Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Chương 28

Phillip về New York chiều thứ Tư và Lara lấy xe ra sân bay đón chồng. Anh bước ra khỏi máy bay và hình ảnh chàng Lochinvar, nhân vật phiêu bạt trong câu chuyện cổ thích đột nhiên hiện lên trong trí óc nàng.
- Lạy Chúa, chàng đẹp trai quá chừng! Lara lao vào hai cánh tay Phillip đang dang rộng đón nàng.
- Em nhớ anh quá, - nàng nói và ôm ghì lấy.
- Anh cũng rất nhớ em, cưng.
- Nhớ thế nào?
Chàng đưa ngón tay cái bấm vào giữa ngón tay giữa:
- Nhớ ngần này.
- Ôi anh hư lắm, - nàng nói. - Hành lý anh đâu?
- Đến sau.
Một tiếng đồng hồ sau, họ đã về đến nhà. Marian Bell mở cửa đón.
- Chúc mừng ông Adler trở về.
- Cảm ơn cô Marian, - Phillip nhìn xung quanh. - Tôi cảm thấy như tôi vắng nhà cả một năm.
- Hai năm ấy chứ, - Lara nói. Nàng vội nói thêm.
- Anh đừng bỏ em mà đi nữa nhé, - nàng cắn môi lại.
- Bà cần tôi giúp gì không, thưa bà Adler? - Marian hỏi.
- Không. Cô có thể đi chơi. Sáng mai tôi sẽ cần đến cô. Hôm nay tôi nghỉ hoàn toàn.
- Vâng. Xin chào hai ông bà, - Marian đi ra.
- Cô gái dễ thương quá, - Phillip nói.
- Đúng thế, phải không nào? - Lara nép vào vòng tay chồng. - Bây giờ thì anh cho em thấy anh nhớ em đến mức nào đi.
Ba ngày liền Lara không đến văn phòng. Nàng muốn ở cạnh Phillip, trò chuyện với chàng, ve vuốt thân thể chàng để chàng tin rằng chàng không phải chỉ là người trong mộng. Họ ăn điểm tâm với nhau và trong khi Lara đọc thư từ cho Marian ghi thì chàng ngồi tập đàn.
Trong bữa trưa ngày thứ Ba, Lara kể cho chồng nghe về buổi khai trương sòng bạc.
- Rất tiếc anh không có mặt ở đó. Nó thật đúng là linh đình.
Anh ấy đang đàn piano tận đâu đó, nàng nhớ lại ý nghĩ hôm ấy.
- Nhưng không sao. Ta sẽ đến đó. Ông Thị trưởng ở đó sắp làm lễ trao chìa khoá cho em.
Phillip nói giọng không vui.
- Lara, anh sợ lần này anh cũng lại không đi được.
Lara cau mày:
- Nghĩa là sao?
- Ông Ellerbee đã bố trí chuyến đi biểu diễn tới cho anh. Ba tuần nữa anh sẽ sang Đức.
- Không đâu, - Lara nói.
- Các bản hợp đồng đã ký xong hết rồi. Anh không thể làm khác được.
- Anh vừa mới về đến nhà. Sao đã vội bỏ đi như thế được?
Đây là một chuyến đi biểu diễn vô cùng quan trọng, em yêu ạ.
- Vậy cuộc sống vợ chồng không quan trọng hay sao?
- Lara?
- Anh không được đi, - Lara giận dữ nói. - Em cần chồng chứ không phải cần thứ tình nhân nhất thời để giải khuây.
Marian mang vào mấy lá thư.
- Ôi xin lỗi. Tôi không định làm phiền ông bà. Chỉ định xin bà ký cho mấy lá thư này.
- Cảm ơn, - Lara khó chịu nói. - Khi nào cần cô, tôi sẽ gọi.
- Vâng, thưa bà Cameron.
Hai vợ chồng nhìn theo cô thư ký đi ra.
