Dịch giả : Vô nại thư sinh
Hồi 8(a)
vũ Y

Thủy sinh và Hoa Thiết Can ngạc nhiên ngẩn người, không biết Huyết
Ðao lão tổ đang thi triển thứ công phu gì mà kỳ dị đến như vậy.
Cổ họng Ðịch vân đã được giải thoát khỏi đôi tay chẹn cứng của Huyết
Ðao lão tổ, hít thở mạnh mấy hơi, Sau đó vội đứng dậy, nhưng chân phải bị
gãy chưa lành, đau đớn kêu ối lên một tiếng co chân phải lên chỉ đứng bằng
một chân trái. Ðưa mắt nhìn ra thấy Huyết Ðao lão tổ cắm đầu xuống tuyết,
chỉ còn chừa đôi bàn chân bên trên thì cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Thủy sinh thấy Ðịch vân đứng dậy thì Sợ chàng đến tấn công mình, vội
hoành đao ngang ngực, lui ra thủ thế, Song mục chăm chăm nhìn chàng.
Nhưng chỉ thấy Ðịch vân vò đầu bứt tai, nét mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Xảy nghe Hoa Thiết Can lớn tiếng tâng bốc:
- Tiểu Sư phụ thần công cái thế, thiên hạ vô Song. Chỉ một cái đá nhẹ
nhàng đã giết chết Huyết Ðao dâm tăng! Hành động hiệp nghĩa diệt gian trừ
bạo của tiểu Sư phụ thật khiến thiên hạ phải kính phục!
Thủy sinh bực dọc gắt:
- Ngươi đừng nói nữa có được không? Ngươi nói vậy không Sợ người ta
nghe mà nôn mửa ra Sao?
Hoa Thiết Can vẫn dày mặt, nói:
- Huyết Ðao dâm tăng đại gian đại ác, thiên hạ ai ai cũng muống tru diệt.
Tiểu Sư phụ vì nghĩa diệt thân, tiết nghĩa như vậy không phải ai cũng có thể
làm được! Hiếm có! Hiếm có! Ðáng mừng! Ðáng khen ngợi! Ðáng kính
phục!
Lão thấy Huyết Ðao lão tổ Sau khi cắm đầu xuống tuyết thì cứng đờ thì
đoan chắc là đã chết rồi, lập tức quay Sang tâng bốc Ðịch vân. Thật ra thì
con người của Hoa Thiết Can tuy thâm hiểm, nhưng trước nay vẫn là một
người hành hiệp trượng nghĩa, xưa nay chưa từng làm chuyện gian tà, nếu
không Sao có thể cùng Lục Thiên Trữ, Lưu Thừa Phong, Thủy Ðại kết thành
thâm giao được? Chỉ vì hôm nay lỡ tay giết chết nghĩa đệ Lưu Thừa Phong,
thần trí bất định, hào khí thường ngày bỗng chốc biến mất hết, lại bị Huyết
Ðao lão tổ làm nhục đủ điều, bản chất gian manh thâm hiểm bị đè nén mấy
chục năm nay được dịp bùng lên, chỉ trong vài canh giờ bỗng như biến thành
một con người khác hẳn.
Ðịch vân không dám tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại:
- Ngươi nói... chính ta... chính ta... đá chết lão Sao?
Hoa Thiết Can cát tiếng cười hềnh hệch, nói:
- Rõ như ban ngày rồi còn gì? Tiểu Sư phụ không tin cứ lấy đao chém đứt
hai chân lão rồi hãy kéo lên mà xem để đề phòng bất trắc.
Lúc này lão nghĩ ra điều gì cũng đều gian hiểm vô cùng. Ðịch vân và
Thủy sinh đưa mắt nhìn nhau. Thủy sinh tưởng Ðịch vân muốn đoạt đao của
mình thì kinh hãi lùi lại. Ðịch vân xua tay nói:
- Không cần phải Sợ ta như vậy, ta Sẽ không làm hại đến ngươi đâu. Lúc
nãy ngươi không nhẫn tâm giết chết ta, ta còn chưa đa tạ nữa là!
Thủy sinh hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Hoa Thiết Can không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào, thấy vậy vội nói:
- Thủy điệt nữ, ngươi làm vậy mà coi được Sao? Tiểu Sư phụ đã thành tâm
đa tạ ngươi, ngươi phải đáp tạ lại mới phải. Lúc nãy lão ác tăng vung đao giết
ngươi, nếu không phải tiểu Sư phụ thương hương tiếc ngọc mà ra tay tương
cứu thì thử hỏi ngươi có còn Sống đến giờ này hay không?
Thủy sinh và Ðịch vân nghe nói mấy tiếng "thương hương tiếc ngọc" thì
đồng trừng mắt nhìn lão. Thủy sinh tuy là một mỹ nhân dung mạo tuyệt luân,
nhưng lúc Ðịch vân ra tay cứu nàng chỉ là không muốn Huyết Ðao lão tổ giết
một người tốt, Hoa Thiết Can nói vậy hóa ra chàng có ý nghĩ bất lương với
nàng rồi còn gì? Phần Thủy sinh từ trước đã để tâm nghi kỵ Ðịch vân, mấy
lời của Hoa Thiết Can làm cho nàng càng tăng thêm lòng thù ghét. Có điều
nàng cũng không phân biệt được, ghét Hoa Thiết Can nhiều hay ghét Ðịch
vân nhiều, chỉ biết rằng cả hai đều gian ác, đều không phải là người có thể tin
cậy được. Nàng quay đầu đi để tránh nhìn thấy hai người, xảy nhìn thấy phụ
thân chết quá thảm thương, không dằn được bi ai, chạy đến gục đầu trên thi
thể khóc ngất.
Hoa Thiết Can tươi cười nói:
- Tiểu Sư phụ, xin hỏi phải xưng hô với tiểu Sư phụ thế nào đây?
Ðịch vân lắc đầu nói:
- Ta không phải là hòa thượng! Ðừng gọi ta là Sư phụ này Sư phụ nọ nữa.
Ta mặc tăng bào này chẳng qua là để cải trang tránh nạn mà thôi.
Hoa Thiết Can mừng rỡ, kêu lên:
- Tuyệt diệu! vậy xin hỏi tiểu... à không, tại hạ đáng chết! Ðáng chết! Xin
hỏi tôn danh đại tánh của đại hiệp là chi?
Thủy sinh tuy đang khóc thống thiết nhưng cũng lờ mờ nghe Ðịch vân và
Hoa Thiết Can nói chuyện với nhau. Nghe Ðịch vân bảo chàng không phải là
hòa thượng thì nửa tin nửa ngờ. Lại nghe Ðịch vân tiếp:
- Ta họ Ðịch, là kẻ vô danh tiểu tốt, một phế nhân vừa từ trong cõi chết
trở về, đại hiệp cái nỗi gì?
Hoa Thiết Can gượng cười nói:
- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Ðịch đại hiệp thần dũng như vậy, Thủy điệt nữ
của ta nhan Sắc khuynh thành, đúng là một đôi nam tài nữ mạo, Sân ta đây
chắc là làm nguyệt lão chứ chẳng chạy vào đâu được nữa! Tuyệt diệu! Tuyệt
diệu! Thì ra Ðịch đại hiệp chẳng phải là người xuất gia, chỉ việc chờ cho tóc
dài ra, thay bộ quần áo khác, thì chẳng còn ai nhận ra nữa, chẳng cần phải
làm lễ hoàn tục chi cho lôi thôi.
Lão tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong ý nghĩ vẫn cho Ðịch vân là hòa
thượng, nên nói đông nói tây một hồi lại lòi đuôi ra. Lão cho rằng Ðịch vân
có mưu đồ với Thủy sinh nên cố ý không nhận mình là hòa thượng.
Nào ngờ Ðịch vân lắc đầu, giọng ảo não, nói:
- Ngươi ăn nói cho đàng hoàn một chút, đừng cứ mở miệng ra toàn nói
những lời khó nghe như vậy. Một khi chúng ta thoát được ra khỏi chốn này,
ta vĩnh viễn không gặp lại các người nữa!
Hoa Thiết Can ngẩn người, nhất thời lão không hiểu được ý tứ của Ðịch
vân, nhưng Sau đó lão bỗng hiểu ra, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi! Hiểu rồi!
Ðịch vân trừng mắt nhìn lão hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Hoa Thiết Can hạ giọng nói:
- ở quý tự, Ðịch đại hiệp đã có mỹ nhân rồi nên không thể mang Thủy điệt
nữ của ta theo về làm phu thê lâu dài. Hi hi, không làm được phu thê lâu dài
thì làm phu thê tạm thời cũng tốt chứ có Sao?
Mấy lời nói của Hoa Thiết Can bị Thủy sinh nghe được, nàng nổi trận lôi
đình chạy tới, bốp bốp bốp bốp, tát cho lão bốn cái nháng lửa.
Ðịch vân đưa mắt thờ ơ nhìn, lòng chẳng có chút cảm xúc nào, chỉ cảm
thấy việc này chẳng có quan hệ gì với mình.
sau khi bị đánh, Hoa Thiết Can không dám lôi thôi nữa, không gian yên
tĩnh được đôi chút. Thật lâu Sau Huyết Ðao lão tổ vẫn không cử động.
Mấy lần Thủy sinh định cầm đao tới chém đứt đôi chân lão nhưng lại
không dám. Nàng hết nhìn Huyết Ðao lão tổ lại quay nhìn Sang phụ thân.
Thủy Ðại nằm bất động trên tuyết, từ nay Sẽ không còn cưng chìu nàng được
nữa. Nghĩ tới đó nàng lại rơi lệ, cất tiếng gọi:
- Cha ơi! Cha!
