ụ án khởi đầu vào một buổi trưa hè nóng bức và nặng nề, dưới một bầu trời mây vẫn nặng nề u ám như đe dọa sắp có bão tố và sấm sét...Mọi ngày, trên con đường Sàigòn - Đà Lạt này, khi du khách từ Sàigòn lên qua Định Quán đã thấy khí hậu mát mẻ, dễ chịu. Nhưng hôm nay trời nóng và oi bức đến nỗi càng lên cao người ta càng cảm thấy nóng và nghẹt thở.Trên, quốc lộ nối liền Saigon và Đà Lạt, khi qua khỏi Định Quán được chừng hai mươi cây số, có một ngã ba. Con đường từ trong rừng đi ra đường cái làm thành ngã ba này là một con đường đất, xe hơi đi vừa. Đường này là đường riêng của những chiếc xe be chạy vào rừng chờ cây về Sàigòn. Ngay trên ngã ba đó có một cái quán nghèo nàn có tên là Quán Lá. Quán bán thức ăn phần nhiều là thịt rừng và rượu đế. Chủ quán là một ông già chán đời. Ông này thời thanh xuân đã từng làm bồi tàu biển đi sang Pháp, nấu bếp cho quan Thống sứ Pháp, làm đầu bếp cho nhà hàng lớn ở Sàigòn, nay về già tới đó mở quán sống dưỡng già như một triết nhân chính hiệu không còn lý gì đến sự đời. Ông có một cô con gái. Cô này năm nay đã mười bảy hoặc mười tám tuổi, thân thể nảy nở trước tuổi và là một đề tài cho các bác tài, chú lơ xe đò, xe be qua lại đường này để ý, bàn tán, gạ gẫm, quyến rũ. Cô gái này chắc sẽ không còn ở đây lâu nữa với bố già.Ông già cũng biết như vậy nhưng dường như điều ấy cũng không làm cho ông bận tâm mấy.Bên cạnh Quán Lá, ông già còn đặt mấy cái thùng “phuy” bán và mua dầu xăng của những xe chạy ngang. Nhiều bác tài ăn cắp được xăng trong xe chủ đem đến đây bán, ông già bán lại số xăng đó cho các bác tài nào cần xăng với một giá rẻ, ăn lời chút đỉnh. Thân chủ của quán vì vậy hầu như chỉ toàn là tài xế xe đò và xe be. Họ dừng xe tại đây để ăn nhậu, để chờ đợi nhau, nghỉ ngơi và o bế cô quán.Cô quán, với tuổi tác chỉ là một cô bé, nhưng một cô bé có bộ ngực và cặp mông đàn bà.Buổi trưa trời nặng mây vần vũ, oi bức đó, có hai người khách lạ tới Quán Lá.Họ tới trên chiếc xe hơi cũ, sơn đen, bám đầy bụi đất. Màu sơn của chiếc xe loang lổ làm cho chiếc xe có cái màu ở giữa màu đen và màu xanh đậm. Máy xe nó xọc xạch như xe chỉ muốn nằm dài “ăn pan” ở giữa đường.Hai người đàn ông đi trên xe trông cũng tang thương, tả tơi, thê thảm không kém gì chiếc xe của họ.Khi xe ngừng lại trước quán, chỉ có người đàn ông cầm lái xuống xe. Người đàn ông thứ hai ngồi bên nằm ngủ, đầu dựa thành ghế, miệng há hốc trông thật thảm hại.Bái - người đàn ông lái xe - bước ra khỏi xe. Y thấp lùn, đáng điệu nặng nề, mặt vuông nhưng cái cằm lại nhọn trông vừa có vẻ ngu độn, vừa tàn nhẫn.Một vết sẹo dái do dao găm gây nên nằm ngang trên gò má bên phải của Bái. Vết sẹo dao găm làm cho làn da ở má của Bái nhăn lại và kéo đuôi mắt y sụp xuống. Do đó, khi Bái nhìn ai, dù chỉ là một cái nhìn rất thường, người bị y nhìn cũng thấy sợ sợ như là khi bị y đe dọa hãm hại.Chiếc xe bám đầy bụi đất và người Bái cũng trắng những bụi đất. Tóc y có bụi, và những sợi râu ria mọc tua tủa trên miệng y cũng vướng bụi. Y bận bộ quần áo tây nỉ xanh bạc phếch vì nhàu nát như là cả năm nay không được giặt ủi lần nào. Cổ áo vì hai tay áo sơ mi của y cáu ghét và sờn rách.Bái có vẻ mệt mỏi và bực dọc, cáu kỉnh.Đêm trước, Bái đã không được chớp mắt ngủ. Từ sáng đến giờ, y lại phải lái xe chạy dưới bầu trời nắng lửa và bụi mù. Tuy mệt vì buồn ngủ, y cũng không dám trao tay lái cho lão Tiến già nằm bên y vì y sợ để lão già hết đường này chạy xe, y sẽ tỉnh dậy trong chiếc xe dưới vực sâu. Lão Tiến không thể tin được, vì lão chắc chắn sẽ ngủ gục trên xe lái.Bái ra khỏi xe, đứng khạc nhổ xuống đường. Y nhăn mặt khi cảm thấy miệng y khô và lưỡi y cứng lại vì bụi. Y quay lại nhìn tên bạn đồng đảng già đang ngủ không còn biết trời đất là gì đó với một vẻ bất mãn, khinh bỉ không cần giấu diếm. Y toan gọi xong nghĩ lại, y mặc kệ và đi vào quán một mình.Cô gái bán quán cười tình với Bái. Nụ cười đĩ thõa quen thuộc tự động nở trên môi nàng trước khi nàng kịp nhận rõ những nét hung bạo, tàn nhẫn và không có qua một chút cảm tình nào trên người ông khách lạ.Bái là đàn ông không có ác cảm với đàn bà, nhất là với loại đàn bà dễ dãi có thể mua được bằng tiền như cô gái bán quán này. Nếu là ngày khác, y đã mỉm cười đáp lễ nàng và buông lời chọc ghẹo, tán tỉnh ngay, nhưng hôm nay y đang bực mình, đang cáu giận vu vơ, nên bộ mặt hãm tài của Bái vẫn giữ nguyên vẻ hầm hầm, dữ tợn.Cô gái tươi tỉnh,vồn vã:- Chào ông... Trời nóng quá hé ông? Mời ông ngồi... Gớm đêm qua nóng quá... cả đêm em không ngủ được.Bái cấm cẳn:- Rượu... Cả chai...Bái lấy ngón tay đẩy cái nón nỉ ra sau gáy rồi rút chiếc khăn tay nhầu nát đưa lên trán lau mồ hôi.Chưa chịu nhận là thất bại, cô quán còn nói:- Hôm nay trời nóng, ông nên uống la ve. Nhà em có la ve lát xê, uống dễ chịu hơn là ba xi đế...Bái ngắt lời nàng:- Rươu... Lẹ lên. Có thịt nai cho hai đĩa..Đến lúc đó cô ả vô duyên mới nhận thấy vẻ dữ tợn của cái mặt sẹo và con mắt nhăn nhăn hung bạo của ông khách lạ. Ả vội vàng để lên mặt quày gỗ ọp ẹp một chai rượu và hai cái ly sứt miệng.Bái xách chai rượu và hai cái ly tới ngồi ở một bàn trong góc, khuất nhất quán.Y rót rượu vào ly và uống từng ngụm lớn. Hết trọn một ly đầy chất nước nóng bỏng thiêu đốt dạ dày. Y rót rượu vào ly và ngoảnh mặt nhìn ra đường.Ả quán đi vào bếp nói với ông già dọn thịt rừng cho khách rồi trở ra. Thấy ông khách thản nhiên như không có mình ở đó, ả trề môi rồi móc từ dưới quầy lên một cuốn tiểu thuyết tình rẻ tiền cho mướn chăm chú đọc.Sau khi uống chừng ba ly rượu đế nặng nhất thiên hạ, Bái mới thấy đỡ khát. Y ngồi bật ngửa, dựa lưng vào thân cột tre sau lưng và bắt đầu suy nghĩ. “... Mẹ kiếp! Lâu quá rồi không làm được vố nào ra tiền... Rách quá... Hết nhẵn cả tiền, hết tiền thì chẳng làm sao còn có thể hào hoa phong nhã được... Muốn hào hoa phong nhã thì bắt buộc phải có tiền. Nếu Sơn gù nó không nghĩ ra được một áp phe nào hay, có lẽ mình đến phải làm một vụ cướp đường mất”.Nghĩ đến Sơn, người bạn đồng đảng “quái” tức là du đãng ăn trộm, ăn cướp của hiện đang ở Saigon, với chuyện cướp đường bộ mặt của Bái nhăn nhó. Vết sẹo trên má y lúc thường đã làm cho mặt y nhăn nhăn thật đáng sợ rồi, giờ đây khi y nhăn hẳn hòi, trông lại kinh khiếp, rùng rợn.Việc làm một vụ cướp đường đối với Bái lúc này, mặc dầu y đang túng tiền và đang sẵn sàng làm bất cứ việc gì để ra tiền, không có hào hứng gì. Vì hồi này bọn quái đã làm quá nhiều vụ cướp đường trên con đường này. Người đi đường bảo nhau và đọc báo thấy những vụ cướp xảy ra luôn luôn trên đường này đều đề phòng cẩn mật. Họ không mang nhiều tiền theo nữa, hoặc có bắt buộc phải mang tiền theo, họ cũng giấu diếm thật kỹ, cướp có tìm ra được hoặc có đe dọa được họ để bắt họ chỉ nơi họ dấu tiền trong xe cũng mất nhiều thì giờ.Và việc mất thì giờ là điều tối kỵ đối với rhững tên cướp đường. Những xe cảnh sát và quân đội tuần tiễu lên xuống luôn luôn không cho phép cướp chặn xe đò quá lâu giữa đường. Cướp đường lúc này đã trở thành một trò làm ăn nguy hiểm, dễ chết mà lại không còn ra tiền.Bọn côn đồ như Bái đều là những tên nhát gan. Chúng chỉ dựa vào võ khí và đông người để dọa nạt những người dân làng không quen tự vệ và không có võ khí để tự vệ, nhưng chúng rất ngán đụng độ với quân đội hoặc cảnh sát võ trang.Bái dù không muốn cũng vẫn phải nhìn cảnh lão Tiến già nằm ngủ mồm há hốc trong xe. Trời nóng hun đốt trong lòng xe hơi nóng như lò than, vậy mà lão già ăn hại này cũng vẫn ngủ được như thường. Đầu lão nghẹo qua một bén, trông lão như người chết rồi. Y nghĩ thầm “Anh già này không còn có thể làm được gì nữa rồi, kể cả việc lái xe cho mình ăn hàng. Lão chỉ còn biết ăn, uống và ngủ, nằm đầu là ngủ đấy... kể cả ngủ ngồi...”