Chương Bảy

Đêm qua Vũ về tới Sài-Gòn khá trễ nhưng sáng nay vẫn tới sở làm. Ông Hân có vẻ vui mừng thấy Vũ trở về:
Vắng ông ít lâu tôi cứ lo ngay ngáy. Nhỡ máy móc chúng nó lăn đùng ra là chết cả đám.
Vũ bật cười:
Đâu đến nỗi thế. Thực ra thì tôi rất yên tâm vì nhân viên I.T. ở đây đã biết hết những điều cơ bản của hệ thống chúng ta xử dụng. Ông đừng có lo ngại quá.
Hân hỏi nhỏ:
Ông thấy headquarters họ nghĩ sao về công việc của chúng mình làm ở bên này. Ông Parker sắp sang thanh tra, và tôi cứ lo lo không biết là có gì sơ suất không?
Vũ mỉm cười trấn an Huân trước khi  xuống trung tâm điện toán tìm gặp nhân viên. Mọi người tụ tập, tíu tít chào hỏi Vũ. Vũ thấy lòng ấm áp, anh cười với mọi người, cám ơn Vọng đã thay anh điều hành công việc, báo tin cho mọi người biết là Global-Flextronics quí này tổng số sản luợng tăng hơn 10 phần trăm, và giá cổ phiếu cũng tăng vọt. Vũ vui vẻ nói:
Hy vọng là tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhiều hơn.
Anh báo thêm tin vui:
Tôi đã xin, và đã được chấp thuận trên nguyên tắc, là chúng ta sẽ gửi một số nhân viên qua bên Mỹ du-hành quan sát, tìm hiểu thêm về hệ thống điện toán đang được xử dụng tại trung ương. Anh Vọng và tôi sẽ làm việc với nhau để tuyển chọn ứng viên sau khi biết rõ con số.
Vũ nhìn thấy những khuôn mặt hoan hỉ của nhân viên, và con mắt cảm phục cửa Kha. Trở về văn phòng anh điện thoại cho Kha:
Khi nào rảnh em lên gặp anh một chút. Anh có chuyện này muốn nói với em.
Kha vâng dạ và lên gặp Vũ tức thì. Vũ tiếp Kha như một người bạn chứ không phải như là nhân viên lên trình bày công việc:
Em khoẻ không Kha.
Em vẫn thường, nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi. Sao anh không nghỉ thêm một ngày.
Vũ mỉm cười:
Anh phải ngừng ở Singapore, gặp đại diện của Oracle, bay nhiều chặng, và giờ giấc sai biệt nên cơ thể chưa điều chính. Cũng phải mất ít lâu mới bình thường. Anh có cái này cho em.
Vũ trao cho cho Kha chiếc túi đeo lưng màu đen:
Em mở ra xem.
Kha lóng ngóng kéo khóa và trợn mắt ngạc nhiên nhìn thấy chiếc Sony laptop bên trong. Giọng Kha hoảng hốt:
Anh cho em món quà đắt tiền thế này em đâu dám nhận.
Kha an ủi:
Món quà đó không đáng giá bao nhiêu so với lòng tốt của em và Thủy. Hơn thế nữa, em làm việc chăm chỉ, cứ coi như đó là phần thưởng của công ty.
Kha cảm động không nói nên lời, cúi đầu vuốt ve chiếc máy tính mà Kha từng ước mơ nhưng biết lúc này ước vọng đó hãy còn ngoài tầm tay.
Giọng Vũ ôn tồn:
Em hảy dùng nó nối kết vào sở từ bất cứ nơi nào, không phải vào đây thường xuyên như trước, dành nhiều thì giờ cho Thủy, săn sóc nhau và thương yêu nhau hơn. Em nghe anh nói không?
Giọng Kha dưng dưng:
Dạ, em nghe, và em cám ơn anh.
Nhìn Vũ, Kha nói thêm:
Em sẽ xin ông Vọng cho nghỉ sáng nay. Em muốn đi tìm Thủy liền.
Vũ gật đầu, mỉm cười:
Nói với Thủy là chiều nay anh sẽ ghé thăm.