Nhưng đáp lại lời nàng chỉ là Sự tĩnh lặng, nước mắt Thủy sinh chảy
xuống, hòa lẫn vào tuyết, làm tuyết tan ra nhưng rồi nhanh chóng cùng tuyết
đông đặc lại, chẳng còn phân biệt đâu là nước đâu là lệ nữa.
Hoa Thiết Can vì chưa giải được huyệt đạo nên buộc lòng phải hết lời
tâng bốc hầu lấy lòng Ðịch vân. Nhưng lão càng nói càng làm cho Ðịch vân
cảm thấy chán ghét hơn. Cuối cùng chàng nằm xuống tuyết, nhắm mắt dưỡng
thần, không thèm để ý đến lão nữa. Nói chán chẳng có ai buồn nghe, lão cũng
nhắm mắt, vận công tự giải khai huyệt đạo.
Ðịch vân giờ đã đả thông được hai mạch Nhâm Ðốc, chỉ cảm thấy trong
người khỏe khoắn, tinh thần phấn chấn, luồng nhiệt khí trong nội thể không
ngừng lưu chuyển, từ trước ngực chảy lên đỉnh đầu rồi vòng xuống Sau lưng,
Sau đó lại vòng ra trước ngực, cứ lưu chuyển hết vòng này đế vòng khác. Mỗi
lần lưu chuyển một vòng là Sinh lực thấy tăng lên một ít, những chỗ bị Thủy
sinh dùng gậy đánh tuy vẫn còn cảm thấy đau, nhưng đã dễ chịu hơn trước
rất nhiều. Chàng Sợ cảm giác tuyệt diệu này đột ngột đến rồi lại đột ngột đi,
nên không dám cử động, chỉ nằm yên mặc cho luồng nhiệt khí tự do lưu
chuyển qua các huyệt đạo của hai mạch Nhâm Ðốc.
Thủy sinh Sau một hồi khóc hết nước mắt, đứng dậy đi đến cạnh Huyết
Ðao lão tổ, lão vẫn bất động, cẩn thận vung đao chém vào chân lão. Kỳ lạ
thay không thấy chảy máu gì cả, xem kỹ lại thì huyết dịch đã đông đặc cả lại,
chứng tỏ lão chết từ lâu rồi.
Thủy sinh vừa mừng rỡ vừa bi thương, vung đao chém loạn xạ lên hai
chân Huyết Ðao lão tổ, lòng thầm nghĩ:
"Cha đã mất, mình cũng không còn muốn Sống nữa. Tên tiểu ác tăng ấy
mà có hành động vô lễ thì mình lập tức tự vận!"
Hoa Thiết Can thấy Huyết Ðao lão tổ đã chết thật rồi, mừng thầm:
"Lão ác tăng đã chết, tiểu ác tăng tuy hung ác nhưng lại không có ý muốn
giết mình. Chỉ cần vài canh giờ nữa, giải khai được huyệt đạo là mình lập tức
lấy mạng gã!"
Ðịch vân nằm yên như vậy hơn nửa canh giờ mà nội tức vẫn không ngừng
lưu chuyển. Chàng thử theo phương pháp thổ nạp của Thần Chiếu công điều
tức hành công. Những khó khăn ngày trước gặp phải trong lúc hành công,
như không cảm nhận được nội tức nó ra làm Sao, điều khiển nó thế nào... giờ
đây tất cả đều trở nên rất dễ dàng, cứ muốn Sao được vậy, tựa như cất tay
nhấc chân vậy! Chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Ðiều tức một lúc lâu, chàng lượm cành cây làm gậy, tập tễnh đi đến cạnh
Huyết Ðao lão tổ, thấy hai chân lão bị Thủy sinh chém nát bấy, còn phần lớn
cơ thể vẫn nằm trong tuyết. Nghĩ lão tác ác đa đoan, tất Sẽ bị báo ứng thế này
chứ chẳng chạy đi đâu cho khỏi, có điều người đã chết thì tội nghiệt cũng
theo đó mà kết thúc. Hơn nữa đối với mình lão cũng có ân cứu mạng, càng
nghĩ càng thấy buồn, kéo thi thể lão lên, đặt nằm ngay ngắn trên tuyết, lấy
tuyết đắp lên trên tạo thành một nấm mồ tuyết, tuy Sơ Sài nhưng coi như
cũng là an táng cho lão. Còn việc lão bỗng dưng bị chết thì chàng cảm thấy
khó hiểu vô cùng, công lực của lão cao Siêu không biết đến đâu mà kể, không
thể chết vì một cú đá của mình được.
Thủy sinh nhìn thấy Ðịch vân an táng cho Huyết Ðao lão tổ thì nghĩ cũng
nên an táng cho phụ thân, hơn nữa thấy lũ ưng cứ bay lượn trên không, để trễ
e rằng chúng Sẽ xà xuống xâm phạm di thể người quá cố. Nàng cũng nghĩ tới
việc an táng cho Lưu Thừa Phong và Lục Thiên Trữ, nhưng một người thì
chết ở tận trên đỉnh núi cheo leo, một thì thân thể đã chìm Sâu dưới tuyết
chẳng biết đâu mà tìm, đành thôi.
Hoa Thiết Can giờ lại lên tiếng:
- Ðịch đại hiệp, ba người chúng ta ai cũng mệt mỏi, đói lả cả rồi, ta thấy
trên kia có Sân thịt ngựa nướng, phiền Ðịch đại hiệp lên đó lấy xuống, mọi
người ăn uống no nê rồi còn tính kế ra khỏi cốc này.
Ðịch vân ghét thói đê tiện vô Sỉ của lão nên chẳng thèm đáp lời. Hoa Thiết
Can nằng nì mãi không thôi.
Thủy sinh nghe lão nằn nì mãi, bực mình quát:
- Ngựa của ta không cho hạng người vô Sỉ như ngươi ăn!
Ðịch vân nhìn Thủy sinh gật gật đầu, Sau đó lại trừng mắt nhìn Hoa Thiết
Can.
Hoa Thiết Can nói:
- Tiểu Sư phụ...
Ðịch vân gằn giọng ngắt lời:
- Ta đã nói ta không phải là hòa thượng! Ai bảo ngươi gọi loạn như vậy?
Hoa Thiết Can vội vã nói:
- Phải, phải, phải! Ðịch đại hiệp giết chết Huyết Ðao ác tăng, tại hạ ra khỏi
cốc việc đầu tiên là Sẽ đem việc này công bố khắp thiên hạ. Ðịch đại hiệp bất
kể tính mạng giải cứu cho Thủy điệt nữ giết chết Huyết Ðao ác tăng, việc này
Sẽ trở thành giai thoại võ lâm truyền lại cho muôn đời Sau.
Ðịch vân cười lạnh nói:
- Ta chẳng qua là một tên đào phạm, thân bại danh liệt, ai tin nổi lời nói
của ngươi? Ngươi làm ơn im miệng cho ta nhờ.
Hoa Thiết Can cười lớn nói:
- Bằng vào chút hư danh của Hoa mỗ trên giang hồ, những điều Hoa mỗ
nói chắc ai ai cũng tin. Ðịch đại hiệp, làm ơn đi lấy thịt ngựa xuống chia cho
ta một miếng với!
Nói đến câu cuối cùng, lão hạ giọng nghe rất thảm hại. Nhưng Ðịch vân
càng nghe càng bực mình, quát:
- Làm gì mà phải lấy thịt ngựa cho ngươi ăn chứ? Mai này ra ngoài rồi,
ngươi lại coi Ðịch vân này chẳng đáng một xu chứ gì? Ta vốn là kẻ vô danh
tiểu tốt, ta cũng chẳng cần ai nhắc đến tên mình!
Nói mấy lời này, Ðịch vân bỗng nhớ lại ngày trước, chẳng một ai coi mình
ra gì, đã vậy lại còn vu oan đủ điều. Càng nghĩ càng tức tối đến không thể
kềm chế được.
Thật ra thì Hoa Thiết Can không phải thật Sự có ý muốn ăn thịt ngựa.
Bụng lão tuy có đói, nhưng nhịn đói một hai ngày, đối với lão đâu thành vấn
đề. Ðòi ăn thịt ngựa chẳng qua là kế lấy tiến để lui, lấy công làm thủ. Lão
đoan chắc Ðịch vân Sẽ không bao giờ chịu đi lấy thịt ngựa, như vậy trong
lòng chàng Sẽ nảy Sinh một ít lòng thương hại dành cho lão, và như vậy cũng
Sẽ không ra tay giết lão.
Ðịch vân nhìn thấy trời đã tối, gió núi thổi vù vù vào cốc, trời vốn đã lạnh,
càng thêm lạnh. Chàng quay Sang Thủy sinh nói:
- Thủy cô nương, cô nương vào bên trong động mà nghỉ ngơi.
Thủy sinh nghe nói thì giật nảy người, tưởng Ðịch vân định mưu đồ làm
ẩu, bất thần lui ra mấy bước, giơ Huyết Ðao ra trước ngực, quát:
- Tiểu ác tăng! Ngươi mà tới gần ta một bước, ta Sẽ cắt cổ tự vẫn!
Ðịch vân ngẩn người, xua tay nói:
- Xin cô nương chớ có hiểu lầm, Ðịch mỗ không hề có ý bất lương đối với
cô nương.
Thủy sinh hừ lạnh, quát:
- Tiểu ác tăng giả nhân giả nghĩa, ngoài mặt cười cười mà bụng chứa đầy
hiểm độc. Hừ! Ngươi còn thâm hiểm hơn cả lão ác tăng, đừng hòng lấy được
lòng tin của ta!
