Chương kết

Sân bay sáng nay nắng chói chang, hàng cây xanh mướt như ngọc cứ trải dài con đường. Dòng người hối hả, tất bật, ngược xuôi, đi ngang qua là nhiều cuộc chia ly đẫm lệ. Tôi đi bên chàng (Đặc biệt chỉ có tôi và gia đình chàng, còn tụi bạn sau đợt thi, còn phải lo chuẩn bị cho những dự tính mới, nên ai cũng cáo lỗi bận việc, mà tôi hiểu ở họ cố ý để chúng tôi có thời gian bên nhau, tránh làm kỳ đà cản mũi, kể ra họ cũng khá là tâm lý)
Tôi nhìn Du dặn dò:
-Anh qua bên đó nhớ viết thư về báo bình an nha.
-Ừ, tất nhiên rồi. Nắm thật chặt tay tôi, chàng lấy từ túi áo ra một vật. Ồ, một món quà kỷ niệm, chàng khẽ háy mắt với tôi - Thứ này tặng riêng em, bao giờ em cảm thấy cần có anh nhất...khi nào em nhớ về anh nhiều nhất...món quà này sẽ lại mang anh về bên em.
Nghe Du nói, tôi cảm giác chia ly không là mãi mãi, tôi hoàn toàn an tâm về chàng, có thể nói tôi đặt trọn lòng tin nơi chàng.
-Ai bảo là em sẽ nhớ anh. Tôi nguýt yêu Du: Không đời nào!
Đang đi, Du khẽ xoay người tôi trực diện chàng, anh hôn chót mũi, ánh nhìn nồng nàn, Du cười vui:
-Cô bé ơi, cô bé không nhớ tôi mà nhớ tới chàng nào là không xong đâu đấy, tôi ghen dữ lắm.
Chúng tôi đã đứng trước cánh cửa dẫn tới phòng cách ly, ba má chàng lo đi làm thủ tục cuối cùng cho việc xuất cảnh, trong lúc đợi chờ, chúng tôi chỉ nhìn nhau yên lặng, đến khi mà tiếng loa phát thanh cho biết chuyến bay sắp khởi hành, tôi hiểu cuộc chia tay đã vào hồi kết. Tôi dằn lòng, tránh không để tiếng nức thoát ra ngoài cuống họng, tôi cố làm ra vẻ tươi tỉnh, tôi cố giữ vẻ bình thản, tôi muốn chàng ra đi mà không phải buồn.
-Anh có thể vào trong được rồi đó!
Chàng cắn chặt vành môi, ít giây sau chàng mới tiếp:
-Chuyến đi lần này anh có cảm tưởng dài vô tận. Xuyên ơi, anh không nỡ xa em, xa ngày xanh tuổi mộng, xa khung trời áo trắng và nhóm bạn dễ thương, xa...
Tôi nghẹn ngào cắt ngang lời Du:
-Đừng như thế! nhớ trở về thăm trường, em đợi anh ở đấy.
Không để chàng có thêm phút nào lưu luyến, tôi quay mặt bỏ chạy, chạy thoát thân ra khỏi chốn ồn ào, chạy như một kẻ vô tình, chạy để mà không thấy biệt ly là khổ đau...Có lẽ Du cũng thấu hiểu cái tâm trạng thảm sầu, cái sự chịu đựng đè nén, nên chàng không buông giọng đuổi theo. Chắc gì chàng sẽ nghe thấy tiếng thét của tôi khi chiếc máy bay cất cánh. Vâng, tôi chạy dọc theo hàng rào, tay tôi vẫy, tay tôi làm loa...tôi gọi tên chàng với câu chúc "nổ lực" và "cố gắng". Chiếc máy bay giờ chỉ vỏn vẹn là chấm đen tan vào làn mây mỏng, mất hút.
Về nhà, khép chặt cửa phòng, tôi ngồi xuống mép giường, tay run run, tôi mở vội món quà Du trao. Một cuộn băng casset. Tôi lại chạy bay ra phòng khách, hôm nay cả nhà vắng vẻ, tôi bỏ cuộn băng vào máy, ấn nút Play. Trong máy vang lên điệu nhạc, rồi một giọng hát trẻ...tôi bất ngờ...tiếng Thanh Du đây mà...tôi ôm lấy chiếc máy, tôi xúc động...nước mắt tự lăn tròn...
"Ngày về anh mong có em người ơi
Ngày về ta xây hạnh phúc tuyệt vời
Và dòng sông đó nơi ta hằng ước mơ
Kỷ niệm ngày thơ cho em trọn đời thương nhớ!
