Ba hôm sau, tại cục cảnh sát huyện, Đỗ Hoàng Bình ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt cô là một viên cảnh sát trẻ đang lật hồ sơ xem vụ án. Ba hôm trước, đang đêm, Bình cõng xác một người chết trên vai, định đến chôn trong cánh đồng hoang nơi cuối làng để xoá tung tích, không ngờ bị Vương Tứ phát hiện, cô ta liền bị dân làng bắt quả tang, sáng hôm sau họ giải cô ta về cục cảnh sát huyện. Viên cảnh sát trẻ bỏ tập hồ sơ trong tay xuống hỏi: “Mấy tháng gần đây, trong thôn cô liên tục xảy ra mấy án mạng, có cả tên Dung Tân - người bị công an phát lệnh truy nã cũng đến đó, những người đó có phải đều do một tay cô giết?”. Tinh thần cô Bình rất suy sụp, cô từ từ gật đầu đáp: “Cả nhà ông trưởng thôn đích thực là do tôi và chồng tôi giết”. Viên cảnh sát họ Trần hỏi: “Vậy chồng cô và Hoàng Lam do ai giết? Còn cả Trần Lập nữa, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Trần Lập, hắn chết cùng ngày với Dung Tân”. Đỗ Hoàng Bình nói: “Chồng tôi do Trần Lập giết và cả Hoàng Lam nữa. Còn Trần Lập bị Dung Tân giết”. Viên cảnh sát họ Trần nhíu mày, nói giọng nghiêm nghị: “Vậy đây rốt cục là chuyện gì, còn cả chiếc quan tài bằng vàng đó nữa, cô đừng hòng che được mắt tôi, hãy tường thuật hết đầu đuôi câu chuyện xem sao”. Cô Bình kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi xin khai toàn bộ sự thật, nguyên là tôi cùng chồng mở một nhà trọ trong thôn, tuy việc kinh doanh không mấy thuận lợi, nhưng thu nhập cũng đủ nuôi sống cả nhà. Nhưng kể từ khi Hoàng Lam trở về ngôi làng này thì công việc kinh doanh của hai vợ chồng tôi không thuận lợi nữa”. Cô gái tiếp: “Cả tôi và chồng tôi để ý thấy hành vi của cô Lam vô cùng kỳ quái, đêm nào cũng thế, cô ta cứ đợi lúc đêm về, mọi người trong làng đều ngủ yên cả mới đào đào bới bới gì đó”. - Nói tiếp đi - Viên cảnh sát thúc. - Tôi và chồng tôi cũng từng nghe chuyện kỳ quặc đó của cô Lam trước đây, nên chúng tôi rất hiếu kỳ, muốn biết tại sao cô ta lại làm thế, thế là tôi kiếm Trần Lập. Chồng tôi biết cách nói chuyện bằng việc ra giấu tay, Trần Lập bảo cho chồng tôi hay rằng, trước đây ông Hoàng chết rất kỳ bí”. - Kỳ quái, bí hiểm? Sao lại là kỳ quái? - Ông Hoàng vừa từ đâu về không biết nhưng nghe nói ông ta đã kiếm được một số tiền kếch xù, có thể nói là ông đã mặc áo gấm về làng, ăn nên làm được. Kết quả chẳng mấy ngày thì bị chết. Sau khi ông ta chết không ai tìm được bất kỳ vật gì trong nhà ông có giá trị cả, nên mọi người mới bàn ra tán vào. Có người cho rằng, ông ta đã giấu kỹ số tiền bạc đó đi rồi, có người lại cho rằng, khi đến lo tang cho ông Hoàng, thì thôn trưởng đã chiếm số tiền đó làm của riêng. - Có phải vì thế mà các người tìm đến ông trưởng thôn? Viên cảnh sát hỏi. - Vâng. Cô gái gật đầu rồi nói tiếp. - Sau đó cũng là tôi âm thầm tìm đến ông trưởng thôn, để được tha mạng sống ông ta đã nói hết sự thật cho chúng tôi. Nguyên là ông Hoàng mang về toàn là vàng ròng, trưởng thôn biết được liền giết ông ta. Sau đó ông ta còn dựng lên chuyện ma quỷ giết người ăn thịt, thế là ông ta dùng số vàng đó để đúc chiếc quan tài, bí mật đó chỉ mình trưởng thôn biết, ông ta định vài năm sau thì lén mang bán số vàng đó rồi chuồn ra nước ngoài. - Nhưng sau đó các người đã giết cả nhà ông ta. - Vâng, thực ra, lúc đầu chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhất định không thể để cho họ sống. Cũng may ông Trần Lập là bác sĩ chuyên khám nghiệm tử thi cho cảnh sát hình sự, nên chỉ cần bảo ông ta báo cáo cấp trên là người chết do ma hời làm thì mọi người nhất định sẽ tin theo. Đỗ Hoàng Bình nói tiếp: “Tôi và chồng tôi không phải cưới nhau xuất phát từ tình cảm mà do cha mẹ sắp đặt, tuy chung sống với nhau khá lâu nhưng chúng tôi không có tình cảm gì, chỉ sống cho qua ngày…, còn tên Trần Lập lại luôn theo đuổi tôi, dù hắn biết tôi đã có chồng, nên xử lý xong chuyện đó thì nó liền giết chồng tôi, tôi và hắn chia đều số vàng kia. Lúc đầu, tôi không đồng ý nhưng hắn thuyết phục, cuối cùng tôi cũng xuôi lòng, thế là chúng tôi cùng nhau bảo với mọi người, chồng tôi chết là do ma hời giết”. Viên cảnh sát hỏi: “Thế sau đó thì thế nào?”