Chương 1
Tái ngộ

    
 ên nhau trọn đời là cuốn sách nằm trong trào lưu văn học mạng đang rất thịnh hành ở Trung Quốc những năm gần đây. Tác phẩm đăng liên tục trên mạng bắt đầu từ tháng 9 năm 2003 cho đến nay vẫn là tác phẩm được bạn đọc trong và ngoài mạng yêu thích bởi lối viết dung dị và chan chứa yêu thương. Tình yêu là chủ đề muôn thuở, có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời thì có bấy nhiêu diễn biến thăng trầm. nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói 
Lần tái ngộ này đúng bảy năm, vào một ngày cuối tuần tại siêu thị đông nghẹt người mua sắm.
Mặc Sênh một mình đẩy xe hàng, chật vật len lỏi giữa đám đông. Vừa từ nước ngoài trở về, chị vẫn chưa quen với cảnh chen chúc như vậy. Tuy nhiên cảnh tượng đông đúc ồn ào ở đây bất giác khiến Mặc Sênh mỉm cười. Chị cảm thấy hình như mình đang lắng nghe tiếng quê hương với tâm trạng nôn nao của một người xa xứ. Chị tự hỏi không biết một người vừa trỏe về nước liệu có giống mình không? Hân hoan, hồi hộp.
Bảy năm. Vậy mà đã bảy năm… thời gian vô tình!
Thật lạ lùng. Phải chăng thiên cơ run rủi để mình vừa về đã gặp lại anh? Không, đúng là gặp họ.
Triệu Mặc Sênh lặng người nhìn cặp trai gái đứng trước quầy bán rau. Một lần nữa chị cảm nhận sự lạ lùng của số phận. Bảy năm trước, chính họ đã khiến chị quyết định ra đi. Bây giờ họ lại cùng nhau đi mua sắm. Vậy là cuối cùng họ vẫn cùng nhau. May mà hồi ấy chị ra đi. Nếu không… Mặc Sênh không dám nghĩ thêm…
Hà Dĩ Thâm, Hà Dĩ Văn! Sao mình ngốc thế! Tại sao cứ một mực cho rằng hai người đó tên giống nhau thì nhất định là anh em?
“Chúng tôi không phải là anh em. Trước đây hai gia đình là hàng xóm của nhau, đều họ Hà cho nên cũng đặt tên cho các con giống nhau. Về sau cha mẹ Dĩ Thâm đột ngột qua đời, cha mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Thâm”
“Chị tưởng chị mạnh hơn tình cảm hai mươi năm giữa tôi và Dĩ Thâm hay sao?”
“Hôm nay tôi chính thức cho chị biết. Tôi yêu Dĩ Thâm. Nhưng tôi không muốn yêu thầm, yêu vụng. Tôi và chị sẽ cạnh tranh công khai”.
Năm 19 tuổi, một ngày trước sinh nhật Mặc Sênh, cô bạn gái Hà Dĩ Văn vốn điềm đạm bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố với chị. Một người dịu dàng, không bao giờ tranh giành với ai như Dĩ Văn mà quả quyết như vậy, chắc chắn cô ấy phải yêu Dĩ Thâm nhiều lắm.
Còn chị? Chị có thể cạnh tranh với Dĩ Văn? Chính vào ngày Dĩ Văn tuyên chiến, chị đã thua. Sau đó chị chạy trốn sang Mỹ suốt bảy năm trời.
Ôi, Hà Dĩ Thâm. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, những lời nói tuyệt tình của anh ta, Mặc Sênh thấy nhoi nhói trong lòng. Tuy cảm giác rất mơ hồ, khó nhận ra nhưng chắc chắn là có thật.
Anh đi về phía chị. Bàn tay Mặc Sênh nắm chặt tay đẩy xe hàng đến mức đau cả khớp, các ngón tay trắng bệch như sắp long ra. Siêu thị lúc đó quá đông, chị lại đang đẩy cái xe chứa hàng nên không thể quay người bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức chị nghĩ, vì sao mình phải bỏ chạy? Mình nên bình thản nói với họ một hai câu đại loại: “Ồ, đã lâu không gặp!”, rồi kiêu hãnh quay đi, để lại cho họ một hình ảnh đẹp về mình mới phải. Nhưng, có thể họ không nhận ra mình. Có thể lắm chứ. Mình đã thay đổi nhiều. Mái tóc dài buông xõa năm xưa bây giờ đã để ngắn chấm tai, làn da trắng nõn ngày nào đã sạm đi nhiều bởi cái nắng bang California, lại còn quần bò, áo phông rộng thùng thình, giày thể thao. Khác xưa nhiều quá!