Dạ. Em biết là Thủy rất mong anh về. Mấy lần Thủy hỏi em bao giờ anh về nhưng em chỉ nói là không biết.
Ngay anh cũng không biết. Công việc đòi hỏi những quyết định vào phút chót. Thí dụ như anh đâu có ý định ghé Singapore nhưng cuối cùng phải đi vì boss anh muốn anh nhìn tận mắt, quan sát tại chỗ linh kiện mà chúng mình định mua, đang được xử dụng tại một công ty bên Singapore như thế nào. Đáng lẽ anh về đây hôm cuối tuần nhưng trễ lại mất thêm hai ngày.
Kha chào Vũ thêm lần nữa, ra tới cửa còn quay lại nhìn Vũ mỉm cười gật đầu. Bây giờ chắc Thủy đang ở trên trường, mình tới đó chờ Thủy ngoài lớp học. Chắc là Thủy sẽ ngạc nhiên. Anh xin lỗi em, từ ngày đi làm anh đã quá bận bịu với công việc, lơ là với em. Anh Vũ nói đúng, nhưng xin em hiểu cho, chọn lựa nào cũng khó khăn, lúc nào anh cũng vẫn yêu em, dù không được quấn quít bên em nhiều như xưa.
o0o
Chưa bao giờ Thủy có cảm giác hồi hộp như vậy trong đời. Sáng nay gặp Kha ngoài cửa lớp Thủy vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Nếu là trước đây thì Thủy đã chạy ào tới khoác tay, dụi đầu trên vai Kha, mặc cho Diễm-Chi và Huỳnh-Mai chế nhạo. Thế nhưng lần này Thủy chỉ mỉm cười:
Anh Kha không đi làm sáng nay sao?
Khi Kha báo tin là Vũ đã về và khoe Thủy cái máy tính di động, Thủy đã đưa tay lên chặn ngực, dằn nỗi mừng vui. Kha tuởng là Thủy xúc động vì món quà của Vũ, nên ghé tai Thủy thì thầm:
Anh Vũ thật tốt. Bây giờ anh có thể ở nhà với em nhiều hơn.
Thủy nghĩ thầm, ở nhà nhưng cúi đầu vào máy tính thì cũng như không, có khi còn bực mình thêm, nhưng Thủy chỉ nhẹ mỉm cười, hỏi Kha như thể là Thủy rất quan tâm:
Anh Vũ cưng anh quá há, mua quà cho anh mà không mua gì cho em!
Kha mỉm cười cải chính:
Thế nào cũng có quà cho Thủy. Anh ấy nói chiều nay sẽ tới thăm Thủy và ba má.
Thủy hỏi vội vàng:
Ảnh có nói lúc mấy giờ?
Kha lắc đầu:
Anh ấy không nói. Chắc là sau giờ tan sở. Bây giờ anh đưa Thủy về nghe.
Thủy lặng lẽ đi bên Kha nhưng Kha đang nghĩ ngợi nhiều về chiếc máy tính di động, mong về đến nhà để mở ra xem kỹ, nên cũng không để ý đến vẻ thầm lặng bất thường của Thủy, và có biết đâu rằng Thủy đang rất là bâng khuâng.
Tiễn Kha ra khỏi cổng là Thủy chạy vọt lên lầu, chút nữa là đụng phải bà Tuân làm bà la chói lói:
Cái con này làm gì mà chạy như bị ma đưổi? Thằng Kha về rồi hả?
Thủy vừa chạy vừa trả lời:
Ảnh mới về rồi má. Có đồ chơi mới nên ngồi không yên.
Bà Tuân lắc đầu không hiểu. Dạo này con nhỏ này sao ấy, lúc vui lúc buồn, nhiều lúc ngồi cạnh thằng Kha mà cứ nhìn đâu như người xa lạ. Không biết tụi nó có chuyện gì không.
