Chương 10

  Rốt cuộc Nhật Phượng cũng kiếm được cách vào nhà Thiên lúc anh đã đi làm, cô nhất định tìm gặp Nhã cho kỳ được.
Con bé Nguyệt ra mở cửa phải chưng hửng khi thấy Hoài Tú cười khoe hai chiếc răng mới thay to như hai tấm thớt. Con bé đẩy rộng cửa rào rồi bảo:
- Cô Phượng vào đây với con.
Vẫn theo thói quen cũ, Nguyệt chạy theo lăng xăng lít xít:
- Không có cậu Thiên, cậu Nhã gì ở nhà hết!
Hoài Tú nghênh mặt đáp:
- Em tới thăm bà ngoại mà! Bà ngoại ơi, bà ngoại!
Con bé xăm xăm chạy vào trong, bỏ mặc Phượng đứng chơ vơ ngoài sân. Nguyệt liếc cô một cái rồi cũng đi tuốt. Bỗng dưng Phượng bối rối, cô chẳng biết làm cách nào để gặp được Nhã khi anh chỉ cách cô có một tầng lầu. Tò mò cô bắt đầu nhìn xung quanh.
Lần trước Phượng mãi cãi tay đôi với Thiên, nên cô không có thời gian quan sát, ngôi nhà đồ sộ giàu có của anh.
Phải nói nhà Thiên quá rộng, khu vườn xung quanh rợp bóng cây ăn quả làm Phượng ngần ngại không dám bước đi. Cô dựa vào gốc nhãn nghe hoa thơm nhè nhẹ và nhìn những cái bông trắng ngà nhỏ li ti rơi đầy trên đất mà thầm mong Nhã xuất hiện.
- Cô Phượng ơi cô Phượng!
Phượng vội bước trở ra. Ngay lối đi vào nhà, cô thấy Hoài Tú đứng phụng phịu.
- Sao vậy Tú?
Con bé tỏ vẻ ấm ức:
- Bà ngoại đang có khách, bà ngoại nói con dẫn cô giáo vào thăm “Vườn địa đàng” của cậu Thiên, không thôi thăm tượng Phật Bà Quan Âm. Với lại bà ngoại bảo con mời cô Phượng ở lại ăn cơm cho vui.
Ngạc nhiên Phượng hỏi:
- Vườn địa đàng của cậu Thiên là cái gì? Nó ở đâu?
- Nó ở đây nè!
Vừa nói Hoài Tú vừa kéo tay Phượng đi tuốt ra sau. Hai người đi hết mấy hàng cây ăn trái thì mới tới một khoảng sân rộng được rào lưới cẩn thận, xung quanh rào cả trên nóc rào là những loại dây leo chằng chịt nhìn xa xa giống một ngôi nhà được kết bằng lá và hoa đủ màu. Chỗ thì hoa bim bim màu tím cà dịu mắt, nơi thì hoa huỳnh anh vàng duyên dáng rung rinh theo gió, có cả những lá trầu không to lớn vững chải bám sát cột sắt to tròn.
Nhật Phượng sững sốt:
- Trời ơi! Đẹp quá!
Cô lớ ngớ bước theo bé Tú. Con bé nhẹ nhàng đẩy cái cửa cũng bằng lưới ra rồi kéo Phượng vào. Ở đây ánh nắng chợt dịu hẳn vì day leo dàn nhau phiá trên đầu che phụ. Cô thích thú nhìn một chú thỏ bạch thản nhiên ngồi giương mắt hồng hồng với vẻ dạn dĩ khác xa lời người đời thường nói “nhát như thỏ”.
Bước thêm vài bước nữa, Nhật Phượng phát hiện ra không phải chỉ có một con thỏ mà còn nhiều con khác đang chạy quanh quẩn, với những chú sóc nâu mắt đen tròn, đuôi xòe bung ra tuyệt đẹp.
Một bên vách của khoảng vườn này là vách tường của ngôi nhà được đắp đá lồi lõm y như hòn non bo, trên đó một dòng thác nước đổ xuống rồi chạy lượn lờ trong các ngõ ngách của những tảng đá to nhiều hình thú đẹp mắt rồi lẩn khuất vào đâu đó tận cuối vườn.
Không khí mát dịu và thơm mùi hoa lài làm cô bâng khuâng. Phượng kéo Hoài Tú ngồi xuống bên tảng đá nhìn mấy con vịt Nhật Bản đủ màu đang rỉa lông dưới nước. Trên mặt hồ một bông súng nở bưng hết các cánh như khoe cái sắc đỏ tím đặc biệt của nó.
