Dịch giả: Phan Tất Đắc
Chuyện Đau Buồn Bất Ngờ

    
húng tôi đến vừa đúng lúc. Chuyến tên lửa đầu tiên vừa hạ cánh. Người ta thả cầu thang xuống. Hàng ngàn nhà du hành tí hon bước vội xuống ôm chặt lấy bà con và bè bạn.
Bên cạnh chúng tôi là một bà mẹ Số Năm đang mừng rỡ ôm hôn đứa con gái thơ ngây vừa mới trở về và than thở:
- Vắng con mẹ buồn quá.
- Nhưng con thì lại vui ghê! - Cô bé líu lo. - Chúng con được cử đến làm việc với một kiến trúc sư. Ông ta nhận nhiệm vụ xây dựng nhà ở một thành phố mới. Ông ta cứ đắn đo mãi: không biết nên xây nhà mấy tầng. Lúc thì định lấy Số Bốn, lúc lại định lấy Số Chín. Nhưng sau ông ta nhìn thấy con và nói: “Ta làm nhà năm tầng!”
- Ơi con, nàng tiên xinh đẹp của mẹ! - bà mẹ âu yếm khen, nhưng bà bỗng giãy nảy lên. - Sao con lấm bê lấm bết thế kia hả, cô tiên xinh đẹp của mẹ?
- Một người họa đồ vô ý vẩy một giọt mực vào con. Con đã tẩy mãi, tẩy mãi mà không sạch.
Có ba chú bé tí hon đi ngang qua chúng tôi, vừa đi vừa hát oang oang ra vẻ quan trọng lắm:
- Tu - tu - tu … tu - tu - tu! Đấy là các chữ số 1, 0, 4.
- Sao mấy thằng ấy có vẻ lên mặt thế nhỉ? - Xê-va hỏi.
- Thế cháu không biết ba vị anh hùng đó ư? - Một bà tí hon đang đi theo mấy chú bé kia liền hỏi với vẻ phê phán. - Hôm nay ảnh của họ được gắn trên một máy bay phản lực đấy. Trong ba chú bé có một đứa là con trai cô. Chiếc máy bay ấy có tên là “Tu - 104”.
Giờ đây họ cũng chỉ biết mỗi một việc hát “Tu - tu - tu … tu - tu - tu” thôi.
- Còn con lại được xem xiếc mẹ ạ. - một cô bé Số Hai nhỏ xíu kể cho mẹ nghe. - Con thấy một chú đội bộ tóc giả lộn nhào hai vòng. Về nhà con có tập được không hả mẹ? Con là Số Hai, nhất định con phải lộn nhào được hai vòng chứ.
- Mẹ lại cốc cho con một cái bây giờ. - bà mẹ trả lời, - đừng nghĩ đến chuyện lộn nhào ấy nữa. Con muốn vỡ đầu hay sao?
Lại tiếng động cơ gầm rú, rồi một chiếc máy bay lớn nữa hạ cánh. Hành khách lục tục xuống sân bay. Người nào cũng đưa khăn mùi-xoa trắng lên chấm mắt.
Mọi người trên quảng trường đang nói nói cười lập tức buồn xỉu ngay. Quảng trường Niềm Vui bỗng biến thành quảng trường Nỗi Buồn.
- Thật là bất hạnh! Thật là đau thương! - một chị Số Chín vừa bước xuống cầu thang đã than thở. - Một thằng bé Số Không bất hạnh bị lạc mất rồi. Hồi sáng trên quảng trường Chúc Phúc có cả thảy bốn mươi ba Số Không đi cùng với chúng tôi. Rồi chúng tôi được đưa tới một trường học, vào một lớp ba. Ở đấy rất dễ chịu, rất vui! Các cậu học sinh đang học chia số nguyên. Chúng tôi cứ chạy lăng xăng hết bàn này sang bàn khác, hết quyển vở này sang quyển vở khác. Nhưng đến khi ngồi lên máy bay để trở về thì mới thấy chỉ có bốn mươi hai Số Không. Lạc mất một đứa rồi. Thật là đau khổ!
- Thế là con tôi lạc mất rồi! - Cô Số Tám phục phịch quen biết của chúng tôi rên rỉ. Cô ấy đã điểm hết một lượt các Số Không có mặt ở sân bay mà không tìm thấy con mình. - Sao tôi lại không đi cùng với nó cơ chứ? Không có nó tôi còn làm ăn gì được nữa?
- Biết đâu nó chẳng sẽ quay về? Có khi nó lên nhầm một chiếc máy bay khác cũng nên? - Mọi người an ủi bà mẹ bất hạnh.
- Hay là nó không đi chưa biết chừng? - Cô bé Số Bốn cài nơ nói. - Cô cũng nuông chiều nó lắm cơ! Có thể sáng nay nó nấp vào đâu rồi lẩn đi xem chiếu bóng cũng nên.
- Không phải đâu, nó đi đá bóng thì đúng hơn. - Một cô bé Số Một đoán.
- Cũng có thể nó vào rạp xiếc lộn nhào hai vòng thì sao? - Cô bé Số Hai xinh xắn thêm ý kiến.
- Đứa con trai khốn khổ của tôi ơi! Bây giờ con ở nơi đâu? - Bà mẹ Số Tám vẫn than thở không nguôi.
Cô bé Số Bốn bèn nói:
- Cô cứ yên tâm, thế nào cũng tìm được bé Số Không của cô thôi. Buổi sáng bao giờ cũng sáng suốt hơn ban tối. Nếu hôm nay nó không về thì đến mai ta sẽ lục soát tất cả nước Số Học và nhất định sẽ tìm thấy nó.
Giữa lúc ấy người ta thông báo là có máy bay chở các chú bé hạ cánh. Số Bốn đếm thật cẩn thận các chú bé mà cô phụ trách rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Chúng về đủ cả và không bị xây xước gì.
Chúng tôi ra về cùng mọi người. Dọc đường các chú bé tranh nhau kể chuyện về cuộc phiêu lưu của mình.
Chúng tôi về tới Quảng trường Số. Mọi người chúc nhau một đêm ngủ ngon rồi chia tay, ai về nhà nấy.
Thế là kết thúc ngày đầu tiên của chúng tôi ở nước Tí Hon.