1- Tìm người – Ông họa sỹ xuất hiện Lại nói chuyện bà Mừng, kể từ ngày ngày nhận nhiệm vụ đó của Đào cách nay đã gần 2 năm, bà phải lặn lội xuống tận trung tâm thị trấn huyện Kiên Thành, nơi đó đông đúc nhà cửa và dân cư sống hơn, buôn bán và giao dịch cũng vì lẽ đó mà tấp nập. Khu vực nhà bà và nhà cô Đào, tuy gọi là thị trấn nhưng về vị trí đã đi sâu vào trong khu vực triền núi, từ đường Quốc lộ 14 đi ngang qua huyện Kiên Thành, đến gần trung tâm thị trấn rẽ vào đường Lương Thế Học đi đến Khu dân cư 3, từ đường này lại tỏa ra nhiều ngõ nhỏ đi vào khu dân cư, nhà cửa xây thưa thớt, đi gần hết đường mới đến khu vực có núi đá, là đến nhà bà Mừng và nhà cô Đào ngay dưới chân dãy núi. Vì thế bà thường đón xe lai, chạy ra tận trung tâm thị trấn, ban đầu bà hỏi những nhà người quen trước đây bà gặp tại chợ huyện, để nhờ họ giới thiệu xem có ai cần thuê nhà hay không. Trước một yêu cầu như vậy, lại nói với những người quen, nhiều lần bà cũng mắc ngượng, vì sự hiểu lầm; có khi họ chỉ nghe yêu cầu của bà rồi để đấy mà cũng không có dịp gặp ai cần thuê nhà để giới thiệu lại cho bà Mừng. Đứng trước nhiệm vụ cần phải hoàn thành, bà Mừng cũng động tâm mà tìm hướng giải quyết, thế là bà bắt đầu chú ý các trung tâm giới thiệu tổng hợp, tại đây có giới thiệu việc làm lặt vặt, việc làm trong ngày kiểu như chợ người, và giới thiệu các dịch vụ khác như nhà cho thuê, người cần thuê nhà vv. Các trung tâm này chủ yếu nằm loanh quanh tập trung ở trung tâm thị trấn gần khu chợ lao động. Ngay trung tâm nếu lấy tháp hồ nước tại đường bùng binh các đường Tăng Bảo Khánh, Trần Văn Đàn, Nguyễn Trung Chánh, Lê Viết Hoàng, Lý Quốc Nam làm tâm điểm, đi sang phía phải là khu chợ huyện Kiên Thành nằm trên đường đường Lý Quốc Nam, rồi đi thêm một ngã tư nữa tại ngã tư Lý Quốc Nam – Tôn Đế là khu chợ lao động, xung quanh khu vực chợ có một số trung tâm giới thiệu tổng hợp như vậy. Sáng nay, bà lại đánh xe lai lên thẳng khu chợ lao động để tìm gấp một người nào đó thuê nhà, vì tối hôm qua Đào có ghé lại thúc giục bà, ngồi xe cả một đoạn đường dài, bà đưa tay nhẩm tính thời gian qua bà đã kêu gọi được bao nhiêu người. Công việc quanh quẩn, thời gian trôi đi thấm thoát hai năm, bà đếm mãi mà còn sợ nhầm con số người này, vì đây là con số tử, nó ứng với ngần ấy mạng người đã chết do một phần tội gián tiếp của bà. Nhưng ở hoàn cảnh há miệng mắc quai, ở thế buộc phải làm để bảo toàn sự yên ổn cho những người thân của mình và cả chính bản thân, bà đành phải thực hiện việc này, cứ theo ngày tháng con số đó mỗi lúc một lớn lên. Ngồi xe, đếm đi đếm lại hai lần bà mới cộng được là 15 người. Bà thoáng giật mình kinh sợ, vậy là chính bà đã đưa 15 con người xấu số ấy vào chỗ chết. Mặc cảm tội lỗi, lương tâm cắn rứt, bà buột miệng chép lưỡi “Tcha! Lạy trời, cứ thế này mãi chỉ có tôi chết đi mới hết cái thảm cảnh này!”. Bà còn nhớ như in trong đầu hình ảnh nạn nhân đầu tiên bà giới thiệu được là một người đàn ông trạc 37 tuổi làm nghề buôn hàng nông sản liên tỉnh cần thuê chỗ trọ để trú tại huyện này, rồi cứ thế thêm vài người nữa, có khi bà cũng lẫn lộn người này với người kia, còn người cuối cùng cách đây chỉ non hai tháng là một thanh niên lịch thiệp phong nhã, làm nghề ký giả, hình như cậu ta có dịp đến cái huyện này để tham dự hội thảo ngắn ngày gì đó, chỉ lưu trú khoảng 2-3 tuần, không ngờ số mệnh hẩm hiu của cậu ta lại kết thúc tại cái huyện hẻo lánh này. Ngày hôm nay, ngày mai hoặc hai ba hôm nữa, bà phải tìm tiếp người thứ 16 để nạp mạng. Bà lại chép miệng, nhìn lên trời cao mà than thở “Tscha! Lạy trời, con ăn ở bạc phước mà phải rơi vào cảnh này, tội ác con gây ra giờ chất cao thành núi, bọn ma quỷ kia chúng biết gì đến tội lỗi, cũng chỉ vì bảo vệ hai cháu nhỏ được an toàn, mà con đành làm việc xấu xa này, chỉ mong sao khi chúng lớn thêm chút có thể tự làm tự kiếm ăn, dù con có chết đi mà chấm dứt được cảnh này, con cũng an lòng!”. Số tiền bà Mừng kiếm được từ những lần Đào biến hóa bỏ vào túi mình ngày một tăng lên theo thời gian và số người. Thoạt đầu, bà chỉ nhận được 300 đồng như để thử việc, khi người thứ nhất đã trót lọt, bà lại tìm thấy trong túi vào sáng hôm sau là 500 đồng, rồi cứ từ từ, thêm một mạng người số tiền đó cũng tăng theo mức độ hài lòng của Đào, đến 700, 800 rồi 1000 đồng, và sau gần hai năm thỉnh thoảng trong tháng bà lại nhặt được trong túi áo mình vào sáng sớm những 5.000 đồng, một con số đến gấp 10 lần số tiền lời hàng tháng mà bà phải tần tảo sớm hôm bán hàng nước; đồng tiền nhận được dẫu có giúp bà trang trải và mua sắm thêm chút cho gia đình nhưng nó đi đôi với tội lỗi mà bà mang trong lương tâm, nên bà cũng chẳng mấy vui khi có thêm chút tiền. Lời sám hối kia không biết có thấu đến trời cao hay không? Ngồi xe thơ thẩn ưu tư một lát vậy mà xe đã đến gần chợ huyện. Bà bảo chú lái xe lai cho dừng gần chợ. Rồi bà thất thểu đi bộ sang khu chợ lao động. Từ xa bà đã trông thoáng thấy cái chợ người này, thực chất nó chỉ là một góc phố có vỉa hè