Chương Bốn

Người bảo vệ gõ nhẹ vào cánh cửa đã mở sẵn trong lúc Vũ đang nói chuyện điện thoại:
Thưa ông Vũ, ông có khách.
Vũ ngưng nói, nhìn lên thấy Thủy đứng sau lưng người bảo vệ. Anh nói nhỏ vào điện thoại, lấy tay trái bịt ống nói trước khi vồn vã mời:
Thủy, vào đây em.
Thủy rụt rè bước vào văn phòng rộng rãi và trang bị hiện đại của Vũ. Anh tươi cười chỉ chiếc ghế cạnh bàn:
Thủy ngồi đây, đợi anh một chút. Anh nói chuyện cũng gần xong với ông khách này.
Thủy gật nhẹ, ngồi xuống nhìn vu vơ quanh phòng. Vũ bỏ tay bịt ống nói:
I’m listening. Please go ahead.
Thủy kín đáo quan sát Vũ đang chuyện trò với ai đó bằng tiếng Anh. Giọng anh trầm tĩnh, cử động khoan thai, bàn tay không cầm điện thoại giơ lên giơ xuống theo tiết điệu của tiếng nói. Chiếc cravate mầu nâu nhạt thắt lỏng trên cổ áo chemise trắng tinh dù rằng máy điều hòa không khí gắn trên cửa sổ chạy rè rè. Vài phút sau Vũ buông điện thoại, sau khi chào tạm biệt người khách:
Thanks a lot. I’m looking forward to hearing from you again.
Anh  nhìn Thủy mỉm cười:
Xin lỗi em nhé. Anh nói chuyện với một đại diện thương mại của Oracle tại Singapore. Họ muốn bán linh kiện, mình muốn mua, mà bàn cãi về giá cả mãi không xong. Em đi đâu mà lạc vào đây?
Thủy giọng ướt sũng:
Em mang cơm cho anh Kha. Hỏi ông bảo vệ, xin vào gặp, ổng nói hổng biết Kha là ai nên phải nói tên anh ổng mới cho vào.
Vũ cười xoà:
Kha mới vào làm được ít lâu nên người ta chưa biết mặt, quen tên. Để anh đưa em sang gặp Kha. Kha ngồi ở phòng bên cạnh.
Thủy vùng vằng:
Hổng thèm gặp anh Kha nữa. Cho chết đói luôn. Em hẹn mang cơm tới mà không chịu ra ngoài đón em.
Có lẽ Kha bận cái gì đó. Thủy theo anh nào.
Thủy theo chân Vũ ra hành lang dẫn tới một căn phòng rộng ngăn thành những cubicles. Thủy rụt rè giữa những khoảng cách nhỏ hẹp nên Vũ phải đi thật chậm. Anh nói đùa:
Chịu khó mang cơm đến tận đây. Nhớ Kha lắm hả?
Thủy cười e thẹn:
Đâu có anh. Anh Kha có giờ học chiều nay, không đủ giờ về nhà ăn cơm nên em … thương hại mang tới. Nhưng dễ ghét, hổng chịu ra ngoài cổng đón … người ta.
Vũ giảng hoà:
Ở đây ai cũng bận rộn, nhiều người không về nhà ăn cơm mà mang theo thức ăn trưa. Để anh xem, yêu cầu ông phó phòng xếp giờ cho Kha sao để Kha có đủ thì giờ về nhà ăn cơm trước khi tới trường.
Thủy hốt hoảng:
Anh đừng can thiệp. Anh Kha biết sẽ giận em là tụi em lợi dụng lòng tốt của anh. Với lại chỉ có ngày thứ Tư trong tuần anh Kha mới phải tới trường sớm buổi chiều.
Vũ cười xoà:
Được rồi. Đây, chỗ ngồi của Kha đây. Hai em cứ ‘vô tư’.
Vũ mỉm cười với từ mình mới học được ít lâu nay để hoà nhập với mọi người. Kha nghe tiếng Vũ lật đật đứng dậy:
Anh ạ.
Vũ tươi cười vẫy tay cho Kha ngồi xuống, và quay ra, định trở về văn phòng.  Thủy nói nhanh:
Anh Vũ, anh ăn cơm trưa chưa?
Vũ lắc đầu:
Chưa, nhưng có người mời anh. Chút nữa anh Tám sẽ đưa anh ra ngoài tiệm.
Thủy cười:
Em định bới cơm cho anh Kha và cho anh luôn, nhưng chắc là anh không …
Thủy không nói hết câu nhưng Vũ hiểu, anh cảm động:
Cám ơn em. Để khi khác ba anh em mình sẽ đi ăn trưa chung với nhau.
Vũ quay đi, vẫn còn nghe tiếng Thủy cằn nhằn Kha “Ghét anh”, và tiếng Kha năn nỉ:
Anh xin lỗi. Mải đọc cái article này trên mạng nên quên không ra đón em.
Vũ mỉm cười, thấy vui vì hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Anh giơ tay coi đồng hồ nói thầm:
Còn cả giờ nữa mới tới giờ hẹn với Lệ. Không biết hôm nay ‘mệ’ định ‘bán’ cho mình cái gì.