- Em hiểu rằng anh phải đi biểu diễn, - Lara nói, - nhưng anh chẳng nên biểu diễn quá nhiều như vậy. Giống như người bán rong quanh năm trên đường ấy.
- Anh không phải thế, đúng không nào, Lara? - Giọng chàng lạnh lại.
- Tại sao anh không chờ dự xong buổi lễ trao chìa khoá ấy rồi hãy đi?
- Lara, anh biết việc anh có mặt rất quan trọng đối với em, nhưng việc anh đi biểu diễn cũng quan trọng đối với anh không kém. Anh rất tự hào về em và những việc em làm, nhưng anh cũng muốn em tự hào về anh.
- Em tự hào chứ, - Lara nói. - Tha lỗi cho em, Phillip. Em chỉ… - và nàng cố nén để khỏi oà khóc.
- Anh hiểu, em yêu ạ, - Phillip ôm vợ. - Thôi được! Lần này xong đợt biểu diễn, về nhà, anh sẽ đưa em đi nghỉ một thời gian.
Nghỉ thì không thể được Lara thầm nghĩ. Còn bao nhiêu dự án cần phải thực hiện.
- Lần này anh đi những đâu, Phillip?
- Đức, Na Uy, Đan Mạch, Anh, rồi về.
Lara hít một hơi thở sâu.
- Em hiểu.
- Anh rất muốn em đi cùng với anh, Lara. Trên đường biểu diễn không có em anh rất cô đơn.
Lara nghĩ đến người phụ nữ cười khanh khách trong máy hôm trước.
- Thật không? - Nàng cố gạt đi ý nghĩ ghen tuông này. - Nàng mỉm cười. - Vậy thế này nhé: anh đem chiếc phản lực của nhà đi. Anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
- Nhưng em còn phải dùng đến nó?
- Hoàn toàn không. Em có cách thu xếp, cho đến lúc anh trở về.
- Trên đời này không có ai đáng yêu như em, - Phillip nói.
Lara cọ ngón tay vào cằm chàng:
- Nhớ là như thế đấy?
Chuyến đi biểu diễn của Phillip thành công rực rỡ. Công chúng ở Berlin như phát điên lên còn báo chí thì không tiếc lời ca ngợi.
Sau đêm diễn, các "phòng xanh" đều chật ních những người hâm mộ chàng, hầu hết là nữ giới.
- Em đã vượt ba trăm dặm đến để nghe ông biểu diễn.
- Em có một lâu đài nhỏ cách đây không xa và em sẽ rất mừng nếu ông…
- Em đã chuẩn bị sẵn bữa ăn nửa đêm dành cho hai chúng ta.
Trong số phụ nữ đó có những cô rất đẹp và rất giàu, tất cả đều mê Phillip. Nhưng Phillip đã có người chàng yêu. Chàng gọi điện cho Lara sau đêm biểu diễn ở Đan Mạch.
- Anh rất nhớ em!
- Em cũng thế, rất nhớ anh. Buổi biểu diễn ra sao?
- Rất tốt. Nhưng có một người bỏ ra về giữa lúc anh đang đàn.
Lara cười vang:
- Đấy là dấu hiệu tốt. Còn em thì lúc này đang giữa cuộc họp. Em sẽ gọi lại cho anh ở khách sạn vào một giờ sáng.
Phillip nói:
- Sau đây anh chưa về khách sạn, Lara. Ông Giám đốc rạp anh biểu diễn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng anh và…
- Thật vậy sao? Ông ta có một cô con gái xinh đẹp chứ gì? - Vừa nói xong lập tức nàng hối hận đã nói câu đó.
- Em bảo gì?
- Ồ không. Em phải vào họp bây giờ. Em sẽ nói chuyện với anh sau.
Nàng đặt máy và quay vào văn phòng họp tiếp.
Howard lo lắng nhìn nàng:
- Yên ổn cả chứ?