Đúng như Bái nghĩ, trong nghề ăn cướp, lão Tiến già giờ đây giữ chân lái xe - tức chân nhàn nhất, dễ làm nhất cũng không xong. Lái xe cho những vụ ăn hàng, người lái phải bình tĩnh, gan dạ, liều lĩnh và lanh lẹ. Nếu người lái không có đủ diều kiện ấy thì chỉ có chết. Không phải chết một mình mà là chết cả bọn. Không phải bất cứ ai biết lái xe hơi cũng có thể “chá xế” cho quái ăn hàng được.Nhận xét này về đồng đảng càng làm cho Bái thêm bực dọc. Làm ăn thì một ngày một thêm khó khăn, nguy hiểm mà đồng đảng của y thì lại già nua gần như là vô dụng. Y thấy rõ là y phải nuôi báo cô lão Tiến già mà không thể nhờ cậy được gì. Y lại nghĩ: “Mình và Sơn gù phải cấp tốc nghĩ ra cách làm ra tiền bằng cách nào bây giờ?”Mấy ly rượu mạnh làm cho Bái đói bụng.Y kêu như sủa về phía cô quán:- Nè... thịt rừng của người ta đâu?Không cần đáp lời khách cũng chẳng cần nói gì thêm với bố già cho lễ độ đôi chút, ả quán kêu vào nhà trong:- Thịt...Hai đĩa thịt rừng được ông già bưng ra.Không gọi bạn, cũng không có qua một ý nghĩ về bạn. Bái cầm đũa và gắp ăn ngấu nghiến, nhồm nhoàm. Vừa ăn, y vừa uống từng hớp rượu lớn. Một loáng sau,một đĩa thịt nai thui đã vơi cùng với nửa chai rượu.Bắt đầu lửng bụng, Bái ăn uống chậm chạp hơn.Có tiếng máy xe hơi chạy xọc xạch từ xa vẳng lại, Bái quay lại nhìn. Qua ô cửa sổ đục trong tấm liếp che đầu quán. Y thấy một chiếc xe “trắc xông” cũng loang lổ và già lão không kém xe của y, ì ạch chạy tới. Y chú ý hơn đến chiếc xe và người ngồi trong xe khi chiếc xe dừng lại trước cửa quán, ngay sau chiếc xe của y. Một người đàn ông mà y thấy có vẻ quen quen từ trên xe đẩy cửa bước xuống.Bái nhận ra gã đàn ông đó. Y nghĩ thầm “Thằng Kính xi-măng, nó lò mò lên Đà Lạt chăng? Không biết nó đi có việc gì?”Kính xi-măng có mái tóc điểm bạc, mái tóc bạc nghèo nàn, đói rách, hiện rõ vẻ lao lực, vất vả chứ không phải mái tóc hoa râm gợi cảm của những người đàn ông hào hoa, phong lưu. Gã trạc trên dưới năm mươi tuổi. Trước khi bước chân vào làng “quái” tức là kiếm sống bằng những nghề bất lương. Y có thời đã làm trong một hãng xi-măng, nên y có cái biệt hiệu là Kính xi-măng, cái tên tục này rất hợp với con người Kính vì tánh gã keo bần, chỉ khoái ăn của người, ăn mà không bao giờ trả lại.Bái và Kính xi-măng có quen biết nhau nhưng không thân.Dân làng quái đa số đều quen biết nhau nhưng nếu không cùng chung bọn đã từng làm ăn với nhau, không bao giờ chúng tin nhau. Chúng còn đề phòng nhau hơn cả đề phòng người lạ. Vì bọn cùng nghề thường làm hại nhau và nguy hiểm với nhau hơn cả những kẻ làm cảnh sát. Bái thấy nhận xét đó đúng. Thực ra, đa số những vụ rắc rối, lo âu của gã từ trước tới giờ đều là do bọn quái đồng nghiệp gây ra chứ không phải do “cớm”.Kính xi-măng xuống xe và khệnh khạng đi vào quán.Trông thấy lão Tiến già nằm ngủ há hốc mồm trong xe và Bái ngồi một mình trước chai rượu với đĩa thịt rừng, Kính không tỏ vẻ ngạc nhiên chút xíu nào.Gã cũng không tỏ ra vồn vã, mừng rỡ, gã chỉ giơ tay chào Bái:- Rua bồ. Hồi này làm ăn khá không?Bái trả lời mơ hồ:- Vậy... vậy...Y tiếp một câu không liên lạc gì đến câu vừa nói:- Mẹ kiếp... nóng thấy mẹ...Kính xi-măng đồng ý ngay:- Ừa... nóng quá trời. Tới đây mà còn nóng như vầy không hiểu ở Sè Goòng trời còn nóng tới đâu...Gã khệnh khạng đi tới bàn Bái ngồi và không cần Bái mời ngồi, gã khèo chân kéo cái ghế và ngồi xuống trước mặt Bái. Như vậy có nghĩa là gã tự tiện mở chầu ăn nhậu với Bái mà không cần có sự mời mọc của khổ chủ.Đoạn đời làm tư chức của Kính xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi. Kính bị đuổi ra khỏi sở cũng đã từ lâu lắm nhưng cái tên Kính xi-măng vẫn ở lại với gã. Trong thời gian gần đây, nhờ biệt tài biết rất nhiều đời tư của rất nhiều người, nhất là những người giàu tiền hoặc nổi tiếng, mặc dầu gã không hề được quen biết gì những người đó. Kính đã sống với nghề “điều tra viên” cho thầy bói Sáng đội lốt “chiêm tinh gia”. Một nghề mới toanh, khó tin nhưng có thật. Thời loạn cuộc sống con người trở nên bấp bênh, người ta sống nay, chết mai, những gia sản dựng lên và mất đi thật mau chóng. Do đó con người thấy tương lai mình mịt mù và luôn luôn bị đe dọa, luôn luôn lo sợ, người ta phải tìm đến nhờ cậy những gì mà người ta tin là huyền bí, siêu hình.Những người làm nghề bói toán lợi dụng lòng mê tín, kinh sợ tương lai của người đời, người giàu muốn được giàu hơn và lo sợ trở lại nghèo, kẻ nghèo sợ sẽ còn nghèo hơn và muốn trở thảnh giàu có v.v... sống ung dung nhờ biết khai thác điểm tâm lý đó của người đời. Có một số thầy bói giảo hoạt và khéo tổ chức hơn các đồng nghiệp, sau khi làm ăn mãi ở Sàigòn thấy hết khách bèn làm những cuộc viễn du đến những tỉnh xa.Thầy bói tới mỗi tỉnh ngụ tại khách sạn lớn nhất tỉnh hoặc mướn nhà người quen, treo bảng coi bói. Thầy có một số đàn em đi điều tra đời tư của những người giàu tiền nổi tiếng ở trong thị xã.Nếu những người này tới coi bói tức là “thầy” trúng mối nói trúng phong phóc. Trong số những điều tra viên đắc lực nhất của lão thầy bói Sáng có Kính xi-măng. Kính có biệt tài dò hỏi về đời tư của kẻ khác. Gã chỉ cần vào nằm trong một tiệm công yên của tỉnh có thể biết được gần hết về đời tư cùng gia đình, công ăn việc làm của những người nổi tiếng trong tỉnh.Gần đây, Kính xi-măng còn cộng tác với người khác, mở một sở Điều Tra Tư chuyên cung cấp tin tức và tài liệu cho những cặp vợ chồng muốn ly dị nhau hoặc những người muốn cưới nhau. Nhưng việc kiếm tiền nhiều nhất của Kính, việc làm nuôi sống của Kính là việc gã điểm chỉ cho bọn côn đồ và những nhà giầu tiền để bọn cồn đồ tổ chức đánh cướp.Chẳng hạn như Kính có thể chỉ rõ ngày giờ một viên quản lý hãng tư ra Ngân Hàng lãnh tiền về trả lương cho công nhân, số tiền đúng là bao nhiêu, đường nạn nhân đi về v.v... họa đồ cả một vila đủ các phòng và chỗ có két bạc, v.v... Bọn quái chỉ cần theo đúng những chỉ dẫn của Kính để đánh cướp, Chúng có thể mua những tài liệu đó của Kính hoặc đánh cướp xong về chia tiền cho Kính.Không ai có thể hiểu tại sao Kính xi-măng biết nhiều như vậy. Có