Họ bước từng bước, chầm chậm tiến đến gần nhau, rồi… lướt qua nhau.
Đau đớn quá!
Hình như có tiếng nói vẳng lại:
- Có cần mua thêm sữa không?
Đúng rồi, tiếng Dĩ Văn rồi. Vẫn nhỏ nhẹ như xưa
-….
Chị không nghe rõ câu trả lời. Nhớ quá, giọng nói trầm ấm như tiếng vĩ cầm của Dĩ Thâm luôn vẳng lên tai Mặc Sênh trong suốt bảy năm trời chị lưu lạc xứ người.
Hẫng hụt, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm, Mặc Sênh ngẩng đầu nãy giờ vẫn cúi, quả quyết bước đi.
“Rầm”, chiếc xe đẩy xô vào đống xà phòng hạ giá chất như núi trên lối đi. Thủ phạm là chị đứng ngây nhìn mấy trăm bánh xà phòng đổ tung tóe, ngổn ngang.
Tệ thật. Liệu có thể vờ tỏ ra không biết mình là người gây ra chuyện?
- Trời ơi, đây là lần thứ ba trong ngày rồi – Người quản lý siêu thị không biết từ đâu chạy đến, nói như rên lên.
“Cho nên cũng không nên trách người ta. Sao lại chất hàng ngay giữa lối đi như vậy”. Mặc Sênh lẩm bẩm, cố làm ra vẻ hối hận.
Cảnh tượng đương nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong đó có Dĩ Văn. Dĩ Văn liếc nhìn về phía có nhiều tiếng ồn ào, bỗng giật mình. Cô ta! Có phải cô ta không? Dĩ Văn dường như không tin vào mắt mình.
Đúng là cô ta! Trở về rồi ư?
- Chuyện gì thế Dĩ Văn? – Hà Dĩ Thâm không hiểu quay sang hỏi, bất giác nhìn theo ánh mắt của Dĩ Văn.
Thân hình cao lớn của Dĩ Thâm bỗng khựng lại.
Triệu Mặc Sênh!
Người phụ nữ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi kia chẳng phải là Triệu Mặc Sênh?! Vẻ thiếu tự nhiên, mắt thấp thoáng nụ cười tinh quái không thể chối cãi. Từ xa khó nhìn rõ nét mặt cô ta, nhưng Dĩ Thâm biết. Anh vẫn biết cô ta là vậy, sau khi khuấy đảo cho nước ao đục ngầu rồi bỏ đi một cách vô trách nhiệm, ương ngạnh, ích kỷ và đáng ghét.
Chẵn bảy năm, cô ta vẫn còn nhớ đường về nhà ư?
Hà Dĩ Thâm gọi:
- Dĩ Văn, về thôi.
Dĩ Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thản của Dĩ Thâm:
- Anh không định đến chào một câu ư? Hay là…
- Cô ấy từ lâu đã không còn tồn tại trong cuộc sống của anh – Giọng Dĩ Thâm dửng dưng, có vẻ như không có chuyện gì thật.
Dĩ Văn thầm quan sát nét mặt Dĩ Thâm nhưng không tìm thấy gì hơn, đoạn nói nhỏ:
- Đi thôi anh.
Nhưng cuối cùng cái nhìn của Dĩ Văn vẫn vô tình hướng về Mặc Sênh, đúng lúc chị ngoảnh lại. Ánh mắt hai người gặp nhau, Mặc Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, nụ cười thoáng hiện trên mặt chị, chị bối rối gật đầu.
Dĩ Văn vội vàng quay đầu lại gọi:
- Dĩ Thâm…
- Gì thế?
- Chị ấy… - Dĩ Văn đột nhiên dừng lại. Trong đám người đằng trước không nhìn thấy bóng dáng Mặc Sênh đâu nữa.
- Sao thế? – Dĩ Thâm hỏi
- Không, không có gì! – Dĩ Văn  cúi đầu.
Chỉ có điều vừa rồi cô đã nhìn thấy họ. Tại sao họ lại dễ dàng bỏ qua, cố tình không nhận nhau? Lại còn Dĩ Thâm nữa, rõ ràng đã nhìn thấy…
 
“Không ngờ có ngày mình lại về đây”.
Chủ biên hỏi Mặc Sênh trong lần đầu gặp nhau:
- Cô Triệu, vì sao cô lại chọn làm việc ở thành phố này?