Lệ là người ông Hân giới thiệu cho Vũ như một người môi giới mua bán nhà cửa, tìm thuê người làm, hay bất cứ những việc nhỏ nhặt nào thân chủ cần đến. Người đàn bà Huế dễ thương, nói giọng Huế chay nghe như hát, nhiều khi phải lập lại hai ba lần, và phải pha tiếng Bắc, tiếng Sài-Gòn cho Vũ dễ hiểu, nhưng Lệ rất kiên trì, không biết mệt khi thuyết phục khách hàng về bất cứ một vấn đề gì. Vũ đang nhờ Lệ kiếm dùm một ‘oshin’, Vũ mỉm cười, tại sao mà gọi người làm là ‘oshin’ thì Vũ còn đang học hỏi cho tiếng Việt của mình thêm phong phú.
 
Bà Năm coi việc nhà cho Vũ mới được ba tháng đã xin nghỉ vì bà ấy than là chẳng có … việc gì làm, và hàng xóm chẳng có ai trong cái khu nhà … Tây cho bà ấy giao du nên bà chán ngấy! Vũ thuyết phục không được nên đành nhờ Lệ tìm hộ người khác, mặc dù việc nhà không có gì nhiều ngoài bữa cơm buổi chiều, và mang quần áo ra tiệm giặt ủi.
 
Trước khi ra về cả Kha và Thủy đều ghé vào văn phòng chào Vũ. Biết là Kha luôn luôn e dè khi bước vào văn phòng mình nên Vũ đứng dậy, ra đứng trước bàn giấy để nói chuyện với hai người. Vũ mở lời trước:
Các em ăn xong rồi há.
Thủy nhìn Vũ cười:
Anh Kha ăn hết, đâu có còn gì cho em đâu.
Kha kí nhẹ lên đầu Thủy:
Lần sau không nhờ em nữa.
Nhớ  nhé.
Thủy nói vậy nhưng mắt nhìn Kha âu yếm. Kha có vẻ ngượng với Vũ:
Xin phép anh chúng em về.
Vũ gật đầu:
Các em về. Nhớ lái xe cẩn thận.
Thủy cười hi hi:
Cẩn thận như anh Vũ ấy.
Vũ mỉm cười chỉ ngón tay về phía Thủy như đe dọa. Thủy cười ngặt ngẽo, bước lùi ra cửa nhưng còn cố nói:
Chủ nhật má em nói anh tớí ăn cơm. Và nhớ đi taxi, hay đi xe ôm.
Vũ cười lớn lắc đầu:
Xe ôm? Đàn ông ôm eo đàn ông coi giống … ‘gay’ quá. Anh không dám.
Cả Kha và Thủy đều bật cười. Vũ nheo mắt nhìn theo đôi bạn ra khỏi văn phòng rồi mới vui vẻ trở lại ghế ngồi, nhấc điện thoại gọi anh Tám lái xe:
Allo, anh Tám. Nhờ anh đưa tôi xuống bờ sông Sài-Gòn chút nhé.
 
o0o
 
Lệ đã ngồi chờ Vũ trong tiệm ăn sang trọng ngay đầu đường Nguyễn Huệ, hấp tấp đứng lên chào ngay khi thấy Vũ bước vào. Vũ cười xã giao:
Xin lỗi chị tôi tới trễ.
Lệ đon đả:
Mô có. Còn 5 phút nữa mới tới giờ hẹn mà.
Vũ kéo ghế ngồi xuống:
Cứ tới sau đàn bà là coi như trễ.
Chu choa, đàn ông bên Mỹ ai cũng galant như rứa hỉ?
Vũ cười lảng tránh:
Chị nói mang người tới giới thiệu. Bà ta đâu?
Lệ chồm người qua bàn nói nhỏ:
Ngồi bàn bên kia tề. Anh coi được tui sẽ kêu qua.
Vũ nhìn sang dãy bàn gần kề, chỉ thấy một cô gái còn trẻ và có vẻ quê mùa lạc lõng trong nhà hàng sang trọng. Mái tóc hình như mới uốn, áo quần chắc cũng mới mua ngoài phố, hãy còn những nếp gấp. Người con gái hình như không mấy thoải mái, mặt cúi gầm, hai tay loay hoay với ly nước giải khát, như thể là đang ngồi ‘làm việc’ với chính quyền.
Vũ nhíu mày:
Tôi nói chị tìm dùm tôi người đứng tuổi. Cô gái này còn trẻ quá!
Lệ cười tít mắt:
Răng mà anh xưa quá đi. Tìm bà già mần chi. Con gái nhanh nhẹn, làm được nhiều việc, và phục vụ hết mình.
Lệ nhấn mạnh chữ ‘phục vụ’ và cứ nhìn Vũ mỉm cười. Vũ chợt hiểu, anh lắc đầu:
Không, tôi chỉ cần người giúp việc nấu dùm bữa cơm,  giữ nhà cho sạch sẽ. That’s it, no more no less.