rộng nằm trước một khuôn viên của Bảo tàng văn hóa và Thư viện của huyện, bên ngoài là dãy tường xây cao bao bọc khuôn viên. Đối diện nó là khuôn viên này là một trụ sở Viện nghiên cứu, cũng có kiểu xây dựng gần giống Khu bảo tàng và thư viện. Tại đoạn đường này, từ hai bên vỉa hè, người đứng người ngồi, tụ tập thành từng tốp, họ đứng một mình hay đi qua đi lại tụm thành từng nhóm, hoặc ngồi tụ tập thành góc nhỏ đánh bài, đánh cờ tướng, ca rô vv… trên tường hoặc các gốc cây, họ đóng những móc đinh hay buộc dây và treo tạm các biển thông báo ngắn gọn nhất về công việc mình có thể làm, thử dừng chân xem kỹ một góc tại gốc cây me lớn là hai ba chiếc biển treo sát nhau, từ gốc cho đến tận gần nhánh trên, đại loại như “Minh – thợ hồ, trộn vữa, sơn tường, xây trát sửa chữa căn bản, điện thoại ---“, và trên tấm này là một tấm “Tuấn – bắt điện nhà, sửa điện đi dây …”, “Hải và Thành, nhận sửa nước, máy bơm, đi ống nước, điện cơ máy bơm”, “Nhóm thợ - nhận chở hàng, dọn nhà, tạp vụ” vv. Cả trên tường cũng chi chít các biển treo ngang dọc, trên dưới; bên những tốp thợ là những dãy xe đạp, xe máy đã xếp thành một hàng thẳng lối, người ngồi trên xe chờ việc, người nằm vắt vẻo trên xe tranh thủ ngủ mũ che ngang mặt, kể cả tại phương tiện đi lại của họ, cũng là một nơi tốt nhất cho tầm quan sát của người tìm lao động, xe đạp thì treo ngang sườn, xe máy thì cắm biển tạm tại đầu, tại kính chiếu hậu, hoặc có khi chỉ là một cây tre hay cây gỗ thô thiển có buộc tấm bảng trên đầu và cắm ngang thân xe. Túi đồ nghề, cà-mèn, chai nước vv. thường cũng vắt ngay tại xe, đằng sau trên vỉa hè, những ghế gỗ đơn sơ xếp ngang tường, có chỗ người ta còn trải bạt ra nằm nghỉ tạm dưới cái nắng oi ả. Đếm cũng đến trên trăm thanh niên, trung niên ngồi túm tụm, đứng, nằm nghỉ, đi qua đi lại tạo thành một cảnh tượng bát nháo cả góc phố. Vào những ngày mưa, chợ người có vẻ vắng hơn, tuy vậy nó vẫn không dừng hoạt động, người ta khiêng các cây dù đứng từ bên nhà đoạn phố trên, hay thuê những cây dù đứng từ các quán ăn này, và tập trung lại quanh dưới chân cây dù đứng tránh mưa. Người tìm lao động đi rà rà trên xe hay đi bộ lại quan sát các biển rồi vào hỏi thợ đó, hoặc có khi chẳng cần bận tâm tìm kiếm cứ đi qua lại 1-2 vòng là sẽ có vài tốp thợ ùa ra nắm tay chặn đầu để hỏi cần tìm thợ gì. Và tiếp theo là công đoạn ngã giá, mô tả công việc… Rồi tùy công việc nhiều ít, các thợ sẽ chia nhau đi đến tận nhà khách để làm việc. Đi khỏi góc phố này, đến đoạn thứ hai là một vài trung tâm giới thiệu tổng hợp. Không biết giữa cái chợ người này và việc kinh doanh kiểu trung tâm kia, cái nào xuất hiện trước, cái nào có sau; không ai muốn bận tâm điều đó, chỉ thấy rằng, hai thứ này hỗ trợ cho nhau và tạo thành một kiểu tập thể cùng đứng chung tồn tại. Bà đi ngang qua khu chợ lao động, rồi qua góc phố đến một trung tâm giới thiệu tổng hợp quen thuộc số 145 đường Tôn Đế, bà ghé vào. Trong lòng cảm thấy áy náy như người mắc tội, bà cứ chậm chạp tiến đến, ngập ngừng rồi lại bước đến cửa. Tại cửa có treo biển Trung tâm giới thiệu Minh Tú, chuyên giới thiệu việc làm, việc làm nhanh trong ngày, nhà-phòng cho thuê vv. Cô chủ trung tâm đang ngồi bên bàn, nói chuyện với hai nhân viên của mình, chợt thấy bà Mừng, cô nhanh nhẩu đon đả kêu: - Kìa cô, vào đây cô ơi, sao tháng này ghé đến sớm thế! - Vâng chào cô, tôi ghé đến có chút việc! – Bà Mừng đáp lại Chỉ những trung tâm như vầy, bà cảm thấy an tâm hơn và không sợ tai tiếng, vì dù gì họ cũng làm dịch vụ, tâm lý chỉ muốn giới thiệu càng nhiều người càng tốt, không mấy bận tâm tìm hiểu nhiều chuyện đằng sau các yêu cầu này, vả lại, với cô Minh Tú – cũng là chủ trung tâm giới thiệu Minh Tú cũng có con mắt tinh đời, dù đã biết yêu cầu của bà cần tìm người nam đến thuê nhà, nhưng chẳng bao giờ nghĩ chuyện gì hơn vì cô thừa biết bà Mừng không phải dạng phụ nữ còn trẻ, có nhan sắc, hơn nữa qua điệu bộ và tác phong của bà, cô ta biết bà không phải thuộc tốp phụ nữ hay ưa chuyện mờ ám, gian díu; có lẽ chẳng qua bà đi làm hộ cho ai đó và hưởng thù lao vậy thôi; chung quy lại, bà Mừng là một khách quen và dễ tính. Sao hả cô, tìm người thuê nhà, àh mà là nam giới phải không? – Cô Minh Tú hỏi lại Vâng được thôi, cô ngồi đi, để cháu xem? Ah, mà hôm nọ cháu giới thiệu cái anh gì đó, hình như là ký giả, đến thuê chỗ nhà cô có ưng ý không, anh còn ở đấy không? Bà Mừng nói lảng đi: Ừ, cậu ấy ở cũng không có gì, mà cậu ấy đi rồi, nghe đâu cậu ấy chỉ ở khoảng 2-3 tuần tham dự hội thảo gì đấy ở trung tâm huyện. Thế mà một tháng nay nhà lại trống? Tú quay sang nhân viên nói: Thảo em rót nước mời cô uống! Vâng Thảo đi lấy tách rót một ly trà nóng, đặt lên đĩa, chỉ lát sau, Thảo đã bưng khay nước lại phía bà Mừng: Mời cô uống trà! Vâng, cảm ơn cô! – Bà Mừng nói Rồi chần chừ một lát, bà nói thẳng: Thế cô có tìm được người nam nào không, mà tôi cần gấp một người đến thuê nhà, vì cũng gần một tháng rồi không có ai thuê. Cô giúp cho, tôi cần gấp hôm nay, không được