Đường Về Nhà

Tôi cứ lao tới cửa sổ mỗi khi nghe tiếng 1 cành cây gãy. Và giờ đây, trước ánh sáng của bình minh, sự tàn phá hiện ra rõ rệt. Không 1 cây nào ở khu vực chúng tôi, vùng Kingston, Ontario, còn nguyên vẹn. Cành cây gãy nằm ngổn ngang khắp nơi. Cơn bão tuyết lớn của tháng 1 năm 1998 đã tấn công chúng tôi.
Cả căn nhà chìm trong 1 sự yên lặng kỳ lạ: không 1 tiếng tí tách từ lò sưởi, không 1 tiếng vù vù từ tủ lạnh, không 1 tin nóng hổi nào từ tivi. Tất cả đồng hồ đã chết lặng lúc 10 giờ 49 phút sáng.
Alex và tôi lần mò xung quanh trong tầng hầm với 1 phần bộ đèn chóp, chúng tôi thật khó để tìm cái lò tạm. Chúng tôi cần cà phê – đó là cảm giác quen thuộc của chúng tôi khi 1 ngày mới bắt đầu. Tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rồi tiếng cửa mở. Doris Lee, người hàng xóm gần chúng tôi, đã bằng cách nào đó xuyên qua được “mê cung” tuyết, rừng và con đường dài đến chỗ chúng tôi. Trông cô ấy thật lo lắng. “Anh có thấy Harold và Prince không?”, Doris hỏi.
Phía sau nhà chúng tôi là cả 1 khu rừng, mỗi sáng chúng tôi đều nhìn Harold chồng của Doris với Prince, chú chó quý báu của anh ấy, kéo nhau dạo chơi thật xa. Prince chạy chậm trong yên lặng và luôn cùng Harold về nhà bình yên. Harold được chẩn đoán bị bệnh suy não nặng vào mùa hè trước. Doris kiên quyết cùng nhau duy trì cuộc sống của họ và thật khó để giữ mọi thứ có thể tồn tại như bình thường. Tuy nhiên, Doris đã không tính trước được cơn bão tuyết trên.
“Ở cầu thang tôi tìm pin cho chiếc radio thì nghe cửa đóng. Harold đã quen với thói quen của anh ấy, tôi không thể nói anh ở lại vì Prince đang ở ngoài”.
Alex vội lấy áo khoác mặc vào và hỏi “Họ đã đi bao lâu rồi?”. Doris lưỡng lự: “Khoảng ba mươi phút. Tôi không muốn anh lo lắng vì Prince thường tìm đúng đường về nhà lắm”.
Alex nhìn tôi. Tôi quay sang Doris và nói, “Chị về đi.Tôi đi tìm cái lò tạm để sưởi ấm. Tôi sẽ mang nó đến chỗ chị, và chúng ta cùng pha cà phê trong khi Alex tìm Harold. Khi về đến nhà họ sẽ uống được nước ấm".
Doris quay về nhà còn Alex chạy băng qua sân về phía khu rừng. Cuối cùng tôi cũng tìm được cái lò và đi qua vùng băng giá, tôi đến nhà Doris an toàn.
Doris và tôi trong nhà bếp của cô ấy. Tôi pha cà phê, nhưng Doris thì không chú ý đến. Cô ta đứng ngắm sao ngoài trời phía trước sân, cũng chẳng hề cầm tách cà phê. Tôi ngồi bên bàn cô ấy, đọc những dòng nghi chép 1 cách kỹ lưỡng về mọi nơi xung quanh nhà bếp - cạnh cái lò, công tắc đèn, ấm nấu nước bằng điện - nhắc nhở Harold đóng tắt, hoặc không cắm điện mọi thứ. Nhiều lời ghi chép ngắn gọn trên cửa tủ lạnh, biểu đồ thói quen hàng ngày của Harold: dẫn chó đi dạo, ăn sáng, tắm rửa. Doris làm mọi thứ có thể để làm cuộc sống Harold thoải mái hơn. Rồi Doris đi về phía bàn và nhỏ nhẹ: "Tôi biết Prince luôn mang anh ấy về nhà".
Tôi muốn nói những lời dỗ dành Doris nhưng tôi cảm thấy không đủ khả năng. Tôi vừa bắt đầu hiểu ra phần chính gánh nặng hàng ngày của Doris. Để thay thế mọi suy nghĩ, chúng tôi luôn ngồi yên lặng. Thời gian vô tận dường như đã qua trước khi tôi nhìn thấy Alex về đến sân. Anh ấy mang con chó yêu dấu của Harold trên cánh tay. Harold đi sau anh, nước mắt như suối trên khuôn mặt.
"Prince bị thương bởi cành cây rơi", Alex giải thích. "Cần 1 vài khăn tắm hoặc chăn. Nó còn sống nhưng đang bị sốc nặng. Nó bị chảy máu vì nhánh cây rơi trúng mắt".
Chúng tôi trùm quanh Prince đầy chăn, và Doris dỗ ngọt Harold trong khi Alex kể chuyện của anh ấy. Đầu tiên anh gọi tên Prince vì anh nghĩ đó là cách dễ nhất để tìm gặp. Anh quay trở lại ngay khi nghe giọng của Harold. Alex nói, "Harold ngồi trên mặt đất dỗ dành Prince. Anh cởi áo khoác và đặt lên mình nó".
Chúng tôi ngồi quanh bàn nhà bếp, bốn người yên lặng, không thể kéo những tư duy của chúng tôi ra khỏi con chó nằm trong góc. Prince thật là 1 người bạn trung thành. Nó đã quan tâm lo lắng cho Harold. Vắng nó, Harold sẽ mất đi sự độc lập của anh. Chúng tôi lo lắng quan sát chồng chăn bao trùm con chó bị thương, lo sợ điều xấu nhất xảy ra. Bất ngờ có 1 sự chuyển động nhỏ.
Alex đặt bàn tay lên vai của Harold. "Nhìn kìa, Harold, Prince đã tỉnh dậy".
Mõm con chó đột ngột từ đống chăn giơ lên. Chúng tôi xem Prince lắc lư ở ngoài và chạy đến quanh bàn. Harold đặt bàn tay run rẩy lên đầu con chó. Prince nhìn chăm chú vào anh mới đôi mắt màu nâu mềm và cái đuôi lắc lư nhiệt thành. Doris thì thầm 1 cách riêng tư "cảm ơn".
Tôi nhìn Alex, cơn bão tuyết và không quên hoạt động đã qua. Cho đến bây giờ chúng tôi không đánh giá Doris và Harold đang cô lập như thế nào, và nỗ lực chống lại bệnh tật của họ vẫn diễn ra ngày từng ngày. Trong chốc lát chúng tôi quyết định sẽ thay đổi tất điều đó. Bắt đầu sau đó, Prince và Doris nhận được hai người trợ lý mới.
 