 
Thủy đóng cửa phòng, ngồi xuống bàn phấn, chăm chú nhìn vào gương xem kỹ từng điểm nhỏ trên mặt mình, gật đầu tạm hài lòng với nước da trắng hồng không một vết nám. Cô cầm cây son thoa một lớp mỏng nhưng rồi vội vả lấy khăn tay chùi thật nhanh. Người lạ phải chú ý lắm mới thấy một chút màu hồng còn sót lại trên môi.
Thủy đứng lên lục tìm trong tủ bộ quần áo đẹp nhất nhưng rồi lại ngại ngùng, sợ quá lộ liễu là mình sửa soạn để đón Vũ. Thủy nằm lăn ra giường, ôm chiếc gối dài, nghĩ tới Vũ. Có bao giờ em nhớ ai quay quắt và trông chờ từng giây từng phút như bây giờ đâu. Anh đi có mấy ngày mà em tưởng như là đã mấy năm. Nếu anh không về, trời ơi nếu anh không về, không biết là em có sống được không? Nếu em chết hồn em sẽ bay đi tìm anh, dù anh ở bất cứ nơi nào!
Thủy ngồi dậy, cúi đầu, vòng tay trước ngực. Mấy giờ rồi nhỉ, chắc cũng đã sắp đến giờ tan tầm. Anh mà không đến ngay là em sẽ khóc, nhưng em không thèm gặp anh nữa đâu.
Thủy thấy tim mình đập nhanh khi nghe tiếng chuông gọi cửa và tiếng bà Tuân lao xao, nhưng vẫn ngồi yên. Chỉ khi bà Tuân lên tiếng gọi Thủy hơn một lần Thủy mới mở cửa phòng, bước những bước thật chậm xuống cầu thang. Em biết là anh ở dưới đó, em muốn chạy xuống thật nhanh, khoác tay anh, hôn lên má anh, như em vẫn làm mỗi lần anh đến thăm, nhưng sao bây giờ em hồi hộp, bước chân em rụt è, dù rằng trong lòng em nghe tiếng reo vui.
Anh Vũ.
Tiếng Thủy như nghẹn trong cổ họng. Vũ đón Thủy ở ngay chân cầu thang,  anh quan tâm:
Em mệt hả? Ho hay sao mà khản tiếng vậy?
Thủy cố gắng giữ cho tiếng nói được bình thường:
Em không sao. - Thủy mỉm cười - chắc tại lâu ngày không gặp nên anh nghe tiếng em lạ đó thôi. Anh mới về?
Vũ bật cười, đưa tay dắt Thủy ngồi xuống sofa và ngồi xuống cạnh Thủy, tự nhiên như Vũ vẫn thường làm mỗi lần gặp nhau:
Anh đi có hơn một tuần chứ lâu gì. Anh mới về đêm hôm qua, quá khuya nên không gọi cho ai. Sáng nay gặp Kha anh có nhắn và gửi lòi thăm cả nhà.
Thủy muốn đưa tay ôm khuôn mặt mà cô hằng thương nhớ nhưng chỉ ngồi yên đưa mắt nhìn:
Dạ anh Kha có nói, và anh Kha cũng mới ở đây về, rất vui với món quà của anh.
Thủy đã gần như trở lại bình thường, cô kéo tay áo Vũ:
Còn quà của em đâu? Không có là em nghỉ chơi với anh.
Bà Tuân la Thủy:
Con nhỏ này hư quá. Không đi rót nước mời anh Vũ. Ở đấy mà đòi quà.
Vũ lôi từ túi áo vest một gói nhỏ đưa cho Thủy:
Quà của em đây. Làm sao anh dám quên.
Thiệt hả? Cái gì đó anh. Em mở được không?
Vũ gật đầu, giúp Thủy mở hộp giấy. Thủy la lên:
iPod?
Vũ cười:
Yes. It is. Anh thấy em thích nghe nhạc nên nghĩ là em sẽ thích cái máy nhỏ bé này.
