hi Ardis Clinton mở cánh cửa sau khu chung cư nàng ở và nhìn thấy người tình thì chỉ còn thiếu vài phút nữa là đến năm giờ. Anh chàng là một người còn trẻ có đôi mắt thô lố như mắt bò, với bộ tóc đen quăn bù xù một đống. Anh ta làm công việc rửa chén cho nhà Joe’s Diner ở ngay phía bên kia con hẻm. Họ ôm nhau say đắm. Thân thể nàng chạm sát vào con dao cắt thịt được giấu trong cái áo sơ mi của anh ta khiến người Ardis run lên háo hức. Một lát nữa thôi, tất cả sẽ kết thúc. Gã chồng ngu đần của nàng sẽ phải chết. Gã và những lời nói chuyện vớ vẩn ngớ ngẩn của gã. – tất cả những buồn chán khó chịu sẽ mãi mãi không còn nữa. Thế là với hai mươi ngàn tiền bảo hiểm, mười ngàn đôla tiền đền bù gấp đôi… Nàng thì thầm: “ Rồi đây chúng ta sẽ được hạnh phúc Tony à” “Anh sẽ được sở hữu một chỗ riêng tư, một nhà hàng ăn uống nho nhỏ đích thực theo kiểu mà người ta thường gọi là quán ba ấm cúng thân mật đấy, và thế là anh chỉ việc đánh một bộ đồ vét vào, điều hành quán ba, lượn lờ qua lại chỉ tay năm ngón và-” “Và chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau,” Tony nói “Chỉ có em, anh, và em bé, cùng nhau sánh bước trên đường đời” Ardis bỗng giật nẩy người. Nàng đẩy anh chàng ra, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đẹp trai ngơ ngơ của anh ta. “Đừng” nàng quát lên.”Đừng nói những lời như thế! Em đã dặn đi dặn lại anh là không được để lộ ra điều đó, và nếu còn phải dặn anh một lần nữa, em sẽ!-” “Nhưng anh có nói gì đâu?” anh chàng cãi lại. “Anh đâu có nói gì.” “Được rồi...”Nàng lấy lại bình tĩnh cố nở một nụ cười. “Không sao cả anh yêu. Anh không có được những cơ hội, và thật ra chúng ta cũng không có dịp để tìm hiểu nhau- vì vậy thôi bỏ qua đi. Mọi việc sẽ khác khi chúng ta cưới nhau.” Nàng vỗ nhẹ má, hôn anh chàng một lần nữa. " Anh ra ngoài từ bữa ăn tối, đúng không? Không ai thấy anh đó chứ?." "Ừ...ừ anh đã dọn sẵn món chưng cách thủy cho Joe, còn cô hầu bàn thì đang ở phía trước cửa hàng, em biết rồi chứ gì, còn mãi đổ đường đầy vào chén, chêm cho đầy bình rắc muối và tiêu như mọi khi cô ta vẫn làm ngay trước bữa ăn tối đó mà. Và-" "Tốt. Giờ, giả dụ như có ai đó quay vào bếp và phát giác ra anh không có ở đó. Anh sẽ phải bịa chuyện sao đây?" "Được thôi...thì anh nói mình ra ngoài hẻm đổ rác." Anh ta vội vàng chữa lại " Ý anh nói có thể là vậy. Hoặc anh nói là mình xuống tầng hầm lấy thêm ít đồ cũng nên. Hoặc có thể nói mình đang ở nhà vệ sinh cũng được, ý anh là – hay là-” “Tốt” Ardis nói giọng tán thành. Đừng có mà nói thật anh đã ở đâu đấy nhé, do đó họ không thể chứng minh rằng anh đã ở đấy. Đừng có nhớ mình đã ở đâu, hiểu chưa nào anh yêu? Có khối chỗ anh có thể bịa ra nơi mình đã ở.” Tony gật gù. Khi liếc nhìn căn phòng ngủ phía sau nàng, anh ta nhíu mày lo lắng: “Tại sao em tính làm điều đó lúc này hả em? Anh biết vụ này trông giống như một vụ cướp. Thế nhưng hãy dọn dẹp phòng ngay trước khi ông ta vào đây. “Không còn thời gian nữa