Dịch giả : Thích Tâm Quang
Chương 13

Catherine đã loại bỏ được những triệu chứng đau buồn. Cô khỏe mạnh hơn mọi khi. Những kiếp sống của cô bắt đầu được nhắc lại. Tôi biết chúng tôi đang gần kề điểm chót, nhưng điều tôi không hiểu là vào cái ngày thu nầy khi cô lại đi vào hôn mê thôi miên thì năm tháng trời trôi qua từ buổi nầy đến buổi kế tiếp, sẽ là buổi cuối cùng.
Cô bắt đầu, "Tôi nhìn thấy những bức chạm. "Một số được làm bằng vàng. Tôi nhìn thấy đất sét. Người ta làm bình. Những cái bình đỏ... họ dùng một loại nguyên liệu đỏ. Tôi nhìn thấy một tòa nhà nâu, một loại kiến trúc nâu. Đó là nơi chúng tôi đang ở đấy."
"Cô ở trong tòa nhà nâu hay ở gần tòa nhà ấy?"
"Tôi ở trong. Chúng tôi đang làm những công việc khác nhau."
Tôi hỏi, "Cô có thể nhìn thấy chính cô trong khi đang làm việc không?" "Cô có thể miêu tả chính cô không, cô ăn mặc ra sao? Hãy nhìn xuống. Trông cô thế nào?"
"Tôi mặc loại áo dài đỏ... Tôi có đôi giầy ngộ nghĩnh, giống như dép. Tóc tôi nâu. Tôi đang làm việc đắp hình người. Đó là hình một người đàn ông...một người đàn ông. Người nầy có một loại gậy... một cái gậy ở trong tay. Những người khác đang làm những đồ bằng kim khí."
"Có phải làm trong một xưởng không?"
"Chỉ là một tòa nhà. Tòa nhà được làm bằng đá."
"Bức tượng cô đang làm, người đàn ông với cái gậy, cô biết người ấy là ai không?’
"Không, chỉ là một người đàn ông. Người trông nom trâu bò...những con bò cái. Có nhiều tượng ở chung quanh đây. Chúng tôi chỉ biết trông thấy chúng giống như thế. Nó làm bằng một loại nguyên liệu là lạ. Rất khó làm. Nó cứ vỡ ra."
"Cô có biết tên của nguyên liệu đó không?"
"Tôi không nhìn thấy. Chỉ biết là một thứ gì đó đo đỏ".
"Cái gì sẽ xảy ra sau khi cô đã làm xong tượng?"
"Tượng sẽ được đem bán. Một số sẽ được đem bán ngoài chợ. Một số sẽ được cho những nhà quý phái khác nhau. Chỉ những sản phẩm đẹp nhất sẽ được đưa đến các nhà quý tộc. Phần còn lại sẽ được bán".
"Có bao giờ cô được giao thiệp với những nhà quý phái nầy không?"
"Không."
"Đây là công việc của cô phải không?"
"Phải"
"Cô có thích công việc của cô không?"
"Có"
"Cô đã làm công việc nầy lâu rồi phải không?"
"Không."
"Cô làm tốt chứ?"
"Không tốt lắm"
"Cô cần nhiều kinh nghiệm hơn phải không?"
"Phải, tôi đang học."
"Tôi hiểu. Cô vẫn sống với gia đình đấy chứ?"
"Tôi không biết, nhưng tôi nhìn thấy những cái lều màu nâu."
Tôi nhắc lại, "Lều nâu"
"Chúng có khe hở nhỏ. Chúng có đường dẫn vào và một số tượng ở bên trong cửa. Những tượng nầy làm bằng gỗ, một loại gỗ. Chúng tôi phải làm tượng cho các lều nầy".
"Chức năng của những tượng là gì?"
Cô trả lời, "chúng để cho tôn giáo"
"Tôn giáo gì ở đấy - bức tượng?"