Thủy chớp mắt, nghiêng người hôn nhẹ lên má Vũ:
Cám ơn anh. Em sẽ mang nó …
Thủy muốn nói em sẽ mang nó trước trái tim bất cứ lúc nào để nhớ tới anh, như cô chỉ nhìn Vũ đăm đăm, ánh mắt nói thầm cho những gì cô đang nghĩ. Vũ tươi cười:
Em download nhạc từ máy vi-tính hay trên mạng xuống, được cả ngàn bài, tha hồ nghe. Nếu gặp trở ngại nhờ Kha giúp dùm.
Thủy nói nhỏ:
Còn anh, tại sao anh không giúp em?
Ồ, anh chỉ biết một vài bản nhạc Việt. Anh sợ là không biết cách nào tìm nhạc giúp em.
Thủy mân mê chiếc iPod nhỏ bé:
Nó dễ thương quá. Không, em không cho Kha mó vô đâu. Lỡ hư của em thì sao.
Vũ bật cười nhưng chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Bà Tuân từ nãy vẫn ngồi yên la Thủy:
Con nhỏ này thiệt kỳ. Lớn rồi mà cứ như con nít thích đồ chơi.
Thủy nhìn mẹ phân trần:
Anh Vũ tặng anh Kha máy vi tính giá mấy chục triệu lận. Ảnh đâu có … thương con bằng … người ta. Hổng cho anh Kha mó vô đồ chơi của con!
Vũ nhẹ nắm tay Thủy:
Hồi sáng anh có nói với Kha là dùng máy đó nối kết vào sở, khỏi phải đi lại mất thì giờ, dành khoảng thời gian đó mà săn sóc và yêu thương lẫn nhau. Mong em và Kha thật hạnh phúc.
Bà Tuân hình như rất cảm động:
Thủy à, con và thằng Kha phải cám ơn anh Vũ thật nhiều. Ảnh lo cho hạnh phúc của hai đứa như vậy là quá lắm rồi.
Thủy chỉ cúi đầu không nói. Muộn rồi má ơi, người con yêu không phải là Kha nữa. Người con yêu ngồi ngay đó nhưng vẫn còn cách xa, con phải làm sao bây giờ để cho anh ấy biết là con đã   yêu mà đang mòn mỏi mong chờ?
Thủy vẫn cúi đầu, gọi Vũ:
Anh Vũ.
Anh nghe đây.
Nếu không bận tối nay anh đưa em đi ăn nhà hàng nhé.
Vũ chưa kịp trả lời, Bà Tuân đã bật kêu lên thảng thốt:
Sao tự nhiên con lại đòi đi ăn nhà hàng cho tốn tiền. Con muốn gì má nói chị Hai nấu cho.
Thủy nhìn mẹ:
Mááá! Con muốn ra bờ sông cho mát. Lâu lâu má cho con đi chơi chút đi.
Vũ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng Thủy:
Em muốn đi đâu anh đưa đi. Gọi cho Kha một tiếng rồi ba đứa chúng mình lấy taxi qua nhà Bè. Nơi đó có mấy quán đặc sản ngay bên bờ sông rất mát mẻ.
Thủy lắc đầu:
Anh Kha mới ở đây về. Để lần khác anh Vũ à.
Cảm thấy Vũ hơi ngần ngừ Thủy nói như hờn dỗi:
Bộ em vô duyên lắm sao mà anh Vũ hổng chịu đi với em.
Vũ vội vàng:
Em biết là anh không có ý đó. Thôi được, em lên thay quần áo rồi xin phép má đi với anh. Nhớ mang theo áo lạnh, vì gió sông ban đêm.
Thủy tươi nét mặt, hôn nhẹ lên má Vũ, tung tăng chạy lên lầu nhưng vẫn ngó xuống mỉm cười. Bà Tuân nhìn theo phân trần với Vũ:
Nó còn con nít lắm. Anh Vũ đừng chiều nó quá nghe.
Vũ lắc đầu:
Jennifer em gái cháu cũng vậy đó dì a. Vừa rồi gần nửa đêm bắt cháu đưa ra bãi biển, ngồi uống café, tâm sự với cháu về người bạn trai mới quen. Chắc Thủy cũng có gì muốn nói về Kha nên không muốn Kha đi theo.