Ngày về anh mong có em người ơi
Ngày về yêu thương như mây cuối trời
Này người yêu hỡi nếu anh tìm đến tôi
Thì đừng quên nhau, dĩ vãng dấu yêu chưa rời..."
Lời hứa, đây chính thật lời hứa, tôi bâng khuâng nghĩ ngợi, một ca khúc khác làm trống tim tôi đập mạnh, bài " hẹn lòng đi nhé" đủ minh chứng cho nhiều điều mà trái tim chàng muốn nói.
"Dù ngàn năm nữa tôi cũng quay trở lại
Dù là sương khói,
hay chỉ trong giấc mơ của em
Một ngàn năm nữa cũng không quên được
Nụ cười vừa đắm say
đẹp sao lòng nghe ngất ngây
Nghe đời như tiếc thương không hay
Một ngàn năm nữa tôi sẽ quay trở lại
Hẹn lòng đi nhé
mãi mãi yêu em thôi, chờ tôi!
Dù ngàn năm nữa cũng không ngăn được
Một ngày được thấy em
Còn nghe tình duyên ghé qua
đêm ngủ say có em chiêm bao
..."
Căn phòng giờ đây ngập tràn tiếng nhạc, tiếng hát, giọng Du truyền cảm...nỗi nhớ mông mênh, răng khểnh ơi, nụ cười duyên ơi, thương quá tuổi mười tám ơi...!

*

Ngày...tháng...năm (Thư của Du từ Hoa Kỳ gởi về, cánh thư đầu tiên sau một tháng dài đằng đẳng, chậm chạp và nặng nề trôi qua.)
"Xuyên thương!
Xa em ba mươi ngày, mà tưởng chừng ba mươi cái thế kỷ. Nếu cứ còn xa nhau nữa, chắc lúc về Xuyên sẽ chẳng còn nhận ra anh.
Ở bên này một thành phố ít mưa, ít mưa đến nổi anh chẳng thể hình dung được mưa xứ người buồn như thế nào? lúc ấy anh chỉ còn biết nghĩ đến em, nghĩ đến những cơn mưa buồn nơi quê hương, nghĩ đến ngươì con gái yêu mãi một màu tím, nghĩ đến nhóm bạn, nghĩ đến ngôi trường, nghĩ về lời hẹn ước của đôi lứa...anh mãi nghĩ...nghĩ đến cảm giác được hôn đầu tiên, nghĩ đến bản nhạc êm dịu đầu đời...là trái tim anh dao động...anh nhớ em quá chừng...Xuyên ơi!
Mỗi một ngày trên đất khách là mỗi một ngày buồn tẻ trong đời. Thiên nhiên có đẹp cũng không làm anh thích thú, chắc có lẽ thiên nhiên không đẹp bằng chính em, thiếu vắng bóng hình em, mọi thứ đều không làm anh dễ thở, trái lại cuộc sống rất nặng nề...để có thể khoả lấp sự trống trải, anh vùi đầu vào học, vừa học, vừa làm, anh ngữ với anh không thua gì tiếng bản xứ nước họ...anh đang cố gắng và nổ lực vì em, vì tương lai sau này của cả hai, rồi em sẽ được hạnh phúc Xuyên à, lời hứa danh dự nhất đó...Hãy gắng chờ anh, đợi anh...mong bốn năm...không giết chết nỗi nhớ chúng mình, anh yêu em...yêu em..."
Thư chàng viết khá chân tình, lời lẽ trong thư ngọt ngào, cháy bỏng. Du của ngày xưa, và Du của hôm nay viết thư đã tiến bộ rất nhiều. Cầm trên tay lá thư mà tôi không giấu nổi niềm vui. Lá thư dài trên năm trang giấy, bút tích uyển chuyển, nét chữ đẹp như tình yêu đẹp. Đoạn tái bút chàng viết, khiến tôi mắt lệ lưng tròng.
"Anh muốn trở về, trở về càng sớm càng tốt. Vì có nhiều đêm vắng vẻ hình bóng em cứ chập chờn trong cơn mê, anh thèm được nghe lại tiếng guốc, được thấy lại tà áo em đong đưa trước gió, anh qua bất chợt đứng tần ngần, em hớp hồn anh bằng một bài thơ...
(Đằng ấy như là con chim nhỏ
Vô tình ríu rích ở vòm cao
Tôi qua bất chợt dừng chân ngắm
Để chuốt bâng khuâng tự thuở nào.
°Thơ một người°)
Xuyên ơi, em chính thực tình yêu của anh..."hẹn lòng đi nhé" để "ngày về" mãi mãi không còn xa...