Lệ cười giả lả:
Anh Vũ nì. Con nhỏ đó tội lắm, mới ở quê lên, cần việc làm. Anh giúp nó đi. Tui thấy mấy ông Việt kiều già về nước cũng tìm mướn những người còn trẻ để phục vụ. Anh răng mô tề!
Chị Lệ, đó là cái tệ nạn khiến người ta khinh bỉ Việt kiều. Tôi không phải là hạng người như vậy.
Chi mô mà sợ. Mấy người có tiền ở đây cũng có người ‘phục vụ’ chứ riêng gì Việt kiều.
Lệ nhoài người qua bàn, nói nhỏ vào tai Vũ:
Ngay trong công-ty của anh cũng có người như rứa. Tui nói anh nghe …
Vũ xua tay vội vã:
Tôi không muốn biết. Ai làm gì là chuyện của họ, tôi không thể làm vậy. Bất nhẫn quá.
Lệ nhìn thẳng vào mắt Vũ thuyết phục:
Nếu anh không giúp nó thì chắc là nó cũng sẽ bị gả bán cho Đại-Hàn hay Đài-Loan. Đời nó sẽ còn khổ hơn nhiều. Anh mướn nó là anh cứu vớt được một đứa con gái khỏi lưu lạc nơi xứ người.
Lòng Vũ chùng xuống xót xa:
Tôi biết thế, nhưng không thể được chị ạ. Dù tôi chỉ mướn cô ta để làm việc nhà cũng không ai tin là tôi không làm những việc vô luân, và như thế sẽ rất khó cho công việc của tôi ở đất nước này. Tôi biết tình trạng đau thương của những người con gái quê. Tôi đã đọc nhiều về tệ trạng này, đã từng rớt nước mắt vì cảm thương, không thể nào tưởng tượng được sao lại có những người Đài-Loan thiếu tình người như vậy.
Ngừng một chút Vũ lại chua chát:
Giá mà chính phủ mở rộng cửa hơn, dễ dàng cho các doanh nghiệp làm ăn đứng đắn như Intel, như hãng tôi đang làm, sang đây mở thêm nhà máy thì biết đâu chẳng có thêm việc làm cho những người như cô gái kia. Mã Lai Á làm được, Thái Lan làm được, Ấn Độ và nhiều nước khác nữa làm được thì tại sao nước Việt không làm được? Tôi không phải là chính trị gia, không phải là nhà xã hội học, tôi chỉ là một chuyên viên kỹ thuật với kiến thức giới hạn nên không thể rút ra được một kết luận, nhưng thú thật với chị, tôi rất buồn mỗi khi nghĩ tới điều này.
Lệ thở dài:
Anh đã nói rứa thì chắc là tôi khó làm anh đổi ý. Thôi, để tui cho o đó về.
Lệ đứng lên, Vũ giơ tay cản lại:
Khoan đã.
Anh mở ví, lôi ra một ít tiền trao cho Lệ:
Chị đưa cô ấy chút tiền này, nói là cho tôi xin lỗi. Số tiền ít ỏi, nhưng mong là  giúp được cô ta buôn bán lặt vặt, sống qua ngày, hay trở về quê quán. Chúng mình không giúp được tất cả, nhưng ít ra cũng cố gắng giúp lấy một người.
Lệ tần ngần cầm tiền bước sang dãy bàn bên cạnh, nói nhỏ với người con gái đang e ấp ngồi chờ. Vũ thấy Lệ vỗ vai cô ta, trao hết số tiền, và kéo ghế cho cô gái đứng lên. Đi qua bàn Vũ, cô gái ngập ngừng rồi cúi chào thật thấp trước khi chạy nhanh ra cửa. Vũ thấy một giọt nước mắt đọng trên khoé mắt của khuôn mặt còn thơ ngây, anh nhìn theo bùi ngùi.
Trở về chỗ ngồi,  Lệ có vẻ  hơi buồn:
Anh Vũ, thôi chúng mình ăn cái gì đã rồi hãy bàn chuyện tiếp.
Vũ gật đầu, giơ tay vẫy người phục vụ, hỏi ý-kiến Lệ, và gọi món ăn cho cả hai người. Lệ trầm ngâm nhìn Vũ thật lâu:
Tôi chưa thấy Việt kiều nào như anh. Anh nhất định muợn một bà già?
Vũ gật đầu:
Vâng. Chị giúp tôi được thì càng tốt. Nếu không tôi ăn cơm tiệm, làm lấy mấy việc vặt trong nhà cũng được.
Vũ cười nói tiếp:
Tập sự để mai mốt lấy vợ cho vợ sai bảo là vừa.
Lệ bật cười, nhưng chợt ngập ngừng, khác hẳn lúc trước đây:
Anh Vũ, già như cỡ tôi được không?
Vũ mỉm cười:
Chị chưa già mô!
Vũ thích thú pha tiếng Huế để chọc cười Lệ:
Chị chừng tuổi tôi hoặc hơn chút đỉnh là cùng.
Lệ thở dài:
Hơn ba mươi tuổi, một đời chồng, một lần li dị, nhiều lúc tôi thấy mình già lắm anh Vũ à.
