Kim Thế Di vừa lo vừa giận, chàng không có lòng nghe tiếp, vừa thấy tên đồ đệ của Mạnh Thần Thông cầm roi bước ra thì lập tức lẳng lặng bám theo. Nhưng hán tử ấy đi tới trước bộ hòn non bộ thì hắng giọng, khẽ gọi: “Lục sư đệ, thất sư đệ” đã y không nghe thấy tiếng trả lời thì hơi ngạc nhiên, thế là đưa tay ra xoay hòn non bộ hai vòng, hai tảng đá đột nhiên tách ra, lộ một cánh cửa. Kim Thế Di cả mừng, nghĩ thầm: “Té ra bọn chúng nhốt Tâm Mai muội muội ở đây!” 
Ngay lúc này chợt nghe tiếng chuông tiếng trống ở ngoài vườn vang dậy, có người kêu lên: “Kim Thế Di đã vào trang!” “Ai nấy đứng yên chỗ cũ, không được rối loạn đợi sư phụ ra bắt y.” Hán tử ấy định chạy vào sơn động, chợt nghe Kim Thế Di đã vào thì thất kinh, bất đồ quay đầu lại, nào ngờ Kim Thế Di đã đứng ở sau lưng y.” 
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Thế Di không đợi y lên tiếng, tay phải đã đánh ra một chiêu Kính Đức đoạt tiên chụp cổ tay của y, tay trái xỉa vào huyệt khiếu âm của y. Hán tử toàn thân cứng đờ, Kim Thế Di giật cây roi rồi tung cước đá y bật ra. Chàng quay dầu lại nhìn chỉ thấy bóng đen thấp thoáng, nhưng lại không thấy có người chạy về hướng của mình. Té ra không phải vì Kim Thế Di bám theo hán tử này mà bị phát hiện mà là khi chàng vào trong trang chỉ điểm huyệt hai tên đệ tử của Mạnh Thần Thông nằm yên trong vòng một canh giờ, thế nhưng hai tên này cũng có được hai phần bản lĩnh của sư phụ, cho nên vận khí phá giải, không đầy nửa canh giờ thì đã giải được huyệt đạo. Bọn chúng có thể lên tiếng, cho nên Kim Thế Di mới bị lộ.
Kim Thế Di nhân lúc Mạnh Thần Thông chưa đến, thầm nhủ: “Tốt xấu gì cũng phải cứu Tâm Mai ra.” Thế rồi vung cây roi vào trong động, chỉ cảm thấy đầu roi chạm phải hai người, nhưng hai người này lại không chống cự, chẳng giống người sống, Kim Thế Di giật mình bước vào trong động, ngưng thần nhìn vào, trong bóng tối lờ mờ chàng vẫn có thể nhận ra ở dưới đất có hai hán tử, Kim Thế Di tung ra một cước nhưng cả hai đều không có phản ứng, khi sờ mũi thì thấy đã đứt hơi từ lâu. Kim Thế Di thất kinh, thầm nhủ: “Hai kẻ này chắc là lục sư đệ và thất sư đệ của tên lúc nãy, nhưng ai đã giết bọn chúng?” Nhưng tình thế lúc này rất cấp bách, Kim Thế Di không kịp suy nghĩ, chàng đưa mắt nhìn tới thì thấy trong góc động có một bóng người ốm yếu nằm co quắp, Kim Thế Di vừa kinh vừa mừng, khẽ kêu: “Tâm Mai muội muội, ta đến đây!”
Bóng đen ấy chợt lên tiếng: “Ta biết thế nào ngươi cũng tới!” trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch ấy, Kim Thế Di chợt cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, hổ khẩu đã bị một cái cương tráo chụp chúng, lúc này Kim Thế Di đã nhìn rõ, té ra đó chẳng phải là Lý Tâm Mai mà là nàng thiếu nữ che mặt đêm qua, lúc này nàng đã lột mạng che mặt, nàng lạnh lùng nói: “Không được đến gần, nếu không ta nhả lực ra bóp nát xương cổ tay của ngươi, dù ngươi có giết ta thì cũng đã tàn phế!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Thế Di bị người ta ám toán, chỉ nghe thiếu nữ ấy lại nói: “Có phải ngươi đến cửu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?”
Kim Thế Di ngầm vận nội kình, đột nhiên cười lạnh: “Muốn ám toán ta cũng đâu dễ?” Chàng dùng công phu Xúc cốt, thiếu nữ ấy nhận ra, chưa kịp siết cương trảo thì bàn tay nàng đã trượt ra ngoài.
Kim Thế Di chưa kịp ngừng cười, nàng đã sớm thu lại cương trảo, rồi cười nói: “Uổng cho người là Độc thủ phong cái, đã trúng độc mà cũng không biết. Kim Thế Di giật mình, phát giác mạch môn hơi ngứa chàng thử vận chân khí đẩy ra, cổ tay đã đau đớn như bị dao cắt. Kim Thế Di lớn lên ở Xà đảo, tuy bản thân không thích dùng độc nhưng là đại hành gia của môn này, biết nàng ta đã nói thật, nghĩ bụng cây cương trảo của nàng chắc có chất kịch độc, lúc nãy mình chỉ muốn rút tay ra, nhưng lại để cho cương trảo của nàng cào rách da. Kim Thế Di cố nén cơn giận, cười lạnh nói: “Trước khi ta phát độc cũng có thể giết chết ngươi, ngươi có tin không?” Thế là chụp hai tay của nàng.
Chàng trợn trừng mắt, nhìn nàng chằm chằm, toan hù dọa ra sau đó sẽ hành hạ nàng. Với võ công của nàng thiếu nữ,tuy không thể là đối thủ của Kim Thế Di nhưng nếu muốn chống cự thì vẫn có thể được một lúc, Kim Thế Di không ngờ rằng nàng chẳng hề chống lại, khi nhìn vào mặt nàng thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Kim Thế Di ngạc nhiên lắm, chỉ nghe nàng khẽ cười “Ta tin rằng ngươi có bản lĩnh giết ta. Nhưng chúng ta cần gì phải lưỡng bại câu thương? Ngươi vẫn chưa đáp lời ta, có phải ngươi đến đây cứu nữ đệ tử họ Lý của phái Thiên Sơn không?” 
Kim Thế Di đang nôn nóng biết tung tích của Lý Tâm Mai, chỉ đành đáp: “Đúng thế. Lý cô nương đang ở đâu?” nàng thiếu nữ trả lời: “Nếu là thế có phải ngươi cũng đến kiếm Mạnh Thần Thông tính sổ không?” Kim Thế Di nói: “Nói mau, ngươi rốt cuộc có gặp Lý cô nương không?”
Thiếu nữ ấy từ tốn trả lời: “Cần gì phải nôn nóng như thế, khu vườn này rất rộng, bọn chúng không ngờ rằng ngươi nấp ở nơi này. Trước khi Mạnh Thần Thông tìm ra ngươi, chúng ta vẫn còn thời gian trò chuyện” Từ trước đến giờ Kim Thế Di chỉ bỡn cợt người khác, nhưng lần này đành phải bó tay, chàng gằn giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Nàng thiếu nữ nói: “Đêm qua ta không biết ngươi giúp ai, sau đó ta thấy ngươi chế phục đệ tứ của Mạnh Thần Thông, lẻn vào Mạnh gia trang mới đoán được vài phần. Chả lẽ ba kẻ vây đánh ta đêm qua cũng do ngươi hạ?” Kim Thế Di nói: “Ngươi biết thì tốt, tại sao ngươi còn lấy ân báo oán?” Thiếu nữ cười: “Lúc đó ta vẫn chưa biết. Huống chi lòng người hiểm ác, ngươi lại là một kẻ ma đầu, ta với người bèo nước gặp nhau, ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi?” kêu đồng bọn rút lui. Những kẻ chưa bị thương và bị thương nhẹ đỡ những người đã bị thương nặng vượt tường tháo chạy, Trần Thiên Vũ và U Bình tuy đã toàn thắng nhưng họ cũng chẳng biết tại sao mình đã thắng!  U Bình đút kiếm vào vỏ, phất ống tay áo quạt khí âm hàn ra, xé một mảnh áo băng vết thương cho chồng rồi nói: “Không biết là cao nhân phương nào đã ngầm giúp chúng ta? Chàng có đau không?” Trần Thiên Vũ nói: “May mà không trúng xương. Không biết mùi hương hoa A Tu la từ đâu tới!” U Bình định hỏi hoa A Tu la là gì, chợt thấy Giang Nam tập tễnh bước ra, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Công tử, tôi đã dắt nhầm kẻ thù đến nhà, công tử hãy xử phạt.” Trần Thiên Vũ nhíu mày nói: “Từ rày về sau phải cẩn thận hơn! Mau kêu người nhà rửa sạch vết máu dưới sân. Chuyện lúc nãy đừng nói ra ngoài.”
