Dịch giả: Phan Quang Định
Chương 30

Khi đi đến California với Doran Rudd. Janelle có vấn đề. Đứa con nàng. Mới có ba tuổi, còn quá nhỏ để mang theo khắp đó đây. Nàng để con lại cho người chồng cũ. Ở California, nàng sống với Doran.
Anh ta hứa giúp nàng khởi đầu sự nghiệp điện ảnh và thực ra cũng có tác động trong việc nàng có được vài vai nhỏ hoặc anh ta nghĩ đã làm được như thế. Thực tế là anh ta dàn xếp được những cuộc tiếp xúc và vẻ duyên dáng cùng trí thông minh của Janelle làm nốt mọi việc còn lại. Trong thỡi gian đó nàng còn trung thành với chàng, nhưng chàng thì rõ ràng là sẵn sàng vồ ngay bất cứ em nào trong tầm tay. Có lần chàng ta còn sống sượng bảo nàng lên giường cùng lúc với chàng và một thằng cha khác. Nàng thấy ghê tởm với ý tưởng đó. Không phải vì ý thức đạo đức nhưng bởi vì khi cảm thấy bị một người đàn ông sử dụng như một công cụ thoả mãn tình dục cũng đã là chuyện tồi tệ rồi, huống nữa là khi nghĩ đến cả hai thằng đàn ông cùng lúc thoả thuê hưởng thụ thân xác nàng, quả là điều gớm ghiếc, không thể nào chấp nhận.
Nàng vẫn luôn tin tưởng rằng khí hậu ở California có trách nhiệm với những gì xảy đến cho đời nàng hơn bất kỳ cái gì khác. Con người ở đó thật kỳ quặc, khác thường, nàng hay nói như thế với Merlyn, khi kể chuyện cho chàng nghe. Và bạn có thể thấy rằng nàng vẫn thích người ta cứ kỳ quặc, lập dị như vậy dù họ có đem lại bao nhiêu điều tai hại cho nàng.
Doran đang cố chen chân vào làm một nhà sản xuất phim, thử làm một cú trọn gói. Anh ta đã mua một kịch bản rất hay từ một nhà văn còn vô danh, được cái là anh nhà văn này chấp thuận ăn chia theo tỷ lệ phần trăm từ doanh thu của phim thay vì bán đứt bản quyền, lấy trọn gói tiền mặt từ trước. Doran thuyết phục một cựu đạo diễn từng có thời lừng lẫy chịu đứng ra đạo diễn cho cuốn phim và một nam diễn viên ngôi sao nay đã lu mờ, đóng vai chính.
Tất nhiên là không có phim trường nào muốn đụng đến dự án này. Đó là một trong những thứ trọn gói chỉ hấp dẫn với những kẻ ngây thơ. Doran là một người chào hàng cừ khôi và kẻ giỏi săn tiền. Một ngày nọ anh ta mang về nhà một anh chàng đẹp trai, cao ráo, dáng bảnh bao thanh lịch dầu có vẻ hơi rụt rè, khoảng ba mươi lăm luổi. Nói năng rất nhỏ nhẹ. Không rườm lời, nhảm nhí. Nhưng anh ta chính là một người điều hành của một định chế tài chánh vững mạnh, chuyên tham gia các dự án đầu tư. Tên anh ta là Theodore Lieverman và anh ta si tình Janelle sau khi hân hạnh được ngồi cùng bàn với nàng trong một bữa ăn tối.
Họ ăn tối ở nhà hàng Chasen's. Doran lấy tờ séc lên rồi rời sớm để đến một cuộc hẹn với nhà văn và đạo diễn. Họ đang làm việc về kịch bản. Doran nói, vừa nhăn tít đôi lông mày, tỏ vẻ đang tập trung tư tưởng cao độ. Doran đã cho Janelle những lời hướng dẫn:
- Anh chàng này có thể đầu tư cho chúng ta cả triệu đô-la để làm phim. Hãy tỏ ra khả ái với anh ta. Nhớ rằng em sẽ giữ vai nữ quan trọng thứ nhì đấy.
Đó là ngón nghề của Doran. Anh ta hứa cho nàng vai diễn thứ nhì để tạo cho mình sức mạnh mặc cả.
