Chương 11


Chương 6

Từ trong phòng đi ra, ông Lộc đảo mắt nhìn rồi cau có:
- Hừ! Vẫn chưa về! Thật là con với cái.
Chắp tay sau lưng ông bước tới đá vào cái thau hứng nước mưa bị dột ở góc nhà mồm rít lên:
- Đập ngôi nhà này để xây lại là vừa rồi.
Đang nhóp nhép nhai miếng cơm sau cùng, Lam bỗng nghe tiếng ông Trường vang lên:
- Nếu xây lại thì đây không còn là nhà của cha con tao nữa. Ai không ở được thì cút.
Ông Lộc nhíu mày:
- Ba nói vậy là sao?
Ông Trường cao giọng:
- Cha con bây cứ có chuyện mãi, tao bực lắm nhưng vẫn ráng chịu đựng vì đó là nợ, tao phải gánh tới hết kiếp. Tao chỉ yêu cầu mày đừng nói động đến cái nhà tao đang ở, vì nó không thuộc về mày.
Ông Lộc chợt ngọt ngào:
- Con nói thế vì muốn ba ở ngôi nhà khang trang sáng sủa hơn, nhà này cũ kỹ, ẩm thấp đâu có tốt cho sức khỏe.
Ông Trường khoát tay:
- Cám ơn! Nếu nghĩ đến sức khỏe lão già này, vợ chồng bây mau mau dọn về nhà mình mà ở. Ồn ào quá tao chịu hết nổi rồi.
Lam rụt rè đứng dậy rồi len lén rút vô phòng lòng buồn bã khi nghĩ đến phận ở... ké của mình. Cô đang phân vân không biết nên cho ba mẹ biết tình trạng của gia đình dì Thư không thì lại nghe Kiên gọi cửa:
- Lam ơi!
Cô làm thinh đợi Kiên gọi đến lần thứ ba mới bước ra. Mắt Kiên nheo nheo:
- Đã ngủ rồi sao?
Cô lắc đầu. Anh nói:
- Đang suy nghĩ vẩn vơ và buồn. Đúng không?
Lam im lặng. Cô nghe giọng Kiên bứt rứt:
- Em đừng để tâm những lời của ba tôi. Ông không ám chỉ em đâu.
Lam lí nhí:
- Cháu biết.
- Vậy thì tốt rồi, chúc ngủ ngon.
- Cám ơn chú.
Đóng cửa lại, Lam bỗng thấy mình khách sáo một cách ngớ ngẩn. Cô mở cassette và vùi mặt vào gối. Mùi thuốc lá từ trong tóc tỏa ra làm Lam xốn xang đến nghẹn thở.
Mẹ và dì Thư luôn dặn đi dặn lại phải tránh xa chú Kiên, có phải vì chú ấy có đôi mắt rất đa tình không? Nếu phải thì mẹ đừng lo lắng làm gì. Chú ấy đã có người yêu và xem con của mẹ như một con nhóc, vừa cù lần vừa quê mùa nhất thành phố.
Trong đôi mắt nâu có đuôi ấy, con chả là cái đinh gì đâu. Ngược lại con gái mẹ cũng chả ưa gì người đốt thuốc liền tay, khi nói chuyện không biết lúc nào thật, lúc nào đùa ấy. Tóm lại mẹ hoàn toàn yên tâm về chú Kiên, và chuyển sự lo lắng sang dì Thư là hợp lý nhất.
Lam chợt nghe dưới nhà có nhiều tiếng ồn ào, cô vội tắt cassette và lắng tai nghe.
Giọng ông Lộc và dì Thư quát to nhất:
- Khốn nạn! Mày đi đâu từ chiều đến giờ.
- Có nói không? Tao giết chết đấy đồ hư thân mất nết.
Lam thót ruột vì những tiếng xô đẩy, đổ, ngã của bàn ghế rồi tiếng Trâm Anh gào lên:
- Con muốn chết. Ba mẹ thích giết thì giết đi. Sống trong ngôi nhà này chết còn sướng hơn.
Ông Lộc gầm lên:
- Mất dạy, mày uống rượu với thằng nào rồi về đây chống đối tao hở?
Lam vội chạy xuống nhà. Cô thấy ông Lộc đang nắm ghì đầu Trâm Anh, Kiên lao vào đẩy ông ra, giọng anh gay gắt:
- Không được đánh nữa.
- Tao đang dạy con, mày đừng xía vào.
- Đây là cách trút giận, cách thể hiện quyền hành, chớ không phải cách dạy con.
Bà Thư nóng nảy:
- Chú chả có tư cách gì đển xen vào chuyện gia đình tôi hết.
Mặt Kiên lạnh Tấnh:
- Thật vậy sao?