"Có nhiều thần, nhiều bảo vệ... nhiều thần. Người ta rất sợ hãi. Có nhiều việc được làm nơi đây. Chúng tôi cũng làm những đồ chơi... những bảng chơi cờ có lỗ trong đó. Những đầu súc vật đi vào những lỗ đó."
"Cô có nhìn thấy gì khác nữa không?"
"Trời rất nóng, rất nóng và bụi bặm... cát."
"Có nước ở đâu đấy không?"
"Có, nước xuống từ núi". Kiếp sống nầy bắt đầu có vẻ quen thuộc.
Tôi thăm dò, "Người ta có sợ hãi à? Họ có dị đoan không?"
Cô trả lời, "Có. Họ rất sợ hãi. Người nào cũng sợ hãi. Tôi cũng sợ hãi. Chúng tôi phải tự bảo vệ. Có bệnh. Chúng tôi phải tự bảo vệ".
"Bệnh gì?"
"Một loại bệnh giết mọi người. Nhiều người đang chết".
Tôi hỏi, "Bệnh do nước?"
"Phải, Rất khô... rất nóng, vì các thần tức giận, và các thần đang trừng phạt chúng tôi". Cô đang đi thăm lại kiếp sống với cách trị bệnh bằng tannis. Tôi công nhận tôn giáo của sợ hãi, tôn giáo của Osiris và Hathor.
"Tại sao các thần tức giận?", tôi hỏi nhưng đã biết câu trả lời.
"Vì chúng tôi không tuân theo luật lệ. Các thần tức giận".
"Không tuân theo luật lệ nào?"
"Những luật đã được ấn định bởi những nhà quý phái".
"Làm sao để các thần nguôi giận?"
"Phải mặc một số thứ. Một số người mang các thứ chung quanh cổ. Những thứ nầy giúp chống lại ma quỷ."
"Vị thần nào mà người ta sợ nhất?"
"Họ sợ tất cả các thần".
"Cô có biết tên vị thần nào không?"
Tôi không biết tên. Tôi chỉ nhìn thấy họ thôi. Có một vị thần có thân như người nhưng đầu thú. Có một vị thần khác giống như mặt trời. Có một vị thần giống như con chim, vị thần nầy đen. Các vị thần quấn dây trên cổ".
"Cô sống sót qua tất cả điều nầy?"
"Phải, Tôi không chết".
"Nhưng những thân nhân của cô chết". Tôi nhớ lại.
"Phải,... cha tôi; Mẹ tôi không sao."
"Anh cô?"
" Anh tôi... anh ấy chết." Cô ấy nhớ lại.
"Tại sao cô sống sót? Có gì đặc biệt về cô không? Điều gì cô đã làm?"
"Không", cô trả lời rồi thay đổi điểm trọng tâm. "Tôi hình như thấy thứ gì có dầu bên trong".
"Cô nhìn thấy gì?"
"Thứ gì trắng. Nó giống như đá hoa. Nó là... thạch cao tuyết hoa... một loại chậu nào đó... có dầu trong đó. Dầu để sức lên đầu..."
"... của các thầy tu." Tôi nói thêm.
"Phải"
"Nhiệm vụ của cô là gì bây giờ? Cô giúp xức đầu à?"
"Không. Tôi làm các bức tượng".
"Có phải vẫn ở trong tòa nhà nâu không?"
"Không... sau nầy là một cái đền." Trông cô như lo lắng vì lý do nào đó.
"Cô có vấn đề gì ở đó?"
"Người nào đó đã làm gì ở trong đền làm các thần tức giận. Tôi không biết".
"Có phải là cô không?"
"Không, không... Tôi chỉ nhìn thấy những thầy tu. Họ đang sửa soạn lễ hiến tế, giết súc vật... giết cừu. Đầu họ hói. Không có tóc trên đầu họ, cũng chẳng có trên mặt họ..."