 

Truyện Quà tặng cuộc sống Nếu Được Sống Đến 2 Lần Tìm Kiếm Tình Yêu Vì sao phụ nữ khóc? Những dòng suy tư cảm động... Đôi lời gửi tới những ai chưa yêu, đang yêu và sẽ yêu Sự kỳ diệu của Tình Yêu Bài học về sự tự tin Cà phê muối Hãy là chính mình Khi bạn đếm từ số 0 Sức mạnh của nụ hôn Con gái, mẹ và thần tượng Họ đã nói tình yêu là… Bạn là món quà của cuộc sống... Nếu tôi biết rằng… Một chuyện tình Bạn thân và người quen... Nghịch lý cuộc đời Valentine Hoa hồng tặng Rose Giá Trị Những Dấu Chấm Câu 5 Việc Của Đời Người Cuộc Sống Là Những Va Đập Bạn Cũng Phải Khóc Trước Khi Bạn Lau Khô Nước Mắt Chúng Ta Cần Một Người Bạn Hãy nhìn lại cuộc sống Khi người ta gửi đi một nụ cười Quy luật hạt giống 7 kỳ quan thế giới Bài học về cách chấp nhận Bắt đầu từ con số không! Một lời cám ơn! Nước mưa Thưa Thượng Đế Món quà của cô tiên Quà tặng của một thiên thần Truyền thuyết hoa hồng Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD Ước mơ đẹp Một ngôi sao, một định mệnh Cháu là lính cứu hỏa thực sự Em ốc biển, anh đại dương Lời xin lỗi thứ 100 Có Thể Cái lạnh Muối Ước vọng và hạt giống Đôi cánh thiên thần Lời khuyên dành cho cuộc sống Trong yêu thương, không có khái niệm "thay thế" Lý do cho một tình yêu Màu sắc của tình bạn Tình Yêu Và 2 Màu Đen, Trắng Đi tìm hạnh phúc Một vài điều về nghệ thuật sống Cho và Nhận ... Tia nắng, gió, mặt trời, mặt trăng Tấm thẻ của cảm xúc 20 đô-la Cánh cửa Quán Cà Phê Chiều Thứ 7! Chiếc xe đạp bằng đất sét Góc thiếu của mỗi người Ngụ ngôn của cây bút chì Đồng tiền vàng Niềm vui bé bỏng! Người đổ rác xóm tôi Đêm giao thừa 1 chút trong cuộc đời Giá trị của thời gian Món quà giáng sinh Đường Về Nhà Giọng nói Những quy luật cuộc sống Khi tình yêu ra đi Hai con chó Hạc giấy Sự đấu tranh Nghệ thuật tha thứ Những trái tim nhỏ Những lâu đài trên cát Tờ giấy trắng Cho và nhận Cánh én báo tin vui Nụ hôn trên chuyến tàu Câu lạc bộ những hòn đá Chú Bé Và Con Sò Nhỏ Để cuộc sống đơn giản hơn Người vun đắp ước mơ Một ly sữa Trên tuyết Quan sát và lắng nghe Khi trái đất chuyển động vì bạn! Cách nhìn mới về cuộc sống Tình yêu cuộc sống