Ðịch vân cũng không muốn giải thích nhiều, nghĩ thầm:
"Chỉ cần ngủ qua đêm nay, Sáng Sớm ngày mai ta lập tức tìm đường ra
khỏi cốc, nào là Thủy cô nương, nào là Hoa đại hiệp, tàn đời mãn kiếp ta
cũng chẳng nhìn đến các người nữa."
Nghĩ xong chống gậy tập tễnh đi ra thật xa, gạt tuyết lấy một nơi bằng
phẳng, nằm xuống ngủ ngay.
Thủy sinh hừ lạnh nghĩ thầm:
"Ngươi đi càng xa thì ý càng gian, định nửa đêm mò vào làm bậy chứ gì?
Hừ, không đới nào ta mắc mưu ngươi."
Nàng không dám vào trong động, Sợ rằng nửa đêm Ðịch vân xông vào thì
không có đường lui, chỉ dám ngồi ghé bên ngoài cửa động, tay nắm chặt
Huyết Ðao, mí mắt mỗi lúc một nặng, nhưng nàng tự nhủ, không được ngủ!
Không được ngủ! Tên tiểu ác tăng này nguy hiểm lắm!
Nhưng liên tiếp mấy ngày mệt nhọc, lại trải qua quá nhiều biến cố, Sức
nàng không chịu đựng nổi, cuối cùng đã phải thiếp đi.
Nàng ngủ một giấc thật đẫy, đến Sáng Sớm hôm Sau mới tỉnh giấc, vừa
tỉnh dậy, nàng thất kinh nhảy dựng dậy, thanh Huyết Ðao trong tay đã biến
mất. việc này càng khiến nàng kinh hoàng tột độ, nhưng khi nhìn lại thì thật
may mắn, thanh Huyết Ðao chỉ rơi ra khỏi tay, nằm trên mặt tuyết.
Thủy sinh vội nhặt lấy thanh Huyết Ðao, miệng không ngớt tạ trời tạ đất.
Giờ nàng mới bình tĩnh nhìn ra ngoài, thấy Ðịch vân chống gậy tập tễnh đi ra
khỏi cốc. Thủy sinh thở hắt ra một hơi dài như vừa cất được gánh nặng ngàn
cân.
Ðịch vân đúng là muốn tìm đường ra khỏi cốc, nhưng phía đông bắc và
phía chính đông đều không có đường đi, còn phía tây và phía nam thì toàn là
vách núi dựng đứng. Ði một vòng chẳng thấy có con đường nào khả dĩ dẫn ra
ngoài, tuyết trắng mênh mông, núi cao chót vót, nội nhìn không cũng đủ ớn
lạnh đừng nói là thử. Chỉ có mé đông nam là dường như có đường ra, nhưng
đã bị tuyết băng tạo thành một núi tuyết khổng lồ áng ngữ lối đi. Muốn ra
được chỉ còn chờ Sang xuân tuyết tan hết mới có hy vọng. Ðịch vân vất vả
nửa ngày trời mà không tìm thấy lối ra, đành thất thiểu quay về.
Hoa Thiết Can thấy chàng quay lại, vội hỏi:
- Ðịch đại hiệp, thế nào rồi?
Ðịch vân lắc đầu, thở dài nói:
- Không có lối ra!
Hoa Thiết Can cười thầm nghĩ bụng:
"Ngươi không tìm thấy lối đi, nhưng Hoa mỗ nào phải hạng như ngươi?
Chỉ cần tới xế trưa nay huyệt đạo giải khai, lão tử Sẽ cho ngươi thấy!"
Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lão mĩm cười nói:
- Ðừng lo, chờ huyệt đạo của Hoa mỗ khai thông rồi, Hoa mỗ nhất định
đưa được hai người thoát hiểm!
Thủy sinh thấy Ðịch vân đêm qua không mò đến làm ẩu thì lòng nghi kỵ
đã giảm đi ít nhiều, tuy nhiên vẫn không phút nào dám lơi là cảnh giác, lúc
nào cũng tránh thật xa chàng, thậm chí cũng không dám nhìn về phía Ðịch
vân.
Ðịch vân tuy chẳng mong được Thủy sinh thấu hiểu nỗi lòng mình, nhưng
thấy thái độ của nàng như vậy cũng không khỏi tức giận. Chàng muốn lập tức
đi khỏi chỗ này cho đỡ chướng mắt, khổ nỗi lại không có đường ra, bất giác
mặt ủ mày ê, ngồi thừ một chỗ không buồn cử động.
Ðến khoảng giờ mùi thì Hoa Thiết Can chợt cất tiếng cười ha hả nói:
- Thủy điệt nữ, thịt ngựa của ngươi Hoa bá bá phải mượn tạm vài cân,
chừng ra khỏi cốc rồi Sẽ bồi hoàn!
Nói xong lão đứng phắt dậy, thì ra huyệt đạo của lão đã đến giờ tự giải
khai. Lão tiến thẳng đến chỗ con ngựa, lấy một miếng thịt lớn vừa nhai ngấu
nghiến vừa giở khinh công chạy vòng quanh cốc tìm đường ra.
Lão vừa khai thông được huyệt đạo, thái độ lập tức biến đổi, bởi lẽ Huyết
Ðao lão tổ đã chết, còn lại Ðịch vân và Thủy sinh dù hai người có liên thủ lại
cũng không phải là đối thủ của lão. Có điều Sơn cốc này chẳng phải là chỗ có
thể ở lâu, phải tìm cho ra đường thoát khỏi đây cái đã, hơn nữa Ðịch vân và
Thủy sinh giờ đã như cá nằm trên thớt, chạy đi đâu được mà lo. Chỉ cần tìm
thấy lối ra, lão Sẽ lập tức giết chết hai người diệt khẩu, hành vi của lão ngày
hôm qua không thể để người ngoài biết được.
Lão giở khinh công chạy vòng quanh xem xét, quả là không có một lối
nào có thể đi ra ngoài được. Tuyết băng đã làm bít mất lối đi, nếu bốn người
bọn lão không Sớm xông vào trong cốc lúc tuyết băng thì cũng đã bị bỏ lại ở
bên ngoài rồi. Từ trong này chỉ có một lối ra duy nhất ở mé đông nam, nhưng
đã bị núi tuyết lấp mất, núi tuyết này bề ngang vài chục trượng, chiều dài
phải có tới mấy dặm. Mò mẫm dưới tuyết làm Sao có đủ hơi để đi qua một
đoạn đường dài mấy dặm, mà cứ cho là có đủ hơi đi nữa, mò mẫm ở bên dưới
rất dễ lạc mất phương hướng. Nói tóm lại, chỉ còn cách chờ tới khi tuyết tan
hết thì mới mong có lối ra. Muốn vậy phải chờ tới ít nhất là Ðoan ngọ Sang
năm, bây giờ chỉ mới đầu tháng mười một, phải chờ nửa năm trời mới có cơ
ra khỏi cốc. Tuyệt cốc này toàn một màu tuyết trắng, lấy gì ăn để chờ từng ấy
tháng trời?
Hoa Thiết Can quay trở lại trước cửa động, Sắc diện nặng như chì, lão
đứng ngẩn người một lúc lâu rồi lấy miếng thịt ngựa ăn dở ra nhai ngấu
nghiến, ăn hết miếng thịt ngựa mới lẩm bẩm nói:
- Ðến Ðoan ngọ Sang năm mới ra được!
Ðịch vân và Thủy sinh một người bên trái một người bên phải, khoảng
cách giữa ba người ước chừng ba trượng, lời nói của Hoa Thiết Can tuy nhỏ
nhưng cũng đủ cho cả hai nghe thấy. Chỉ một câu nói đơn giản vậy mà hai
người nghe như tiếng Sấm bên tai. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xung
quanh một vòng, toàn một màu tuyết trắng, muốn tìm rể cây lá cỏ để ăn cũng
khó, lấy gì ăn để chịu tới tháng năm năm Sau?
Chỉ nghe tiếng ưng kêu quang quác ở trên không, ba người đồng đưa mắt
nhìn lên trời, trừ phi có cánh như lũ ưng kia mới có thể ra khỏi đây trong lúc
này.
Con ngựa của Thủy sinh tuy lớn, nhưng cũng chỉ chưa tới một tháng là hết
Sạch. Qua mấy ngày nữa thì cả đầu, da, nội tạng... cũng ăn Sạch Sành Sanh.
Trong những ngày qua Hoa Thiết Can, Ðịch vân, Thủy sinh rất ít khi nói
chuyện với nhau, thỉnh thoảng ánh mắt có giao nhau thì cũng nhanh chóng
nhìn ra nơi khác. Hoa Thiết Can mấy lần muốn động thủ giết Ðịch vân và
Thủy sinh, nhưng nghĩ lại nếu giết hai người rồi trong cốc chỉ còn lại một
mình lão, cái cảm giác đơn độc ấy cũng chẳng dễ chịu gì, dù Sao thì hai người
cũng là vật trong túi lão, chẳng có gì phải vội vã.
Lúc này thì Thủy sinh đã không còn Sợ Ðịch vân nữa nên ban đêm đã dời
vào trong động mà ngủ.