Cô rơi vào im lặng, và ít phút trôi qua. Đột nhiên cô trở nên tỉnh táo hồ như cô nghe thấy gì đó. Khi cô nói, giọng cô sâu. Một Bậc Thầy hiện diện.
"Chính trên bình diện nầy một số linh hồn được phép xuất hiện trước những người vẫn còn ở trong dạng thức thể chất. Họ được phép trở về... chỉ khi họ đã để lại một số giao kèo chưa hoàn tất. Trên bình diện nầy sự liên lạc với nhau được phép. Nhưng trên những bình diện khác... Đây là chỗ bạn được phép sử dụng khả năng tâm linh để truyền thông với người trong dạng thức thể chất. Có nhiều cách làm việc nầy. Một số được phép dùng thần nhãn và có thể hiện ra trước những người còn ở trong dạng thức thể chất. Những người khác có quyền năng hành động được phép dùng ngoại cảm để di chuyển đồ vật. Bạn chỉ có thể đi đến bình diện nầy nếu việc đi nầy hữu ích cho bạn khi đến đấy. Nếu bạn để lại giao kèo chưa được hoàn tất, bạn có thể quyết định đến đây và truyền thông một cách nào đó. Nhưng đó là tất cả những gì... mà giao kèo phải được hoàn tất. Nếu đời bạn đột nhiên bị chấm dứt, thì đó có thể là lý do để bạn đi đến bình diện nầy. Nhiều người chọn đến đây vì họ được phép nhìn thấy những người vẫn ở trong dạng thức thể chất và rất gần gũi với họ. Nhưng không phải mọi người đều chọn cách truyền thông với những người nầy. Với một số người, việc nầy có thể quá sợ hãi." Catherine rơi vào im lặng và dường như đang nghỉ ngơi. Cô bắt đầu thì thào rất dịu dàng.
"Tôi nhìn thấy ánh sáng"
Tôi hỏi, "Có phải ánh sáng nầy cho cô năng lượng phải không?"
"Nó giống như bắt đầu lại... nó là một sự tái sinh".
"Làm sao người trong dạng thức thể chất cảm thấy năng lượng nầy? Làm sao họ có thể kết nối với nó và được nạp lại năng lượng?"
Cô trả lời dịu dàng, "Bằng tâm họ".
"Làm sao họ có thể tiến tới trạng thái nầy?".
"Họ phải ở trong trạng thái rất thoải mái. Bạn có thể hồi phục lại do ánh sáng... do ánh sáng. Bạn phải hết sức thoải mái cho nên bạn không còn tiêu thụ năng lượng, nhưng bạn đang tự hồi phục lại. Khi bạn ngủ, bạn hồi phục lại". Cô đang ở trong trạng thái siêu thức và tôi quyết định mở rộng câu hỏi.
Tôi hỏi, "Cô đã tái sinh bao nhiêu lần? Tất cả những lần tái sinh đều ở đây, trong môi trường nầy, trái đất, hay ở nơi nào khác?"
Cô trả lời, "Không, không phải tất cả ở đây".
"Ở bình diện nào, bình diện nào, cô đến?".
"Tôi chưa làm xong việc tôi phải làm tại đây. Tôi không thể đi tiếp cho đến khi tôi đã trải nghiệm tất cả sự sống, và tôi chưa trải nghiệm xong. Sẽ có nhiều kiếp sống... để hoàn thành tất cả những giao kèo và tất cả những nợ nần thiếu".
Tôi nhận xét, "Nhưng cô đang có tiến bộ".
"Chúng ta luôn luôn có tiến bộ".
"Đã bao nhiêu lần cô đã có kiếp sống trên trái đất?"
"Tám mươi sáu".
"Tám mươi sáu?"
"Phải".
"Cô có nhớ tất cả những kiếp sống nầy không?"