. - Sau đó, tôi bảo với Trần Lập là cô Lam cũng biết bí mật đó, nếu nhỡ cô ta tìm trước chúng ta thì chúng ta sẽ mất tiêu số vàng đó, thế là chúng tôi bàn nhau phải giết cô Lam cho xuôi chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải tên Dung Tân nên chúng tôi mới giết nốt. Nhưng tôi nghĩ bụng, hắn không biết bí mật này, nếu mượn tay tên Dung Tân giết Trần Lập thì toàn bộ số vàng kia đều thuộc về riêng tôi nên tôi mới cố ý tiếp cận tên Tân, kết quả, ý đồ mượn dao giết người của tôi đã được thực hiện. - Thế tại sao cô lại giết Dung Tân? Không phải là vì hắn biết bí mật này đấy chứ? - Quả thực lúc đầu tôi không muốn giết hắn, nhưng… có trách thì trách hắn quá thông minh, hắn đã biết được bí mật chiếc quan tài đó, kết quả là… tôi không thể không giết nốt hắn! Cô gái cười gằn rồi nói tiếp: Nếu tôi không mạo hiểm giết hắn thì bây giờ chắc không ai biết được tại sao lại có nhiều người chết một cách bí ẩn như thế. Hơn nữa, số vàng kia chắc cũng thuộc về tôi. Đỗ Hoàng Bình vừa nói vừa than dài, bây giờ, điều mà tôi chờ đợi là vào ngục ăn cơm tù. Vào ngục à? Không thể được, người vào ngục phải là “Hắn”. Láo. Trịnh Dung Tân sợ, “toang” một cái, tách cà phê từ trong tay rơi xuống nền nhà, vỡ vụn! Trịnh Dung Tân thở phào một tiếng rồi thoát cuộc chơi game này. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ rưỡi đêm, ông Tân ngâm mình trong trò chơi “Bảy ngôi làng ma” đã được năm giờ đồng hồ. May quá! May quá! Cuối cùng mình cũng đã thoát ra khỏi cuộc chơi! Cuối cùng ông Tân cũng đã thoát khỏi cái trò chơi ú tim của “Sơn thôn thất lý”, quả thực nó giống như một cơn ác mộng. Trò chơi ông ấy lập trình quả thực quá kinh khủng! Thiết nghĩ bây giờ có ai đủ can đảm để cài trò chơi ấy vào máy tính của mình? Trịnh Dung Tân tự hứa, từ nay trở đi không dám chơi game nữa. Vừa toan tắt máy, keng keng keng… âm thanh cảnh báo làm ông giật nảy cả mình, tim muốn thoát khỏi lồng ngực. Ông Tân hí hoáy xác nhận thao tác vận hành của máy, nhưng hoàn toàn không ý thức rằng, con chuột trên màn hình đang nhấn nút để lưu trò chơi vào trong bộ nhớ. Khi kiểm tra lại máy không có vấn đề gì, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đóng máy lại. Tính ông xưa nay ít khi nghĩ lại những việc đã xảy ra, trong đầu ông bây giờ chỉ còn đọng lại câu nói của Trần Hoa: “Tần Ca đã ra đi, đó là do anh ta tự nguyện”. Ngẩng đầu lên, ngắm chiếc màn hình đen ngòm, chính bản thân ông Tân cũng mơ hồ về hình ảnh méo xệch trong đó. Đột nhiên ông ta giật thót người vì ông vừa nhìn thấy trong màn hình có bóng ai đang đứng sau lưng ông. Ông vội quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả. Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu đó ông thấy vai mình đau buốt. Bóng người trong màn hình ngày càng lớn dần, nó sắp kề đến người ông rồi, cuối cùng cả khuôn mặt bóng người đó đã hiện rõ trên màn hình máy tính, bóng người đó đang nhìn đăm đăm vào ông. Cổ họng ông như bị dán kín lại, không đủ sức và cũng không còn cách nào để kêu lên, thậm chí không thở được, sự ngạt thở đã làm cho mặt ông tái xanh đi. Dần dần nhìn lại khuôn mặt không có con mắt, trắng bệch, ông nhận ra đó chính là khuôn mặt của Tần Ca - người bạn đồng nghiệp của ông mười năm trước...