CHƯƠNG 10
Vận chuyển quân hỏa

     hiến sự ở Kim Điền đã bước vào giai đoạn giằng co dai dẳng từ lâu, hai bên tấn công, đột kích lẫn nhau trong khoảng mấy trăm dặm giữa núi cao hiểm trở và đồng bằng, quân Thanh bắt đầu truy kích dồn ép quân Thái Bình từ thôn Kim Điền, đuổi đến dãy núi Đại Dao, đánh lên trại Khác Thủy trên núi, rồi phát triển đến mức đào hào vây kín quân Thái Bình trong khu vực ba mươi dặm đoạn Tam Lý Khư ở dưới chân dãy núi Đại Dao, ép họ làm thú cùng đường. Sau khi vấp phải sự kháng cự mạnh mẽ đột phá vòng vây của quân Thái Bình, danh tướng Mãn Thanh là đề đốc Quảng Tây Hướng Vinh nghiêm mật bố trận, lại ép quân Thái Bình trở về địa điểm khởi nghĩa ban đầu ở mạn thôn Kim Điền. Nửa năm trời vất vả tác chiến trước đó của quân Thái Bình cơ hồ thành ra công cốc, vẫn là những người ấy, vẫn là những việc ấy, lại xuất hiện trở lại ở cùng một nơi đó; điều khác biệt chỉ là, số người tử thương càng lúc càng nhiều, nhân số càng lúc càng ít, mà đội quân bên kia thì càng lúc lại càng anh dũng thiện chiến.
 Bên ngoài Kim Điền bị mấy vạn quân Thanh vây khốn, quân Thái Bình đánh lâu mà không giành được thành công nào, thêm nữa, trong quân thiếu lương thiếu muối, lại càng thiếu súng ống hỏa dược, lòng quân cực kỳ ủ rũ chán chường. Lục Kiều Kiều và Jack vốn nghĩ chuyện buôn bán quân hỏa này sẽ làm được lâu dài, nhưng cả hai đều không ngờ làm ăn lớn kiểu này cũng có một vẩn đề lớn mang đậm tính chất ngành nghề: nếu người mua là bên bại trận, người làm thương gia vừa phải lo lắng đối phương có nhận được hàng không, lại phải lo cả chuyện đối phương có khả năng thanh toán tiền hàng hay không nữa, mà vấn đề này lúc nào cũng lù lù ở trước mặt Lục Kiều Kiều. Có lúc, cô cảm thấy số mình thật khổ, tại sao cứ phải bán vũ khí đạn dược cho quân Thái Bình làm gì kia chứ? Người ta là lái buôn súng làm với quân đội Đại Thanh, mỗi lần vận chuyển hàng hóa đều quang minh chính đại biết bao, một tay nhận tiền một tay giao hàng, chuyển hàng không phải mạo hiểm, tiền cũng không bị trả chậm bao giờ. Nhưng nghĩ lại, năm đó chính cô đã vì thiên hạ thái bình mà lựa chọn trở thành nghĩa sĩ phản Thanh, thậm chí ngay cả huyệt phong thủy hoàng đế phản Thanh cũng là do chính tay cô điểm ra, giờ có oán trách cũng chẳng ích lợi gì, đành hy vọng sau này có thể trở thành một tên phản tặc có tiền đồ một chút thôi. Bọn cô và Hồng Tuyên Kiều, Lâm Phượng Tường dẫn theo đội ngựa đi lại giữa bến cảng Quảng Châu và chiến trường Quảng Tây, trong năm đã làm được mấy vụ mua bán lớn, kiếm được tiền nên cũng hăng hái gan dạ hẳn lên, bảo hai người bọn cô dừng lại không làm nữa là không thể nào. Nhưng năm nay quân Thái Bình không ngừng chuyển trận địa, mỗi lần giao hàng đều phải tìm cho được quân chủ lực của bọn họ, nói thực lòng, một đội ngũ mà quân Thanh còn tìm không được, bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì tìm thấy. Một khi tìm thấy, liên hệ xong xuôi rồi, nơi ấy nếu không phải là chiến trường hai phe đang đánh nhau long trời lở đất, đi vào sẽ nguy đến tính mạng; thì cũng là đất hiểm quân Thanh không thể công phá được, nói đơn giản hơn chính là nơi mà xe ngựa không thể đi lên được, hàng đưa đến rồi lại phải dùng sức người thồ từng sọt từng sọt trên lưng leo lên núi. Tóm lại, vấn đề lớn nhất là làm sao đưa được vũ khí đạn dược dùng để phản Thanh tới được tay quân Thái Bình.