điều là gã làm ăn cũng khá thận trọng, những gì gã cung cấp cho bọn quái không mấy khi sai và gã vẫn chưa bị mang tiếng là bầy đặt ra “tuy dô” để bán lấy tiền.Kính xi-măng cũng như đa số dân quái khác là một cây cờ bạc. Gã rất mê đánh cá ngựa. Nếu gã không có việc phải đi xa hoặc phải “nằm ấp” tức là đi ở tù trong khám, chiều chủ nhật nào người ta cũng thấy có mặt gã ở trường đua Phú Thọ.Theo đúng thông lệ “ăn uống gỡ gạc không can được mời”. Kính điềm nhiên rót rượu vào ly uống và cầm đũa gắp thịt ăn ngon lành.Vừa nhồm nhoàm gã vừa nói:- Nóng, nóng thật. Đêm qua moa dự tiệc cưới trong một đồn điền ở Bảo Lộc. Nóng chảy mỡ ra... Trời nóng như vầy là đêm tân hôn cô dâu, chú rể hết cả hứng.Bái tuy không mời nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu khi thấy Kính xi-măng ăn gỡ. Có lẽ bây giờ Bái đã no rồi và khi no bụng, người ta thường dễ dãi và bớt giận đời như lúc đói. Thấy Bái không nghe chuyện mình, Kính hỏi:- Còn toa, Bái? Hồi này làm ăn ra sao?Bái lắc đầu:- Từ nhiều tháng nay cóc làm được vố nào ra hồn. Nguy lắm...- Nản vậy sao...Bái châm một điếu Bastos, hít vào một hơi dài và thở khói xanh um lên không gian nặng và nóng.Một con nhặng xanh bay qua bị vướng vào vùng khói thuốc lá. Chắc chất khói rất hôi hám với con nhặng cho nên nó vội vã vỗ cánh bay ra xa.Như thấy cần phải đưa ra vài tuy dô đền bù lại Bái bữa nhậu thịt rừng này, Kính xi-măng vừa ăn vừa nói với giọng bí mật:- Có muốn làm cú này không? Chớp tiền lương của bọn làm cây gần đây... Cách đây lối ba mươi cây số và có thể thâu một khoảng lối ba trăm ngàn...Bái tưởng tượng rà cuộc sống của những lao công làm nghề đốn cây trong rừng. Bọn họ đông mà bọn gã thì chỉ có hai người. Gã và Sơn. Lão Tiến già ngoài kia không được kể. Hai lên côn đồ bịt mặt với hai khẩu súng lục không thể đe dọa và đàn áp nổi cả trăm lao công khỏe mạnh, gan lì biết xử dụng dao búa. Những người chỉ huy đám phu chặt cây lại có võ khí tùy thân hoặc được chính quyền địa phương cho binh sĩ theo bảo vệ. Không thể đánh cướrp được bọn họ, nhất là bọn gã thì lại càng không thể...Bái gạt đi:- Thôi đi cha. Xúi người ta đi lấy tiền của bọn chặt cây để mà tịch à? Mẹ kiếp, có còn cách nào xúi con ông cụ đi tự tử lẹ hơn nữa không?Kính xi-măng trợn mắt như người kinh ngạc nhất đời. Gã bào chữa cho tuy dô của gã, cùng lúc ấy gã vẫn ăn nhậu như máy. Bữa ăn giữa đường này chẳng ngon lành gì nhưng Kính có tật ăn lấy được, người nào càng không mời gã, càng tỏ ra lệnh nhạt với gã, gã ăn càng ngon càng khoải vì càng ăn nhiều. Suốt thời gian ấy, Tiến già vẫn há hốc mồm ngủ ngoài xe.Bái hỏi một câu cho có chuyện:- Toa lên Đà Lạt?- Ừa... Moa lên dự một đại hội tổ chức tại Đà Lạt. Mẹ kiếp... phú quới sinh lễ ngãi. Bọn nhà giầu sường thật, động một tí là tiệc tùng linh đình. Dường như chúng chỉ lo không có dịp để mà tiêu tiền...- Ai tổ chức..?- Tạ Phong.- Tạ Phong là ai?Dư biết Kính xi-măng chỉ là một anh phóng viên xoàng, tuy đi xe hơi nhưng xe của y chỉ là một chiếc cũ nát, có bán rẻ cũng chẳng ai thèm mua. Bái không chú ý lắm đến nhũng lời Kính nói, và Kính cũng chỉ nói câu chuyện làm quà vì chẳng lẽ gặp nhau, ăn chực của Bái mà lại lầm lì không chịu nói gì, cũng ngượng:- Tạ Phong? Tạ Phong là ai? Hả?Kinh trố mắt nhìn Bái như một kẻ vừa từ thâm sơn cùng cốc nào về nói chuyện với y:- Ở Saigon mà không biết tiếng Tạ Phong... thì chết rồi. Mán quá... Nếu bây giờ tôi hỏi anh... chú Hỏa là ai, ông Bá hộ Sường là ai? Anh có biết không?Thấy bị Kính chê là “quê” Bái bực mình:- Mẹ kiếp... Chú Hỏa với ông Bá hộ Sường thì ai mà không biết...- Thì người Sègòong bây giờ có bổn phận biết đến nhà tỷ phú Tạ Phong... Ông này mời nổi tiếng từ sau năm 1945 tới nay... Giàu kinh khủng... Ổng làm chủ nhiều đồn điền cao su, cà phê và cả một hãng tàu biển chạy đương ngoại quốc... Người ta nói gia sản của lão tới mấy ngàn triệu...Bái cười mỉa mai:- Đâu đã nhiều bằng thằng này... Gia sản của thằng Bái có tới vài trăm bạc lận.Rồi Bái hỏi như sủa vào mặt Kính:- Bộ lão nhà giàu ấy là bạn thân của anh sao? Tại sao hắn phải mời một thằng đói như anh đến dự tiệc? Nếu quả thật lão giàu tiền như anh vừa nói thì lão thiếu gì bạn bè? Thằng nào mà giao du với anh là thằng đó tới ngày tàn.Kính gân cổ cãi:- Cóc cần phải lão mời cá nhân tôi đến dự tiệc vui mà là mời tờ báo có tôi làm phóng viên. Tôi có nhiệm vụ tới dự dạ hội rồi về viết bài đăng báo. Lão Tạ Phong là thần tượng của thằng cha chủ báo tôi, lão biểu gì ra à anh chù báo tôi chẳng làm.. Không chừng lão đó là người cho anh chủ báo tôi vay tiền làm vốn để ra báo lắm ạ. Vì vậy tôi thấy anh chủ tôi sốt sắng với lão lắm... Anh chủ báo tôi là một cây tham tiền, chỉ biết có tiền, mù mịt về tình nghĩa. Hắn không làm việc gì mà không ra tiền, không có lợi cho hắn bao giờ.Thấy Bái không nói gì, Kính kể lể như người tự nói chuyện với mình:- Kỳ này... đại ký giả kiêm phóng viên Văn Kính... tuổi già, tài thấp này lên Đà Lạt dự dạ hội mừng tiểu thư Bạch Lan, thành niên hai mươi mốt tưổi, thể nào tỷ phú Tạ Phong chẳng phát cho đại ký giả Văn Kính vài bó mang về... Mẹ kiếp... các cụ nói “phú quý sinh lễ nghĩa” chẳng sai tí ti ông cụ nào. Nhà nghèo cơm áo không có đủ thì con gái có đi lấy chồng cũng chẳng có gì. Nhà giàu thừa tiền thì con gái vừa đến tuổi thành niên đã làm tiệc tùng mời cả nước đến đớp. Cái đinh của dạ hội này sẽ là chuỗi kim cang của tiểu thư. Nghe nói tinh theo thời giá, chuỗi kim cang đó phải đến năm triệu đồng.Năm triệu đồng chuỗi hạt xoàn được trao cho cô ái nữ đêm nay, sau buổi tiệc mừng sanh nhật. Chắc chắn nó là chuỗi hạt xoàn đắt giá nhất nước ta. Giá mà mình chớp được vài hạt. Mẹ kiếp chỉ vớ được hai hạt xoàn dó thôi, cũng có vốn làm ăn no đủ suốt đời.Những tiếng... “chuỗi kim cương, hạt xoàn trị giá năm triệu đồng” thốt từ cái miệng móm của Kính xi-măng vang vang đập vào nhĩ tai Bái. Y ghi nhận ngay sự kiện tối nay, sau lễ ăn mừng sanh nhật năm thứ hai mươi mốt tuổi, nhà tỷ phú Tạ Phong sẽ trao cho cô con gái quý chuỗi kim cương đắt giá nhất Việt Nam, năm triệu đồng. Bái nghĩ đến chuyện y cướp được chuỗi hạt xoàn quý báu ấy. Cướp được và không cần bán chỉ cần cho khổ chủ tức là nhà tỷ phú Tạ Phong chuộc lại y cũng có ít nhất là hai triệu đồng bạc!Bái nghĩ thầm: Năm triệu đồng! Lớn quá.. Không biết Sơn gù nó có dám liều cùng mình làm cú này không?Bái nhìn qua khung cửa sổ ra xe, lão Tiến vẫn ngủ miệng hả hốc - “Chỉ có thể trong cậy vào Sơn gù thôi, Sơn và mình sẽ lã hai thằng làm vụ này, lão già vô dụng kia là vứt đi rồi...”Bái chợt ngừng suy nghĩ để hỏi:- Dạ hội tối nay được tổ chức ở đâu? Ở nhà riêng của lão Tạ Phong hay là ở khách sạn nào?Đang ăn nhom nhoàm, Kính đáp:- Nhà riêng... Rồi tiểu thư tới khách sạn tiếp riêng các bạn. Ở biệt thư Bạch Lan thì có mặt Tạ Phong cùng những vị tiền bối. Trao nhận chuỗi kim cương xong thì cô Bạch Lan đến khách sạn Như Hoa.. Ở khách sạn chỉ có các bạn của cô ả, tức là toàn những cô cậu trẻ tuổi..Bái hỏi bằng một giọng cố tình làm ra vẻ không chú ý:- Cô ả mang theo chuỗi kim cương chứ?- Chắc vậy. Chuỗi hạt xoàn đó là của gia bảo của nhà họ Tạ mà. Một khi cô ả đó đã mang chuỗi hạt vào cổ, đời nào ả chịu bỏ ra cất đi ngay.Bái trề môi:- Anh thì biết quái gì... Chỉ nói tếu..Kính xi-măng trợn mắt:- Ơ hay... tôi nói dóc anh làm quái gì? Tôi mà không biết thì còn ai biết nữa. Dạ hội này được tổ chức chu đáo lắm mà. Có chương trình gửi trước cho tân khách đàng hoàng. Chương trình có ghi rõ cả chuyện trao nhận chuỗi kim cang kia mà.- Độ mấy gi
