Chương - 7

Sáng nay đi chợ thì Luân Đức tới, tôi gặp anh ở cửa. Ngạc nhiên và mừng quýnh quáng, tôi hét lên:
- Á anh Đức
Luân Đức mỉm cười, vỗ đầu tôi:
- Em tính đi đâu vậy?
- Em định đi chợ nhưng thôi bây giờ không đi nữa, ở nhà chơi với anh
Tôi kéo anh ấy đến ngồi xuống salon, nói một hơi:
- Hôm đó nay em buồn dễ sợ, em nghĩ anh ghét em với mẹ em. Em nghĩ chắc cả nhà anh cũng sẽ ghét em. Em buồn không thể tưởng được, anh có ghét em không anh Đức? Anh nói thật đi, em không buồn đâu
Anh Đức ngồi trầm ngâm thật lâu, rồi quay lại cười với tôi:
- Tại sao anh phải ghét Thuyền? Em có lỗi gì đâu mà ghét
- Tại vì ba anh thương mẹ em, vì em là con riêng của ba anh
- Anh không ích kỷ đến vậy đâu, em yên tâm
- Vậy là anh không ghét em thật chứ? Thế còn mấy chị?
- Anh chưa nói với ở nhà, vì lúc này mẹ anh đang nằm bệnh viện, ở nhà rối lắm
- Sao thế anh, em có đi thăm được không?
- Không được đâu, em đừng nghĩ tới chuyện đó nữa
Anh nhìn vào nhà:
- Chồng em có nhà không?
- Không có
- Anh thấy em nên tìm hiểu công chuyện của chồng nhiều hơn, đừng có vô tư như vậy nữa, không hay cho em đâu
Tôi lắc đầu nói như khoe:
- Em không nghĩ tới chuyện đó nữa đâu. Em có chỗ làm rồi, nhiều tiền lắm, em tìm được cả chỗ ở nữa, tuần tới dọn đấy
Anh Đức nhìn sững tôi, kinh ngạc:
- Em tính bỏ nhà đi hả, đi đâu?
- Đi chỗ khác ở, đó là nhà trọ bạn em tìm giùm đó. Em đi hát ở nhà hàng. Ban đầu thì ít tiền nhưng sau đó thì nhiều lắm
- Trời đất, em làm công chuyện như vậy hả Thuyền, rồi anh Quốc có biết không?
- Không biết, em không có nói
Anh ấy lắc đầu thở dài:
- Mới hơn một tháng mà em đã làm được đủ thứ chuyện, mà toàn những chuyện không nên làm. May là anh đến đúng lúc, nếu không thì không biết em làm tới những chuyện gì nữa
Tôi nhìn anh Đức, mắt mở lớn:
- Anh không thấy em làm như vậy là hay sao? Em đã quyết định rồi, em sẽ tự lập và li dị với anh Quốc. Dù sao cũng không thể làm chiếc bóng của người ta mãi được, họ khinh mình lắm
- Càng nghe em nói anh càng thấy em tự ái không đúng. Em tưởng công việc của em như vậy là hay lắm hả Thuyền. Còn chuyện li dị thì càng ngốc nghếch. Thuyền, trả lời thật với anh đi, em còn yêu anh Quốc không?
- Em ghét ảnh muốn chết được
- Nghe cách nói của em, anh thấy em còn trẻ con quá. Nếu giận mà làm theo tự ái, sau này em sẽ hối hận đó
- Không bao giờ. Tại em chịu đựng hết nổi rồi, với lại bây giờ có việc làm em vui lắm
- Có thật vậy không? Hay lúc thật sự mất chồng rồi em mới thấy đau khổ
Tôi nhăn mặt định nói thì anh ấy chặn lại:
- Em đừng phản đối nữa, và nghe lời anh. Bỏ việc làm ấy đi. Em phải lo thi đại học, sau này ra trường rồi anh sẽ tìm cho em việc làm xứng đáng hơn
- Anh đừng lo, em sẽ vừa học vừa đi hát
- Nhưng rồi em sẽ chỉ mê một thứ là kiếm tiền. Cuộc sống đó sẽ làm hư em đấy Thuyền.
Tôi ngồi im không phản đối, nhưng không phản đối không có nghĩa là đồng ý. Anh Đức nói cũng giống như Vương Quốc thôi. Làm sao anh ấy hiểu tôi đã hận họ đến mức nào. Tôi muốn vùng lên, muốn trả đũa cho những khinh rẻ mà họ đối xử với tôi. Tôi sẽ nổi tiếng hơn cả Thanh Thanh cho Vương Quốc sáng mắt
Có lẽ tưởng đã thuyết phục được tôi, anh Đức bắt đầu nói qua chuyện khác:
- Thật tình là lúc biết mình là anh em, anh đã ngạc nhiên và xấu hổ đến mức không đủ can đảm tới gặp em. Anh thấy mình thật là bậy, ai lại đi có tình cảm như vậy với chính em gái của mình chứ
- Nhưng anh đâu có biết mình là anh em
- Cho dù là vậy đi nữa anh cũng không thể bình thản. Tại sao anh không có linh cảm nào vậy, thật là lệch lạc. Rất may là em không giống anh
- Hì... Hì... em mà như vậy nữa chắc anh tức cười lắm nhỉ
Anh Đức nhìn nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu cho bản tính vô tư của tôi:
- Anh có thích xem em hát không, tối nay đi với em. Anh không biết chứ, em hát hay lắm đó. Nhiều người bảo như vậy lắm
- Thôi được, anh cũng muốn xem khả năng của em ra sao
Nói rồi anh ấy cứ nhìn nhìn tôi, điệu bộ trầm ngâm. Tôi mở lớn mắt:
- Anh định nói gì với em hả?