 Có điều, khi đó không phải cả mấy vạn quân Thanh đều do một mình Hướng Vinh thống lĩnh, đội quân của Hướng Vinh chỉ có bảy nghìn người là chủ lực tấn công, không hề tản ra để giữ tuyến phòng thủ dài dằng dặc; phó đô thống Quảng Châu ô Lan Thái cũng đến chủ chiến, dẫn theo đại quân một vạn hai nghìn người phân tán ra các cửa ải hiểm yếu, tiến hành bố phòng và trợ công; thành phần của một nửa đạo quân còn lại tương đối phức tạp: quân trợ chiến từ các tỉnh Hồ Nam, Hồ Bắc, Vân Nam, Tứ Xuyên, Quế Châu... mỗi tỉnh vài ngàn; một ngàn mấy trăm người thuộc Thần cơ doanh Bát Kỳ chính tông có trang bị hỏa lực tốt nhất được điều đến từ Quảng Châu; ngoài ra, còn có các đoàn luyện do hương thân bản địa tổ chức sẵn lòng họp tác với quân Thanh, thậm chí còn cả quân đội của Hồng môn đã đầu hàng triều đình nữa.
 Vòng vây rất chặt, nhưng tuyệt đối không phải vững như bàn thạch. Trên phòng tuyến dài hơn trăm dặm thế nào chẳng có một số nơi binh lực mỏng và yếu, hồi mới bắt đầu chuyển vũ khí, họ đã thử nội ứng ngoại hợp, mạnh mẽ công phá điểm yếu trên phòng tuyến của quân Thanh, vượt sông giao hàng, sau một vài lần dùng sức mạnh như thế, hai bên đều có tử thương, quân Thanh đã tăng cường phòng vệ khắp các tuyến đường, vì vậy, bọn Lục Kiều Kiều lại nghĩ ra phương cách mới.
 Phòng tuyến có thể rất kiên cố, nhưng lòng người thì bao giờ cũng mềm.
 Thì ra vì thời gian giao chiến kéo dài quá lâu, lương thưởng của quân Thanh có lúc không đủ, trong tình hình cần gấp rút cải thiện cuộc sống, một số cánh quân Thanh không thuộc chủ lực đã ngấm ngầm cấu kết làm ăn với quân Thái Bình. Trong những ngày hai bên không giao chiến, lương thực và hỏa dược tiếp tế dư thừa của quân Thanh sẽ được bán cho quân Thái Bình, nhưng cũng không thể cứ xin triều đình chi viện lương thảo, quân bị rồi bán qua tay mãi được, dẫu sao thì quân bị của triều đình phát xuống cũng có sổ sách để tra cứu, bán nhiều quá thế nào cũng bị phát hiện trong kho hàng thiếu đồ, vì vậy cần phải có hàng mới để bán thì mới làm ăn lâu dài được. Nắm được nhược điểm này, bọn Lục Kiều Kiều đã phái người đi mua chuộc các quan viên cấp thấp trong quân Thanh, khiến bọn họ trở thành một con đường ngầm để vận chuyển quân hỏa, mà những người dễ mua chuộc nhất chính là quân đội Hồng môn mới đầu hàng triều đình Mãn Thanh.
