annibal mở mắt ra, thấy bầu trời xanh trên đầu. Sương mù đã bay đi và Konrad đang quỳ bên cạnh.- Babal, em có sao không? - Konrad lo lắng hỏi.Hannibal kêu khẽ. Thám tử trưởng cảm thấy đau từ vai lên tai. Hannibal run rẩy cố ngồi dậy.Gần đó Rafael Banales đang giúp Peter đứng lên, còn John Aleman đang nói chuyện nhẹ nhàng với Bob, Bob ngồi dưới đất, hai đầu gối co ro đến tận cằm.- Anh Konrad, - Hannibal nói - làm thế nào anh tìm ra bọn em?Konrad mỉm cười.- Cũng không có gì khó. Anh thức dậy, thấy các em đã bỏ đi. Anh nghĩ bụng nếu anh mà là Hannibal Jones, thì anh sẽ đi đến nơi đang có chuyện lạ lùng xảy ra. Thế là anh gọi các anh Rafael Banales và John Aleman, rồi bọn anh gọi ông Detweiler cùng đi đến đây.Hannibal nhìn quanh. Hank Detweiler đang đứng gần Hannibal, nét mặt giận dữ.- Chuyện gì xảy ra? - Detweiler hỏi.- Có người đang chờ sẵn ở đây - Hannibal nói. Cháu nhìn thấy một người mặc đồ vũ trụ. Hắn đánh Peter.- Cậu nói đùa à! - Detweiler nói.- Không, Hannibal không nói đùa - Peter sờ vào đầu rồi nhăn mặt - Hắn có động tác bóp cổ cháu, thế là cháu ngất đi.- Có lẽ bọn chúng có ba tên tất cả - Bob nói - Tên chế ngự cháu có mùi ngựa rất mạnh.- Cái gì? - Charles Barron đột nhiên xuất hiện ở bãi cỏ - Ai có mùi ngựa? Hank, có chuyện gì ở đây vậy?- Ba cậu bé rời trang trại giữa đêm khuya - Detweiler giải thích - Ba cậu lên đây rồi bị tấn công. Peter nhìn thấy một kẻ mặc quần áo vũ trụ. Bob thì bảo có kẻ hôi mùi ngựa.- Vô lý! - Barron nói - Người vũ trụ không có mùi ngựa. Hank, tôi đã lấy một chiếc xe tải lên đây. Cứ mang ba cậu xuống bãi cỏ phía dưới, tôi sẽ chở cả ba về trang trại, bà Barron sẽ khám cho chúng.Mười phút sau, Hannibal, Bob và Peter đã leo lên giường trong phòng ngủ lớn, theo lệnh của Mary Sedlack và Elsie.- Trang trại đang trong thời kỳ may mắn - Mary nói tỉnh bơ - Tối hôm qua, Simon de Luca xém bị giết chết trên bãi cỏ còn các cậu cũng đã có thể bị như thế. Đừng liều lĩnh nữa. Hãy tránh xa bãi cỏ. Hiện chỗ ấy không an toàn đâu.Rồi Mary và Elsie đi xuống nhà.- Bây giờ thì cô ấy không hôi mùi ngựa, - Hannibal nói - nhưng hôm qua thì có.- Cậu nghĩ cô ấy có thể là một trong ba kẻ đã tấn công bọn mình hả? - Bob hỏi.Hannibal nhún vai.- Biết đâu? Cô ấy cũng đủ khỏe mà. Mình nghĩ ít nhất một trong những kẻ tấn công phải là người trái đất. Mình dứt khoát không tin rằng người ngoài hành tinh lại biết cưỡi ngựa.Bob nhìn lên trần nhà.- Người biết cưỡi ngựa? Như vậy cũng không loại được bao nhiêu kẻ tình nghi. Có Hank Detweiler. Mình chắc chắn ông ấy biết cưỡi ngựa. Có lẽ ông Barron cũng biết.Cô Mary ở với ngựa rất nhiều. Có lê Rafael Banales và John Aleman củng cưỡi ngựa. Rồi có những người làm công cho trang trại sống trong các ngôi nhà nhỏ. Bọn mình hầu như không biết gì về họ.