Mặc Sênh bỗng lúng túng không biết trả lời thế nào. Vì sao ư? Bởi vì đây là nơi tôi học một năm đại học? Bởi vì nơi đây tôi đã quen anh? Bởi vì nơi đây tôi đã có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều?
Lúc đầu chính Mặc Sênh cũng không biết, tại sao nơi đầu tiên chị nghĩ đến sau khi về nước là thành phố này. Mãi đến hôm gặp Dĩ Thâm chị mới hiểu. Chị muốn gặp lại anh, mặc dù anh đã không còn thuộc về chị, nhưng chị vẫn muốn nhìn thấy anh.
Chỉ nhìn thôi!
- Có lẽ do tôi không thể về nhà – Mặc Sênh nói.
Chủ biên nhìn chị rất lâu, có vẻ ngạc nhiên.
“Có thể giữ cô ta làm phóng viên ảnh” – bà chủ biên thầm nghĩ.
Tuy nhiên, việc chủ biên quá coi trọng lý lịch làm việc ở nước ngoài của chị khiến Mặc Sênh cảm thấy bất an.
- Đó chỉ là một tạp chí nhỏ - Chị nói với bà như vậy.
- Cô Sênh, tôi biết một người Trung Quốc làm phóng viên ảnh ở Mỹ đâu phải dễ, nhất định chị phải ưu tú hơn người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Trung Quốc chúng ta không có gen nghệ thuật – Bà chủ biên tiếp tục câu chuyện.
- Chị khen kiến thức sâu rộng của tôi ư? Kiến thức của tôi rất bình thường. Tôi chỉ làm việc ở một tờ báo nhỏ của Mỹ, biết khá rõ tờ báo đó thôi”.
Mặc Sênh cười đáp lại lời khen của bà chủ biên, cảm giác bất an trong chị bỗng chốc tiêu tan.
Việc làm vậy là ổn. Chị được nhận vào làm phóng viên ảnh cho tờ tạp chí phụ nữ này.
 
Mặc Sênh vẫn đến siêu thị đó mua đồ, nhưng không hề gặp lại họ. Mãi đến một hôm, người bảo vệ siêu thị gọi chị lại:
- Chị ơi, mời chị đến phòng bảo vệ một lát
Mặc Sênh ngạc nhiên, cảm giác có chuyện chẳng lành. Báo chí có nhiều lần đăng tin nhân viên bảo vệ một số siêu thị cưỡng chế khám xét, thậm chí đánh khách hành.
Mặc Sênh nhìn anh ta với ánh mắt cảnh giác. Anh bảo vệ tỏ vẻ ái ngại nói:
- Xin lỗi chị, chúng tôi không có ý gì. Chỉ muốn hỏi, một tháng trước đây chị có đánh mất thứ gì không?
Một tháng trước mình vừa về nước, chẳng lẽ đánh mất thứ gì mà mình không biết? Chị lặng lẽ theo người bảo vệ với một chút hiếu kỳ. Đến phòng bảo vệ, anh ta đưa cho Mặc Sênh một cái ví da màu đen.
Nhìn qua Mặc Sênh cũng biết đó không phải là ví của mình. Chị lắc đầu nói:
- Anh nhầm rồi, không phải của tôi.
Người bảo vệ ngạc nhiên, hỏi lại:
- Chị mở ra xem
Chị đón cái ví, mở ra. Bên trong có bức ảnh của chị.
Người bảo vệ nói:
- Ảnh của chị phải không? Mặc dù chị đã khác nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra.
Khác rất nhiều, bởi vì bức ảnh chụp Mặc Sênh vừa vào đại học, vẫn còn để tóc dài tết thành bím đuôi san, cười một cách ngốc nghếch.
Mặc Sênh trả cái ví cho người bảo vệ:
- Đây không phải tôi.
Người bảo vệ vẫn một mực:
- Người trong ảnh không phải chị sao?
- Đúng là tôi. Nhưng cái ví không phải của tôi.
- Nhưng nhất định là người quen của chị. Này, có khi chủ nhân của cái ví thầm yêu chị cũng nên
Ồ, thật bất ngờ! Ai bảo người Trung Quốc thiếu óc liên tưởng?!
- Nhưng…
- Chị cầm đi, cầm đi. Mãi chẳng có ai đến nhận, để ở đây chúng tôi cũng khó xử lý. Đem nộp coi như xung công thà trả lại cho chị. Chị và chủ nhân cái ví nhất định có quan hệ với nhau. Ồ, mà biết đâu tôi chẳng tác thành cho một cuộc hôn nhân – Người bảo vệ hình như mê phim truyền hình, một mực tin vào suy diễn của anh ta.
