MÙA XUÂN ÊM ĐỀM

Tôi khoan khoái bước ra khu vườn nhỏ phía trước nhà. Cội mai già đã được tỉa lá sạch sẽ, vươn những cành dài màu nâu, chi chít những búp xanh căng tròn, rung rinh trước gió. Phía bên kia, giàn mướp trĩu quả, đung đưa nhè nhẹ. Vài chú ong bầu vo ve bay lượn. Dưới ao, đàn cá hường tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng chúng ngoi lên đớp những bọt nước khiến mặt nước xao động, chao nghiêng thành cơn sóng nhỏ…
- Quỳnh Mai à!
Có tiếng mẹ gọi to. Tôi chạy nhanh vào nhà.
- Dạ, mẹ kêu con chi?
- Hôm nay làm mứt được rồi đó. Mẹ đang ngồi giữa bộn bề củ cải trắng, cà rốt và củ kiệu, đáp. Tôi cười, sà xuống bên mẹ.
- Năm nay con ráng làm ngon hết sẩy cho mẹ “thưởng thức” nghe?
- Thôi đi cô. Mẹ cười móm mém – Mẹ đâu có ăn mứt dừa được.
- À! – Tôi thất vọng – Vậy con không thèm làm chi cho mệt. Đợi chừng nào mẹ trồng răng giả rồi con làm.
- Bậy nè. Mẹ không ăn thì anh, chị mày ăn. Chẳng biết năm nay tụi nó có về đông đủ hay không? – Mặt mẹ chợt xa xăm, tôi nhìn đôi vai gầy của mẹ và cảm thấy nao lòng… Ngoài kia, nắng vàng đang xôn xao đùa giỡn trên tàn cây xanh, ôi, nắng quá vô tư…
Tiếng cười nói lao xao hòa trong tiếng pháo đì đùng khiến tôi giật mình tỉnh giấc và lười biếng nằm yên đưa mắt nhìn xung quanh. Hai nhỏ em gái xúng xính trong bộ đồ màu hồng nhạt. Mỗi đứa cầm một nén nhang đang cháy đỏ cùng một phong pháo chuột chạy lăng xăng theo anh Hùng. Trên tay anh Hùng là một phong pháo đại, và kìa – Anh giật lấy nén nhang trên tay bé Hoàng Mai, rứt lấy một viên pháo và châm lửa… Tôi hoảng hồn nhắm tít mắt lại… xì… xì… và… lặng thinh. Thì ra viên pháo lép…
- Giờ này mà mi vẫn còn nằm ườn ra đó à? Có tiếng guốc khua lộc cộc, cùng với tiếng chị Tuyết Mai kêu to. Tôi ngoảnh lại nhìn chị, ô kìa! Mắt xanh, môi đỏ, má hồng, sao giống… hát bội quá!
- Sáng nay chị hát… cho đoàn nào vậy?
- Cái gì? Chị Tuyết Mai hét to và nhào tới, tôi nhảy vội xuống giường và biến nhanh ra nhà sau…
Khi tôi xúng xính trong bộ đồng phục với hai nhỏ em và lúc lắc hai chùm tóc đi lên nhà trên thì mọi người đã tề tựu đông đủ. Thấy tôi, anh Hùng hét:
- A, con yêu nhền nhện thứ bảy đã dậy rồi.
Chị Tuyết Mai trề môi:
- Không chịu thoa ít phấn để lát nữa chụp hình, quê một cục.
Hai nhỏ em nhảy tới, nắm lấy hai rẻo tóc, tôi la oai oái:
- Ê, mồng một mà nắm đầu tao, suốt năm ăn hiếp tao chịu gì nổi!
Mọi người cười xòa. Mẹ bước tới sửa lại cành mai chưng trên bàn tiếp khách. Trên bàn thờ, khói trầm hương vờn bay trên bình hoa vạn thọ vàng tươi, nhẹ nhàng đáp xuống cặp dưa hấu đen bóng. Ba trang nghiêm với cặp kính trắng ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt hiền từ nhìn chúng tôi.
- Ba mẹ ơi! Tới giờ lì xì chưa vậy?
Bé Hoàng Mai ngây thơ hỏi to. Nhỏ Bạch Mai liền phụ họa:
- Con đề nghị lì xì từ nhỏ đến lớn và từ nhiều đến ít.
Chị Tuyết Mai nguýt dài:
- Xí, tụi ta lỗ hả? Không chịu đâu!
Thấy sắp sửa có chiến tranh… miệng, ba vội dàn hòa:
- Trước hết các con phải mừng tuổi ngoại đã, phải không mẹ nó?
Mẹ gật đầu, cười thật tươi. Vậy là chị Tuyết Mai đi trước, cả bọn rồng rắn, ồn ào nối đuôi theo sau chị đi qua nhà ngoại, cách đó một con xẻo nhỏ. Ra khỏi cổng, tôi quay lại nhìn. Ba mẹ đang ngồi yên nhìn theo với nụ cười sung sướng, tôi nhảy chân sáo, chạy lon ton theo mọi người đã qua hết cây cầu khỉ. Nắng sáng thật ấm, mai vàng hé nở trên cây, hoa anh đào tím nhạt lả tả rơi nhẹ xuống tóc. Ven đường, cây mận sai oằn e ấp lay động, những chùm quả mọng đỏ khẽ rung rinh… Nghe đâu đây, tiếng pháo nổ đì đùng. Ôi! Mùa xuân ở thôn quê êm đềm xiết bao…
THẠCH TÂM
(Văn hóa - Văn nghệ Cái Bè số 28, xuân 1994)