- Cậu hầu như không biết gì về ai thật à? - Bà Barron hỏi.Bà đã lẳng lặng lên lầu và đứng ỏ ngưỡng cửa, mỉm cười với ba thám tử.- Chồng tôi rất lo cho các cậu - Bà nói - Chồng tôi nói các cậu đã bị tấn công... Ừ, bị nhóm cứu hộ tấn công.- Thưa cô Barron, tụi cháu bị ba người tấn công - Hannibal nói - Ít nhất có một người trong sô đó mặc đồ vũ trụ.Bà Barron ngồi xuống mép giường Hannibal. Bà có cái đèn pin nhỏ xíu, dùng để rọi vào mắt Hannibal.- Cậu không sao, - Bà nói - cậu rất may mắn.Bà bước sang khám cho Peter.- Nhưng các cậu làm gì trên bãi cỏ.- Tụi cháu định thử đi khỏi trang trại và đến thành phố gần đây nhất - Hannibal nói - Thưa cô Barron, cô có vẻ rất chắc chắn rằng ta đang được người ngoài hành tinh xuống hăm Mọi người ở trang trại Valverde này đều biết rằng cô quan tâm đến ngày cứu thế à?- Có lẽ vậy.Nét mặt bà Barron bối rối.- Chắc là mọi người ở trang trại đều biết chuyện. Tuy nhiên... tuy nhiên tôi không chắc rằng nhóm cứu hộ đã đến đây tối hôm qua.- Cô không chắc à? - Hannibal hỏi lại.Bà Barron lắc đầu, đi đến giường của Bob.- Con tàu trên bãi cỏ tối hôm qua trông y như những con tàu vũ trụ được báo cáo là đã xuống những miền khác trên đất nước này. Người trái đất đã nói chuyện với nhóm cứu hộ. Nhưng Simon đã bị thương, các cậu cũng bị thương. Nhóm cứu hộ chưa bao giờ làm đau ai. Họ phát triển rất cao về trí tuệ, nên họ ngoại cảm. Tôi không tin họ buộc phải đánh người. Họ không xuống đây vì lý do này. Họ đến để giúp ta!- Dạ, tất nhiên rồi - Hannibal nói - Thưa cô, hành tinh Omega được cho là ở hệ thiên hà gần trái đất nhất, trong chòm sao Andromeda. Cô có biết nó cách đây bao xa không?- Ồ, khoảng hai triệu năm ánh sáng - Bà Barron nói - Tôi biết. Người ta không tưởng tượng nổi chuyến hành trình hai triệu năm ánh sáng. Nhưng nhóm cứu hộ có công nghệ phát triển hơn của ta trên trái đất. Khoảng cách đối với họ không phải là vấn đề. Họ đã từng thám hiểm nhiều không gian vũ trụ xa xôi. Tất cả đều được giải thích trong quyển sách của Korsakov, quyển Song song. Korsakov đã được tham quan thực tế Omega và được đưa trở về trái đất để chuẩn bị đường cho nhóm cứu hộ. Trong quyển Song song ông ấy nói người hành tinh Omega đã lo sợ như thế nào về các cuộc chiến tranh của ta và từ khi chúng ta có bom hạt nhân, thì toàn bộ trái đất căng thẳng hơn.- Dạ. - Hannibal nói.- Có thể nhóm cứu hộ sẽ mang ta đi xa khỏi những mối nguy hiểm trên trái đất - Bà Barron nói - Dĩ nhiên là họ sẽ đưa tất cả chúng ta đi, nhưng họ sẽ cứu những người có thể đóng góp nhiều nhất trong công cuộc xây dựng lại nền văn minh của ta, một khi thời kỳ hỗn nguyên chấm dứt.Chồng tôi luôn không chịu tin rằng điều này sẽ xảy ra. Nhưng tối hôm qua, sau khi nhìn thấy con tàu vũ trụ, ông ấy đã không đi ngủ. Suốt đêm, ông ấy ngồi đọc quyển sách của Korsakov, và cả quyển của Contreras nữa. Sáng nay ông ấy đã chịu tin rằng nhóm cứu hộ đã xuống thăm ta.