- Em bỏ ý định li dị đi Thuyền. Cái gì có trong tay thì phải biết giữ, anh Quốc tốt với em lắm đó. Nếu hiểu ra em sẽ thấy ít có người đàn ông nào cao thượng như vậy. Bảo anh hy sinh như ảnh chắc anh không làm nổi đâu
- Nhưng ảnh đâu phải là của em mà giữ
Tôi nhăn mặt:
- Đang nói chuyện của em sao tự nhiên anh bắt qua chuyện đó vậy, em không thích nghe đâu
Anh Đức nói như nhận xét:
- Em bắt đầu khác lúc trước rồi đó Thuyền. Cái gì không chịu là phản ứng liền, anh nhớ lúc trước em rất nhu mì, không khi nào có ý kiến gì cả. Thật ra em cũng có cá tính đấy chứ
Hình như anh Đức nói rất giống Vương Quốc. Cả hai người đều bảo tôi nổi loạn. Tôi không biết có phải như vậy không. Nhưng bảo phải cúi đầu cam chịu như ngày trước thì tôi không làm được nữa
Buổi tối chờ mãi không thấy anh Đức đến tôi đành đến nhà hàng một mình. Tôi có cảm giác anh ấy tránh mặt để phản đối việc làm của tôi. Dĩ nhiên là tôi cũng hơi hoang mang. Nhưng ý nghĩ đó chỉ làm tôi khó chịu một chút, rồi lại thôi. Từ bây giờ cho đến về sau, tôi chỉ làm theo ý thích của mình mà thôi
Tôi đến nhà hàng hơi muộn và được đón tiếp nhiệt tính qua nụ cười thân thiện của ông chủ, của mấy anh chàng chơi nhạc và của cả khách quen. Đó là những niềm vui nhỏ nhỏ nhưng không thể thiếu được với tôi. Nó làm tôi có tâm trạng phấn khởi để hát, không cần phải tự tạo hưng phấn cho mìnhnữa
Tôi nhận thấy sau này đa số khách của nhà hàng là những người trẻ tuổi. Những thanh niên có vẻ chịu chơi. Họ ủng hộ tôi rất nhiệt tình. Nên mỗi khi họ đến, bao giờ tôi cũng xuống bàn của họ. Thế là chúng tôi nhảy hết cỡ, vui như điên
Tối nay tôi chọn nhạc pop để biểu diễn. Tôi biến không khí ăn uống của nhà hàng thành buổi biểu diễn ca nhạc sôi động đến cuồng nhiệt. Dĩ nhiên là trong phạm vi vài bản nhạc, nhưng như thế cũng đủ để chúng tôi vui vẻ với nhau rồi. Và nhất là vì tôi không còn nghĩ mình chỉ có bổn phận hát để kiếm tiền. Người ta thích tôi mới là quan trọng
Tôi đứng hát ở một bàn giữa phòng. Một lát sau thì phát hiện anh Đức đang ngồi ở bàn trong góc với một người bạn của anh ấy. Cả hai nhìn tôi cười, tôi cũng vẫy tay với họ, muốn đi đến bàn đó, nhưng những người khác đã đứng dậy nhảy trước mặt tôi. Bàn ghế trở nên chật chội, đến nỗi có người phải lách qua một bên nhìn, thật buồn cười!
Hát xong, tôi đến bàn anh Đức và ngồi xuống cạnh anh. Người bạn cùng ngồi với anh ấy vẫn không ngừng quan sát tôi. Anh Đức giới thiệu:
- Đây là anh Quân, Quốc Quân đạo diễn chuyện dựng các bộ phim ca nhạc. Em làm quen với anh ấy đi
Tôi quay về phía Quốc Quân, gật đầu chào. Câu đầu tiên tôi nghe anh ấy nói là:
- Mỹ Thuyền xuất sắc lắm, ngoại hình thì khỏi nói rồi, phong cách biểu diễn của em tuyệt lắm. Mới lạ và độc đáo, nếu anh Đức không nói, anh không tin em mới bước vào nghề đâu
Tôi cười sung sướng:
- Thật hả anh Quân, anh đừng có vẽ em nghe
Anh Quân lắc đầu:
- Tôi không có thói quen nịnh đầm đâu cô bé, tôi nói rất thật
- Anh với anh Quân đã bàn rồi, anh Quân sẽ quay cho em một băng video ca nhạc, một hình thức lăng xê em đấy. Sau đó sẽ tính sau
- Ý thật hả? Một mình em một chương trình hả. Trời ơi!