Ở đây đúng là một thế giới khác mà Phượng chưa bao giờ tưởng tượng tới:
- Cậu Thiên còn nuôi thỏ nè, sóc nè, gà sao nè, con ba ba nè, rồi con vẹt nữa… Ủa! Nó đâu rồi?
Như trả lời câu thắc mắc của Hoài Tú, một âm thanh chát chúa vang lên:
- Có khách tới chơi! Có khách tới chơi! Mau mau rót nước. Mau mau rót nước!
Hoài Tú khoái chí:
- Đó! Cô Phượng thấy chưa. Nó không phải là con chim bình thường, nó khôn như người ta ấy. Cậu Thiên nói nó là giống vẹt đặc biệt chỉ có ở Mã Lai.
Tự dưng Phượng bỉu môi:
- Cô không tin!
Hoài Tú không chịu, nó cãi lại:
- Thật mà! Không tin cô hỏi cậu Thiên đi! Vẹt của cậu Thiên còn biết hát nữa. Nó hiếm có nên mua mắc lắm. Cậu con nói mà!
Nhật Phượng gật đầu:
- Cô biết, con vẹt này giỏi y như cậu Thiên vậy đó!
Dứt lời mỉa mai, Phượng nhìn xuống chân mình, cỏ ở đây là loài cỏ lạ bé tí, mọc sát trên đất như một lớp nhung dầy màu xanh dịu mát. Trong “Vườn địa đàng” này hình như mỗi góc cây phiến đá đều được sắp xếp cẩn thẩn theo bố cục hẳn hoi. Hoa lạ, cỏ cây từng bụi, từng sắc, từng khóm chen chúc bên những hòn đá màu gan gà cứ lần lượt khoe mình dưới mắt Nhật Phượng khi cô bước qua, cho dù ghét Thiên cách mấy, cô cũng thầm khen anh có đôi mắt thẩm mĩ. Dẫu sao anh ta cũng là kiến trúc sư mà!
Ném một hòn sỏi xuống hồ cá, Nhật Phượng nhìn những vòng tròn từ từ lan rộng ra trên mặt nước, cô bặm môi do dự rồi hỏi:
- Ồ! Còn cậu Nhã ở đâu Tú?
Đang chạy theo con thỏ nâu, Hoài Tú dừng lại nói:
- Cậu Nhã ở trên lầu. Mình lên sân thượng thăm tượng Phật Bà rồi vào chỗ cậu Nhã chơi.
Thấy Nhật Phượng đứng tần ngần, Hoài Tú sợ cô không chịu, nó nắm tay kéo đi miệng tiá lia:
- Đi đi cô, phiá này nè!
Cuối “Vườn địa đàng” lại có một cánh cửa, hai cô cháu chui ra và Hoài Tú cẩn thận gài chốt cửa lại. Con bé lè lưỡi trước khi giải thích:
- Ai không nhớ gài chốt, cậu Thiên không cho vào vườn. Cậu khó tính lắm!
Phượng lom khom tránh những cành nhãn sà sát đất để theo Hoài Tú, tới một cầu thang xoắn ốc, con bé hăm hở leo lên:
- Đi đường này mình khỏi vào nhà. Cậu Thiên nói như vậy!
Dưới mắt Hoài Tú, cậu Thiên của nó là thần tượng, cậu Thiên nói cái gì cũng đúng, cũng phải, cũng hay. Trong đôi mắt mình Phượng không hiểu cô đã từng… thần tượng ai đến như thế chưa, nếu có chắc người ấy là Nhã. Phượng thầm đau đớn với ý nghĩ này. Suốt thời mới lớn cô luôn mơ tưởng và ao ước có một người yêu như Nhã, chính mong ước đó đã làm Phượng mê muội ngã vào vòng tay anh mà không nghĩ ngợi xa xôi gì cả.
Lên tới sân thượng, Nhật Phượng chưa kịp dừng lại nghỉ mệt thì chân cô bị thôi thúc phải bước tới vì cách bài trí đặc biệt ở đây.
Trước mắt Phượng là một Phật Bà Quan Âm bằng đá trắng, to cao gấp đôi người thường. Phật Bà đang nhìn cô với nụ cười từ bi độ lượng. Xung quanh đó là vô số phong lan, cây cảnh trong xanh tươi đẹp mắt không thua gì “Vườn địa đàng” dưới đất của Thiên.