Nếu Janelle trở nên khó tính, anh ta sẽ nâng số tiền đó lên mức vai nữ số một. Không phải vì chuyện đó có ý nghĩa gì đâu. Anh ta sẽ, nếu cần, nuốt gọn cả hai lời hứa.
Janelle chẳng hề có ý tỏ ra dễ thương theo nghĩa của Doran. Nhưng nàng ngạc nhiên thấy rằng Theodore Lieverman là một anh chàng rất dịu dàng, dễ mến. Anh ta không hề nói những lời đùa chớt nhã về các nàng tiểu minh tinh. Anh ta không có ý tà vạy với nàng. Anh ta thực sự e thẹn - dường như anh ta bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp và trí tuệ của nàng - điều này đem lại cho nàng một chút cảm thức về quyền lực Khi anh ta đưa nàng về lại căn hộ của nàng sau bữa ăn tối, nàng mời anh ta vào để dùng một ly rượu.
Lại một lần nữa anh ta tỏ ra là người thanh lịch đúng mức. Thế nên Janelle mến anh ta. Nàng vẫn luôn quan tâm đến người khác và tìm thấy nơi mọi người đều có nét đáng yêu. Và nàng biết, từ Doran, rằng Ted Lieverman, một ngày nào đó sẽ thừa kế hai mươi triệu đô-la. Điều Doran không nói cho nàng hay đó là Ted đã có vợ và hai con. Nhưng chính miệng anh ta sẽ nói với nàng điều đó. Rất rụt rè, anh ta bộc bạch rằng:
- Chúng tôi đã ly thân. Việc ly dị còn bị đình nghị bởi vì luật sư của nàng đòi số tiền cao quá.
Janelle cười, nụ cười dễ lây của nàng luôn dễ dàng khiến cho đàn ông giải giáp quy hàng, trừ chàng Doran:
- Bao nhiêu mà gọi là nhiều?
Theodore Lievennan nhăn nhó nói:
- Một triệu đô. Cũng được thôi. Nhưng nàng muốn có ngay bằng tiền mặt và các luật sư của tôi thấy rằng chưa phải lúc để thanh toán.
Janelle vừa cười nói;
- Này, anh có đến hai mươi triệu đô-la cơ mà. Thì sao không bỏ ra một triệu để giải quyết dứt điểm, cho khỏi vướng víu?
Lần đầu tiên Lịeverman bỗng sôi nổi hẳn lên:
- Cô không hiểu. Phần lớn người ta cũng không hiểu. Đúng là tôi đáng giá khoảng mười sáu, có thể là mười tám triệu đô, nhưng lượng tiền mặt của tôi không được dồi dào cho lắm. Cô biết là tôi sở hữu những bất động sản những cổ phần chứng khoán và những công ty nhưng người ta phải giữ tiền mặt để tái đầu tư. Vì thế tôi có rất ít vốn lưu động. Tôi ước chi mình có thể tiêu tiền không cần tính toán như Doran. Và cô biết đấy, Los Angeles là nơi giá sinh hoạt đắt khủng khiếp.
Janelle nhận ra nàng đã gặp mẫu người quen thuộc trong văn học - nhà triệu phú keo kiệt. Vì hắn ta chẳng thông minh sắc sảo chẳng hấp dẫn chẳng có từ tính về tình dục, nói vắn tắt là bởi vì hắn chẳng có mồi nhử nào ngoài tính dịu dàng và tiền bạc mà hắn đã chứng tỏ là hắn sẽ không buông ra dễ dàng, nên nàng tìm cách thoát ra khỏi hắn sau ly rượu thứ nhì.
Khi Doran về nhà đêm đó, anh ta nổi giận đùng đùng.
- Cô ngốc quá, đánh mất cái phiếu lương thực của chúng ta rồi đó, - Doran nói với nàng. Lúc đó nàng quyết định rời anh ta.
Ngày hôm sau nàng tìm được một căn hộ ở Hollywoođ gần phim trường Paramount và tự lực kiếm được một vai diễn khá quan trọng trong một cuốn phim.
Vài ngày sau khi xong việc, nhớ con và nhớ quê nhà Tennesse, nàng về thăm trong hai tuần. Và nàng chỉ ở thị xã Johnson City thời gian đó mà thôi.
