Vẫy tay ngậm ngùi

  Ba mươi ngày trôi qua như một giấc mơ mà phần mộng mị dường như ngập tràn hơn phân nửa. Với tờ quyết định giấy trắng mực đen, thoắt cái tôi nghiễm nhiên trở thành một “nhân viên văn phòng” suốt ngày làm bạn cùng Anh văn, vi tính. Giấc mộng văn chương ngày nào đã tan thành khói mây…
Nhiều hôm ngồi dịch một tờ fax của khách hàng, chợt nhói lòng ước chi có phép mầu để biến tờ giấy đầy những câu chữ thương mại kia thành một đoản văn, tùy bút, hay truyện ngắn để tha hồ đọc, tha hồ sống với những từ ngữ thấm đẫm chất văn chương…
Vài tập thơ, bài báo cất trong ngăn kéo, lâu lâu giở ra nhìn lướt một vài trang… Chợt một hôm nghe lòng mình hụt hẫng, khi cố nhớ vẫn không sao đọc hết một bài thơ – bài thơ mà dạo nào tôi đã thuộc nằm lòng đến từng dấu chấm, dấu phẩy.
Rồi hằng ngày giở vội tờ báo quen, vẫn dừng lại thật lâu trước những tên bạn bè cùng trường, cùng lớp (danh từ phóng viên giờ đây sao mà “oai” đến lạ - mà cũng xa xôi biết chừng nào!). Ngày qua ngày tôi vẫn đến công ty, tập thói quen ăn thật nhanh để dư giờ… đi ngủ. Nhét vào đầu những thông tin hàng hóa, nhưng lại vỗ về tìm những lời hứa dịu dàng: hẹn một ngày nhất định sẽ trở lại với văn chương!
THẠCH TÂM (18/3/1997)
Nguồn: Báo Tuổi trẻ – Ngày 18/3/1997