Có lẽ trên đây là cõi niết bàn của ba mẹ, còn dưới đó là trần gian muôn màu của cậu con cưng, Nhật Phượng mỉm cười vì sự so sánh ví von của mình.
Cô chưa hề gặp bà ngoại của Hoài Tú lần nào. Nhưng theo lời Đan Tâm khoe thì mẹ chị ấy còn trẻ lắm, bà sống thỏai mái hiện đại vô cùng. Vì vậy khi nhìn thấy cảnh nhang khói, trầm hương còn thơm lừng nơi thờ phụng, Nhật Phượng khá ngạc nhiên, cô không tưởng tượng nơi mẹ của Thiên như thế nào.
Nhìn cây cảnh quẩn quanh một đỗi, cô rụt rè:
- Mình xuống phá cậu Nhã đi Hoài Tú.
Con bé gật đầu rồi chợt ngần ngừ:
- Sợ… cậu Nhã rầy quá. Hồi nãy con nghe chị Nguyệt nói cậu Nhã cũng đang có khách.
Tim Phượng thắt lại, cô hỏi tới:
- Ai vậy? Con biết không?
- Cô Anh Tiên, con ông Bình, bạn bà ngoại. Con ghét ông già “Xiberi” này lắm!
- Sao lại ghét?
Hoài Tú dẫu môi:
- Tại ông mời bà ngoại đi Vũng Tàu nên hôm sinh nhật con đâu có ngoại. Còn cô Ánh  Tiên á hả! Mỗi lần gặp con là nhéo hai bên má, đau muốn chết. Con cũng ghét cổ luôn!
- Bộ… bộ cô Ánh  Tiên thường tới thăm cậu Nhã lắm hả
Hoài Tú gật đầu:
- Lần nào mẹ cho tới nhà ngoại, con cũng gặp cô Ánh  Tiên nói chuyện với cậu Nhã hết. Hai người cứ ở miết trong “Vườn địa đàng” của cậu Thiên. Con vô chơi với thỏ con bị đuổi ra mới tức chứ! Thế nào con cũng mách với cậu Thiên.
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, con bé vỗ tay đánh bốp:
- Con biết rồi! Tại cậu Nhã hay nhéo má cô Ánh  Tiên, cổ đau quá thành ra nhéo lại con cho đỡ khổ chớ gì. Lần này gặp cổ con sẽ lấy hai tay bịt má lại, con chỉ đứng kế cô Phượng thôi thử xem cô Ánh Tiên dám nhéo không?
Nhật Phượng hơi rùng mình. Cô còn gặp Nhã để làm gì nữa chớ! Cô sẽ nói gì bây giờ, và chờ đợi để nghe ở Nhã những gì đây?
Không lẽ tất cả ở anh là giả dối, là độc ác? Nhưng cô có tội gì để anh lại đối xử như thế? Phải chăng vì cô đã lỡ ra rằng cô quá yêu và cần có anh trên đời, trong khi Nhã chỉ muốn mượn hình bóng cô để nhớ lại một mối tình từ lâu đã chết.
Không phải đâu! Người ta vẫn yêu thành thật một người giống người… xưa của mình mà! Nhã yêu cô chỉ vì cô giống chị Nhật Thu. Còn những cô gái khác, có lẽ vì xã giao nên anh phải tiếp xúc. Nhưng có nên gặp Nhã lúc này không?
Đặt hai tay lên vai Hoài Tú, Phượng nói:
- Bây giờ như vầy! Tú ở lại ăn cơm với bà ngoại, chiều mẹ qua rước. Cô Phượng phải về.
Dẫy nãy lên, Hoài Tú lăc đầu:
- Con không chịu! Cô chưa gặp bà ngoại con mà đã đòi về.
- Thì còn hôm khác… cô sẽ tới nữa…
Quen thói con cưng được chiều chuộng, Hoài Tú hăm dọa:
- Cô Phượng về con khóc liền!
- Nhưng bây giờ xuống nhà chớ, không lẽ cô với con ở đây hầu Phật hoài sao?
Hoài Tú đưa Phượng đi cầu thang dẫn vào bên trong nhà. Xuống tầng thứ hai, Tú chỉ vào một phòng to sát cầu thang rồi nói nhỏ:
- Cậu Nhã ở trong đó!