- Cái gì vậy Thuyền, sợ hay mừng?
- Cả hai. Úi, em không tưởng tượng nổi em sẽ có một băng nhạc, em đâu phải là ca sĩ
Anh Quân nháy mắt:
- Em đừng lo, trước sau gì anh Đức cũng sẽ giúp em trở thành ngôi sao ca nhạc thôi.
Tôi quay sang anh Đức, có vẻ không tin, không biết anh ấy nói đùa hay thật. Mới lúc sáng anh ấy còn bản tôi đừng nên hát và lo học thi đại học mà
Tôi còn chưa kịp nói thì anh Đức đã nhìn anh Quân:
- Bây giờ quyết định sẽ mời Thế Hùng hay Phan Văn
Anh Quân gõ gõ tay lên bàn,suy nghĩ:
- Thế Hùng thì ca chuẩn hơn. Nhưng sợ thấp hơn Mỹ Thuyền
- Có gì đâu, thì sử dụng kỹ thuật quay
Anh Quân mỉm cười:
- Có lẽ mời Phan Văn hay hơn. Hắn khá đẹp trai, xứng với Mỹ Thuyền cho bộ phim có vẻ lãng mạn hơn
Tôi ngồi im nghe, rồi ngơ ngẩn:
- Phan Văn là ai thế anh?
Anh Quân giải thích:
- Em không biết ca sĩ Phan Văn hả. Hắn là ngôi sao ca nhạc được yêu thích nhất đó
- Thế mời ảnh chi vậy?
Anh Đức xen vào:
- Em sẽ hát chung với hắn. Vì hắn nổi tiếng tên hắn sẽ thu hút khán giả hơn, còn em mới quá đâu có ai biết tên em mà xem. Đó là hình thức lăng xê em đó
- Vậy hả?
Để trở thành một ca sĩ nổi tiếng sao phức tạp quá nhỉ. Phải có đủ thứ hình thức quảng cáo, vậy mà tôi cứ nghĩ chỉ cần tài năng là đủ
Khi chia tay vời anh Quân rồi tôi tư lự nhìn anh Đức hỏi lưỡng lự:
- Anh Đức này, thế chị Thanh Thanh có phải là ngôi sao được yêu thích nhất không?
Anh Đức vỗ nhẹ tay tôi như thông cảm:
- Em đừng để ý Thanh Thanh, em có những ưu điểm của mình, đừng có mặc cảm như vậy
- Không, em không có so sánh với chị ấy đâu, chỉ muốn biết thôi
- Đúng, Thanh Thanh là ca sĩ được ái mộ. Nhưng cô ấty đang trên đà tự đánh mất chính mình đấy
- Là sao kia?
Anh Đức nói như phân tích:
- Mỗi ca sĩ đều có thế mạnh của mình, khán giả thích mình vì cái gì thì mình phải ráng giữ phong cách đó. Đừng đua đòi bắt chước phong cách nước ngoài, mình sẽ bị đào thải ngay. Em nhớ kỹ bài học này nghe Thuyền
- Dạ
- Còn nữa, thực ra cách biểu diễn của em chưa đạt trình độ điêu luyện như một số ca sĩ chuyên nghiệp đâu. Nhưng em có nét ngộ nghĩnh dễ thương, thơ ngây. Còn phong cách riêng không giống ai, kỵ nhất là em đừng bắt chước người khác. Nhất là đừng rập khuôn như Thanh Thanh, em sẽ rơi đài đó
Tôi phản đối:
- Sao anh cứ nghĩ em muốn bắt chước Thanh Thanh không vậy, em có cái tôi của em, và em sẽ sử dụng cái gì là của mình thôi
- Vậy thì tốt
Bất ngờ anh ấy choàng qua siết vai tôi thân mật:
- Anh không ngờ mình còn có một cô em gái dễ thương như vậy. Lúc trước anh cứ ngạc nhiên về tư chất của em. nhưng bây giờ thì không có gì lạ, em được thừa hưởng những tinh hoa của ba mẹ em. Anh biết chắc rồi đây em sẽ thành công và anh sẽ làm hết sức để đưa em lên đỉnh cao, chỉ cần em cố gắng là đủ
- Thế bây giờ anh còn muốn em bỏ hát để lo thi không?
- Em không được bỏ học nghe Thuyền. Một người nổi tiếng mà có học thức vẫn có giá trị hơn, em hiểu không? Như Vương Quốc đấy, ảnh có bằng đại học kiến trúc và kinh tế nữa. Nếu không là nghệ sĩ ảnh vẫn có thể ở đỉnh cao khác, nếu muốn xứng đáng với chồng thì em phải ráng vươn lên.
