ÁNH MẮT NGƯỜI XA LẠ

Khi Phương cùng Kim và tôi lững thững đi bộ từ trường ra đến nơi, thì bến xe Dalat đã chộn rộn những người và xe. Vừa mới đến bên chiếc Toyota có vài hành khách đang ngồi thì một người đàn ông tươi cười đến hỏi vé. Khi được biết chỉ có mình tôi về Sài Gòn thì chú trở lại quầy, đem đến một vé. Tôi liếc nhanh và đùa:
- Chết nị! Người ta ghi 22.000 rồi nè Phương! Vậy mà tui định trả giá… hai chục thôi chứ!
Ba đứa cười giòn. Hai người thanh niên ăn vận lịch sự cũng cười theo. Kim, Phương để giỏ cà rốt lên xe và ríu rít căn dặn tôi đủ điều… Bỗng dưng, một giọng nói trầm trầm cất lên “Student?” Tôi giật mình quay phắt lại, một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh đang ngồi khuất trong xe, cạnh người thanh niên áo xanh đang mỉm cười nhìn chúng tôi. Ba đứa bối rối ngưng bặt tiếng cười. Người thanh niên áo trắng nói:
- Này, nói chuyện với ông ta đi.
Tôi le lưỡi:
- Bỏ quên tự điển ở nhà rồi.
Cả bọn cười xòa. Hình như người đàn ông nọ hiểu đôi chút tiếng Việt nên cũng cười. Nhỏ Kim quyết không để hổ danh dân Cao đẳng Ngoại ngữ Dalat nên kéo Phương và tôi tiến lại. Nhỏ hắng giọng:
- Excuse me. What’s your name?
- Tôi tên là Bill.
Anh ta trả lời bằng tiếng Việt với một âm sắc lơ lớ làm ba đứa bật cười hồn nhiên. Với vốn tiếng Anh “bỏ túi” qua những phút trao đổi chúng tôi được biết Bill là một kỹ sư, hai mươi tám tuổi, đến Việt Nam lần đầu tiên. Anh ta nói:
- Tôi có thể nói một ít tiếng Việt. Tôi thích Việt Nam. Người Việt Nam rất thân thiện…
Một người đàn ông tiến lại xòe tay xin tiền. Bill lắc đầu và nhìn chúng tôi… cả bọn bối rối… Người thanh niên áo trắng phá tan im lặng:
- Sao? Nói tiếp đi chứ!
Phương hơi bực:
- Nói gì nữa?
Anh ta cười và nói lớn:
- Hỏi “mày thích Dalat không?”
Bill hơi nhíu mày, còn ba đứa tôi thì ngơ ngẩn nhìn nhau… Xe chuẩn bị rời bến, tôi xiết tay Kim và Phương rồi lên xe, ngồi vào băng ghế phía sau Bill. Đoạn đường dài lùi dần về sau… Xe dừng ở Văn Thánh, tôi bận rộn với giỏ cà rốt nên xuống xe gần như sau cùng. Một đám đông xích lô, honda ôm đang vây quanh Bill, nhao nhao mời chào nhưng anh ta lắc đầu từ chối. Một thanh niên chửi thề, vẻ bực tức: Nó khôn quá, không thèm đi mày ơi!
Bill lại nhìn tôi. Lần thứ ba, ánh mắt của người đàn ông ngoại quốc bỗng khiến tôi quay nhanh như trốn chạy, lúc đó, tôi ước gì mặt đất nứt đôi…
(THẠCH TÂM – ĐHTH 5/1993)
Nguồn: Báo Áo Trắng tháng 5-1993