Dịch giả: Anh Vũ
Chương 90
Cánh tay và trí óc (tiếp theo)

Porthos đến cửa sổ, dùng hai tay nắm chặt một thanh chắn kéo mạnh về phía mình khiến nó cong lại như cánh cung và hai đầu thanh sắt bật ra khỏi bậc nơi nó đã được gắn chặt bằng xi-măng từ ba chục năm rồi.
- Này bạn ơi, - D'Artagnan nói, - đó là điều mà ngài giáo chủ không bao giờ làm được dù ngài thật là một thiên tài.
- Có cần bẻ những thanh khác nữa không? - Porthos hỏi.
- Không cần một thanh là đủ, một người có thể chui qua được rồi.
Porthos thử và chui lọt cả mình.
- Được đấy - anh nói.
- Quả thật đó là một cái cửa ra vào khá đẹp. Bây giờ cậu thò tay ra.
- Qua đâu?
- Qua lỗ cửa ấy.
- Để làm gì?
- Lát nữa cậu sẽ biết. Làm đi.
Porthos tuân lệnh, dễ bảo như một người lính, và thò cả cánh tay ra khỏi chấn song.
- Tuyệt lắm? - D'Artagnan nói.
- Hình như việc đó tiến hành thuận lợi phải không?
- Như chạy trên bánh xe ấy.
- Bây giờ tôi phải làm gì?
- Không có gì đâu.
- Thế là xong hết rồi à?
- Chưa đâu.
- Nhưng tôi cũng muốn hiểu rõ một chút, - Porthos nói.
- Cậu hãy nghe đây, chỉ hai câu là cậu rõ. Cửa cái phòng giam đang mở như cậu thấy đấy.
- Tôi có trông thấy.
- Ông Mazarin sẽ đi qua sân này để đến vườn cam, và người ta sẽ cử hai tên lính gác đi theo ông ta.
- Chúng đang đi ra kìa…
- Miễn là chúng đóng cửa lại! Tốt rồi, chúng đã đóng lại.
- Rồi sao?
- Im nào, khéo chúng nghe thấy.
- Tôi chẳng hiểu tí gì cả, - Porthos nói.
- Có chứ, vừa làm cậu sẽ vừa hiểu.
- Tuy nhiên tôi thích…
- Cậu sẽ thích thú về sự bất ngờ.
- Đúng thế, - Porthos nói.
- Sụyt!
Porthos im lặng và không động đậy.
Quả nhiên hai tên lính tiến về phía cửa sổ vừa đi vừa xoa xoa bàn tay, vì đang là tháng Hai, trời rét.
Vừa lúc ấy cửa phòng canh mở và người ta gọi một tên lính lại. Tên này rời bạn và trở vào đơn vị.
- Thế vẫn tiến hành chứ, - Porthos hỏi.
- Tốt hơn là khác, - D'Artagnan đáp. - Bây giờ cậu nghe đây.
- Tôi sẽ gọi tên lính này đến và nói chuyện với nó, như hôm qua tôi đã làm với một đứa, cậu có nhớ không?
- Có, nhưng tôi chẳng hiểu nó nói gì.
- Đó là vì giọng nó hơi nặng. Nhưng cậu phải chú ý nghe rõ từng lời tôi sắp nói với cậu; tất cả là ở sự thực hiện, Porthos ạ.
- Được rồi. Thực hiện đó là mặt mạnh của tôi.
- Tôi biết quá đi chứ, cho nên tôi trông cậy vào cậu - Nói đi.
- Tôi sẽ gọi tên lính vào và nói chuyện với nó.
- Cậu vừa nói rồi.
- Tôi sẽ quay lại bên trái, thành ra khi nó bước lên chiếc ghế dài nó sẽ ở bên phải cậu.
- Nhưng nếu nó không bước lên thì sao?
- Nó sẽ lên, cứ yên trí. Lúc nó bước lên ghế cậu sẽ thò cánh tay ghê gớm của cậu ra và tóm lấy cổ nó. Rồi nhắc lên như Tôby bắt con cá bằng mang, cậu lôi nó vào phòng này, và chú ý siết cổ nó khá chặt để nó khỏi kêu.
- Được rồi, - Porthos đáp, - Nhưng nếu tôi bóp chết nó thì sao?
- Thì cũng chỉ là bớt đi một tên gác Thuỵ Sĩ. Nhưng tôi mong rằng cậu đừng bóp chết nó. Cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống đây; ta sẽ nhét giẻ vào miệng nó và trói nó lại. Nhưng thế trước hết ta sẽ có một bộ quân phục và một thanh gươm.