ngày mai cũng vậy, cô cứ gọi cho tôi biết. Cô Tú trả lời nhanh: -Vâng, để cháu xem. Rồi bất thình lình, cô Tú nói: Ah, hay quá, sáng nay vừa có ông khách trung niên vào đây hỏi nhà cho thuê. Tú quay sang cô nhân viên của mình hỏi: Thảo, sáng nay, có ông khách gì vào hỏi thuê nhà ra sao? Dạ, ông tìm nhà rộng gần trung tâm chợ, để tiện công việc, hình như ông nói ông đi buôn nông sản liên tỉnh. Thế không biết có được không, vì chỗ cô cách đây cũng khá xa – Tú nói Rồi Tú quay sang bà Mừng hỏi: Nhà cô cách trung tâm xa không, ở Khu dân cư 3 phải không Vâng, tôi giới thiệu giúp cho một nhà hàng xóm ở khu dân cư 3, gần khu vực núi đá. – Bà Mừng nói Cũng phải hết 20 phút đi xe máy từ đấy ra trung tâm. – Bà Mừng nói tiếp Tú hơi sịu mặt nói: Vậy hơi xa, ông này ông muốn nhà nào gần trung tâm, có lẽ không được. Thảo, em xem lại hai ba hôm trước có ai tìm nhà thuê không? Vâng – Thảo trả lời. Lúc này Ngân, nhân viên chợt nói xen vào: Chị Tú, hình như cách đây một tuần có ông khách gì muốn tìm nhà yên tĩnh, hơi xa trung tâm cũng được, vì ông chỉ ở tạm đây một tháng để tham gia cái gì ah.. cái Triển lãm trưng bày tranh ảnh mai kia tổ chức bên Viện bảo tàng. Bà Mừng thầm mừng rỡ: - Ờ, một tháng cũng được, cô xem cho, hỏi ông ấy còn muốn thuê không? Tú nói vào: Ngân, vậy em giúp cô xem! Vâng! Rồi Ngân mở cuốn sổ ra, lật lại vài trang xem tuần trước, thấy điện thoại và tên người đó cô gọi điện nói. Được một lát, Ngân nói trên điện thoại: Alô, có phải anh Thanh không ạ, hôm nọ anh có tìm nhà thuê ở trung tâm phải không ạ? Từ đầu kia máy điện thoại trả lời. Rồi Ngân nói: Em ở Trung tâm giới thiệu Minh Tú, bọn em có một nhà cần thuê ở Khu dân cư 3 – Kiên Thành. Nó cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đi xe máy. Bên kia lại nói, được một lát Ngân lại nói: Vâng Triển lãm tranh tại Viện Bảo tàng, ngày kia mới khai mạc, vậy còn kịp, anh có thuê vẫn kịp; nếu được anh ghé lại trung tâm đi. Hiện giờ anh ở đâu? Hả, huyện Tân Phúc, Thẩm Xuyến à? Ôi thế thì cũng gần chẳng xa, anh qua bên em nhanh thôi! … Rồi Ngân trả lời: Sao anh có đồng ý thuê ngay không ạ? Có chủ nhà đang ở đây cần người thuê, thuê tạm một tháng họ cũng đồng ý. Ở nhà đây rộng rãi, biệt lập, mà giá thuê khá rẻ, anh có đến thuê ngay không ạ. Anh lưu lại ít ngày để tham gia triển lãm thì rất tiện, đâu có cần phải nhà ngay trung tâm. Thời điểm này trung tâm đang hết nhà cho thuê, nên hơi khó kiếm. … Ah, anh đi xe hơi ah, ôi sao sang thế, vậy thì tiện lắm, nhà chỗ em rộng rãi, biệt lập, lại có sân nhỏ để xe hơi, tuy là hơi xa trung tâm một chút, nhưng anh đi xe hơi chạy một tý là đến trung tâm, nhanh lắm. Mà chỗ này thuê không có chủ nhà ở chung nên anh thoải mái, đưa khách khứa bạn bè đến thăm. Từ đầu bên kia lại có tiếng cười ồ ồ, một lát lại nghe Ngân nói: - anh Thanh ơi, anh gởi tranh dự thi triển lãm, nếu trúng giải nhớ mời bọn em nhá! Vâng, vậy anh đồng ý, phải không? Anh ghé lại Trung tâm Minh Tú sớm, lấy địa chỉ nhà anh nhé! Số nhà 145 đường Tôn Đế Dạ chào anh! Rồi Ngân quay sang nói với Tú và bà Mừng: Thưa cô, vậy ông đồng ý rồi, ông nói chiều hoặc sáng mai ông ghé sang đây trú luôn, vì ngày kia Triển lãm tranh khai mạc rồi. Ông này là họa sỹ, cũng có ít tranh ảnh đem dự thi, ông nói ông gởi tranh dự thi rồi, ngày mai ngày kia mới đến ở tại đây để tham gia. Tú nói: Họa sỹ nghiệp dư bây giờ còn có xe hơi chạy, ghê nhỉ? Ngân nói: Chị lầm rồi, ông này, nghe nói, ngoài thú sáng tác tranh, ông còn buôn tranh giả cổ, bây giờ người ta chuyển sang thú trang trí nhà cửa nhiều lắm, buôn tranh cũng chẳng mấy chốc giàu có! Thảo nãy giờ ngồi nghe cũng nói: -Vâng, đúng đấy, em thấy mấy tay họa sỹ biết đi buôn cũng khá lắm, mấy bức tranh vẽ nguệch ngoặc, nhìn vào chỉ thấy hoa lá với bùn đất, ở ta chẳng ai ưa mấy, thế mà dân Tây nó lại rất thích, một bức tranh vậy bán cũng cả hai ba trăm Đôla, mà với bọn nó hai trăm Đô (Dollar) để mua một bức tranh đẹp trưng trong phòng được cả chục năm đâu có đắt, bọn nó bảo là nhìn rất mộc mạc nhưng ấm cúng, treo trong phòng khách, phòng ăn đẹp tuyệt vời; còn dân giàu ở ta lại thích đặt tranh vẽ mua từ nước ngoài, mà phải có tên tuổi của mấy danh họa nổi tiếng hoặc chí ít cũng phải là gọi là trường phái cận đương đại, nhiều khi giá đến hơn năm bảy ngàn đồng tức là đến cả gần hai ba ngàn Đô (Dollar), mang về treo, thế mới cho là sang trọng. - Thế à? – Tú ngạc nhiên nói – Thiên hạ bao giờ cũng chơi cái ngược đời! Tức cười thật. Tú lại nói với bà Mừng: Vậy được rồi, cô ơi, chiều ông ghé lại cháu điện thoại cô ngay! Vâng, chị giúp cho – Bà Mừng trả lời. Thế dạo này cô buôn bán ra sao? Mấy đứa trẻ ra sao rồi, chắc nhà bên cạnh cô bận đi đâu hết nên nhờ cô tìm người cho thuê phải không? Vâng cảm ơn chị! Tôi bán quán cũng đều đều, cũng rảnh nên người nhà bên hay nhờ đi tìm người thuê giúp. Thôi để tôi gởi phí giới thiệu cho cô – Nói đoạn bà Mừng mở bọc trong áo, lấy ra xấp tiền. Tú nhìn liếc vào ví tiền, thấy rất nhiều tờ mệnh giá lớn, Tú thầm biết, bà