Dứt lời anh hung hăng khoanh tay đứng chen ở giữa với vẻ thánh thức. Thái độ này làm ông Lộc chùn chân. Thay vì đánh Trâm Anh, ông ta mắng xối xả như đàn bà rồi hầm hầm về phòng đóng rầm cửa lại.
Bà Thư quát:
- Mày đến nhà thằng đàn ông đó phải không?
Đứng dựa vào tường, Trâm Anh cười nhạt:
- Mẹ muốn hỏi thằng nào, cứ nói đại tên đi.
Bà Thư nghiếng răng:
- Đồ con gái mất nết.
Lam chới với vì những từ nặng nề dì Thư vừa ném ra. Trong khi Trâm Anh tỉnh bơ trả lời:
- Cũng do cha mẹ dạy cả mà.
Bà Thư nhào tới định cho Trâm Anh một bạt tay thì bị Kiên ngăn lại. Anh lớn tiếng bảo:
- Lam đưa chị Anh về phòng.
Gật đầu một cách máy móc, cô ráng sức lôi Trâm Anh đi và phát hiện người chị ấy đầy mùi rượu. Thật đáng kinh ngạc và khâm phục vì hôm nay chị Anh dám nổi loạn.
Để chị Anh nằm lăn ra giường, Lam nhỏ nhẹ:
- Em làm nước chanh cho chị uống nhé!
Cô bước xuống bếp nghe Mai thì thầm vào tai:
- Trâm Anh... gan thật. Nhưng rồi đâu lại vào đó thôi.
Lam tròn mắt:
- Bộ chị Anh đã từng như vậy à?
- Ờ. Ít nhất là hơn một lần.
- Nhưng vì lý do gì?
Mai khịt mũi:
- Thì cũng vì tình yêu.
- Anh Thắng hả?
- Không phải. Mà thôi, chị không nhiều chuyện nữa đâu.
Lam ấm ức bưng ly nước chanh vào phòng Trâm Anh. Cô thấy Kiên ngồi phì phà thuốc, kế bên chị Anh đang ủ rủ gục đầu. Chả biết chú Kiên đã nói gì mà chị Anh khóc.
Lam ngập ngừng:
- Chị uống nước đi.
Quẹt nước mắt, Anh lắc đầu:
- Chị có say đâu.
Rồi cô lại khóc.
- Nếu say được thì đâu phải khổ như vầy.
Kiên dịu dàng khuyên:
- Anh không nên dằn vặt bản thân. Uống rượu chỉ là cách trốn tránh thực hiện. Đến khi tỉnh rồi buồn sẽ nhân lên gấp đôi, gấp ba đấy.
Trâm Anh lầm lì:
- Cháu sẽ uống nữa, nếu chú không cho cháu biết.
Kiên nghiêm giọng:
- Chú không có quyền đó. Anh muốn hiểu sao về chú thì tùy. Muốn say muốn tỉnh thì mặc.
Dứt lời, anh đứng dậy. Ngoắt Lam. Anh ra cửa, Kiên nói nhỏ:
- Tối nay em chịu khó ngủ với Trâm Anh.
Lam gật đầu:
- Dạ được. Chỉ sợ chị ấy không thích.
Kiên lại hơi nheo con mắt có đuôi:
- Em mồm mép lắm. Chả lẽ không có cách để Trâm Anh đồng ý?
Lam cắn môi ngó lơ chỗ khác. Cô có mồm mép cách mấy cũng thua miệng lưỡi của Kiên lúc này.
Trở về với Trâm Anh, Lam hỏi:
- Chị đói không em mua phở cho chị ăn?
Trâm Anh lắc đầu:
- Không. Em về phòng mình đi.
Lam phụng phịu:
- Ơ, chị đuổi em hở Trời mưa phòng em bị dột lạnh lắn, em thích ở đây với chị hà.
Trâm Anh cười gượng:
- Trò này chú Kiên bày ra phải không? Chị chả sao đâu, em về phòng mình đi.
Lam bước đến giường rồi ngồi xuống:
- Em đang muốn nói chuyện, chị cứ đuổi về hoài. Phải đối diện với mình mãi, em gần điên rồi.
Mặt cô xụ xuống buồn hiu:
- Dường như trong nhà này không ai thích em hết thì phải.
Trâm Anh kêu lên:
- Sao Lam lại nói vậy? Chị và anh Phi đều rất thương em.
Lam hếch mũi:
- Vậy tối nay em ngủ với chị nha!
Trâm Anh hất hàm:
- Em thích vì người khác lắm sao?
- Đâu có. Em thích người khác vì em hà. Chị có vì em không?