Tôi ngó anh Đức chằm chằm, rồi quay người ngồi im suy nghĩ. Tôi không thiếu nhạy cảm đến nỗi không hiểu sự thương yêu lo lắng của anh Đức dành cho tôi. Tôi đã có một người anh tận tuỵ với mình, đó là hạnh phúc lớn nhất của tôi bây giờ. Nếu không biết trân trọng thì tôi phải là con người nữa không?
Tôi nói một cách thành thật ;
- Em sẽ nghe lời anh tuyệt đối, vì em cảm thấy nếu không biết quí cái gì anh khuyên,thì sau này em sẽ hối hận, em sợ như vậy lắm
Anh Đức vỗ nhẹ đầu tôi:
- Nghĩ được như vậy là tốt rồi, bây giờ nghỉ làm ở nhà hàng đi. Mai mốt em còn phải cọ nhạc với nhạc sĩ Hoài Phong, rồi lo quay phim và học bài thi. Không còn thời giờ làm mấy chuyện này đâu
Anh ấy nhìn tôi một cách ý nghĩa:
- Em lo bận rộn với công việc thì hay hơn. Đừng để ý chuyện Vương Quốc và Thanh Thanh nữa
- Dạ
Tôi quay lại nhìn về sân khấu, một cô ca sĩ đang đứng hát một cách lẻ loi giữa nhà hàng. Tự nhiên tôi thấy tiếc, như hiểu ý tôi anh Đức mỉm cười:
- Buồn lắm hả? Nghĩ lại anh thấy em giỏi đó Thuyền. Hát ở nhà hàng mà gây được sự chú ý của mọi người, không phải đơn giản đâu. Nếu làm được như em thì ai cũng đã nổi tiếng hết rồi
Tôi vui vẻ nhìn anh Đức, được khen thật là thích. Nếu anh ấy không nói thì tôi cũng không biết là mình hay thật. Điều đó giúp tôi tự tin ở mình hơn Đúng như anh Đức nói, thời gian này tôi bận rộn suốt ngày. Buổi sáng học thanh nhạc với nhạc sĩ Hoài Phong. Buổi trưa và chiều quay phim với Phan Văn. Có khi lồng tiếng đến tối, khuya còn phải học bài thi. Đúng là không còn thời gian để thở
Lúc này tôi thật sự không còn thời giờ mà khổ sở chuyện tình cảm. nhưng lúc tôi không cần Vương Quốc thì chính anh ấy lại là người quấy rầy tôi
Sáng nay thay đồ xong, tôi chạy xuống đến cửa tôi gặp Vương Quốc về. Tôi định đi lách qua anh thì anh giữ tay tôi lại:
- Em đi đâu vậy?
Tôi phủi tay Vương Quốc ra:
- Đi công chuyện
- Công chuyện gì?
Tôi nhăn mặt:
- Sao anh tò mò thế? Không phải chuyện của anh
- Nói nghe hay lắm, nhưng bất cứ chuyện gì của em cũng có liên quan đến tôi. Em không được nói ngang như vậy nghe chưa
- Tội không thèm nghe anh nói đâu, làm ơn tránh qua giùm đi
- Nếu em không giải thích thì không được đi đâu hết. Trở vào nhà đi
Tôi giương mắt nhìn Vương Quốc.  Thật là không tin anh độc tài đến vậy, tôi xù lông lên:
- Cái gì? Anh ra lệnh cho ai vậy? Tôi chứ không phải chị Thanh Thanh nhé, nếu anh độc đoàn với tôi, tôi sẽ...
Vương Quốc nheo mắt:
- Sẽ thế nảo?
- Tôi sẽ không chịu thua anh đâu
- Đừng nói nhiều nữa, tốt hơn hết em hãy giải thích công chuyện của em là gì. Lúc này hầu như em đi suốt ngày, có khi đi đến khuya. Em làm cái gì vậy?
Tôi nhìn Vương Quốc, sao anh biết tôi đi suốt ngày nhỉ? Anh có ở nhà thường đâu
Vương Quốc khẽ nhún vai:
- Đừng có nhìn tôi nữa, tốt hơn hết là ngồi xuống kia trả lời cho tôi biết lúc này em làm gì?
Vừa nói Vương Quốc vừa đóng cửa lại và kéo tôi đến salon, ấn tôi ngồi xuống. Tôi cố đẩy anh ra, nhưng vẻ mặt lầm lầm của anh làm tôi thấy ngán. Vương Quốc gằn giọng:
- Mấy ngày nay em đi đâu vậy?
Tôi mím môi không trả lời, anh cười nhếch môi:
- Tôi hỏi mấy ngày nay em đi đâu?
Tôi vẫn ngồi im, nhất định không nói. Vương Quốc vẫn kiên trì:
- Có nghĩa là em làm chuyện gì đó mờ ám lắm. Nếu không thì tại sao phải giấu. Nói đi, em đi làm ở đâu và làm gì, cô Thuý có biết không?
-...
- Nếu em không nói, tôi sẽ hỏi cô Thuý
-...