Giang Nam vâng một tiếng, chàng chợt ngẩn người ra, lúc này sương lạnh của Băng phách thần đạn đã tan theo gió, U Bình nhìn theo ánh mắt Giang Nam, chỉ thấy dưới gốc hòe trong sân có một thiếu nữ che mặt đang ngồi, trên tay nàng là một đóa hoa đã khô. Đóa hoa có hai màu đỏ và trắng trông rất kỳ lạ. Trước kia khi còn ở trong băng cung, U Bình đã thấy rất nhiều loại hoa kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ thấy loại hoa này! U Bình giật mình: “Chả lẽ đây là hoa A Tu la?” nhưng chợt thấy thiếu nữ ấy cúi đầu, tóc tai rối bời, run lên bần bật, từng cánh hoa rơi lả tả xuống đất, tựa như nàng ta không chịu nổi cơn lạnh. Giang Nam đứng thộn mặt ra, lạc giọng kêu lên: “Chính là nàng, người đã thổi Hồ Ca!” Trần Thiên Vũ kêu “Ồ” một tiếng, U Bình vội vàng chạy đến, lấy ra một viên Dương hòa hoàn có tác dụng chống lại khí lạnh, dịu dàng nói: “Đa tạ cô nương đã giúp chúng tôi đánh lui kẻ địch.” Lúc này U Bình rất cảm kích, đang định vạch mạng che mặt giúp nàng uống thuốc. Nàng thiếu nữ chợt phóng vọt người dậy, phát ra tiếng cười quái dị, còn U Bình thì kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất, trên ngực cắm một mũi tên ngắn đen bóng, đuôi tên vẫn còn rung bần bật!  Trong khoảnh khắc ấy Trần Thiên Vũ kinh hoảng đến ngây người ra, chỉ nghe nàng thiếu nữ cười rú lên: “Thứ ta không lấy được cũng mãi mãi chẳng giữ được!” Trần Thiên Vũ phóng vọt người lên chụp vào vai của thiếu nữ ấy, gằn giọng quát: “Ngươi... ngươi là ai? Tại sao hạ độc thủ như thế?” Sau cuộc ác chiến, chàng lại hít phải mùi thơm của hoa A Tu la, lúc này vốn đã đuối sức. Chàng phóng vọt lên nhảy bổ tới khiến cho vết thương trên vai vỡ ra, đứng không vững chân cho nên kéo thiếu nữ ấy cùng ngã xuống đất. Thiếu nữ chợt kéo mạng che mặt xuống, đôi mắt long lanh tựa khóc mà không phải khóc, như cười mà cũng chẳng phải cười, nàng nhìn Trần Thiên Vũ sững sờ, Trần Thiên Vũ kêu lên lạc giọng như gặp phải ma quỷ: “Ngươi... ngươi là Tang Bích Y?” Thiếu nữ ấy đột nhiên cười rú lên, rồi nàng nói tiếp: “Đúng thế, ngươi đã nhận ra ta, vị hôn thê của ngươi đã đến tìm ngươi, chúng ta cùng đi thôi!” rồi đột nhiên nàng rút ra thêm một mũi tên ngắn, đâm vào cổ họng Trần Thiên Vũ, Giang Nam kêu hoảng. Trần Thiên Vũ mặt xám ngoét như xác chết, lòng thầm than: “Oan nghiệt, oan nghiệp” rồi chàng nhắm mắt chờ chết, chợt nghe soạt một tiếng, Trần Thiên Vũ mở mắt nhìn lại thì ra mũi tên ấy không phải đâm vào cổ họng của mình mà là đâm vào ngực của nàng thiếu nữ. Chỉ nghe nàng thiếu nữ thở dài, thều thào nói: “Thiên Vũ, ngươi hay lắ! Ngươi không chịu đi cùng ta có phải không? Dẫu sao ta cũng đã giết ả, một mình ngươi sống trên đời sẽ rất đau lòng. Thiên Vũ, ngươi hãy để ta cột lại dây giày cho ngươi.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, rồi người cũng đổ ập xuống dưới gối của Trần Thiên Vũ, hai tay thì nắm giày của chàng. Nàng thiếu nữ che mặt chính là con gái của Thổ Ti Tát Ca. khi Trần Định Cơ làm Tuyên úy sứ ở Tát Ca, bị Thổ Ti của Tát Ca uy hiếp, đành phải hứa cưới con gái của Thổ Ti cho con trai của mình. Lâu nay Trần Thiên Vũ không hề thừa nhận hôn sự này, chàng cũng đã chạy trốn. Sau này Thổ Ti đã bị một thiếu nữ người Tạng là Chi Na đâm chết, thế là hôn sự cũng ta vỡ. Không ngờ sau khi Trần Thiên Vũ trở về Giang Nam, Tang Bích Y đã vượt đường xa muôn dặm tìm chàng. Nàng vốn muốn đâm chết Trần Thiên Vũ, nhưng khi xuống tay thì đột nhiên không nỡ lòng, cho nên trở ngược mũi tên đâm vào ngực mình. Trần Thiên Vũ đẩy nhẹ Tang Bích Y ra, thì ra dây giày của mình đã bị xổ, té ra theo phong tục của Tây Tạng, thiếu nữ buộc dây giày cho một người đàn ông nào đó thì có nghĩa là trái tim của nàng đã thuộc về người ấy, trước đây Tang Bích Y đã từng buộc dây giày một lần cho Trần Thiên Vũ, lúc đó Trần Thiên Vũ không biết phong tục này. Tang Bích Y vẫn nhớ mãi hôn ước, cho đến chết vẫn muốn làm vợ của chàng, vì thế trước khi ra đi nàng vẫn muốn buộc dây giày cho Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ rút chân ra, đưa tay sờ thì thấy Tang Bích Y đã đứt hơi. Trong không khí thê thảm ấy, máu chàng tựa như đông lại, chàng vội vàng chạy đến bên cạnh U Bình, nhưng U Bình đã nhắm tịt hai mắt, mặt không hề có sắc máu. Mảnh áo trên vai nàng đã bị Tang Bích Y xé rách, cả bờ vai của nàng bị bầm đen, chàng thấy mũi tên độc cắm vào ngực của U Bình, nghĩ bụng chắc nàng không thoát khỏi cái chết. Trần Thiên Vũ đứng ngẩn người ra, rút soạt thanh kiếm, trở mũi kiếm lại toan đâm vào yết hầu của mình. Trải qua biến cố lần này, chàng quả thật không muốn sống một mình trên đời để đau lòng nữa.  Giang Nam đang đứng bên cạnh, thấy thế thì tung ra một cước, đá bay thanh kiếm của Trần Thiên Vũ, kêu lên: “Công tử, xem kìa, đầu của thiếu phu nhân còn cử động được!” Trần Thiên Vũ nhìn lại, mái tóc của U Bình đang phất phơ theo gió, thần trí của nàng hơi tỉnh hơn, chàng nghĩ thầm: “Đúng thế, mình phải cố hết sức.” Vì thế mới kêu Giang Nam vào trong lấy cao đơn hoàn tán giải độc ra, chàng không dám rút mũi tên độc, chỉ nắm chặt hai tay của U Bình, cảm thấy mạch đập của nàng mỏng manh như sợi tơ, tuy hơi yếu nhưng vẫn chưa đoạn hoàn toàn.
Một hồi sau, Giang Nam đã đem ra tất cả các loại thuốc giải độc, Trần Thiên Vũ chọn hai loại thuốc mà U Bình đã lấy về từ băng cung, rồi vạch áo bôi vào vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng xoa bóp, độc khí đã tản mát, qua một hồi lâu sau, U Bình hơi hé mắt, miệng mấp máy, Trần Thiên Vũ kề tai vào miệng nàng. Chỉ nghe nàng khẽ nói: “Đừng làm khó nàng ta!” Ý của U Bình là muốn nói Tang Bích Y. Trần Thiên Vũ nhói lòng, nói: “Nàng đã chết!” U Bình nói: “Chàng đừng căm hận nàng, cứ chôn nàng theo lẽ phu thê. Nếu muội chết, huynh cứ chôn muội bên cạnh nàng!” Trần Thiên Vũ thổn thức nói: “Không, muội không thể chết được.” Lúc này bên trong nhà có tiếng người ồn ào, Trần Thiên Vũ lòng rối bời, hỏi Giang Nam: “Lão gia thế nào rồi?” Giang Nam nói: “Lão gia hoảng quá đến nỗi ngã bệnh.” Trần Thiên Vũ bế U Bình vào phòng rồi vội vàng đến thăm cha. May mà Trần Định Cơ vì già cả yếu ớt, hoảng quá thành bệnh chứ không hề gì.
Suốt mấy ngày qua Trần Thiên Vũ ngồi bên giường chăm sóc cho vợ, không biết cây tên của Tang Bích Y đã tẩm loại độc gì mà tuy có linh dược của băng cung cũng chỉ có thể ngăn thương thế không mở rộng mà thôi. May mà được Đường Kinh Thiên chỉ điểm tâm pháp nội công chính tông, cho nên mỗi ngày chàng đều đùng nội công thượng thừa phối hợp với linh dược của băng cung trị thương cho U Bình. Lại cũng nhờ U Bình có căn cơ võ công vững chắc, kéo dài được đến ngày thứ tư thì nàng mới có thể ăn uống được một chút, mạch đập cũng hơi mạnh hơn nhưng vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Trần Thiên Vũ vừa chăm sóc cho cha, vừa trông coi vợ, quả thật rất mệt mỏi.
Hôm nay U Bình đã hơi tỉnh táo, thấy Trần Thiên Vũ sắc mặt tiều tụy thì nàng buồn bã thở dài: “Muội đã liên lụy huynh ra nông nỗi này, chi bằng cứ để muội chết cho xong.” Linh dược của băng cung cũng không thể giải độc, chắc là không có thầy thuốc nào trị nổi. Mấy năm nay muội được hưởng phước, dẫu cho có chết sớm cũng nhắm mắt.” Trần Thiên Vũ nói: “Đừng nghĩ càn, muội không thể chết được!” chàng tuy nói cứng như thế nhưng đó chỉ là an ủi cho U Bình, thực ra trong lòng chàng cũng chẳng có cách gì hay. U Bình chợt nói: “Huynh đã xây mộ cho Tang Bích Y chưa?”
Trần Thiên Vũ nói: “Mấy ngày qua huynh đã bảo Giang Nam đốc công xây xong.” U Bình nói: “Nàng tuy ra tay ác độc nhưng cũng vì si tình. Huynh đừng đối xử tệ với nàng.” Trần Thiên Vũ nói: “Huynh đã chôn cất nàng theo lời muội.” U Bình nói: “Tốt lắm, sau này nếu gặp nàng ở suối vàng, muội cũng yên lòng.” Trần Thiên Vũ nói: “Muội hãy vì huynh, đừng nói những lời đau lòng ấy được không?” có linh dược của băng cung, lại thêm công lực của bản thân muội đủ cho trong nhất thời không thể khỏe hẳn, nhưng vẫn có thể giữ được lánh mạng.” U Bình cười thảm nói: “Hàng ngày huynh phải trông coi một người sắp chết như thế này, huynh không phiền muộn nhưng muội thì rất đau đớn!” nàng ngừng một lát rồi lại nói: “Có một chuyện muội vẫn chưa cho huynh biết, năm xưa Đường Kinh Thiên lần đầu tiên đến băng cung, đã viết đôi câu đối cho muội: “U cốc hoang sơn, nguyệt sắc tẩy thanh nhan sắc. Bình ngạnh liên diệp, vũ thanh tích toái hà thanh” nghĩ lại muội quả thực chỉ hợp sống ở nơi u cốc hoang sơn, khi theo huynh về nơi trần thế phồn hoa này, trái lại đã khiến huynh đau lòng vì muội suốt một đời!” Trần Thiên Vũ đang rối bời ruột gan, chàng chợt sực tỉnh, mừng rỡ kêu lớn: “Đúng rồi, sao huynh lại không nhớ ra chứ? Giang Nam, Giang Nam!”