 Đã rất lâu trời không mưa, thời tiết nóng bức đến độ khiến người ta chỉ muốn uống nước và cởi y phục không ngừng, nhưng tâm trạng Jack và Lục Kiều Kiều còn nóng hơn cả nhiệt độ hầm hập ngoài trời lúc này. Họ áp tải mấy xe súng ống đạn dược đến bên bờ Tàm Giang, ẩn nấp trong một ngôi làng nhỏ hoang vắng rồi đi xung quanh thăm dò vị trí của quân Thái Bình, sau khi biết được toàn bộ quân Thái Bình đều đã bị vây tại Kim Điền, quả tim của mọi người lại trầm xuống theo thói quen.
 “Lần nào cũng vậy, đến Quảng Tây là không giao nổi hàng.” Jack đội chiếc mũ kiểu cao bồi bện bằng cỏ, để mình trần lộ ra làn da phơi nắng đỏ ửng và túm lông vàng trước ngực, bực bội nhìn doanh trại quân Thanh đóng bên kia sông: “Không giao được hàng thì không thu đủ tiền, kể cả đã nhận tiền đặt cọc, không đến nỗi lỗ lớn, nhưng lỗ nhỏ thì cũng là một món tiền to rồi, chậc...” Anh tặc lưỡi buồn bã.
 Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường là bảo tiêu của đội ngũ thu mua quân hỏa này, lần nào bọn họ cũng dốc hết sức loại trừ các vẩn đề phía trước. Lâm Phượng Tường cao lớn vạm vỡ cũng cởi áo để mình trần, làn da màu đồng hun trông còn rắn chắc hơn cả Jack, anh ta cũng nhìn sang bờ đối diện nói: “Người đi nghe ngóng tin tức về nói, giữ đường phía Đông Tầm Giang là người cũ của Hồng môn, có điều chúng ta chuyển sang đi thuyền vào Kim Điền, nếu bị tập kích trên sông thì rất nguy hiểm, chi bằng liều xông nhanh qua theo lối đường bộ phía Nam thì hơn.“
 Lục Kiều Kiều mặc một chiếc áo lụa mỏng tang, mồ hôi làm y phục cô dính sát vào thân thể, cũng khiến cho tóc mai ở hai bên dính vào gương mặt hơi gầy guộc nhưng hồng hào, trông hấp dẫn vô cùng. Cô ngồi ở ghế trước xe ngựa, một tay kẹp điếu thuốc lá thanh mảnh, tay kia chầm chậm phe phẩy chiếc quạt làm bằng gấm Tô Châu: “Đừng đánh đấm gì nữa, chúng ta đến là để kiếm tiền, nếu chết người thì kiếm tiền cũng vô dụng, để xem có thể mua chuộc được ai không...“
 Jack lộ vẻ lo lắng quay sang nhìn Lục Kiều Kiều nói: “Vợ yêu à, em có thể không hút thuốc bên cạnh thùng thuốc súng được không?“
 “Vậy em sang xe chị Kiều ngồi hút.” Lục Kiều Kiều nói xong toan nhảy sang xe chở súng của Hồng Tuyên Kiều, Jack liền đưa tay giữ cô lại, nói: “Thôi được rồi!“
 Hồng Tuyên Kiều cũng nóng đến mức khắp người đầm đìa mồ hôi, thân hình đày đặn lộ ra dưới lóp y phục khiến bất cứ người đàn ông nào trông thấy cũng nóng bừng cả người, chỉ nghe cô nói: “Để tôi đi xem thế nào đã, nói không chừng chúng ta không cần chuyển hàng qua sông đâu, nếu tìm được đám do thám của Hồng môn đầu hàng quân Thanh, bọn họ còn có thể giúp chúng ta vận chuyển luôn, như vậy đi, mọi người ở lại đây đợi một hôm, tôi sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện.“
 “Tôi đi cùng với cô.” Lâm Phượng Tường và Hồng Tuyên Kiều sớm đã tình đầu ý họp, những chuyện nguy hiểm kiểu này nhất định anh ta sẽ chủ động đi cùng. Để tranh thủ thời gian, hai người liền lên đường ngay, Lục Kiều Kiều lập tức cát đặt nhân thủ giấu ba cỗ xe ngựa đi.