- Tất cả. - Lara nói nhanh. Nàng cảm thấy khó có thể tập trung vào cuộc họp. Nàng như nhìn thấy Phillip ngồi trong bữa tiệc và những cô gái xinh đẹp đang cố ấn vào tay chàng chìa khoá phòng của họ.
Nỗi ghen trào lên trong lòng Lara và nàng tự thấy ghét bản thân nàng.
Nghi lễ do ông Thị trưởng tổ chức trong buổi trao chìa khoá toà nhà cho Lara Cameron được làm theo kiểu tiệc đứng. Các phóng viên đều không được dự.
Paul Martin cũng có mặt.
- Cậu ta lại bỏ nhà đi rồi hả?
- Anh ấy rất muốn đến đây, thật thế, anh Paul
- Dớ dẩn! Đây là niềm vinh dự lớn của cô. Cậu ta có bổn phận phải đến chứ. Cậu ta là thứ chồng gì lạ vậy? Phải có ai giảng cho cậu ta hiểu mới được.
Đêm hôm đó Lara nằm cô đơn, không sao ngủ được Phillip cách nàng 10.000 dặm. Câu nói của Paul Martin cứ ám ảnh mãi đầu óc của nàng. Cậu ta là thứ chồng gì lạ vậy? Phải có ai giảng cho cậu ta hiểu mới được.Khi Phillip từ châu Âu trở về, chàng có vẻ sung sướng được ở nhà. Chàng đem về cho vợ cả một đống quà. Một pho tượng sứ tuyệt đẹp của Đan Mạch. Những con búp bê xinh xắn của Đức. Những tấm áo khoác bằng xoa và một chiếc ví của Anh. Trong ví có một chiếc vòng tay bằng kim cương.
- Đẹp quá - Lara nói. - Cảm ơn anh yêu?
Sáng hôm sau Lara nói với Marian Bell:
- Hôm nay tôi làm việc ở nhà cả ngày.
Nàng ngồi trong phòng giấy, đọc thư từ cho cô thư ký ghi và vẫn nghe thấy tiếng đàn của chồng bên phòng khách vọng sang. Cuộc sống của mình thật là hoàn hảo, Lara thầm nghĩ. Vậy mà Phillip lại cử bỏ đi.
Ông bầu Ellberbee gọi điện cho Phillip.
- Xin chúc mừng nhiệt liệt, - ông ta nói. - Tôi nghe tin chuyến đi biểu diễn của anh thành công rất lớn.
- Vâng, đúng thế. Thính giả bên châu Âu quả là yêu âm nhạc.
- Tôi vừa nhận được điện thoại từ Hội trường Carnegie. Họ tổ chức một tuần mở cửa đột xuất, từ thứ Sáu, mười bảy tháng này. Họ đề nghị anh biểu diễn một chương trình âm nhạc trọn đêm. Anh thấy sao, Phillip?
- Rất sẵn sàng.
- Vậy là tốt. Tôi sẽ lo chuyện hợp đồng. À, mà nhân tiện, - ông bầu nói. - Anh có định giảm bớt số buổi diễn không, Phillip?
Phillip sửng sốt:
- Sao lại giảm bớt? Không đời nào. Nhưng tại sao lại thế?
- Vợ ông, Lara, có gặp tôi và nêu ý kiến là chỉ bố trí anh biểu diễn trong nước Mỹ. Tốt nhất là anh nên trao đổi với chị ấy…
- Vâng, nhất định rồi. Cảm ơn ông.
Phillip đặt máy xuống, sang phòng giấy Lara.
Nàng đang chỉ đạo cô thư ký Marian thảo thư từ.
- Tôi xin lỗi một chút, được không? - Phillip hỏi.
Marian mỉm cười:
- Dĩ nhiên là được, thưa ông Adler, - cô nói rồi đi ra.