Phòng khép hờ cửa, cô nghe có tiếng nhạc và tiếng cười khúc khích vang ra. Tê tái cả lòng Phượng nhắm mắt bước bừa xuống, cô loạng choạng hụt chân té bổ về trước. Hoài Tú hoảng kinh hồn viá la toáng lên khi thấy Phượng lăn long lốc:
- A… Ba ngoại ơi! Bà ngoại, cô Phượng té…
Nghe Hoài Tú la, Nhật Phượng gượng ngồi dậy, nhưng chân cô đau quá, Phượng đành ngôi dựa vào tường, lòng thầm gọi tên Nhã…
Ngồi nhâm nhi ổi một mình giữa khoảng vườn nhỏ sau nhà, Phượng ấm ức nghĩ tới Nhã. Thái độ cố tình lạnh lùng xa lạ của anh khi cô té hôm qua, cho Phượng biết anh đang giận cô. Phượng khe khẽ lắc đầu. Sao thế nhi? Lẽ ra cô giận mới đúng, vì anh đang bên một cô gái khác mà! Nhật Phượng nuốt vội miếng ổi khi chợt thấy Thiên bước ra vườn và đi về phiá mình. Phượng lầm bầm ngạc nhiên:
- Oan gia đi đâu vậy kìa?
Định tránh mặt chỗ khác, nhưng vừa đứng dậy cô đã nhăn mặt vì cái chân bị bong gân buốt thốt lên:
- Uí da!
Liếc về phiá Thiên, Phượng bồi thêm:
- Thấy ghét!
Thiên làm như không nghe giọng chanh chua của cô, anh tự nhiên ngồi xuống kế bên châm chọc:
- Hôm qua về tới nhà, nghe mọi người, nhất là Nhã kể chuyện Phượng té từ tầng hai xuống dưới đất mà ê ẩm cả mình, tôi vội chờ sáng để thăm Phượng ngay. Trên đường đến đây tôi tưởng tưởng sẽ gặp cô nằm ngay đơ trên giường, người mềm như chuối, răng thì cái cứng cái lung lay. Ai có ngờ! Quả thật Phượng có sức khỏe kinh người và giả đò cũng thuộc bậc sư
- Cái gì? Ai giả đò thuộc bậc sư?
Điềm nhiên cầm một miếng ổi chấm vào chén muối ớt, Thiên cho vào miệng cắn một miếng nghe dòn tan, Anh trả lời:
- Cô chớ còn ai! Tôi nghe bé Tú nói lúc té, cô xỉu lên xỉu xuống đến nỗi thằng Nhã phải bế cô lên quay ba bốn vòng như nhảy valse rồi làm… hô hấp nhân tạo cô mới chịu tỉnh dậy mà. Như vậy không phải giả đò thì giả bộ giả ngây, giả vờ.
Nhật Phượng đanh đá:
- Tôi giả gì mặc xác tôi. Nếu đến đây để nói những câu trơ trẽn như vậy, tốt hơn hết là đừng đến. Tôi đâu có mong anh, sao anh thích làm phiền người khác quá.
Cắn thêm một miếng ổi nữa, Thiên nhăn mặt chê:
- … Chua thật!
- Chua mới vừa với anh! Người chuyên môn nói lời cay độc và dối trá.
Gật gù, Thiên chớp mắt:
- À! Té ra cô cũng tinh ý đấy chứ!
Không đợi Phượng xen vào, anh nói tiếp:
- Cô biết tôi cay nên cô cố tình chua cho xứng đáng với tôi phải không?
Làm như không nghe câu vừa rồi của Thiên, Phượng lạnh lùng:
- Anh tìm tôi có việc gì vậy?
- A! Dĩ nhiên là việc thăm bệnh.
Bĩu môi, Phượng dài giọng:
- Thăm kiểu anh chỉ làm người ta bệnh thêm vì tức.
- Tôi lại thấy trái lại ấy chớ. Chứng cớ là người được tới thăm nãy giờ hầm hừ cứ cãi với tôi. Rõ ràng phương pháp “dùng độc trị độc” áp dụng với Phượng thành công chín mươi chín phần trăm. Trời đã giúp cô biến đau thương người này thành thù hằn kẻ khác. Càng hận ăn càng nhiều, nhờ vậy mau hết bệnh.
- Trời ơi! Anh còn “xỉn” không mà nói năng lộn xộn, tôi không hiểu gì hết vậy!
- Làm gì có chuyện “xỉn” khi thăm bệnh.
- Vậy anh muốn gì?