Không trả lời, Trâm Anh với tay lấy cái ví. Cô lôi từ trong ví ra một gói thuốc rồi châm lửa hút một cách điệu nghệ trước cái mồm há hốc vì ngạc nhiên của Lam
Cô cầm gói Thuốc lên:
- A, cho em hút với.
Giật gói thuốc lại, nhét vào gối, Trâm Anh hỏi:
- Em có bồ chưa?
Lam lắc đầu. Anh nói:
- Chừng nào có bồ, đau khổ vì hắn thì hãy hút. Còn bây giờ cứ ăn yaourt rồi lúng liếng mắt cho chết hết đàn ông con trai đa tình.
Thấy Anh có vẻ nguôi ngoai và chịu nói chuyện, Lam mơ màng hỏi:
- Làm cách nào để nhận ra một người đa tình hả chị Anh? Có phải từ đôi mắt của hắn không?
Trâm Anh lim dim mắt sau làn khói mỏng như sương:
- Chị không biết. Nhưng có lẽ do cái nhìn của hắn.
- Cái nhìn đó như thế nào?
- Bộ em định yêu một gã đa tình sao hỏi kỹ thế?
Lam xua tay:
- Oh, No! Chính vì sợ nên em mới tìm hiểu để tránh đó chứ.
Gạt tàn vào một hộp kem dưỡng da đã hết, Trâm Anh chép miệng:
- Một khi đã yêu, khó tránh lắm nhỏ à!
Lam cãi:
- Nhưng nếu mình đã ở thế thủ, em tin sẽ tránh được.
Trâm Anh bật cườ:
- Thế thủ là thế bị động khi bị tấn công bộ em quên sao?
Lam ngơ ngác:
- Nghĩa là sao chứ?
- Nghĩ là khi đã yêu, gã đó đa tình hay vô tình em cũng yêu tuốt.
Thấy Lam thừ người ra, Trâm Anh hỏi:
- Đang nghĩ tới gã nào phải không?
Lam vội nói:
- Làm gì có. Em đang tìm xem anh Thắng có điểm gì đặc sắc đến mức làm chị khổ như vậy?
Anh nhếch môi:
- Thắng chả là cái gì trong tim chị hết. Chẳng qua ảnh chỉ là lớp vỏ, chị cố giữ lấy để bọc những điều không có và cố mong nó thành sự thật.
Lam hoang mang:
- Vậy chị buồn ai mà hút thuốc, uống rượu?
Trâm Anh cao giọng:
- Buồn ai à? Chị không trả lời, được chứ?
Lam ấp úng:
- Xin lỗi! Em đã quá tò mò.
- Tò mò là bản chất của phe ta. Chị sẽ buồn nếu em không hỏi câu vừa rồi.
Lam chăm chú nhìn Trâm Anh, xem chị ấy tỉnh hay say mà nói những lời khó hiểu quá. Thật ra chị Anh rất tỉnh và đang trầm giọng:
- Trong nhà này, người hiểu được chị họa may có mình chú Kiên, nhưng lúc nãy chú ấy cũng đã bỏ mặc chị say tỉnh gì cũng được. Cuối cùng chú Kiên ác như ba mẹ thôi.
Lam dè dặt:
- Nhưng chú Kiên là người tốt không chị Anh?
- Sao em lại hỏi thế? Chú ấy đã làm gì em buồn à?
- Không có. Tại mẹ và dì Thư dặn em phải tránh xa chú ấy. Ở chung nhà mà cứ tránh né nhau thì kỳ quá!
Trâm Anh nhỏ nhẹ:
- Em thấy chú Kiên thế nào thì đối xử theo đấy. Quan niệm tốt xấu của người lớn không giống mình đâu.
Lam ôm gối nhìn Trâm Anh. Rõ ràng tồn tại trong chị ấy là hai con người. Bình thường thì hời hợt, nhút nhát, lúc có tí rượu vào thì sâu lắng, trầm tự Thật ra tính cách nào mới thật là của chị Trâm Anh? Chị ấy đau khổ vì ai? Những lời chị Anh nói với chú Kiên có nghĩa gì chứ?
Trâm Anh dụi đầu điếu thuốc, rồi cẩn thận đậy nắp hộp mỹ phẩm lại. Chắc chị ấy rất thường hút thuốc trong phòng, nhưng ở nhà không ai biết. Dì Thư gắt gao kiểm soát giờ giấc việc đi đứng của chị Anh hẳn phải có lý do, chứ không đơn giản vì muốn nhốt con gái vào lồng son như Lam tưởng.