Phillip quay sang vợ
- Ông Ellberbee vừa gọi điện đến. Em có đề nghị với ông ấy là cắt chương trình biểu diễn ở nước ngoài của anh phải không?
- Em có nói câu gì đó đại loại như vậy, Phillip. Bởi em nghĩ hai vợ chồng mình nên…
- Anh đề nghị em không bao giờ lặp lại chuyện ấy nữa, - Phillip nói. - Em thừa biết anh yêu em đến chừng nào. Nhưng ngoài quan hệ vợ chồng, em còn sự nghiệp của em và anh cũng có sự nghiệp của anh. Ta nên thoả thuận với nhau như thế này. Anh không can thiệp vào công việc của em và em cũng đừng can thiệp vào công việc của anh. Em hiểu rồi chứ?
- Tất nhiên là như thế. - Lara nói. - Anh tha lỗi cho em, Phillip. Hôm đó là do em nhớ anh quá đấy thôi, - nàng nép vào người chàng. - Anh tha thứ cho em chứ?
- Anh tha thứ và anh sẽ quên chuyện ấy.
Howard Keller mang các bản hợp đồng đến nhà Lara để nàng ký.
- Tình hình ra sao?
- Rất tốt, - Lara nói.
- Chàng nghệ sĩ phiêu bạt đang ở nhà chứ?
- Vâng.
- Và bây giờ cô đâm ra mê âm nhạc cổ điển chứ gì?
- Vâng, bây giờ chàng nhạc công là cuộc sống của tôi. Anh không biết chồng tôi là con người tuyệt vời đến mức nào đâu, Howard.
- Cô có định đến văn phòng làm việc không đấy? Mọi người đều rất cần có cô ở đó.
- Tôi chỉ ở nhà vài ngày nữa thôi.
Keller gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Hai người bắt đầu xem xét giấy tờ Howard mang tới.
Sáng hôm sau Terry Hill gọi điện đến.
- Lara, tôi vừa nhận được điện thoại của Uỷ ban phòng chống cờ bạc lậu ở Reno, - chàng luật sư nói. - Họ đang điều tra về vụ chị mua sòng bạc.
- Cụ thể là chuyện gì? - Lara hỏi.
Có những đơn kiện về chuyện vi phạm luật bán đấu giá. Họ yêu cầu chị đến đó trình bày vào ngày mười bảy tới.
- Chuyện có rắc rối lắm không? - Lara hỏi.
Người luật sư ngập ngừng:
- Chị đã có nghe nói về chuyện bán đấu giá tiến hành sai quy định không?
- Không. Tất nhiên là không?
Nếu vậy thì chị không có gì phải lo hết. Hôm này tôi sẽ bay cùng chị đi Reno.
- Nếu tôi không đi thì sao?
- Thì họ sẽ có giấy chính thức đòi chị đến. Tốt nhất là chị tự đến.
- Được thôi.
Lara gọi tới máy riêng của Paul Martin, tại văn phòng của ông. Ông nhấc máy ngay ]ập tức.
- Lara đấy à?
- Vâng chào anh.
Đã lâu lắm rồi cô không sử dụng đường dây này.
- Em biết. Em định hỏi anh về vụ ở Reno.
- Tôi đã nghe thấy tin rồi.
- Chuyện có rắc rối lắm không?
Martin cười vang:
- Không đâu. Những kẻ mua trượt cho rằng cô đã dùng thủ đoạn để phỗng tay trên họ.
- Anh tin là không có chuyện gì chứ, Paul? Nàng ngập ngừng. - Hôm đó chúng ta có dò nghe những giá người khác đề xuất.
- Cô yên tâm. Chuyện đó xưa nay vẫn thế. Vả lại họ không có bằng chứng nào hết. Cô đừng bận tâm gì hết.
- Vâng. Em sẽ không bận tâm gì nữa.
Nàng đặt máy xuống, ngồi thừ ra, lo lắng.