Chương III
Chương III (2)
Chương III (3)
Chương III (4)
Chương III (5)
Chương IV
Chương IV (2)
Chương IV (3)
Chương V
Đoạn kết
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Định mệnh đã an bài
Dữ Hơn Rắn Độc
Gái Trọ
Sài Gòn Đêm Ba Mươi Tết
Trong Vòng Tay Du Đãng
Vòng tay yêu tinh
!!!15289_11.htm!!! thì tiểu thư Bạch Lan tới khách sạn Như Hoa?- Khoảng nửa đêm...Kính chợt ngừng nói và cũng ngừng cả ăn, gã nghi ngờ nhìn Bái:- Không được đâu.Bái nhíu mày:- Không được cái gì?- Toa không có ý định làm liều... chớp chuỗi kim cang của nhà họ Tạ đó chứ? Có... không?- Chẳng có chẳng không gì hết.Bái vẫn thản nhiên:- Thấy chuyện hay hay thì hỏi chơi, không được à?- Hỏi thì được nhưng nếu anh ôm mộng làm cú kim cang này thì không xong đâu. Chỗ anh em nói thực... chúng mình có đủ sức cướp một mối khác... Riêng vụ nhà tỷ phú Tạ Phong thì thực tình tôi khuyên anh đừng dụng vào...Kính xi-măng - cũng như tất cả những anh “làng quái” ở cõi đời này - rất ít khi chịu tốn công, mất sức lao động khuyên bảo ai điều gì, nhất là lại khuyên ai làm điều thiện. Vì vậy giờ đây khi cất tiếng khuyên Bái đừng đụng vào chuỗi kim cư- nghĩa đen là “cướp cạn” - cỡ Bai không đủ sức lấy cướp được chuỗi hạt xoàn đắt tiền đó.Kính thường cho bọn “quái” những “tuy đô”, tức là những nguồn tin mật để bọn quái làm ăn, nhưng mỗi lần như vậy, gã đều được chia tiền, lấy sau hoặc là lấy tiền liền ngay khi gã cho tin.Kính nói thêm một câu rất thừa:- Đừng nói dại. Đớp vào cú đó không những chẳng ăn cái giải gì mà còn gãy hết răng nữa lận... Đợi thì chờ đó, moa sẽ cho vài cái “tuy dô” mà làm...Bái cười nhe hàm răng trắng nhởn.Kinh nhìn rõ hàm răng đó của Bái và nghĩ rằng khi cười, Bái trông như một con chó dữ khi chó nhe răng:- Đừng có Jo.Bái hạ giọng nói để cho cô gái bán quán đứng gần không nghe rõ. Cô này mang một đĩa thịt rừng mới tới gần bàn.- Tôi dư biết vụ nào tôi có thể làm được và vụ nào không làm được. Mẹ kiếp, nếu thằng này không khôn, không ngoan, làm sao thằng này còn sống được đến bây giờ.Có gái bán quán giật nẩy mình khi Bái đột ngột hỏi như sủa vào mặt cô:- Bao nhiêu?Cô giá lí nhí nói giá tiền, Bái móc ví. Kính xi-măng phản đối:- Đi ngay à? Làm cái gì mà vội vàng quá vậy! Ăn cho xong hãy đi chứ.Bái gạt đi:- Yên trí mà, cứ ăn đi, tiền trả rồi, còn lo gì nữa?Sư vội vàng đột ngột của Bái làm cho Kính nghi ngờ, nhưng gã nhíu đôi lông mày rậm nhìn theo Bái ngồi vào chiếc xe bám đầy bụi chứ không nói thêm gì hết.Bái mở máy. Động cơ xe lâu không được ăn dầu phát lên những tiếng khọt khẹt cùng nhả khói đen ra khét lẹt.Tiếng máy xe lọc cọc làm cho lão Tiến già choàng tỉnh. Lão hốt hoảng:- Vô ăn cái gì chứ? Đói quá rồi?Lão nhướng cặp mắt hấp háy nhìn vào quán ăn và nhìn Bái với tất cả hy vọng của lão, nhưng lão thất vọng ngay khi Bái thản nhiên:- Có tiền không? Có tiền mới vô, không có gì phiền hết.Tiền là một cái gì mà lão không có trong lúc này, lão biết là Bái đã vô quán ăn uống no say trong khi lão ngủ vùi vì quá mệt. Bái làm như vậy là tồi tệ nhưng lão cũng không dám phê binh gì, lão đành thở dài và cố ngủ để quên cái đói cào cấu gan ruột.Nắng ban trưa hun hút đốt làm cho lòng cái xe hơi cũ nóng rực. Ngồi vào xe Bái có cảm giác như khi y ngồi vào một chiếc chảo rang đang đặt trên lò than hồng.Y vội vã cho xe chạy để lấy gió mát thổi vào xe. Y cho xe thẳng đường về Đà Lạt.Trong khí đó lão Tiến than thở:- Sao hồi mày tụi mình lại đói quá vậy Bái? Không lúc nào tôi thấy bọn mình có tiền cả..? Sao vậy? Từ bao nhiêu năm nay có bao giờ chúng mình lại đói như vậy đâu? Tôi nghĩ thì có lẽ vì thằng Sơn nó không chịu đi làm ăn chung với anh em, nó cứ nằm rịt ở nhà với con điếm ấy.Bái ngắt lời:- Im đi, để cho người ta suy nghĩ.Hai tiếng đồng hồ sau chiếc xe bám đầy bụi đất đưa hai tên quái hạng áp chót vào thành phố Đà Lạt. Bái lái xe thẳng tới Nhà Bưu Điện. Ở đây, y có thể gọi điện thoại thẳng về Saigon cho đồng lõa của y là Sơn có biệt hiệu là Sơn gù.Sơn ngụ trong một khách sạn có điện thoại lên tận phòng riêng.Tuy nhiên Bái cũng phải vất vả, mất công mẫãi mới gọi đúng số máy điện thoại trong phòng riêng của Sơn.Bái nghe tiếng Sơn trả lời nhưng cùng lúc ấy có tiếng nhạc radio vang vang. Bái định kể cho Sơn nghe nguồn tin về chuỗi hạt xoàn trị giá nhiều triệu bạc mà y vừa nghe được nhưng y ngừng lại và nói:- Không nghe rõ hả? Mở radio ầm ầm vậy làm sao nghe rõ được?Tiếng Sơn đáp:- Chờ chút..Bái nghe qua máy điện thoại thấy tiếng radio tắt đi rồi tiếng phản đối của Tuyết Nhung, người đàn bà hiện chung sống với Sơn - cô này tự nhận là nữ ca sĩ và ôm mộng nổi tiếng với nghề diễn viên điện ảnh - Bái nghe rõ cả tiếng chửi thề của Sơn rồi tiếng một cái tát khá ròn. Bái lắc đầu chán nản. Cặp nhân tình Sơn - Tuyết Nhung suốt ngày đánh nhau rồi lại làm tình với nhau, y thấy hai tên đó sống không khác gì súc vật.San trở lại máy điện thoại:- Xong rồi. Có chuyện gì nói đi Bái...Hơi nóng cùng nắng rừng và con đường leo dốc làm cho Bái khó chịu gần như hết nổi, y càng bực mình hơn khi thấy Tiến già lại ngủ. Y nghĩ thầm “Cái thằng già này ngủ khiếp thật... Ngủ dai à. Mình có phải là mọi của nó đâu mà cứ lái xe hầu nó mãi như thế này?”Mặc dầu không dám trao tay lái cho lão Tiến vì sợ lão run tay cho xe lao xuống ruộng, Bái cũng thúc mạnh cùi chỏ vào mạn sườn lão Tiến:- Thức đậy...Tiến già choàng dậy.- Chi vậy? Thức làm chi?Bái không thèm trả lời lão, y đang nghĩ qua chuyện khác. Y vừa lái xe vừa đốt một điếu thuốc lá. Tiến già nghiện thuốc lào, lão có đem theo một ống điếu “pọt-ta lip” nhưng xe phải ngừng lão mới có thể xử dụng cái ống điếu đó được.Bái nghĩ đến chuyện rất có thể nhiều tên quái khác cũng biết nhiều về chuỗi kim cương - Nếu Kính xi-măng đã biết tức là phải có nhiều người biết - rất có thể là đã có nhiều tên quái tụ tập tới Đà lạt để làm vụ này, nhất là khi tin chuỗi hạt xoàn bị cướp đoạt, bọn quái sẽ cùng với Cớm kéo đi lùng với hy vọng cuỗm tay trên... Làm vụ này, bọn chúng sẽ có rất nhiều kẻ thù, không biết Sơn có đủ tư cách để chống cự tất cả đến lúc có tiền hay không?- Mẹ kiếp... nắm ôm con đĩ cả ngày... rồi lấy tiền ở đầu mà thanh toán tiền phòng, tiền ăn..? Ra Nhà Băng lấy tiền hả?Sơn cũng chửi thề đáp lễ:- Mẹ kiếp... nóng chết cha chết mẹ đi... Mày gọi về nói gì với tao hay chỉ cót để chửi tao mấy câu?Bái hạ giọng:- Nghe tao nói cho rõ đây... Tao gọi về cho mầy ở phòng điện thoại công cộng, không thể nói hơn được... Rõ chưa?