Bước qua tháng chạp, trời càng lúc càng rét, đêm về gió lạnh gào thét, cái
lạnh len vào đến tận trong xương, thật khó mà chịu đựng được. Ðịch vân
ngày ngày chẳng có việc gì làm, cứ tiếp tục luyện Thần Chiếu công, mỗi ngày
trôi qua là nội lực của chàng lại thăng tiến một chút. Dù vậy, với áo quần
mong manh, đêm đến chàng lạnh đến không Sao ngủ được. Thủy sinh từ
trong động nhìn ra, thấy Ðịch vân rét run cầm cập, nhưng chàng thủy chung
vẫn không bước vào trong động để tránh rét, lòng cảm thấy rất an tâm. Giờ
thì nàng đã biết, tên tiểu ác tăng này "ác" thì có "ác" nhưng kể ra cũng không
đến nỗi vô lễ.
Thương tích trên người Ðịch vân đã lành lặn hẳn, chỗ chân gãy giờ đây
cũng đã liền xương, có thể đi lại được như thường. Mỗi lần nhớ tới việc Huyết
Ðao lão tổ giúp mình băng bó cái chân gãy, lòng lại thấy nôn nao khó tả.
Thịt ngựa đã ăn hết, vấn đề lương thực trở nên vô cùng bức bách. Ðến
những ngày cuối, Ðịch vân ăn rất ít, mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng
phần chàng để dành lại đều được Hoa Thiết Can dùng rất thiệt tình. Thủy
sinh thấy thế thì nghĩ thầm:
"Một đại hiệp thành danh ở Trung Nguyên, đến khi gặp phải tai biến còn
không bằng một tiểu ác tăng của Huyết Ðao môn. Thật uổng cho cha đã kết
giao với một con người như lão!"
vào canh ba đêm đó, Thủy sinh đang mơ màng giấc điệp, xảy nghe bên
ngoài có tiếng cãi vã ồn ào, nghe tiếng Ðịch vân quát:
- Ngươi không được động đến di thể của Thủy đại hiệp!
Hoa Thiết Can giọng băng lạnh, nói:
- vài hôm nữa đến người Sống cũng ăn, nói gì đến người chết. Ta ăn thịt
người chết trước, để cho ngươi được Sống thêm ít ngày nữa!
Ðịch vân nổi giận quát:
- Chúng ta thà ăn vỏ cây rể cây chứ không thể ăn thịt đồng loại được!
Hoa Thiết Can cũng quát:
- Ngươi còn cản trở nữa, ta giết ngươi!
Thủy sinh lật đật chạy ra, chỉ thấy Ðịch vân và Hoa Thiết Can đang đứng
cạnh mộ cha mình. Nàng vội quát lớn:
- Không được động đến cha ta!
Thủy sinh chạy như bay tới nơi, thấy lớp tuyết bên trên đã được cào Sang
một bên, Hoa Thiết Can đang nắm lấy ngực áo thi thể phụ thân nàng. Thủy
sinh kêu lên:
- Ngươi... ngươi...
Xảy thấy hàn quang lòe lên, Hoa Thiết Can bất thần rút ngọn đoản thương
ra, nghiêng người tới trước, nhằm ngực Ðịch vân đâm tới. Hoa Thiết Can
xuất thủ cực kỳ thần tốc, nội công của Ðịch vân tuy đã tiến một bước dài,
nhưng ngoại công thì rất tầm thường, bất quá cũng chỉ mấy chiêu kiếm thuật
tầm thường do Thích Trường Phát truyền thụ. Lúc này lại bị Hoa Thiết Can
ám toán, thử hỏi chàng làm Sao mà đối phó nổi? Chưa kịp phản ứng gì thì
ngôn đoản thương đã kích trúng ngực chàng, Thủy sinh rú lên một tiếng
nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn.
Hoa Thiết Can những tưởng với một thương đó dư Sức đâm Suốt ra tới Sau
lưng Ðịch vân, nào ngờ đầu thương vừa chạm vào ngực áo Ðịch vân bỗng bị
khựng lại.
Ðịch vân bị lực đẩy của ngọn thương té ngồi xuống đất, nhưng chàng
cũng kịp vung tay đánh ra một chưởng trúng thân đoản thương. Chỉ nghe bốp
một tiếng, Hoa Thiết Can cảm thấy hổ khẩu chấn động đến tê tái, không kềm
lại được, ngọn thương vuột khỏi tay bay vụt lên không. Dư kình của chưởng
chấn động, khiến Hoa Thiết Can lộn đi mấy vòng văng ra ngoài. Ngọn
thương rơi xuống mặt tuyết, biến mất dạng.
Hoa Thiết Can cả kinh nghĩ thầm:
"Công lực của tên tiểu ác tăng này thật thần kỳ, chẳng hề thua kém lão ác
tăng chút nào!"
Lão nhảy lui ra phía Sau mấy bước nữa, đứng xa xa nhìn lại. Hoa Thiết
Can đâu ngờ rằng nhờ Ô tàm y ngăn cản không cho mũi thương xuyên qua,
nhưng lực đạo quá mạnh đã khiến cho Ðịch vân chết ngất đi. Nếu chàng
chưa luyện thành Thần Chiếu công thì với một thương ấy, dú không xuyên
thủng ngực cũng dư Sức giết chết Ðịch vân. Ngày trước Chu Kỳ cũng đâm
chàng một kiếm trúng ngay bộ vị ấy, nhưng võ công của Chu Kỳ thì Sánh Sao
nổi với Hoa Thiết Can?
Trăng Sáng dằng dặc trên tầng không, hai con ưng cực lớn bay lượn vòng
kêu inh ỏi, chúng chỉ chực chờ lao xuống người Ðịch vân.
Thủy sinh thấy Ðịch vân té ngữa ra đất rồi nằm im thì ngỡ là chàng đã
chết, lòng mừng thầm, tên tiểu ác tăng đã chết từ nay không còn Sợ bị hắn tấn
công làm hỗn nữa. Nhưng liền đó nàng lại nghĩ, Hoa Thiết Can muốn ăn thịt
di thể của cha, tên tiểu ác tăng vì muốn ngăn cản mà phải chết. Không! Hắn
không khi nào lại có ý tốt đến như vậy! Hắn... hắn cố ý làm vậy để lừa mình.
Hừ, ta không mắc lừa ngươi đâu! Nhưng... hắn chết rồi, Hoa Thiết Can lại đòi
ăn thịt cha mình thì phải làm Sao đây? Cầu trời cho hắn đứng chết!
Thủy sinh tay nắm chặt Huyết Ðao, bước từng bước thận trọng đấn gần
Ðịch vân, thấy chàng nằm ngữa trên mặt tuyết, gương mặt hình như còn hơi
cử động! Hay lắm! vậy là hắn chưa chết. Thủy sinh mừng rỡ cúi xuống đưa
tay lên mũi Ðịch vân, hai luồng hơi nóng hổi phả lên tay nàng.
Thủy sinh giật mình rụt tay lại, biết Ðịch vân chưa chết, nhưng nàng đoán
là hơi thở của Ðịch vân Sẽ rất yếu ớt chứ có đâu lại thở ồ ồ như lúc bình
thường như vậy? Ðương nhiên là nàng không biết nội lực của Ðịch vân thâm
hậu, tuy đang ở trong tình trạng mất hết tri giác, nhưng hơi thở vẫn mạnh như
lúc thường, chỉ có điều nội công thượng thừa của chàng mới luyện thành
không lâu, nên mạnh mẽ thì có thừa mà chưa đủ độ hỏa hầu, chưa thể tùy ý
phát huy tác dụng chống đỡ ngoại lực xâm phạm.
Thủy sinh dứng tần ngần một lát rồi nghĩ thầm, tiểu ác tăng chết giấc, lát
nữa Sẽ tỉnh dậy, thấy mình đứng gần như vầy thì chẳng tiện chút nào. vừa
định bỏ đi ra xa thì chợt nhìn thấy Hoa Thiết Can vẫn còn đứng ở gần đó,
đang chú mục nhìn về phía này.
Lại nói Hoa Thiết Can Sau khi đâm Ðịch vân một thương không giết được
đối phương, ngược lại còn bị đánh té nhào thì lòng kinh hãi tột cùng. Nhưng
Sau đó không thấy chàng ngồi dậy, nóng lòng muốn biết chàng Sống chết ra
Sao, chờ một lát vẫn không thấy động tĩnh, không ngăn được lão tiến từng
bước đến gần. Cho tới lúc này hổ khẩu lão vẫn còn tê dại, chân bước tới mà
lòng đã chuẩn bị Sân tinh thần, chỉ cần thấy đối phương ngồi dậy là lập tức
quay người vọt lẹ.
Thủy sinh thấy Hoa Thiết Can tới gần thì kinh hãi kêu lên:
- Không được đến gần!
Hoa Thiết Can cất tiếng cười âm âm, nói:
- Tại Sao không được đến gần chứ? Người Sống thịt tất phải ngon hơn
người chết, chúng ta cứ làm thịt hắn nướng ăn qua bữa, ngươi thấy như vậy
không được Sao?
vừa nói vừa chậm rãi tiến từng bước một. Thủy sinh túng thế, cúi xuống
lắc mạnh người Ðịch vân, kêu lên:
- Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi! Lão tới kìa!
Hoa Thiết Can thấy Ðịch vân vẫn nằm bất động thì mừng rỡ nhảy phắt tới
trước, giơ chưởng nhằm đầu chàng giáng xuống. Thủy sinh hét lớn một tiếng,
dùng đao thay kiếm thi triển một chiêu "Kim châm độ kiếp", nhằm ngực Hoa
Thiết Can đâm tới. Ðây là kiếm pháp gia truyền của Thủy Ðại, dù dùng đao
thay kiếm nhưng oai lực cũng không phải tầm thường. Hoa Thiết Can đã bị
mất binh khí, biết Huyết Ðao Sắc bén dị thường nên không dám khinh địch,
vội thi triển thủ pháp tay không đoạt đao, dự định đoạt lấy thanh Huyết Ðao
đao rồi Sẽ tính nữa.
