Giọng nói

Khi tôi còn rất nhỏ, gia đình tôi có được chiếc điện thoại đầu tiên từ người hàng xóm của chúng tôi. Tôi còn nhớ rõ ràng nó là 1 chiếc hộp màu đen, cũ kỹ nhưng vẫn còn bóng, được gắn lên tường. Ống nghe treo bên ngoài cái hộp. Tôi quá bé để với tới cái điện thoại, nhưng đã bao lần tôi như bị thôi miên khi nghe mẹ tôi dùng nó để nói chuyện.
Sau đó tôi khám phá ra 1 nhân vật rất thú vị – tên cô ấy là “Xin vui lòng cho biết”. Không có gì mà cô ấy không biết. “Xin vui lòng cho biết” có thể cung cấp số điện thoại của mọi người và thời gian chính xác.
Và 1 lần nọ, khi mẹ tôi đi thăm người hàng xóm, tôi đã có 1 kỷ niệm không thể quên…
Trong lúc đang ở tầng hầm, tôi bất ngờ đánh mạnh chiếc búa gỗ vào ngón tay mình. Tôi đau điếng, nhưng không thể khóc bởi chẳng còn ai ở nhà để dỗ dành tôi cả. Ngậm ngón tay đau, tôi cứ đi vòng quanh trong nhà và rồi dừng lại ở chân cầu thang. “Điện thoại”, tôi chợt nghĩ ra.
Tôi vội vàng chạy đến chiếc ghế để chân trong phòng khách và kéo nó lại chỗ cái điện thoại. Sau khi trèo lên chiếc ghế, tôi nhấc ống nghe lên và đặt nó vào tai. “Xin vui lòng cho biết”, tôi nói vào chiếc ống nói vừa quá đầu mình.
1 hay hai tiếng lách cách và giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng vang lên trong tai tôi “Quý khách cần biết gì ạ?”.
“Em bị đau tay…”, tôi than vãn vào chiếc điện thoại. Những giọt nước mắt sẵn sàng chảy ra bởi bây giờ tôi đã có 1 người biết mình bị đau tay.
“Không có mẹ em ở nhà sao?”.
“Không có ai ngoài em cả”, tôi bắt đầu khóc bù lu bù loa.
“Em có bị chảy máu không?”.
“Không ạ, em đập cái búa gỗ vào ngón tay và nó bị đau”.
“Em có thể mở tủ lạnh?”. Cô ấy hỏi và tôi trả lời là có.
“Sau đó em lấy 1 miếng đá nhỏ và giữ nó với ngón tay đau của em”, cô ấy tiếp tục nói.
Thời gian sau, tôi tiếp tục gọi “Xin vui lòng cho biết”. Tôi đề nghị cô ấy giúp tôi học môn địa lý và cô ấy chỉ cho tôi biết Philadelphia ở đâu. Cô ấy bảo con sóc chuột mà tôi nhặt trước đó vài ngày ở công viên có thể ăn trái cây và quả hạch.
1 ngày kia, con chim hoàng yến Petey của tôi bị chết. Tôi gọi cho “Xin vui lòng cho biết” để kể cho cô ấy nghe câu chuỵên buồn ấy. Cô ấy nghe, rồi nói những điều mà những người lớn khác đã nói để xoa dịu 1 đứa trẻ.
Nhưng tôi không cảm thấy được an ủi. Tôi hỏi cô ấy “Tại sao con chim ấy hót quá hay và đem lại niềm vui cho mọi gia đình, mà giờ đây phải kết thúc chỉ còn là đống lông vũ nằm bẹp trong lồng?”. Dường như cô ấy cảm thấy hết nỗi buồn của tôi, cô ấy trả lời 1 cách trầm giọng “Paul, em phải luôn nhớ rằng có những thế giới khác để ca hát”. Tôi cảm thấy tốt hơn.
Lần nọ, tôi nói vào điện thoại “Xin vui lòng cho biết”.
1 giọng nói quen thuộc “Quý khách cần biết gì ạ?”.
“Làm sao chị có thể nói lần nào cũng như lần nào vậy?”.
Năm tôi lên 9 tuổi, chúng tôi chuyển đến 1 làng quê ở Boston. Tôi nhớ người bạn của tôi rất nhiều. “Xin vui lòng cho biết” đã thuộc về chiếc hộp gỗ cũ kỹ ở ngôi nhà cũ, và tôi cũng chưa từng nghĩ đến 1 chiếc điện thoại mới, cao và sáng bóng sẽ có mặt trên bức tường nhà mình.
Khi tôi đến tuổi thiếu niên, tôi vẫn chưa quên những kỷ niệm về những cuộc nói chuyện thời thơ ấu đó. Những lúc bối rối hay nghi ngại, tôi muốn có được những cảm giác an tâm và nhẹ nhàng mà tôi đã từng có. Tôi thầm cảm ơn sự kiên nhẫn, hiểu biết và lòng tốt chia sẻ thời gian mà cô ấy đã dành cho 1 cậu bé như tôi.
Vài năm sau, trong 1 chuyến đi về miền Tây, máy bay của tôi hạ cánh xuống Seatle. Trong 30 phút nghỉ giữa chuyến, tôi dành 15 phút gọi điện thoại cho chị tôi đang sống gần đó. Sau đó, không suy nghĩ, tôi thử quay số gọi tổng đài thị trấn của tôi ngày trước và nói “Xin vui lòng cho biết”.