- Rồi, nói đi...- Chúng mình có dịp làm ăn với một chuỗi hạt xoàn đắt giá lắm lắm.. mày phải cấp tốc lấy vé riêng lên Đà Lạt ngay bây giờ, mình tao với lão Tiến ăn hại cóc có thể làm nổi vụ này... Chuỗi hạt xoàn của con gái nhà tỷ phú Tạ Phong trị giá năm triệu đồng...- Mày nói bao nhiêu? Mấy triệu?- Năm triệu đồng...Số tiền đó làm cho Sơn như người tỉnh lại:- Thật ư? Tao đi ngay. Mẹ kiếp... còn chờ gì nữa...? Mày đợi tao ở quán mụ Ốm, như mọi lần.. Chờ tao lên tới hãy bàn...Bái trả ống nói lên giá máy. Hai tay y run run. Y xúc động mạnh. Dù sao đi nữa, Sơn cũng vẫn là người mà y cần có mới có thể làm được vụ cướp lớn này và Sơn, tuy hồi này có lười đi nhưng cũng còn đủ sốt sắng. Nếu có Sơn và nếu chúng có một chút may mẵn, chút thôi không cần nhiều lắm, phen này chúng sẽ có nhiều tiền.Y đi trở ra chỗ đậu xe, Tiến đưa cặp mắt lờ đờ mệt mỏi lên nhìn:- Đi đầu bây giờ?- Về quán mụ Ốm chờ Sơn gù, nó sắp lên tới.- Bọn mình sắp có việc làm hả? Về quán mụ Ốm cho tôi ăn uống tí gì vời chứ?Đôi mắt ướt của Tiến sáng lên khi lão nghe Bái vui vẻ đáp:- Ô kê... về đó anh muốn đớp gì thì đớp...Trong căn phòng lớn nhất của khách sạn Như Hoa - đây là phòng khiêu vũ mà cũng là phòng khánh tiết của khách sạn, những buổi tiệc tùng, khiêu vũ đều được tổ chức trong phòng này - Bái bước chậm chậm giữa hai hàng bàn ghế.Bái cảm thấy bối rối vì ngượng nghịu. Y có cảm giác như tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ngó y, đều biết rằng y là một gã lẻn vào nhập bọn không được mời, một kẻ khả nghi. May sao ánh đèn trong căn phòng lớn này chỉ lờ mờ, người ta đông nhưng không ai chú ý đến ai, vì một lẽ đơn giản là tất cả mọi người đều đi uống nhiều rượu, nhiều người đã say và cười nói ồn ào.Đêm nay Bái mặc bộ “com-lê” diện nhất của y. Sơn và Tiến đã phải vất vả chạy đi mượn cho Bái chiếc sơ mi trắng dài tay mới, cái cà vạt trông được một chút. Nếu ở Sàigòn, Bái cũng có quần áo gọi là “đồ lớn” để mặc khi cần đến, nhưng đây lại là Đà Lạt và thì giờ cấp bách không cho phép y đòi hỏi gì hơn những món đồ đi mượn này.Nhưng Bái chỉ lo xa vậy thôi. Trong những buổi ăn nhậu lớn như thế này, những người giầu tiền ít ai chú ý đến chuyện có một vài kẻ lạ mặt lẻn vào ăn nhậu gỡ gạc. Bái vẫn thường nghe nói chuyện rằng ở Sàigòn, vẫn có một số anh lưu manh, thất nghiệp, đói khát, thèm ăn uống mà không có tiền, vẫn thường lảng vảng ở vùng Chợ Cũ rình coi các hàng ăn ở đây có tiệc cưới nhậu thả cửa, khách nhà trai tưởng họ là khách nhà gái và ngược lại, vốn liếng của mấy anh này chỉ là một bộ “com-lê” và nhờ nó, các anh được đi nhà hàng ăn nhậu chì chạt quanh năm.Bái đã nhiều lần nghe nói đến những anh chuyên diện bộ đi ăn chực đám cưới đó. Y không tin mà cũng vẫn tin. Cho đến tối hôm nay, dù không được mời, y vẫn đàng hoàng vào khách sạn Như Hoa để dự tiệc tiếp tân của cô Bạch Lan ái nữ nhà tỷ phú Tạ Phong mà không bị môt ai cản trở. Y mới tin chắc là chuyện Sàigòn có những anh chuyên bận đồ lớn đi ăn chực là chuyện có thật.Một anh bồi nhà hàng - áo trắng, quần đen - tay bưng một cái khay trên có những ly rượu đầy tới lễ phép trình bày khay rượu trước tầm tay của Bái. Y chỉ còn có việc lựa ly rượu mà y thích. Bái đưa tay ra cầm một ly, anh bồi lễ phép bưng khay đi tới trước ông khách khác.Tuy thấy không ai chú ý đến mình, Bái cũng cẩn thận cầm ly rượu đứng lại vào một góc khuất. Đứng ở đây y có thể nhìn bao quát khắp phòng.Một ban nhạc, có kèn đồng đang cố gắng làm át tiếng người cười nói trong phòng.Phòng tuy rộng và thoáng nhưng vì đông người và tiếng cười nói chen lẫn tiếng nhạc, hai tiếng đó đều cố gắng lớn hơn nhau, nên tiếng động làm cho Bái cảm thấy choáng váng, nhức óc. Bái nhìn xuống đồng hồ tay. Đôi kim chỉ mười hai giờ đêm. Theo chương trình giờ này là giờ cô Bạch Lan sắp tới đây. Nàng phải đự một tiệc rượu mừng sinh nhật ở biệt thự riêng của họ Tạ rồi mới tới đây. Đây là dạ tiệc mừng sinh nhật riêng của nàng. Ở đây chỉ có các bạn trẻ của nàng.Bái sợ nhất là chạm trán với Kính, vụ này chỉ xảy ra, nghĩa là sau khi Bái và Sơn gù cướp chuỗi hạt kim cương của cô Bạch Lan dù không chứng kiến vụ cướp. Kính xi-măng cũng sẽ biết ngay bọn cướp là ai, nhưng đến lúc đó, khi đã nắm trong tay được chuỗi hạt, Bái cũng không sợ gì Kính tố cáo.Y chỉ ngại gặp mặt Kính ngay lúc này, vì tên nhà báo đó có thể làm phiền y. May sao Kính xi-măng mãi ăn nhậu đã say bí tỉ và ngồi chết dí ở một góc. Bái rất tránh không tới gần góc phòng. Y để ý nhìn thấy bọn phóng viên nhà báo là bọn ăn nhậu hăng nhất.Hồi chiều, sau khi nhận được tin, Sơn đã cấp tốc lên Đà Lạt, gã tới nơi vào lúc bảy giờ tối và lập tức tổ chức ngay vụ ăn hàng đêm nay. Bái bực mình khi nghĩ tới chuyệm Sơn gù làm ra mặt đàn anh bắt y phải ăn bận “lên cây, lên cối” vào đứng đây canh chừng trong khi Sơn ngồi yên với Tiến già ngoài xe hơi. Từ hồi nào tới giờ, nghĩa là từ ngày bộ ba Sơn, Bái, Tiến già họp thành bọn quái với nhau, trong mỗi cuộc ăn hàng nào, việc nặng và vất vả, nguy hiểm đều là do Bái phải làm. Sơn gù luôn luôn giữ vai đàn anh và lão Tiến già chỉ làm được vài việc phụ, lặt vặt. Bái đã bực mình nhiều vì thái độ đàn anh của Sơn. Tuy nhiên, y vẫn phải phục từng và theo lời Sơn, vì Sơn lưu manh hơn, nhiều thủ đoạn hơn, nghĩ ra được nhiều kế hay hơn.Nhưng Bái đã quyết định rồi, y không chịu làm dưới quyền đàn anh của Sơn gù lâu hơn nữa. Sau vụ này, khi chia tiền, y sẽ rời bỏ nghề quái. Từ lâu Bái vẫn ôm mộng làm chủ cái trạo gà! Từ vài năm nay dân miền Nam có phong trào nuôi gà.Y đã tới coi trại gà của một ông chú và thích thú với cái nghề làm ăn tuy có vất vả nhưng lương thiện đó. Bái đi từng vào tù ra khám nhiều lần, nhưng y mới chỉ mắc những tội vặt như lường gạt, bán giấy căn cước giả, ăn trộm bị bắt quả tang, v.v... Vậy mà y cũng đã thấy chán ngấy cuộc sống lưu manh mà vẫn đói rách, túng thiếu quanh năm này. Đã đến lúc y bỏ nghề để làm ăn lương thiện, vất vả nhưng lương thiện, không bị người đời khinh bỉ, không sợ hãi mỗi lần thấy bóng Cớm, Rờ-Sẹt xuất hiện. Bái tự tin y có thể sống lương thiện được, bởi vì y đã chán nghề “quái”. Y thấy cái nghề lưu manh này không hứa hẹn gì với y ngoài một cuộc sống đói khổ và những năm tù đầy mất nhân phẩm.Y đã có chí tu tỉnh làm ăn, y thiếu có một số tiền vốn. Thì đây, sau khi cướp chuỗi kim cương trị giá năm triệu dồng bạc này. Bọn y sẽ đem bán hoặc cho nhà tỷ phú Tạ Phong chuộc lại. Việc nào lợi thì làm. Nếu bán được nhiều tiền hơn thì bán, nếu cho chuộc được nhiều tiền và bảo đảm hơn thì cho chuộc. Y dự tính bọn y sẽ có một số bạc là hai triệu đồng - ít nhất cũng phải là hai triệu đồng - nếu chia đều làm ba, y sẽ có bảy trăm ngàn, hoặc ít nhất, trừ những phí tổn đi, y cũng còn năm trăm ngàn đồng, số tiền