Chương 21

Ba ngày liền, tôi vẫn không đủ can đảm đến “đằng kia”. Không biết đằng ấy bây giờ ra saọ Tôi thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm. Mỗi lần giật mình như thế là tôi không thể nào dỗ giấc ngủ lại được.
Trong những lần mất ngủ như vậy, tôi chỉ còn cách ngồi dậy nhìn ra sông với những suy nghĩ kỳ quặc.
- Tôi đã làm gì? Tại sao lại làm thế?
Và sau đó là tôi lại thẫn thờ. Mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ, mỗi lần cân nhắc là mỗi lần tôi bức rức, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên dọ Nhắm mắt lại là tôi thấy chiếc roi của cha, nụ cười khinh thị của dì Tuyết, cái lưỡi liếm mép của thằng Kiệt. Tôi tự nhủ:
- Ta đã hành động đúng, vì dù sao họ cũng không tốt lành gì.
Đó là những người tội lỗi! Lúc xưa tôi nghĩ như vậy, nhưng bây giờ? Thái độ hung dữ của cha sẽ gây ra chuyện gì? Mỗi sáng thức dậy đầu óc tôi lại căng thẳng. Mỗi ngày mắt tôi đều quét ngang qua mục thời sự xã hội hàng ngàỵ Nếu có đọc thấy tin cha giết dì Tuyết tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng tôi lại sợ. Con báo đen giết người không run taỵ Nhưng cho đến nay đọc hết tờ bào tôi vẫn không thấy tin gì lạ ba ngày yên lặng trôi quạ Hảo không đến tìm, Như Bình cũng chẳng đến. Sự yên tĩnh bất thường khiến tôi lo ngạị Phải chăng đó là một con sóng ngầm. Ngày thứ bốn, không chịu đựng được nữa, tối hôm ấy tôi sang nhà chạ
Người ra mở cổng vẫn là cô Lan. Đôi mắt cá tàu của nó mở to khi nhìn thấy tôị Tôi hỏi:
- ông chủ có ở nhà không?
- Dạ có.
Lan mở miệng định nói điều gì, nhưng lại thôị
Bước vào phòng khách, không khí trong phòng thật nặng nề. Không một bóng người, chiếc máy hát từ ngày Mộng Bình vào bệnh viện không được ai đụng tớị Tôi đứng yên một lúc rồi bước về phía phòng chạ Hành lang dài yên lặng, nhưng căn phòng hai bên đóng kín cửạ Đứng trước phòng cha tôi gõ hai tiếng vẫn không nghe tiếng trả lờị Tôi đẩy cửa bước vào, gian phòng tối om om. Đứng một lúc, tôi quay lưng định đi đến phòng Như Bình, nhưng vừa bước đến cửa thì có tiếng cha bên trong gọi giật ra:
- Y Bình, vào đây!
Tiếng gọi của cha làm tôi giật mình. Tôi quay lại, ánh đèn bật sáng. Cha đang ngồi trong góc phòng nhìn tôi với đôi mắt dò xét:
- Khép cửa lại, đến đây con!
Tôi cài cửa lại, xong đến ngồi đối diện với ngườị Cha trông ốm hẳn và buồn lạ lùng, yên lặng một lúc, người nói:
- Cho cha biết địa chỉ gã đàn ông đó đi!
- Dạ chỉ
- Địa chỉ của thằng tình nhân của dì Tuyết.
à! Tôi hiểu rồị Nhưng có nên nói với cha địa chỉ của gã Ngụy không? Thái độ lầm lầm lì lì của cha làm tôi lo ngạị Rồi cha sẽ làm gì? Nếu tôi nói ra hậu quả sẽ ra saỏ Những câu hỏi cứ lẩn quẩn trong óc tôị Tôi đáp:
- Con không biết!
- Không biết thật à?
Cha nhìn thẳng vào mắt tôị Tôi biết người hiểu tôi nói dốị Hút hơi thuốc, nhả khói ra, cha ra lệnh:
- Y Bình, con biết gì cứ nói hết cho cha nghe đi!