U Bình nói: “Huynh đã nhớ được gì?” Trần Thiên Vũ nói: “Đường Kinh Thiên, Thiên Sơn tuyết liên? May mà muội nhắc đến ông ta. Thiên Sơn tuyết liên có thể giải bách độc, còn lo gì?” U Bình cười khổ sở: “Thiên Sơn cách đây bao xa?” Trần Thiên Vũ nói: “Nếu dùng khoái mã đi và về nhiều nhất không quá nửa năm. Trong thời gian này huynh sẽ điều trị cho muội, có lẽ bệnh tình sẽ không chuyển biến xấu!” lúc này Giang Nam đã vội vàng chạy vào, đứng cúi đầu chờ trước giường bệnh, vẻ mặt rất lo lắng. Trần Thiên Vũ nói: “Giang Nam, tôi muốn nhờ ngươi hai chuyện.” Giang Nam kêu ối chao rồi nói: “Sao công tử lại nói thế? Công tử đối với tôi rất tốt, có chuyện gì thì cứ sai khiến, dù nước sôi lửa bỏng Giang Nam cũng không nhíu mày!” Trần Thiên Vũ nói: “Làm phiền ngươi hãy đến băng cung một chuyến, xin Đường đại hiệp một đóa Thiên Sơn tuyết liên.” Vì lần này Giang Nam đã dắt kẻ địch đến, Trần Thiên Vũ tuy không trách, nhưng rất áy náy trong lòng, lúc nào cũng không yên, nay nghe Trần Thiên Vũ bảo đi lấy Thiên Sơn tuyết liên, chàng nghĩ chắc đó là một loại thuốc giải độc, không khỏi cả mừng nói: “Công tử hãy yên tâm, Giang Nam chắc chắn sẽ làm được.” Trần Thiên Vũ nói: “Đường sá xa xôi, người phải cẩn thận mới được.”
Giang Nam nói: “Đương nhiên, nếu trên đường gặp kẻ cường địch, nếu tránh được thì tránh, không tránh được tôi sẽ liều mạng với bọn chúng.” Trần Thiên Vũ nói: “Ta không lo diều này. Tuy trên đường nhiều cường đạo, nhưng ngươi chẳng mang theo vật gì đáng tiền, vả lại võ công của ngươi đã có tiến bộ, đủ ứng phó với bọn mã tặc thông thường. Điều quan trọng nhất là đừng gây sự.” Giang Nam nói: “Được, tôi sẽ giả vờ chẳng biết võ công, dù có bị đánh tôi cũng không trả đòn.” Trần Thiên Vũ nhíu mày: “Đâu có ai vô duyên vô cớ đánh mắng ngươi. Ngươi không gây chuyện đã là tốt lắm.” Ngừng một lát rồi trịnh trọng nói: “Ta còn nhờ ngươi một chuyện nữa.”
Giang Nam nói: “Công tử cứ căn dặn, Giang Nam sẽ nghe theo.” Trần Thiên Vũ nói: “Ngươi phải nhớ kỹ hai câu nói này!” Giang Nam vội vàng hỏi: “Câu nói gì?” Trần Thiên Vũ nói: “Đành rằng phải nói chuyện với người khác nhưng không thể vạch áo cho người xem lưng. Trên giang hồ hạng tiểu nhân gian xảo nào cũng có, ngươi phải sửa tật lắm lời.” Giang Nam đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Khi đi đường người khác hỏi tôi hai câu, tôi sẽ đáp một câu. Người ta hỏi mươi câu tôi sẽ đáp bốn câu. Nếu y có lai lịch bất minh, tôi sẽ giả vờ câm điếc. Quyết không dám làm hỏng chuyện lớn của
công tử.” U Bình nghe chàng nói một hồi thì bật cười, Giang Nam nói: “Bây giờ còn đang ở nhà, tôi có nói thêm vài câu cũng chẳng hề chi. Thiếu phu nhân hãy yên tâm, khi đi đường tôi sẽ kín như bưng!” Trần Thiên Vũ mỉm cười nói: “Ta rất cảm kích tấm lòng trung thành của ngươi đối với ta. Trước đây ngươi là thư đồng của ta, từ rày về sau đừng gọi ta là công tử nữa.” Giang Nam nói: “Đợi sau khi lấy được Thiên Sơn tuyết liên thì đổi cách xưng hô cũng được. Công tử có còn căn dặn gì nữa không?” Trần Thiên Vũ nói: “Chỉ có một việc ngươi có thể dò hỏi ở trên đường đó là tin tức của Kim Thế Di.” Nói rồi lấy ra hai trăm lượng bạc đưa cho chàng làm lộ phí, lại sai người dắt con ngựa tốt giống Đại Uyển ra cho Giang Nam. Trần Thiên Vũ đưa Giang Nam ra khỏi thôn, dặn dò một hồi rồi mới vẫy tay cáo biệt.
Trên suốt quãng đường Giang Nam nhớ kỹ lời đồn của Trần Thiên Vũ, quả nhiên không dám nói nhiều. Chàng phóng ngựa rất nhanh, mỗi ngày sáng sớm đã lên đường, đến trời tối thì tìm nơi tá túc, đến ngày thứ năm thì đã đi hơn một ngàn dặm đường, chàng nhủ thầm: “Đi nhanh như thế này không cần nửa năm, nhiều nhất bốn tháng là
có thể quay về.” Nào ngờ đến ngày thứ sáu thì gặp phải một chuyện bất ngờ, suýt nữa khiến chàng mất mạng.
Đó chính là: “Giang hồ sóng gió xưa nay lắm, vượt qua đâu dễ đã bao người?”
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.


Hồi Thứ Ba Mươi Chín
Âm thầm trừ gian hạ độc thủ
Mạo danh cầu lộc lộ thần công.

Tên đệ tử quản gia vội vàng hỏi: “Sư phụ, chuyện gì thế?” Vân Trung Hiện nói: “Lẽ ra lúc này bọn chúng đã đem tổ yến chưng đường phèn đến sao lại chẳng có ai cả? Ta phải ra xem thử.” Tên đệ tử quản gia lấy làm lạ, nói: “Người cần gì phải đích thân đi xem, để đệ tử kêu bọn chúng bưng đến là được?” Vân Trung Hiện nói: “Bọn này chỉ toàn tham ăn làm biếng, lần này ta sẽ đích thân dạy dỗ bọn chúng!” Tên đệ tử ấy càng nghi hoặc, sư phụ không tiếp khách mà đi dậy dỗ bọn nha đầu, chẳng phải trái với lẽ thường sao? Y nghĩ chưa dứt thì chợt nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tổ yến đến đây!” cũng trong lúc này, hai tiếng vút vút vang lên, hai cây thấu cốt đinh của Vân Trung Hiện cũng phóng ra. Nha hoàn này chính là Lệ Thắng Nam, hai cây thấu cốt đinh bay ra thì lập tức nghe ối chao một tiếng, một người ngã xuống đất đó chính là Liễu Tam Xuân.
Lần này Kim Thế Di đã chơi xỏ bọn chúng, chàng dùng công phu mượn lực Bốn lạng đẩy ngàn cân, y phóng ra hai cây mai hoa châm thì đã đẩy thấu cốt đinh của Vân Trung Hiện lệch hướng, chia nhau bay về phía Liễu Tam Xuân và Vạn Ứng Đang. Vạn Ứng Đang võ công cao hơn nên chỉ bị thấu cốt đinh bay sợt da, còn Liễu Tam Xuân thì bị bắn trúng vào huyệt hoàn khiêu ở khớp gối. Lệ Thắng Nam cười nói: “Tổ yến này không ngon tí nào!” rồi nàng trở tay lại, tát bốp vào mặt Vân Trung Hiện.
Tiếp theo là nàng tung thủ pháp tiểu cầm nả thủ, chụp lấy xương tỳ bà của y. Không ngờ cú chụp này đã hụt, té ra bản lĩnh của Vân Trung Hiện tuy không bằng Lệ Thắng Nam nhưng cũng chẳng phải tay vừa, y bị Lệ Thắng Nam bất ngờ đánh cho một tát, trong lòng cả giận, nhân lúc Lệ Thắng Nam thay đổi thủ pháp thì đã rút đao liều mạng chém tới.
Kim Thế Di cười rằng: “Bằng hữu, có nhận ra ta không?” Vạn Ứng Đang nghe thế thì run lẩy bẩy, kêu: “Ngươi... ngươi... ối chao Độc thủ phong cái!” Kim Thế Di nói: “Đúng thế, ta chính là Độc thủ phong cái Kim Thế Di năm xưa. Nếu không muốn mất mạng thì hãy đứng yên cho ta!” Vạn Ứng Đang tựa như nghe thánh chỉ, cứ đứng yên chẳng hề nhúc nhích. Tên quản gia chẳng biết lợi hại toan xông ra cửa chạy trốn, vừa mới giở chân thì đã bị Kim Thế Di tóm lại.