- Vậy chắc là cô vui lắm. - Hannibal hỏi.- Tôi không vui nếu như nhóm cứu hộ hóa ra lại là một lũ vô lại đi khắp nơi để đánh vào đầu người ta. Tôi rất muốn biết chắc rằng họ không như thế.- Cô biết không, - Hannibal nói - có thể bọn tấn công không phải là người ngoài hành tinh.- Tôi biết - Bà Barron buồn bã mỉm cười - Có thể có kẻ đang dựng một màn lừa bịp rất công phu. Tôi đã đề cập khả năng này với chồng tôi sáng nay, nhưng ông ấy nổi điên lên. Ông ấy đã quyết định rằng có người ngoài hành tinh ở đây và ông ấy không muốn ai nói trái lại. Ông ấy tin họ xuống đây để mang ông ấy đi đến nơi an toàn.- Có lẽ ông ấy rất thích suy nghĩ này - Hannibal nói - Cô Barron ơi, cô hãy kể cho tụi cháu nghe về những người làm ở đây.Bà Barron có vẻ ngạc nhiên.- Người làm? Cậu thật tò mò, đúng không? Tôi có cảm giác như đang tường trình cho cảnh sát khu vực.Cái bóp của Hannibal đang để trên bàn ngay bên đầu giường. Không nói lời nào, Hannibal mở bóp, lấy một tấm danh thiếp ra, trao cho bà Barron. Danh thiếp ghi như sau:
Ba Thám Tử Trẻ
Điều tra các loại???Thám tử trưởng: Hannibal JonesThám tử phó: Peter CrentchLưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy - Thám tử hả! - Bà Barron thốt lên.- Mối quan tâm đặc biệt của tụi cháu là giải các vụ bí ẩn, - Hannibal nói - và tụi cháu làm việc này khá giỏi. Cô biết không, tụi cháu không có thành kiến sẵn, như thám tử người lớn thường hay bị. Tụi cháu sẵn sàng thừa nhận rằng những sự kiện phi lý nhất vẫn có thể diễn ra, và thường tụi cháu nghĩ đúng.- Hiểu rồi - Bà Barron nói - Ừ, có lẽ những gì xảy ra ở đây vô lý thật, và có lẽ ta cần có thám tử. Đặc biệt riêng tôi nghĩ là cần. Các cậu có nhận tôi làm thân chủ không?- Đương nhiên - Hannibal nói - Cô vừa mới thuê Ba Thám Tử Trẻ. Bây giờ xin cô hãy kể cho tụi cháu nghe về những người làm ở trang trại này.- Được rồi.Bà Barron ngồi xuống chiếc ghế bành nhỏ ngay bên chân giường Hannibal.- “Chúng tôi đã gặp Hank Detweiler khi tham quan trang trại Armstrong ở Texas. Anh Charles khá ấn tượng với công việc mà anh Detweiler thực hiện ở đó, và nhờ một văn phòng tín dụng ở Austin kiểm tra về Detweiler. Anh Charles rất tin tưởng vào việc đánh giá tín nhiệm. Anh ấy nói nếu người ta bất cẩn về tiền bạc, thì cũng sẽ cẩu thả trong những việc khác. Anh Hank Detweiler không bất cẩn về tài chính, thế là anh Charles thuê anh ấy.Chúng tôi tìm được Rafael Banales thông qua văn phòng liên lạc học sinh đại học của Trường Đại học Califonie ở Davis. Anh ấy đã tốt nghiệp cách đây sáu năm, đi làm cho West Coast Citrus, và có lý lịch tốt. John Aleman sở hữu gara ở Indio. Anh ấy có sửa xe cho chúng tôi khi chúng tôi đi qua đó và anh ấy làm việc rất tốt”.- Lý lịch tài chính anh ấy cũng tốt à? - Hannibal hỏi.