Tôi cắn môi:
- Con chỉ biết là dì Tuyết có người tình như vậy thôi!
- Hừ! Con định dối cha nữa à? Thế đến bao giờ con mới nói cho cha biết hết sự thật?
Lòng tôi ngập đầy những ý định mâu thuẫn. Có nên nói hết sự thật ra không? Như thế cha sẽ làm um sùm, rồi việc sẽ đi đến đâủ Lời nói của Hảo vẫn còn vang bên tai: “Cô nên nhớ rằng, bao nhiêu đó đủ rồi, đừng làm quá lố không hay đâu”. Cúi đầu xuống, tôi không biết làm gì hơn là xoa đôi tay vào nhaụ Giọng cha vang lên:
- Con đã mất bao nhiêu ngày theo dõi dì Tuyết thế?
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt chạ Một khoảng thời gian ngắn ngưng đọng lạị Cha gật gù:
- Cha hiểu con, thủ đoạn của con cũng độc thật, báo con có khác.
Báo con? Tôi là con báo nhỏ à? Con gái của Lục Chấn Hoa! Tàn nhẫn không kém gì cha! Đang lúc tôi đang rối rắm thì có tiếng động lớn ở phòng bên cạnh, tiếp theo là những tiếng la hét của dì Tuyết, nhưng đã lạc giọng:
- Lục Chấn Hoa! Mày mở cửa ra! Mày là đồ chó, đồ mất dạy! Mở cửa cho tao ra!
Tôi đưa mắt nhìn cha, khói thuốc tỏa mờ che mặt, người vẫn lạnh lùng. Tiếng của dì Tuyết vẫn gào:
- Lục Chấn Hoa, mày là đồ chó, đồ hèn, chỉ biết nhốt đàn bà con nít, chứ chẳng làm nên trò trống gì cả.
Lời của dì Tuyết như gào trống không, vì những tiếng chửi rủa giận dữ không làm cha xúc động chút nàọ Tôi hỏi:
- Dì Tuyết sao thế?
Cha lạnh lùng:
- Cha đã nhốt mẹ con nó lại, cho chết đóị
Mẹ con nó đây là dì Tuyết và thằng Kiệt, tôi rùng mình:
- Thế cha đã nhốt họ bốn ngày không cho ăn uống à?
- Ừ! Tao định để nó chết đóị
Tôi tròn xoe mắt nhìn cha, mồ hôi lạnh toát ra lưng, tôi chưa biết phải phản ứng thế nào thì giọng dì Tuyết lại vang lên, lần này không còn hung dữ nữa:
- Lục Chấn Hoa! Anh cũng là người, anh cũng có trái tim, sao lại nhốt tôỉ Mở cửa tôi ra!
Tôi không chịu nổi, đứng lên vừa định khuyên cha thì cửa mở tung ra, Như Bình xông vào, thấy tôi nó ngẩn người ra một chút, rồi bước về phía cha nài nỉ:
- Cha! Cha tha cho mẹ con đi! Đừng làm mẹ con chết. Cha! Cha, tội nghiệp mẹ con mà!
Vừa nói, Như Bình vừa khóc. Nàng ốm và xanh hơn trước nhiềụ Đôi mắt sâu hẳn vào trong:
- Con van cha! xin cha tha cho mẹ con đi! Tha một lần này thôi cha!
Cha quát:
- Đi! Đi! Đi! Tao bảo mày đi! Mày mà còn lén đem thức ăn mỗi tối cho mẹ mày nữa thì tao nhốt luôn cả mày!
Như Bình vẫn khóc:
- Cha nỡ để mẹ con chết đói saỏ Thả họ ra đi cha!
Đột nhiên, Như Bình quay sang nắm lấy vạt áo tôi nói:
- Y Bình, Y Bình xin hộ cha giùm tôi đi!
Tôi bối rối tháo tay Như Bình ra, bỏ đi nơi khác. Như Bình úp mặt vào lòng bàn taỵ Tôi chịu không được nói:
- Cha! Cha tha cho họ một lần này đi cha!