- Em liệu có giấu mãi không? Đừng để đến lúc mọi chuyện đi quá đà đấy Thuyền
-...
Vương Quốc như hết kiên nhẫn nổi, anh đập tay xuống bàn:
- Em dùng cách này để chống tôi phải không?
Tôi mím chặt môi, nhất định ngồi im. Vương Quốc nói như quát:
- Không ngờ em cứng đầu như vậy. Em làm trò quỷ gì vậy?
-...
- Được rồi, nếu không muốn nói thì cũng không được đi đâu hết. Ở nhà đi
Nói rồi anh ngồi ngửa ra nệm, nhìn tôi với ánh mắt như dao. Tôi nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, giờ này có đi học cũng trễ rồi. Thế là mất toi buổi học, thật là nổi giận
Tôi đứng dậy, đùng đùng bỏ đi lên phòng. Tôi giậm chân đến mức chính tôi cũng điếc tai vì tiếng giày của tôi, tôi cố ý mang luôn giày lên phòng để chọc tức Vương Quốc. Nhưng anh không hề có phản ứng nào ngoài việc ngồi yên
Tôi ngồi xuống giường, cảm thấy tức vì tại sao tôi lại sợ Vương Quốc đến vậy. Chỉ cần một cử chỉ nghiêm khắc là đã bị khuất phục rồi. Thật là tự ái
Nhất định phải làm cho anh khốn đốn vì đã dám bức bách tôi mới đươc
Tôi đứng dậy bật cassette mở volume đến hết mức. Tiếng nhạc ầm ĩ như muốn vỡ tan căn phòng của tôi. Tôi bịt tai lại cho đỡ nhức đầu, thật là khó chịu. Nhưng mặc, ráng chịu một chút, miễn là làm cho Vương Quốc khổ sở lên để hiểu thế nào là chọc giận Mỹ Thuyền.
Thật lâu rồi mà không thấy anh có phản ứng gì. Tôi nhức đầu muốn chết được, nhưng cũng nhất định không tắt. Một lát tôi nghe tiếng cửa bị đẩy nhẹ. Giọng anh tỉnh bơ như không có chuyện gì
- Em nghe xong chưa? Bao nhiêu đó là đủ rồi chứ?
Rõ là anh không hề bị khiêu khích. Tự nhiên tôi thấy mất hứng, tôi chợt kêu lên:
- Anh không được tắt
Và tôi lao đến mở máy, nhưng Vương Quốc cứ thản nhiên đến rút dây điện. Anh cười như giễu cợt:
- Để chọc tức người ta mà mình phải khổ sở như vậy thì thật là dại. Tôi thấy em nên tìm hình thức khác hay hơn
- Sao anh biết tôi khổ sở? Không hề gì đâu
- Em tưởng tôi không thấy em đã bịt tai ra sao à? Đừng có trẻ con như vậy
Tôi ngọ nguậy trên ghế, cảm thấy khó chịu vì từ trẻ con của anh. Tôi đang tự khẳng định mình để trở thành người lớn trong mắt mọi người. Tôi muốn anh và Thanh Thanh phải sợ tôi một chút, vậy mà trong đầu của anh tôi vẫn không thay đổi bao nhiêu. Hứ! Tôiquắc mắt lên:
- Tôi ghét nhất ai nói mình trẻ con, nếu anh còn nhìn tôi như vậy nữa thì anh sẽ hối hận đấy
- Ghê vậy sao?
Tôi phẩy tay, không thèm trả lời. Vương Quốc đến đứng trước mặt tôi, cúi xuống:
- Nếu em không muốn nói chuyện của em thì tôi không ép. Nhưng nhớ là đừng để cô Thuý buồn, vậy là được rồi
- Cám ơn lời nhắc nhở
Vương Quốc nhìn tôi một cái, rồi đi ra. Tôi gọi lại:
- Anh Quốc
- Chuyện gì nữa
Tôi đến trước mặt anh:
- Tôi khuyên một câu nhé, anh nên bỏ bớt tính độc tài với người khác đi. Nếu không coi chừng đến lượt chị Thanh cũng không chịu nổi anh đâu
Vương Quốc quay hẳn lại, đối mặt với tôi:
- Ai dạy em nói năng như vậy?
- Tự tôi nghĩ ra chứ không cần ai phải dạy. Nhưng tôi nói có đúng không? Sống với anh tôi rút ra bài học như vậy đấy
Vương Quốc lừ mắt nhìn tôi:
- Cô không hiểu thì đừng nói bậy, chỉ được cái ăn nói lung tung
Anh hừ một tiếng rồi đi một mạch ra ngoài. Hình như là rất bực tôi, bực tôi vì tôi quá cứng đầu. Vì tôi không chịu nói với anh tôi làm gì. Sao anh tò mò thế, chuyện tôi làm gì thì mắc mớ gì đến anh
Tôi cứ loay hoay trong phòng, đến trưa cũng không ra ăn cơm. Không phải vì không đói, mà vì bực mình quá chịu không nổi. Đã hẹn với nhóm quay phim lúc một giờ, thế mà bây giờ còn ngồi đây. Sao tự nhiên Vương Quốc nổi hứng quan tâm tôi như vậy. Mà lại quan tâm cái kiểu độc đoán, tức muốn chết được
Tôi đứng dậy định ra ngoài xem Vương Quốc làm gì thì gặp anh ở cửa. Có lẽ anh định vào phòng tôi, tôi hầm hầm nhìn anh. Vương Quốc nhíu mày:
- Em định tuyệt thực để chống đối tôi hả? Sao không ra...