 Jack nhìn bóng lưng hai người đi xa dần, lẩm bẩm lắc đầu thở dài: “Ngày nào cũng ngọt ngào như vậy cả...“
 Lục Kiều Kiều ngậm xéo điếu thuốc, vừa kéo tẩm vải dầu vừa hỏi: “Thế là ý gì?“
 Jack nói: “Không có gì, không biết tối nay bọn họ có về không?“
 Lục Kiều Kiều dừng tay lại, chau mày chống nạnh nhìn Jack: “Hay là anh đi theo họ xem xem, em cũng rất muốn biết nếu buổi tối họ không quay về thì đi đâu làm gì?“
 Hai chị em Nguyệt Quế và Hương Ọuế đi cùng đội nhìn hai vợ chồng họ, khúc khích cười trộm.
 Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường cả đêm không về, Nguyệt Quế và Hương Quế trần trọc cả đêm vì lo láng, còn Jack và Lục Kiều Kiều lại ngủ say như heo chết, vì Lục Kiều Kiều đã âm thầm bói một quẻ, chuyến này hai người nhất định có thể bình an trở về nên bảo Jack cứ việc ngủ cho sướng mắt.
 Sáng sớm, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường trở về ngôi làng nhỏ, đánh thức cả bọn dậy nói: “Bốn phía xung quanh Kim Điền đều bị vây kín cả rồi, giờ chỉ có đường thủy ở phía Đông là yếu nhất, do toán quân đoàn luyện bản địa và hàng binh Hồng môn phòng thủ. Quân đoàn luyện bản địa thì không thể mua chuộc được, quân Thái Bình đã đánh trận với họ mấy năm rồi, thù hận rất sâu, vì vậy chỉ có thể ra tay từ phía người cũ của Hồng môn. Chúng tôi đã gặp mặt người cầm đầu của bọn họ, hắn bảo có thể nói chuyện được, hai người thấy sao?“
 Lục Kiều Kiều hỏi: “Tên cầm đầu đó là người thế nào? Chiều cao, tướng mạo ra sao? Trước đây làm gì? Có sở thích gì không?“
 Lâm Phượng Tường ngồi xuống nói: “Năm ngoái hắn gia nhập Thượng Đế hội, năm nay mới đầu hàng bọn chó Thanh, chúng tôi khá quen thuộc tên này. Hắn tên là Trương Chiêu, vì mặt dài mắt híp, vóc người nhỏ nên cái đầu trông tương đối lớn, còn có một biệt hiệu gọi là Dê To Đầu. Năm ngoái, nha phủ Tầm Giang đến tiễu trừ Thượng Đế hội, chúng tôi liên tục thắng trận, nên có rất nhiều đường khấu Hồng môn nghe tiếng đến gia nhập, trong đó có Trương Chiêu và La Đại Cương, cả hai đều là đường chủ của thủy quân Hồng môn ở Quảng Đông, nói thực lòng, hai người này đánh trận rất giỏi, sau khi họ vào Thượng Đế hội, hai quân thủy lục của chúng tôi đều mạnh lên rất nhiều.“
 “Có điều, đám người này đều là hạng ham mê tửu sác.” Hồng Tuyên Kiều nói tiếp: “Giáo quy của Thượng Đế hội rất nghiêm khắc, phải tuân theo Mười điều răn, còn phải lễ bái, nhưng bọn họ lại cứ dựa theo quy củ của Hồng môn mà làm việc, thường xuyên tụ tập uống rượu sinh sự, ở bên ngoài chòng ghẹo phụ nữ ảnh hưởng tới thanh danh của Thượng Đế hội, còn quấy nhiễu doanh trại nữ trong quân, về sau Thiên vương phạt đánh, La Đại Cương nhận sai lại, nhưng Trương Chiêu thì nhất thời tức giận, đã dẫn theo người của mình chạy sang đầu hàng quân Thanh.“
 Lục Kiều Kiều nghe xong không hề cảm thấy chán ghét người này, chỉ cười hì hì nói: “Hảo hán giang hồ có mấy người không phải như vậy chứ? Người này cũng thú vị lắm. Hắn ta đã chính diện đánh với quân Thái Bình trận nào chưa?“