"Tôi sẽ nhớ, khi điều đó là quan trọng đối với tôi để nhớ lại những kiếp sống ấy". Chúng ta đã trải nghiệm hoặc những mảnh vụn hoặc những phần chính của mười hay mười hai kiếp sống, và sau nầy những kiếp sống đã được lặp lại. Hiển nhiên, cô không cần phải nhớ bảy mươi sáu kiếp sống còn lại hay những kiếp sống ấy. Quả thực cô đã có những tiến bộ xuất sắc, ít nhất trong thời gian làm việc với tôi. Tiến bộ nào cô đã đạt được ở đây, từ điểm nầy, không lệ thuộc vào ký ức về các kiếp sống. Tiến bộ tương lai của cô có thể cũng không lệ thuộc vào tôi hay sự giúp đỡ của tôi. Cô lại bắt đầu thì thào nhè nhẹ.
"Một số người tiếp xúc bình diện thiên thể bằng cách dùng ma túy, nhưng họ không hiểu điều họ đã trải nghiệm. Nhưng họ đã được phép vượt qua. Tôi không hỏi cô về ma túy. Cô đang dạy, chia sẻ kiến thức, dù tôi hỏi cụ thể hay không.
"Không thể sử dụng sức mạnh tâm linh của cô để giúp cô tiến bộ ở đây?", tôi hỏi, "Cô dường như phát triển sức mạnh nầy càng ngày càng nhiều".
Cô đồng ý, "Đúng, quan trọng, nhưng không quá quan trọng ở đây như sẽ ở trên các bình diện khác. Đây chỉ là một phần của tiến hóa và phát triển".
"Quan trọng cho tôi và cho cô?"
Cô đáp lại, "Quan trọng cho tất cả chúng ta".
"Làm sao chúng ta phát triển khả năng nầy?"
"Ông phát triển qua những mối quan hệ. Có một số người có quyền năng cao hơn đã trở lại với nhiều kiến thức hơn. Họ sẽ tìm ra những người cần sự phát triển và giúp những người nầy". Cô lại rơi vào im lặng rất lâu. Rời bỏ trạng thái siêu thức cô lại đi vào một kiếp khác.
"Tôi nhìn thấy đại dương. Tôi nhìn thấy một ngôi nhà gần đại dương. Nhà trắng. Tầu bè đi lại ở hải cảng. Tôi ngửi thấy mùi nước biển".
"Cô ở đấy phải không?"
"Đúng vậy".
"`Cái nhà ấy trông thế nào?"
"Nó nhỏ thôi. Có một loại tháp nào đó ở trên nóc... một cái cửa sổ có thể nhìn ra ngoài nhìn ra biển. Có một kính viễn vọng nào đó. Nó bằng đồng, gỗ và đồng."
"Cô có sử dụng kính viễn vọng nầy không?"
"Có, để theo dõi tầu bè."
"Cô làm gì?"
"Chúng tôi báo cáo về các thương thuyền khi chúng vào hải cảng". Tôi nhớ cô đã làm việc nầy ở một tiền kiếp, khi cô là Christian, người thủy thủ có tay bị thương trong một trận thủy chiến.
"Cô có phải là thủy thủ không?" Tôi hỏi chờ đợi sự xác nhận.
"Tôi không biết... có thể ".
"Cô có thể nhìn cô ăn mặc thế nào không?"
"Có. Một loại áo sơ mi trắng quần sọc nâu và giầy có nút thắt lớn... Tôi là thủy thủ ở cuối đời, chứ không phải bây giờ". Cô có thể nhìn về tương lai nhưng hành động nầy khiến cô nhảy đến tương lai đó.
"Tôi bị thương", cô co rúm lại, quằn quại trong cơn đau. Tay tôi bị thương. Quả thực cô là Christian, và cô đang sống lại trận thủy chiến.
"Có một tiếng nổ?"
"Phải... tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!"
"Cô sẽ không sao cả". Tôi trấn an cô vì đã biết hậu quả.
"Nhiều người đang chết!" Cô vẫn còn khích động. "Buồm bị rách... một phần của hải cảng bị phá hủy". Cô đang chăm chú xem thiệt hại của con thuyền. "Chúng tôi phải sửa lại buồm. Buồm phải được sửa chữa".