Một tháng trước có thể Dĩ Thâm đã đánh rơi cái ví vào lúc họ gặp nhau. Dĩ Thâm đánh rơi ư? Mặc Sênh mang cái ví về nhà với suy diễn vẩn vơ.
Buổi tối sau khi tắm xong, nằm trên giường, Mặc Sênh giở lại cái ví. Kiểu dáng đơn giản, nhãn hiệu nổi tiếng, tiền không nhiều, hoàn toàn không xác định được thân phận của chủ nhân nó.
Mặc Sênh thận trọng rút bức ảnh ra. Ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, chắc chắn được bóc ra từ giấy nào đó. Lật bức ảnh, chị ngỡ ngàng. Mặt sau có nét chữ, nét chữ phóng khoáng rắn rỏi như cào rách giấy của anh Mặc Sênh không bao giờ quên.
Đó là nét chữ của Dĩ Thâm. Dòng chữ viết bằng bút máy, mực đen: My Sunshine!
 
Trong một thành phố phức tạp vẫn có thể sống rất đơn giản. Làm việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kỳ thích nghi ban đầu, những ngày tiếp theo chỉ là sự lặp lại máy móc.
- Chị Sênh, tôi tìm chị khắp nơi – Mặc Sênh vừa bước vào tòa soạn đã nghe có người gọi từ xa.
- Bạch hả, có chuyện gì thế?
Bạch họ Lý, còn rất trẻ, cũng là phóng viên ảnh. Cậu ta có tài tiếp xúc với các siêu sao, siêu mẫu nên được giao phụ trách ảnh bìa.
- Vợ em sinh cháu, buổi chụp ảnh siêu mẫu Tiêu Tiêu ngày mai chị giúp em được không?
Tiêu Tiêu? Mặc Sênh hơi do dự:
- Tôi thì không có vấn đề gì. Có điều nghe nói tính khí của cô ta rất khó chịu, nếu không phải là người quen chưa chắc cô ta đã đồng ý cho chụp.
Bạch đã tính tới chuyện này, anh nghĩ một lát rồi nói:
- Thế này vậy, chị cứ thử đi, nếu không được thì gọi cho em.
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng, Mặc Sênh hoàn toàn bị bất ngờ. Chị không biết giới người mẫu trong nước, không ngờ cô ta lại… lại rất giống một người bạn thời đại học của chị.
Nhưng bạn đại học của Mặc Sênh là cô gái nông thôn chất phác vụng về. Còn cô người mẫu trước mặt chị, cặp chân dài ngọc ngà vắt chéo nhau, động tác hút thuốc vừa điệu nghệ vừa quyến rũ.
Mặc Sênh không dám nhận, có lẽ chỉ là hai người giống nhau thôi.
Nhưng người đẹp Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Mặc Sênh, đoạn sải bước chân dài đến bên chị:
- Thế nào, không nhận ra nhau à?
- Thiếu Mai ư?
- Hừ, không phải tớ thì ai đây – Cô ta cười đắc chí
- Chị Sênh, thì ra chị là người quen của Tiêu Tiêu? Tốt quá! – Cậu Đồng đi cùng vui vẻ góp chuyện
- Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ ở giường dưới.
- Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng – Người quản lý của Tiêu Tiêu chen lời
- Chẳng phải các vị đến chụp ảnh sao? Mau chụp đi! – Tiêu Tiêu nhiệt tình giục.
Thiếu Mai thay đổi những quá. Mặc Sênh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ. Trước ống kính hoàn toàn không phải là một Thiếu Mai vụng về đến đáng yêu. Vậy cô ta là ai?
Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh có thể chụp được cái thần của người mẫu, nhưng Mặc Sênh không chụp được cái thần của Tiêu Tiêu. Có lẽ chị chưa đủ tài, hay nói đúng hơn, có lẽ người trước ống kính hoàn toàn không có cái đó.
Tiêu Tiêu rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng. Có lẽ chính sự trống rỗng này khiến cô ta nổi như cồn.
Chụp xong một tổ hợp ảnh, Tiêu Tiêu xua tay:
- Hôm nay chụp đến đây thôi
- Nhưng Tiêu Tiêu vẫn còn phải… - Người quản lý của Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhắc.
- Đến đây thôi! – Tiêu Tiêu kiên quyết quay sang nói với Mặc Sênh – Chúng mình đi uống café. Lâu ngày không gặp nên uống rượu mới phải. Tiếc rằng gần đây dạ dày mình có vấn đề, đành uống café vậy.