Dì muốn hai đứa nó cưới nhau phứt cho rồi. Để lâu nhức đầu quá
Vũ nói với tấm lòng chân thật:
Cháu cũng mong như vậy dì ạ.
Thủy bước xuống thang gọn gàng trong chiếc váy màu xanh nước biển và chiếc áo pull hở cổ  màu trắng lấm tấm hoa vàng. Mái tóc dài được vắt qua một bên, khoe chiếc cổ trắng ngần, trông Thủy vừa ngây thơ vừa quyến rũ khiến Vũ cũng thấy lòng mình bâng khuâng.
Thủy ôm hôn mẹ, khoác tay Vũ dục:
Đi anh.
Vũ chào bà Tuân:
Chào dì, xin phép dì, cháu đưa Thủy đi ăn tối một lúc thôi.
Bà Tuân chỉ mỉm cười không nói, bần thần nhìn theo. Ông Tuân về khi Vũ và Thủy vừa ra khỏi nhà ít lâu. Ông hỏi bà:
Ai hình như con Thủy và thằng Vũ vừa đi khỏi. Tôi thấy chúng nó trong taxi đi ngược chiều. Chúng nó không ăn cơm nhà sao?
Bà Tuân lắc đầu:
Thằng Vũ mới về, con Thủy đòi đi ăn nhà hàng. Tôi nói nó ở nhà ăn cơm nhưng nó không nghe.
Bà thở dài, ngồi xuống ghế:
Ông này.
Hử?
Tôi thấy lo quá. Con Thủy dạo này sao khác quá à!
Khác là sao?
Bà Tuân không trả lời, co một chân lên ghế, vòng tay ôm gối lầm bầm:
Tội nghiệp thằng Kha quá. Mà thằng Vũ cũng tốt quá chừng. Rõ thiệt khổ.
o0o
Trời vửa tối, ngoài sông vài chiếc ghe câu đã lên đèn, chập chờn trong bóng đêm như những hồn ma vật vờ. Bàn ăn kê sát lan can bên bờ sông dưới ánh đèn mờ, gió sông thổi nhẹ làm tóc Vũ rũ xuống che vầng trán cao cho anh nét phong trần quyến rũ. Em yêu anh đâu chỉ phải vì hình hài mà còn vì tấm lòng tha thiết với đất nước này, với người xa lạ cũng như người thân quen. Trước anh em nhỏ bé, em dại khờ, đừng bỏ em đi nữa nghe anh.
Vũ nhắc:
Em ăn đi. Đòi anh đưa đi ăn nhà hàng mà chỉ ngồi đó nhìn anh ăn.
Thủy gắp con tôm bỏ vào chén của Vũ:
Em ăn đủ rồi. Anh ăn nữa đi. Dạo này trông anh ốm quá.
Vũ chống chế:
Anh mới đi xa về nên ngó vậy thôi. Sao em giống mẹ anh quá. Cứ gặp là bắt ăn.
Thủy cúi mặt, tiếng nhẹ như hơi thở:
Vì mẹ yêu anh.
Vũ vô tình:
Mẹ nào chả yêu con. Anh thấy má em yêu chiều em hơn bất cứ ai. May mà em không hư.
Thủy nghiêng mái tóc nhìn Vũ mỉm cười:
Sao anh Vũ biết là em không … hư?
Anh biết chứ. Những cô gái hư hỏng chẳng bao giờ thèm nhìn đến một người xa lạ té lăn bên đường, và còn băng bó vết thương cho người ta. Anh cám ơn em và Kha.
Anh nhắc làm gì chuyện đó nữa. Anh biết em mấy tháng rồi. Bộ em chỉ có vậy thôi sao.
Không, em còn dễ thương như Jennifer, em gái anh. Vừa rồi anh về bên đó, Jennifer cũng nói anh gày hơn xưa, cũng bắt anh ăn thêm cho đày đủ, như Thủy vừa lo cho anh.
Thủy thở dài nhè nhẹ, nhìn Vũ đăm đăm:
Anh về bên đó có ghé Westminster thăm mộ chị Loan không?
