Chương 17
Phần III

 
 Qua lá cây,Trúc thoáng thấy bóng Hà đứng trong sân đương sửa soạn gánh hàng,Trúc bước vội vào và lên tiếng hỏi to:
-Cô đi chợ nào hôm nay?
Hà vẫn cúi mình vừa loay hoay xếp các tấm lụa vào gánh vừa nói:
-Tiếng ấy thì lại tiếng anh Trúc rồi. Ở nhà không có việc gì vừa định  vác hàng đi bán thì lại có khách đến.Lại phải ở nhà, đến bực mình.
Trúc khó chịu vì Hà không ngửng lên, đến gần và lên tiếng thật to nhắc lại câu hỏi:
-Cô đi chợ nào thế?
Hà lúc đó mới ngửng lên nhìn.Nàng ngơ ngác hỏi Trúc:
-Em ấy à?
-Chẳng cô thì còn ai nữa?
-À,em đi phiên chợ...Nê.
Trúc nói:
-Tôi vừa lại đây thì cô lại xuống vùng tôi.Hôm nọ cô ghé qua thì tôi lại lên huyện vắng.
Thế mới bực mình,vì hôm nọ định vào anh vay hai thùng thóc về ăn. Để phiên sau vậy.
-Phiên sau thì cô xuống lại không gặp tôi vì...
Vừa lúc đó Cận ở trong nhà đi ra.Trúc nói:
-Hôm nay chào bác,chào anh và cô Hà...
Hà thốt nhiên lặng người đi.Cận hỏi Trúc:
-Đi đâu thế mà lại đến chào hỏi cẩn thận như vậy?
-Đi xa. Đi hẳn không ở Quỳnh Nê nữa.Tôi mới thôi việc được hai hôm nay.
-Có việc gì lôi thôi hẳn?
-Không có việc gì lôi thôi cả. Ở mãi một nơi đã bắt đầu chán, đi nơi khác kiếm ăn.Tôi định lên Đồng Mỏ khai lại cái mỏ cũ.Năm ngoái vào Vạn Linh đi qua còn thấy hai cái nồi súp-de bỏ rỉ ở đấy,chịu khó mài cho hết rỉ,dùng còn tốt chán.
Cận tưởng Trúc nói thật,vội hỏi:
-Nhưng khai mỏ thì cần gì đến nồi súp-de?
Trúc mím môi cố giữ khỏi bật cười.
Hà nhìn Trúc ngẫm nghĩ.Nàng hỏi Trúc:
-Anh đi thật hay nói đùa cho vui thì nói hẳn ra nào!
-Tôi đi thật.Lên Đồng Mỏ hay không thì chưa biết,nhưng thế nào cũng đi xa.Nội hôm nay đi, đã sửa soạn sẵn sàng cả rồi.
Hà nói như mình nói với mình:
-Đi như thế thích quá nhỉ.
Trúc ngạc nhiên một cách khó chịu về câu nói vui mừng chân thật của Hà.Nàng không mãy may lộ vẻ buồn tiếc một người bạn,trái lại,hình như nàng chỉ mê mải vui hộ Trúc sắp được cái thú đi xa,sống một cuộc đời khác.
Hà thốt nhiên sực nhớ đến việc cưới của Dũng,nàng bảo Trúc:
-Sao anh không đợi hết ngày cưới của Dũng rồi hãy đi?
Trúc đáp:
-Vui vẻ gì đâu.Tôi định tâm đi trước đấy chứ.
Hà nói giọng gay gắt như cự Trúc:
-Sao anh Dũng lại lấy cô ả Khánh?
Trúc mĩm cười đáp:
-Sao cô lại cự tôi?Cô hỏi ngay anh Dũng ấy.
Hà tưởng Trúc đi vì giận Dũng liền nói:
-Anh Dũng thế mà xoàng. Độ này em cũng ghét mặt không muốn gặp anh ấy nữa.
Cậu nói:
-Cô này đến hay,anh ấy lấy ai là quyền của anh ấy.Việc gì đến cô?
-Em chẳng biết có việc gì đến em hay không.Nhưng em thấy bực mình tệ,em phải nói.
Trúc thấy Hà hiểu lầm Dũng toan viện lẽ chống chế cho bạn,nhưng chàng cho là vô ích.
Hà ngửng nhìn trời.Sau một lúc nghĩ ngợi,nàng nói:
-Đã lâu chị Loan không sang chơi.Hôm nọ em thấy chị ấy ra chợ,trông mặt buồn thiu...