 Vũ đưa mắt kín đáo quan sát Lệ. Khuôn mặt người đàn bà trang điểm kỹ, và hình như có sự trợ giúp của bàn tay bác sĩ giải phẫu nên trông Lệ rất đằm thắm. Bộ ngực căng tròn dưới lần áo mỏng hợp thời trang, trông Lệ giống như một mệnh phụ, vợ của một ông lớn,  hơn là một người trung gian cung cấp dịch vụ. Vũ khen kín đáo:
Tôi nghe nói đàn bà con gái Huế đều xinh đẹp. Tôi chưa đến Huế nhưng tôi rất tin.
Lệ cuời lớn, khoe hàm răng trắng bóng:
A ha, không ngờ ông Việt kiều sinh đẻ tại Mỹ mà ăn nói mặn mà như rứa.
Vũ cười:
Thôi ăn đi chị Lệ. Tôi sắp phải trở về sở làm.
Lệ vẫn chưa chịu cầm đũa;
Tối nay tôi mang một bà già tới nhà giới thiệu cho anh, được không?
Vũ ngần ngại:
Sợ phiền chị. Tôi về nhà hơi trễ.
9 giờ hay 10 giờ?
Đâu quá trễ như vậy. Thường thì độ gần 8 giờ tôi về đến nhà.
Vậy khoảng 9 giờ tôi tới.
Lệ lấy sổ tay và cây viết ra khỏi xách tay:
Tôi đã có số di động và số văn phòng của anh. Đọc cho tôi điạ chỉ nữa là đủ.
Vũ biết là không thể từ chối nên đành đọc địa chỉ cho Lệ. Lệ nắn nót viết vào sổ tay, miệng mỉm cuời như có điều gì thích thú:
Bây giờ mình ăn được rồi. Anh khỏi gọi anh Tám. Tôi sẽ đưa anh về bằng cái Toyota cũ rích của tôi.
 
o0o
 
Nghe tiếng chuông Vũ nghĩ thầm, bà Lệ này đúng giờ như … Mỹ, nói 9 giờ mà mới 9 giờ thiếu 5 phút đã bấm chuông. Vũ nhanh nhẹn mở cửa, và chỉ thấy Lệ đứng đó tươi cười, anh đưa mắt nhìn quanh xem còn ai đó tới cùng với Lệ nhưng không thấy bóng dáng một người nào:
Good evening chị Lệ, còn bà già nào đâu?
Lệ cười chúm chím, lấy ngón tay chỉ vào ngực mình:
Đây, bà già đây.
You must be kidding.
Vũ buột mồm nói bằng tiếng Anh. Lệ lắc đầu:
Not really! Anh có mời Lệ vào nhà không?
Vũ xin lỗi và mở rộng cánh cửa, mỉm cười khen Lệ:
Chị Lệ nói tiếng Anh hay quá.
Lệ nhún vai:
Cũng phải học. Chẳng nhẽ nói chuyện với mấy lão Tàu và Đại-Hàn bằng tay.
Vũ cười xòa:
Xin lỗi, tôi quyên mất. Chị cứ đi dép vào nhà.
Lệ hình như không nghe Vũ nói, tự động tháo dép, khoe đôi chân trần nhỏ nhắn với những móng chân sơn màu bạc. Khác hẳn với buổi trưa nay khi tới gặp Vũ tại tiệm ăn, Lệ trang điểm rất nhẹ, mặc quần jean ngắn bó sát bắp chân dài, áo chemise trắng ngắn tay, trông Lệ giống một cô sinh viên hơn là một người chào hàng. Vũ đã nhìn thấy vẻ khác lạ và cũng nhận ra cách xưng hô khác biệt, nhưng anh vẫn giữ đúng phép lịch sự, chỉ chiếc sofa:
Mời chị ngồi. Tôi biết khách tới nhà phải mời dùng trà, nhưng tôi không uống trà tại nhà.
Lệ ngắt lời, đưa cao một bao giấy cầm lủng lẳng trên tay:
Anh ăn cơm chưa?
Rồi chị, trước khi về nhà.
Tôi có ít bánh ngọt. Anh có máy pha café tại nhà không?
Vũ gật đầu mỉm cười:
Cái đó thì có. Tôi nghiện café. Mời chị ngồi, chờ tôi một chút.
Lệ lắc đầu:
Anh cứ để đó cho Lệ.
Lệ đi thẳng vào bếp, mở tủ tìm đĩa, xếp những miếng bánh gateau vàng âu ngay ngắn, nhìn Vũ cười:
Nhà không có đàn bà, nhưng vẫn sạch sẽ. Café anh để đâu?
Vũ lắc đầu cười trừ. Anh mở hộp café, lóng ngóng định bỏ vào máy thì Lệ đã giằng lấy, và rất tự nhiên như người trong nhà, cô dành lấy việc pha café trong lúc Vũ chỉ biết mỉm cười đứng nhìn.