đâu. Đừng lo Tony à. Em sẽ khép cửa phòng lại” “Nhưng ông ta có thể mở cửa và nhìn vào. và nếu ông ta thấy tất cả các ngăn quần áo bị lộn tùng phèo, và-” Ổng không nhìn đâu! Ổng không nhìn vào phòng ngủ đâu. Em biết rõ ông ta sẽ làm gì, biết chính xác ông ta sẽ nói gì, từ khi lấy nhau về đến nay ông ta luôn nói và làm cứ y chang như vậy. Toàn những điều ngớ ngẩn khùng điên thôi, chán mớ đời!. Nàng bất chợt dừng lại khi nhận ra mình đang lớn giọng. “Mà thôi hãy quên đi” nàng nói và cố gượng cười.” “Ông ta sẽ không gây cho tụi mình chút khó khăn nào đâu” “Em nói sao anh biết vậy,” Tony ngoan ngoãn gật đầu. Nếu em nói thế ắt là phải thế rồi, Ardis à.” Nhưng vẫn có rắc rối từ các nhân viên cảnh sát. Anh à, em biết mình đã cảnh báo anh về điều này rồi. Thế nhưng sự việc có thể sẽ xấu đi, tệ hại hơn bất cứ gì mà anh đã từng trải qua đó. Họ có thể sẽ chẳng có bằng chứng gì. Nhưng chắc chắn họ sẽ đặt nghi vấn nếu như anh bắt đầu kể ra hay công nhận bất cứ gì. “Anh sẽ không nói đâu. Họ sẽ không moi được gì ở anh-” “Anh có chắc không đó? Họ sẽ tìm cách đánh lừa anh. Có thể họ sẽ nói với anh là em đã thú nhận rồi. Họ có thể còn ép cung hành hạ anh. Bởi vậy nếu anh không hoàn toàn chắc chắn …” “Họ sẽ không khai thác được gì ở anh,” anh chàng lập lại chắc nịch. “Anh sẽ không nói” Khi quan sát dò xét thái độ anh ta, Ardis hiểu là anh ta sẽ không nói. Nàng dẫn chàng đi xuống căn phòng lớn để tới phòng tắm. Anh chàng vén rèm phòng tắm bước vào bồn. Rút đôi găng từ trong túi ra đeo vào tay. Với vẻ vụng về lúng túng anh ta quờ quạng rờ rẫm con dao cắt thịt sau chiếc áo sơ mi. “Ardis này, hãy nghĩ lại đi em yêu.” “Ơ kìa, còn nghĩ gì nữa kia chứ?” “Có cần thiết là anh phải đấm em không? Anh không thể ngay cả chỉ hẩy nhẹ em nữa là, hay là-” “Không anh yêu à” Nàng khẽ khàng nói. “Anh phải đấm em. Phải làm cho vụ này trông giống như một vụ cướp. Nếu anh giết chồng em mà không hề làm gì em, vậy thì anh hiểu sự việc sẽ ra sao rồi đó.” “Nhưng anh chưa bao giờ gây thương tích cho một phụ nữ nào, không một phụ nữ nào cả em biết không? Lỡ anh ra tay đánh em quá nặng thì sao, và-” “Này Tony!” “Thôi được rồi,” Anh chàng càu nhàu: “Anh không thích đánh em nhưng đành phải xuống tay thôi” Ardis rót vào tai anh chàng những lời ngọt ngào âu yếm. Sau đó hôn nhanh lên môi chàng và quay trở lại phòng khách. Bây giờ là năm giờ mười lăm –còn đúng năm phút- tính chính xác cho đến lúc chồng nàng, ông Bill trở về nhà. Khép cánh cửa phòng ngủ, nàng ngả người trên cái ghế bành dài. Cái váy lót ngủ buông lơi hững hờ, và nàng cứ để như thế, mỉm cười vẻ đắc ý khi nhìn ngắm từ trên xuống dưới đường cong của cặp đùi. Hãy cho ông ta một cơ may được phấn khích vui thú nàng nghĩ thầm. Trước khi ông ta vỡ lẽ ra hãy cứ để cho ông ta rửa mắt thoải mái lần cuối. Nhưng rồi sắc mặt nàng chợt biến đổi. Uể oải chán chường xen lẫn phẫn uất nàng kéo váy lót phủ đôi chân. Vì rằng Bill đương nhiên sẽ chẳng bao giờ để ý đến. Dù cho