- Lẽ ra câu này tôi hỏi Phượng mới đúng. Tôi định hỏi Phượng muốn gì mà tới nhà tôi. Rồi đi lên lâu thượng, lầu hai, lầu một chi vậy, để… nhồi máu cơ tim mà té lăn lông lốc như trái banh từ trên xuống đất?
- Chuyện của tôi anh hỏi làm gì?
Nhếch mép cười rất dễ ghét, Thiên bắt bẻ:
- Tôi phải hỏi chứ! Lỡ như hôm qua cô vỡ tim chết ngay trong nhà, thì chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Dám gia đình cô sẽ nghĩ rằng cô chết vì tôi mới vắng mặt có một tuần lễ, cô nhớ quá chịu không nổi đành tìm đến thăm, tuốt tận trên lầu…
Phượng bực tức:
- Anh đừng nói xàm nữa!
Thiên nhìn như xoáy vào mắt cô, giọng nghiêm lại:
- Tôi chẳng hề nói xàm vì có người đã dựng chuyện như vậy
- Ai?
- Hừ! Cô làm sao đủ sức chịu đựng để nghĩ ra là ai? Nhưng đúng là anh ta đó! Anh ta… “bán cái” cô cho tôi, vì anh ta ghen hay thật lòng anh ta muốn vậy, thì cũng tổn thương đến tình cảm của tôi.
Phượng khó chịu:
- Anh tự đề cao mình quá. Tôi không nghĩ Nhã tệ như thế!
- Cô cũng còn mê muội tôn sùng người xảo trá đó dù hôm qua đã té đau suýt chết à. Thôi thì chuyện đó cuả cô, tôi không cần quan tâm đến, điều tôi muốn trách Nhã là tối hôm qua có mặt người… yêu của tôi, mà anh ta cố tình oang oang mồm xướng lên rằng cô là … là… bồ tôi.
Nhật Phượng nóng cả mặt, cô bênh vực Nhã:
- Anh không biết ngượng hay sao? Việc gì anh Nhã phải nói thế khi ảnh thừa biết tôi… tôi… đâu có chút tình ý gì với anh.
Bỗng dưng cô nghẹn ngào, hít hít mũi Phượng phân bua.
- Tôi muốn gặp Nhã để nói chuyện rất quan trọng. Nhưng vì anh nên ảnh đâu thèm tới nhà Hoài Tú nữa. Rồi cũng vì hộp Chocolat mắc dịch của anh nữa, ảnh làm sao tới nhà tôi được. Có mấy lần tôi muối mặt đến gặp con bé Nguyệt ở cổng, nó lạnh nhạt bảo rằng: “Cả cậu Nhã lẫn cậu Thiên đều đi vắng”. Muốn vào được tận “Vườn địa đàng” của nhà anh, tôi phải đi với Hoài Tú thôi.
Thiên nhếch môi:
- Gặp Nhã vội như thế… đó cái cầu thang của cô cũng chẳng giải quyết được gì, đã vậy còn khổ lây qua người khác. Phiền quá!
Phượng tự ái:
- Phiền sao anh đến đây chi nữa? Không lẽ để mắng vốn tôi những lời anh Nhã nói. Xin lỗi! Tôi không ngốc để phải trở thành nạn nhân của anh đâu. Thú thật, tôi hiểu không nổi con người anh, nhưng tôi hiểu được lối sống Tây Mỹ vô đạo đức của anh.
Mặc cho Thiên ngỡ ngàng vì câu hơi nặng của mình, Phượng hửng hờ lên giọng:
- Chính anh là nguyên nhân để Nhã nghi ngờ tình cảm tôi dành cho ảnh, nếu không thì tới giờ này ảnh đâu có giận tôi. Còn nữa, tại sao anh nói với anh Trung là Nhã hay đến nhà Hoài Tú để tìm tôi. Đàn ông như anh tôi xem còn thua mấy bà hàng vịt.
Dứt lời Phượng hất mặt sang chỗ khác, Thiên giận điên lên, anh nắm vai cô kéo mạnh:
- Này! Đừng hỗn nha cô em. Coi chừng ăn bộp tai bây giờ.
Nhật Phượng hết viá trước nét mặt giận dỗi của Thiên, cô cố cựa người ra khỏi đôi tay cứng như hai gọng kềm, nhưng không được khi Thiên kéo sát Phượng vào mặt mình, giọng anh đanh lại.