Kỳ kạ thay, tôi nghe 1 giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng mà tôi đã quen thuộc “Quý khách cần biết gì ạ?”. Tôi không đang bay, nhưng tôi nghe chính mình đang nói “Làm sao chị có thể nói lần nào cũng như lần nào vậy?”.
Sau 1 hồi im lặng, 1 giọng nói dịu êm vang lên “Tôi từng giúp ngón tay của cậu được chữa lành”. Tôi phá lên cười. “Thật sự là chị đấy ư! Tôi không biết chị có hiểu rằng chị có ý nghĩa như thế nào với tôi trong thời gian đó”.
“Tôi biết. Và không biết cậu có hiểu rằng những cú điện thoại của cậu có ý nghĩa như thế nào với tôi lúc ấy. Tôi chưa từng có 1 đứa trẻ nào khác, và tôi đã chờ đợi những cú điện thoại của cậu”.
Tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã nghĩ về cô ấy thường xuyên như thế nào trong những năm qua và tôi hỏi có thể gọi lại cho cô ấy lần nữa khi tôi trở lại thăm chị tôi hay không.
“Vâng, cậu cứ gọi và hỏi cho gặp Sally”.
3 tháng sau tôi mới quay lại Seatle. 1 giọng nói khác trả lời “Quý khách cần biết gì ạ?”. Tôi hỏi Sally.
“Cậu là 1 người bạn của cô ấy?”, người trực tổng đài hỏi.
“Vâng, tôi là 1 người bạn đã quen cô ấy từ rất lâu”. Tôi trả lời.
“Tôi rất buồn phải nói cho cậu biết điều nầy. Sally làm việc bán thời gian ở đây được mấy năm bởi vì cô ấy bị bệnh. Cách đây vài tuần, cô ấy đã qua đời”.
Trước khi tôi cúp máy, cô ấy bỗng nói “Chờ 1 chút. Có phải cậu nói cậu tên là Paul?”.
“Vâng”
“Sally có để lại cho cậu 1 mẩu giấy. Cô ấy đã viết nó trong trường hợp cậu gọi đến. Để tôi đọc nó cho cậu nghe. Sally đã viết: Hãy bảo cho cậu ấy rằng tôi vẫn luôn nói có những thế giới khác để ca hát. Cậu ấy sẽ hiểu.”
Tôi cảm ơn cô ấy và cúp điện thoại. Tôi hiểu Sally muốn nói gì…
 

Truyện Quà tặng cuộc sống Nếu Được Sống Đến 2 Lần Tìm Kiếm Tình Yêu Vì sao phụ nữ khóc? Những dòng suy tư cảm động... Đôi lời gửi tới những ai chưa yêu, đang yêu và sẽ yêu Sự kỳ diệu của Tình Yêu Bài học về sự tự tin Cà phê muối Hãy là chính mình Khi bạn đếm từ số 0 Sức mạnh của nụ hôn Con gái, mẹ và thần tượng Họ đã nói tình yêu là… Bạn là món quà của cuộc sống... Nếu tôi biết rằng… Một chuyện tình Bạn thân và người quen... Nghịch lý cuộc đời Valentine Hoa hồng tặng Rose Giá Trị Những Dấu Chấm Câu 5 Việc Của Đời Người Cuộc Sống Là Những Va Đập Bạn Cũng Phải Khóc Trước Khi Bạn Lau Khô Nước Mắt Chúng Ta Cần Một Người Bạn Hãy nhìn lại cuộc sống Khi người ta gửi đi một nụ cười Quy luật hạt giống 7 kỳ quan thế giới Bài học về cách chấp nhận Bắt đầu từ con số không! Một lời cám ơn! Nước mưa Thưa Thượng Đế Món quà của cô tiên Quà tặng của một thiên thần Truyền thuyết hoa hồng Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD Ước mơ đẹp Một ngôi sao, một định mệnh Cháu là lính cứu hỏa thực sự Em ốc biển, anh đại dương Lời xin lỗi thứ 100 Có Thể Cái lạnh Muối Ước vọng và hạt giống Đôi cánh thiên thần Lời khuyên dành cho cuộc sống Trong yêu thương, không có khái niệm "thay thế" Lý do cho một tình yêu Màu sắc của tình bạn Tình Yêu Và 2 Màu Đen, Trắng Đi tìm hạnh phúc Một vài điều về nghệ thuật sống Cho và Nhận ... Tia nắng, gió, mặt trời, mặt trăng Tấm thẻ của cảm xúc 20 đô-la Cánh cửa Quán Cà Phê Chiều Thứ 7! Chiếc xe đạp bằng đất sét Góc thiếu của mỗi người Ngụ ngôn của cây bút chì Đồng tiền vàng Niềm vui bé bỏng! Người đổ rác xóm tôi Đêm giao thừa 1 chút trong cuộc đời Giá trị của thời gian Món quà giáng sinh Đường Về Nhà Giọng nói Những quy luật cuộc sống Khi tình yêu ra đi Hai con chó Hạc giấy Sự đấu tranh Nghệ thuật tha thứ Những trái tim nhỏ Những lâu đài trên cát Tờ giấy trắng Cho và nhận Cánh én báo tin vui Nụ hôn trên chuyến tàu Câu lạc bộ những hòn đá Chú Bé Và Con Sò Nhỏ Để cuộc sống đơn giản hơn Người vun đắp ước mơ Một ly sữa Trên tuyết Quan sát và lắng nghe Khi trái đất chuyển động vì bạn! Cách nhìn mới về cuộc sống Tình yêu cuộc sống