- Rất tốt. Nhưng Elsie thì không được tốt lắm. Cô ấy thanh toán hóa đơn trễ, và nhiều lần trên tài khoản cô ấy không đủ tiền để chi trả cho tất cả các ngân phiếu của cô. Cô ấy có giúp thêm một người em trai, cho nên cũng dễ hiểu tại sao có khi cò ấy bị hụt tiền. Elsie làm đầu bếp cho một nhà hàng nhỏ ở Saugus, với đồng lương kiếm được ở đó, cô ấy lập một cửa hiệu radio nhỏ cho cậu em trai. Cô ấy nấu ăn rất giỏi, nên anh Charles quyết định cho cô ấy một cơ hội.- Thế còn cô Mary Sedlack? - Hannibal hỏi.- Cô ấy từng làm việc tại một chuồng ngựa cho thuê ở một nơi gọi là Sunland - Bà Barron nói - Cô ấy nghe nói đến trang trại Valverde qua một người bạn sống ở Santa Maria và cô ấy nộp đơn xin việc. Mary muốn đi học và trở thành bác sĩ thú y, nên cô rất có lợi thế khi sống ở đây và gửi lương vào ngân hàng. Cô ấy chưa hề có tài khoản tín dụng, chưa bao giờ vay tiền mua xe hay bất cứ gì như thế, nên không thể có chuyện đánh giá tín nhiệm cô. Nhưng ông Barron đã kiểm tra cha cô. Ông ấy tốt cả. Ông ấy làm việc cho một công ty tiết kiệm và cho vay.- Thế còn những người sống trong những ngôi nhà nhỏ dọc theo con đường? - Hannibal hỏi.Bà Barron mỉm cười.- Họ đã làm cho trang trại Valverde trước khi chúng tôi mua chỗ này. Có một số người sinh ra tại trang trại này. Đây là quê hương họ.Bà Barron đứng dậy.- Dường như không thể nào có chuyện một người làm ở đây có liên quan đến một vụ lừa bịp - Bà nói - Cứ xem họ có thể mất gì. Đổi lại họ được gì nào?- Ông Barron rất giàu có - Hannibal nói - Có thể đang có một âm mưu trộm tiền của ông ấy.- Trộm cái gì? - Bà Barron hỏi - Ở đây không có gì đáng giá cả. Chúng tôi không sưu tập những món đồ đắt tiền. Thậm chí tiền mặt cũng không có nhiều ở đây. Chồng tôi giữ tiền ở ngân hàng, như mọi người. Có mn chứa súng lục.- Một kho chứa vũ khí đạn dược ghê quá - Hannibal nói - Cũng y như tầng hầm ở Wisconsin à?Bà Barron lắc đầu, nét mặt buồn bả.- Cái này mới, - Bà nói - anh Charles đã cho làm cách đây sáu tháng. Anh ấy... anh ấy nghĩ rằng sắp đến thời kỳ ta phải tự vệ.- Cháu hiểu. - Hannibal nói.Thám tử trưởng quay đi khỏi chỗ để súng, tiến hành mở những cái hòm xung quanh. Chúng đều trống rỗng, hộp và thùng thưa cũng vậy.- Không có gì. - Cuối cùng Hannibal nói.- Đúng - Bà Barron nói lại - Chúng tôi không mấy khi sử dụng tầng hầm.Hannibal và bà Barron leo lên cầu thang trở vào nhà bếp, rồi bà Barron dẫn đường lên lầu.Gần thềm nghỉ có phòng gia nhân, nhưng để trống và không dùng. Trong các phòng khác có những cái giường to lớn kiểu xưa phủ tấm trải bằng gấm thêu lộng lẫy. Bà Barron vào phòng mình, mở tủ và ngăn kéo ra.- Không có gì cả, thật đấy, kể cả nữ trang dỏm cũng không. Tôi rất ít khi đeo nữ trang ở trang trại, - Bà nói - tôi chỉ giữ một xâu ngọc trai và chiếc nhẫn đính hôn. Còn tất cả những thứ còn lại đều để trong két sắt ngân hàng.