Kim Thế Di khệnh khạng ngồi xuống, cười nói: “Để ta xem thử Du long đao pháp của Vân trang chủ thế nào. Một, hai, ba, bốn...” đã đến chiêu thứ mười bảy thì chỉ nghe keng một tiếng, cây đơn đao của Vân Trung Hiện rơi xuống đất, Lệ Thắng Nam tiện tay điểm ma huyệt của y. Vân Trung Hiện vốn có thể ứng phó trên hai mươi chiêu, chỉ vì nghe tên của Kim Thế Di cho nên tay chân bủn rủn. Lệ Thắng Nam cười nói: “Nếu chiếu theo quy củ của huynh, y có thể chống được mười bảy chiêu, muội cũng nên tha cho y. Nhưng bình sinh muội ghét nhất là giả dạng thiện lương, muội không thể tha được!” Liễu Tam Xuân bò dậy, van vỉ Kim Thế Di: “Kim... Kim đại hiệp, ngài... trước kia đã từng hứa không... không giết tôi.” Kim Thế Di gật đầu nói: “Đúng thế, năm xưa ta vốn chỉ có ý thử công phu của ngươi. Chẳng phải muốn lấy mạng ngươi.” Vạn Ứng Đang cũng vội vàng nói: “Kim đại hiệp, ngài cũng đã hứa với tôi như thế.” Kim Thế Di cười ha hả: “Còn may các người vẫn nhớ lời ta nói trước kia, nhưng có một điểm các người đã quên, lúc đó các người vẫn chưa làm chuyện gì ác, ta chỉ coi các người là võ lâm đồng đạo, chỉ trau dồi võ công với các người chứ không giết các người. Có đúng như vậy không?” Vạn Ứng Đang vội vàng nói: “Đúng thế, lúc đó ngài đã nói như vậy, nếu không tôi cũng chẳng dám đọ chiêu với ngài!”
Kim Thế Di ngừng cười, lạnh lùng nói: “Nhưng nay các ngươi nối giáo cho giặc, hãm hại võ lâm đồng đạo, lẽ trời khó dung, Kim mổ này phải thay trời hành đạo!” Vân Trung Hiện vội vàng la lên: “Tôi vốn không muốn đi, đó là bọn chúng dụ dỗ tôi, lúc nãy chắc ngài cũng đã nghe... ngài tha mạng cho tôi, tôi nguyện dâng hết gia tài!” Có lẽ vì Lệ Thắng Nam mắng y là giả dạng thiện lương cho nên y mới nói ra câu cuối cùng.
Hai người Liễu, Vạn mới lập tức kêu lên, một mặt đổ thừa cho nhau, một mặt thề thốt sẽ sửa đổi, chỉ mong Kim Thế Di tha mạng, từ rày chúng sẽ rút ra khỏi võ lâm.
Kim Thế Di cười nói: “Đừng cãi nhau nữa, các người muốn ta tha mạng thì phải làm cho ta một chuyện.” Ba người lập tức đồng thanh nói: “Được, được!” Kim Thế Di nói: “Tư Không đại nhân mà các người nói là ai?” Vân Trung Hiện nói: “Đó là thống lĩnh ngự lâm quân Tư Không Hóa.” Kim Thế Di nói: “Tốt, ở đây có bút mực, mỗi người các ngươi đều viết cho ta...” Lệ Thắng Nam chợt cướp lời chàng: “Viết cho ta một bài thơ Đường!” Kim Thế Di chưng hửng, Lệ Thắng Nam nhướng mày nói: “Huynh cứ giao cho muội, đảm bảo huynh không sai.” Chàng biết nàng đã hiểu ý mình, nhưng chàng không biết vì sao nàng lại bảo ba người này viết một bài thơ Đường.
Vân Trung Hiện nói: “Viết bài nào?” Lệ Thắng Nam làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói: “Viết một bài không quá ngắn cũng không quá dài. Thôi được, hãy viết bài ‘Xem đệ tử của Công Tôn đại nương múa kiếm’ của Đỗ Phủ.” Liễu Tam Xuân và Vạn Ứng Đang tỏ vẻ ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Tôi... tôi chưa đọc qua bài này” Vân Trung Hiện thì đắc ý bảo: “Được, tôi lập tức viết, thư pháp không đẹp, mong cô nương thông cảm.” Té ra hai người Liễu, Vạn là hạng dốt nát, Vân Trung Hiện là kẻ học đòi phong nhã, đọc thuộc thơ Đường, hai năm trước y đã viết bài thơ này tặng cho một đệ tử đắc ý.
Lệ Thắng Nam nói: “Được, các ngươi chưa đọc qua bài này, vậy hãy bắt chước viết theo y, ta mặc kệ chữ các ngươi có đẹp hay không, chỉ cần các ngươi chú ý viết cho ta.” Vân Trung Hiện trải giấy, nâng bút viết: “Tích hữu giai nhân Công Tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương. Quan giả như sơn sắc từ tang, thiên di vi chi đê ngang. Diệu như thúy xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế vấn long tường. Lai như lôi đình thâu chấn nộ. Bãi như giang hải ngang thanh quan...” Kim Thế Di lớn giọng ngâm theo rồi khen rằng: “Thơ hay, thơ hay! Lai như lôi đình thâu chấn nộ. Bãi như giang hải ngang thanh quan. Kiếm thuật như thế quả thực ngàn năm sau cũng chẳng ai bằng! Thắng Nam, muội chọn bài thơ này thật có ý nghĩa, muội tập xong kiếm pháp cũng có thể được như đệ tử của Công Tôn đại nương!” Liễu Tam Xuân và Vạn Ứng Đang toát mồ hôi, viết theo Vân Trung Hiện từng chữ, chẳng dám chậm trễ. Vân Trung Hiện thấy chữ của bọn họ nghiêng nghiêng ngả ngả, tựa như trẻ con tập viết thì đắc ý lắm, đưa của mình cho Lệ Thắng Nam rồi cung kính nói: “Cô nương, mời cô nương đọc qua.” Lệ Thắng Nam cười nói: tốt, viết rất đẹp” nói xong chữ đẹp thì Lệ Thắng Nam xỉa chỉ vào cổ họng của y, Vân Trung Hiện nằm mơ cũng không ngờ Lệ Thắng Nam lại đột nhiên ra đòn sát thủ, y chỉ hự lên một tiếng thì cổ họng đã bị đâm xuyên qua, máu chảy ra như suối, lập tức mất mạng.
Hai người Vạn, Liễu hoảng hồn đến nỗi đứng sững ra, chưa kịp nói hai chữ “tha mạng” thì Lệ Thắng Nam đã điểm vào tử huyệt của bọn họ.
Lệ Thắng Nam ra tay như điện chớp, cả Kim Thế Di cũng không ngờ nàng giết người, đang định ngăn cản thì đã không kịp nữa. Kim Thế Di tức giận nói: “Thắng Nam, sao muội lại ác độc đến thế, ta đã hứa không lấy mạng họ!” Lệ Thắng Nam cười rằng: “Đó là huynh hứa chứ muội không hứa! Đệ tử của Vân Trung Hiện toan bỏ chạy, nhưng hai chân lại không nghe lời.” Lệ Thắng Nam lại vung một cây phi chùy, lấy mạng tên đệ tử ấy! Kim Thế Di chụp tay Lệ Thắng Nam, quát: “Muội giết người bừa bãi nữa, huynh sẽ phế võ công muội!” Lệ Thắng Nam cười nói” “Đại anh hùng, đại hiệp khách ơi, ngài nắm tay tôi đau lắm, ngài có buông tôi ra hay không? Nếu không buông từ rày về sau tôi sẽ mặc ngài! Tôi giết bốn người này là vì bất đắc dĩ!”
Kim Thế Di bất đồ buông lỏng ngón tay mình, nói: “Bốn người này tuy bỉ ổi nhưng rốt cuộc tội vẫn chưa đáng chết, tại sao muội lại giết họ?” Lệ Thắng Nam nói: “Uổng cho huynh đi lại trên giang hồ bao nhiều năm, bọn người này còn coi huynh là đại ma đầu. Hừ, cả một tí lý lẽ mà cũng chẳng hiểu. Huynh cứ ngồi xuống rồi muội sẽ nói cho huynh nghe.” Kim Thế Di nghe nàng nói thế thì lửa giận cũng không bộc phát được, chỉ đành ngồi xuống nghe nàng nói.
Lệ Thắng Nam nhoẻn miệng cười: “Đáng tiếc ở đây không có gương để huynh xem bộ mặt hung dữ của huynh, cứ tựa như ăn thịt người ta.” Kim Thế Di nói: “Muội mau nói, nếu có lý thì huynh sẽ không trách muội.” Lệ Thắng Nam nói: “Huynh vốn muốn bảo ba gã này viết thư cho Tư Không Hóa, có đúng không?” Kim Thế Di nói:
“Đúng thế, huynh muốn bọn chúng viết một bức thư tiến cử, chúng ta cứ giả làm đệ tử của chúng, đem thư tiến cử đến gặp Tư Không Hóa.” Lệ Thắng Nam cười nói:“Huynh nghĩ ra được diệu kế như thế, nhưng huynh có đảm bảo bọn chúng sẽ kín nhưbưng không?” Kim Thế Di nói: “Huynh có thể điểm á huyệt để bảy ngày sau chúng mới có thể nói chuyện trở lại.” Lệ Thắng Nam nói: “Chúng có thể viết thư cho huynh, chả lẽ không thể viết lên giấy bí mật này hay sao?” Kim Thế Di nói: “Huynh sẽ dọa cho bọn chúng sợ mất mật, chắc là không dám làm thế.” Lệ Thắng Nam nói: “Ba tên này là kẻ giảo hoạt, lời xưa nói rất hay, lượng nhỏ chẳng phải quân tử, vô độc bất trượng phu. Chi bằng cứ giết bọn chúng thì an toàn nhất.” Những điều Lệ Thắng Nam lo, Kim Thế Di không nghĩ tới, nếu là mấy năm trước chàng cũng đã giết chúng.
Nhưng từ khi chàng quen biết Băng Xuyên thiên nữ, Lý Tâm Mai, Cốc Chi Hoa, tính tình dần dần thay đổi cho nên lúc nãy mới mạo hiểm tha cho ba người họ.