Tôi ngắt lời:
- Tôi không thèm ăn
- Tức đến mức như vậy hả?
Tôi nguẩy đầu chỗ khác, không thèm trả lời. Vương Quốc nhướng mắt:
- Chỉ cần em cho tôi biết công việc của em để tôi yên tâm. Nếu thấy không có gì quá đáng tôi sẽ để em hoàn toàn tự do
- Không nói - Tôi chợt la lên - Nhưng tôi làm gì thì ảnh hưởng gì đến anh, công việc của anh tôi có xen vào đâu, tò mò quá
Vương Quốc điềm tĩnh:
- Tôi quan tâm chứ không phải tò mò. Nếu em làm gì bậy thì tôi sẽ mang tai tiếng, chưa kể là cô Thuý lo cho em, và nếu...
Tôi lại ngắt lời:
- Về khoản tai tiếng thì anh khỏi lo đi
- Nếu vậy thì tại sao em giấu việc làm của mình
- Trước sau gì anh cũng biết thôi
Thấy Vương Quốc không nói gì, tôi hếch mặt lên:
- Nếu anh không cho tôi đi, tôi sẽ bỏ ăn, và sẽ mách cô Thuý là anh ngược đãi tôi
Vương Quốc phì cười:
- Có cần làm vậy không, em nghĩ cô Thuý tin em hơn tôi sao?
Thật là bực mình hết chịu nổi, nói gì cũng không áp đảo được anh cả. Tôi lườm anh một cái:
- Xí
Rồi tôi ngoe nguẩy bỏ vào phòng
Đến trưa tôi khoác giỏ lên vai,đi qua gõ cửa phòng Vương Quốc. Anh đứng chống tay ngang cửa, nhướng mắt nhìn tôi chứ không hỏi. Tôi cũng nhướng mắt lại nhìn anh, mặt hếch lên:
- Tôi đi làm đây. Ok
Vương Quốc nhún vai không trả lời. Tôi cũng nhún vai để đáp lễ rồi đàng hoàng bỏ đi. Đến đầu cầu thang, tôi quay lại xem Vương quốc còn đứng đó không, thấy anh vẫn chống tay vào tường nhìn theo, tôi rụt rè le lưỡi rồi chạy nhanh xuống mấy bậc thang. không hiểu sao Vương Quốc không phản ứng gì hết. Chắc là chịu thua tôi rồi, như thế càng hay. Chứ làm gì mà cũng có người cản trở thì bực mình lắm
Tôi đến Tao đàn hơi sớm, hôm nay có cảnh quay với Phan Văn. Đang quay giữa chừng thì đạo diễn có điện thoại nhắn về gấp. Thế là mấy người quay phim lục tục thu dọn máy, Phan Văn rủ rê:
- Đi uống cà phê không Thuyền?
Tôi gật đầu:
- Đi, anh có rảnh không?
- Chi vậy?
- Tôi muốn rủ thêm nhỏ bạn, ba người đi chơi đến chiều về
- Cũng được, nhưng cổ ở đâu và làm gì?
- Không nói cho anh biết đâu, gặp rồi biết cũng đâu có muộn
Phan Văn nhún vai:
- Nghe cô nói tôi thấy tò mò quá. Chắc bạn cô đẹp lắm hả?
- Sao anh đoán vậy?
- Tại vì mấy cô đẹp thường hay chơi với nhau như vậy mới không có sự so sánh
- Anh có vẻ rành tâm lý con gái quá há
- Sơ sơ
Tôi cười khúc khích khi thấy vẻ hơi tếu của Phan Văn. Anh ta đúng như anh Quân nói, khá đẹp trai và có vẻ công tử. Ban đầu tôi không ưa cái tật nói nhiều và hay đùa của anh ta, nhưng nói chuyện quen thì lại thấy thích. Mặc dù chênh lệch nhau đến bốn tuổi, mối quan hệ giữa hai người vẫn có vẻ trang lứa với nhau hơn là anh em. Chắc tại vì Phan Văn có vẻ láu táu quá, tôi xem anh ta như con nít quen rồi. Còn tôi thì khoái chí khi làm người lớn
Chúng tôi đi đến chỗ lấy xe, và quyết định đi xe của Phan Văn, còn xe tôi thì lát nữa trở lại lấy. Ngồi phía sau anh ta, tôi tiếp tục câu chuyện
- Bộ anh có nhiều bạn gái lắm hả?
- Hỏi chi vậy, ghen à?