 Lâm Phượng Tường đáp: “Từ bấy đến giờ chưa đánh chính diện trận nào, Hướng Vinh sao có thể trọng dụng hắn mà cho đối chiến với chúng tôi được? Y chỉ dùng hắn dẫn dắt quân đoàn luyện làm công việc vận chuyển và phòng thủ, Dê To Đầu nói, cả hai lộ chủ công hiện nay đều không có can hệ gì đến hắn cả.“
 Jack vung tay lên, “Bốp!” một tiếng, đập chết một con muỗi, đoạn nói: “Chưa từng chiến đấu chính diện thì có thể bàn điều kiện được, vận chuyển và phòng thủ... vận chuyển là quan trọng nhất, quân hỏa cũng do bọn hắn phụ trách vận chuyển hả?“
 Hồng Tuyên Kiều nói: “Lúc ấy chúng tôi cũng lập tức nghĩ tới điểm này, nhưng Dê To Đầu nói thứ quan trọng như quân hỏa sẽ không bao giờ qua tay bọn hắn, bọn hán chỉ vận chuyển thức ăn, đồ dùng thường ngày và nguyên liệu để dựng doanh trại, toàn những thứ nặng nề mà không đáng tiền.“
 Jack nói: “Đầu tiên là đường chủ Hồng môn phản Thanh phục Minh, sau đấy vì thanh to thế lớn mà gia nhập Thượng Đế hội, cuối cùng lại vì Hồng thiên vương không để hắn uống rượu trêu gái mà quy hàng triều đình Mãn Thanh, tên Dê To Đầu này là một kẻ rất dễ thay đổi tín ngưỡng, trong lòng hắn, đàn bà và rượu là quan trọng nhất. Vốn dĩ, hán rời khỏi quân Thái Bình vẫn có thể trở lại Quảng Đông làm đường chủ Hồng môn tiếp tục phản Thanh phục Minh, nhưng hắn lại rất năng suất, nhanh chóng đầu hàng quân Thanh, trong lòng hắn vẫn rất coi trọng thanh danh và địa vị, nôn nóng muốn có người công nhận năng lực của mình... đây đều là nhược điểm bình thường của con người, nhưng ở hắn, thì lại thể hiện quá rõ.“
 Lục Kiều Kiều nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi trong làn khói thuốc do mình phả ra, đoạn nói: “Trong tướng học, những người mặt dài mát nhỏ đúng là được liệt vào loại tướng cách hình dê, loại người này kỳ thực không thích hợp tòng quân, hắn thích họp làm quan văn hơn, tướng cách hình dê đa nghi, suy nghĩ nhiều, bảo thủ, giỏi biến báo, trên mặt thường nở nụ cười, khó giãi bày lòng mình với người khác, hắn sẽ không làm những việc quá nguy hiểm, những việc hắn có thể đáp ứng thông thường đều phải nắm chắc mấy phần thắng lợi rồi.“
 Nguyệt Ọuế và Hương Quế vốn là chị em trong Hồng môn ở Hồ Nam, cũng vì năm ngoái gia nhập Thượng Đế hội mà đến Quảng Tây, nên rất quen thuộc với những nhân vật Hồng môn trong hội, Nguyệt Quế nói: “Kiều Kiều còn trẻ như vậy mà đã tinh thông tướng học rồi, nói chuẩn thật đấy, cứ như là tận mắt gặp rồi vậy, con người này không dũng mãnh bằng La Đại Cương, nhưng hắn làm việc lại rất bất ngờ, khiến người ta không thể đoán nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu.” Trong khi đó, Hương Quế lại hứng thú với một chủ đề khác, cô cười cười hỏi Lục Kiều Kiều: “Thế cô là tướng cách gì vậy?“
 Lục Kiều Kiều bỏ điếu thuốc lá khỏi miệng, sờ lên mặt mình một cái, đoạn chóp chóp đôi mắt to bảo Hương Quế: “Rờ thôi cũng nhận ra là mỹ nữ rồi, ha ha ha...” Jack cũng chóp thời cơ, đưa tay vuốt má cô một cái.