- Tuyệt diệu! - Porthos reo lên và nhìn d'Artagnan với vẻ khâm phục vô cùng.
- Hèm? - chàng Gascon nói.
- Ừ nhưng mà, - Porthos thay đổi ý kiến nói, - một bộ quân phục và một thanh gươm chẳng đủ cho hai người.
- Ơ! Thế nó không còn thằng bạn nữa à?
- Đúng rồi!
- Vậy thì khi tôi ho thì cậu lại vươn tay ra, sẽ đến lúc đấy.
- Được!
Đôi bạn đứng vào vị trí đã định. Porthos đứng khuất hẳn vào góc cửa sổ.
- Xin chào anh bạn? - D'Artagnan cất cao giọng ngọt ngào nhất và ôn hoà nhất nói.
- Xin chào ông? - Tên lính đáp.
- Đi dạo thế chẳng ấm lên được lắm đâu, - D'Artagnan nói.
- Brrun… - tên lính ậm ừ.
- Tôi chắc rằng một cốc rượu vang sẽ chẳng làm ông khó chịu đâu nhỉ
- Một côôc lượu phang à, nó sẽ tược hoan nghêng.
- Cá cắn câu, cá cắn câu! - D'Artagnan lẩm bẩm bảo Porthos.
- Tôi hiểu rồi - Porthos đáp.
- Tôi có một chai rượu đây, - D'Artagnan nói.
- Mộc chai tầy à?
- Đầy nguyên, và nó sẽ thuộc về ông nếu ông vui lòng uống mừng sức khỏe cho tôi.
- Hê hê! Tôi phui loòng lắm, - tên lính vừa nói vừa bước gần lại.
- Nào, anh bạn, - chàng Gascon bảo, - lại đây mà lấy.
- Lất phui loòng! Tôi ngô là có mộc cái ghế.
- Ô lạy Chúa, có một cái ghế đặt ở ngay đây này.
- Trèo lên đi… Thế, thế, được rồi, anh bạn ạ.
Và d'Artagnan ho lên.
Cùng lúc ấy cánh tay của Porthos hạ xuống nhanh như tia chớp, chắc như gọng kìm, bàn tay sắt của anh tóm lấy cổ tên lính bóp chặt lại và kéo nó vào qua lỗ trống chỉ sợ nó xước da, và đặt nó xuống sàn. Để nó vừa đủ thời gian lấy lại hơi thở, d'Artagnan nhét giẻ vào mồm nó, rồi cởi bỏ quần áo nói với sự nhanh nhẹn và khéo léo của một người đã từng học nghề ấy trên chiến trường.
Rồi tên lính bị bịt miệng và trói chặt được mang đến lòng lò sưởi mà các anh đã tắt lửa từ trước.
- Vẫn chỉ là một thanh gươm và một bộ quân phục, - Porthos nói.
- Tôi sẽ lấy dùng, - D'Artagnan nói. - Nếu cậu muốn một bộ y phục và một thanh kiếm khác, thì lại phải làm lại trò này. Chú ý, tôi thấy rõ tên lính kia đi ra và đang đến đây.
Porthos nói:
- Tôi cho rằng làm lại mưu chước ấy là không khôn ngoan. Một cách mà làm đến hai lần chắc chắn là không thành công. Nếu tôi tóm hụt nó thì hỏng bét cả. Tôi sẽ ra và tóm nó vào lúc không ngờ nhất, và tôi sẽ nộp cậu thằng lính bịt miệng sẵn rồi.
- Thế thì tốt hơn, - chàng Gascon nói.
- Cậu hãy sẵn sàng. - Porthos vừa nói vừa trườn qua lỗ hổng.
Công việc tiến hành đúng như Porthos đã hẹn. Chàng khổng lồ nấp ở trên đường, khi tên lính đi qua, anh tóm lấy cổ nó, bịt miệng và đẩy nó như một xác ướp qua những song cửa đã bẻ doãng ra và chui vào theo.
Các anh lột quần áo nó cũng nhanh như lột thằng trước. Các anh đặt nó lên giường và lấy dây đai cột chặt nó lại. Do giường bằng gỗ sến cả tấm, dây đai lại chập đôi, cho nên các anh có thể yên tâm về nó như về tên trước.
D'Artagnan nói:
- Công việc tiến hành tuyệt diệu. Bây giờ cậu hãy mặc thử bộ quần áo của thằng kia, chắc không vừa.