Mùi café thơm phức, Lệ cầm miếng bánh đưa lên miệng cắn, và đưa đĩa bánh tới trước mặt Vũ như thể Lệ là chủ nhà. Lệ nhìn Vũ cười cười:
Thì anh cứ coi Lệ như là Oshin của anh tối nay. Lệ không mượn người cho anh được thì Lệ phải tới làm thay. Is it fair?
Vũ vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, không ngờ người đàn bà mình mới quen biết ít lâu lại thông minh và thú vị như thế:
It’s fair, and thank you, chị Lệ.
Anh bỏ cái tiếng chị đi được không. Trưa nay anh chẳng nói Lệ cỡ tuổi anh là gì.
Vũ đành cười xòa:
OK. Lệ làm tôi thật ngạc nhiên.
Sao?  Boring?
No. Interesting!
Lệ lại nhìn Vũ cười. Cả hai người vẫn đứng trong bếp. Lệ rót café ra tách, bỏ một muỗng đường vào tách của mình, nhướng mắt nhìn Vũ như có ý hỏi, anh sao, nhiều hay ít đường. Vũ giơ ngón tay chỏ và ngón tay cái mở rộng lên cao. Lệ gật đầu:
Nhiều đường cho ngọt ngào. Anh và Lệ giống nhau.
Trao tách café cho Vũ, và cầm tách café của mình, Lệ lững thững đi quanh nhà:
Xem anh ăn ở ra sao, để còn tính tiền công.
Lệ ngoái cổ lại nhìn, cười với Vũ đang im lặng theo sau. Căn nhà nhỏ chỉ có hai phòng ngủ, bếp và phòng khách. Lệ bước vào phòng ngủ của Vũ, hoàn toàn chủ động, đặt tách café trên bàn ngủ, leo lên giường, khoanh tay, ngồi tựa lưng vào tường. Vũ lóng ngóng dựa lưng vào cửa, đưa mắt nhìn, và không biết nói gì. Lệ ngước lên nhìn Vũ:
Anh Vũ, có bao giờ anh thấy đêm thật dài và cuộc đời buồn tênh?
Vũ chợt nghĩ đến những ngày khi Thu-Loan mới bỏ đi. Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, thấy cuộc đời vô vị. Vũ gật đầu:
Tôi cũng từng có nhiều đêm không ngủ.
Anh ngồi xuống đây, nói cho Lệ nghe tại sao. -Lệ vỗ nhẹ xuống tấm đệm dày. - Hay là anh muốn nghe Lệ nói trước.
Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống cuối chân giường, hai tay vẫn ôm tách café, lâu lâu đưa lên miệng nhấm nháp. Thái độ ngổ ngáo và tinh nghịch của Lệ hình như đã biến mất. Mắt cô nhìn xa vắng:
Anh Vũ, anh thấy Lệ có xấu xí quê mùa hay có gì đáng ghét không?
Vũ vội vã lắc đầu:
Không. Trái lại là đàng khác.
Lệ cười buồn:
Thế mà Lệ bị người ta bỏ rơi, đi theo một người đàn bà mà người ta nói là ‘đáng thương’.
Vũ rụt rè:
Người ta là chồng Lệ, phải không?
Chồng cũ! Có những điều Lệ không thể hiểu, và đôi khi nghĩ đến cái chết như là một lối đi về.  Anh Vũ có đọc thơ Việt-Nam không, có bao giờ anh nghe câu này của Du Tử Lê: Ở chỗ nhân gian không thể hiểu. Đi với về cùng một nghĩa như nhau.”
Vũ lắc đầu:
Tôi hầu như không biết gì về văn thơ. Con người tôi nông cạn lắm.
Lệ cười buồn:
Nếu anh nông cạn thì còn ai ở trên đời này cho đàn bà như Lệ tìm được một bờ vai.
Lệ cúi đầu nhìn xuống, và Vũ thấy một giọt nước mắt đọng trên bờ mi Lệ. Vũ hốt hoảng, anh xích tới, ngồi gần Lệ:
Lệ, sao thế.
Lệ ngửng lên nhìn Vũ:
Không sao cả. Tự nhiên Lệ muốn khóc. Hay là Lệ điên, vừa mới vui đây đã chợt buồn. Có điều đã từ lâu Lệ không khóc trước mặt ai, nhất là trước mặt đàn ông. Anh Vũ, anh làm Lệ khóc, anh biết không?
Vũ lúng túng:
Tôi … tôi có lầm lỗi gì với Lệ không?
Không đâu anh Vũ. Trưa nay Lệ đã muốn khóc, nhưng phải đợi đến bây giờ. Anh đối xử với một con bé nhà quê xa lạ bằng một tấm lòng bao la. Em chưa gặp ai cho em một chút chân tình. Người ta chỉ ham muốn em, có nice với em cũng chỉ vì thân xác này. Anh Vũ,  em cũng là đàn bà yếu đuối, như những như cô bé nhà quê đó, tâm hồn em cũng bơ vơ, chưa bao giờ được thật sự yêu thương. Em tủi thân.