Trong bữa ăn trưa, Phillip nói:
- À, người ta đề nghị anh biểu diễn một tối ở Hội trường Carnegie. Anh đã nhận lời.
- Tuyệt vời, - Lara cười. - Em sẽ mua một bộ đồ mới để mặc hôm đó. Hôm nào?
- Mười bảy.
Nụ cười trên môi nàng vụt tắt.
- Ôi!
- Sao thế?
- Em sợ em không đi được với anh. Em phải đi Reno. Tiếc quá.
Phillip đặt tay lên bàn tay vợ:
- Vậy là lịch công việc hai vợ chồng mình không ăn khớp. Nhưng thôi được. Em đừng áy náy nữa. Sẽ còn vô khối buổi biểu diễn của anh kia mà.
Lara ngồi trong văn phòng ở toà nhà Trung tâm Cameron. Sáng nay Howard gọi điện đến nhà riêng cho nàng.
- Tôi nghĩ hôm nay cô nên đến đây. Có một vài việc cần bàn.
- Sau đây một tiếng tôi sẽ có mặt ở đó.
Và bây giờ họ đang giữa cuộc họp.
- Hai vụ của chúng ta thất bại rồi, - Keller nói. - Công ty bảo hiểm hùn vốn với ta vừa bị phá sản và họ lại là người duy nhất đặt trước của chúng ta.
- Ta sẽ tìm được người khác thôi, - Lara nói.
- Không dễ dàng đâu. Luật cải cách thuế đang cản chân chúng ta. Và cản chân nhiều người khác nữa. Quốc hội đã loại bỏ chế độ thuế bảo hộ kinh doanh và nói chung hủy bỏ toàn bộ mọi hình thức giảm thuế. Tôi cảm thấy tình hình kinh tế chung đang đi vào suy thoái lớn. Các công ty tiết kiệm và tín dụng làm việc với chúng ta đều đang lao đao. Các hãng Drexel, Burnham, Lambert rất có thể phải đình chỉ lao động. Cổ phiếu rẻ tiền đâm thành phản tác dụng. Chúng ta gặp khó khăn trong cả sáu công trình đang tiến hành. Hai cái mới làm xong một nửa. Không có nơi đầu tư tiếp, chúng ta sẽ không còn tiền để rót vào đấy.
Lara ngồi im lặng suy nghĩ
- Khắc tìm ra cách thôi. Chẳng hạn bán đi một số bất động sản ta đang sở hữu và vay thêm tiền theo lối thế chấp.
- Khó lắm, nhưng ta đang có một thuận lợi là tiền thu được ở sòng bạc Reno khá cao, mỗi năm tới chục triệu đô-la kia mà.
Thứ Sáu ngày mười bảy, Lara đi Reno. Phillip chở nàng ra sân bay. Terry Hill đã chờ nàng bên máy bay.
- Bao giờ em về? - Phillip hỏi.
- Có lẽ mai. Chắc không bị kéo dài đâu.
- Anh sẽ rất nhớ em, - Phillip nói.
- Em cũng vậy, Phillip.
Chàng đứng nhìn máy bay cất cánh. Mình sẽ rất nhớ nàng, Phillip thầm nghĩ. Nàng là người phụ nữ kỳ diệu nhất trên đời.
Trong văn phòng của Uỷ ban phòng chống cờ bạc lậu bang Nevada, Lara phải giáp mặt với đám người đã từng gặp gỡ trong dịp nàng làm đơn xin giấy phép kinh doanh cho sòng bạc. Nhưng lúc này thái độ họ không còn niềm nở thân thiện như lần gặp trước.
Lara tuyên thệ nói sự thật xong, một quan chức của toà án ngồi ghi lời khai của nàng.
Chủ tịch Uỷ ban hỏi:
- Bà Cameron, chúng tôi nhận được một số đơn kiện liên quan đến việc cấp giấy phép kinh doanh sòng bạc của bà.
- Họ kiện sao? - Terry Hill hỏi.