Tôi hỏi, "Cô đã bình phục chưa?"
"Vâng, khâu vải trên những cột buồm thật là khó".
"Cô có thể làm bằng tay của cô không?"
"Không, nhưng tôi đang quan sát những người khác... những cánh buồm. Buồm làm bằng vải bạt, loại vải bạt nào đó, rất khó khâu... Nhiều người đã chết. Họ đau đớn nhiều." Cô co rúm người lại.
"Cái gì thế?"
"Đau nầy... ở tay tôi".
"Tay cô lành rồi. Hãy tiến xa hơn. Cô có đi biển nữa không?"
"Có" Cô ngưng. "Chúng tôi đang ở phía Nam Wales. Chúng tôi phải bảo vệ bờ biển".
"Ai tấn công?
"Tôi tin là người Tây Ban Nha.. Họ có chiến thuyền lớn".
"Cái gì sẽ xảy ra?"
"Tôi chỉ nhìn thấy con tàu. Tôi nhìn thấy hải cảng. Có những cửa hàng. Ở một số cửa hàng, họ làm nến. Có những cửa hàng bán sách."
"Vâng. Cô có bao giờ vào tiệm sách không?"
"Có. Tôi rất thích những tiệm sách nầy. Những sách thật là tuyệt vời... Tôi nhìn thấy nhiều sách. Cuốn sách đỏ là lịch sử. Sách viết về những thành phố... đất đai. Có những bản đồ. Tôi thích cuốn sách nầy... Có cửa hàng bán mũ".
Tôi nhớ đến Christian mô tả về bia, "Có nơi nào ở đấy cô uống rượu không?"
Cô đáp, "Có rất nhiều. Họ bán bia... bia màu rất sẫm... với loại thịt nào đó... loại thịt cừu và bánh, bánh rất lớn. Bia rất đắng, rất đắng. Tôi có thể nếm thấy. Họ cũng có cả rượu vang và những bàn gỗ dài. "
Tôi quyết định gọi cô bằng tên, để xem phản ứng. "Christian". Tôi gọi lớn
Cô trả lời lớn tiếng, không lưỡng lự. "Có! Ông muốn gì?"
"Christian, gia đình anh ở đâu?"
"Họ đang ở một thành phố gần kề. Chúng tôi ra khơi từ hải cảng nầy".
"Có những ai trong gia đình anh?"
"Tôi có một người chị... một người chị, Mary".
"Bạn gái của anh ở đâu?"
"Tôi không có bạn gái. Chỉ là những phụ nữ trong thành phố".
"Không ai đặc biệt?"
"Không, chỉ là phụ nữ... Tôi lại ra khơi. Tôi đã đánh nhiều trận, nhưng tôi không sao cả".
" Anh đã già..."
"Vâng"
"Anh đã bao giờ lấy vợ chưa?
"Tôi tin là đã. Tôi nhìn thấy cái nhẫn".
"Anh có con không?
"Có. Con trai tôi cũng sẽ đi biển... Có một cái nhẫn, một cái nhẫn với một bàn tay. Bàn tay cầm thứ gì đó. Tôi không nhìn thấy nó là cái gì. Cái nhẫn là bàn tay, một bàn tay nắm chặt cái gì đó". Catherine bắt đầu nôn ọe.
"Có việc gì không ổn?"
"Người trên thuyền đều bệnh... bệnh do đồ ăn. Chúng tôi đã ăn đồ ăn xấu, Thịt lợn muối". Cô tiếp tục nôn ọe. Tôi đưa cô ra khỏi thời gian ấy, và sự nôn ọe ngưng hẳn. Tôi quyết định không tiếp tục với cô qua bệnh đau tim của Christian nữa. Cô đã kiệt sức rồi, và tôi đưa cô ra khỏi hôn mê.