Mừng dạo này cũng kiếm được khoản nào đó. Chợt Tú nhớ lại, cách đây rất lâu, khi bà ta vừa đến đây có vẻ cũng khổ khổ túng thiếu, vậy mà gần hai năm qua nay thấy bà khác nhiều, mập hơn chút, ăn bận cũng khá lên, càng ngày bà càng hào phóng trong việc chi tiền lệ phí thuê nhà. Tú nói nhanh: Dạ thôi, để cháu tìm xong mới dám nhận … mà lệ phí hết có 75 Đồng thôi. Tôi đưa cả cho cô 100 Đồng, thôi cô giúp sớm tôi bận việc ít lên đây được, vì còn phải trông quán và chăm mấy đứa nhỏ đi học. – Bà Mừng nói rồi lấy ngay ra tờ 100 Đồng để lên bàn. Tú mừng, nói luôn: Vâng cảm ơn, cô cho nhiều quá, thôi cô cứ để đấy, cháu sẽ tìm được người sớm thôi. Điện thoại nhà cô cháu vẫn còn giữ, cháu điện cô ngay. Vâng, chào cô, cô nhớ giúp tôi – Bà Mừng nói Cuộc trao đổi kết thúc, bà Mừng lại lật đật thu dọn túi xách, nón rồi bước ra cửa. Bà lại bắt chiếc xe lai. Khi đi ngang qua khu chợ lao động, quay sang bên cổng Viện Bảo tàng, bà thấy hôm nay rất vắng người, bên ngoài treo biển “Triển lãm tranh sơn dầu dự thi, ngày khai mạc: …”, có lẽ mai kia tổ chức nên bên trong Viện bảo tàng vắng người, họ đóng cửa một hai hôm nay mất rồi. Thở phào nhẹ nhõm, bà cảm thấy chút an lòng vì vừa thực hiện xong yêu cầu của Đào, bà mong sao ông khách xấu số kia hãy nhanh nhanh đến khu vực nhà bà, niềm vui xen lẫn dày vò tâm can, thế thì gia đình bà lại tiếp tục được bình an. Con đường huyện hôm nay nắng cháy, cuối trời những đám mây đen đang quần tụ, có lẽ chiều nay hay mai kia sẽ có mưa dầm; chợt bà cảm nhận, ở nơi xa xôi đó nếu có thần linh trên cao, có lẽ trời đất cũng hiểu được tình cảnh đáng thương của bà, họ sẽ trị tội bà nay kia thôi, bà đã gián tiếp dấn sâu vào tội lỗi rồi, con đường sao thấy quen thuộc, vì bà đã hai năm qua thường đi tuyến này, nó còn gắn bó với bà đến bao lâu nữa? 2 - Chương trình tivi thú vị Ngồi loay hoay xem Tivi một lát, Long ngước sang tủ đầu giường nhìn đồng hồ đã thấy gần 10g. Buổi sáng nay trôi qua nhanh thật, chỉ vừa ban nãy anh vừa kết thúc cuộc trao đổi ngắn với cấp trên, rồi ngồi tính xem anh làm gì cho hết trưa nay và đến chiều tối. Tiện tay, anh mở Tivi, dạo qua một vài kênh nước ngoài xem, xem được vài kênh thông tin, ca nhạc, anh lại bật lên một vài kênh phim giải trí. Chán vì phải làm người xem ở giữa chừng, hay gặp phim bộ, anh không thể hiểu, một phần anh không chủ ý mở Tivi để xem hết nội dung, mà là đột nhiên thấy trống trải nên anh tìm thứ gì xem cho đỡ chán. Lát nữa thôi, anh định sẽ đi ra ngoài xem phố phường và dùng bữa trưa, có thể anh sẽ đi một mạch đến chiều mà không ghé lại khách sạn nghỉ trưa, nên giờ anh tranh thủ nghỉ thêm chút lát. Anh lướt qua một kênh thông tin sức khỏe, thấy có một cuộc phỏng vấn giữa phóng viên và bác sỹ, chợt anh nghe qua tên gọi “Hội chứng Paedophilia -Luyến ái trẻ em”, tò mò anh dừng lại nghe buổi phỏng vấn. Rồi im lặng chú ý nhìn vào màn hình anh nhận thấy một buổi phỏng vấn trong chương trình “Thông tin sức khỏe - Giải đáp thắc mắc” Bác sỹ đang nói: - “Hội chứng Paedophilia (còn gọi là Luyến ái trẻ em): là người mắc chứng này cảm thấy bị lôi cuốn về tình dục với các trẻ em (thuộc bất cứ phái nào). Hoạt động tình dục với mọi trẻ em dưới 16 tuổi bị coi là phạm pháp. Tình trạng này thường gây ra do nhân tố tâm lý và xã hội ảnh hưởng đến phát triển tình dục. Những người ưa thích trẻ em có thể yêu cầu được trị liệu vì xã hội không công nhận: có thể dùng liệu pháp cư xử/ hành vi, hay giảm xung động tình dục bằng liệu pháp.” Phóng viên lại hỏi: - Vâng, cảm ơn bác sỹ, thưa bác sỹ, trong một số vụ án, khi thủ phạm của Hội chứng Paedophilia (vâng hay gọi là Luyến ái trẻ em) sau khi thực hiện hành vi giao cấu với trẻ em dưới 16 tuổi, khi trả lời lấy lời khai của cảnh sát, có người cho rằng họ bị ai đó nhập, hay nói khác đi là nhập hồn, và khi đó trong đầu họ không còn nhận biết bản thân, tức là kiểm soát cơ thể, họ cho biết như đi sang một nơi khác, ở đây tạm gọi là “xuất thần”, do vậy, họ nói họ không làm chủ bản thân, và dĩ nhiên hành động như vậy là ngoài chủ ý và muốn căn cứ vào đó để giảm tội trạng? Vậy bác sỹ vui lòng có thể lý giải ra sao về hiện tượng này cũng như cơ sở khoa học nào cho việc này. Hay nói khác đi, chúng ta có thể kiểm chứng lời khai của người can tội trên có lý? Bác sỹ trả lời: Vâng, trường hợp một người có hành vi giao cấu với trẻ em dưới 16 tuổi, về mặt pháp lý, người này đã phạm tội và sẽ bị xử phạt, hình thức nặng nhẹ ra sao tùy theo một số nước. Còn về mặt y học, người này xác nhận là không còn nhận thức bản thân, hay kiểm soát hành vi, hay tâm hồn họ như đi lang thang sang một nơi khác, và hành động như vậy là ngoài chủ ý và để có thể giảm hình thức xử phạt … Theo tôi, chúng ta sẽ tìm hiểu qua một số hội chứng sau. Rồi bác sỹ nói tiếp, tay chỉ về màn hình tivi và một số hình ảnh: Trước hết ta xem qua Hội chứng Xuất thần (tên tiếng Anh còn gọi là trance) là trạng thái suy giảm tương tác với môi trường chung quanh dù nhận thức vẫn không bị sút giảm. Xuất thần có