- Chúng tôi sắp đề cập đến trong quá trình thẩm vấn, - ông chủ tịch quay sang Lara. - Tôi được biết đây là đầu tiên bà kinh doanh một sòng bạc.
- Vâng, đúng thế. Tôi đã nói điều đó ngay trong tờ khai đầu tiên.
- Do đâu mà bà đề xuất cái giá ấy tróng cuộc bán đầu giá? Ý tôi muốn hỏi là căn cứ vào đâu mà bà chọn số tiền đó?
Terry Hill ngắt lời:
- Tôi xin hỏi tại sao ông chủ tịch đề ra câu hỏi đó?
- Khoan đã, thưa ông Hill. Ông cho thân chủ của ông trả lời câu hỏi đó chứ?
Terry đưa mắt nhìn Lara và gật đầu với nàng.
Lara nói:
- Tôi có những chuyên gia tài chính và kế toán, họ ước tính cho tôi xem phải đề xuất giá bao nhiêu trong cuộc bán đấu giá ấy, sau đấy tôi tăng lên chút ít và ra quyết định.
- Ông chủ tịch nhìn chăm chú vào những giấy tờ trước mặt.
- Số tiền bà đưa ra cao hơn số tiền người đứng sau bà tới năm trăm đô-la.
- Thật à?
- Lúc bà đặt giá bà không biết điều đó sao?
Không. Tất nhiên là không.
- Bà Cameron, bà có quen ông Paul Martin không?
Terry Hill ngắt lời:
- Tôi thấy câu hỏi này không liên quan gì đến sự việc ta đang tìm hiểu.
- Chỉ lát nữa ông sẽ thấy là có liên quan, thưa ông Hill. Còn bây giờ tôi cần bà Cameron trả lời câu tôi hỏi.
- Tôi xin sẵn sàng, - Lara nói. - Có, tôi có quen ông Paul Martin.
- Bà có quan hệ kinh doanh với ông Martin không?
Lara ngập ngừng:
- Không. Giữa ông Martin và tôi chỉ là quan hệ bè bạn.
- Bà Cameron, bà có biết dư luận nói ông Martin có quan hệ với mafia không?
- Tôi phản đối, chuyện dư luận không có giá trị pháp lý.
- Đúng vậy, thưa ông Hill. Tôi xin rút lại câu hỏi. Bà Cameron, lần gần đây nhất bà gặp hay nói chuyện với ông Martin là bao giờ?
Lara ngập ngừng.
- Hình như không. Xin thú thật là từ ngày lấy chồng, tôi rất ít gặp ông Martin. Tôi chỉ gặp ông ấy trong những bữa tiệc và tình cờ nhìn thấy nhau mà thôi.
- Nhưng bà vẫn có lệ trò chuyện với ông Martin qua đường dây điện thoại riêng?
- Từ khi tôi lấy chồng thì thôi.
Bà có lần nào bàn bạc với ông Martin về cái sòng bạc ấy không?
Lara đưa mắt nhìn Terry Hill, thấy ông gật đầu.
- Có! Tôi nhớ rằng sau khi tôi thắng trong cuộc bán đấu giá, ông Martin có gọi điện chúc mừng tôi. Và ông còn gọi điện chúc mừng tôi lần nữa hôm tôi nhận giấy phép kinh doanh sòng bạc ấy.
- Ngoài ra bà không lần nào nói chuyện với ông Martin về nó nữa?
- Không.
- Xin nhắc là bà đã tuyên thệ nói sự thật, thưa bà Cameron.
- Vâng, đúng thế.
- Bà biết nếu bà làm sai lời thề thì bà sẽ bị phạt thế nào chứ?
- Tôi biết.
- Ông chủ tịch giơ lên một tờ giấy:
- Tôi có bản ghi lại mười lăm lần bà nói chuyện điện thoại với ông Martin, trong thời gian bán đấu giá.