- Tôi chưa thấy ai ngốc như cô, chẳng hiểu Nhã có bùa ngãi gì mà cô mê mệt dữ vậy. Cô không tin tôi đã đành, cô lại không tin cả Nhật Trung rồi quang xiên lên mặt hạch hỏi tôi những điều thật buồn cười. Buồn cười nhất là việc cô nghĩ tôi lợi dụng mỗi cơ hội có được để nhảy vào quyến rũ cô. Cô thử nhìn lại mình xem đáng giá là bao mà làm cao đến thế. Hừ! Đừng bao giờ cho rằng người ta tốt với mình là có mục đích nhé bé con. Tôi nói cho mà biết, Nhã chẳng hề yêu cô đâu. Nó định tiến tới hôn nhân với Ánh Tiên đó!
Phượng rít lên:
- Anh nói dối!
Thiên thô bạo đẩy Nhật Phượng ra:
- Tin hay không mặc xác cô, nhưng đề nghị cô nhắn chuyện này với Nhật Uyên dùm. Tôi hy vọng chị cô già đời từng trải sẽ hiểu rõ bề trái anh chàng việt kiều thích tỏ tình bằng cách tặng hoa hồng này hơn cô.
Dứt lời Thiên đứng dậy để Mặc Nhật Phượng ngồi thừ ra chiếc xích đu. Những lời anh vừa nói ra làm Phượng choáng váng. Linh tính cho cô biết hình như Thiên không nói dối, cô chẳng hy vọng gì nữa rồi. Nhưng tại sao kỳ vậy? Cô chẳng hiểu gì cả.
Hốt hoảng Phượng gọi:
- Anh Thiên!
Vừa gọi cô vừa gượng đứng lên, vì vội vàng nên Phượng loạng choạng suýt té. Thiên nhanh nhẹn chộp tay cô kéo lại, giọng mỉa mai:
- Thế nào? Tôi sẽ giúp được gì cô đây?
Nhật Phượng không trả lời. Cô nhìn anh đột ngột, hình như câu mỉa mai vừa rồi không có nghĩa gì với cô hết. Suốt đêm qua nằm trằn trọc với cái chân nhức, Phượng cố nghĩ ra trăm phương ngàn cách để giữ Nhã nếu như chuyện tình cảm… hai người có trắc trở vì gia đình cô không đồng ý với lý do trước đây Nhã đã từng yêu Nhật Thu. Đau đớn là Phượng không hề nghĩ sẽ mất Nhã vì anh đi cưới vợ. Nếu anh phụ bạc thì cô sẽ làm cách nào để giữ anh đây? Trời ơi! Cô không thể ngờ.
Giọng lạc đi vì xúc động, cô ngớ ngẩn hỏi:
- Tại sao vậy anh Thiên? Anh nói đi!
Vẫn thái độ lừng khừng độc ác. Thiên cắc cớ hỏi lại sau khi đã cười nửa miệng:
- Phượng muốn hỏi tôi cái gì nào?
Nhật Phượng nhỏ nhẹ xuống nước:
- Nói về anh Nhã? Nói đi, anh nói đi. Có thật là ảnh sẽ cưới con nhỏ đỏng đảnh có gương mặt tròn như chiếc dĩa ấy không?
Thiên gật đầu:
- Thật chín mươi lăm phần trăm. Nó vừa tuyên bố hồi tối nay trên bàn cơm. Nhã còn trịnh trọng nhờ mẹ tôi đại diện cho gia đình nó. Nếu đêm qua trời đừng mưa to tôi đã tới cho cô biết rồi.
Phượng mím môi cô đùa để ngăn nổi đau:
- Anh tốt bụng dữ vậy!
- Tôi không tốt bụng như cô nghĩ đâu! Trái lại tôi chơi xấu bạn nữa là khác. Trước đây đã có lần tôi nói về Nhã, nhưng Phượng không tin. Lúc nãy tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần nghe… chửi. Không ngờ Phượng chửi sớm quá, chửi trước khi tôi bảo rằng thằng bạn vàng của tôi sắp cưới vợ. Ấy cha! Phượng chửi mới thảm làm sao. Tôi thề từ giờ trở đi sẽ không khi nào ăn thịt vịt.
Biết Thiên mắc mỏ, Phượng vẫn chịu khó ngồi nghe những lời ấy như mưa rơi trên lá. Có thấm vào đâu với nỗi đau buốt nhói như ai cắt trái tim cô.