Cha bảo tôi:
- Con mà cũng mềm lòng được nữa à? Y Bình, con không nên như vậy, sao phải nhọc sức tố giác rồi bây giờ lại xin thả Bây giờ để cha cho con thấy, cha sẽ đối xử như thế nào với lũ người thối tha nàỵ
- Nhưng cha không có quyền bỏ đói họ, luật pháp không cho phép cha làm chuyện đó.
Tôi không hiểu có phải tôi thật tình lo sợ cho cha bị tội hay chỉ vì mềm lòng. Cha chau mày:
- Phạm pháp à? Phạm pháp thì phạm pháp! Vậy chứ nó ngoại tình như vậy pháp luật có trừng phạt nó được đâủ
Cha nói rất to nên có lẽ dì Tuyết nghe được. Tiếng khóc lạc giọng lại vang lên:
- Lục Chấn Hoạ ông có giỏi thì bắt cả hai đi chứ làm gì chỉ ghen bóng ghen gió rồi bắt nhốt tôi thế nàỷ Tôi lấy trai bao giờ. Ai thấỷ ông chỉ nghe lời con điếm con mà hành hạ tôi, ông mù à?
Cha vẫn thản nhiên, Như Bình quỳ dưới chân người khóc thảm thiết. Những lời chửi rủa của dì Tuyết càng lúc càng thô tục. Có lẽ nói quá lâu mà chẳng ai trả lời nên bà ta tức, cuối cùng bà khóc òa lệ:
- Lục Chấn Hoa, mày là thằng tồị Mày già rồi bước đi không muốn vững mà lại cấm tao ngoại tình. Có giỏi thì mày đến gặp Ngụy đi, sợ mày đến đấy bị nó đập gãy xương thôị Ngay thằng Hảo mà mày đánh còn không lại, vậy mà còn làm phách. Mày già rồi, mày biết chưa!
Đôi mày chau lại, những tia mắt giận dữ lóe lên. Mỗi lần dì Tuyết nhắc đến tên Hảo là gương mặt ông căng thẳng thấy rõ. Một lúc có lẽ không chịu nổi, ông hét Như Bình:
- Bảo mẹ mày câm mồm, tao đập chết bây giờ!
Như Bình vẫn quỳ dưới đất, nét mặt sợ hãi, tiếng chửi rủa của dì Tuyết vẫn vang dộị Cha bực mình đi tới đi lui, một lúc ông ngừng lại bên cạnh bàn, kéo hộc tủ ra, một vật gì màu đen lòi ra ngoàị
Tôi đưa mắt nhìn kỹ, bất giác tôi giật mình. Đó là khẩu súng lục rất quen thuộc, đó là vật tùy thân của cha mười mấy năm về trước. Như Bình hoảng hốt hét lên, rồi nhảy lại chụp cha, tôi cũng lên tiếng can ngăn:
- Đừng dùng súng cha!
Có lẽ nghe tiếng “súng” nên dì Tuyết im mồm ngaỵ Cha đứng trước bàn, giận vẫn chưa nguôị Không khí như lắng đọng, khẩu súng bất động trên bàn, tiếng gào rú của dì Tuyết đã biến mất. Một lúc có vẻ cha dịu xuống, người đẩy khẩu súng qua một bên rồi ngồi xuống ghế. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cha bảo Như Bình:
- Như Bình ra ngoài đi, cha có việc cần nói với Y Bình một chút!
Như Bình sợ sệt nhìn sang tôi rồi cúi đầu bước ra cửạ Nhìn dáng dấp của nàng, đột nhiên tôi thấy thương hạị Cha bảo tôi:
- Ngồi xuống đây, Y Bình!
Tôi ngồi xuống, cha yên lặng một lúc rồi thở dàị Tiếng thở dài đầu tiên tôi nghe trong đờị Tôi ngạc nhiên, nét giận dữ ban nãy đã biến mất. Bây giờ chỉ còn sự mệt mỏi, yếu đuối của người đã về chiềụ Đưa tay lên xoa trán, cha nói:
- Người ta nhiều lúc hành động thật lầm lẫn. Thuở xưa cha không hiểu tại sao cha lại mê dì Tuyết con quá vậỵ Phải bỏ ra một số tiền lớn cha mới chuộc được nó.