Nàng tranh đấu để đem con về với mình nhưng không được vì thế đành để con lại cho người chồng cũ. Nàng thấy đau khổ khi xa con, nhưng nhất quyết phải làm ra tiền và tạo được sự nghiệp trước khi xây dựng một mái ấm gia đình.
Khi quay trở lại căn hộ của mình ở Hollywood nàng tìm thấy hai lời nhắn nơi điện thoại. Một từ Doran và một từ Theodore Lieverman.
Nàng gọi cho Doran trước. Anh ta ngạc nhiên chuyện nàng quay về Johnson City nhưng không hỏi một câu nào về những người bạn chung của họ. Như thường lệ, anh ta chỉ chú ý tới những gì quan trọng đối với mình thôi.
- Nghe này, - anh ta nói. - Anh chàng Ted Lieverman đó thực sự mết em rồi đấy. Anh không đùa đâu. Anh ta yêu em như điên, chứ không phải chỉ mê cái mông của em thôi đâu. Nếu em ra các quân bài đúng cách, em có thể kết hôn với hai chục triệu đô-la đấy. Anh ta đã cố liên hệ với em và anh đã cho anh ta số điện thoại của em. Hãy gọi cho anh ta. Em có thể trở thành bà hoàng đấy.
- Anh ta đã có vợ, - Janelle nói.
- Việc ly dị sẽ được toà thông qua vào tháng tới. - Doran nói. - Anh đã kiểm tra rồi. Anh ta là một con người rất thẳng thắn, phân minh. Nếu anh ta được thưởng thức em trên giường, em sẽ nắm được anh ta và hàng chục triệu đô-la của hắn, mãi mãi.
Mọi chuyện này đều xuất phát từ dự tưởng của Doran. Janelle chỉ là một trong các quân bài của anh ta.
- Anh thật tởm, - Janelle nói.
Doran vẫn rất ư duyên dáng:
- Ngoan nào, cưng à. Hẳn là chúng ta phải chia tay nhau rồi đó. Tuy vậy, cưng vẫn là cái mông tuyệt vời nhất mà anh từng sờ đến trong đời. Ngon lành hơn của tất cả các em rồng lộn ở Hollyood đây nhiều! Xa nhau, anh còn phải nhớ em dài dài. Tin đi, anh hiểu tại sao em phải xa anh. Nhưng điều đó đâu có nghĩa chúng ta không là bạn bè nhau. Anh đang cố gắng giúp đỡ, còn em phải lớn mạnh lên. Hãy cho anh chàng đó một cơ hội, anh chỉ yêu cầu em có thế?
- OK, em sẽ gọi anh ta, - Janelle nói.
Nàng chưa hề bận tâm về tiền bạc theo cái nghĩa nàng muốn giàu có. Nhưng giờ đây nghĩ đến những gì liền bạc có thể làm được. Nàng có thể mang đứa con theo sống bên cạnh và có những người phục vụ chăm sóc con trong khi nàng làm việc. Nàng có thể theo học với những người thầy giỏi nhất về kịch nghệ. Nàng hiểu rằng diễn xuất là điều mình yêu thích nhất trong đời.
Tình yêu diễn xuất là điều nàng chưa hề nói với ai, ngay cả với Doran nhưng anh ta cảm nhận được điều ấy. Nàng đã kiếm vô số kịch bản và sách bàn về kịch nghệ và điện ảnh từ thư viện và đọc ngốn ngấu hết. Nàng đăng ký vào một nhóm làm việc kịch nghệ mà ông bầu tự cho mình vẻ quan trọng đến độ nàng thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn mê thích. Khi ông ta bảo rằng nàng là một trong những tài năng tự nhiên tuyệt hảo nhất mà ông ta từng thấy, thế là dường như nàng si tình ông ta và sau đó "em theo anh lên giường" là một hệ luận quá tự nhiên và tất yếu.