Ðịch vân đang lúc hôn mê, nghe có người lắc lắc mình, đồng thời nói cái
gì đó, tiếp theo là tiếng quát tháo như có người đang giao đấu. Ðến giờ chàng
mới choàng tỉnh, mở mắt nhìn ra, dưới ánh trăng thấy Thủy sinh đang giao
đấu cùng Hoa Thiết Can.
Thủy sinh tuy trong tay có lợi khí, nhưng một vì không quen dùng đao,
hai vì võ công kém hơn đối phương quá xa nên chống đỡ rất khó khăn, phải
liên tiếp thoái hậu, càng về Sau chỉ còn cố gắng không để đối phương đoạt
mất đao, chứ đâu còn Sức để mà xuất chiêu đả thương địch nữa?
Thủy sinh vừa ra Sức chống đỡ vừa kêu lớn:
- Dậy đi! Dậy đi! Lão đến để giết ngươi đó!
Ðịch vân vừa tỉnh dậy nghe nói vậy thì giật mình nghĩ thầm, may quá, nếu
không có nàng ra tay cứu giúp thì Hoa Thiết Can đã đánh chết mình rồi. Tuy
người mình có Ô tàm y bảo hộ, nhưng nếu lão đánh trúng đầu thì uổng mạng
rồi còn gì?
Nghĩ xong vội nhảy dậy, xông vào trợ chiến với Thủy sinh tấn công Hoa
Thiết Can. Hoa Thiết Can thấy Ðịch vân công tới một chưởng thì cũng vội
vàng vung chưởng đón đỡ. song chưởng chạm nhau, bùng một tiếng, cả hai
đồng té ngồi xuống đất. Ðịch vân nội công thâm hậu, Hoa Thiết Can chưởng
pháp tinh thuần, Song chưởng chạm nhau bất phân thắng bại.
Hoa Thiết Can võ công cao hơn, ứng biến thần tốc, vừa té ngã đã nhảy
dậy huơ chưởng công tiếp. Ðịch vân chậm chạp không kịp đứng dậy, đành
ngồi mà đón chưởng. Ðịch vân tuy ngồi phát chưởng nhưng nội lực không hề
Suy giảm, lại bùng một tiếng, Ðịch vân lộn nhào ra Sau hai vòng, Hoa Thiết
Can lảo đảo lui ba bước ngực nghe khí huyết lộn nhào. Hoa Thiết Can giật
mình nghĩ thầm, tiểu ác tăng này mới từng đó tuổi đầu Sao lại có được nội lực
thâm hậu như vậy? Tuy nhiên qua giao đấu hai chưởng, lão đã nhận ra nội lực
đối phương tuy thâm hậu nhưng chưởng pháp thì rất tầm thường, lập tức lòng
e dè biến mất, lần thứ ba tiến tới phát chưởng tấn công.
Ðịch vân vẫn ngồi tiếp chưởng, nào ngờ chưởng pháp của đối phương
biến đổi khôn lường, thoát nhanh thoắt chậm, lúc đông lúc tây, Ðịch vân
đánh hụt một chưởng, chưởng thứ hai vừa đánh ra thì ngực đã trúng chưởng
đối phương. May mà còn có Ô tàm y hộ thể không đến nỗi bị nội thương,
nhưng cũng đau đến nghẹn thở vừa định đứng dậy đã lại ngồi bệch trở xuống.
Hoa Thiết Can thấy một chưởng đắc thủ, chưởng thứ hai lập tức đánh ra.
Lão tuy nổi danh nhờ trung bình thương, xưng là Trung Bình vô địch, nhưng
công phu quyền cước cũng không phải tầm thường, lúc này lão đang giở pho
"Nhạc gia tán thủ" ra đối phó với Ðịch vân. Chỉ thấy chưởng ảnh chập chờn
thoắt tả thoắt hữu, đánh ra mười chưởng thì có tới bốn năm chưởng trúng lên
người Ðịch vân. Còn Ðịch vân đánh ra chưởng nào thì lão vận dụng thân
pháp xảo diệu của mình để tránh né. Quả thật võ công của hai người cách
biệt quá xa, Ðịch vân dù có nội lực thâm hậu cũng khó lòng mà thi triển
được.
Càng về Sau, Ðịch vân chỉ việc hai tay ôm lấy đầu, còn thân mình thì để
mặc cho đối phương đánh, cứ đứng lên lại bị đánh ngã xuống. Hoa Thiết Can
đã Sớm có ý giết chàng để trừ hậu họa, nên cứ nhắm vào những nơi yếu hại
mà đánh. Ðịch vân tuy được bảo y hộ thân nhưng cũng không chịu đựng nổi,
phải thổ mấy ngụm máu tươi.
Thủy sinh ban đầu thấy hai người giao đấu kịch liệt không chen vào được,
đến khi thấy Ðịch vân bị nguy mới huơ đao nhảy vào trợ chiến. Hoa Thiết
Can xoay người nhanh như chớp thi triển cầm nã thủ định đoạt lấy Huyết
Ðao, ngay lúc đó chưởng Ðịch vân cũng vừa đánh tới, một luồng chưởng
phong mãnh liệt bao trùm khắp người lão. Hoa Thiết Can hết đường tránh né,
đành phải vung chưởng đón đỡ. Nếu lấy lực mà đối kháng thì Hoa Thiết Can
lại không bì được với Ðịch vân. song chưởng chạm nhau, Hoa Thiết Can cảm
thấy mắt nảy đom đóm, cánh tay tê dại, thân hìn lảo đảo đứng không vững.
Thủy sinh kêu lên:
- Chạy mau! Chạy mau!
Rồi không chờ cho Ðịch vân phản ứng đã lôi chàng chạy vào trong động.
Hai người vội vàng khiêng mấy tảng đá lớn bịt cửa động, Thủy sinh tay cầm
Huyết Ðao đứng cạnh cửa động canh chừng. Thạch động này rất hẹp, mấy
tảng đá tuy không đủ để bịt kín cửa động, nhưng Hoa Thiết Can muốn tiến
vào động cũng phải dọn mấy tảng đá đi mới được. Nhưng Thủy sinh đứng
ngay cạnh đó, chỉ cần chờ lão thò tay vào là huơ đao chém ra.
Thật lâu Sau, thấy bên ngoài không có động tịnh gì, Thủy sinh mới quay
lại nói:
- Tiểu ác...
Trước nay nàng quen miệng gọi Ðịch vân là "tiểu ác tăng", giờ thì hai
người đã đứng về một phía chống lại Hoa Thiết Can, gọi chàng bằng "tiểu ác
tăng" cảm thấy không được ổn, Sau một thoáng ấp úng, mới Sửa giọng, nói:
- Thương thế của ngươi thế nào?
Ðịch vân buông gọn:
- Không Sao!
Bỗng nghe Hoa Thiết Can cười ha hả nói vọng vào:
- Hai tên cẩu tạp chủng chui rúc vào trong đó, hai ngươi định giở trò gì bộ
tưởng ta không biết Sao?
Thủy sinh nghe nói thì đỏ mặt, thật tình mà nói, nàng vẫn chưa hoàn toàn
yên tâm đối với Ðịch vân. Trước nay nàng vẫn đinh ninh chàng là một "dâm
tăng", nay tình thế bức bách phải cùng chàng ẩn mình trong thạch động, quả
là quá Sức mạo hiểm. Nghĩ tới đây bất giác bước xéo ra một bên, cố gắng
tránh ra càng xa càng tốt.
Lại nghe Hoa Thiết Can nói vọng vào:
- Ðôi cẩu nam nữ trốn rịt ở trong đó không chịu ra, lão tử đi nướng thịt ăn
đây! Ha ha ha!
Thủy sinh hốt hoảng nói:
- Lão cứ một mực đòi ăn thịt cha ta. Phải làm Sao đây?
Ðịch vân mấy năm nay lúc nào cũng bị người ta vu oan, giờ lại nghe Hoa
Thiết Can ngậm máu phun người, thử hỏi chàng làm Sao nhịn được? Gầm lên
một tiếng, vung chưởng đánh văng mấy tảng đá lấp miệng động, lao ra ngoài
nhắm thẳng Hoa Thiết Can điên cuồng vung chưởng tấn công.
Hoa Thiết Can nhảy nhót tránh qua hai chưởng, rồi bất thình lình vòng
hữu chưởng ra phía Sau kích một chưởng trúng lưng chàng. Ðịch vân có nằm
mơ cũng không thể tưởng tượng nổi đối phương lại có thể đánh mình bằng
một chiêu như vậy, bùng một tiếng, lưng lãnh trọn một chưởng, máu tươi lại
ộc ra! Ðịch vân choáng váng, đầu óc nửa mê nửa tỉnh, nhìn Hoa Thiết Can
mà chàng cứ thấy đó là vạn Chấn sơn, vạn Khuê, Lăng Thoái Tư, bọn ngục
tốt ở Giang Lăng... toàn là những nhân vật ít nhiều liên quan đến những nhục
nhằn đau khổ của chàng mấy năm qua. Gầm lên một tiếng lao tới ôm cứng
Hoa Thiết Can.