nàng có đeo một cái khoen ở lỗ mũi,vẽ một tâm điểm lồ lộ ở rốn thì ông ta cũng chả nhìn tới. Phải chi ông ta để ý đến, chỉ cần một lời hỏi han ân cần một chút… Phải chi ông ta hành động khác đi, nói và làm mọi thứ khác đi một chút thôi … Nhưng ông ta không hề làm..Có thể ông ta không có khả năng làm được như vậy. Vậy nàng còn có thể hành động gì khác đây ngoài cái mà nàng đang làm? Nàng có thể ly dị được, chắc chắn rồi, thế nhưng đó là tất cả gì nàng có thể nhận được. Không tiền; Không có gì để xây dựng cuộc sống mới. Trắng tay sau mười lăm năm sống trong tâm trạng mòn mỏi điên dại. Đó chính là lỗi của ông ta. Nàng chua xót nghĩ thầm. Nếu như phải chung sống hòa hợp với ông ta chỉ thêm một đêm hay ngay cả là một giờ nữa thôi thì mình cũng không thể chịu được nữa. Nàng nghe tiếng bước chân nặng nề ở hành lang. Sau đó là tiếng tra chìa vào ổ khóa, và Bill bước vào. Ông là một kỹ sư cơ khí. Một người đàn ông có vóc dáng chắc nụi vào khoảng bốn mươi lăm tuổi. Cặp kính gọng vàng lỗi thời trên sóng mũi to ngắn khiến mặt ông trông nghiêm nghị như một con cú vọ. Ông ta vừa đặt cái hộp đựng thức ăn bữa trưa xuống vừa nói “Thế đấy, cày ăn từng bữa, làm ngày nào xào ngày đó” Ardis nhăn mặt khó chịu. Ông ta lê bước tới chiếc ghế bành, cúi xuống hôn phớt trên má nàng. “Chà cả ngày giờ mới thấy mặt,” rồi hỏi. “ Hôm nay bữa ăn tối chúng ta có món gì đây?” Ardis nghiến răng lại. Không nên gây chuyện lúc này. Trong vài phút nữa thôi sự việc sẽ kết thúc. Nhưng rồi, bằng cách này hay cách khác thế nào cũng phải phát cáu.. Ông ta cứ luôn khiến nàng tức uất lên như vậy. “Anh Bill này…nàng nở một nụ cười ma mị khêu gợi, từ từ trút bỏ áo lót ngủ ra “Anh thấy em thế nào hả Bill?” “Được đấy” Ông ta ngoác mồm ngáp một cái “Tuy nhiên có một lỗ thủng ở quần lót.” “ Hãy nói xem hôm nay chúng ta dùng gì buổi tối?” “Có canh, món lòng, món rau trộn.” “Nghe có vẻ ngon đấy! Phòng tắm chúng ta đã có nước nóng chưa?”. Ardis nín thở cố dằn lòng xuống rồi lại thở hắt ra nghe như thể một tiếng rên ấm ức. “Đương nhiên là có nước nóng rồi! Chúng ta lúc nào mà chả tắm nước nóng?. Có phải vậy không nào? Tai sao mỗi tối anh lại cứ phải hỏi như vậy?” “Hỏi vậy thì có gì mà em nổi nóng kia chứ? Ông ta nhún vai. “ Vậy thì cứ việc đoán là anh sẽ vào bồn tắm đi nhé” Ông lê bước đi ra, xuống căn phòng lớn. Ardis nghe cánh cửa phòng tắm mở ra và đóng lại. Nàng vụt đứng dậy, lại gần máy điện thoại chờ đợi. Cánh cửa lại bật mở và Tony từ phòng lớn chạy thật nhanh lên. Anh ta đã rửa con dao phay. Trong khi anh ta đang vội vã giấu con dao vào trong cái áo sơ mi của mình, Ardis bấm điện thoại. “Cứu với” Nàng giả giọng thều thào yếu ớt. “Cứu…cảnh sát ơi…đồ giết người!” Nàng để cái ống nghe rớt trên sàn, thì thào với Tony: “Ông ta đã chết rồi chứ? Anh có chắc không đấy? Ồ chắc chứ, anh chắc chắn mà! Giờ làm sao đây? Được rồi, giờ chỉ còn mỗi một việc nữa thôi… Anh không thể Ardis, anh không thể đánh em, anh-” Đấm em