Không duyên dáng, keo kiệt, nhưng giàu, Theodore Lieverman nắm giữ chiếc chìa khoá vàng để mở được rất nhiều cánh cửa khiến nàng phải gọi anh ta. Và thu xếp gặp anh ta đêm hôm đó để đi ăn tối, Janelle thấy Lieverman dịu dàng, trầm lặng và nhút nhát; nàng chủ động đề xuất sáng kiến. Cuối cùng nàng khiến anh ta mở miệng tự bạch. Những điều nhỏ nhặt lần lần lộ ra. Anh ta có hai cô em sinh đôi nhỏ hơn anh vài tuổi, cả hai cùng chết trong một tai nạn máy bay. Từ thảm kịch đó, anh suy nhược thần kinh. Bây giờ vợ anh lại muốn ly dị đòi một triệu đô-la tiền mặt và chia số cổ phần trong các công ty của anh ta. Dần dần phải chịu đựng một đời sống thiếu thốn tình cảm, dù rất sung túc về kinh tế, anh ta trở nên yếu đuối và dễ tổn thương. Anh ta chỉ còn giỏi làm ra tiền thôi. Anh ta có một kế hoạch tài trợ cho cuốn phim của Doran, rất rõ ràng, đáng tin cậy. Nhưng thời gian cần chín muồi, các nhà đầu tư hiện nay vẫn còn lửng lơ con cá vàng. Anh ta, Lieverman, sẽ ném vào số tiền mặt đầu tiên giống như mồi nước bơm.
Họ cùng đi chơi với nhau gần như hàng đêm trong khoảng hai, ba tuần lễ và anh ta vẫn luôn dịu dàng và e thẹn đến độ cuối cùng chính Janelle lại đâm ra sốt ruột. Anh ta gửi hoa tặng nàng sau mỗi lần hẹn. Tặng nàng cái kẹp tóc đính kim cương ở cửa hàng Tiffany's, một hộp quẹt mạ vàng của Gucci's và một nhẫn hồng ngọc của Roberto's. Và anh ta mê nàng như điếu đổ. Nàng cố dụ chàng lên giường và ngạc nhiên khi thấy chàng tỏ vẻ miễn cưỡng. Nàng chỉ có thể tỏ bày sự sẵn lòng và rồi cuối cùng chàng thỉnh mời nàng đi New York và Puerto Rico với chàng. Chàng có một chuyến đi vì công việc cho công ty của mình. Nàng hiểu rằng, vì một lý do nào đó, chàng không thể làm tình với nàng, lúc đầu, ở Los Angeles. Có lẽ do cảm thức phạm tội. Có những người đàn ông như thế đấy. Họ chỉ có thể phản bội vợ khi đã xa vợ hàng ngàn dặm. Nhất là lần đầu tiên ăn vụng. Để còn đủ thời gian chùi mép cho sạch sẽ. Nàng thấy chuyện này quả cũng ngồ ngộ, hay hay.
Họ dừng ở New York và chàng mang nàng tới các cuộc họp làm ăn của mình. Nàng thấy chàng thương lượng mua bản quyền làm phim đối với một quyển tiểu thuyết mới ra và một kịch bản do một nhà văn danh tiếng viết. Rất chặt chẽ, lín kẽ và nàng thấy đây là điểm mạnh của chàng. Nhưng đêm đó khi cuối cùng, họ lên giường với nhau lần đầu nơi căn phòng ở khách sạn Plaza và nàng biết được một trong những sự thật về Theodore Lieverman.
Anh ta hầu như hoàn toàn bất lực. Lúc đầu nàng tức giận, cảm thấy khiếm khuyết. Nàng làm mọi điều có thể và cuối cùng nàng cũng đưa được chàng về tới bến. Đêm sau khá hơn một tí. Đến Puerto Rico chàng cũng còn khá hơn một tí. Nhưng chàng dễ dàng trở thành người tình rất thiếu thẩm quyền mà nàng từng gặp và do đó chán bỏ mẹ. Nàng vui sướng khi trở về Los Angeles. Khi để nàng xuống ở căn hộ của nàng, chàng yêu cầu nàng kết hôn với mình. Nàng bảo hãy để suy nghĩ đã.