- Nhưng nếu có chật thì cũng không lo, cái dải đeo gươm là đủ, nhất là cái mũ có lông chim đó.
May sao thằng lính thứ hai là một tên Thụy Sĩ to lớn, thành thử trừ một vài chỗ bị bật chỉ, có thể nói là bộ quần áo mặc rất vừa.
Trong một lúc, có (tiếng vải sột soạt) Porthos và d'Artagnan mặc vội vàng.
- Xong rồi! - cả hai người cùng nói. Rồi quay lại phía hai tên lính anh bảo - Nếu các anh ngoan ngoãn thì sẽ chẳng có chuyện gì ra đâu, nhưng nếu động đậy thì toi mạng đấy.
Hai tên lính câm như hến. Chúng đã nếm bàn tay Porthos và hiểu rằng đây là chuyện hết sức nghiêm túc và chẳng nên kêu ca phàn nàn gì cả.
Bây giờ, - D'Artagnan nói - chắc là cậu chẳng bực mình vì đã hiểu ra có phải không?
- Phải lắm.
- Nào, ta ra sân.
- Chúng ta thay thế hai thằng cha kia.
- Được - Chúng ta đi lại dọc ngang.
- Và trông thật là hay, vì trời không nóng.
- Lát nữa tên hầu phòng sẽ đến gọi như hôm qua và hôm kia.
- Chúng ta trả lời chứ?
- Không, trái lại.
- Tùy cậu thôi… Tôi chẳng thiết trả lời.
- Chúng ta không trả lời. Chúng ta chỉ chụp mũ lên đầu và đi hộ tống Các hạ.
- Đi đâu?
- Đi theo ông ta, đến chỗ Arthos. Cậu tưởng rằng anh ta sẽ bực mình phải gặp chúng ta hay sao?
- Ồ, ồ -Porthos kêu lên, - tôi hiều rồi.
- Hãy đợi mà kêu, Porthos ạ, vì tôi xin thề với cậu là chưa đến chỗ kết thúc đâu, - Chàng Gascon nói giễu cợt.
- Có chuyện gì sẽ xảy ra? - Porthos hỏi.
- Hãy theo tôi, - D'Artagnan đáp, - Ai sống thì sẽ thấy.
Rồi chui lại qua lỗ hổng anh nhẹ nhàng rườn xuống sân. Porthos ra cũng bằng lối ấy mặc dầu khó khăn hơn và chậm chạp hơn.
Người ta nghe thấy hai tên lính bị trói ở trong phòng run lên vì sợ hãi.
D'Artagnan và Porthos vừa chạm chân tới đất thì một cánh cửa mở ra và tiếng tên hầu phòng vang lên:
- Lính hầu đâu?
Cùng lúc ấy phòng giam mở ra và có tiếng kêu:
- La Bruye và Bactoa, ơi!
D'Artagnan nói nhỏ:
- Hình như tôi tên là La Bruye.
- Còn tôi là Bactoa, - Porthos nói.
Tên hầu phòng mắt quáng vì ánh sáng chắc hắn không nhận ra hai nhân vật của chúng ta đứng trong bóng tối, nên hỏi:
- Các ông ở đâu?
- Chúng tôi đây, - D'Artagnan đáp. Rồi anh quay lại hỏi Porthos.
- Ông Du Vallon, thấy việc này thế nào?
- Thực tình, miễn là cứ như cái đà này, tôi cho là tốt đẹp.
Hai ngươi lính bất ưng trịnh trọng bước sau tên hầu phòng; hắn mở một cửa gian tiền sảnh, rồi mở một của khác như cửa phòng đợi, trỏ hai cái ghế đẩu và bảo:
- Mệnh lệnh thật đơn giản. Các ông chỉ cho một người vào đây thôi, một người duy nhất, các ông nghe rõ chưa? Không có gì hơn.
- Các ông phải tuyệt đối phục tùng người ấy. Còn lúc trở về, dĩ nhiên là các ông phải đợi tôi cho người thay.
D'Artagnan thì tên hầu phòng biết rõ quá, hắn chẳng phải ai khác là Bernouin, từ bảy tảm tháng nay đã chục lần đưa anh vào chỗ tể tướng. Cho nên anh không trả lời mà chỉ, làu bàu tiếng ia là tiếng giống tiếng Gascogne ít nhất và giống tiếng Đức nhiều nhất.