đó để mua một miếng đất ở vùng quê, như ở Thủ Đức chẳng hạn, lập một cái trại nuôi gà ở đó.Trong lúc đứng với ly rượu mạnh trên tay, lưng dựa vào vách của căn phòng rộng đầy người ăn diện lịch sự, có vẻ no đủ và ồn ào, tiếng cười nói, tiếng kèn trống, giấc mộng chủ trại gà mơ màng ẩn hiện thật đẹp trước mặt Bái. Y tưởng như y trông thấy y đang đi giữa những chuồng gà lào sào tiếng gà kêu hòa với tiếng gà mổ thóc, tiếng chân gà cào trên mặt xi-măng, tiếng gà vỗ cánh. Sau vài năm gây dựng, khi cơ sở đã vững rồi. Y sẽ tính chuyện cưới vợ.Người đàn ông làm ăn đứng đắn, đàng hoàng nào cũng cần có một người vợ trông nom gia đình. Y sẽ chọn một cô gái con nhà lành, quen làm việc từ nhỏ, một người vợ đảm đang. không cần đẹp lắm nhưng cũng đừng xấu quá. Đến cái tuổi này, Bái đã có kinh nghiệm sống để biết rõ rằng y đừng có dại mà lấy những em chơi bời điếm đàng mà y vẫn quen ở Saigon làm vợ. Lấy những em đó tuy đẹp hoặc biết nhiêu về thuật ái ân, y cũng chỉ có chết.Những em đã chơi bời dù sao cuộc đời cũng đã quen nếp, khó mà có thể trở thành người vợ hiền. Cũng có vài em chơi bời khi lấy chồng trở thành đảm đang, hiền thục, bỏ hết nếp sống hoang đàng cũ để trở thành người vợ hiền mẹ thảo, nhưng những người đàn bà đó rất hiếm. Bái hiểu thân phận của y, y biết là y không có đủ đức tính và kiên nhẫn để cảm hóa, cải tạo được bất cứ người đàn bà đã hư hỏng nào. Y biết y không thể có các diễm phúc vừa lấy được vợ đẹp vừa đảm. Y chỉ cần có tiền, một khi cần đàn bà đẹp, y sẽ mang tiền về Saigon tìm lại những nhà chơi bời có tiền là có đàn bà đẹp chiều chuộng...Đang mơ màng, Bái giật mình khi thấy ngoài cửa có sự nhốn nháo. Nhiều kẻ lao nhao chạy ra chờ bên cửa. Cô Bạch Lan tới nơi. Đúng rồi. Mấy anh thợ chụp hình thi nhau chiếu ống kiếng có đèn nháy ra ngoài chụp lia lịa.Ban nhạc cũng ngừng bản Mambo giựt gân để trổi bản nhạc mừng sinh nhật dịu dàng.- “Cô ả đến đây rồi...” Bái nghĩ thầm nghển cổ nhìn qua vai những người đứng trước mặt y ra cửa. Tất cả mọi người trong phòng cũng đều ngừng nhảy và nói cười để nhìn ra cửa chào đón nữ chủ của buổi tiếp tân.Một ngọn đèn chiếu bật sáng khi cô Bạch Lan đặt chân tới cửa phòng.Bạch Lan thật đẹp. Nàng bận toàn đồ trắng, tay nàng cầm một đóa hoa lan trông nàng như một bông hoa biết đi lại, biết nói cười. Bái phải ngơ ngác mất hồn đến nửa phút đồng hồ vì sự xuất hiện đẹp tuyệt vời của Bạch Lan, người thiếu nữ con nhà tỷ phủ có chuỗi kim cương bạc triệu mà y đang dự mưu lấy cướp.Vẻ đẹp của Bạch Lan lộng lẫy rực rỡ giữa ánh đèn sáng làm cho Bái choáng váng và như hụt hơi, mất mấy nhịp thở hít khí trời... Bái chưa bao giờ nhìn thấy cô gái Việt Nam nào đẹp đến như nàng. Kể cả những cô đào hát bóng tuyệt sắc mà Bái thấy trên màn ảnh cũng chưa chắc da đẹp bằng Bạch Lan. Cái đẹp của những cô đào hát bóng nổi tiếng khắp thế giới chỉ là cái đẹp mờ ảo, ma quái có ảnh mà không có thật, còn cái đẹp của người thiếu nữ mà Bái thấy trước mặt đây là cái đẹp có thật bằng xương bằng thịt. Y có thể sờ mó thấy được.Bạch Lan không giống qua một người đàn bà đẹp nào mà Bái đã được gặp ở đời. Những cô “poule de luxe” đắt tiền nhất Saigon mà Bái đã có dịp được gần, được thấy trong những lần y trúng mối, làm được những món bở có tiền đi chơi bời, đều kém xa Bạch Lan. Không người đàn bà đẹp nào mà Bái đã thấy có thể sánh được với nàng. Nàng đã đẹp lại có tất cả: tuổi trẻ, tiền bạc. Làn da nàng trắng như màu cánh hoa lan nàng cầm nơi tay mà lại như có màu hồng hồng. Bái sững sờ nhìn nàng vui vẻ giơ tay làm một cử chỉ chào những người bạn của nàng và môi nàng hé mở, để lộ hàm răng trắng đều như những viên ngọc xếp hàng.Trong giây phút bàng hoàng ấy, Bái quên bẵng mất cả việc nhìn, coi Bạch Lan có mang chuỗi kim cương bạc triệu vừa do thân phụ nàng tặng.Theo đúng thông lệ của những người sống theo Tây phương, Bạch Lan tới nơi với người bạn trai của nàng. Chàng này tên là Vĩnh Huy, cũng là một công tử con nhà tỷ phủ vì dường như là người đã được chọn để kết hôn với Bạch Lan. Vĩnh Huy cố nhiên phải là một thanh niên đẹp trai, sáng sủa, trông thông minh nhưng có vẻ chơi bời nhiều hơn là học hành. Tuy nhiên Bái cũng không lấy làm lạ nếu có ai nói rõ về Vĩnh Huy hơn cho y biết rằng chàng ta là tiến sĩ hay đã có bằng thạc sĩ v.v...Dường như Vĩnh Huy đã uống nhiều rượu ở biệt thự của nhà tỷ phú trước khi cùng Bạch Lan tới đây, vì Bái nhận thấy anh chàng có vẻ đã say lắm. Tới đây việc làm đầu tiên của Vĩnh Huy sau khi đưa Bạch Lan ngồi vào bàn là với lấy ly rượu, Bái nhìn kỹ từng cử chỉ của hai người trẻ tuổi đó.Y thấy Bạch Lan - rất quý phái và rất sang - đưa bàn tay đặt nhẹ lên bàn tay cầm ly rượu của Vĩnh Huy, ngăn không cho gã uống. Nhưng Vĩnh Huy đã say quá rồi gã nhìn nàng cười nhạt rồi đưa ly lên môi nốc một hơi cạn liền.Gã còn uống một ly nữa rồi mới đứng dậy loạng choạng mời và đi theo Bạch Lan ra sân nhảy.- Thằng ôn đó say quá - Bái nghĩ thầm - nó uống như thế thêm ba ly nữa thôi, nó sẽ ngã...Tân khách đang vui nhộn cực độ. Dường như tất cả mọi người có mặt ở đó, cả đàn ông lẫn đàn bà, đều say ít hoặc nhiều. Nghĩa là cả các bà các cô thanh lịch cũng say và sẵn sàng làm những việc tồi bại làm cho cả những người đàn bà nghèo nào cũng phải đỏ mặt nếu họ biết.Như một nhà “phi-lô-zốp” tức là nhà triết lý rẻ tiền, Bái lẩm bẩm:- Bọn nhà giàu sống như heo như lợn. Bọn nghèo thế mà lại sống sạch sẽ. Nhưng điều cần là nghèo vừa vừa thôi dừng nghèo quá.Tuy triết lý vặt như vậy, mắt Bái vẫn không giây phút nào rời nhìn Bạch Lan. Công tử con nhà giàu, đẹp trai học giỏi bằng cao, Vĩnh Huy say rượu nhảy với nàng dường như làm một cử chỉ nào khả ố, đột nhiên Bái thấy Bạch Lan đẩy Vĩnh Huy ra. Nàng trừng mắt nhìn gã rồi một mình rời sàn nhảy đi trở lại bàn ngồi. Vĩnh Huy lảo đảo đi theo, vừa đi vừa phản đổi.Cặp trẻ tuổi lại ngồi. Và công Tử Vĩnh Huy lại uống rượu.Bái thấy Bạch Lan có vẻ không vui. Chính nàng cũng thấy tởm bọn khách trọc phú của gia đình nàng.Một cặp vợ chồng ngồi bàn gần bàn của Bạch Lan ngồi cãi nhau. Dường như cô vợ ghen vì anh chàng cứ đòi nhảy với ngvời đàn bà khác mình. Nàng này cầm ly rượu hất vào mặt chàng. Anh này chắc cũng say lắm. Thoạt đầu anh há hốc miệng nhìn vào dòng nước chảy từ trên đầu xuống mắt xuống ngực áo như không hiểu nước ở đâu đổ vào mặt mình...Mọi người quay lại nhìn cái cảnh bi hài kịch đó...Sau cùng anh chồng cũng hiểu là mình bị vợ đổ rượu lên đầu. Anh nổi xung lên. Anh cầm ly rượu hắt vào mặt vợ để trả đũa nhưng chị vợ tỉnh hơn lại đề phòng trước nên lách mình tránh được. Chất rượu cùng cục đá lạnh bay qua nằm gọn trong cổ áo bà ngồi bàn bên.Cô vợ trẻ cười lên rinh rích... Ông chồng bà bị hắt rượu vào cổ áo có lẽ là một sĩ quan nhà nghề rất to con và hung hản, quay lại...