Nàng không có một ý định nào kết hôn với chàng cho đến khi Doran mắng nhiếc nàng:
- Còn suy nghĩ quái gì nữa chứ? Hãy sử dụng cái đầu của cô đi, - anh ta nói. - Hắn đang mê mệt em. Em kết hôn với hắn. Vậy là em dính với hắn, giả sử trong một năm. Sau đó em xin ly dị, trong khi hắn vẫn còn yêu em. Và em ẳm theo ít ra là một triệu đô-la. Với số tiền đó, em tự bỏ vốn ra làm phim. Sự nghiệp của em sẽ có cơ hội tiến triển tốt hơn gấp trăm lần. Ngoài ra, qua hắn em sẽ quen biết với nhiều người giàu sang khác. Những người mà em sẽ thích hợp hơn và có lẽ sẽ yêu. Em có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời. Chỉ bị chán trong một năm thôi, ôi dào, đâu đã phải là đau khổ. Anh đâu có đòi hỏi em phải chịu đau khổ đâu.
Doran nghĩ rằng anh ta đang rất khôn ngoan sáng suốt. Rằng anh ta đang thực sự mở mắt cho Janelle thấy những chân lí của cuộc đời mà mọi người đàn bà đều biết hoặc đều được dạy lừ thuở còn nằm nôi.
Nhưng Doran nhận ra rằng Janelle thực sự ghét làm điều gì như thế không phải vì nó phi đạo đức nhưng vì nàng không thể phản bội người khác theo cách đó, theo cách tính toán lạnh lùng nhẫn tâm như vậy. Và cũng vì nàng háo hức sống đến độ nàng không thể chịu đựng phải sống nhàm chán trong một năm. Nhưng như Doran nhanh chóng chỉ ra, rất có thể nàng sẽ vẫn phải sống nhàm chán trong năm đó ngay cả không sống với Theodore. Và rằng rất có thể nàng làm cho Theodore thấy hạnh phúc trong năm đó.
- Em biết mà, Janelle à, - Doran nói. - Có em bên mình trong ngày tệ hại nhất của em cũng vẫn hơn là có người khác bên mình vào ngày tốt nhất của họ.
Đó là một trong rất ít những điều anh ta đã nói mà lại là thành thật, kể từ lần sinh nhật thứ mười hai của anh ta. Dầu rằng chỉ thuần tuý tự tư, tự lợi.
Nhưng chính Theodore khi hành động với tính tấn công bất thường đã làm lệch cán cân. Anh ta mua một căn nhà thật đẹp ở Beverly Hills trị giá đến hai trăm năm chục ngàn đô-la, với hồ bơi, sân tennis, hai người giúp việc. Anh ta biết Janelle thích chơi tennis, nàng đã học đánh tennis ở California, đã có một cuộc tình ngắn với tay huấn luyện viên tennis, một chàng trai tóc vàng thanh mảnh, đẹp trai. Nàng thưởng thức chàng huấn luyện viên cả trên giường lẫn trên sân bóng, và chàng ta đã cải thiện được thành tích của nàng trong cả hai lĩnh vực. Cuối cùng nàng phát mệt với chàng ta bởi vì chàng ta quá ư chưng diện, chăm chút chuyện ăn mặc còn hơn cả đàn bà. Một thằng đàn ông quá ư hình thức chủ nghĩa, rỗng tuếch. Lại nữa, chàng ta quơ quào từ trái sang phải, mồi chài mọi bạn trai cũng như bạn gái của nàng, khiến cho Janelle dầu đầu óc phóng khoáng, cũng thấy chán ngán ba cái trò lăng xăng gạ gẫm của chàng ta.
Nàng chưa từng chơi tennis với Lieverman. Có lần anh ta kể rằng mình đã từng hạ Arthur Ashe lúc còn ở trung học vì thế nàng nghĩ rằng anh ta trên cơ nàng quá xa nên chẳng thiết tha hứng thú gì khi so vợt với một tay mơ như nàng.
Nàng thích ngôi nhà. Đó là một biệt thự sang trọng ở Beverly Hills với nhiều phòng dành cho khách một tầng hầm, một hồ bơi, hồ tắm nước nóng, sân tennis, vườn hoa. Quả là chốn thần tiên cho một cặp uyên ương. Thế nhưng trên giường chàng chỉ còn là một pho tượng bán thân. Bởi phần dưới gần như hết xài nên kể như không có.
Nàng cảm thấy mọi chuyện này hình như có cái gì đó lấp lửng, chưa biết sẽ ngã ngũ ra thế nào. Thế nhưng Theodore Lieverman tạo được nhiều tịn tưởng với nàng, nơi các bạn nàng và cả nơi anh chàng Doran vốn khinh bạc, hoài nghi là thế mà nay cũng lỏ ra rất mực tin tưởng chàng ta, nên nàng nghĩ chắc là do cảm thức phạm tội nơi nàng muốn tìm một con đường thoát đấy thôi.