- Có phòng mái không ạ? - Hannibal hỏi - Thế còn tranh? Trong nhà này có bức tranh nào đáng giá không? Còn giấy tờ? Ông Barron có loại giấy tờ nào có thể mồi một tên lừa đảo không?Bà Barron mỉm cười.- Tranh của chúng tôi đều là chân dung gia đình, nhưng không có giá trị, dĩ nhiên là chỉ có giá đối với anh Charles. Còn về giấy tờ, thì thật ra tôi cũng không biết nữa. Tôi không hiểu gì về tài chính kinh doanh. Anh Charles giữ tất cả trong văn phòng.Bà Barron đi qua cầu thang phía trước, Hannibal đi theo. Có một gian nhỏ ở góc Đông nam ngôi nhà trông còn nghiêm trang và cổ xưa hơn những gian mà thám tử trưởng đã nhìn thấy. Phòng được bố trí như một văn phòng với bàn viết có ngăn kéo, ghế bành phủ da, ghế xoay bằng gỗ sồi, và tủ hồ sơ cũng bằng gỗ sồi. Trong phòng có lò sưởi, phía trên mặt lò sưởi là một tấm bảng thép khắc hình một nhà máy.- Hình Barron International đó - Bà Barron nói, chỉ về hướng tấm bảng khắc - Nhà máy từng làm cho người đầu tiên trong dòng họ Barron trở nên giàu có. Tôi không thường vào đây, nhưng...Bà Barron ngưng nói. Bên ngoài có ai đang gọi tên bà. Bà bước ra cửa sổ, kéo khung kính trượt lên.- Bà Barron ơi! - Một phụ nữ đứng trên con đường phía dưới kêu - Xin bà ra nhanh! Nilda Ramirez bị té cây và đang chảy máu tay.- Tôi đến ngay! - Bà Barron trả lời.Bà đóng cửa sổ lại.- Cậu cứ tiếp tục tìm kiếm đi - Bà nói với Hannibal - Chắc chắn cậu không cần có tôi lẩn quẩn bên chân đâu. Để tôi đi lấy túi cứu thương rồi xuống xem con bé Ramirez ra sao. Cậu đừng xem lâu quá. Anh Charles sắp về rồi.- Cháu sẽ làm nhanh. - Hannibal hứa.Bà Barron bước ra, Hannibal nghe tiếng bà lục lạo trong phòng tắm lớn bên cạnh. Rồi bà xuống dưới nhà, đi ra ngoài. Hannibal ra cửa sổ trước nhìn qua bãi cỏ và khóm cây chanh, rồi nhìn phía bên kia đường. Không thấy ai cả.Hannibal rời cửa sổ, tiến thẳng đến lò sưởi. Thám tử trưởng lấy bảng khắc hình nhà máy Barron International xuống khỏi tường, mỉm cười.- Cuối cùng cũng tìm thấy! - Thám tử trưởng nói to.Có két sắt dưới tấm hình, một két sắt kiểu cũ, không có khóa mã số, mà mở bằng chìa khóa.Hannibal đoán rằng bà Barron không biết gì về két sắt. Hannibal tự hỏi không biết có phải ông Barron tìm thấy két sắt trong một cửa hàng bán đồ cổ, rồi lắp đặt vào nhà ngay sau khi dời về Californie. Hannibal xoay thử tay cầm. Két sắt được khóa chặt, như thám tử trưởng dự đoán. Ngăn kéo tủ và tủ hồ sơ cũng khóa.Hannibal ngồi xuống ghế bành, thử tưởng tượng mình là Charles Barron, ông sẽ cat gì trong két sắt? Ông có mang theo chìa khóa két sắt khi ra ngoài không? Hay ông sẽ bỏ lại ở nhà? Hay ông có chìa khóa thứ nhì?Nét mặt Hannibal sáng lên khi ý nghĩ này nảy ra. Charles Barron rất cẩn thận. Thế nào cũng phải có một chìa khóa thứ nhì giấu trong nhà.Hannibal lấy can đảm rồi bắt đầu tìm kiếm. Thám tử trưởng quỳ xuống sờ thử mặt dưới ghế và bàn. Hannibal mò mẫm mép trên hai cửa sổ và cửa vào. Hannibal nhìn phía sau các tủ hồ sơ. Cuối cùng Hannibal kéo mép thảm lên và nhìn thấy một tấm ván sàn nhà ngắn hơn so với những ván khác. Thám tử trưởng dùng móng tay kéo tấm ván này lên dễ dàng. Phía dưới có cái hốc với chìa khóa.