Giọt nước mắt lệ lăn dài trên má. Vũ thấy lòng mình chùng xuống, anh đưa tay gạt dòng nước mắt, giọng anh bùi ngùi:
Cuộc đời ai cũng có những buồn phiền. Tôi … tôi cũng đã từng làm cho một người đàn bà đau khổ, và người ấy đã qua đời, một phần là lỗi của tôi. Nếu mà tôi ‘nice’ như Lệ nói thì tôi đã không có những nỗi buồn ray rứt, và dù có trốn chạy đến chỗ này, tôi vẫn chưa quên.
Lệ ngạc nhiên nhìn Vũ:
Thật vậy ư? Anh kể cho em nghe chuyện buồn của anh được không? Biết đâu …
Lệ muốn nói biết đâu chúng mình chẳng chia xẻ được với nhau nhưng Lệ chỉ nhìn xững người đàn ông mà cô cảm mến, không nói thêm một lời. Vũ ngồi trầm ngâm, thở một hơi dài rồi cúi đầu chậm rãi kể lại chuyện tình của mình với Thu-Loan cho Lệ nghe. Khi kể xong anh ngước lên nhìn Lệ, và thấy cô nước mắt đầm đià. Vũ quàng tay ôm vai Lệ, và Lệ gục mặt trên vai Vũ, nước mắt thấm qua làn áo mỏng.
Có lẽ nhờ nói ra được những điều mang nặng trong lòng nên Vũ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng hơn. Anh đứng lên, đưa tay đỡ Lệ:
Chúng mình ra ngoài phòng khách ngồi. Café nguội hết rồi. Để tôi đi làm tách khác cho Lệ.
Lệ nhìn anh như thầm cám ơn. Nếu anh muốn em đã không chối từ. Thân xác này còn gì quí giá nữa đâu anh. Chưa bao giờ em gặp người như anh. Thế nhưng anh đã không lợi dụng lúc em yếu mềm. Cám ơn anh, cám ơn anh. Lệ đứng lên níu tay Vũ:
Thôi anh. Lệ phải đi về. Cám ơn anh một buổi tối buồn nhưng cũng đầy ý nghiã.
Lệ vòng tay ôm cổ Vũ, hôn nhẹ lên môi anh, mỉm cười:
Friend?
Vũ cũng mỉm cười:
Friend forever. Tôi thật là may mắn, ở nơi xa lạ này lại gặp được những người rất dễ thương.
Lệ khoác tay Vũ đi ra cửa:
Anh Vũ này?
Yes?
Anh cô đơn không?
Có bạn như Kha, như Thủy và bây giờ như Lệ tôi thấy bớt cô đơn nhiều lắm.
Còn về tình yêu?
Vũ thở dài:
Tôi không biết. Có thể một ngày nào …
Lệ cười nhẹ:
Em cũng mong như vậy. Một ngày nào, nhưng một ngày nào vẫn chưa đến.
Không biết được Lệ nhỉ.
Dạ. Thôi em về nhé. Mà này, anh Vũ!
Sao?
Anh đừng mượn người làm nữa. Cuối tuần em đến giúp anh một tay. Anh có đi đâu cứ để cửa đừng khoá. Khu này có bảo vệ đi tuần nên rất an toàn.
Vũ mỉm cười:
Có phải trả công không?
Có, như thế này.
Lệ quay sang hôn nhẹ lên má Vũ trước khi bỏ đi nhanh ra chỗ đậu xe. Vũ đứng trước cửa nhìn theo cho đến khi chiếc Toyota khuất bóng, nhẹ thở dài, nghĩ thầm. Có lẽ không bao giờ mình hiểu được đàn bà.  Mình đã như rơi vào cơn lốc, may mà cầm được lòng. Nếu không chẳng biết sẽ ra thế nào, nhưng mình biết chắc đó không phải là tình yêu. Thu-Loan ơi, anh vẫn còn yêu em, và chỉ có em …
 
o0o
 
Hôm nay là thứ Tư, Vũ biết thế nào Thủy củng ghé vào nên có ý ngồi đợi. Đã mấy tuần liền Thủy mang cơm cho Kha nhưng cũng mang cho Vũ  trái cây như cam, quít và măng cụt mà Thủy biết Vũ rất thích. Kha phải tới trường liền, nhưng Thủy thường ngồi nán lại chuyện trò với Vũ ít phút rồi mới ra về. Thủy tươi vui như con chim non nên Vũ thấy thật dễ chịu, thích thú ngồi nghe Thủy líu lo kể chuyện nhà, kể chuyện trường, kể chuyện bạn bè, và lâu lâu than thở về Kha.
Anh Vũ biết hông, anh Kha hổng thương em như xưa nữa. Ngày nào cũng mải mê tới sở nhưng lâu lâu mới ghé em một lần.
Vũ an ủi:
Có nhiều thứ Kha phải học để mai mốt có thể trở thành nhân viên thực thụ của hãng này. Thủy thông cảm cho Kha, em nhớ là Kha đang lo cho tương lai của cả hai đứa đó.