Thái độ việc làm của chị Anh bữa nay là sự cố ý nổi loạn vì dì dượng ngăn không cho chị ấy tiếp tục quen với anh Thắng hay vì lý do nào khác nhỉ? Lam không hiểu nổi bà chị của mình. Cả chú Kiên, anh Phi và dì dượng, cô cũng không hiểu nốt.
Giọng Trâm Anh chợt vang lên:
- Nè nhỏ! Em chưa có bồ thật hả?
- Thật mà!
- Hồi bằng em, chị đã có mối tình đầu rồi đó!
Lam hỏi tới:
- Vậy người đó bây giờ đâu rồi?
Trâm Anh buồn bã:
- Chị đang muốn biết, nhưng ai cũng giấy hết. Thật ra yêu một người đâu có tội phải không?
Lam ngập ngừng:
- Em không biết
Trâm Anh nửa thật nửa đùa:
- Yêu đi để biết sướng biết khổ với người ta chứ
- Chị xúi bậy không hà. Mẹ dặn có quen ai phải lôi cổ về cho dì Thư xem giò xem cẳng. Nghe vậy em rét quá hết dám quen.
- Tại chưa tới lúc đó thôi. Nhưng nếu đã quen ai, tốt nhất đừng cho mẹ chị biết vội. Sẽ không có gì tốt đâu, vì thế nào bà cũng tìm bằng được khuyết điểm của hắn để chê.
Lam cười tươi:
- Nhân vô thập toàn. Chê thì chê, em đâu có ngại.
Trâm Anh nhìn cô:
- Chà, qua cách nói này chắc em đã chấm ai rồi. Có cần chị giúp đỡ gì không?
Lam lắc đầu thật nhanh:
- Em không có.
- Làm gì chối dữ vậy, chị đùa mà. Hừ, chị tự giúp mình còn chưa xong, nói chi đến giúp ai.
Lam nhìn lên trần nhà, cô trầm giọng:
- Chắc mối tình đầu của chị đẹp lắm?
- Đối với chị là thế, nhưng mọi người lại cho đó là mối tình điên. Khi đam mê, mấy ai dám vỗ ngực khoe mình tỉnh chứ.
- Nhưng tại sao hai người lại chia tay?
Trâm Anh nhún vai:
- Đã bảo đó là mối tình điên mà! Tỉnh rồi thì đường ai nấy đi. Nhưng em quan tâm đến làm gì. Hãy kể về anh chàng của mình đi.
- Em có ai đâu mà kể
- Thì tưởng tượng ra
Lam chợt đỏ mặt khi chợt nhớ tới chú Kiên và đôi mắt nheo nheo dễ ghét. Cô buột miệng:
- Anh chàng của em nhất định không được ghiền thuốc lá
- Còn gì nữa?
- Ít nói. Ít cười.
- Em thích những tên máu lạnh à?
- Không phải. Em ghét dân ba hoa lắm!
Trâm Anh kêu lên:
- Nhưng suốt buổi chỉ ngồi như cục đất thì chán chết. Nhất định em phải chọn cho mình một người hoạt bát, năng nổ, tháo vát giỏi giang trong mọi việc.
Lam xụ mặt:
- Người như thế đâu thèm ngó tới em.
Vuốt tóc Lam, Trâm Anh nói:
- Đẹp như em mà lo gì. Nhan sắc là cái vốn trời ban cho phụ nữ, bởi vậy chị không thèm học cao, đợi ba mẹ kiếm cho một tấm chồng giàu thế là quá tốt rồi.
Lam liếm môi:
- Tốt sao chị lại mượn rượu giải sầu, hút thuốc tìm quên?
Trâm Anh nằm xoải tay trên giường, giọng nghèn nghẹn:
- Tại chị không cam tâm khi cuộc đời toàn đưa tới cho chị những điều chị không mong đợi. Yêu một người, kết cuộc chả tới đâu. Phó mặc duyên số cho cha mẹ rồi cũng chẳng được gì. Sau Thắng sẽ là ai? Chị mệt mỏi rồi nên cảm thấy sợ khi tưởng tượng sẽ phải bắt đầu một mối tình giả dối với một người nào đó để được anh ta cưới làm vợ.
Lam ngỡ ngàng trước những lời của Trâm Anh. Chỉ vì một mối tình không trọn, chị ấy đã sống như thế nào? Thật khó tin được dì dượng lại đồng ý kiểu tìm hạnh phúc của chị Trâm Anh.
- Em ngạc nhiên vì sự hèn yếu bi quan của chị trước cuộc sống phải không? Chị là như thế đó. Em không hiểu được chị đâu.
Trâm Anh xoay mặt vào vách, Lam hiểu chị không muốn nói chuyện nữa. Cô cũng nằm im nghe tiếng côn trùng nỉ non, và nghe trong tóc mình mùi khói thuốc như gần như xa.