Ông này cũng say, ông vung bàn tay hộ pháp ra đẩy một phát. Cái đẩy nhẹ thôi, không toàn lực nhưng cũng đủ làm cho cô vợ trẻ bàn bên này chúi mũi xuống đĩa thức ăn...Anh chồng say loạng choạng đứng dậy can thiệp. Pắc... một quả đấm bay ra thoi trúng mặt anh... Anh ngã nhào nhào. Bàn ghề đổ lổng chổng. Đàn bà la oai oái. Vài người nhảy tới can ông hộ pháp. Như đang say đòn, ông này đấm loạn. Huỵch.. Huỵch...Một ông say, lợi dụng cơ hội thò tay ra nắm lấy vạt áo đầm của bà bên cạnh, kéo soạc... Áo rách từ trên xuống dưới trình bày trái dưa hấu nằm trong bầu sú chiêng chật căng của bà nọ. Ông say rượu cười lên hô hố. Pắc... ông này bị một cú đấm ngã ngửa. Người ta nhảy vào đánh như điên.. Cảnh náo loạn diễn ra...Đúng là một lũ heo... Bái nghĩ thầm như vậy... Chợt y giật mình. Vì trong vài giấy đồng hồ mãi theo dõi cuộc đánh lộn, y đã rời mắt nhìn Bạch Lan.Giờ đây, khi Bái nhìn lại, nàng không còn ngồi bàn đó nữa.Cả Vĩnh Huy cũng không còn đấy.Bái vội nhìn ra cửa sau. Bạch Lan và Vĩnh Huy đã đi tới đó. Đám đông cản nàng lại không cho nàng dắt Vĩnh Huy đi, Bái cũng vội chạy ra ngoài bằng cửa chính.Y cũng bị đám đánh nhau cản lối.Sau cùng, Bái cũng thoát ra được bên ngoài.Y hớt hải chạy tới chiếc xe đen đậu bên kia đường.Sơn gù, Tiến già ngồi sẵn trong xe này.Bái hấp tấp ngồi vào xe:- Chúng sắp ra đi đó. Con bé cầm lái. Thằng công tử đi với nó say nát người ra rồi...Sơn lùn ra lịnh cho lão Tiến:- Cho xe chạy đi. Mỉnh chờ xe chúng ở gan ngã tư như đã định trước.Sơn lùn cấp tốc từ Sàigòn lên đây sau khi nhận được cú điện thoại của Bái. Sơn lên đây trong chiếc Packard này. Bề ngoài xe có vẻ cũ nát nhưng máy xe rất khoẻ. Sơn vẫn dùng xe này chuyên chở đồ lậu. Xe lướt đi êm mặc dầu lão Tiến già đã bắt đầu thấy run run cả tay lẫn đầu gối. Lão thấy khô cuống họng, lão thèm uống rượu nhưng sợ bị đồng bọn chửi rủa, đuổi xuống nên đành cố gắng.Bái đút điếu thuốc lá vào môi, châm lửa rồi rút khẩu súng trong bao da bên nách đặt xuống đùi.Không quay nhìn Bái, Sơn lùn sủa hai tiếng:- Kim cương?Bái đáp vội:- Có.Sơn lùn trẻ hơn Bái chừng năm sáu tuổi. Lẽ tự nhiên là Sơn lùn kém hơn Bái, nhưng y to con, vạm vỡ hơn. Trông Sơn cũng có vẻ tàn ác hơn Bái. Bộ ba này không có ai ra mặt là đàn anh, xong Sơn lùn thường vẫn ra lệnh và quyết định nhiều hơn là Bái.Trông Sơn lùn khá hấp dẫn. Nhưng đó là cái hấp dẫn của bọn đàn ông và bọn vũ phu mà chỉ những chị đàn bà chơi bời thấy thích.Đêm khuya, đường vắng tanh. Chiếc Packard chạy chừng ba cây số thì tới ngã ba. Xe dừng lại nhưng Tiến già vẫn giữ cho máy chạy. Lão tắt đèn. Sơn ra hiệu cho Bái:- Xuống coi mày...Không nói gì, Bái mở cửa xe bước ra. Y tới đứng ở ven đường nhìn trở về phía thành phố.Đêm yên lặng gần như là hoàn toàn. Trời lạnh nên không có cả tiếng côn trùng, giun dế nỉ non trong cỏ. Đứng đây Bái còn thấp thoáng trong thấy ánh đèn sáng từ trong nhà hàng Như Hoa.Chừng năm phút sau, y trông thấy ánh đèn pha xe hơi quét trên tàn cây, y chạy vội trở lại chỗ bọn y đậu xe.- Tới đó...Chiếc Jaguar mui trần chạy vù ngang qua. Bọn cướp trông thấy rõ trong xe có Bạch Lan và Vĩnh Huy. Nàng cầm lái, chàng ngồi đầu nghẹo nghẹo ngả nghiêng theo nhịp xe chạy.- Đuổi theo.. - Sơn nói lớn - Coi chừng. Xe nó mạnh đuổi theo không kịp là ăn mày cả đám...Chiếc Packard chồm lên chạy theo chiếc Jaguar. Trời đậm không trăng sao, tối đen. Tiến già bật pha. Ánh đèn chiếu rõ lòng chiếc xe mở mui chạy trước. Ba tên cướp đường nhìn thấy đầu Vĩnh Huy đã nằm hẳn trên thành ghế, Bái thốt:- Thằng đó say chết rồi. Nó sẽ không làm phiền gì bọn mình đâu..Sơn lùn gừ lên một tiếng trong cổ họng.Hai chiếc xe chạy vào một đoạn đường có nhiều cây cao bao quanh. Đây giống như một khu rừng nhỏ. Đường bắt đầu xuống dốc. Vào giờ này đường hoàn toàn vắng xe.- Chỗ này tốt nhất rồi. Chắn nó lại...Sơn ra lệnh và Tiến già cố gắng làm theo lời. Kim tốc lực của xe Packard chỉ tới một trăm hai chục cây số giờ, hai tay và hai chân Tiến già đã bắt đầu run run. Gió rít hai bên xe, những thân cây chạy lùi quá màu đã trở thành mờ mờ. Nhưng khoảng cách giữa hai xe vẫn không thay đổi.Sơn lùn hét lớn:- Coi... Nó chạy mất kìa.. Mày run rồi hả?Tiến già nhắn chân ga xuống tới sát sơn xe..Chiếc Packard lên được vài thước nhưng chiếc Jaguar chồm lên và khoảng cách lại càng xa hơn trước.Bạch Lan như bực mình và có lẽ nàng cũng bị rượu kích thích nên nàng nhất định không cho xe chạy sau qua mặt.Khoảng cách giữa hai xe mỗi lúc một thêm dài. Cứ cái đà này, xe của bọn Sơn lùn không thể nào đuổi kịp xe của Bạch Lan đừng nói gì đến chuyện chặn đường.Hai xe chạy vun vút tới một khúc quẹo. Tiến già mồ hôi toát đầy, trên vầng trán răn reo chợt nảy ra sáng kiến. Lão hét lớn:- Ngồi vững...Lão lao xe vào bãi cỏ. Cũng may nơi đó chỉ có những thân cây nhỏ. Chiếc xe nhảy tưng tưng nhưng rồi cũng qua được tới bờ đường bên kia. Nhờ việc làm liều mạng này, Tiến già đã thành công trong việc chặn được chiếc Jaguar.Khẩu súng của Bái rớt xuống sau xe, y thò tay mò tìm trong khi Sơn lùn ngoái cổ nhìn ra sau xe và khen:- Cừ lắm... được lắm.Bây giờ chiếc Jaguar do Bạch Lan cầm lái đã trở thành chạy sau xe Packard. Tiến già cho xe chạy chữ chi đảo qua đảo lại bắt buộc xe sau phải dừng lại. Sau cùng cả hai xe đều dừng bên vệ đường vắng lạnh.Bái chạy tới bên xe Jaguar vừa kịp lúc Bạch Lan lùi xe lại để cho xe chạy vòng, y thò tay vào xe giựt mạnh chìa khóa công tắc rồi dí súng vào ngực người thiếu nữ áo trắng:- Ra xe - Bái gầm lên... - Cướp... kêu hay chạy là chết.. Mau...Nơi ngực áo Bạch Lan, đứng chỗ mũi súng của tên cướp đường hướng vào, có gài một bông hoa trắng.Trên tóc nàng cũng có hoa trắng.Bạch Lan nhìn sững tên cướp. Đôi mắt đẹp của nàng mở rộng vì ngạc nhiên. Nàng có vẻ ngạc nhiên nhiều hơn là sợ hãi.Vĩnh Huy mở mắt nhìn và chậm chậm ngồi dậy.- Muốn gì? Muốn cái gì?Vĩnh Huy thở ra sặc sụa mùi rượu.Sơn vẫn không ra khỏi xe, gã thò đầu ra ngoài xe nhìn vụ cướp đang xảy ra cách gã chừng ba mươi thước. Tay gã cầm chặt cán súng. Mồ hôi toát đầm tay gã, Tiến già thò một chân ra ngoài xe, sẵn sàng can thiệp khi Bải cần đến.Bái đưa đưa khẩu súng trong tay:- Ra khỏi xe... Mau...Bạch Lan bước ra trước. Đôi mắt nàng vẫn nhìn trừng trừng vào mặt Bái, Vĩnh Huy cũng ra khỏi xe, y chửi tục:- Đ.M... cướp à?Bái run giọng ra lệnh:- Hai người đi vào trong kia... chỉ cốt lấy chuỗi hột xoàn thôi. Không lộn xộn sẽ không chết...Theo chương trình định trước, bọn Bái sẽ đưa Bạch Lan vào rừng cây, lột chuỗi hạt rồi trói nàng lại bỏ nằm đó, chúng sẽ phá hư chiếc xe của nàng để ngăn trở việc đuổi theo.Vĩnh Huy khật khưỡng đi tới...Cùng lúc đó, Bạch Lan đưa bàn tay trái lên chạm vào chuỗi hạt kim cương nằm trên ngực áo và lùi lại phía Vĩnh Huy.Bái vội bước theo...Y không đề phòng chàng trai cạnh nàng. Nhưng giữa lúc không ngờ nhất, Vĩnh Huy như chợt tỉnh. Chắc gã có biết quyền Anh. Cú đấm gã thoi vào mặt tên cướp đi ngọt và đúng cách...Bái bị đấm trúng, ngã ngửa xuống cỏ...Vĩnh Huy phóng chân đá mạnh.. Lại trúng.. khẩu súng trong tay tên cướp