Nhưng giờ Lệ Thắng Nam nói thế thì chàng chẳng thể phản bác được, Lệ Thắng Nam lại cười: “Ai cũng cho rằng huynh là đại hành gia trên giang hồ, nhưng theo muội thấy vẫn thiếu già dặn. Huynh muốn bảo bọn chúng viết thư tiến cử thì chẳng ổn tí nào, may mà muội kịp thay đổi, bảo bọn chúng viết một bài thơ Đường.” Kim Thế Di chợt vở lẽ ra, nói: “Chả lẽ muội sợ bọn chúng giở trò?” Lệ Thắng Nam nói: “Đúng thế, huynh coi như cũng thông minh lắm, đã hiểu ngay dụng ý của muội. Giờ đây muội có thể chiếu theo bút tích của chúng, thích viết gì thì cứ viết. Vân Trung Hiện võ công tuy giỏi nhất, nhưng sống gần kinh thành nhất, chỉ e trong kinh thành có không ít người quen. Chi bằng chúng ta giả mạo đệ tử của hai người Vạn, Liễu.” Rồi nàng nâng bút, bắt chước theo nét chữ của hai người này viết hai bức thư. Kim Thế Di nhìn thì vừa thích vừa sợ. Lòng thầm nhủ: “Thông minh như nàng mà đi vào con đường tà, chỉ e còn lợi hại hơn cả Mạnh Thần Thông!” Lệ Thắng Nam gấp hai bức thư này, đưa một bức cho Kim Thế Di rồi nói: “Muội ghét nhất là Liễu Tam Xuân, huynh hãy giả mạo đệ tử của y.” Kim Thế Di cười nói: “Tên Vô Thường mặt ngựa này chưa bao giờ thu nhận nữ đệ tử, muội giả mạo đệ tử của y chắc chắn sẽ lộ tẩy.”
Lệ Thắng Nam nói: “Muội đã suy nghĩ kỹ, đầu tóc của muội đang cần phải cải trang.”
Người nhà họ Vân đều đang nửa mê nửa tỉnh, Lệ Thắng Nam vào phòng lục soát, tìm được một bộ quần áo đàn ông vừa vặn, tóc của nàng đã bị Phùng Anh chém đứt một nửa, thế là nàng tìm một cây kéo soi kiếng cắt cho ngắn lại, rồi đội mũ lên.
Kim Thế Di nói: “Nhưng mã diện Vô Thường không có đệ tử tuấn tú như thế này. Để huynh cải trang cho muội.” Kim Thế Di có tài cải trang, dị dung đơn mà chàng bào chế cũng tương tự như của Cam Phụng Kỳ, thế rồi chàng cải trang cho Lệ Thắng Nam, thêm hai nốt ruồi lớn trên mặt nàng, xem ra đã có vài phần giống nhân vật thô hào trên giang hồ. Lệ Thắng Nam nhìn vào kiếng cười: “Hay lắm, tuy hơi xấu, nhưng dù đứng trước mặt Tây Môn Mục Dã, y cũng chẳng nhận ra muội.” Kim Thế Di cũng cải trang cho mình, Lệ Thắng Nam cười nói: “Không ngờ chúng ta làm đệ tử cho hai tên này, muội lấy mạng bọn chúng tính ra cũng đã coi trọng bọn chúng?” Lệ Thắng Nam lại cho nàng thiếu nữ bị Vân Trung Hiện mua về mười lượng bạc, bảo nàng cùng cha trốn đến nơi khác mưu sinh, xong xuôi thì trời vừa sáng. Hai người lập tức lên đường đến kinh đô.
Ba ngày sau họ đến Bắc Kinh, Tư Không Hóa là thống lĩnh ngự lâm quân, đương nhiên rất dễ tìm ra nơi ở của y, hai người cầm hai bức thư tiến cử, giả mạo là đệ tử của Liễu Tam Xuân và Vạn Ứng Đang đến cầu kiến.
Tư Không Hóa đang trong sân luyện võ, thấy đệ tử của hai người Liễu, Vạn đến thì lòng không vui, xem thư rồi lạnh nhạt nói: “Sư phụ các ngươi muốn ở nhà hưởng phước, chả trách nào ta không mời được họ. Họ hưởng phước còn các ngươi thì cực khổ. Hãy nghỉ ngơi trước, nếu các ngươi muốn làm việc ở đây, ngày mai các ngươicứ đi gặp Vương phó tướng, xem có chỗ nào trống thì thay vào.” Rồi bảo tên quản gia:“Ngươi hãy tiếp đãi chúng, ngày mai dẫn chúng đến gặp Vương phó tướng.” Nghe lời lẽ ấy, hình như Tư Không Hóa chẳng hề coi trọng họ, Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam đều không xoay người, Lệ Thắng Nam cười nói: “Chúng tôi không phải đến đây để kiếm việc.” Tư Không Hóa càng không vui, lạnh lùng nói: “Đúng thế, sư phụ các người là nhà giàu có, chắc các ngươi cũng là con em nhà phú hào, đương nhiên chẳng màng đến công việc ở đây. Được các người không muốn làm việc ở đây thì cứ trở về.”
Lệ Thắng Nam nói: “Không phải thế, đại nhân đã trách nhầm sư phụ chúng tôi.” Tư Không Hóa nói: “Thế nào? Chả lẽ y không chịu đến là có nguyên nhân gì khác?” Lệ Thắng Nam nói: “Sư phụ tôi bảo Tư Không đại nhân coi trọng người, người vốn phải đích thân lên kinh. Nhưng giờ đây người đã có tuổi, bởi vậy chúng tôi mới đi thay người.” Tư Không Hóa nói: “Ô, té ra là thế. Vậy sư phụ của ngươi nói gì?” Câu này là y hỏi Kim Thế Di. Kim Thế Di đáp: “Sư phụ dặn tôi phải ráng giúp sức cho Tư Không đại nhân dù việc khó khăn đến mức nào cũng không được tránh né.” Lệ Thắng Nam nói: “Lời đã bẩm xong, chúng tôi xin cáo lui.” Tư Không Hóa nói: “Khoan đã, thất kính, thất kính. Té ra hai vị là anh hùng xuất thiếu niên! Lúc nãy có gì sơ suất, mong hai vị đừng trách.” Rồi y đưa tay ra nắm lấy tay Kim Thế Di tỏ vẻ thân mật.
Kim Thế Di không biết lai lịch của Tư Không Hóa, lòng thầm nhủ: “Năm xưa mình đánh khắp đại giang nam bắc, chưa từng nghe ai nói đến cái tên Tư Không Hóa, không biết y dựa vào cái gì mà trở thành thống lĩnh ngự lâm quân?” hai người đều có ý thử công lực của đối phương, Tư Không Hóa ngầm vận Tiên thiên thái ất thần công, một luồng nội kình trong nhu có cương từ lòng bàn tay dồn ra, Kim Thế Di thầm nhủ:
“Té ra là nội công chính tông của phái Toàn Chân. Thật lạ, đệ tử tục gia phái Toàn Chân chưa bao giờ được chân truyền, chả lẽ y vốn là đạo sĩ sau đó hoàn tục? Theo công lực của y mà luận, tuy chưa bằng các bậc tôn sư đường thế, nhưng cũng chẳng kém gì đệ nhất cao thủ phái Toàn Chân là Lăng Tiêu Tử.” Tư Không Hóa dần dần tăng Tiên thiên thái ất thần công từ ba phần lên chín phần, thật kỳ lạ, khi dùng ba phần thì đối phương chẳng hề có phản ứng, nay dùng đến chín phần mà cũng chẳng có phản ứng, thần công phát ra tự như ném một vật nặng vào biển khơi, vật ấy chợt biến mất tăm. Tư Không Hóa thắc mắc, không dám dùng hết mười phần, vội vàng buông tay. Thật ra Kim Thế Di vẫn không dám trổ tài, cố ý đi theo công lực của đối phương, địch mạnh thì mạnh, địch yếu thì yếu, nếu không Tư Không Hóa sẽ chịu khổ.
Tiếp theo Tư Không Hóa lại bắt tay Lệ Thắng Nam, lần này Tư Không Hóa đã cảnh giác, vừa chạm vào tay nàng thì đã dùng đến tám chín thành công lực. Lệ Thắng Nam vẫn chưa luyện đến nội công thượng thừa như Kim Thế Di, chỉ đành liều với y, công lực của hai người tương đương nhau, Lệ Thắng Nam hơi nhíu mày, ngầm vận Tu la âm sát công dồn công lực ra đầu ngón tay, Tư Không Hóa chợt cảm thấy hổ khẩu như bị kim đâm vào nhưng cảm nhận được một luồng khí âm hàn, kình lực lập tức tản mát, y vội vàng rút tay, khen rằng: “Công phu của huynh đệ này rất giỏi!” Tư Không Hóa thầm nghi ngờ, nhủ rằng: “Vạn Ứng Đang là chưởng môn nhân của Hắc hổ quyền, y luyện công phu ngoại gia, nội lực của người này sao lại thâm trầm đến thế,có thể phá giải được thủ pháp Thái ất thần công của mình, rõ ràng là loại nội công âm nhu tà môn, chả lẽ Vạn Ứng Đang giấu tuyệt chiêu này không truyền ra bên ngoài? Hoặc kẻ này giả mạo đệ tử của y?” Tư Không Hóa tuy hiểu biết rộng rãi, cũng biết Mạnh Thần Thông có Tu la âm sát công, nhưng y chưa từng gặp Mạnh Thần Thông, cũng không biết Tu la âm sát công như thế nào, mà Lệ Thắng Nam lại rất thông minh, nàng đẩy Tu la âm sát công từ đầu ngón tay ra, biến thành một loại công phu điểm huyệt âm độc chứ không dùng bàn tay để phát chưởng, uy lực cũng không kinh người cho nên Tư Không Hóa chẳng thể nào đoán được. Còn nội công thượng thừa mà Kim Thế Di sử dụng thì y càng không hiểu. Y chỉ cảm thấy hai người này hơi kỳ lạ.
