Dịch giả: Mộng Bình Sơn
hồi thứ hai mươi lăm
Lý Thành già lời non lẽ.
Đình Quý lời thật dễ nghe.

Tiêu Đình Quý và Trầm Đạt về đến Tam Quan vào ra mắt Dương Nguyên soái thuật lại mọi điều.
Nguyên soái hỏi:
- Nay câu chuyện Lý Thành mạo công tuy đã rõ ràng song phải đối chứng cho phân minh.
Nói rồi sai Mạnh Đình Quốc đòi cha con Lý Thành vào ra mắt:
Lý Thành vào quỳ lạy thưa:
- Cha con tôi là người hữu công vô tội, sao Nguyên soái lại bắt như vậy?
Dương Nguyên soái nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết Táng Thiên vương và Tử Nha Xai sao ta sai người đi dò xét thì ai cũng nói không thấy việc đó.
Lý Thành nói:
- Vì lúc ấy trời khuya nên không ai trông thấy cũng phải.
Dương Nguyên soái nạt lớn:
- Vậy chớ cha con ngươi ép Tiêu Đình Quý uống rượu rồi trói đem bỏ xuống sông Yến Tử là vì ý gì?
Lý Thành nghe nói thất sắc thưa:
- Việc ấy thật tôi không hay biết gì cả.
Nguyên soái truyền đòi Tiêu Đình Quý đến đối chứng:
- Tiêu Đình Quý vào đến soái phủ thấy cha con Lý Thành thì nổi nóng xốc lại đạp cho một đạp, nói:
- Ngươi là quân tàn nhẫn, bất nhân, ngươi muốn đoạt công trận của Địch Khâm sai, gạt ta uống rượu rồi trói ta bỏ xuống sông chiếm đoạt hai cái thủ cấp. Nếu không có gã tiều phu cứu mạng thì ta còn gì. Thôi, để ta xin Nguyên soái đem cha con ngươi bỏ xuống sông, làm y như ngươi đã hành động với ta lúc đó.
Lý Thành bị một đạp đau quá khóc om sòm. Phạm Trọng Yêm thấy vậy nói:
- Tiêu Đình Quý giữa soái phủ không nên vô lễ như vậy.
Dương Nguyên soái hỏi:
- Ta sai ngươi đi đón Địch Khâm sai đặng lấy chinh y sao ngươi trở lại Ngũ Vân trấn làm chi?
Tiêu Đình Quý liền thuật hết mọi việc cho Nguyên soái nghe.
Nguyên soái hỏi Lý Thành:
- Chứng cớ đã rõ ràng như vậy ngươi còn chưa chịu sao?
Lý Thành nói:
- Việc ấy chỉ nói bằng miệng lấy chi làm bằng cớ. Xin Nguyên soái cứ theo quân pháp mà luận hễ ai được thủ cấp thì có công trạng, để khỏi mất công bình.
Nguyên soái nói:
- Ngươi nói ngươi giết được hai tướng ấy vậy ngươi có biết chúng nó mặc giáp gì, cầm vũ khí gì chăng?
Lý Thành nói:
- Táng Thiên vương đội huyền bi mão, mình mặc hồng bào, còn Tử Nha Xai thì mặc lạc bào
Vừa nói dứt lời thì Tiêu Đình Quý nạt lớn:
- Nói bậy! Táng Thiên vương đội mũ kim khôi, nên khi ấy ta lấy được chiếc ngù mũ, bây giờ còn đây.
Nói rồi móc túi lấy ra chiếc ngù mũ đưa cho mọi người xem.
Dương Nguyên soái thấy vậy bèn nạt Lý Thành, trách:
- Lý Thành! Ngươi thật già mồm. Bây giờ còn gì để nói chăng?
Lý Thành nói:
- Chứng cớ như vậy cũng chưa chắc, vì Địch Thanh làm mất chinh y rồi sợ bị tội nên lo tốt với Tiêu Đình Quý làm như vậy để kể công chuộc tội.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Lý Thành? Ngươi nói cha con ngươi giết được Táng Thiên vương và Tử Nha Xai, vậy khi lấy được thủ cấp rồi ngươi có biết hai cái thây của chúng nó hiện giờ ở đâu không?
Lý Thành nói:
- Khi hai tướng ấy đi dạo chơi có dắt theo bốn tên tùy tùng, cho nên lúc tôi giết được chúng nó thì bốn tên tùy tùng đã mang xác đem đi rồi.
Phạm Trọng Yếm nói:
- Còn hai con ngựa của chúng nó đâu?
Lý Thành nói:
-Khi hai tướng ấy đi dạo ban đêm nên không cỡi ngựa.
Địch Thanh nghe nói cười lớn:
- Ta thấy ngươi thật già hàm.
Vừa nói dứt lời thì có quân vào báo:
- Nay có Ngũ Tư Phong ở trên Bát quái sơn đi với Đại Mạnh Dương và Tiểu Mạnh Dương đem ba mươi muôn binh đến vây Tam Quan, lại kêu Địch Thanh ra đánh để trả thù cho Táng Thiên vương và Tử Nha Xai. Xin Nguyên soái định liệu.
Dương Nguyên soái nghe báo thì kêu Lý Thành nói:
- Ngươi nói cha con ngươi giết hai tướng ấy, sao bây giờ chúng nó không kêu ngươi ra mà trả thù, lại gọi Địch Thanh?
Lý Thành nói:
- Ý chúng nó muốn đánh với ai thì đánh, tôi làm sao biết được.
Dương Nguyên soái nói:
- Đến nỗi như vậy mà ngươi còn chưa chịu là gian dối thì thật là già mồm.
Lúc ấy lại có quân vào báo:
- Ngũ Tư Phong đốc binh phá thành rất gấp, cứ kêu tên Địch Khâm sai mà mắng nhiếc.
Địch Thanh nghe nói nổi giận liền đứng dậy thưa với Nguyên soái:
- Xin cho tôi ra đánh một trận đặng lập công.
Dương Nguyên soái chưa kịp nói thì Tiêu Đình Quý lật đật đứng dậy nói:
- Khoan đã, tuy Địch Khâm sai võ nghệ cao cường, so trận này không nên ra đánh, hãy để cha con Lý Thành đánh một trận đã, như cha con Lý Thành giết được Ngũ Tư  Phong thì công thuộc về hai cha con Lý Thành.
Dương Nguyên soái nghe theo lời Tiêu Đình Quý liền sai cha con Lý Thành ra trận và khiến Phạm Trọng Yếm ra lướt trận.
Cha con Lý Thành nghe nói thất kinh, lật đật quỳ lạy nói:
- Tuy cha con tôi là quan võ, song chứi ba