thể do thôi miên (hypnosis), nhập định (meditation), tăng trương lực, hysteria, và các loại thuốc (như thuốc gây ảo giác) và tín ngưỡng. Hình ảnh trên tivi cho thấy một số cảnh thôi miên, ghi hình tại bệnh viện khi một bệnh nhân đột nhiên bất tỉnh và có nhiều hoạt động tay chân kỳ quặc … Vị bác sỹ nói tiếp: Thứ hai, hiện tượng xuất thần có thể do Ectasy gây ra (tạm gọi là trạng thái ngây ngất) cảm giác sung sướng và hạnh phúc cực độ. Từ này đặc biệt dùng cho tình trạng xuất thần do niềm tin tôn giáo chi phối. Tình trạng này không nhất thiết là bệnh lý, nhưng cũng xảy ra khi bị động kinh (đặc biệt về thùy trán) hay tinh thần phân lập (schizophrenia). Mà hiện nay, một số nơi đã bào chế ra thuốc Ectasy, chủ yếu để tạo cơn ngây ngất, phấn khích có chủ đích cho người sử dụng, để tạo hưng phấn nhất thời, có khi chúng ta hay gọi là thuốc lắc. Thứ ba, ta nói đến Twilight state (trạng thái chạng vạng) là tình trạng rối loạn ý thức, người bệnh vẫn có thể thực hiện được một số động tác bình thường nhưng có suy yếu về nhận thức và không nhớ được mình đã làm gì. Tình trạng này thấy sau những cơn động kinh, khi say rượu, hay trong các trạng thái lẫn lộn. Trạng thái chạng vạng có thể kết hợp với các yếu tố khác như chậm chạp trong suy nghĩ và hành động, các cơn giận dữ hay bị ảo giác. Trạng thái này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn hay vài giờ. Rồi bác sỹ chuyển lời cho một thanh tra cũng đang có mặt tại buổi phỏng vấn, viên thanh tra nói cho mở tiếp một đoạn video khác, nói thuyết minh chầm chậm theo diễn biến của đoạn phim: Rất có khả năng như anh dẫn chương trình nói, theo một đoạn phim tư liệu mà cơ quan chúng tôi thu thập được tại một khách sạn (thưa quý vị - tên khách sạn và tên các người trong băng hình được giữ kín vì lý do riêng tư), là một đoạn video do các camera quan sát đặt tại những góc khuất kín đáo ghi hình được tại một khách sạn, khán giả chú ý, hình ảnh tại một camera tĩnh chiếu về hướng một quầy tiếp tân trong khách sạn, vào một buổi đêm, nhìn đồng hồ trên tường ta thấy khoảng gần 2 giờ sáng, tại quầy tiếp tân có một nhân viên nam đang trực ca. Được khoảng 15 phút, ta thấy nhân viên này vẫn làm việc bình thường. Chúng ta sẽ lướt qua đoạn này. Rồi viên thanh tra lại bật màn hình sang cảnh khác và thuyết minh: Còn đây, từ một camera khác cho ta thấy trên lầu hai của khách sạn lúc này có một nhân viên nữ đang trực ca, quét dọn trong phòng vệ sinh chung của tầng hai. Và chúng ta sẽ quay lại màn hình camera tại phía chỗ người tiếp tân đang trực quầy, tua tiếp một đoạn, chúng ta chú ý lúc này khoảng 2g15 sáng trên bàn một số giấy tờ bị thổi bay, đột ngột đèn tại quầy tiếp tân và toàn gian sảnh tiếp tân chập chờn, và bất ngờ vụt tắt trong giây lát rồi sáng trở lại, tuy vậy vì lý do gì chúng ta chưa thể hiểu, nhưng điện cung cấp cho camera không bị ảnh hưởng, có thể do hệ thống camera an ninh dùng nguồn điện dự trữ - lý do an ninh trong trường hợp cúp điện, chúng ta tập trung nhìn vào khuôn mặt và mắt của nhân viên tiếp tân, lúc này đã thay đổi sang trạng thái tê tái, lạnh băng, đặc biệt hai mắt nhân viên này sáng quắc xanh lè, theo như ta gọi nôm nà là nhiều tà khí vv. Và chúng ta thấy nhân viên này đột nhiên thay đổi tâm lý, bắt đầu bỏ bê việc, động tác trở nên hung hãn... Được một lát chúng ta thấy người nhân viên này bỏ ca trực và đi ra hướng thang máy. Sau đó lại thấy anh ta trở lại. Màn hình camera sảnh tiếp tân cho thấy anh nhân viên này ngồi im lặng thụ động, mặt mũi không biểu lộ cảm xúc từ khoảng 2g20 đến 2g35 phút. Màn hình chiếu sang một cảnh ghi hình khác từ camera trên lầu hai, viên thanh tra vẫn nói đều đều theo đoạn phim: Và chúng ta sẽ quay lại màn hình camera tại phía chỗ người tiếp tân đang trực quầy, tua tiếp một đoạn, chúng ta chú ý lúc này khoảng 2g15 sáng trên bàn một số giấy tờ bị thổi bay, đột ngột đèn tại quầy tiếp tân và toàn gian sảnh tiếp tân chập chờn, và bất ngờ vụt tắt trong giây lát rồi sáng trở lại, tuy vậy vì lý do gì chúng ta chưa thể hiểu, nhưng điện cung cấp cho camera không bị ảnh hưởng, có thể do hệ thống camera an ninh dùng nguồn điện dự trữ - lý do an ninh trong trường hợp cúp điện, chúng ta tập trung nhìn vào khuôn mặt và mắt của nhân viên tiếp tân, lúc này đã thay đổi sang trạng thái tê tái, lạnh băng, đặc biệt hai mắt nhân viên này sáng quắc xanh lè, theo như ta gọi nôm nà là nhiều tà khí vv. Và chúng ta thấy nhân viên này đột nhiên thay đổi tâm lý, bắt đầu bỏ bê việc, động tác trở nên hung hãn... Được một lát chúng ta thấy người nhân viên này bỏ ca trực, cúi xuống bàn lấy theo một thanh gỗ nhỏ và đi ra hướng thang máy. Sau đó lại thấy anh ta trở lại. Màn hình camera sảnh tiếp tân cho thấy anh nhân viên này ngồi im lặng thụ động, mặt mũi không biểu lộ cảm xúc từ khoảng 2g20 đến 2g35 phút. Màn hình chiếu sang một cảnh ghi hình khác từ camera trên lầu hai, viên thanh tra vẫn nói đều đều theo đoạn phim: Chúng ta sẽ trở lại màn hình camera khác trên lầu hai để quan sát