Tư Không Hóa nghi ngờ, vội vàng giữ hai người Kim, Lệ lại, nhưng lại hỏi một võ sư bên cạnh: “Nam Cung lão sư, trước đây ông có trau dồi võ công với Vạn Ứng Đang không?” Võ sư ấy tên gọi Nam Cung Ất, cùng vai vế với sư phụ của Tư Không Hóa, võ công cực cao, Tư Không Hóa mời lão đến đây làm giáo đầu cho ngự lâm quân, thế rồi mới đáp: “Đúng thế, đó là chuyện hai mươi năm trước, Vạn lão đại dã biểu diễn Hắc hổ quyền cho tôi xem, tôi bảo bộ Hắc hổ quyền tuy cương kình phi phàm nhưng bên trong lại có sơ hở, y không tin, cho nên tiếp chiêu với tôi, tiếp được ba mươi ba chiêu thì ông ta đánh ra một chiêu cương mãnh nhất là Hắc hổ thâu tâm, bị tôi dùng Âm thủ dương chưởng đè chặt vào tay cho nên ông ta mới phục. Trải qua hai mươi năm, không biết ông ta đã sửa chữa chỗ sơ hở ấy hay chưa?” Lệ Thắng Nam nói: “Gia sư cũng từng nhắc chuyện này, người bảo đó không phải là quyền pháp của bổn môn có sơ hở mà là lúc đó kinh nghiệm của người vẫn còn chưa đủ, khi Nam Cung lão sư dùng âm thủ dương chưởng giữ chặt tay của người, nếu người dùng một chiêu khác thì người thua thiệt chính là Nam Cung lão sư.” Nam Cung Ất biến sắc, nói: “Tôn sư nói như thế ư? Vậy thì ta phải thỉnh giáo mới được? Lý huynh đã học được chân truyền của lệnh sư không biết có thể tỉ thí thử hay không?” Lệ Thắng Nam và Kim Thế Di đều bịa một cái tên giả, nàng lấy tên là Lý Thắng còn Kim Thế Di là Cam Huệ, bởi vậy Nam Cung Ất mới gọi nàng là Lý huynh.
Lệ Thắng Nam cố ý nói: “Nam Cung lão sư là bậc trưởng bối, tôi làm sao dám mạo phạm?” câu ấy bề ngoài là khiêm nhường nhưng thực sự là khinh miệt. Nam Cung Ất sầm mặt, lạnh lùng nói: “Sự học không có trước sau, ai giỏi là thầy, Lý huynh đã học được chân truyền, cần gì phải khách sáo như thế? Trau dồi võ công dù có ngộ thương tôi cũng không trách Lý huynh, Lý huynh đừng lo ngại, cứ thi triển tuyệt chiêu!” Bọn võ quan trong sân luyện võ vội vàng nhường chỗ để hai người tỉ thí.
Lệ Thắng Nam nói: “Tôi học nghề chưa tinh, nếu có chỗ không đúng, mong Nam Cung tiền bối cùng các vị chỉ giáo cho.” Nam Cung Ất hừ một tiếng rồi nói: “Năm xưa sư phụ của huynh đệ dùng chiêu đầu tiên là Thỉnh thủ thức trong Hắc hổ quyền, Lý huynh không ra chiêu trước, chả lẽ là lão già này?” Lệ Thắng Nam cười rằng:
“Chiêu đầu tiên chỉ là Thỉnh thủ thức bình thường, tôi không cần thay đổi.” Thế rồi chưởng trái phụ lên quyền phải, tựa như vái mà không phải vái.
Mấy câu ấy của nàng cho thấy nàng không chịu lấy lễ vãn bối ra mắt, ý nàng muốn nói, ngươi buộc ta xuất chiêu, dù sao chiêu thứ nhất cũng là một chiêu thế bình thường, không cần chiếm tiện nghi của ngươi, vậy ta chỉ nể mặt ngươi một tí. Nhưng nàng tùy tiện xuất quyền, động tác và thái độ đều lộ vẻ bất kính, thậm chí chẳng hề có chút lễ phép nào. Nam Cung Ất cả giận, nói: “Ngươi bảo chiêu thứ nhất là Khởi thủ thức bình thường, ta sẽ dùng chiêu thứ nhất đánh ngã ngươi.” Thế rồi lập tức vung chưởng nhảy bổ tới, dùng một chiêu lợi hại nhất trong ba mươi sáu chiêu cầm nả thủ là Kính đức đoạt tiên. Lệ Thắng Nam đang vươn người, hai tay lại giở lên phía trên, xem ra nếu bị y chụp trúng, hai cánh tay không bị gãy thì cũng bị giật ngược ra phía sau.
Nam Cung Ất công lực phi phàm, đòn đánh này lại già dặn, hiểm hóc, đòn ra có cả kình phong, Lệ Thắng Nam giật mình, thầm nhủ: “Quả nhiên cũng có vài phần bản lĩnh, xem ra không thể khinh địch được.” Khi ngón tay của Nam Cung Ất sắp chạm vào cổ tay mình, Lệ Thắng Nam đột nhiên thi triển Thiên la bộ pháp nhẹ nhàng lướt qua, cánh tay thừa thế tạt lại, đấm quyền xuống cánh tay của Nam Cung Ất, Nam Cung Ất cả kinh, rút tay lại chỉ nghe một tiếng “lên”, chướng và quyền giao nhau, hai bên đều thối lui ba bước, nếu Nam Cung Ất rút tay chẳng nhanh, cánh tay của y đã bị Lệ Thắng Nam đấm gãy trước. Nam Cung Ất hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi dùng quyền gì thế?” Lệ Thắng Nam lắc người đánh liên tiếp ba quyền, miệng đọc: “Hắc hổ khiêu giảng, Hắc hổ đăng sơn, Hắc hổ đoạt thực.” Đến khi Nam Cung Ất tiếp được ba chiêu này của nàng, nàng hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Ba chiêu lúc nãy diễn hóa từ Hắc hổ xuất động, không biết có đúng hay không?” Ba chiêu này đều là những chiêu thức bình thường trong Hắc hổ quyền, Nam Cung Ất đương nhiên biết nhưng y không nhận ra chiêu Lệ Thắng Nam vừa mới đánh, thầm nhủ: “Có lẽ đây là tuyệt chiêu trong Hắc hổ quyền, năm xưa Vạn Ứng Đang chưa từng sử đụng với mình. Theo những danh xưng mà tên tiểu tử này vừa mới đọc, sau Hắc hổ xuất động thì đến khiêu giảng, đăng sơn và đoạt thực, cũng rất hợp lý.” Trong chớp mắt hai người đã chiết hơn hai mươi chiêu, Nam Cung Ất thầm lạ, nhủ rằng: “Quyền pháp của tên tiểu tử này không thành thục lắm, nhưng công lực hình như hơn cả sư phụ của y năm xưa, tại sao thế?” té ra Lệ Thắng Nam đã học Hắc hổ quyền từ Kim Thế Di, trước kia Kim Thế Dicũng đấu với Vạn Ứng Đang một trận, đến chiêu thứ hai mươi ba thì thắng được y, cho nên Kim Thế Di chỉ biết được hai mươi ba chiêu, Lệ Thắng Nam tuy rất thông minh nhưng chỉ trong vòng mấy ngày vẫn chưa thể thuần thục. Mà chiêu đầu tiên vốn chẳng phải là Hắc hổ quyền.
Đại cầm nả thủ của Nam Cung Ất rất lợi hại, Lệ Thắng Nam đánh đến chiêu thứ hai mươi hai, vẫn chưa thể thắng được, trong lòng nôn nóng, chợt kêu: “Để ý, Hắc hổ thâu tâm đây!” rồi đấm ra một quyền, Nam Cung Ất đánh ra một chiêu Phất vũ phiên vân, vẫn dùng thủ pháp năm xưa mà y đã từng đối phó với Vạn Ứng Đang, tức là Âm thủ dương chưởng kìm tay Lệ Thắng Nam, Lệ Thắng Nam không đợi hai chưởng của y chém xuống, lập tức lật chưởng chụp quyền, lướt người lên đấm ra một quyền vào ngực Nam Cung Ất, Nam Cung Ất loạng choạng thối lui mấy bước, xoay cả mấy vòng mới đứng vững lại được. Lệ Thắng Nam cười nói: “Sư phụ tôi bảo muốn phá Âm thủ dương chưởng của ông, dùng chiêu đầu tiên Thỉnh thủ thức là đủ, quả nhiên không sai. Nam Cung lão sư, ông có bị thương không?” Bọn võ quan thấy Nam Cung Ất đã bị nàng đánh bại thì đều kinh hãi. Số là Lệ Thắng Nam bề ngoài đùng Thỉnh thủ thức của Hắc hổ quyền, nhưng thực tế là công phu trong bí kíp của Kiều Bắc Minh, đầu tiên nàng dùng Thiên la bộ pháp né tránh, trong Hắc hổ quyền hàm chứa thiên tinh chưởng lực, hóa giải nội kình của Nam Cung Ất vì thế mới đánh bại y được. Nam Cung Ất tuy hoài nghi, nhưng đối phương quả thật đã dùng Hắc hổ quyền đánh bại mình, y vừa thẹn vừa giận, lớn giọng nói: “Được, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, Tư Không đại nhân, ông đã có thiếu niên anh hùng này, không cần dùng đến lão già vô dụng này nữa?” rồi lập tức bước ra khỏi cửa, Tư Không Hóa muốn giữ lại cũng không kịp.
Tư Không Hóa vẫn chưa thử công lực của Vạn Ứng Đang, lòng thầm nhủ: “Thiếu niên này đã biết sử dụng Hắc hổ quyền, chắc là không phải giả, võ công một nửa là do chăm chỉ, một nửa là do thiên phú, trò hơn thầy là chuyện bình thường. Hơn nữa Vạn Ứng Đang cũng chẳng phải nổi danh gì, nếu thiếu niên này muốn mạo nhận là học trò của người khác thì cũng không chọn Vạn Ứng Đang.” Lúc này Tư Không Hóa cũng còn hơi nghi Kim Thế Di, lúc nãy y đã dùng chín thành công lực mà vẫn chưa biết đối phương nông sâu thế nào, y nghĩ ngợi một lát thì kêu một tên ngự lâm quân đến.
