. Rất nhanh, họ rẽ về phía Pacifica, trước khi đi vào đường số 1, con đường dọc theo bờ vách đá, dẫn đến vịnh Monterey, về phía Carmel, con đường mà lẽ ra Lauren phải đi một buổi sáng đầu hè năm ngoái, bên tay lái chiếc xe Triumph cũ kĩ của cô.
Phong cảnh thật đặc biệt. Những vách đá dường như sừng sững trong đêm, trông giống một mảnh đăng ten đen. Một vầng trăng khuyết làm nổi bật lên đường viền của con đường. Họ lái xe đi như vậy trong những tiếng hoà âm của bản concerto cho violin của Samuel Barber.
Arthur trao tay lái cho Paul, anh nhìn qua cửa sổ. Ở đoạn cuối của chuyến đi này có một sự thức dậy khác đợi anh. Sự thức dậy của nhiều kỉ niệm đã ngủ thiếp đi trong một thời gian thật dài...