Thực sự nàng chưa hề nghi ngờ điều gì chàng ta nói. Nhất là không có vấn đề gì về chuyện chàng ta yêu nàng. Chàng đã biểu lộ điều ấy qua mọi phương cách, qua mọi hành vi cử chỉ, tuy rằng điều ấy bị giảm đi ý nghĩa rất nhiều, khi cái "năng cử khí quan" của chàng lại không thể lên tiếng nói, hoặc chỉ phát biểu một cách yếu xìu!
Đêm đó sau khi chơi tennis xong, Theodore bảo nàng nên đem đứa con của nàng từ Tennessee về ngôi nhà này ở chung với nàng. Nàng đã suýt đồng ý, nhưng rồi thấy tình thế cũng chưa ổn định lắm nên còn chần chừ, chưa dứt khoát. Ngày hôm sau khi Theodore đi làm, nàng tiếp nhận một người khách không mời mà đến.
Vị khách ấy chính là bà Theodore Lieverman, từ trước đến nay vẫn là người vợ vô hình. Bà ta người nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng hơi khớp và rõ ràng bị ấn tượng bởi sắc đẹp của Janelle, làm như bà ta không thể tin nổi chồng mình lại thành đạt tới mức đó. Ngay khi bà ta vừa thông báo mình là ai, Janelle cảm thấy thư thái nhẹ nhõm và chào bà Lieverman nồng nhiệt đến nỗi bà ta càng thêm phần bối rối!
Nhưng bà Lieverman cũng làm cho Janelle ngạc nhiên không kém. Bà ta không hề tỏ ra giận dữ tí nào. Điều đầu tiên bà ta thốt ra khiến nàng sững sờ:
- Chồng tôi dễ nổi cáu và rất nhạy cảm. Xin cô đừng nói với anh ấy rằng tôi có đến gặp cô.
- Tất nhiên rồi, - Janelle nói.
Tâm hồn nàng bỗng phấn chấn hẳn lên. Người vợ hẳn là muốn có lại chồng và nàng sẽ trả hắn lại cho bà ta ngay; nàng sẽ ban phúc cho bà ta được vui mừng.
Bà Lieverman nói dè dặt:
- Tôi không biết Ted có được những món tiền lớn như thế này từ nguồn nào. Anh ấy được hưởng mức lương cao. Nhưng anh ấy đâu có khoản tiết kiệm nào đáng kể.
Janelle cười. Nàng đã biết câu trả lời. Nhưng dầu sao nàng vẫn hỏi:
- Thế còn hai mươi triệu đô-la thì sao?
- Ôi lạy Chúa! Ôi lạy Chúa! - bà Lieverman kêu lên. Bà gục đầu vào hai bàn tay và thổn thức.
- Và anh ấy chưa hề hạ Arthur Ashe khi tranh tài môn quần vợt ở trung học phải không? - Janelle nói một cách chắc chắn.
- Ôi Chúa, ôi Chúa! - bà Lieverman rền rĩ.
- Và hai người đâu có ly dị vào tháng tới, - Janelle tiếp.
Bà Lieverman chỉ còn biết than khóc thút thít.
Janelle đi đến quầy rượu và pha hai ly Scotches.
Nàng khiến bà ta uống trong lúc vẫn sụt sịt:
- Bà thấy thế nào? - Janelle hỏi.
Bà Lieverman mở ví ra làm như thể tìm kiếm chiếc khăn tay để lau nước mắt nước mũi. Nhưng không, bà ta lấy ra một bó thư từ và đưa cho Janelle.
Không chỉ thư từ mà còn nhiều biên lai và séc. Janelle nhìn chúng vẻ trầm ngâm. Và nàng thấy ra toàn bộ bức tranh. Ông ta đã viết một tấm séc đề hai mươi lăm ngàn đô-la như là phần tiền ứng trước trả chậm cho căn nhà. Kèm theo đó là bức thư yêu cầu ông ta được phép dọn vào ở. Tờ séc bị trả lại vì không tiền bảo chứng. Hiện nay chủ nhà đang doạ sẽ đưa ông ta vào tù. Những tờ séc mua trả chậm cũng bị trả lại. Bao nhiêu tấm séc thanh toán cho nhiều khoản khác nhau cũng đều bị trả lại.