Cha yên lặng một lát, dĩ vãng lại như trở về, người tiếp:
- Có lẽ vì đôi chân mày... Chiếc cằm nhọn giống...
Đột nhiên cha ngưng lại, rồi nhìn tôi đắn đo:
- Y Bình, con thấy cái tủ sắt nằm ở góc nhà kia không? Ở trong đó chứa tất cả bất động sản của chạ Tiền trong ấy nhiều lắm, nhưng bây giờ cha không còn tin ai nữạ Cha nghĩ rằng tiền này về sau sẽ là của con. Tiếc thật, mất mát quá nhiều, còn lại chẳng bao nhiêụ Con xem không?
Cha móc xâu chìa khóa ra đưa cho tôị Tôi lắc đầu:
- Thôi không cần. Để nó đó đi, con biết tiền cất trong ấy là được rồị
- Thì có thật, nhưng không còn bao nhiêụ
Cha ngồi xuống thở dài:
- Y Bình, cha muốn con sau này sung sướng, vì cha chỉ còn có mình con.
- Cha còn có Như Bình, Mộng Bình...
Cha cắt ngang:
- Làm sao cha dám tin chúng nó là con ruột của cha! Mẹ chúng nó ngoại tình, Mộng Bình lại giống mẹ như khuôn, con gái mà lại mang bầụ Còn con Như Bình nó giống cha chút nào đâủ Đụng tí là chảy nước mắt, thằng Hảo du côn du đãng. Thôi đừng nhắc tới chúng nó nữa, nhắc tới chỉ thêm giận. Y Bình, cha chỉ có mình con, cha mong là con sẽ được sung sướng.
Yên lặng một lúc, cha lại tiếp:
- Lúc cha còn nhỏ, mồ côi cha lẫn mẹ, sống lang bạt giang hồ. Một hôm, có nhà giàu kia đãi tiệc, cha đi ngang ngõ sau, thừa lúc không ai để ý, cha lén trút một ít cơm thừa canh cặn ăn. Đầy tớ nọ trông thấy, họ lấy than đỏ đập lên đầu chạ Lớn lên một tí, cha được một người nhà giàu cho vào giúp việc nhà. Người kia tốt bụng nên chỉ bảo cho cha một ít chữ nghĩạ Con gái của vị tướng đó...
Kể tới đây cha đột nhiên ngưng lạị Những lời vừa rồi của cha thật lạ lùng.... Tôi đang chợt đợi chờ thì đột nhiên cha lắc đầu, nói nhanh:
- Tóm lại, tuổi trẻ của cha là chuỗi ngày dài đau khổ, cha không muốn con gặp cảnh đó, cha muốn con có tiền.
Tôi hỏi một câu mà từ lâu tôi thắc mắc:
- Thế tiền ở đâu cha có?
Cha lim dim mắt:
- Tiền à? Nó đến bằng nhiều cách. Ở đời này người ta chỉ biết con giàu, con có tiền, chứ có ai cần biết đến nguyên do tại sao con có đâủ Với cha, thì cha không giấu con, tiền đó có thể nói là tiền người ta dâng cho cha hay cha cướp được cũng vậỵ Cha làm mọi cách để có tiền.
- Họ dâng tiền cho cha vì họ sợ cha cướp phá nhà họ?
Cha cười mũi:
- Có thể như vậỵ Cha lúc nào cũng muốn giàu sang chớ không thích nghèo khổ.