Dương Thanh Du"
Lá thư giờ đã nhoè nhoẹt, lấm lem, tôi khóc cho mối tình đầu thơ mộng trinh nguyên.
Rồi thời gian cứ thoăn thoắt trôi mau, tôi vẫn nhận thư Du thường xuyên, lá thư nào cũng dài, thỉnh thoảng có đôi ba lá ngắn, đôi ba lá vội vã, chàng viết trong những lúc bận rộn, những lúc chật vật, nhưng đại ý trong thư bao giờ cũng là sự nhắn nhủ tình cảm...Tôi đọc đi đọc lại vẫn xúc động không thôi.
Đến năm thứ ba bỗng thư Du dừng đột ngột. Tôi như chú chim non đang bay chợt nhiên mất phương hướng, tâm trạng ủ dột, tâm trạng trờ nên sa sút, và con người gầy đi...thế mà tin người vẫn biền biệt, tôi ngày nhớ đêm trông mõi mòn như cô phụ ngóng tin chồng ngoài biên ải...thần sắc uể oải, và tinh thần cũng thiếu lạc quan, tôi bắt đầu nghi kỵ, tôi sợ chàng đổi thay, giống như người ta vẫn thường hay nói "xa mặt thường cách lòng"
Bốn năm trôi qua, bốn năm trời thương nhớ, tôi học ở giảng đường đại học. Nhớ thương, lưu luyến, không có lúc nào mà tôi không nghĩ về Du, dù những cánh thư không còn bay về nữa.
Đứng giữa sân trường đầy yêu dấu. Kỷ niệm mơ hồ theo cơn mưa đầu mùa hạ kéo về từng đợt gió lạnh. Hoa phượng rụng, và tiếng ve râm ran. Tháng sáu, bây giờ là tháng sáu..."Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt. Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa" tôi mỉm cười bâng khuâng...phát giác mình đang kể chuyện trong mưa...tôi mỉm cười ngu ngơ...vì nỗi nhớ đang dâng trào tuyệt vọng...
Trong lúc tưởng chừng mình tuyệt vọng, thì lạ thay một phép màu xuất hiện. Tôi bắt gặp được có một bóng người đứng lặng lẽ dưới tàn me, người đó khoanh tay, lưng tựa vào thân cây. Người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen...xa xa tôi nhận ra nét thư sinh quen thuộc. Dương Thanh Du!
Vâng, chàng trai đang đứng trước mắt tôi là Dương Thanh Du. Tôi không tin lắm, tôi đưa tay dụi mắt nhiều lần...đến khi chàng trai nhoẻn miệng cười lộ chiếc răng khểnh, tôi mới tin mình chẳng phải mơ. Chàng đã trở về...Dương Thanh Du. Trái tim tôi bắt đầu có sức sống, cuộc đời lại nở hoa. Dương Thanh Du! chàng trở về theo y lời hẹn, chàng không bỏ rơi tôi, chàng chẳng hề đổi thay, chàng quay về nguyên vẹn, vẫn lại là con người này cũ, có điều cao to hơn, vạm vỡ hơn, và khoẻ mạnh hơn lúc đi rất nhiều, thời tiết ở đất khách đã rèn luyện chàng có thêm một khí chất cứng cỏi.
Tôi vui đến độ lúng túng, chàng vẫn nhìn đắm đuối, khiến tôi thẹn thùng. Chàng chợt dang rộng đôi tay, chiếc ô dù tôi cầm xúc động mà bổ nhào xuống đất. Bỏ mặc mưa gió, mưa gió cứ nhè tôi mang giá rét vào hồn. Không, tôi không còn cảm giác lạnh...kỳ tích đã dựng lại niềm tin, đôi chân tôi tê cóng, bước chân tôi bắt đầu di chuyển, tôi bước đi như một kẻ mộng du, nói đúng hơn là tôi đang bị tình yêu thôi miên, và tôi đã lao đến bên chàng, tôi lại khóc, nước mắt, nước mưa trộn vào nhau, làm môi tôi chát mặn. Tôi gọi thất thanh một tên người, một tên người trở về từ phía bên kia đại tây dương.
"Thanh Du!"
Khi vòng tay chàng khép lại. Khi tôi nằm gọn trong lòng chàng. Mọi thứ đều tan biến, mọi vật đều không có thật. Chỉ duy nhất chuỗi hôn dài, chuỗi hôn nồng, chuỗi hôn bất tận...là thiên thu...là vĩnh cữu là thật, là tồn tại mãi mãi...mãi mãi đến tận thiên thu mà thôi.
(2001)
Hết

Xem Tiếp: ----