ngay đi. Nàng hất mặt ra lệnh. Tony, em nói anh hãy đấm em đi!” Thế là anh chàng ra tay đấm nàng. Đầu óc lắc lư choáng váng rồi tất cả biến mất. Nàng lặng lẽ gục xuống trên sàn nhà. Khi nàng hồi tỉnh, nàng đã nằm dài trên chiếc ghế bành. Người đàn ông vóc dáng bệ vệ, một thám tử đang ngồi lù lù cạnh đó, một người trẻ trong áo khoác trắng với cái ống nghe quanh cổ thấp thoáng sát bên. Chưa bao giờ trong đời nàng cảm thấy khỏe khoắn như lúc này. Ngay cả phần dưới mặt, nơi Tony đã đánh nàng, cũng không hề đau đớn mới lạ chứ. Tuy thế, bởi vì đây là điều nàng cần phải thực hiện nên nàng rên lên khe khẽ, giọng thều thào “Tôi đang ở đâu đây? Cái gì đã xảy ra vậy? “Trung úy Powers đây ” viên thám tử lên tiếng “Xin hãy kể cho tôi biết sự việc gì đã xảy ra, thưa bà Clinton.” “Tôi…tôi không nhớ. Tôi muốn nói, chỉ nhớ được lúc chồng tôi vừa mới về nhà và đi vào phòng tắm. Thế rồi có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ đó là thằng nhỏ đưa báo hay ai đó tựa như thế. Vậy nên-” “Bà mở cửa thế là hắn ta chạy vào và tấn công bà phải không?. Rồi sao nữa?” “Đúng vậy, thế rồi hắn chạy vội vào phòng ngủ và bắt đầu lục lọi. Mở tung các ngăn tủ ra, và-” Mà hắn ta tìm gì trong đó thưa bà Clinton?. Bà đâu có số tiền nào đáng kể phải vậy không? Hoặc bất cứ nữ trang nào ngoài thứ mà bà đang đeo trên người? Cũng không phải là số tiền lương hàng ngày của chồng bà phải vậy không? Đúng vậy, không phải- Nhưng mà” Sao ạ? Tôi không biết. Có thể hắn ta bị điên. Tất cả những gì tôi biết được là điều hắn ta đã gây ra mà thôi. Tôi hiểu rồi. Theo tôi thì tên này coi bộ hành động khá là mưu mô lớp lang đấy. Tại làm sao mà chồng bà đã không hề nghe thấy gì cả vậy? Ổng không thể nghe được. Ông đang tháo nước tắm mà, và,” Nàng kịp dừng lại, nỗi sợ hãi làm cổ họng như nghẹn lại. Trung úy Power toét miệng cười quái đản. “Bị hớ rồi phải không bà Clinton?” “Tôi không hiểu ông ám chỉ gì?” “Thôi đi đừng đóng kịch nữa! Cái bồn tắm khô như cái lò sấy ấy. Vòi tắm có mở đâu, và bà biết tại sao nó lại không được mở mà. Vì có một gã đang đứng trong đó” Nh…nhưng- tôi không biết gì cả. Tôi đã bất tỉnh, và” “Vậy thì tai sao bà lại biết điều đã xảy ra? Làm sao bà biết gã này vào phòng ngủ và lục lọi tứ tung?” Và tại sao bà lại gọi được điện thoại?” Đúng, tôi…tôi đã không hoàn toàn bất tỉnh. Tôi nhận biết tình tiết xảy ra một cách lơ mơ. “Giờ bà hãy nghe đây,” giọng ông ta đanh lại. “Bà đã sắp đặt trước cuộc gọi này – đúng vậy, tôi muốn nói đây là cú điện thoại giả mạo - máy nhận được cuộc gọi vào lúc năm giờ hai mươi ba phút. Tình cờ khi ấy có một chiếc xe tuần tra của cảnh sát ở ngay đấy trong khu chung cư, do đó hai phút sau, vào lúc năm giờ hai mươi lăm phút các nhân viên cảnh sát đã có mặt tại đây trong nhà bà. Lúc đó bà đã bất tỉnh, tính cũng đã được hơn một giờ rồi. Bà chỉ hồi tỉnh vừa mới đây thôi.” Đầu óc Ardis lùng bùng quay cuồng. Thế rồi bỗng dưng sáng suốt hẳn ra, đầu óc trầm tĩnh lại không