Nhìn cha rồi quay sang nhìn chiếc tủ sắt. Những đồng tiền ấy đã nhuộm biết bao nhiêu máu, bao nhiêu nước mắt? Ai làm sao biết được? Cha tựa lưng vào ghế, đôi mắt khép lại một cách mệt mỏị Cha đã già rồi, bao nhiêu vết nhăn trên trán, trên mặt. Tôi đứng dậy định bỏ đị Bước ngang qua bàn, có khẩu súng lục, tôi không dám nghĩ đến cảnh nổ súng, viên đạn xuyên qua thân ngườị Dù sao cũng không thể để dì Tuyết chết được. Do dự một chút, tôi lén cầm khẩu súng lên, bước ra khỏi phòng chạ
Đến phòng Như Bình, Như Bình đang ngồi ở mép giường thẫn thờ, mặt mày ủ rũ. Đột nhiên tôi thấy thương nàng vô cùng. Trao khẩu súng cho Như Bình, tôi nói:
- Như Bình tìm một chỗ nào giấu súng này đi, để trong tay của cha nguy hiểm lắm.
Như Bình đỡ lấy khẩu súng, gật đầụ Tôi hỏi:
- Bốn hôm nay dì Tuyết không có ăn gì cả à?
- Hai đêm đầu tôi còn lén đưa thức ăn qua cửa sổ cho mẹ, nhưng sau đó cha hay được. Tôi không còn biết làm sao hơn.
- Còn Hảo đâu rồỉ
Như Bình ngập ngừng một chút nói:
- Anh Hảo bị cha đuổi đi rồị Hôm đó cha xiết cổ mẹ, nên anh Hảo bước tới can thiệp. Anh ấy còn trẻ nên mạnh tay và làm cha nổi giận. Cha móc súng ra định bắn, anh Hảo sợ quá bỏ chạy, cha cấm anh Hảo không cho anh ấy bước chân vào nhà nữạ Hảo cũng thề là không bao giờ về đây, nhà gì mà như nhà thương điên vậỵ Và mãi đến hôm nay vẫn không thấy anh ấy trở về.
Tôi thở dài, Như Bình nài nỉ:
- Y Bình! Y Bình giúp tôi đi, Y Bình xin cha tha cho mẹ tôi đi! Thằng Kiệt nó khóc suốt ba ngày, hôm nay có lẽ mệt quá nên không khóc nổi nữa rồi! Có lẽ cha định giết mẹ tôi thật! Y Bình! Y Bình làm ơn giúp tôi đi! Bây giờ chỉ còn Y Bình nói là cha nghe thôi!
Tôi do dự:
- Tôi... tôị. thôi để mai tôi lạị
- Y Bình, tôi biết Y Bình tốt, không phải lỗi Y Bình... Chuyện Thư Hoàn tôi... tôi không buồn Y Bình đâu, mong rằng Y Bình đừng...
Tôi không muốn nghe nữa, tai tôi ù lên, tim đập mạnh. Bước ra cửa tôi nói vọng lại:
- Mai tôi đến.
Nói xong tôi chạy nhanh ra vườn hoạ Từ nhà cha trở về tôi cảm thấy khó chịụ Không khí u ám, chết chóc đằng kia đã làm tôi bất an. Thảm trạng trên có phải tôi là thủ phạm? Đầu óc tôi mông lung. Thay áo, leo lên giường nằm một lúc lâu tôi vẫn không ngủ được. ánh trăng ngoài song thật lạnh. Mẹ bước vào, ngồi cạnh bên tôi hỏi:
- Con nghĩ gì đấỷ
- Dạ con đâu có nghĩ gì đâu!
- Đằng ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tôi chậm rãi:
- Cha nhốt dì Tuyết và thằng Kiệt trong phòng, lại còn định bắn họ nữạ
Mẹ giật mình:
- Sao vậỷ
- Vì dì Tuyết ngoại tình, thằng Kiệt không phải là con của chạ
- Nhưng.. nhưng làm sao cha con biết được?
- Con nóị
Mẹ ngẩn ra, người giữ chặt tay tôi:
- Tại sao con biết:
- Thưa mẹ, có chuyện bí mật nào mà lâu ngày chẳng bị bật mí đâủ
- Nhưng chuyện đó có liên hệ gì tới con đâu mà con lại tố cáo chứ?