Vũ giật mình, mình chưa bao giờ nói chi tiết này cho Thủy và Kha biết cơ mà, anh nhè nhẹ gật đầu:
Có, trên đường về nhà và khi trở lại San Jose anh đều có ghé thăm mộ Thu-Loan. Mà sao em biết mộ phần của Loan ở Westminster?
Thủy không trả lời câu hỏi của Vũ ngay, cô với tay qua bàn, nắm nhẹ bàn tay Vũ:
Anh Vũ, anh đừng buồn nữa. Anh phải quên, anh còn có nhiều người khác thương yêu anh, anh còn cả cuộc đời.
Vũ ngạc nhiên:
Hôm nay em thật là khác lạ, không chỉ là cô bé dễ thương và hồn nhiên.
Thủy cười buồn:
Em thay đổi nhiều phải không anh? Em đã biết hết chuyện tình buồn của anh, em muốn khóc, và thấy mình nghĩ về người khác nhiều hơn. Em đã gặp chị Lệ, anh Vũ ạ.
Vũ chợt hiểu:
Thì ra vậy. Em gặp Lệ ở đâu?
Tại nhà anh. Lâu không thấy anh về nên em tìm đến xem sao. - Thủy cười nhẹ - Anh có cô ‘oshin’ đẹp quá!
Vũ cười và có chút ngượng ngịu:
Lệ sống có chút buông thả, anh sợ là không mấy thích hợp với đời sống sinh viên như của em, của Kha nên anh không bao giờ nhắc tới Lệ với em. Anh xin lỗi em vì anh đã thiếu ngay thẳng trong vấn đề này. Thực ra thì Lệ cũng đáng thương lắm. Quen nhiều, biết rộng nhưng rất cô đơn, và lúc nào cũng phải đề phòng người ta lợi dụng mình.
Em biết, vì thế chị Lệ quí anh vì anh chân thật và bao dung. Em mới gặp một lần nhưng em cũng quí chị Lệ vì sự thẳng thắn của chị ấy. Em … em không nghĩ ngợi gì xa xôi đâu.
Cám ơn em. Chắc em cũng biết, Lệ cũng có chuyện tình buồn do đó anh và Lệ dễ thông cảm. Nhiều lúc anh cứ nghĩ Lệ như một người bạn trai.
Chợt Thủy nhìn ra dòng sông, mắt xa xôi:
Anh Vũ này.
Anh nghe.
Nếu em cũng có chuyện tình buồn thì anh nghĩ sao về em?
Em và Kha có chuyện gì hả?
Em nói giả dụ mà. Nhưng biết đâu.
Vũ lắc đầu:
Em dễ thương như vậy đâu có ai làm cho em buồn. Anh biết lâu nay Kha quá bận rộn về công việc mới, anh cũng rất quan tâm nên cố gắng giúp Kha có cơ hội chăm sóc em như xưa. Thú thật với em là, đôi lúc anh cảm thấy ân hận vì anh đã làm xáo trộn đời sống của em và Kha.
Giọng Thủy thoáng buồn:
Anh đừng nói thế. Gặp anh là cơ duyên, em lúc nào cũng mong … em …
Thủy không nói hết câu, chéo tay ôm bờ vai, cúi mặt tránh ánh mắt Vũ. Vũ quan tâm:
Em lạnh rồi. Chúng mình về nhé?
Thủy nhìn lên mỉm cười với anh:
Dạ. Anh cũng cần về nghỉ sớm. Anh còn mệt vì những chuyến bay dài mà.
Vũ cười:
Trái giờ nên anh chưa buồn ngủ. Còn em, tối nay có bài làm không?
Thủy nhè nhẹ lắc đầu. Vũ nhắc:
Vậy đi ngủ sớm nhé. Sweet dream.
Anh Vũ này.
Yes?
Hôm nọ em nằm mơ thấy anh dắt em đi vào rừng đầy sương mù?
Oh, I’m sorry.
Chúng mình không tìm thấy đường về.
Vũ đuà:
Và em trở thành cô công chúa ngủ trong rừng như chuyện thần tiên, phải không?