Nhật Phượng ướm lời trước:
- Tôi không tin rằng anh Nhã yêu Ánh Tiên.
- Đúng! Hiện tại Nhã không hề yêu ai hết. Trước đây tôi luôn nghĩ là hắn yêu cô, nhưng thật ra tôi lầm. Từ khi bị người yêu đầu tiên phụ bạc Nhã đâm ra hận đời, hận đàn bà. Tình yêu với hắn chỉ là trò đùa, và hắn cứ thế mà chơi. Nhã hận cả gia đình người yêu cũ. Hắn hứa sẽ trả thù…
Nhật Phượng lắp bắp:
- Anh nói cái gì?
- Tôi nói Nhã hứa sẽ cho cô bồ cũ hưởng đòn thù cho xứng đáng.
- Nghĩa… là sao chứ?
Thiên lắc đầu:
- Tôi không biết! Cũng tiếc là tôi chưa bao giờ được gặp cô nàng… “thu hạt dẻ” ngày xưa của Nhã. Có dịp gặp chắc tôi sẽ nói để cô ta đề phòng…
Đưa tay chùi nhẹ những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, Phượng tựa hẳn người vào lưng xích đu. Chiếc ghế con đứng yên dưới sức nặng của cô và Thiên sao Phượng vẫn có cảm giác lắc lư chao đảo đến chóng mặt.
Giọng Thiên vẫn vô tình vang lên:
- Tôi biết Nhã trả thù tình yêu bằng các cuộc tình hờ, vừa để mua vui vừa để vuốt ve tự ái. Bẵng đi một dạo hắn không đến thăm Phượng, khi tôi nhắc, hắn chỉ trầm ngâm bảo rằng: Tội nghiệp! Phượng ngây thơ lắm… tao không nỡ…
Phượng tê tái lòng. Em hết ngây thơ rồi Nhã ạ! Té ra là như thế, em hận anh, em hận anh suốt đời!
- Nhưng sau đó Nhã lại đến nhà Đan Tâm thăm cô. Lúc này tôi mới phát hiện ra hắn yêu cả Nhật Uyên. Tôi nghe con Nguyệt nhắc tên Nhật Uyên nhưng chưa gặp lần nào, có điều tôi tin chắc cô ta là chị Phượng vì Uyên đi cái cúp có dán quả tim màu đỏ ở vế sau. Quả thật tôi không hiểu nổi Nhã.
Nhìn gương mặt ngơ ngác, bơ phờ của Nhật Phượng, Thiên chợt thở dài:
- Anh ta là kẻ bệnh hoạn, tôi nghĩ là như vậy. Vì đàn ông mà cứ đeo mãi một nỗi hận như thế quả là bất thường.
- Anh ta đã chọn cho mình một bà vợ, như vậy là bình thường rồi! Có tôi mới là kẻ bệnh tưởng, bao năm ôm ấp một bóng hình không có thật.
- Nhã lấy vợ hay đang chọn viên đá đầu tiên đặt nền móng làm ăn ở Việt Nam, điều đó chỉ có anh ta hiểu rõ nhất. Tôi tin chắc nếu Ánh Tiên không phải là con ông giám đốc công ty vàng bạc đá quý, thì khó có bao giờ Nhã thèm ghé mắt liếc đến cô ta. Tình yêu với hắn chỉ là một phương tiện để kiếm tiền. Dù Phượng buồn khổ cách mấy, nguyền rủa miệng mồm… hàng vịt của tôi cỡ nào, tôi cũng mừng vì đã nói được với cô những điều tôi muốn nói. Còn tin được tới mức độ nào tùy ở Nhật Phượng.
- Tôi muốn gặp Nhã một lần, anh có thể giúp tôi không?
Thiên ngần ngừ:
- Chừng nào?
- Càng sớm càng tốt!
- Tôi sẽ cố gắng với một điều kiện…
- Anh cứ nói đi!
Thiên nói một hơi:
- Chuyện riêng của hai người giải quyết như thế nào, tôi không biết. Nhưng Nhật Phượng phải hứa không được nhắc đến tôi trong mọi tình huống. Chẳng phải tôi sợ việc đối chất đôi co đâu, vì đàn ông thì khó có chuyện đó. Phượng phải hiểu rằng, tôi không khoái phải đáp trả lại thằng bạn quý báu của mình chỉ vì một câu chửi thề của nó.
Phượng gật đầu:
- Anh an tâm. Tôi hứa không nhắc đến tên anh. Vậy bao giờ tôi gặp Nhã?