- Anh này giỡn hoài, tôi hỏi thật chứ bộ
- Ừ tôi chơi với bạn gái hợp hơn. Nhưng không phải là nhiều chuyện đâu nghe
- Bộ con gái nhiều chuyện lắm hả?
- Chứ gì nữa
- Hừm
Tôi giơ tay về phía trước, đe doạ:
- Muốn ăn đấm không?
Phan Văn hơi né đầu một bên, có vẻ ngạc nhiên anh ta quay lại nhìn tôi:
- Chà Mỹ Thuyền cũng dữ quá hả, tưởng cô hiền lắm chứ
Tôi chưa kịp trả lời thì đã đến ngõ hẻm nhà Lan, tôi giật áo Phan Văn:
- Ngừng lại đi, nhà bạn tôi đây nè
Anh ta thắng một cái, làm tôi ngã chúi vào anh ta. Tôi trả đũa anh ta bằng một cái đấm, rồi chạy vào hẻm
Tôi gõ cửa đứng chờ mãi mới thấy một cô gái đi ra, tôi mỉm cười:
- Có chị Lan ở nhà không chị?
- Lan hả, đi đâu rồi. Tìm nó có chuyện gì không?
- Dạ, em đến rủ chị ấy đi chơi
Cô gái nọ nhìn tôi từ đầu đến chân:
- Bồ làm chung với nó hả?
- Dạ đâu có
Thấy cái nhìn soi mói của cô ta, tôi vội rút lui. Phan Văn chờ tôi ở đầu đường:
- Bạn cô ở đâu?
- Không có ở nhà
- Bây giờ đi đâu đây?
- Tìm một quán cà phê nào đó ngồi chơi
Phan Văn đưa tôi đến một quán cà phê bên bờ sông. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh ta nói nửa đùa nửa thật:
- Có khi nào mai mốt tôi với cô không cần phải ngồi thế này không? Như vậy có vẻ xa cách quá
Tôi không để ý lới của Phan Văn, nghĩ về chuyện của Lan tôi tư lự:
- Anh biết không, tôi rất quí nhỏ bạn lúc nãy. Nhỏ đó là người bạn duy nhất đã giúp tôi, lo cho tôi. Nếu không có nó thì tôi không được như bậy giờ đâu. Vậy mà bây giờ tôi khá hơn, còn nó thì cứ làm nghề cũ
Phan Văn có vẻ chú ý:
- Cô ta giúp cô cái gì?
- Nó giúp tôi hát ở nhà hàng. nhờ vậy tôi mới biết mình có khả năng đó
- Vậy là cô bắt đầu sự nghiệp từ nhà hành hả?
- Nói sự nghiệp thì nghe kêu quá, nhưng thật tình là hát ở đó tôi thích lắm. À anh Văn này:
-  Hả?
- Anh có biết tại sao anh quân mời anh hát chung với tôi không?
- Ban đầu tôi không biết, nhưng sau đó mới hiểu. Ảnh muốn dùng tên tuổi của tôi để lăng xê cô đấy. Nhưng đó là lúc đầu thôi, tôi tin là sau này cô sẽ sáng chói, cô có nhiều khả năng lắm đó. Tôi không nịnh đâu
Tôi tò mò:
- Vậy trước tôi, có ai nhờ anh như vậy không?
- Có Thanh Thanh
- Thanh Thanh?
- Có gì mà ngạc nhiên vậy?
- Tôi thấy chị ấy nổi tiếng quá, sao lại...
- Thì cũng giống như cô bây giờ thôi. Có điều nó đi lên bằng con đường không được sạch sẽ lắm. Và khi nổi tiếng rồi thì kênh kiệu với bạn bè không chịu được. Tôi ghét mấy người như vậy lắm
- Không sạch sẽ là sao kia?
Phan Văn nhún vai, nói trắng trợn:
- Nó ngủ với ông Quân để được lăng xê, chuyện đó tôi rành quá. Nhỏ đó ai không biết là lầm chết. Nhìn điệu bộ tiểu thư quý phái vậy chứ nát bét rồi
Tôi sững sờ nhìn Phan Văn:
- Anh có nói quá không vậy? Anh hiểu về chị Thanh rành vậy sao?
Phan Văn tỉnh bơ:
- Trong giới ca sĩ, hỏi về nhỏ đó ai cũng rành sáu câu vọng cổ. Vậy mà nó hên, vớ được ông nghệ sĩ piano vừa giàu vừa nổi tiếng. Nhưng nghe nói cũng có vợ rồi
Tôi nhìn Phan văn chằm chằm, nếu biết vợ của ông nghệ sĩ nổi tiếng ấy ngồi trước mặt mình, không biết anh ta phản ứng ra sao nhỉ?
- Làm gì cô nhìn tôi dữ vậy? Coi bộ cô còn thơ ngây quá đấy Mỹ Thuyền. Chuyện đó đâu phải hiếm, bộ cô chưa nghe nói lần nào hả?