- Không được khôn lắm, ông Barron ơi. - Hannibal nói khẽ.Thám tử trưởng lấy chìa khóa, có tất cả ba chìa trên xâu, mở két sắt ra. Trong két sắt có những hộp nhung, là hộp nữ trang. Hannibal mở từng hộp, kinh ngạc nhìn đống ngọc bích, kim cương và hồng ngọc. Có xâu đeo cổ, nhẫn, đồng hồ, kim kẹp cà vạt và vòng đeo tay. Phần lớn có kiểu dáng xưa. Hannibal đoán đây là nữ trang xưa kia thuộc bà mẹ ông Barron.Vậy nữ trang không có trong két sắt thuê ở ngân hàng như bà Barron nghĩ. Ngoài Charles Barron ra, không biết có ai khác biết điều này không? Chắc chắn số nữ trang rất đáng để ăn cắp. Nhưng có đáng với một màn lừa bịp dàn dựng công phu không? Hannibal nghĩ là không. Hannibal thắc mắc không hiểu tại sao số nữ trang được dời về nhà. Rồi thám tử trưởng nhận ra rằng đây chỉ là thêm một dấu hiệu về việc ông Barron mất lòng tin vào thế giới mình đang sống. Charles Barron không tin tưởng ngân hàng, ông tin vào đất và vàng.Hannibal khóa két sắt lại, trở ra bàn viết.Chìa khóa thứ nhì mở được ngăn kéo bàn viết. Vật đầu tiên mà Hannibal nhìn thấy khi kéo ngăn ra là cái kẹp kim loại đã được tìm thấy ngoài bãi cỏ sáng nay. Hannibal lật tới lật lui trong tay. Thám tử trưởng ngồi xuống chiếc ghế xoay, tiến hành xem qua những quyển ngân phiếu chất đống trong bàn viết.Các quyển ngân phiếu thuộc một số ngân hàng ở vài thành phố: Ngân hàng Prairie ở Milwaukee, Deseret Trust Company ở Salt Lake City, Riverside Trust Company ở New York và Ngân hàng Central Illinois National ở Springfield. Hannibal lật qua các cùi ngân phiếu ở mỗi quyển và nhận thấy rằng ngân phiếu cuối cùng xuất đối với từng tài khoản để rút toàn bộ số dư. Barron đã khóa sổ mọi tài khoản trừ một ngân khoản còn lại là của Barbara Merchants Trust, số ghi cuối cùng trên cùi ngân phiếu đối với tài khoản này cho thấy rằng Charles Barron có hơn mười ngàn đô-la tiền gửi.Hannibal tựa lưng vào ghế, bắt đầu xem qua các cùi ngân phiếu quyển này và xém huýt sáo vì ngạc nhiên.Hàng triệu đô-la đã được gửi vào cơ quan tài chính Santa Barbara trong hai năm vừa qua, và những tờ ngân phiếu khổng lồ đã được xuất trên tài khoản này. Một số tiền được chi trả cho trang thiết bị trang trại. Rồi có các ngân phiếu cho một công ty thức ăn, ngân phiếu cho một vài công ty dầu khí và ngân phiếu cho các cửa hiệu bán ôtô để mua xe tải và các gara sửa xe. Có những ngân phiếu thanh toán cho các công ty kỹ thuật về việc mua thiết bị tưới tiêu và các công ty xi măng để mua cát sỏi và xi măng. Barron đã chi tiêu