Thủy nghe lời Vũ nhưng vẫn phụng phịu. Nhiều lần Vũ phải kín đáo nhắc Kha nhưng hình như Kha mới tìm thấy niềm đam mê trong công việc nên đôi khi vẫn chậm trễ đón đưa và thăm viếng Thủy như ngày xưa thường làm.
Thủy tới khi Vũ đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Không đợi Vũ mời Thủy ngồi ngay xuống ghế, nước mắt lưng tròng:
Anh Vũ!
Vũ biết là chắc lại có chuyện gì giữa Kha và Thủy:
Gì nữa đây? – Anh trêu Thủy – Kha nó mắng em hả?
Hổng phải. Nhưng anh không chịu đi tới nhà nhỏ bạn em tối nay cùng với em. Ảnh nói phải trở lại đây chạy cái test gì đó.
Kha đâu sao không thấy? Để anh nói Kha mai chạy test cũng được.
Ảnh chạy như ma đưổi tới trường rồi. Mà thôi, anh đừng nói gì nghe. Kha hay giận lẫy lắm.
Vũ đùa:
Anh tưởng em mới là hay ‘mít ướt’.
Thủy lườm Vũ:
Em mang cho anh trái quít, nhưng anh nói xấu em. Hổng cho anh ăn nữa.
Thủy nói thế nhưng vẫn lột vỏ quả quít đặt trên bàn, mắt nhìn Vũ không nói.
Vũ làm hoà:
Anh giỡn chơi đó thôi. Em ngoan, tháng tới anh về Mỹ họp, khi trở lại anh sẽ mua quà cho em.
Thủy nhoẻn miệng cười:
Anh mua gì cho em?
Không nói trước được. Mất vui.
Hứ! Anh về Mỹ bao lâu?
Một tuần hoặc 10 ngày là nhiều.
Anh Vũ nè …
Anh nghe đây.
Thôi hổng nói nữa. Chủ nhật tới nhà ăn cơm rồi em nói anh nghe. Mà hổng có gì đâu.
OK! Con gái nói không là có!
Ngạo em há.
Vũ cười hì hì:
Đâu dám. Anh đang học cách xã giao với con gái Việt-Nam đó mà.
Thủy che miệng  cười, nhắc Vũ:
Anh ăn đi. Bộ phải chờ em nhắc nữa sao.
Tưởng em không cho anh ăn.
Mới nói ‘con gái nói không là có’ đó thôi.
Vũ cầm múi quít bỏ vào miệng:
Rồi anh ăn đây.
Thủy bổng nhiên hỏi Vũ:
Anh mướn được người làm chưa?  Ai dọn nhà cho anh?
Tự nhiên Vũ nghĩ tới Lệ và không hiểu sao thấy lúng túng, không muốn cho Thủy biết là cuối tuần nào Lệ cũng tới dọn dẹp nhà cửa cho mình.
Chưa em ạ. 
Anh muốn em giúp anh không?
Vũ vội vàng:
Không cần em ạ. Với lại … anh chờ chị Tám rồi. Cuối tuần anh Tám đưa vợ tới nhà giúp anh. Anh Tám cũng thích tới nhà coi đá banh trên cái TV to đùng!
Vũ không hiểu sao mình nói dối. Có gì bứt rứt nên Vũ cố giải thích với Thủy:
Cuối tuần nào anh cũng tới nhà Thủy. Thủy bận giúp chị Hai nấu cơm mời anh, như vậy là giúp anh nhiều rồi.
Thì để trả công anh dạy em học mà. À, cuối tuần này anh dịch hộ em bài Anh Văn nhé.
Vũ lắc đầu:
Không, em dịch rồi anh coi lại chứ anh không dịch hộ em.
Ác. Hổng chơi với anh nữa. Em đi về đây.
Thủy đứng lên. Vũ cũng đứng lên đi với Thủy ra ngoài:
Tối em đi party vui nhé. Anh sẽ nhắc Kha đưa đón em nếu anh thấy Kha ở trong này.
Cám ơn anh. Em về.
Take care. See you Sunday.
Thủy muốn nói gì đó như rồi chỉ mỉm cười rồ máy nhập vào đoàn xe cộ đông đúc trên đường. Vũ đứng đó nhìn theo lắc đầu nhè nhẹ. Cũng chẳng khác gì Jennifer. Mỗi lần gặp anh là hỏi đủ điều lẩm cẩm. Vũ thấy ấm áp trong lòng nên huýt sáo nho nhỏ trên đường trở lại văn phòng.
Đi qua văn phòng ông Hân thấy cửa mở, và Hân đang ngồi sofa đọc giấy tờ gì đó, Huy ló đầu vào:
Hello Mr. Hân!
Hân vẫy Vũ rối rít:
Ông Vũ, vào đây, vào đây uống nước cái đã.
Dù biết Vũ không uống trà ông Hân vẫn rót ra tách và đưa tay mời. Vũ hỏi:
Ông bận không?
Hân gật gù:
Thì lúc nào chả bận. Mà này tôi hỏi ông nhé. Thế không làm việc thì ông làm gì? Có mục gì đặc biệt không?
Vũ cười cười:
Mục gì là mục gì?