 Hồng Tuyên Kiều nghe ý kiến của mọi người xong, bèn hỏi: “Mọi người có muốn gặp Dê To Đầu trước không?“
 Lục Kiều Kiều và Jack là chủ hàng, lo lắng cho chuyến hàng này không kém gì quân Thái Bình, cả hai đồng thanh đáp: “Có.“
 “Thủy doanh của hắn đóng ở chỗ cửa sông, chúng ta có thể lập tức đi tìm hắn.“
 Nếu tùy tiện tiến vào doanh trại của đối phương thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, Lục Kiều Kiều dứt khoát nói: “Không, bảo hắn đến gặp chúng ta, đây là lễ gặp mặt của tôi cho hán.” Đoạn cô lấy trong người ra một tờ ngân phiếu mười lượng bạc đặt lên bàn.
 Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường tốn nửa ngày qua lại trên mặt sông Tầm Giang để liên hệ với Trương Chiêu, bốn người bọn Lục Kiều Kiều mang súng mai phục trong lùm cỏ ven bờ sông, nhìn thấy con thuyền nhỏ trở lại chỗ bờ sông nơi họ ẩn nấp.
 Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường chui ra khỏi con thuyền nhỏ có mui che trước, sau đó là hai gã đàn ông cao lớn, cuối cùng là một người trẻ tuổi chỉ cao chừng năm thước, tướng mạo nho nhã. Vóc dáng người này gầy gò như một thiếu niên, cái mũi to khác thường, trông có vẻ hiền lành, mắt dài hẹp và thẳng, bộ dạng trông rất có phong vị hài kịch, tựa như một con dê to vậy, không cần nghĩ cũng biết y nhất định là Dê To Đầu Trương Chiêu rồi.
 Sau khi bọn họ lên bờ, Hồng Tuyên Kiều không phát hiện Lục Kiều Kiều đang mai phục bên bờ sông, bèn dẫn Trương Chiêu đi thẳng tới căn nhà nhỏ trong thôn nơi cả bọn trú chân. Đợi bọn họ đi xa rồi, Hương Quế và Nguyệt Quế lập tức chèo con thuyền nhỏ sang một khúc sông khác, đồng thời ở lại bên bờ sông canh chừng phòng khi có biến, bấy giờ, Lục Kiều Kiều và Jack mới yên tâm quay lại căn nhà nhỏ gặp mặt Trương Chiêu.
 Vào nhà chào hỏi Trương Chiêu xong, mọi người đều biết mục đích cuộc gặp này là gì nên chỉ chuyện vãn vài ba câu đã đi thẳng vào chủ đề chính, Trương Chiêu nhìn chằm chằm Lục Kiều Kiều nói: “Các người có bao nhiêu hàng? Trả bao nhiêu tiền?“
 Lục Kiều Kiều không trả lời câu hỏi của y, mà hỏi ngược lại: “Hiện giờ tình hình bố trí binh lực bao vây Kim Điền như thế nào?“
 “Mỹ nữ à.” Giọng điệu Trương Chiêu ngả ngớn mà tự tin, hoàn toàn không hợp với tướng mạo hiền lành của y: “Chúng ta vận chuyển thế nào là việc của chúng ta, những công to việc lớn ấy nói với cô, cô cũng chẳng hiểu được...“