- Chậc! Phải đợi hắn đi Vũng Tàu về mới tính được.
- Đi Vũng Tàu! Ảnh thường đi Vũng Tàu lắm phải không?
Ngạc nhiên trước thái độ quýnh lên cuỷa cô, Thiên gật đầu rồi hỏi:
- Tuần nào Nhã cũng có mặt ngoài đó hai đến ba ngày, có gì không ổn sao?
- Kh…ông! Kh…ông!
Đưa tay ôm đầu Phượng gục xuống trên lưng ghế xích đu. Thiên lo lắng gọi nhỏ:
- Nhật Phượng!
Thấy cô làm thinh, anh hứa hẹn:
- Đừng nôn nóng. Nhã về tới là tôi cho Phượng hay liền… cô mệt phải không? Tôi cũng dở thật! Lẽ ra khoan nói…
Nhật Phượng ngước mắt nhìn Thiên:
- Anh có biết Nhã ra Vũng Tàu làm gì không?
- Ờ thì công việc làm ăn mà! Tôi nghe nói Nhã hùn hạp mua một miếng đất ở Bãi Sau, hắn định mở cơ sở buôn bán ngọc trai, cái nghề đã giúp hắn phất lên ở Canada.
Phượng nuốt nước bọt, cô khó khăn cất lời:
- Chỉ như vậy thôi sao?
- Cũng có thể anh ta có một vài cô bồ ở ngoài. Chuyện đó với Nhã là bình thường mà!
Thiên chợt nhíu mày:
- À! Nếu tôi nhớ không lầm thì cô Thu ngày xưa của Nhã đang sống ở Vũng Tàu. Anh ta có nối lại nhịp cầu không, ai mà biết.
- Anh là bạn từ hồi để chỏm mà lại không biết nhiều về Nhã, nghĩ cũng lạ.
Bật cười ha hả, Thiên hơi chế giễu:
- Bạn bè xa nhau lâu quá tình nghĩa cũng phai lạt. Tôi không biết nhiều về Nhã cũng đâu có gì lạ. Có là là Phượng yêu mà hoàn toàn mù tịt về người mình yêu đấy chứ!
Thấy cô sa sầm nét mặt, anh vội giả lả:
- Đúng ra khó biết được con người thật của Nhã làm vì có bao giờ anh ta nói thật? Nhã làm việc gì cũng có mục đích, kể cả khi yêu. Hôm nay kể hết về Nhã cho Phượng nghe tôi thấy nhẹ lòng. Không thì tôi sẽ ân hận suốt đời vì đã có lần tôi đồng tình cho hắn tán tỉnh cô.
Phượng nhếch môi:
- Đàn ông các anh lúc nào cũng nói nghe đàng hoàng lắm, nhưng thực chất là cá mè một lứa. Ai cũng sẵn sàng hạ bạn bè xuống để tôn mình lên.
- Lại quơ đũa rồi! Cần gì phải hạ bạn bè xuống? Ít ra tôi cũng hơn Nhã vài ba điểm chứ!
- Phải! Anh hơn Nhã ở chỗ đã có một đời vợ, nhưng vẫn ung dung lượn lờ để làm khổ các cô gái nhẹ dạ khác.
Nhìn Phượng bằng đôi mắt chế nhạo. Thiên mai mỉa trả đũa:
- Có lẽ tới lúc tôi phải về rồi! Cô moi hết những điều cần biết ở tôi, và cay cú trả lại những cái đã biết… trật lất về tôi. Cám ơn cô nhắc khéo rằng tôi từng có một đời vợ. Nhớ nè! Tôi lượn lờ trêu ghẹo các cô gái nhẹ dạ nào khác, chớ với cô thì dứt khoát thì tôi không… thèm. Cô cả tin và ngốc quá. Tôi chê!
Đứng dậy Thiên nghiêng người hài hước:
- Ráng hiểu cho hết những lời gà vịt này nhé! Chắc sẽ làm cô đau, nhưng có khôn mới nên khôn em gái à! Chào, chúc mau hết khập khểnh.
Tức muốn ướt hơi vì lời nói như chém vào đầu của Thiên, Nhật Phượng vẫn cố hỏi:
- Nhưng anh sẽ giúp tôi gặp Nhã chứ?
Hơi nhướn đôi lòng mày lên một chút, Thiên nói gọn lỏn:
- Tất nhiên!