tiếp hành vi của nhân viên này. Lúc này là 2g22 phút, nhân viên xuất hiện từ thang máy bước ra, có lẽ anh ta đã thuộc lòng thời gian và vị trí khi nào, lúc mấy giờ người nhân viên nữ quét dọn sẽ làm việc ở đâu; anh ta ngập ngừng một lát tại cửa thang máy, đứng quan sát hai bên và hình như nghe thấy tiếng nước xả trong phòng toa lét chung, anh ta đi về phía đó. (Màn hình lại sang một cảnh khác trong phòng toa lét). Tại đây, anh ta đưa tay lấy một khăn tay lớn tại chỗ bục vòi rửa tay, quấn miếng khăn vòng quanh thanh gỗ, chậm rãi đi lại gần người nhân viên nữ này, chị nhân viên đang lúi húi lau dọn, không hay biết có người đi lại từ phía sau. Hắn hạ gục chị ta bằng một cú phang vào gáy, sau đó lấy khăn tắm lớn quấn lấy mặt cô nhân viên, có thể để chị ta không biết là ai trong khi hành động. Và cảnh cưỡng hiếp xảy ra, chúng ta xem kỹ đoạn băng, thấy nhân viên này chỉ xé áo đồng phục của chị quét dọn đến phân nửa, xé áo nịt ngực. Hắn khẩn trương hôn hít phần trên của chị, xoa bóp vú và ngồm ngoàm như một con thú đói tình dục, khi cảm thấy đủ lâu mới đưa tay xuống tốc váy của chị. Cảnh này cho thấy anh nhân viên này đã si mê đến mức bệnh hoạn trước hành vi muốn giao cấu với người nữ phục vụ cũng có chút nhan sắc này. Quay lại cảnh này, ta thấy anh ta dùng hai tay vồ vập, ngón tay và toàn khuôn mặt có những biểu hiện rất quỷ quái. Tuy vậy, trước khi thực hiện quan hệ anh ta còn tỉnh táo lấy ra một bao cao su và tự đeo cho mình, điều này cho thấy nhân viên này chủ động không để lại dấu vết là tinh trùng sau khi quan hệ, chỉ tính sẽ thực hiện hành vi nhanh gọn và sau đó bỏ đi, không nhắm đến yếu tố sát hại hay hành hung. Thời gian cưỡng hiếp khoảng 12 phút, trong khi quan hệ, có lẽ do cơn đau trong vùng kín khi hắn đang giao cấu và sự di chuyển thân thể mình sớm đánh thức cô tỉnh lại, khi phát hiện cô nhân viên có dấu hiệu tỉnh dậy, giơ tay lên chống đỡ, co chân lại theo phản xạ, lại bị anh ta lấy thanh gỗ bên cạnh phang một đòn vào trán và bất tỉnh tiếp, sau đó anh ta lấy khăn thấm nước lau sạch người nhân viên này, trên ngực áo, đùi và chỗ kín. Và mang thanh gỗ bỏ ra ngoài. Đây quả tình là một biện pháp xóa bỏ dấu vân tay, mồ hôi có thể sót lại, đứng dậy vào nhà tắm, dội bàn cầu, tại đây camera không thấy rõ anh ta làm gì, có thể là tháo bao cao su, vứt vào bàn cầu xối nước nhằm phi tang bằng chứng. Người này có vẻ nắm rất rõ thời điểm này tại khách sạn và lầu hai hiện đang có rất nhiều phòng đang có người thuê, anh ta cảnh giác xóa hiện trường, tuy vậy, không để ý đến hệ thống an ninh của khách sạn có giấu kín các camera khác mà anh ta chưa biết. Hết cảnh trên lầu hai, viên thanh tra lại chỉnh màn hình sang camera tại sảnh tiếp tân, nói: Thực hiện xong xuôi, nhân viên tiếp tân này lạnh lùng đi ra thang máy, đi xuống quầy tiếp tân. Chúng ta chú ý tiếp, hiện tượng đèn trong sảnh tiếp tân lại chập chờn và vụt tắt trong giây lát rồi sáng trở lại. Lúc đó đồng hồ trên tường chỉ gần 2g40 sáng. Sau đó, chúng ta thấy anh ta đang gục trên bàn rồi bất thần thức dậy, nét mặt uể oải, ngạc nhiên như vừa tỉnh ngủ. Rồi viên thanh tra cho dừng đoạn băng, quay về phía người dẫn chương trình nói tiếp: - Ngay sau đó, cô nhân viên tỉnh dậy nhận thấy mình bị ai tấn công đằng sau và thấy mình bị cưỡng hiếp, chị đã đi báo cảnh sát. Tại sở cảnh sát, người nhân viên nam này sau một hồi quanh co cho rằng anh ta không hề thực hiện hành vi đó, và nói vào thời điểm cô nhân viên bị cưỡng hiếp có rất nhiều đàn ông đang thuê tại lầu hai, và không thể đổ tội cho anh ta. Tuy nhiên, nhờ có hình camera mật ghi lại làm bằng chứng, anh ta phải thừa nhận là chính mình trong cảnh ghi hình đó nhưng luôn cho là anh ta bị oan ức và ai đó đã nhập vào anh ta để thực hiện hành vi này; và anh ta nói khoảng gần 2g15 phút anh đột ngột thấy mình hoa mắt choáng váng, và cảm giác như đi lang thang ra ngoài đường. Một yếu tố khác đáng quan tâm, anh ta khai là ngày hôm đó anh ta biết có nhân viên vệ sinh trực ca, nhưng vào giờ đó anh ta không hề biết chính xác người nhân viên đó đang làm việc ở lầu nào hay ở đâu, vì khách sạn này rất rộng có đến 20 lầu, mỗi lầu lại có nhiều người khách tại khách sạn qua lại, hay đi thang máy lên xuống, hay nhân viên khác làm việc. Anh ta không thể biết chính xác là lúc 2 giờ sáng hơn nhân viên nữ này đang làm ở lầu hai, và đáng chú ý, biết rõ lầu hai lúc này vắng người và không có nhân viên khác tại đây. Khi tỉnh lại, anh ta không hiểu sao mình đã đi ra ngoài đường, cùng lúc đó lại phạm tội hiếp dâm trên lầu hai. Khi cảnh sát tiến hành hỏi thông tin của bảo vệ bên ngoài, họ xác nhận từ khoảng 2g cho đến 4g sáng không có ai lảng vảng ở cổng hay từ trong khách sạn đi ra. Và nhóm bảo vệ cũng xác nhận, trong khoảng 2g đến 3 g sáng vẫn thấy anh tiếp tân trực tại quầy tiếp tân, tuy nhiên thấy người này ít cử động, chỉ ngồi im khi đó và khi đó hệ thống điện của khách sạn có chập chờn, vụt tắt rồi sáng trở lại hai lần khoảng từ 2g20 đến 2g40. Xét từ góc độ nội bộ thiết kế khách sạn, giờ giấc làm việc, chúng ta thấy lời khai của nhân viên tiếp tân này có nhiều điểm có lý, vì chỉ có bộ phận an ninh được quan sát các camera ngầm, tuy nhiên, hình ảnh camera ngầm an ninh chỉ được nhân viên an ninh kiểm tra lại vào ngày hôm sau, do lý do riêng tư nên luôn có nhóm nhân viên nam nữ, và nhân viên nam được theo dõi hình ảnh có nam, nhân viên nữ theo dõi hình ảnh có nữ, nên không có ai phát giác sự việc lúc đang xảy ra. Hơn nữa, từ 2g15 cho đến 2g40 sáng (tính từ lúc bắt đầu có hành vi cho đến khi thực hiện xong hành vi phạm tội chưa đầy 25 phút, trong khoảng thời gian ngắn đó, nếu giả định người nhân viên tiếp tân chủ ý tìm cô nhân viên nữ này để thực hiện hành vi trên, rất khó, vì khách sạn có đến 20 lầu, và không thể biết rõ họ đang làm ở tầng nào, thứ hai ca trực lau dọn này có đến 4 nhân viên chia nhau lau dọn 20 tầng lầu; ngoài ra còn có 3 nhân viên bảo vệ chốt tại 20 tầng lầu thường xuyên đi lên xuống để kiểm tra. Từ đây, chúng ta có một giả thiết mới nếu lời khai của anh ta đúng như vậy, anh ta nói rằng anh ta bị xuất thần và không hề hay biết mình đã phạm tội. Còn nếu chúng ta cho rằng hiện tượng nhập hồn là có, đáng chú ý hiện tượng đèn tại quầy tiếp tân và trong phòng chập chờn, vụt tắt rồi sáng trở lại đúng hai lần, trùng khới với trước và sau khi thực hiện hành vi trên. Tuy nhiên, hiện tượng này rất mù mờ, không ai có thể làm chứng, và trên cơ sở bằng chứng và luật pháp, anh ta đã phạm tội, tất nhiên bị xử phạt. Thanh tra lại nhường lời cho vị bác sỹ, ông nhìn vào phía khán giả nói: Nói đến đây, vị bác sỹ lại quay về phía viên thanh tra nhường lời cho ông: - Thưa quý vị, nếu đặt giả thiết như vậy, - nói đoạn viên thanh tra giở sổ công tác, nhìn thoáng rồi tiếp tục nói – tức là có người đã nhập vào nhân viên tiếp tân để thực hiện hành vi phạm tội, và người này từng làm việc ở khách sạn này nên nắm rõ mọi thứ, lần giở lại hồ sơ lưu lao động của bộ phận nhân sự, chúng ta đáng chú ý, hai năm trước tính từ thời điểm có hành vi phạm tội trên, có một nhân viên nam cũng làm tiếp tân tại khách sạn, người này sau đó đã bị một tai nạn giao thông và chết lúc 32 tuổi. Theo thông tin ghi nhận từ phía nhân viên làm chung với người này, lúc còn sống, anh ta cùng làm chung ca với chị nữ nhân viên trên, và cũng có cảm tình với cô nhân viên này, nhưng anh ta không được đáp lại tình cảm. Sau đó chết đột ngột trong một tai nạn. Tuy nhiên, vấn đề rắc rối đặt ra, là ai có thể xác nhận là người nhân viên quá cố kia đã thực hiện việc này, nếu cho là có các linh hồn của người đã khuất trước đó không ai có thể đếm hết có bao nhiêu người đã chết tại vùng này, hoặc một người nào đó nhập vào anh nhân viên tiếp tân kia chẳng hạn, rõ ràng sự việc đi vào mờ mịt, do vậy đây chỉ là những thông tin để ghi nhận thêm. Một điều đáng khích lệ khác, thể hiện việc tiếp thu và điều tra kỹ càng của cảnh sát và khoan hồng của phát luật, nếu có những tình tiết hợp lý, trong vụ này do có chứng cứ hình ảnh từ camera ghi hình tại sảnh tiếp tân và lầu hai, cho thấy mâu thuẫn khi cùng một lúc có hai nhân viên kia, nên lời khai của anh nhân viên cũng có lý, và được quy vào một trong những vụ án dân sự khá bí ẩn không thể giải đáp; anh nhân viên vẫn phải thi hành án phạt nhưng được xét một số tình tiết giảm nhẹ. Anh nhân viên trên dù khai nhận ra sao vẫn phải chịu tội theo luật pháp. Rồi vị bác sỹ lại nói: - Vâng, thưa thanh tra, pháp luật luôn công minh, chỉ căn cứ trên bằng chứng để xác minh tội trạng. Những hiện tượng trên y học vẫn chưa thể giải thích, vụ án trên là một trong những trường hợp hy hữu có kết hợp yếu tố thần bí (tạm đặt giả thiết theo lời khai của người phạm tội) và tình tiết vi phạm hình sự. Chương trình hôm nay để giúp chúng ta tìm hiểu thêm về những hiện tượng nói trên. Rồi người dẫn chương trình nói tiếp: Vâng, xin cảm ơn bác sỹ và thanh tra, quý khán giả thân mến, chúng ta vừa được theo dõi chương trình có khách mời là bác sỹ Lê Đình Trác thuộc Viện pháp y hình sự tỉnh Thẩm Xuyến, và thanh tra Hoàng Văn Sỹ - thuộc Sở cảnh sát và đội trọng án tỉnh Thẩm Xuyến đã giúp giải đáp một số hiện tượng lạ, và cho xem những thước phim tư liệu đáng giá. Đến đây, thời gian cho Chương trình “Thông tin sức khỏe - Giải đáp thắc mắc” của kênh truyền hình Thẩm Xuyến cũng đã hết, chúng tôi xin hẹn quý khán giả vào … Long tắt tivi, anh vẫn cảm nhận dư âm về chương trình tivi vừa rồi. Bất giác anh để ý đã gần 11g. Anh vội thay quần áo và đi ra ngoài. Xuống đến tầng trệt, Long gặp lại cậu thanh niên hôm nọ, anh chàng tiếp đón Long vào hôm đầu tiên khi anh mới đến. Thấy tiếng thang máy đổ chuông mở cửa, cậu ta vội nhìn về phía hành lang xem khách nào đang xuống. Vừa thấy Long, cậu ta nhanh nhẩu kêu lên: Ôi, ông anh, sao anh nghỉ ở đây có thoải mái không ạ? Long đi đến quầy tiếp tân, đứng tựa tay lên quầy, nheo mắt nói lại với anh chàng ba hoa: Ừ, được lắm, khách sạn đây cũng lịch sự, tiện nghi đấy. Đây là lần thứ hai anh có ghé