rơi ra...Bạch Lan rú lên một tiếng.Sơn lùn vẫn ngồi yên trong xe. Y tin rằng Bái có đủ sức chế ngự được chàng trai say rượu kia, nhất là Bái lại có súng. Sơn lùn ma lanh không ra mặt là có ẩn ý, gã không muốn Bạch Lan hay Vĩnh Huy nhìn thấy mặt gã. Để sau này lỡ có chuyện không may xảy ra, hai nạn nhân không thể chỉ mặt gã và quả quyết rằng gã là một trong số những tên cướp đã tấn công họ. Vì vậy khi thấy Bái bị đấm đá, gã vẫn cứ ngồi im trong xe không chịu tới tiếp cứu.Nhưng gã cũng ra lệnh:- Tiến... ra coi...Tiến già chạy êm tới đứng cạnh Bạch Lan. Nhưng dường như nàng không biết là có người lạ chạy bên nàng. Nàng đứng ngây như tượng nơi đầu xe nhìn trận đánh nhau đang diễn ra trước mặt.Bái lồm cồm bò dậy. Y quờ quạng tay tìm khẩu súng rơi đâu đó. Vĩnh Huy lại bước tới và như khi gã đá banh ở sân vận động nhà trường, gã lại phóng chân sút và tên cướp lại lãnh một mũi giầy vào mạng sườn.Hự... Bái rên lên đau đớn. Y thấy y lâm nguy. Y cố kéo dài sự chịu đựng chờ Sơn lùn tới cứu nhưng nếu y bị địch thủ đá thêm hai cú nữa, chắc y sẽ ngã ngất... Vĩnh Huy vẫn tiến tới... Tuy say, gã có vẻ rất thích đánh nhau...Chợt Bái vớ được khẩu súng, y giơ lên miệng thét:- Đứng lại...Vĩnh Huy vẫn bước tới. Lần này gã có vẻ muốn đá vào mặt tên cướp.Đến lúc đó, thấy nguy quá rồi, Sơn lùn mới chịu xuống xe nhưng chậm mất rồi... khẩu súng trong tay Bái nổ một tiếng... Viên đạn ghim trúng ngực chàng trẻ tuổi làm chàng này ngã ngửa ra.Tiếng súng làm cho Bạch Lan rú lên và đưa tay lên che mặt.Bái loạng choạng đứng dậy được khi Sơn lùn chạy tới.- Mẹ kiếp. Sao mày bắn nó?Sơn lùn cúi xuống coi vết thương trên ngực Vĩnh Huy trong lúc Bái đứng run như tầu lá:- Chết rồi. Nó chết rồi. Chết cả lũ.Bái run rẩy:- Nó đánh tao. Sao mầy không tới? Tao phải bắn nó chứ? Để nó đá tao chết à?Sơn lùn căm hờn gằn giọng:- Mày để dành câu đó ra tòa mà khai...Bái lại càng run. Đánh cướp chỉ bị tù nhưng giết người sẽ bị xử tử. Lần này y biết y sẽ gặp nhiều nguy hiểm.. Nếu y bị bắt, y lãnh án tử hình chắc chắn. Y chết không còn chạy vào đâu được... Nếu y có tiền trốn ra ngoại quốc thì may ra.Bái quay lại nhìn Bạch Lan:- Phải giết cả nó. Nó trông thấy... Nó có thể làm chứng.Sơn lùn cắt ngang:- Mày câm đi...Sơn lùn cũng quay lại nhìn Bạch Lan. Tuy trời tối đen, chuỗi kim cương trên ngực nàng vẫn sáng long lanh. Chợt một sáng kiến lóe lên trong óc Sơn: bắt cóc luôn cô con gái nhà tỷ phú này mang đi. Tại sao lại không? Vừa được chuỗi kim cương vừa đòi tiền chuộc. Đằng nào bọn chúng cũng bị nguy lần này.Chẳng thà làm tới, làm luôn... Bắt cóc người thiếu nữ này, bọn chúng chiếm được ưu thế. Vì nàng, cảnh sát không dám thẳng tay đối phó với bọn bắt cóc. Phải đòi tiền chuộc ít ra là phải hai mươi triệu đồng. Có số bạc lớn đó cộng với tiền bán chuỗi kim cương, bọn chúng có phương tiện để trốn ra ngoại quốc sống ẩn thân. Chắc chắn nhà tỷ phú họ Tạ sẽ bỏ tiền chuộc con gái. Không một người cha nào sẵn tiền mà lại không chịu bỏ tiền ra chuộc con gái bị bắt cóc.Sơn quyết định ngay:- Bắt nó theo bọn mình... Cho nó lên xe mình... Mau.Bạch Lan chợt quay mình và nhanh như cắt nàng bỏ chạy..Nàng chạy trên con đường vắng, nhưng gót giầy cao nhọn không cho nàng chạy nhanh, nàng ngã chúi xuống bụi cỏ ven đường. Sơn vừa rủa vừa chạy theo nàng. Nàng rú lên khi thấy bàn tay gã nắm vào mái tóc nàng.Gã kéo nàng đứng dậy. Và trong lúc nàng trợn mắt, cong người chống cự, gã quơ nhẹ một cú đấm móc tay phải vào cằm nàng. Cú đấm mốc hớt lên, ngọt và nhẹ. Bạch Lan ngất đi ngay. Sơn thành thạo ghé vai đỡ nàng khi nàng lả mình xuống. Gã vác nàng trở lại xe hơi.Gã đặt Bạch Lan nằm xuống băng sau xe.Như lúc đó mới hoàn hồn, Bái đi tới:- Ê... Bắt cóc nó không xong đâu. Nguy hiểm lắm..Sơn lùn quay phắt lại. Gã như người điên lên vì giận dữ, gã nắm lấy ve áo veston của Bái và gằn giọng nói vào mặt Bái:- Mày câm mồm. Mày không có quyền nói cái gì hết.. Mày là thằng ăn mày, vô dụng... chỉ có việc đoạt chuỗi kim cương của con bé mày cũng không làm xong. Mày làm tao thành đồng lõa với mày vụ giết người này. Tao cùng đi đánh cướp với mày, tao có bằng lòng đi giết người với mày đâu. Tại mày. Tại mày hết. Đồ khốn nạn. Làm cái gì cũng hỏng... Từ bây giờ trở đi mày phải nghe lệnh tao. Nghe chưa?Sơn đẩy mạnh Bái ra xa như hơi người Bái có mùi khó ngửi:- Ra bỏ xác thằng nọ vào xe về cho xe nó vào rừng. Nghe rõ chưa?Giọng nói cùng vẻ mặt của Sơn lùn biểu lộ một sự thù hằn khủng khiếp đến nỗi làm cho Bái đứng thộn mặt ra một lúc. Từ ngày gặp nhau và cộng tác với nhau trong nhiều vụ, Sơn lùn và Bái có chửi nhau nhiều lần nhưng chưa bao giờ Bái thấy đồng lõa của y hung dữ, thù hằn tới như đêm nay. Y ngẩn ngơ đi trở lại chiếc Jaguar. Tiến già vẫn còn đứng ngây ở đó. Lão cũng mất trí như một con bò bị đồ tể đập mạnh vào đầu nhưng chưa gục xuống.Bái ra hiệu cho lão Tiến giúp mình vác xác người thanh niên nạn nhân vào xe. Rồi Bái ngồi vào xe mở máy lái xe chạy quá vào rừng cây.Sau đó Bái chạy trở lại xe. Trong giây phút y có cái sợ bị đồng bọn bỏ lại đó với xác chết. Sơn và lão Tiến đã ngồi vào xe. Bái ngồi vào cạnh lão Tiến trên băng trên của xe. Y lại nói:- Bắt cóc con bé này thì liều quá... Bọn Cá Tổng nha sẽ bu theo sau mình đông như kiến... Làm sao chúng mình thoát? Làm sao lấy được tiền chuộc của lão Tạ Phong...?Giọng nói của Sơn lùn đã dịu đi nhưng vẫn còn đầy hờn giận:-.... Má mày... Mày đã giết thằng đó rồi. Bây giờ thằng chó nào còn dám mua chuỗi này nữa? Mày có bán rẻ thối cũng không có đứa mua, chỉ còn cách moi tiền lão Tạ Phong. Lão giàu cả trăm triệu. Đòi hai mươi triệu cả tiền chuộc con gái và chuỗi hạt, lão chịu liền. Chỉ có cách đó thôi. Đồ ngu, câm mồn đi. Tiến... cho xe tới nhà Hóa cụt.Lão Tiến tuy sợ nhưng cũng run giọng hỏi:- Anh chắc bọn mình làm ngon cú này chứ, anh Sơn?- Vì cái thằng ăn mày kia, chúng mình không còn lối thoát nào hơn. Không bắt con bé đi cũng chết, chết mà lại không có tiền. Mình phải vồ con bé mới hy vọng có tiền để tính đi ngoại quốc được. Mày tin tao đi. Cứ đi...Chiếc xe chạy mau trên đường trải nhựa. Sơn quay lại tháo chuỗi kim cương trên cổ Bạch Lan. Gã hất hàm:- Bái... Đưa tao cái đèn bấm.Bái làm theo lời. Giờ đây y bắt đầu thấy Sơn hành động có lý. Đúng là bọn y không còn cách nào khác ngoài cách bắt con gái nhà tỷ phú này. Y hạ sát thằng công tử bột thật nhảm quá. Giết người vô ích là việc làm tối kỵ của bọn cướp nghề. Bây giờ nhờ có cô gái này, bọn Cá sẽ không dám hành động mạnh, sợ dồn bọn bắt cóc vào đường cùng, nạn nhân sẽ bị chúng thủ tiêu. May ra phen này chúng thành công... Bái lại bắt đầu thấy hy vọng.Sơn soi tia sáng đèn bấm vào chuỗi hạt. Cả vạn tia sáng phát ra từ những hạt kim cương chiếu lung linh vào đôi mắt óc nhồi của gã. Gã chửi thề nhưng giọng uất hận của gã đã dịu đi rất nhiều:- Chuỗi hạt giá trị lắm. Mẹ kiếp... Thế nào lão Tạ Phong cũng phải bỏ tiền chuộc. Tin tao đi.