Tôi thành thật:
- Tôi chưa bao giờ nghe, và cũng không tưởng tượng nổi có chuyện như vậy
Mắt hắn lấp lánh tinh quái:
- Tại ông Quân nể anh Đức có chỗ làm ăn, với lại cô là em của anh Đức, nếu không thì cô chết với ổng rồi
Tôi chống cằm, tay vẽ lên bàn:
- Anh làm tôi thấy cuộc sống này đáng sợ quá
Phan Văn khoa tay, nói như triết lý:
- Để được nổi tiếng, người ta đi bằng nhiều con đường khác nhau. Có người vươn lên bằng tài năng, có người dùng thủ đoạn hoặc đem chính mình để đổi lấy danh vọng. Tôi nói như vậy cô hiểu không?
- Tôi hiểu
Tôi nói như trong mơ:
- Không ngờ chị Thanh là như vậy, vậy mà trước đây tôi thần tượng chị ấy một cách mù quáng. Anh không biết tôi đã khổ sở thế nào đâu?
Phan Văn có vẻ không hiểu:
- Cái gì mà khổ sở vì thần tượng. Cô nói cái gì tôi không hiểu
Tôi lắc đầu:
- Có nói anh cũng không hiểu đâu
- Ê, bây giờ cô còn thần tượng nữa không?
- Hết rồi
Tôi nhìn Phan Văn, thật tình là tôi không thích cách nói của anh ta, dù anh ta đã vô tình giúp tôi hiểu bí mật xấu xa của Thanh Thanh
Con trai mà nói xấu con gái thì chẳng hay ho gì. Đó có phải là lòng dạ hẹp hòi không? Tôi không nghĩ Phan Văn nhiều chuyện, nhưng thật tình là rất khó chịu khi thấy anh ta nói xấu người khác, nhất là người đó là con gái
Chia tay với Phan Văn ở Tao Đàn, tôi về nhà một mình, suy nghĩ mãi về điều bí mật của Thanh Thanh. Tự nhiên cô ta trở nên vô cùng tầm thường trong mắt tôi, tôi không hiểu nổi tại sao một người tinh tế như Vương Quốc lại không nhận ra được tính xấu của cô ta. Anh ta đúng là mù quáng!
Buổi tối ngồi đối diện với Vương Quốc bên bàn ăn, tôi không nén được cái nhìn tò mò về anh. Không hiểu Vương Quốc có biết quá khứ của Thanh Thanh không. Nếu biết mà vẫn yêu thương thì đúng là quá nông cạn. Còn không biết thì thật là tội nghiệp cho anh. Cũng giống như bị lừa vậy
Vương Quốc bỏ chén xuống bàn, nhìn tôi:
- Hôm nay tôi có gì lạ?
- Đâu có gì đâu
- Vậy à. Từ nãy giờ chịu đựng cái nhìn quan sát của em. Tôi chờ đến lúc em nói ra nhận xét của mình, nhưng chờ lâu quá nên phải nhắc chuyện gì vậy?
- Không có gì. À có nhưng tôi không nói với anh đâu
- Bí mật đó có nghe ghê gớm lắm không?
- Với tôi thì như vậy là ghê gớm. Nhưng có thể anh thì không thấy như vậy. Yêu mà, chuyện gì lại không tha thứ được
Vương Quốc rút một điếu thuốc châm lửa. Anh hỏi tôi mà mắt nhìn theo vòng khói:
- Em triết lý chuyện gì vậy?
Tôi hếch mặt lên:
- Có cần phải nói với anh không?
Và tôi đứng dậy thu dọn bàn ăn. Vương Quốc cũng đứng dậy giúp tôi, tôi bèn bỏ mặc một mình anh dọn dẹp và chạy tuốt lên phòng. Tôi chợt nhận ra rằng hình như lúc này anh ở nhà thường hơn. Lúc trước anh rất ít có mặt bên bàn ăn. Đúng không nhì?
Tôi quay trở xuống và gặp Vương Quốc cũng đang đi lên. Tôi đứng vịn lan can:
- Anh Quốc này, hình như lúc này anh hay ở nhà hơn lúc trước phải không?
- Sao có chuyện gì?
- Không có gì cả, tự nhiên tôi nhớ ra, thấy lạ nên hỏi thôi
Vương Quốc nhìn tôi chằm chằm:
- Em hỏi vì tò mò hay vì cái gì khác nữa?
- Đâu có gì đâu, bộ lúc này anh ít công chuyện lắm hả. Hay là... mà thôi không nói nữa đâu
Và tôi quay lại lững thững đi về phòng mình. Cũng may là tôi dừng đúng lúc, chứ hỏi về chuyện của họ mất công lại bảo là nhiều chuyện
Tôi ngồi vào bàn học, thật kỳ lạ không hiểu sao tôi cứ nhớ chuyện gia đình của Thanh Thanh. Biết cô ta tệ hại đến vậy mà vẫn không thể nói. Tôi thấy mình cứ ấm ức mãi mà vẫn không lý giải được tại sao.