Ngự lâm quân này có họ là Hô Diên, tên chỉ là một chữ là Húc, là cao thủ trong ngự lâm quân, công phu ngoại gia đến mức đăng phong tạo cực, Kim cương chường lực của y đã có thể đánh nát bia vỡ đá, Tư Không Hóa gọi y tới, hỏi: “Nghe nói ngươi dã từng đến Liễu gia trang thăm Liễu trang chủ, hai người có quen nhau không?” Hô Diên Húc nhìn Kim Thế Di, Kim Thế Di nói: “Hô Diên tướng quân cùng lệnh sư là Ký Bắc Nhân Ma Đồ Cương tiền bối đến tệ can, lúc đó tôi nhập môn chưa được bao lâu, chưa đủ tư cách tiếp khách, chỉ xứng nghe hầu trước thềm, nhưng tôi nhận ra Hô Diên tướng quân không nhận ra tôi?” Năm xưa Kim Thế Di đi khắp nơi trong thiên hạ, quen biết rất nhiều người, hiểu rõ các môn phái trong võ lâm, cho nên vừa nghe tên của Hô Diên Húc thì đã biết lai lịch của y, Đồ Cương và Liễu Tam Xuân tuổi tác tương đương nhau, rất thân thiết nhau, Kim Thế Di nghe Tư Không Hóa dùng hai chữ “bái kiến”, thì đoán rằng Hô Diên Húc nhất định là đi cùng thầy tới.”
Quả nhiên chàng đã đoán đúng. Hô Diên Húc thích nhất là được nịnh bợ, nói: “Đúng thế, ta nhớ, lúc đó có một đệ tử trẻ tuổi rót trà, có phải là ngươi không? Ồ, mười năm không gặp mà ngươi đã cao lớn thế này.” Kim Thế Di thầm cười, nói: “Ngài nhớ thật dai. Sau khi ngài ra đi, sư phụ tôi có khen công phu của ngài.” Hô Diên Húc nói: “Thật vậy ư? Ta cũng từng trình diện công phu Thiết chưởng trước mặt ông ta, đáng tiếc lộ số của hai nhà không giống nhau cho nên không được ông ta chỉ điểm.” Kim Thế Di nói: “Sư phụ bảo Kim cương chưởng của Đồ gia là loại chưởng lực cương mãnh nhất trong thiên hạ, nếu nói đến công phu ngoại gia thì hiện nay chỉ có công phu của họ Đồ là giỏi nhất...” Hô Diên Húc cười tít mắt, chen vào: "Quákhen, quá khen!” nào ngờ Kim Thế Di lại nói tiếp: “Sư phụ của tôi lại bảo, có lẽ chỉ có Miên chưởng của chúng tôi mới có thể khắc chế Kim cương chưởng lực.” Hô Diên Húc biến sắc, nói: “Công lực Miên chường của lệnh sư chắc là đều đã truyền cho các hạ.” Kim Thế Di nói: “Đáng tiếc gia số đôi bên không giống nhau, nếu không đã nhờ Hô Điên tướng quân chỉ giáo. Gia sư thường nói, nhu có thể khắc cương, khi chúng ta đều luyện đến mức đăng phong tạo cực, công phu ngoại gia thường kém hơn một bậc, cho đến hôm nay tiểu đệ vẫn chưa gặp đệ nhất cao thủ của ngoại gia, không biết có thực hay không?” Số là trong võ lâm có quy củ, hễ trau dồi võ công có thiện ý thì chỉ lấy nội gia đấu với nội gia, ngoại gia đấu với ngoại gia, như thế mới có thể cắt ngắn bổ dài, đôi bên đều có ích lợi, nếu gia số khác nhau thì gọi là tỉ võ chứ chẳng phải trau dồi. Năm xưa Hô Diên Húc chỉ biểu diễn trước mặt Liễu Tam Xuân cũng chính là vì nguyên nhân đó.
Hô Điên Húc tức tối nói: “Cam huynh đến thật đúng lúc, chúng ta là đồng liêu, giữa đồng liêu thì không nên câu nệ quy củ võ lâm, chúng ta tỉ thí xem thử!” Tư Không Hóa đang muốn họ tỉ thí với nhau để mình đứng một bên xem công lực Kim Thế Di thế nào, Kim Thế Di còn cố ý từ chối thì Tư Không Hóa đã bảo: “Hô Diên tướng quân nói phải, sau này các người đều ra ngoài đối phó với kẻ địch, người cùng phe phải rèn luyện trước với nhau để có kinh nghiệm đối phó với kẻ địch.” Tư Không Hóa lại nói: “Việc tỉ võ giữa đồng liêu khác hẳn với cách tỉ võ trên giang hồ, ai thắng ai bại đều không cần thiết.” Lúc nãy y thấy Nam Cung Ất tức giận bỏ đi, tuy biết Hô Diên Húc tính tình hào sảng, lại là cấp dưới của mình, nếu có bại cũng không như Nam Cung Ất, nhưng y vẫn phải nói trước. Kim Thế Di nói: “Đúng thế, gia số của chúng ta không giống nhau, vốn là không nên tỉ thí với nhau về chiêu thức.” Hô Diên Húc nói: “Vậy phải tỉ thí bằng cách nào?” Kim Thế Di nói: “Ngài hiểu biết rộng rãi hơn tôi, vả lại tiểu.đệ cũng vừa mới tới đây, chi bằng ngài cứ nói ra, tiểu đệ sẽ nghe theo.” Hô Diên Húc được chàng nâng lên thì đã bớt giận, bèn nói: “Nào dám, chúng ta cứ chơi trò mượn ba trả năm, thế nào? Tôi nhường huynh đánh trước ba quyền, sau đó huynh phải để tôi đánh năm quyền.” Y cậy công phu ngoại gia của mình đã đến mức đăng phong tạo cực, Kim Thế Di chẳng thể nào đả thương được y. Cho nên y bề ngoài là có vẻ nhường người ta nhưng thực sự là muốn chiếm tiện nghi.
Kim Thế Di cười nói: “Cách này rất hay, nhưng tôi muốn đảo lại, có nghĩa là mượn năm trả ba, huynh đánh tôi trước năm quyền, sau đó tôi lấy lại ba quyền. Tôi chấp nhận làm ăn lỗ vốn.” Hô Diên Húc thầm nhủ: “Hừ, nhà ngươi dám coi thường Kim cương chưởng lực của ta, lần này là ngươi tự chuốc lấy khổ, đừng trách ta.” Rồi bèn nói: “Cam huynh tài cao lượng lớn, cho nên đã chấp nhận làm ăn lỗ vốn, nếu tiểu đệ từ chối thì trái lại đã coi thường cam huynh.” Kim Thế Di nói: “Chẳng sai tí nào, tôi cũng muốn nói những lời này.” Chàng vừa nói vừa lấy chân trái làm trụ, chân phải vạch một vòng tròn, đứng ở giữa nói: “Xin mời phát chiêu!” Hô Diên Húc nói: “Có nghĩa là sao?” Kim Thế Di nói: “Kim cương chưởng lực của huynh nổi tiếng cương mãnh, chỉ cần đẩy tôi ra khỏi vòng này thì coi như huynh đã thắng!” cái vòng chỉ lớn hơn miệng bát một chút, chỉ đủ một người đứng bên trong.
Hô Diên Húc nổi giận, nói: “Được, khang chiêu! Huynh cứ việc dùng Miên chưởng mà hóa giải!” lối đánh mượn ba trả năm trên thực tế là số lần tấn công và trả đòn, dùng quyền hay chưởng đều được cả, giờ đây Hô Diên Húc cho chàng dùng Miên chưởng để hóa giải, coi như cũng có chút lương tâm.
Hô Diên Húc đẩy ra hai chưởng, chưởng lực đánh tới như dời núi lấp biển, chỉ nghe soạt một tiếng, tựa như có người bị chém ngang eo, mọi người thất kinh, khi nhìn kỹ lại thì chẳng phải là người mà là một khúc cây, số là Kim Thế Di dùng ống tay áo dẫn nhẹ qua, Hô Diên Húc thu thế không kịp, hai chưởng đã đâm vào một cây mộc trang trong sân luyện võ, cây mộc trang bị chặt thành hai đoạn.
Hô Diên Húc cả giận, lập tức xoay người đẩy chưởng vào bối tâm của Kim Thế Di, Kim Thế Di hơi khom người, Hô Diên Húc bị chàng dùng công phu mượn lực đánh lực ném ra, lần này hai chưởng lại đánh trúng một cái trống đá, cái trống bị vỡ làm tư! Tư Không Hóa lắc đầu, định kêu Hô Diên Húc ngừng tay. Hô Diên Húc đánh vào cái trống đá, cổ tay cũng đau nhói, y vừa kinh vừa giận gầm lớn một tiếng, lao bổ tới Kim Thế Di như con bò mộng, hai chưởng đẩy ngang về phía trước.
Chỉ nghe bốp một tiếng, hai chưởng của Hô Diên Húc đã đánh trúng vào bối tâm của Kim Thế Di, lớp áo ngoài của chàng rơi lả tả, người chỉ hơi lắc lư nhưng hai chân vẫn còn đang trong vòng.
Chỉ thấy Hô Diên Húc đứng sụi lơ, té ra y đã bị Kim Thế Di dùng nội công thượng thừa húc chưởng lực của y, giờ đây đã không thể cử động được nữa.
Kim Thế Di nói: “Huynh vẫn còn hai quyền nữa, có muốn đánh nữa không?” Hô Diên Húc nói: “Ta nhận thua, ngươi đánh chết ta đi? Dù sao ta cũng chẳng muốn sống nữa.” Y biết võ công đã bị phế, y cũng là một người cứng cỏi, võ công đã bị phế cho nên thà chịu chết chứ chẳng cầu xin.
Kim Thế Di mỉm cười, kéo tay chàng nói: “Hô Diên tướng quân quá khiêm nhường, chúng ta chỉ ngang tài ngang sức nhau, sao có thể nói là huynh đã thua?” Hô Diên Húc chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lực từ lòng bàn tay Kim Thế Di truyền qua, khí lực lập tức hồi phục, lúc này y mới biết võ công vẫn còn.