Hì hì. Ông làm cái gì mà bà Lệ cứ lắc đầu cười cười. Hỏi gì cũng không nói.
À, Lệ vui tính lắm. Thỉnh thoảng tụi này đi nghe nhạc, đi nhảy với nhau, hay đôi khi chỉ gặp nhau tán gẫu.
Này, nhiều người theo cô ta lắm đấy.
Oh, come on. Chúng tôi chỉ là bạn thôi. – Vũ ngần ngừ - là bạn vì thông cảm, và có cùng một niềm  khổ đau.
Hân nhìn Vũ không hiểu, nhưng Vũ cũng chẳng buồn giải thích. Anh đứng lên:
Vào thăm ông tí thôi. Mọi chuyện ở phòng điện toán đều tốt, không có vấn đề gì ngoài tầm tay.
Cám ơn ông. Anh Vọng vẫn thường lên gặp tôi báo cáo đầy đủ.
Very good. Ông phó lúc nào cũng năng động.
Này khoan đã, ông cho tôi hỏi nhỏ một tí. Mai mốt liệu mình có nâng anh Vọng lên thay ông khi ông trở về Mỹ không?
Anh Vọng là người của ông mà!
Đã đành, nhưng nếu không được CIO ở bên đó chấp thuận thì cũng không được.
Vũ mỉm cười đưa tay bắt tay Hân:
Tôi còn ở đây ít lâu. Chúng mình sẽ bàn cãi vấn đề này sau.
Nghĩ tới Vọng Vũ tủm tỉm cười. Vọng đã đứng tuổi, nguyên là giáo viên dạy Toán tại một trường phổ thông, đổi nghề sau khi theo học mấy lớp tại một trường chuyên môn về điện toán mới đây. Vọng là bạn học cũ của Hân nên được Hân đề bạt, và Vọng biết Vũ là cái mắt xích quan trọng nên luôn luôn lấy lòng Vũ, mời mọc Vũ tới những nơi giải trí nhiều lần nhưng Vũ vẫn giữ một khoảng cách vì muốn cho mình đủ sáng suốt trong vai trò giúp đỡ và thẩm định một cơ sở mới.
 
Vũ không mấy thích những cuộc vui ‘thiếu nghiêm túc’ ở nơi công cộng nên đã nhiều lần từ chối lời mời của Vọng. Vũ thích hòa mình với những người trẻ như Kha và Thủy, và mới đây với Lệ, đi đến những nơi vui tươi, như những đêm văn nghệ, những cuộc họp mặt của sinh viên, và đôi khi, đến một vũ trường. Buổi tối giữa tuần này Vũ thấy trống rỗng. Thủy đi party với bạn, Kha bận với đam mê nghề nghiệp, chỉ còn Lệ, không biết là tối nay có hẹn hò với kép già kép trẻ nào không? Vũ mỉm cười, móc điện thoại di động gọi Lệ:
Allo, người đẹp sông Hương!
Vũ nghe thất tiếng cười khúc khích từ xa:
Chi rứa?
Nothing, just want to talk!
Anh Vũ nì, răng mà bữa ni anh nhàn rỗi và ‘nice’ như rứa.
Vũ cười nhẹ:
Lúc nào tôi cũng thế thôi. Tối nay Lệ rảnh không?
Lệ ngần ngừ:
Có hẹn với một khứa lão đi coi một khu đất chiều ni, nhưng không biết chừng mô mới về. Sợ ông khách mời ăn tối luôn.
Giọng Vũ có vẻ buồn buồn:
Tiếc quá, định rủ Lệ đi nghe nhạc hay làm gì đó, something more exciting!
Hi hi, thế thì em không thể từ chối. Anh Vũ ở nhà, chừng 8 giờ Lệ tới đón anh.
Sure?
Yes sir. Em có sai hẹn với anh bao giờ đâu.
OK. See you then.
Bye anh.
 
Càng ngày Vũ càng có cảm tình với Lệ. Người đàn bà đó có chút buông thả, nhưng thẳng thắn, lúc nào cũng đối xử với Vũ như một người bạn chân tình. Tối đó ra khỏi phòng trà Queen Bee, Lệ bám vai Vũ cười nghiêng ngả:
Anh Vũ cái gì cũng được. Chỉ có khiêu vũ là dở ơi là dở.
Vũ gật đầu thú nhận:
Ở Mỹ bạn bè tôi không chơi nhạc ‘tour’ như ở đây. Nhạc mở lên, ai cũng có thể ra sàn nhẩy được, và muốn nhảy kiểu nào cũng OK. Lẽ dĩ nhiên không lịch sự như ở đây, nhưng mà vui.
Anh Vũ muốn em dạy anh nhảy không?
Muốn chứ. Bao giờ?
Lệ ghé tai Vũ nói nhỏ:
Tối nay. Anh cũng có thể ở lại với em. No string attached!
Vũ bật cưởi:
Are you kidding me?
 
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt Lệ long lanh nhìn Vũ. Cô nhè nhẹ lắc đầu … 
  Tháng Chín – 2007
Còn tiếp …