Dịch giả : Trần Hoàng Cương
Chương 44

Thành phố cuối cùng trong sổ công tác của thám tử Max Hornung là Berlin.
Những người bạn điện toán đang chờ anh ta. Max nói chuyện với chiếc máy Nixdorf duy nhất, với cỗ máy chỉ có một cách truy cập duy nhất bằng một tấm thẻ đục lỗ đặc biệt.
Anh ta cũng nói chuyện với các máy điện toán lớn ở Allianz và Schuffa và những chiếc khác ở Bundeskrimalamt tại Wiesbaden, điểm tập hợp mọi hoạt động hình sự ở Đức.
- Chúng tôi có thể giúp gì cho bạn? Chúng hỏi.
- Cho tôi biết về Walther Gassner.
Và chúng cho anh ta biết. Khi chúng nói xong những bí mật của chúng cho Max Hornung, cuộc đời của Walther Gassner trải rộng ra trước mắt Max bằng những biểu tượng toán học đẹp đẽ. Max có thể thấy người đàn ông ấy rõ ràng như thể anh ta đang nhìn vào ảnh của ông ta vậy. Anh ta biết sở thích về ăn mặc của ông ta, rượu vang, đồ ăn, khách sạn một huấn luyện viên trượt tuyết trẻ trung, đẹp trai đã sống xa cách phụ nữ và kết hôn với một nữ thừa kế già hơn mình đến chục tuổi.
Có một mục mà Max thấy tò mò: một tấm ngân phiếu cho bác sĩ Heissen, trị giá hai trăm mác. Trên tấm ngân phiếu có ghi "trả tiền khám bệnh". Khám bệnh kiểu gì? Tấm ngân phiếu được thanh toán tại ngân hàng Dresdner ở Dusseldorf.
Mười lăm phút sau Max đã nói chuyện với tay giám đốc chi nhánh ngân hàng. Vâng, dĩ nhiên là viên giám đốc chi nhánh biết bác sĩ Heissen. Ông ta là một khách hàng được tôn trọng của ngân hàng.
- Ông ta là loại bác sĩ gì?
- Bác sĩ tâm thần.
Khi Max gác máy, anh ta ngã người vào lưng ghế, mắt nhắm lại, nghĩ ngợi. Một manh mối. Anh ta nhấc điện thoại lên và đặt một cuộc gọi đến cho bác sĩ Heissen ở Dusseldorf.
Một nhân viên tiếp tân không chính thức cho Max biết rằng không thể quấy rầy bác sĩ. Khi Max nhất định đòi gặp, bác sĩ Heissen mới chịu cầm máy và thông báo một cách thô lỗ rằng ông ta không bao giờ tiết lộ bất kỳ tin tức gì về bệnh nhân của mình, và chắc chắn ông ta có nằm mơ cũng không thảo luận những vấn đề như thế qua điện thoại. Rồi ông ta gác máy.
Max quay lại với các máy điện toán. Cho tôi biết về bác sĩ Heissen, anh ta nói.
Ba tiếng sau Max lại nói chuyện với bác sĩ Heissen lần nữa qua điện thoại.
- Tôi đã nói với ông rồi, - Ông bác sĩ gằn giọng, - rằng nếu như ông muốn biết bất kỳ thông tin gì về bất cứ bệnh nhân nào của tôi, thì xin ông hãy đến văn phòng của tôi với tờ trát của toà án.
- Bây giờ đến Dussenldorf với tôi thì không được tiện lắm, - viên thám tử giải thích.
- Đó là chuyện của ông. Còn gì nữa không? Tôi là người bận rộn lắm.
- Tôi biết. Tôi đang có bản báo cáo thuế thu nhập năm năm vừa qua của ông ở trước mặt đây.
- Gì cơ?
Max nói:
- Bác sĩ, tôi không muốn gây rắc rối với ông. Nhưng ông đang che giấu hai mươi lăm phần trăm thu nhập của ông một cách bất hợp pháp. Nếu ông muốn, tôi có thể đưa hồ sơ của ông cho những người có thẩm quyền về thuế thu nhập của Đức và cho họ biết phải xem xét ở đâu. Họ có thể bắt đầu với cái tủ sắt của ông ở Munich, hoặc số tài khoản ngân hàng của ông ở Basel.
Im lặng một hồi lâu, rồi có tiếng ông bác sĩ hỏi:
- Ông nói ông là ai?
- Thám tử Max Hornung thuộc Sở Cảnh sát hình sự Thuỵ Sĩ.