- Tại dì Tuyết mắng con, bảo con là điếm con của điếm già, con làm sao chịu được? Vả lại con chẳng ưa gì bà ấy, nếu có cơ hội trả thù làm sao con bỏ qua cho được.
- Y Bình, con nên biết rằng cách đây mấy năm mẹ đã biết dì Tuyết ngoại tình.
Tôi kêu lên:
- Mẹ biết như vậy mà mẹ vẫn chịu bị ức hiếp, bị đuổi đi mà không mách cha à?
- Chuyện gì cũng vậy, trời phật có mắt thì hãy để cho trời phật phân xử.
- Như vậy có lẽ trời phật đã dùng con thay thế rồị
Mẹ tôi lắc đầu:
- Y Bình, con không có quyền đó, con cũng không có quyền tố giác dì Tuyết. Có điều cuộc đời quả có chuyện vay trả. Cha con lúc còn trẻ đã hại bao nhiêu đời con gáỉ có bao nhiêu bà vợ, nhưng có trung thành với người nào đâu mà bắt người ta phải trung thành với mình? Tại sao xã hội không lên án đàn ông bất trung mà chỉ lên án người đàn bà ngoại tình? Y Bình, con nghĩ xem có đúng không?
- Lời của mẹ khiến tôi sửng sốt. Thế mà tôi cứ tưởng mẹ chỉ là người đàn bà thủ cựu, không ngờ...
- Thế thì mẹ cũng có quyền không trung thành với cha con vậỷ
Mẹ thở dài:
- Mẹ khác, quan niệm của mẹ khác người, mẹ thấy là tình vợ chồng phải trung hậu với nhaụ Nếu một trong hai người bất trung, ta có thể tha thứ và chờ đợi họ nghĩ lạị Dì Tuyết thì khác, dì Tuyết ít học nên không thể trách dì được.
- Tại sao mẹ lúc nào cũng nghĩ rằng con người bao giờ cũng thánh thiện, cũng cần được tha thứ cả vậỷ
Mẹ đặt tay lên vai tôi:
- Y Bình, xét đoán bất cứ một thứ gì con cũng không nên chỉ nhìn về bề ngoài thôi!
- Nhưng khi nhìn cả bề trong chỉ tổ làm cho ta thất vọng. Từ lúc tiếp xúc với thế giới bên ngoài đến giờ, con chỉ nhìn thấy thù hận và tội lỗi, chỉ nhìn thấy sự ích kỷ và tàn nhẫn của con người...
Mẹ mỉm cười:
- Tất cả những gì con trông thấy chỉ là phiến diện. Dù sao, mẹ cũng cần cho con biết là con không có quyền tố giác dì Tuyết, con không được phá vỡ sự êm ả của một gia đình nhất là đằng kiạ
- Nhưng ai biểu họ kiếm chuyện với con trước làm chỉ Họ gieo gió thì gặt bão chứ? Nhịn nhục như mẹ mãi có lợi lộc gì đâủ Chỉ khổ tấm thân thôị
Mẹ yên lặng một chút mới lên tiếng:
- Y Bình con nên nhớ, trồng được dưa thì gặt được dưa, trồng đậu thì gặt được đậụ Lưới trời lồng lộng, con không nên làm gì quá đáng.
- Vâng con hiểu, con nghĩ rằng câu trên áp dụng cho dì Tuyết thì đúng hơn.
Mẹ buồn buồn.
- Cũng có thể. Nhưng Y Bình, hiện nay con đang trồng gì đấỷ Cái quả con sẽ nhận ra saỏ
Tôi cứng lưỡi, một lúc mới lên tiếng trách:
- Thôi mà mẹ.
Mẹ tôi vỗ vai tôi, người nói:
- Bây giờ cũng khuya rồi, ngủ đi! Hôm nào tỉnh trí một chút con nghĩ xem lời mẹ thế nàọ
Mẹ trở về phòng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. ánh trăng bên ngoài mù mờ. Lời của mẹ văng vẳng bên taị Tôi đang trồng dưa hay trồng đậu vậy?