 Jack rất không thích cái kiểu y cứ nhìn chằm chằm vào ngực Lục Kiều Kiều, bèn chen vào giữa cô và Trương Chiêu: “Vậy thì nói cho tôi đi, tôi hiểu.“
 Trương Chiêu ngẩng đầu lên, thấy Jack cao lớn như tòa tháp sắt đang nhìn mình, mặt đằng đằng sát khí, y nuốt một ngụm nước bọt đoạn nói: “Đây là một món làm ăn khác rồi, huynh đệ người Tây này muốn chuyển hàng hay muốn mua quân tình đây?“
 Lục Kiều Kiều lại chen lên nói: “Chúng tôi muốn chuyển hàng, Trương đại nhân hãy tặng thêm tình hình đại quân, rồi cho chúng tôi biết ngài muốn làm thế nào, chúng tôi muốn cả người lẫn hàng đều vào Kim Điền.“
 Trương Chiêu không nhường nửa bước, ngược lại còn áp sát tới trước ngực Lục Kiều Kiều, nói: “Tiểu mỹ nữ à, Kim Điền có mấy vạn đại quân vây kín như thùng sắt, ra vào đều không thể, cô đi vào rồi là không ra được đâu, chi bằng theo ta còn hơn.“
 Lục Kiều Kiều rất nhỏ nhắn, giờ thấy Trương Chiêu cũng không cao hơn là mấy, đứng nhìn thẳng vào mình nói chuyện, khiến cô có cảm giác như đang cãi nhau với bạn học ở trường vậy, Trương Chiêu nói năng hung hăng bẩn thỉu thế nào cô cũng cảm thấy rất đáng yêu, chỉ nghe cô cười hì hì nói: “Trương đại ca, cứ để tiểu muội thử một lần xem nào, nếu không ra được, tiểu muội đây lại đến tìm đại ca xin thu nhận.“
 Jack vừa nghe thế lập tức trợn trừng mắt lên nhìn Lục Kiều Kiều, ngược lại Trương Chiêu bật cười như thể vớ được món bở: “Được được, nói dễ nghe lắm, ta bảo cho cô biết, hiện tại phía Tây là thống lĩnh Hướng Vinh, phía Nam là phó đô thống ô Lan Thái, tên đó là người Mãn, đánh người Hán tuyệt đối không nương tay đâu; phía Bắc là quân Quế Châu và Vân Nam, tuy nói là người ngoài, nhưng bọn họ đã đánh với quân Thái Bình hơn hai năm nay rồi, rất nhiều khúc mắc, chuyện này thì mấy người bọn Hồng Tuyên Kiều biết rất rõ; phía Đông thì chính là ta đây. Ba mặt kia toàn đất liền, con ruồi cũng không bay lọt vào được. Nhưng chỗ ta đây thì lại có hai con đường thủy có thể thông từ Đông sang Tây, đến Kim Điền trước, rồi tới chỗ Hướng Vinh, vì vậy phải xem các người có bao nhiêu hàng, muốn vận chuyển kiểu gì.“
 Jack đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều, thấy Lục Kiều Kiều gật đầu, anh liền nói: “Ba xe hàng, một xe là súng, hai xe là hỏa dược và đạn. Chúng tôi có sáu người, hai nam bốn nữ.“
 “Nhiều đàn bà thế cơ à?” Trương Chiêu lập tức ra sức trợn đôi mắt nhỏ thăm dò xung quanh.