Lại im lặng một lát. Rôi ông bác sĩ nhã nhặn hỏi:
- Và ông muốn biết chính xác chuyện gì vậy?
Max cho ông ta biết.
Một khi bác sĩ Heissen đã nói thì không gì có thể ngăn cản ông ta được.
- Vâng, dĩ nhiên là ông ta nhớ Walther Gassner. Con người đã xông vào mà không có hẹn trước và nằng nặc đòi gặp ông ta. Ông ta đã viện cớ muốn thảo luận vấn đề của một người bạn. Dĩ nhiên, điều đó đã lập tức làm tôi phải cảnh giác, - Bác sĩ Heissen thổ lộ với Max. - Đó là một hội chứng cổ điển của những người không sẵn sàng hoặc sợ phải đương đầu với các vấn đề của mình.
- Vấn đề là gì?
- Ông ta nói bạn ông ta bị tâm thần và có khuynh hướng giết người, và có thể sẽ giết ai đó nếu không bị ngăn chặn. Ông ta hỏi xem có cách điều trị nào có thể giúp đỡ được người bạn đó không. Ông ta bảo ông ta không thể để người bạn mình bị nhốt trong nhà thương điên.
- Thế ông đã nói gì với ông ta?
- Dĩ nhiên, đầu tiên tôi bảo với ông ta rằng tôi phải khám cho bạn ông ta, rằng vài loại bệnh tâm thần có thể điều trị được bằng các loại thuốc hiện đại và các phương pháp trị liệu, và một số loại khác thì không sao chữa khỏi được. Tôi cũng đề cập rằng trong trường hợp như ông ta đã tả thì việc điều trị có thể phải mất một khoảng thời gian dài.
- Sau đó thì chuyện gì xảy ra? - Max hỏi.
- Không gì cả. - Quả thực là chỉ có thế. Tôi không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Tôi cũng muốn được giúp đỡ ông ta. Ông ấy rất là rối trí. Rõ ràng việc ông ta đến với tôi là một tiếng kêu gào đòi giúp đỡ. Nó tương tự như việc tên sát nhân viết lên tường nhà nạn nhân "Ngăn chặn tôi lại trước khi tôi lại giết người".
Có một điều vẫn làm Max thấy bối rối.
- Bác sĩ, ông nói rằng ông ta không cho ông biết tên, nhưng ông ta lại đưa cho ông tờ ngân phiếu và ký vào đó.
Bác sĩ Heissen liền giải thích:
- Ông ta quên mang theo tiền. Ông ta tỏ ra rất ái ngại về chuyện đó. Cuối cùng thì ông ta phải viết tờ ngân phiếu. Đó là lý do vì sao tôi biết tên ông ta. Ông còn muốn biết thêm chuyện gì không?
- Không?
Một cái gì đó vẫn khiến Max thấy khó chịu, một đầu mối lòng thòng lắc lư như trêu tức ngoài tầm với của anh ta. Nó sẽ lọt vào tay anh ta thôi, và trong lúc chờ đợi, anh ta đã kết thúc công việc với các máy điện toán. Đã đến lúc anh ta cần phải nghỉ ngơi.
Khi Max về đến Zurich vào sáng hôm sau, anh ta thấy một bản tin do Interpol gửi đến trên bàn làm việc. Nó là một bản danh sách các khách hàng đã mua đợt nguyên liệu sản xuất cuốn phim cuồng dâm kia.
Có tám cái tên trong danh sách.
Trong đó có tên Roffe và các con.
Chánh thanh tra Schmied lắng nghe thám tử Max Hornung báo cáo. Không còn nghi ngờ gì nữa. Viên thám tử nhỏ bé may mắn nầy đã vồ được một vụ trọng án nữa.
- Đó là một trong năm người, - Max nói. - Tất cả bọn họ đều có động cơ và có cơ hội. Tất cả đều ở Zurich dự cuộc họp hộì đồng quản trị vào ngày thang máy bị rơí. Bất cứ ai trong số họ cũng có thể ở Sardinia vào lúc chiếc xe Jeep gặp tai nạn.
Chánh thanh tra Schmied cau mày.
- Anh nói có đến năm kẻ tình nghi. Ngoài Elizabeth Roffe, chỉ có bốn thành viên trong hội đồng quản trị. Vậy ai là kẻ tình nghi thứ năm?
Max nháy mắt và kiên nhẫn nói:
- Người mà đã ở Chamonix cùng Sam Roffe khi ông ta bị giết. Rhys Williams!