những khoản tiền rất lớn để trang bị cho trang trại.Nhưng thêm vào đó, có nhừng khoản tiền to đã trả cho những công ty mang những tên mà Hannibal không biết. Một công ty tên Peterson, Benson và Hopwith đã nhận tiền từ Barron hơn một chục lần, với những khoản xê dịch từ năm mươi ngàn đô-la cho đến hơn hai trăm ngàn đô-la.Có một số ngân phiếu xuất cho hội Trao đổi Tem Pacific với những khoản tiền đáng kinh ngạc.Hannibal chau mày bỏ quyển ngân phiếu sang một bên. Chưa có gì cho thấy rằng ông Barron quan tâm đến những con tem. Và bà Barron có nói rằng hai vợ chồng bà không sưu tầm bất cứ thứ gì.Ngoài các quyển ngân phiếu, trong bàn viết còn có giấy tờ: báo cáo của một hãng môi giới có trụ sở ở đại lộ Wilshire tại Los Angeles. Hãng đã bán vài triệu chứng khoán cho ông Barron trong khoảng thời gian tám tháng. Trong các bản bão cáo, không có thông báo nào nêu rằng ông Barron đã mua chứng khoán mới. Ông chỉ có bán đi, và các môi giới chứng khoán chuyển ngân phiếu về cho ông sau mỗi lần bán.Hannibal bỏ các báo cáo chứng khoán lại chỗ cũ, rồi tiến hành lật một xấp giấy tờ khác. Chỉ là hóa đơn và biên nhận có liên quan đến những gì ông Barron mua cho trang trại. Hannibal kinh ngạc trước số tiền rất lớn mà ông Barron đã chi ra cho pháo đài này. Chỉ một mình hóa đơn bàn ghế ngoài vườn thôi cũng đủ để trang bị đồ gỗ cho một ngôi nhà bình thường từ tầng mái xuống tầng hầm.Hannibal mỉm cười khi thấy hóa đơn đặc biệt này: bốn mươi ba cái ghế bằng gang, kiểu dây leo Thụy Điển, mười cái bàn cùng kiểu, tất cả đều được chế tạo theo quy cách như đã thống nhất với ông Barron, và phải được giao đến trang trại Valverde trong vòng chín mươi ngày.Đúng là triệu phú, Hannibal nghĩ bụng, đi đặt mua bàn ghế để ngoài vườn trong khi có thể mua ở bất kỳ cửa hiệu chuyên nào. Nhưng Charles Barron đã quen có mọi thứ đúng theo ý muốn mình. Có thể ông ấy không thích kiểu hoặc không thích trình độ chế tạo thủ công của bàn ghế bán ngoài cửa hàng.Hannibal bỏ xấp hóa đơn này trở về chỗ cũ, đóng và khóa ngăn kéo bàn viết lại. Thám tử trưởng ngồi yên một hồi, băn khoăn bởi một cảm giác nhỏ khó chịu rằng mình đã nhìn thấy một cái gì đó rất quan trọng. Trong khi đang suy nghĩ xem đó có thể là gì, thì Hannibal nghe một tiếng động ở dưới nhà.Có ai đã mở cửa nhà bếp và đang bước vào nhà. Có người đang đi băng qua nhà bếp. Tiếng chân bước nghe rất nặng nề, không phải bà Barron đang trở về.Hannibal đứng dậy, lẳng lặng tiến lên một bước, quỳ xuống cho chìa khóa trở vào hốc dưới sàn nhà. Thám tử trưởng đóng tấm ván trên chỗ giấu, kéo thảm phủ ván lại.Tiếng chân bước ở dưới vang lên trong phòng ăn, rồi trong sảnh.Thám tử trưởng hoảng hốt nhìn xung quanh. Tiếng chân bước đang đi lên lầu. Hannibal không còn kịp đi ra tiền sảnh xuống dưới nhà để không bị phát hiện. Hannibal đã bị kẹt!