Em mong là như vậy. Nhưng …
Sao?
Má đánh thức em dậy đi học. Dễ ghét quá hà!
Vũ bật cười:
Bữa đó công chúa có tới lớp trễ không?
Thủy không trả lời, chỉ mỉm cười. Vũ đưa Thủy về tới trước sân nhà, nói nhỏ “Good night, em”. Bất thình lình Thủy xoay người, kiễng chân hôn nhẹ lên bờ môi anh trước khi bỏ chạy thật nhanh vào nhà.
o0o
Vũ pha cho mình một ly café, ngả người trên sofa, gác chân lên bàn. Cảm giác trên bờ môi còn làm Vũ bâng khuâng. Quả tình anh không biết em nghĩ gì, có thể nào anh đã khuấy động trái tim em? Nếu thật thế thì anh thật là ân hận. Em dễ thương như thế ai chẳng mềm lòng, nhưng chưa bao giờ anh mơ tới niềm hạnh phúc là có em bên đời. Mong rằng đó chỉ là một thoáng xúc động nhẹ nhàng. Vũ bưng tách café nhấm nháp, chợt giật mình vì tiếng điện thoại reo. Vũ nghe tim mình đập nhẹ, chẳng lẽ là Thủy gọi lại mình? Chúng mình vừa mới chia tay, em có gì để nói thêm với anh? Vũ nhấc máy:
Allo.
Tiếng Lệ văng vẳng từ xa:
Lệ đây anh, mới về hả?
Vũ thở phào như chút được một gánh nặng:
Oh, Lệ!
Tưởng là ai đó hả?
Come on! Lệ khỏe không.
Em thường. Buổi chiều vừa gặp lão Hân nên mới biết anh đã trở lại.
Vũ phân trần:
Anh bận quá nên chưa liên lạc với Lệ.
Em biết. - Tiếng Lệ cười khúc khích - Buổi tối em gọi nhưng không gặp, muốn gọi số cell nhưng sợ có người buồn.
Vũ bật cười, trêu Lệ:
Răng mà bữa ni em …
Em sao?
Rắc rối quá. Anh đưa Thủy đi ăn tối.
Em cũng đoán thế nên không gọi số di động. Sợ làm cô bé nghi ngờ.
Vũ thở dài:
Em gặp Thủy rồi phải không?
Chắc là Thủy đã nói với anh?
Ừ. Thủy rất ái mộ em?
Really?
Anh nói thật. Thủy nói em là ngưòi thẳng thắn, dễ thông cảm.
Hì hì. Cô bé dễ thương thật. Nhưng anh Vũ này.
Sao?
Anh có biết là Thủy nó yêu anh không!
….
Anh nghe em nói không?
Vũ ngập ngừng:
Anh cũng cảm thấy có điều gì khác lạ, nhưng anh không chắc. Có thể đó chỉ là một phút xúc động thoáng qua của người con gái mới lớn.
Anh Vũ nì. Anh ngây thơ như vậy hay là anh dối lòng?
Vũ không trả lời. Vũ không biết mình nghĩ gì, anh bâng khuâng:
Lệ tới anh bây giờ không?
Không!
Sao vậy?
Anh mới đi xa về, để anh ngủ sớm cho đỡ mệt. Em gọi là vì em …
Lệ không nói hết câu nhưng Vũ cũng đã hiểu. Anh nhẹ nhàng:
Cám ơn em. Good night, Lệ.
Good night anh.
Tiếng Lệ xa vắng và hình như có thoáng buồn. Vũ buông điện thoại lòng ngẩn ngơ. Mình đi tìm quên nhưng vẫn chưa quên, và không chừng sẽ còn có những chuyện u buồn cho mình mang theo suốt đời. Vũ thở dài, bỏ dở ly café, rót cho mình một ly Cognac đầy, và cầm luôn chai rượu, mang vào phòng ngủ.