Còn về Porthos thì d'Artagnan đòi hỏi và được anh hứa hẹn là bất cứ trường hợp nào cũng không được mở miệng. Cùng bất đắc dĩ thì anh ta chỉ được phép thốt ra tiếng tacteflơ phổ biến và trang trọng.
Bernouin đóng cửa và đi ra.
Nghe tiếng khoá cửa lách cách, Porthos nói:
- Ô ô! Dường như ở đây nhốt người là cái mốt hay sao ấy. Hình như chúng ta chỉ có đổi phòng giam mà thôi, đang lẽ bị giam đằng kia, chúng ta bị giam ở vườn cam. Tôi chẳng biết rằng mình đã thắng hay chưa?
- Bạn thân mến ơi, - D'Artagnan khẽ bảo, - Đừng có nghi ngờ Thượng đế và hãy để tôi suy nghĩ.
- Thì cậu cứ suy nghĩ đi? - Porthos bực dọc nói khi thấy sự việc lại xoay chuyển như vậy.
D'Artagnan lẩm bẩm:
- Chúng ta đã bước tám mươi bước, đã leo lên sáu bậc, vậy thì như ông bạn de Comminger trứ danh của ta nói ban nãy, đây là khu nhà song song với khu nhà ở và người ta gọi là khu vườn cam. Bá tước de La Fère ở không xa đây đâu, song các cửa đều đóng kín.
- Khó cái gì! - Porthos nói, - chỉ hích vai một cái…
- Ấy chết, Porthos thân mến ơi, hãy giữ gìn sức lực của cậu kẻo đến lúc cần nó chẳng còn giá trị nữa. Cậu không nghe tiếng người nào đó đang đến ư?
- Có chứ.
- Thế thì, cái người nào ấy sẽ mở cửa cho chúng ta.
- Nhưng bạn thân mến ơi nếu cái người nào ấy nhận ra chúng ta, và nếu khi nhận ra, hắn kêu lên thì chúng ta bỏ đời; vì tôi chắc rằng cuối cùng cậu không có ý định cho tôi đập chết hoặc bóp cổ cái người nhà thờ ấy đâu. Những kiểu cách ấy rất tốt đối với bọn Anh và bọn Đức.
- Ôi nhờ Trời che chở cho tôi và cho cậu! - D'Artagnan nói.
- Ông vua trẻ có lẽ sẽ biết ơn chúng ta đấy; nhưng hoàng hậu sẽ chẳng tha tội cho ta đâu, và chính là phải vì nể bà ấy. Với lại, đổ máu vô ích. Không, không bao giờ! Tôi có kế hoạch rồi. Hãy để tôi làm và chúng ta sẽ được cười thoả thích.
- Tốt thôi, - Porthos nói, - tôi đang muốn được cười đấy.
- Sụyt! - D'Artagnan bảo, - người ấy đến đấy.
Lúc ấy ở phòng phía trước, tức là ở tiền sảnh, có tiếng chân bước nhè nhẹ. Bản lề cửa rít lên và một người vận kiểu kỵ sĩ trùm áo choàng nâu, đội mũ rộng vành sụp xuống mắt, tay cầm đèn xuất hiện.
Porthos đứng nép vào góc tường, nhưng anh không thể nào tránh khỏi người mới vào trông thấy. Ông ta đưa đèn cho anh và bảo.
- Châm đèn ở trần lên.
Rồi quay lại d'Artagnan và hỏi:
- Ông biết mệnh lệnh chứ?
Và chàng Gascon đáp, anh cố tự giới hạn ở cái mẫu tiếng Đức ấy.
Người kỵ sĩ nói:
- Teđescô, va bene.
Rồi đến phía cửa trước mặt nơi đã vào, ông mở ra và biến mất sau khi khép cửa lại.
- Thế bây giờ chúng ta làm gì? - Porthos hỏi.
Bây giờ chúng ta sẽ dùng đến cái vai của cậu nếu cái cửa này đóng, Porthos ạ. Giờ nào việc ấy, và mọi việc đều đến đúng lúc đối với ai biết chờ đợi. Nhưng trước hết chúng ta hãy chặn cái cửa trước một cách thích đáng, sau đó chúng ta sẽ đi theo người kỵ sĩ.
Đôi bạn lập tức bắt tay vào việc và khuân hết đồ đạc trong phòng ra chèn vào cửa, cửa lại mở vào phía trong nên càng khó mà đi qua được.
- Đấy - D'Artagnan nói. - Thế là chúng ta yên tâm không bị đột kích từ phía sau. Nào, tiến lên!