lại thị trấn này, không ngờ nó thay đổi, đường phố giờ đẹp quá. Vâng, ở đây giờ cũng đông vui lắm anh ạ! Ơ sao hôm nay anh ra ngoài muộn thế, anh đã ăn sáng cà phê cà pháo gì chưa. Anh nghỉ được hai đêm rồi phải. Rồi trên phòng, ừ ừ, cũng được hai đêm. Loay hoay xem Tivi mà cũng hết cả buổi sáng. – Long vừa nói, tay anh thò vào túi móc ra bao thuốc. Châm một điếu, anh phà hơi khói mạnh sang một hướng trước mặt cậu ta, Long hỏi: Hút thuốc không em!? Ô, thuốc Marlborrow ngoại cơ à, hay quá, xin anh một điếu! Cậu ta trả lời, đưa tay đỡ lấy bao thuốc và rút một điếu, lại theo thói quen, cậu dắt lên tai, rồi lại rút một điếu nữa, miệng cười hề hề cậu ta nói: Dạ, cái này là bây giờ, còn cái này là để đến trưa nay. Anh hút thuốc sang quá, thuốc thơm ghê. Em chỉ hút đến Báo Đen hay Con Ó là chịu, làm nhân viên lương còm cõi, sao dám hút loại Marlborrow nhập khẩu này được. (°tên loại thuốc lá đã được gọi tắt từ chữ Panther, Eagle). Trước cử chỉ kia, Long hơi trố mắt ngạc nhiên, rồi anh lại hỏi: Thế em tên gì? Còn anh là Long. Làm ở đây bao lâu rồi. Dạ, em tên Hải. Cũng làm được hai năm rồi. Rồi nhìn ngang liếc dọc, xem có ai ở khách sạn nghe ngóng không, cậu ta nói khẽ: - Ở cái thị trấn này, tìm việc làm vẫn còn vất vả. Em hoàn cảnh gia đình nghèo, ở tận trong Khu dân cư 2, ra thị trấn làm việc, lương thấp nhưng có việc là tốt. Em nói thật anh biết, em kiếm thêm chỉ là nhờ tiền bồi dưỡng của mấy tay giàu có hay ghé lại khách sạn qua đêm thôi. Cũng như nhiệm vụ của mình là phải để mắt, nói là môi giới không phải, oan cho bọn em, nhưng phải có chú ý, hỏi thăm mấy cô đi khách để có số điện thoại liên lạc, khi gặp khách đến hỏi em gọi họ đến. Tính chất bạn bè thôi. Làm tư nhân lương bổng bao nhiêu, nhưng những khoản ngoài này khách sạn lại để cho mình hoạt động, tìm được nhiều càng tốt, khách đến càng nhiều, đặt phòng nhiều chủ khoái chí … Thế là họ cũng lờ đi. Long đứng trầm ngâm cũng nghe ngóng cậu ta nói gì, anh lại đang nghĩ một việc khác. Hai người cứ đứng nói như thế được khoảng bốn năm phút. Cậu kia cứ lẻo bẻo, còn Long im lặng nghe. Một lát, anh hỏi: Thế hả, cũng vất vả nhỉ! Ah, nhân tiện, anh hỏi là ở những khu vắng người ví dụ đi vào sâu trong khu dân cư đồi núi cao như chỗ em, mà nhà nào có muốn tìm người thuê nhà thì làm sao? Cậu ta lại tinh mắt lên, trả lời ngay: Úi, vào trong đó nhà nào cũng rộng rãi, dân ai cũng như ai thì họ lại thuê nhà bên cạnh làm gì? Mà nếu có nhà nào cho thuê họ hay đi ra thị trấn hỏi nhờ mấy trung tâm giới thiệu, để lại địa chỉ điện thoại rồi có người các trung tâm này sẽ giới thiệu sau. Thế hả? – Long nói. Cậu ta lại tinh mắt lên, trả lời ngay: Úi, vào trong đó nhà nào cũng rộng rãi, dân ai cũng như ai thì họ lại thuê nhà bên cạnh làm gì? Mà nếu có nhà nào cho thuê họ hay đi ra thị trấn hỏi nhờ mấy trung tâm giới thiệu, để lại địa chỉ điện thoại rồi có người các trung tâm này sẽ giới thiệu sau. Thế hả? – Long nói. Rồi theo nghiệp vụ, anh thấy cần thiết phải hỏi thêm chuyện này, anh nói với cậu ta: Này, vậy thì ở đây chỗ nào người ta thường đến đấy giới thiệu nhà cần thuê. Ôi tưởng gì, anh cứ ra đường Tôn Đế, ở đấy có cái chợ lao động, rồi thì mấy trung tâm như vậy mở ngay bên cạnh để ăn theo giới thiệu cả thuê nhà, cả việc làm … Ở những nơi khác có nhiều, chứ ở cái thị trấn nhỏ này, chỉ có mỗi đường Tôn Đế thôi, ra đấy có hết. – Cậu ta trả lời Tuy vậy, cậu ta ngạc nhiên, tính tò mò hiếu chuyện lại nổi dậy, cậu ta thắc mắc hỏi: Ơ thế anh hỏi về thuê nhà à? Thế anh định chuyển chỗ nghỉ à? Hay anh hỏi tìm việc. Long nói lảng đi: Không, anh đang đi nghỉ, ở khách sạn này tiện nghi giá lại vừa túi tiền đi đâu nữa. Hôm nọ sang ông bác, ông có nhờ anh đi qua đấy ném hộ ống cái giấy cần người thuê nhà cho mấy trung tâm, nên hỏi. Ra thế à – Cậu ta nói Rồi đột nhiên, cậu ta chau mày nói lí nhí: Àh, thế cái vụ hôm nọ em nói ông anh, ông anh định làm sớm không? Vụ nào? – Long quay về cậu ta hỏi – Ah… thôi nhớ rồi, tại hôm qua anh bận ít việc chưa tiện, thế có em nào hay không, để sau nhé. Dạ, hôm nọ, em vừa được một cô đến làm quen nói là nhờ giới thiệu khách giúp, em nói anh nghe, nó đẹp lắm, người bên Thẩm Xuyến qua đây ở trọ. Hết chê, cao ráo, trắng trẻo, to đô con … Nghe xong, Long hiểu ý cậu ta muốn thúc mình sớm gặp cô ta có lẽ từ lý do kiếm ít đồng bạc tiền cà phê, anh móc ví ra lấy ba tờ mười đồng, rồi kín đáo đưa cho cậu ta, anh nói: Ừ, thôi để mấy bữa nữa, tự nhiên ông sếp ở cơ quan cũ có chuyện nhờ nên anh bận, thôi thế này, em cầm ít tiền trước đi, chuyện đó để sau, khi cần anh sẽ nói em biết ngay. Cậu ta nhanh tay xòe tay chộp lấy ba tờ nhanh thoăn thoát, miệng cười nói: Vâng cảm ơn, anh cho nhiều quá, đúng là dân thị thành có khác! Này em, thế cái đường Tôn Đế ở đâu nhỉ, mấy chỗ trung tâm gì đó … - Long hỏi Vâng, vâng, vâng, đường Tôn Đế nằm ngay phía phải ngay Tháp hồ nước. Từ khách sạn này anh đi thẳng năm phút xe máy là đến Tháp hồ nước. Vậy à, giờ bận ra ngoài chút nhé – Long nói Vâng, chào anh.