Lúc đó Thủy đã thay quần áo, nằm ôm gối trên giường nghĩ tới Vũ. Bây giờ chắc là anh đã biết là em yêu anh. Em chưa nói, nhưng cần gì nói anh nhỉ, đôi mắt em nhìn anh nồng nàn, đôi môi em run trên bờ môi anh, thế chưa đủ nói hết lòng em sao? Em biết là em đang phụ bạc một người để yêu một người nhưng em không làm chủ được tim em. Kha rộng lượng sẽ tha thứ cho em, còn anh, anh có rộng lòng đón nhận em không?
Thủy mân mê cái điện thoại di động. Em muốn gọi anh lắm, nhưng sợ anh ngủ rồi, anh đi đường xa về mệt, ước gì em ở bên anh lúc này, để được nhìn anh ngủ, kéo cho anh mép chăn,  mà anh đừng suy nghĩ gì trong lúc ngủ nghe, đừng nhăn trán, đừng buồn phiền, hãy nằm mơ như em, hãy dắt em đi trên con đường mù sương, em chẳng cần lối về vì em có anh. Em yêu anh, anh Vũ ơi.
Bà Tuân gõ nhẹ, mở cửa vào phòng con, ngồi xuống cạnh mép giường:
Thấy còn đèn nên má vô coi xem con ngủ chưa?
Thủy xoay ngang người, gối đầu lên đùi bà Tuân:
Má.
Bà Tuân vuốt tóc con:
Thủy à.
Gì má.
Má thấy con đi chơi riêng với thằng Vũ như vậy là không phải. Thằng Kha nó biết nó buồn, con ạ.
Thủy xoay đầu khỏi lòng mẹ, úp mặt xuống gối, không trả lời. Má không hiểu được lòng con đâu. Con biết anh Kha sẽ buồn, nhưng được đi với anh Vũ tới góc biển chân trời con cũng đi chứ kể gì tối nay.
Bà Tuân lại ngồi xích tới, vuốt tóc con:
Con nghe má nói không Thủy?
Thủy ngồi dậy, vòng tay ôm đầu gối:
Con nghe má, nhưng má biết không, mấy hôm anh Vũ về Mỹ con ngơ ngác như người mất hồn, thấy ảnh trở về con như sống lại. Không bao giờ con có cảm giác đó với anh Kha. Có lẽ con yêu Kha quá vội vàng, khi vừa mới lớn, chưa suy nghĩ nhiều, chưa hiểu được những giá trị của cuộc đời. Anh Vũ mang đến cho con luồng gió mới, đưa con đến những chân trời xa rực rỡ hơn là những buổi chiều quanh quẩn trong sân nhà. Má ơi, con biết là con sẽ làm anh Kha buồn, nhưng má có muốn con chết vì thương nhớ một người không?
Con đừng có nói bậy nào. Thế nhưng Vũ đối với con ra sao? Má thấy hình như nó chỉ coi con như em gái gì đó của nó ở bên Mỹ thôi.
Không đâu má ơi, bạn con nó nói rằng “không thể nào chỉ có tình anh em giữa đôi trai gái xa lạ và còn trẻ”. Có thể anh Vũ chưa yêu con, hay có thể anh Vũ yêu con nhưng không nói được. Con.. con sẽ cố gắng để ảnh thôi không còn nhớ đến mối tình buồn.
Bỗng dưng Thủy bật khóc:
Má ơi, má. Má đừng trách con. Duyên nợ mà má. Nếu con vô duyên, có chết vì tình như chị Thu-Loan thì cũng là tại số con như vậy. Má đừng hắt hủi con nghe má.
Bà Tuân cũng ứa nước mắt, kéo Thủy vào lòng vào lòng vỗ về:
Thôi con đừng khóc nữa. Lúc nào má cũng thương con mà. Ngủ đi con. Mai còn phải tới trường sớm, Thủy à.
Bà đỡ Thủy nằm xuống, kéo chăn đắp cho con, với tay tắt đèn, vuốt tóc con, rồi mới nhẹ nhàng khép cửa phòng bước ra hành lang. Một giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt, bà đưa tay lau mắt, cúi đầu nói nhỏ trong đêm:
Rõ thiệt khổ!