Hoa Thiết Can vung chưởng đánh trúng giữa mũi Ðịch vân, máu mũi máu
miệng chảy dài, nhưng lúc này thì chàng không còn cảm thấy đau đớn nữa, cứ
vận lực Siết chặt. Hoa Thiết Can cảm thấy ngực tức nặng, hơi thở khó khăn,
lão bắt đầu hoảng, nhìn ra lại thấy Thủy sinh cầm đao chạy ra. Kinh hãi đánh
mạnh vào mạng Sườn Ðịch vân một chưởng. Ðịch vân cảm thấy hai tay vô
lực, bị Hoa Thiết Can vùng mạnh thoát ra. Hoa Thiết Can không dám giao
đấu với gã điên nữa, phóng tuốt ra ngoài hơn trượng mới dám dừng chân.
Thủy sinh thấy Ðịch vân lảo đảo, mặt mũi đầy máu thì vội chạy lại đỡ
chàng, nhưng Sực nhớ lại vội buông tay ra lùi lại.
Ðịch vân nghiến răng quát:
- Ta là ác hòa thượng, là dâm tăng, đừng đến gần ta mà làm ô uế ngươi!
Tránh xa ra! Tránh xa ra!
Thủy sinh nhìn thấy Ðịch vân đã hóa điên, mặt mày trông rất dễ Sợ nên
hoảng kinh lùi thêm mấy bước nữa.
Ðịch vân lảo đảo đi về phía Hoa Thiết Can, hằn học nói:
- Bọn ác nhân! vạn Chấn sơn! vạn Khuê! Tri huyện đại nhân! Tri phủ đại
nhân! Các ngươi chuyên áp bức lương dân! Hại không chết được ta! Ðánh ta
không chết! Có gan thì cứ đến đây cùng ta quyết một trận Sống chết!
Hoa Thiết Can nhủ thầm:
"Gã này điên rồi! Ðiên thật rồi!"
Thấy Ðịch vân cứ xăm xăm tiến tới, lão nhảy ngược về phía Sau, tránh xa
chàng ra.
Ðịch vân ngữa mặt lên trời hét:
- Bọn ác nhân! Tới đây đi! Tất cả ác nhân trong thiên hạ Sao không tới
đây đánh với ta? Ðịch vân này không Sợ các ngươi đâu! Các ngươi bắt ta
giam vào ngục, các ngươi đục thủng xương tì bà ta, chặt đứt ngón tay ta,
cướp Sư muội ta, đánh gãy chân ta, băm vằm ta ra muôn mảnh ta cũng không
Sợ!
Thủy sinh nghe Ðịch vân gào thét, tiếng thét lại nghe như tiếng khóc
than, vừa Sợ mà cũng vừa thương hại. Nghe chàng nói bị giam trong ngục, bị
xuyên thủng xương tì bà, bị cướp mất Sư muội, thì biết chàng lòng đầy tâm
Sự, xem ra đời hắn đã chịu không ít tủi nhục, chân hắn lại do chính mình cho
ngựa đạp gãy...
Ðịch vân gào thét một lúc, đến nỗi khản cả cổ họng, thân hình lảo đảo,
cuối cùng thì té nhào xuống.
Hoa Thiết Can không dám đến gần, Thủy sinh thì càng tránh ra xa xa.
Hai con chim ưng đảo tròn trên bầu trời. Ðịch vân nằm bất động trên mặt
tuyết. Bất thần một con ưng Sà xuống mổ lên người chàng. Ðịch vân bị chim
mổ đau bừng tỉnh dậy, con ưng thấy chàng cử động thì kêu ré lên một tiếng
bay vọt lên không. Ðịch vân đứng phắt dậy, chỉ con ưng mắng:
- Ðến loài Súc Sinh như ngươi mà cũng dám coi thường ta?
Trong cơn tức giận, nhằm con ưng đánh một chưởng. Con ưng vừa mới
bay lên, bị chưởng phong Ðịch vân đánh trúng chết tốt. Ðịch vân nhảy tới
chộp lấy con ưng, há miệng cắn vào ức nó, máu tươi chảy vào miệng, chảy
xuống cổ họng, vị mằn mặn tanh nồng của máu làm Ðịch vân càng phấn
kích, chàng cất tiếng cười điên dại, nói:
- Ngươi muốn ăn thịt ta? Ha ha ha! Ta ăn thịt ngươi trước!
Máu ưng hòa lẫn với máu chàng loang khắp mặt mày quần áo Ðịch vân
trông thật dễ Sợ. Thủy sinh và Hoa Thiết Can nhìn thấy dáng mạo chàng
khủng khiếp như vậy thì kinh hãi thất Sắc.
Hoa Thiết Can Sợ Ðịch vân hóa điên lại xông vào mình liều mạng, dù biết
đối phương chưa chắc đã địch lại mình, nhưng lão tự cho mình là chén kiểu,
không thể cùng chén Sành liều mạng được. Thế là lão bỏ đi ra một góc xa,
nhớ lại cách Ðịch vân bắt chim ưng thấy cũng hay, liền bắt chước nằm ngữa
xuống mặt tuyết giả chết. Nào ngờ lũ ưng tuy cũng mắc mưu lão Sà xuống
nhưng chưởng lực lão lại không đủ Sức giết chúng, chưởng pháp lão tuy xảo
diệu nhưng nội lực lại kém Ðịch vân quá xa, làm đủ mọi cách vẫn không giết
được chim ưng.
Ðịch vân uống máu ưng, lát Sau lại nghe khí huyết đảo lộn, lại ngã xuống
ngất đi. Ðến khi chàng tỉnh dậy thì trời đã Sáng tỏ, bụng nghe đói cồn cào,
thấy con ưng còn nằm cạnh đó, vội cầm lên cắn một miếng, đến giờ chàng
mới nhận ra mùi thịt thơm lừng, ngạc nhiên xem lại, thì ra con ưng đã được
nướng chín rồi. Ðịch vân ngẩn người, nhớ lại Sực việc đêm qua, Sau khi uống
mấy ngụm máu ưng thì chàng không còn biết gì nữa, vậy ai đã nướng thịt?
Chắc là Thủy sinh rồi, nếu không phải nàng không lẽ lại là lão gian tặc Hoa
Thiết Can?
Ðêm qua Sau một hồi gào thét, uất khí trong lòng đã vơi bớt phần nào, Sau
một giấc ngủ dài tinh thần cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Ðưa mắt nhìn ra thấy
mộ của Thủy Ðại đã được lấp lại như cũ, nhìn vào trong động thấy Thủy sinh
nằm phục trên tảng đá ngủ Say. Nghĩ nàng cũng đã nhịn đói mấy ngày rồi,
vậy mà Sau khi nướng chín con ưng, bản thân nàng không động đến một
miếng thịt nào, kể ra thì cũng hiếm có! Hừ! Nàng tự thị là thiên kim tiểu thư
của Trung Nguyên đệ nhất đại hiệp, chẳng coi ta ra gì. Ngươi đã coi thường
ta thì ta cũng coi thường ngươi! Nhưng Sau một lúc thì nghĩ lại, nàng đã
nướng thịt cho mình xem ra chắc không đến nỗi quá xem thường mình, để
nàng nhịn đói mà chết cũng không hay ho gì.
Thế là chàng nằm trở xuống giả chết, không đầy nửa canh giờ Sau đã có
bốn con ưng trúng kế bị Ðịch vân đánh chết. Ðịch vân ném hai con ưng vào
trong động cho Thủy sinh. Lát Sau Thủy sinh lại đi ra lấy hai con ưng còn lại,
nhổ Sạch lông, nướng chín lên rồi lẳng lặng đem hai con ra đưa cho chàng.
Trong Sơn cốc có khá nhiều ưng, lạ một điều là chúng rất ngu ngốc, thấy
đồng loại hết con này đến con khác bị giết, nhưng khi thấy Ðịch vân nằm
xuống giả chết vẫn cứ cắm đầu Sà xuống. Nội công của Ðịch vân mỗi ngày
một thăng tiến, về Sau cũng chẳng cần nằm xuống giả chết nữa, chỉ cần thấy
con ưng nào Sà xuống hơi thấp, vung chưởng đánh ra là đánh chết liền. Trong
cốc đôi khi cũng thấy có lũ tuyết nhạn Sà xuống kiếm mồi, đó cũng là một
nguồn thực phẩm để Ðịch vân và Thủy sinh thay đổi khẩu vị.
Thấm thoắt đã hết mấy tháng, cứ năm mười ngày lại có một trận tuyết rơi,
Suốt ngày trời rét căm căm, từng ngọn gió quét qua nghe như lưỡi đao cắt
vào da thịt.
Thủy sinh ngoài việc đi lượm cây khô làm củi nướng thịt, Suốt ngày cứ ở
trong thạch động. Ðịch vân vì ngại va chạm với Thủy sinh nên cũng không
bước vào động nửa bước, thậm chí không nói chuyện, và cũng rất ít khi nhìn
đến nàng.
Có một đêm trời trở rét dữ dội, Ðịch vân ngủ đến Sáng tỉnh dậy cảm thấy
ấm áp lạ thường, mở mắt nhìn ra thấy có vật gì đen thui chụp trên người
mình, giật mình vung tay gạt ra. Thì ra đó là một chiếc áo kỳ dị, dài quá gối.
Chiếc áo được kết từ vô Số lông chim ưng đen tuyền điểm xuyết bằng màu
trắng của lông tuyết nhạn, không biết Thủy sinh phải mất thời gian bao lâu
để hoàn thành nó.
Ðịch vân cầm chiếc áo trong tay ngơ ngẩn xuất thần, trong cốc không có
kim chỉ dao kéo, không biết Thủy sinh làm thế nào mà kết được? Chàng lật
lớp lông chim lên, thấy mỗi cọng lông đều có một lổ nhỏ, chắc là dùng trâm
cài đầu của nàng đâm thủng, lại dùng chỉ vàng xỏ qua kết lại, xem ra chính là
chỉ rút từ chiếc áo khoác màu vàng của nàng mà ra. Ðịch vân mĩm cười nghĩ
thầm, nữ nhân thật tỉ mỉ, ai đời lại phí chừng đó công Sức để làm một chuyện
như vậy.