- Ôi dào, - Janelle thốt lên.
- Anh ấy quá nhạy cảm, - bà Lieverman nói.
- Ông ta bịnh, - Janelle khẳng định.
Bà Lievemlan gật đầu.
Janelle nói, vẻ trầm ngâm:
- Có phải tại hai cô em ông ấy cùng chết trong một tai nạn máy bay?
Bà Lievemlan, cuối cùng, thét lên một tràng chói tai vì tức tối trước sự lếu láo quá mức:
- Anh ấy không hề có em gái nào cả. Cô chưa hiểu ra ư? Anh ấy mắc bệnh nói dối. Anh ấy nói dối đủ thứ chuyện. Anh ấy không có em gái, anh ấy không có tiền bạc, anh ấy đâu có ly dị với tôi, anh ấy đã dùng tiền của công ty để đưa cô đi Puerto Rico và New York và trả các khoản chi phí cho căn nhà này.
- Vậy thì tại sao bà còn muốn ông ta quay về?
Janelle hỏi.
- Bởi vì tôi yêu anh ấy! - bà Lievermall đáp.
Janelle suy nghĩ về điều ấy khoảng hai phút, nghiên cứu về bà Lieverman. Chồng bà ta là một kẻ nói dối, lừa đảo có một cô nhân tình, không cường dương nổi khi cần, và đó chỉ là những gì bà ta biết ông ấy, thêm vào với sự kiện ông ta là một tay chơi tennis loại xoàng. Vậy thì bà Lieverman là cái gì?
Janelle vỗ vai bà ta, đưa cho bà ta một ly rượu khác và nói:
- Bà đợi ở đây năm phút nữa nhé.
Nàng chỉ cần có thế để ném mọi đồ tế nhuyễn của mình vào hai chiếc vali Vuitton mà Theodore đã mua cho nàng. Nàng bước xuống nhà, hai tay xách hai chiếc vali và nói với bà vợ:
- Tôi đi đây. Bà hãy ở lại chờ chồng bà. Nói với anh ta tôi không bao giờ muốn thấy lại cái bản mặt anh ta nữa. Và tôi thật lòng xin lỗi đã vô tình gây ra đau khổ cho bà. Bà nên tin tôi khi tôi bảo bà rằng anh ta đã nói bà bỏ anh ta. Sự thực là như thế đấy.
Bà Lieverman gật đầu một cách thảm hại.
Janelle rời đi trong chiếc Mustang mới màu xanh mà Theodore mua cho nàng. Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ bị lấy lại. Nàng có thể cho người mang trả lại sau. Trong khi đó, nàng không có chỗ để về. Nàng nhớ đến nhà thiết kế trang phục Alice De Santis trước giờ vẫn rất thân thiện hữu hảo với mình và nàng quyết định lái xe đến nhà cô ấy để hỏi ý kiến. Nếu Alice không có nhà, nàng sẽ đến Doran. Nàng biết anh ta sẽ luôn luôn đón nàng vào.
Janelle thích cái cách Merlyn thưởng thức câu chuyện. Anh ta không cười. Cách thưởng thức của anh ta không tỏ ra ma mãnh. Anh ta chỉ mỉm cười, nhắm mắt lim dim để thưởng thức. Và anh ta nói đúng điều nên nói, một cách ngạc nhiên, hầu như thán phục:
- Tội nghiệp Lieverman. Tội nghiệp Lieverman quá! Thế còn em thì sao?
Janelle làm bộ giận, hỏi gằn. Nàng phóng người trần truồng lên tấm thân trần truồng của anh ta và đặt hai bàn tay quanh cổ anh ta. Merlyn mở mắt và cười:
- Kể anh nghe chuyện khác đi.
Thay vì thế, nàng làm tình với chàng. Nàng có chuyện khác để kể, nhưng thấy rằng chàng chưa sẵn sàng để nghe. Chàng cần phải yêu nàng trước đã, như nàng đang yêu chàng. Chưa có thể để cho chàng nghe thêm nhiều chuyện nữa. Nhất là chuyện về nàng Alice.