một chút nao núng. “Tôi không hiểu điều ông đang ám chỉ là gì thưa trung úy. Nếu ông cho rằng tôi đã lầm lẫn, nhập nhằng. Rằng là chắc tôi mơ hay tưởng tượng một số điều tôi đã trình bày với ông – tôi sẽ chấp nhận thôi.” “Bà hiểu tôi đang nói gì mà! Tôi nói là không một ai có thể vào và ra khỏi nơi đây, cũng như tạo ra vụ này chỉ trong vòng có hai phút được!.” “Thế thì hẳn là máy điện thoại đã lầm lẫn về thời gian rồi,” Ardis reo lên. “Tôi không còn cách nào khác để giải thích điều này” Power làu bàu trong mồm. Ông ta nói ông ta có thể giải thích rõ hơn cho nàng hiểu- và rồi ông trình bày với nàng. Một sự giải thích hợp lý. Ardis lắng nghe, cự nự khe khẽ. “Điều này thật nực cười vô lý quá trung úy à. Tôi chả quan tâm đến bất cứ điều vớ vẩn ba láp nào ông có thể đã nghe được, tôi không biết tên Tony này là ai cả. Và điều chắc chắn hơn cả là tôi không âm mưu với hắn ta hoặc bất cứ ai khác để giết chồng. Tại sao lại thế chứ?” “Hăn ta nói là bà đã cùng lập mưu. Chúng tôi đã có được chữ ký thú nhận từ hắn ta.” “Ông có thật ư? Thế nhưng lẽ đương nhiên là bọn họ chả lấy được gì đâu. Họ có thể đã phát giác ra Tony, nhưng anh ta sẽ không bao giờ nói “ Điều đó khó mà minh chứng được bất cứ gì phải vậy không?” Nào, bây giờ bà hãy nghe tôi đi bà Clinton à! Chẳng lẽ bà lại nghĩ thế. À mà này, chồng tôi sao rồi? Tôi hy vọng là anh ấy không bị trọng thương. Viên trung úy găt lên:_Anh ấy ra sao à? Còn làm sao nữa sau khi bị hành hung kia chứ” Ông ta ngừng nói đôi mắt quắc lên. “Thật sự thì” ông ta nói lớn “ông ấy rồi sẽ ổn thôi. Ông ta bị thương khá nặng, nhưng ông ta có khả năng cung cấp cho chúng tôi một bản cung khai, và-” “Tôi mừng quá. Thế nhưng sao ông còn tra hỏi tôi làm gì nữa?” Lại một sự lừa phỉnh khác đây. Bill hẳn là đã chết rồi. “Nếu như anh ấy cho ông lời khai thì ông hẳn đã biết rằng tất cả mọi điều đã xảy ra giống y như tôi nói chứ” Nàng nhìn ông ta với vẻ chế diễu chờ đợi câu trả lời.. Power nhíu mày vẻ mặt nghiêm khắc của ông ta nhăn lại hằn học. “Phải đấy” Cuối cùng ông ta lên tiếng: “ Phải đấy, bà Clinton à. Chồng bà đã chết. Chúng tôi không có bất cứ lời khai nào từ ông ta và chúng tôi không có bất cứ lời thú nhận nào từ Tony.” Đúng vậy à? Nhưng chúng tôi biết bà có tội và bà cũng thừa biết rằng bà là tội phạm. Tốt hơn là bà nên nhận lỗi đi trong lúc bà còn có thể.. Trong lúc còn có thể là sao? “Bác sĩ này” Powers hất đầu về phía vị bác sĩ, về phía người đàn ông nhìn trông có vẻ như một bác sĩ. “ Hãy nói rõ bệnh tình đi bác sĩ à. Hãy nói cho bà ấy biết là bạn trai bà đã đánh bà hơi bị quá tay” Người đàn ông ngập ngừng tiến lại. Anh ta lên tiếng: “Tôi lấy làm tiếc thưa bà Clinton. Bà đã bị thương rất trầm trọng. “Tôi bị thương nặng ư?” Ardis cười mỉm. “Tôi cảm thấy mình khỏe mà,” “Tôi không nghĩ là bà khỏe” vị bác sĩ nói một cách nghiêm chỉnh “ Đó là sự thực. Bà nói bà không cảm thấy đau đớn gì cả. Bà biết đó,với một vết thương như của bà thì bà không thể