- Ồ, uống café rất tốt, có lẽ bạn nên uống cùng với sữa – Mặc Sênh không biết nên nói thế nào. Có bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi. Thực sự không biết bắt đầu từ đâu – Sức khỏe rất quan trọng, ăn kiêng cũng nên có điều độ - Mặc Sênh chọn một chủ đề ngoài rìa nói
- Xưa nay tớ chưa bao giờ ăn kiêng – Tiêu Tiêu nửa cười, nửa không – Tớ nghiện rượu!
- Thiếu Mai! – Mặc Sênh ngạc nhiên bởi cách cô ta đối xử với bản thân. Chị xúc động nắm tay bạn cũ – Thiếu Mai, tại sao lại trở nên như vậy?
Tiêu Tiêu theo phản xạ hất tay Mặc Sênh làm chị ngẩn người. Cả hai im lặng, có phần lúng túng.
- Cậu thay đổi nhiều quá – Lúc lâu sau Mặc Sênh lên tiếng, vẻ xót xa.
- Đúng vậy, còn nhớ hồi năm thứ nhất tớ thầm yêu một người không? – Tiêu Tiêu lạnh lùng kể - Một hôm tớ nói thẳng với anh ta, tớ thích anh ta. Anh ta thừa nhận nhưng không yêu tớ. Sau đó, Thiếu Mai đã chết. Tớ bây giờ là Tiêu Tiêu.
Lời Tiêu Tiêu như khứa vào tâm can, Mặc Sênh thấy đau lòng chẳng biết nói gì thêm.
Lát sau, Tiêu Tiêu lại nói giọng mỉa mai:
- Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Vì sao bỏ nước Mỹ vàng son mà về?
Câu nói ít nhiều làm tổn thương Mặc Sênh, nhưng nghĩ lại mình cũng có lỗi. Năm xưa chị lẳng lặng bỏ đi, bảy năm bặt vô âm tín. Chị có lỗi với bạn bè:
- Lúc đó mình đi vội quá…
- Không cần nói với tớ những cái đó – Tiêu Tiêu ngắt lời – Những cái đó nên nói với Dĩ Thâm.
Hà Dĩ Thâm. Sao lại liên quan đến anh ta?
Mặc Sênh nhớ lại cảnh Dĩ Thâm, Dĩ Văn cặp kè bên nhau hôm ở siêu thị:
- Mình nghĩ anh ta chẳng quan tâm đâu
- Không quan tâm? Cậu tưởng ai cũng vô tâm như cậu sao? – Tiêu Tiêu có vẻ xúc động – Mấy ngày đầu lúc cậu mất tích, anh ta tìm cậu trông giống như một người điên. Về sau anh ta nhất định ở lại ký túc xá chờ. Kết quả anh ta chờ được cái gì? – Tiêu Tiêu cau mày – Kết quả là có mấy người đến mang đồ của cậu đi. Họ bảo với anh ta cậu đã đi Mỹ, có thể không bao giờ trở lại.
- Mặc Sênh, cậu ác quá! – Tiêu Tiêu dừng lại một lúc rồi lại tiếp – Tớ không bao giờ quen phản ứng của Dĩ Thâm lúc đó. Anh ta có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực. Mặt tối tăm tuyệt vọng khiến bọn tớ phát sợ. Không ngờ một người kiêu ngạo như Dĩ Thâm lại như vậy…
Mặc Sênh choáng váng. “Chuyện đó có thật ư?”
- Có lẽ anh ta thấy áy náy…
- Triệu Mặc Sênh, người bỏ đi Mỹ là cậu. Cậu mới phải là người áy náy!
- Thiếu Mai, cậu không hiểu đâu.
- Tớ có mắt, tớ hiểu – Tiêu Tiêu không nói nữa.
- Vậy ra mọi người cho rằng mình bỏ anh ta? Rõ ràng không phải thế - Mặc Sênh mỉm cười cay đắng.
Rõ ràng anh ta đã nói như vậy. Anh ta nói anh ta không muốn gặp chị, không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa. Anh ta bảo chị đi đi, đi càng xa càng tốt… Rõ ràng là anh ta!
Từ biệt Tiêu Tiêu, Mặc Sênh đi trên đường phố khi đó đã vào hạ. Lời Tiêu Tiêu vẫn vang bên tai:
- Về sau anh ta ở một mình mãi…
Thế còn Hà Dĩ Văn? Không phải cô ấy yêu Dĩ Thâm mãnh liệt, quyết theo đuổi anh bằng được hay sao?
Rốt cuộc họ không ở với nhau. Vậy chuyện năm xưa là thế nào? Vì sao Dĩ Thâm lại nói như vậy?