Chàng chợt nghĩ lại chuyện cũ, năm xưa lúc chàng bị tám Sư huynh đệ của
vạn Khuê đánh đến rách cả chiếc áo mới, Sư muội đã ngồi vá lại cho chàng.
Trong đầu chàng vẫn còn thấy rõ ràng cảnh tượng của ngày hôm ấy. Thích
Phương dựa vào người chàng, lấy kim chỉ ra để vá áo. Tóc nàng khẽ chạm
vào cằm nhột nhạt, mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng tỏa ra càng
làm chàng như ngây như dại. Chàng khẽ gọi: 'sư muội!' nàng vội bịt miệng
chàng, nói: 'Không Tâm Thái, không được lên tiếng kẻo người ta lại nghi oan
mình là tặc!'
Nghĩ tới đây, chàng thấy cổ họng nghẹn đắng, hai dòng lệ chợt trào ra,
cảnh vật trước mắt bỗng trở nên nhòe nhoẹt. Quả nhiên người ta đã nghi oan
cho mình là tặc, không lẽ chính vì mình đã lên tiếng trong khi Sư muội vá áo
cho mình mà việc ra nông nỗi đó? Nhưng mấy năm nay chàng đã trải qua biết
bao việc hung hiểm, những việc dị đoan không có cơ Sở như vậy chàng đã
không còn tin nữa. Hừ, người ta đã để tâm hại mình thì cho dù mình có là một
người câm bẩm Sinh, thì cũng đâu có tránh được? Ngày ấy Sư muội đối với ta
chân tình biết mấy, nhưng vạn gia hào phú hơn người, cái gã vạn Khuê cũng
anh tuấn hơn mình gấp bội, vậy thì đâu có gì đáng nói nữa? Nực cười là cái
hôm mình bị trọng thương trốn trong kho củi của nhà họ vạn, nàng lại đi báo
cho tiểu tử vạn Khuê để gã đến bắt mình giải lên quan lãnh thưởng.
Bỗng chàng phá lên cười thành tiếng, xách chiếc vũ y đi tới trước cửa
động, ném xuống đất, lấy chân giẫm lên, gằn giọng nói:
- Hạng ác hòa thượng như ta chẳng xứng đáng mặc áo của cô nương!
Dứt lời phi cước đá chiếc áo bay vào trong động, xong cất tiếng cười điên
cuồng quay người bỏ đi.
Thủy sinh phải mất hơn tháng trời mới kết xong chiếc áo lông chim này.
Nghĩ tiểu ác tăng dù gì cũng đã hết lòng bảo hộ di thể phụ thân, gần đây lại
còn Sống nhờ vào Số chim mà hắn bắt được. Ðêm đêm nhìn thấy hắn lạnh run
dưới trời mưa tuyết lòng cảm thấy bất nhẫn, mong rằng chiếc áo này Sẽ giúp
hắn ngự hàn. Nào ngờ hảo tâm của mình lại được hắn báo đáp như vậy đó!
Thủy sinh vừa giận vừa thẹn, chụp lấy chiếc áo xé lấy xé để, không ngăn
được lòng mình, hai dòng lệ tuôn trào.
Thủy sinh làm Sao hiểu được rằng Ðịch vân tuy cất tiếng cười bỏ đi mà
cõi lòng tan nát, chàng tuy không rơi lệ nhưng lệ lại chảy ngược vào lòng.
Chàng thương tâm vì Số mệnh tàn nhẫn, vì Sư muội vô tình bạc nghĩa...
Ðến trưa Ðịch vân lại đánh được bốn con ưng mang để trước cửa động,
Thủy sinh cũng mang vào vặt lông nướng chín rồi mang ra đưa cho chàng
hai con, không ai nói với ai lời nào, thậm chí ánh mắt cũng tránh nhìn nhau.
Ðịch vân và Thủy sinh ngồi cách nhau xa xa, mỗi người cầm một con ưng
nướng chín lẳng lặng ăn, xảy nghe ở góc đông bắc có tiếng bước chân vọng
lại. Hai người đồng ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy Hoa Thiết Can tay phải cầm
một thanh quỷ đầu đao, tay trái cầm một thanh trường kiếm, mặt nở một nụ
cười gian ác tiến tới. Ðịch vân và Thủy sinh cùng đứng phắt dậy.
Thủy sinh chạy vội vào thạch động lấy thanh Huyết Ðao chạy ra, hơi do
dự một thoáng rồi ném thanh Huyết Ðao về phía Ðịch vân, kêu lên:
- Cầm lấy!
Ðịch vân với tay chụp lấy thanh Huyết Ðao mà ngạc nhiên ngẩn người.
Tại Sao nàng bỗng dưng tin tưởng dám giao thanh bảo đao cho mình? Hừ,
chắc là muốn ta liều mạng bảo vệ ngươi chứ gì? Ðịch vân này chẳng phải là
nô tài của ngươi!
Hoa Thiết Can đến trước mặt hai người, cười lớn nói:
- Cung hỷ! Cung hỷ!
Ðịch vân trừng mắt hỏi:
- Cung hỷ cái gì?
Hoa Thiết Can cười lớn nói:
- Cung hỷ cho hảo Sự giữa ngươi và Thủy cô nương. Cả thanh bảo đao hộ
thân mà người ta cũng giao cho ngươi thì những thứ khác cũng cho tuốt tuồn
tuột luôn rồi còn gì nữa!
Ðịch vân nổi giận mắng:
- çổng cho một đại hiệp xưng hùng xưng bá ở Trung Nguyên, không ngờ
cũng chỉ là một tên tiểu nhân vô Sỉ, ăn nói dơ bẩn mà không biết nhục!
Hoa Thiết Can cười lớn nói:
- Nếu nói vô Sỉ thì có ai qua được cao tăng của Huyết Ðao môn các ngươi!
Bỗng lão chun chun mũi hít mấy hơi rồi kêu lên:
- Thơm quá! Thơm quá! Cho ta một con ăn thử có được không?
Nếu lão thật tình muốn ăn và dùng lời lẽ đứng đắn xin thì Ðịch vân cũng
chẳng hẹp hòi gì mà không cho, đằng này thái độ của lão ngang tàng kinh bạc
làm cho Ðịch vân nổi giận, hừ lạnh đáp:
- võ công của ngươi cao hơn ta gấp mấy lần, tại Sao không tự đi bắt mà
ăn?
Hoa Thiết Can cười cười nói:
- Ta lười đi bắt!
Trong lúc hai người nói chuyện thì Thủy sinh đã đi vòng ra Sau lưng Ðịch
vân, bất thần nàng kêu lên:
- Lục bá bá! Lưu bá bá!
Thì ra gió bấc thổi tung tà áo Hoa Thiết Can, Thủy sinh bỗng phát hiện ra
bên trong lớp áo ngoài lão còn mặc đạo bào của Lưu Thừa Phong và chiếc
trường bào Sắc tía của Lục Thiên Trữ.
sắc diện Hoa Thiết Can âm trầm khủng khiếp, cất giọng âm lạnh hỏi:
- Thế nào?
Thủy sinh lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi... đã ăn thịt họ...
Nàng đoán là Hoa Thiết Can Sau khi tìm thấy thi thể của hai người đã ăn
thịt họ, còn lấy áo của họ mặc để giữ ấm.
Hoa Thiết Can bỗng nổi giận quát:
- Liên quan gì đến ngươi mà ngươi hỏi?
Thủy sinh giọng run rẩy nói:
- Hai người đó... là huynh đệ... kết nghĩa của ngươi...
Hoa Thiết Can nếu có được bản lãnh đánh rớt chim ưng để ăn thịt thì đâu
đến nỗi ăn thịt nghĩa huynh nghĩa đệ của mình. Không bắt được chim ưng, lão
quay Sang bắt các loài chim nhỏ hơn, khổ nỗi lũ chim nhỏ lại rất tinh ranh, lúc
đầu cũng bắt được vài con, Sau đó thì chúng không mắc lừa nữa. Ðói quá,
không có cách nào khác, lão phải xẻ thịt Lưu Thừa Phong và Lục Thiên Trữ
ra nướng ăn dần. Hôm nay chỗ thịt cuối cùng đã hết, lão xách đao tìm giết
hai người, cộng thêm với thi thể của Thủy Ðại và Huyết Ðao lão tổ chắc cũng
đủ cho lão chịu đựng đến hè Sang năm.
Giờ nghe Thủy sinh nói vậy, bất giác đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, lại còn
ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, không kềm chế được nữa, lão gầm lên
một tiếng, huơ đao nhằm đầu Ðịch vân chém tới. Tay đao vừa chém ra thì
tay kiếm cũng chém nhầu tới nơi.
Ðịch vân cũng quát lớn một tiếng huơ Huyết Ðao đón đỡ, keng một tiếng
quỷ đầu đao văng bật lên, thanh quỷ đầu đao này tuy không phải là bảo đao
như Huyết Ðao, nhưng vì thân đao dày dặn nên Huyết Ðao chém không gãy
được nó. Ngày trước Lục Thiên Trữ giao đấu với Huyết Ðao lão tổ quỷ đầu
đao bị chém mẻ ba chỗ, nay cũng chỉ bị Huyết Ðao chém mẻ thêm một chỗ
nữa mà thôi.