Hô Diên Húc nói: “Theo lời hẹn của huynh, mượn năm trả ba, tôi cũng nên chịu ba quyền của huynh, đại trượng phu nói ra một lời thì không bao giờ hối hận, chết bởi tay huynh tôi cũng không oán.” Kim Thế Di thầm nhủ: “Có thể kết bằng hữu với người này.” Bèn cười rằng: “Đúng thế, theo lời hẹn là mượn năm trả ba, huynh chỉ đánh ba quyền, còn hai quyền nữa mà huynh không chịu đánh, tôi còn đánh làm gì? Nói thực, Kim cương chưởng lực của huynh đã hiếm thấy trong võ lâm, nếu đánh thêm hai quyền nữa không biết tôi có chịu được nổi hay không? Chúng ta đã là đồng liêu, cũng không nên tính toán ai thua ai thắng.” Trận này không những khiến cho Hô Diên Húc tâm phục khẩu phục mà cả bọn ngự lâm quân đứng ở đấy đều kinh hãi. Tư Không Hóa thầm nhủ: “Mình vốn tưởng Liễu Tam Xuân và Vạn Ứng Đang coi thường mình, nhưng hai tên đệ tử của bọn họ đều là người tài giỏi, mình không ngờ đến chuyện này, bởi vậy cũng không cần quá câu nệ.” Sau hai cuộc tỉ thí, bọn võ quan đều nhìn hai người Kim, Lệ bằng con mắt khác, Tư Không Hóa càng coi trọng họ hơn, chỉ một chốc đã phong cho hai người làm giáo đầu ngự lâm quân.
Trong chớp mắt bảy ngày trôi qua, đến lúc hoàng hôn thì hai người Kim, Lệ được Tư Không Hóa mời cùng dự tiệc.
Ngoài Kim Thế Di và Lệ Thắng Nam, Tư Không Hóa còn gọi theo mười tám võ quan, Hô Diên Húc, Bạch Lương Ký và người họ Hàn cũng có mặt trong số đó. Hai người Bạch, Hàn sắc mặt vàng ẹt, tinh thần ủ rũ. Sau khi Kim Thế Di vào kinh, đây là lần đầu tiên mới gặp bọn chúng, biết bọn chúng trở về được ba ngày, chắc là đêm ấy uống phải chén trà độc của Lệ Thắng Nam nên nguyên khí tổn thương cho đến nay mới dần dần hồi phục. Bon chúng tuy đã nhiều lần bị Kim Thế Di bỡn cợt, những từ đầu đến cuối không hề thấy mặt thật của chàng cho nên không nhận ra chàng.
Hai người Hàn, Bạch sau thất bại lần trước thì vừa hổ thẹn vừa tức giận, đi trên đường cứ nghiến răng nói: “Chúng tôi vốn đã bắt được hai tên đệ tử của phái Thiên Sơn, đáng tiếc Tây Môn Mục Dã không đến tiếp ứng, chỉ còn hai ngày là về đến kinh, không ngờ bị Đường Hiểu Lan đích thân giải cứu.” Tư Không Hóa an ủi: “Đường Hiểu Lan đã tới, dù là ta cũng chỉ mở mắt nhìn y cướp người. Các người có thể chạy thoát khỏi dưới kiếm của y, coi như đã rất hiếm có. Lần này các ngươi đã cố gắng, không thể lấy thành bại luận anh hùng, ta vẫn ghi công lao của các ngươi.” Kim Thế Di thầm cười, nghĩ rằng: “Bạch Lương Ký đổ tội của mình cho Đường Hiểu Lan, thế mà cũng có người tin.” Thực ra, Tư Không Hóa làm sao có thể tin được, chỉ vì y muốn lôi kéo thuộc hạ cho nên không nói ra mà thôi.
Người họ Hàn nói: “Chúng tôi thiệt thòi một chút cũng chẳng có là gì, đáng tiếc công lao đều bị bọn Tây Môn Mục Dã chiếm hết. Trái lại chúng ta còn phải đi mừng công cho y. Há chẳng phải sẽ mất mặt lắm hay sao?” Tư Không Hóa nói: “Chính vì hoàng thượng sai Khấu tổng quản bày tiệc mừng công cho họ, hai người phải đi mới được, có hai người thì y không thể thổi phồng công lao của mình được.” Nhờ vậy Kim Thế Di mới biết đêm nay đại nội tổng quản Khấu Phương Cao mở tiệc mừng công cho Tây Môn Mục Dã. Xưa nạy võ sĩ trong triều đình chia thành hai phe, một phe là các thị vệ trong cung do đại nội tổng quản Khấu Phương Cao cầm đầu, một phe là võ quan ngự lâm quân của Tư Không Hóa, nay lại có thêm bọn người Tây Môn Mục Dã, cả hai phe này đều tranh công của nhau. Thực ra Khấu Phương Cao mở tiệc mừng công cho Tây Môn Mục Dã chẳng phải ý mình mà bởi do lệnh của nhà vua.
Kim Thế Di lại biết mãi cho đến hôm qua bọn Tây Môn Mục Dã mới về đến kinh thành, chàng nghi ngờ trong lòng, thầm nhủ: “Nếu bọn chúng quay trở về sau đại hội Mang Sơn, lẽ ra phải sớm hơn mình mới phải. Vậy trong thời gian đó bọn chúng đã đi đâu?” Bữa tiệc được bày trong Đại hoành sảnh ở Đoàn thành. Đoàn thành nối liền với hoàng cung, là thành ngoài của tử cấm thành, vào thời nhà Kim khi xây Bắc Hải ngự uyển, người ta đã móc đất ở dưới Bắc Hải đắp thành một hòn núi nhỏ gọi Đoàn thành, đến nhà Thanh thì xây thành một tòa Li cung. Vì địa thế tương đối cao, có thể bảo vệ cho cung đình cho nên vua Càn Long đã ban nơi này cho đại nội thị vệ làm nơi ở, tách hẳn với nội đình, mà lại ra vào cũng tiện lợi. Phủ đệ của Khấu Phương Cao nằm trong Đoàn thành.
Hai người Kim, Lệ theo Tư Không Hóa vào đại sảnh, chỉ thấy lúc này võ sĩ đông đúc, trông rất náo nhiệt, hàng trăm ngọn đèn treo cao, chiếu sáng như ban ngày.
Tây Môn Mục Dã và Khấu Phương Cao bước tới nghênh tiếp, thấy Lệ Thắng Nam thì Tây Môn Mục Dã không khỏi ngạc nhiên, thầm nhủ: “Kẻ này thật quen mặt!” nhưng Lệ Thắng Nam đã thay đổi quần áo, lại cải trang mặt mũi, Tây Môn Mục Dã không thể biết nàng là con gái của kẻ thù.
Chào hỏi xong xuôi ai nấy đều ngồi vào chỗ, Tư Không Hóa đương nhiên ngồi ở bàn đầu cùng bọn Tây Môn Mục Dã, Khấu Phương Cao, hai người Kim, Lệ ngồi ở bàn bên cạnh, đó là do Tư Không Hóa coi trọng họ cho nên mới bảo Khấu Phương Cao sắp xếp như thế. Ngồi vào chỗ xong xuôi, Tư Không Hóa giở chén rượu, chúc mừng Tây Môn Mục Dã: “Công lao lần này của Tây Môn tiên sinh quả đúng là kinh thiên động địa, chắc là chưởng môn của các đại môn phái đều đã bị ngài bắt?” Tư Không Hóa đã nghe Bạch Lương Ký kể lại chuyện ở Mang Sơn, đừng nói là chưởng môn nhân, dù có trọng lượng trong võ lâm cũng chẳng ai bị bắt, vì Tây Môn Mục Dã đã từng huênh hoang trước mặt hoàng đế, bảo rằng sẽ bắt gọn các nhân vật võ lâm cho nên y mới cố ý hỏi như thế. Tây Môn Mục Dã đỏ mặt, nói: “Lần này tôi dắt theo ít người cho nên đã có vài tên bỏ chạy mất. Song cũng bắt được mấy mươi người, ngoài ra cũng bắt được hơn mười tên quan trọng.” Khấu Phương Cao cười nói: “Lần này tuy không thành công mỹ mãn nhưng coi như cũng khiến những kẻ tự xưng anh hùng võ lâm, giang hồ hào kiệt đều phải lạnh mình. Hoàng thượng căn dặn, lần này tôi thay hoàng thượng ủy lạo, chờ khi nào Tây Môn tiên sinh thật sự bắt sạch các nhân vật võ lâm, hoàng thượng sẽ đích thân mở cuộc mừng công lớn hơn cho Tây Môn tiên sinh, phong cho Tây Môn tiên sinh làm quốc sư.” Khấu Phương Cao khen mà như mỉa mai, Tây Môn Mục Dã thầm nhủ: “Đợi ta đại công cáo thành thì chức đại nội tổng quản và thống lĩnh ngự lâm quân sẽ đổi chỗ, hừ, lúc đó chỉ e các ngươi không có tư cách ngồi trong tiệc mừng công.” Tư Không Hóa nói: “Tây Môn tiên sinh đã bắt được nhân vật nào có thể nói ra nghe thử?” Tây Môn Mục Dã nói: “Tôi đang định giao bọn chúng cho Khấu tổng quản canh giữ, để ông ta tấu rõ với hoàng thượng xem xử lý thế nào. Người đâu, đưa tù binh?” đưa tù binh vốn là sau khi một bậc đại tướng chiến chinh trở về, giao những từ binh đầu não làm quà cho hoàng đế, mà lúc này chẳng qua Tây Môn Mục Dã chỉ bắt được hơn mười nhân vật võ lâm, hoàng đế lại không có mặt, vốn không nên nói thế, nhung y vì muốn ra oai trước mặt Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa cho nên cứ làm như đại tướng thắng trận trở về triều.
Đó chính là: Kiêu ngạo đắc ý khoe công lao, chính là tự rước lấy tai họa.
Muốn biết tiếp đó thế nào, mời xem hồi 40 sẽ rõ.