Câu nói của Hà đột ngột nhắc đến Loan đương khi nói chuyện về việc cưới của Dũng,khiến Trúc nghi rằng Hà đã giận Dũng là vì Loan.Ba người cùng cúi đầu yên lặng.
Trúc vào nhà chào bà chánh Mạc.Cận nói khẽ với Hà:
-Tôi chắc có sự gì lạ.Không lý nào tự nhiên Trúc lại bỏ Dũng đi,hai người không bao giờ thấy rời nhau ra.
-Em cũng ngờ vậy.
Trúc ở trong nhà đi ra,Hà hỏi ngay:
-Anh đi một mình?
Trúc đáp:
-Có lẽ.Không một mình thì hai mình sao?
Cận và Hà cùng đoán Dũng sẽ đi với Trúc,nhưng vì không chắc lắm nên không dám nói ra.Trúc giơ tay bắt tay Cận:
-Chào anh ở lại.
Cận hỏi:
-Liệu còn gặp nhau nữa không?
Trúc vừa nói vừa nhìn Hà:
-Không chắc còn gặp nhau nữa.Nhưng làm quái gì cái vặt ấy phải không,cô Hà.
Hà mĩm cười gật đầu nói:
-Ý thế.
Trúc cúi đầu chào Hà:
-Chúc cô ở lại cho mạnh khỏe và...
Hà ngắt lời Trúc:
-Và để ăn quà cho thật nhiều...
Câu nói đùa ngượng ngập không làm ai cười cả.Hà nhìn Trúc khẽ nói:
-Thôi anh đi...
Ra đến ngoài,nghĩ lại,Trúc không ngờ cuộc từ biệt lại giản dị như vậy.Trúc thấy lòng mình thản nhiên như không và chàng vui vẻ nhận ra rằng chưa yêu Hà quá nặng như chàng tưởng.
Lên tới đê,Trúc đạp ráng mấy cái mạnh rồi để mặc gió đưa đi,tuy đường vắng không có ai,Trúc cũng bấm chuông luôn tay.
Trúc đi khỏi,Hà vẫn cặm cụi xếp đi xếp lại các tấm vải.Cận hỏi:
-Cô đi chợ nào hôm nay?
-Em định đi chợ huyện.
-Làm gì có phiên chợ huyện hôm nay.
Hà ngửng lên mỉm cười:
-Thế à?Thế thì em ở nhà vậy.
Hà yên lặng nhìn qua lũy tre xơ xác trước gió.Một nỗi buồn đột nhiên ở đâu đến tràn ngập cả tâm hồn,trong đời nàng hình như vừa có một sự thay đổi to tát và lần đầu Hà đã thấy sự sống của nàng không có nghĩa lý gì,không có hy vọng gì nữa.
Bỗng nàng lấy bàn tay che miệng ho rũ rượi và nước mắt ràn rụa chảy ra.Nàng lấy vạt áo lau mắt rồi mỉm cười nhìn Cận nói:
-Dại quá. Đứng mãi ở ngoài gió.
Cận cúi mặt yên lặng suy nghĩ.Hà gánh hàng vào trong nhà rồi vội vàng lẩn ra phía vườn sau.Nàng đứng dựa vào vách,kéo vạt áo lên che miệng rồi không cần giữ gìn nữa,nàng ứa nước mắt khóc thổn thức.
Nàng muốn khóc,khóc được mãi để cho nhẹ người.Hà vẫn biết từ lâu rằng thế nào cũng có ngày Trúc bỏ đi,việc Trúc đi đối với nàng là một việc tất nhiên nên không lúc nào nàng có ý tìm cách giữ Trúc ở lại.Nàng chỉ lấy làm lạ rằng sao mình lại buồn khổ đến như thế được.Lúc này nàng cố giữ thản nhiên,và nàng khó chịu rằng Trúc cũng có vẻ thản nhiên.Thật tình Hà mong Trúc cũng đau khổ như mình,nàng nhìn về phía đê lẩm bẩm tức tối như muốn nói với Trúc:
-Em muốn anh cũng khổ như em.
Bỗng nàng lắng tai,tiếng chuông xe đạp của Trúc gió đưa vẳng lọt vào tai nàng.Tiếng chuông xe kêu liên hồi như những tiéng gọi,Hà biũ môi dưới,cau mày nói giọng mỉa mai:
-Nghe thấy rồi...