Hoa Thiết Can dù không thiện dùng đao, nhưng vì võ công lão cao cường
nên thi triển quỷ đầu đao tấn công Ðịch vân cũng không chống đỡ nổi, chỉ
qua vài chiêu chàng đã phải liên tiếp thoái hậu. Hoa Thiết Can chẳng gấp truy
Sát, lão cuối người lượm con ưng nướng mà Ðịch vân ăn dở bỏ dưới đất, bỏ
vào miệng nhai ngấu nghiến. Gật gật đầu khen:
- Ngon lắm! Ngon lắm!
Ðịch vân và Thủy sinh nhìn nhau, ai nấy đếu cảm thấy lạnh người. Lần
này Hoa Thiết Can cầm binh khí tới khiêu chiến, tình thế Sẽ khác hẳn lần
trước. Giao đấu tay không, Ðịch vân bị lão đánh dù có thổ huyết nhưng nhờ
nội lực thâm hậu cũng còn chịu đựng được, lần này tay lão có đao kiếm, chỉ
cần Sơ Sẩy một chút là mất mạng. Hơn nữa lần trước hai người giao đấu tay
không với nhau còn có Thủy sinh cầm Huyết Ðao đứng bên ngoài. Nói tóm
lại lần này thì Hoa Thiết Can đã chiếm hết thế thượng phong, chưa đánh đã
thắng rồi.
Hoa Thiết Can ăn hết nửa con ưng nướng, hãy còn thòm thèm, nhìn thấy
trong động hãy còn một con liền đi vào lấy ra ăn ngốn ngấu. Än xong lão
chùi mép, nói:
- Ngon lắm! Thủ pháp nướng chim cũng rất cao cường!
Nói xong chạm chạp quay đi, Sau đó bất thình lình quay phắt lại vung đao
nhằm đầu Ðịch vân chém xuống. Thế tấn công vừa bất ngờ vừa thần tốc,
Ðịch vân kinh hãi lùi lại, vung đao đón đỡ, Suýt chút nữa bị chém bay nửa cái
đầu. Công lực Hoa Thiết Can không bằng Ðịch vân, mỗi lần Song đao kích
nhau lão lại cảm thấy cánh tay tê tái, nên không dám dùng lực tấn công nữa
mà vận dụng chiêu thức ảo diệu để công. Chỉ qua ba chiêu, Ðịch vân lúng
túng để cho quỷ đầu đao quét trúng một đường dài, máu chảy ròng ròng.
Thủy sinh quýnh quáng kêu lên:
- Ðừng đánh nữa! Ðừng đánh nữa! Hoa bá bá, điệt nữa Sẽ chia thịt ưng
cho người!
Hoa Thiết Can thấy đao pháp của Ðịch vân rất tầm thường, thậm chí còn
không bằng cao thủ hạng ba hạng tư trong giang hồ, có điều nội công của gã
thì lại thâm hậu một cách bất bình thường. càng nghĩ lão càng thấy không
nên để Ðịch vân Sống Sót, e rằng hậu họa Sẽ không nhỏ. Thế là tay vẫn tấn
công ráo riết, miệng thì cười cười nói:
- Thủy điệt nữ, ngươi nóng lòng Sợ ta giết chết hắn chăng? Ngươi đã quên
mất çông biểu ca của ngươi ở nhà rồi Sao?
soạt Soạt Soạt, ba đao liên tiếp, vai phải Ðịch vân lại bị trúng một đao,
may mà có bảo y hộ thể, nếu không e rằng cả cánh tay phải đã rớt xuống rồi.
Thủy sinh kinh hãi kêu lên:
- Hoa bá bá! Ðừng đánh nữa!
Ðịch vân nổi điên quát:
- Ngươi làm gì mà la lối om Sòm vậy? Ta không đánh lại hắn thì cứ để hắn
giết ta cho xong!
Trong lúc cuồng nộ chàng cứ vung Huyết Ðao chém loạn xạ một lúc rồi
bất thần chuyển Huyết Ðao Sang tả thủ, hữu thủ vung chưởng đánh ra.
Hoa Thiết Can có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi một kẻ võ công
tầm thường như Ðịch vân lại bỗng dưng thi triển diệu chiêu, thấy hữu chưởng
đối phương đánh ra vội nghiêng đầu tránh né. Bốp một tiếng, má bị đánh một
chưởng nháng lửa, đầu óc choáng váng.
Ðịch vân mừng rỡ nghĩ thầm:
"Thì ra mình đã thi triển "Nhĩ quang thức" của lão cái truyền thụ!"
sau khi đánh ra một chiêu đắc thủ, Ðịch vân liên tiếp thi triển hai chiêu
còn lại "Thích kiên thức" và "Khứ kiếm thức". Hoa Thiết Can nhìn thấy kiếm
lộ thì hoảng kinh hét lên:
- Liên Thành kiếm pháp! Liên Thành kiếm pháp!
Ðịch vân ngẩn người, nhớ lại hôm chàng cùng bọn đệ tử của vạn Chấn
sơn tỷ thí kiếm pháp, lúc chàng dùng đến ba chiêu này vạn Chấn sơn cũng
gọi đó là "Liên Thành kiếm pháp". Lúc ấy chàng cứ cho là vạn Chấn sơn nói
bừa, nhưng Hoa Thiết Can là Trung Nguyên đại hiệp kiến văn quảng bác,
cũng nói đây là "Liên Thành kiếm pháp", không lẽ ba chiêu thức của lão cái
dạy mình là Liên Thành kiếm pháp thật?
Ðịch vân dùng đao làm kiếm liên tiếp thi triển ba chiêu kiếm ấy hết lượt
này đến lượt khác. Nhưng võ công của Hoa Thiết Can nào phải hạng tầm
thường như bọn Sư huynh đệ vạn Khuê? Ngoại trừ chiêu đầu tiên vì xuất kỳ
bất ý nên mới đánh trúng lão được một chưởng, hai chiêu còn lại thi triển ra
vì lão đã có chuẩn bị nên chẳng phát huy được diệu dụng nữa. Ðến khi Ðịch
vân lần thứ tư thi triển chiêu "Thích kiên thức", Hoa Thiết Can đã chờ Sân,
phi cước đá trúng cổ tay Ðịch vân, Huyết Ðao vuột khỏi tay chàng bay vọt
ra ngoài, thân hình lão chồm tới, vừa đao vừa kiếm Song Song nhằm ngực
Ðịch vân đâm tới. Phụp phụp hai tiếng, đao kiếm đồng đâm trúng ngực Ðịch
vân, nhưng cả hai đều bị Ô tàm y chận đứng.
Thủy sinh nãy giờ đã cầm Sân mọt hòn đá đứng cạnh đó, thấy Ðịch vân bị
nguy liền giơ cao hòn đá nhằm đầu Hoa Thiết Can giáng xuống. Lần trước
Hoa Thiết Can đâm một thương trúng ngực Ðịch vân nhưng không thủng
ngực chàng lão đã lấy làm lạ, nghĩ mãi không hiểu nguyên do, lão cho rằng
trong người chàng có một vậy gì bằng kim loại, vì xảo hợp mà đầu thương
đâm trúng miếng kim loại ấy. Nhưng lần này thì cả đao và kiếm cùng đâm
trúng người chàng, quyết chẳng thể có chuyện trùng hợp như lần trước nữa.
Lão còn đang ngơ ngẩn thì Ðịch vân đã vung chưởng đánh ra, phối hợp với
hòn đá của Thủy sinh đánh tới. Ngực trúng một chưởng, đầu trúng hòn đá,
lão loạng choạng thoái lui, ôm đầu kêu lên:
- Có ma! Có ma!
Thì ra không thể giải thích được nguyên do vì Sao mà kiếm không đâm
thủng người Ðịch vân, lão bỗng nghĩ, hay là linh hồn của Lục Thiên Trữ và
Lưu Thừa Phong vì giận lão ăn thịt hai người mà quay về bắt tội? Nghĩ tới đó
lão lạnh người, lại chạy ra xa ngơ ngác nhìn quanh.
Ðịch vân và Thủy sinh thoát chết vội chạy vào trong động, lăn đá chặn
cửa động lại. Hai người còn đang thở dốc, thì đã nghe Hoa Thiết Can ở bên
ngoài hét lớn:
- Ra đi hai nhóc con! Các ngươi định trốn ở trong đó cả đời luôn Sao? Các
ngươi định ở trong đó bắt chim ưng ăn thịt Sao? Ha ha ha!
Lão tuy cất tiếng cười lớn nhưng trong lòng vẫn chưa hết Sợ, cũng không
dám moi thi thể Thủy Ðại lên để ăn nữa.
Ðịch vân và Thủy sinh đưa mắt nhìn nhau, đồng cảm thấy Hoa Thiết Can
nói không Sai, ở trong động này thì lấy gì mà ăn? Nhưng nếu ra ngoài thì bị
giết, biết phải làm thế nào đây?
Nếu Hoa Thiết Can cứ tấn công vào thạch động, Ðịch vân và Thủy sinh,
lúc này đã bị mất Huyết Ðao, Sẽ khó lòng mà giữ nổi. Nhưng vì Sau khi đâm
không thủng ngực Ðịch vân thì Sợ hãi cho rằng có ma quỷ ám trợ bên trong,
gai ốc nổi đầy mình, chẳng còn lòng dạ nào tấn công hai người nữa.
Hai người đứng canh giữ bên cửa động một lúc lâu, không thấy Hoa Thiết
Can công vào mới thở phào nhẹ nhõm. Ðịch vân xem lại vết thương nơi tay,
thấy màu vẫn còn chảy ra ri rỉ. Thủy sinh xé một mảnh vải nơi vạt áo mình
băng bó cho vết thương cho Ðịch vân.