cảm giác gì được nữa.” “Hãy cút đi” Ardis nói “Cả hai người hãy cút đi” “Thưa bà Clinton, xin bà hãy tin tôi, đây không phải là sự lừa gạt. Tôi không muốn cảnh báo bà, nhưng-” “Thế thì đừng hòng mà cảnh báo” nàng nói. “Đừng có hòng làm tôi khiếp hãi được tí tẹo nào đâu nhé thưa ông. Giờ thì biến đi cho khuất mắt.” Nàng khép mắt và cứ nhắm nghiền thế. Cuối cùng, khi nàng mở mắt ra, Powers và tên bác sĩ – nếu thật sự anh ta là bác sĩ đã đi khỏi. Và căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng nằm đó mỉm cười một mình, tự chúc mừng mình. Bên ngoài hành lang, nàng nghe tiếng lê bước đang tới gần, nàng phát hoảng một lúc. Thế rồi, nhớ ra, nàng lại bình thản trở lại. Đương nhiên không phải là Bill rồi. Nàng đã thoát được con người xuẩn ngốc đó mãi mãi rồi. Ông ta đã làm cho nàng hóa điên lên, khiến cho nàng không thể chịu được thêm một phút nào nữa nếu như cuộc sống của nàng còn dựa dẫm vào ông ta. Thế nhưng giờ thì… Bước chân ngừng lại trước cửa phòng nàng. Tiêng chìa khóa tra vào xoay vòng, cửa mở ra và đóng lại. Có tiếng lịch kịch của cái hộp đựng thức ăn trưa được đặt xuống;và rồi một giọng nói quen thuộc vang lên-với những lời ngớ ngẩn quen quen: Thế đấy, cày ăn từng bữa, làm ngày nào xào ngày ấy. Miệng Ardis mím chặt lại; từ từ nhếch lên, thành một cái cười ranh mãnh. Vậy là họ chưa chịu từ bỏ kia đấy! Họ đang bày trò lừa bịp lần cuối đây. Được thôi, chúng bây cứ việc giở trò đi, bà sẽ chơi đến cùng với bây. Người đàn ông lê bước đi ngang phòng, cúi xuống, và hôn khẽ lên má. “Cả ngày giờ mới nhìn thấy mặt”. “Hôm nay bữa ăn tối có gì vậy?” “Bill…” Ardis lên tiếng “Anh nhìn thấy em thế nào hả anh? “Được đấy. Mặc dù có một vết son nhòe trên môi. Bữa ăn tối có món gì vậy em? Chim cú hầm nhừ đấy! Giờ hãy nói đi thưa ông. Chả hay ông là ai vậy? Chà coi bộ ngon đấy! Phòng tắm chúng ta đã có nước nóng chưa em? Đương nhiên là có nước nóng rồi! Lúc nào mà chả có kia chứ? Sao anh luôn cứ phải hỏi nếu- nếu-’ Nàng không thể nói hết trọn câu được. Ngay cả đây là một trò đùa – ngay cả ai đó làm bộ nói và hành động giống y chang ông ta đi nữa – thì cũng quá sức chịu đựng. Ô…ông hãy ra khỏi đây ngay! Giọng nàng rung lên “Tôi không chịu nỗi điều này nữa! Tôi kh…không thể chịu được điều này nữa đâu! Tôi đã phải chịu đựng nó mười lăm năm nay rồi, và-” Hỏi vậy thì có gì mà nổi nóng kia chứ? Ông ta nói. “Vậy thì cứ việc đoán là anh sẽ vào phòng tắm đi nhé” Hãy ngừng đi! Ngừng đi! Tiếng gào thét của nàng tràn ngập căn phòng…những tiếng thét âm thầm lướt đi trong tĩnh lặng. “Đó là ông ta- Ông ta đã chết rồi mà! Mình biết là ổng đã chết rồi! Ổng đã chết, và mình không thể nào chung sống với ổng thêm một phút nào nữa. Và-và-!” Nếu anh là em, anh sẽ không bao giờ dám đánh cuộc số phận như thế, giọng ông ta dịu dàng cất lên Không dám đánh liều để rồi bị gãy cổ như em đâu em ạ! Ông ta lê bước đi ra, hướng về căn phòng tắm, một căn phòng tắm hiện hữu đâu đó trong cõi Vĩnh Hằng.