 Lâm Phượng Tường thực sự không thể nhịn nổi nữa, bèn hỏi bằng giọng rất không hài lòng: “Dê To Đầu, giờ là lúc nói chuyện nghiêm túc, bớt đùa cợt đi.“
 Nhưng Lục Kiều Kiều lại nói: “Lâm đại ca không cần phải nôn nóng, Trương đại ca là người có cách, cứ nghe anh ta nói hết đã.“
 Trương Chiêu nói với Lâm Phượng Tường: “Ngươi xem đấy, tiểu mỹ nữ nhà người ta hiểu nỗi khổ của Trương đại ca này biết bao, nếu các người toàn là đàn ông thì dễ hơn rồi, đợi khi nào ta chuyển hàng sẽ thêm hàng của các người vào, phát cho mỗi người một bộ quân phục, đứng trên thuyền trực tiếp đi qua là xong; nhưng giờ các người vừa có người Tây lại vừa có đàn bà, bảo ta làm sao mà đưa đi được đây? Bốn cô ả này phải giải thích như thế nào? Đừng có bảo ta cái gì nữ giả nam nhé, thời buổi này trò nữ giả nam không dùng được nữa rồi, ngươi xem tướng mạo của hai mỹ nữ này đi, phì, thêm cả thân hình kia nữa, có quấn chăn vào cũng bị đám lính lác trong doanh trại nhìn ra là đàn bà ấy chứ.“
 Những lời của Trương Chiêu thành khẩn mà thô tục, có điều Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều nghe vào tai ngược lại trở thành lời khen ngợi, cả hai không hẹn mà cùng che miệng bật cười khúc khích. Lục Kiều Kiều không nhìn làm, Trương Chiêu này là một con quỷ háo sắc, nhưng cũng là kẻ thông minh, y có thể nói ra được vấn đề nằm đâu, thì sẽ có cách để đưa người và hàng vào trong, còn lại chỉ là vấn đề giá tiền mà thôi. Cô hiểu rất rõ Trương Chiêu ưa món nào, thích hợp nhất đương nhiên vẫn là giở giọng nũng nịu nói: “Vậy Trương đại ca nói xem phải làm thế nào đây, Trương đại ca?” Giọng Lục Kiều Kiều quả nhiên kéo dài ra rất chi nhõng nhẽo.
 Một ngày sau, Trương Chiêu đầu đội mũ gán lông công, mình vận quan phục, đích thân dẫn ba con thuyền lớn vận chuyển lương thực đến nhận hàng. Trương Chiêu đích thân áp tải hàng là yêu cầu quyết liệt của Lục Kiều Kiều, vì phải đi mấy chục dặm đường sông, thọc sâu vào giữa vùng đất đang bị đại quân vây khốn, nếu không có mặt Trương Chiêu, mỗi lần tiến thêm một bước, bất cứ khâu nào có sai sót đều có thể tạo thành hiểm nguy chí mạng không thể nào cứu vãn nổi.
 Trương Chiêu cũng sẵn lòng làm vậy, nhưng là vì y muốn độc chiếm món tiền áp tải hàng hóa này. Nếu giao cho các huynh đệ đi làm, một là sợ xảy ra chuyện, hai là tiền bạc cũng chỉ được chia một nửa, ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa, chính là đường dài đằng đẵng, trên thuyền có nhiều gái đẹp như vậy ở cùng mình cũng là chuyện khiến y vui sướng trong lòng.
 Lâm Phượng Tường đã lẻn về Kim Điền để sắp xếp tiếp ứng, những người khác theo Trương Chiêu lên con thuyền khách lớn đi trước, hai thuyền chở hàng phía sau để lẫn lộn xe ngựa và hàng hóa, chủ yếu là lương thảo thực sự mà Trương Chiêu vận chuyển.
 Ba con thuyền nặng trĩu qua Tầm Giang đi vào nội hà tiến về phía Kim Điền đang bị hàng vạn đại quân vây khốn. Trên thuyền cắm đầy những lá cờ tam giác viết chữ “lương”, hai tên lính Thanh cao lớn đi theo Trương Chiêu đứng ở đầu thuyền, Jack mặc áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, ngồi giữa bàn tiệc trong khoang thuyền, tức tối nhìn Trương Chiêu và bốn mỹ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy uống rượu cười đùa ầm ĩ.
 Lục Kiều Kiều ửng hồng hai má nói với Trương Chiêu: “Trương đại ca quả là tuổi trẻ tài cao, có hai canh giờ đã kiếm của chúng tôi mấy trăm lượng bạc rồi, anh bảo chúng tôi sống làm sao đây.“
 Trương Chiêu da trắng, uống rượu dễ bốc lên đầu, mặt mũi sớm đã đỏ bừng cả lên, nhưng đây hoàn toàn không phải là uống say, y cười hì hì nói: “Cô em chịu cho Trương đại ca kiếm mấy trăm lượng, thì số lọt vào trong túi đâu chỉ có chừng ấy, ta chẳng phải đang làm công cho các người đấy sao, nếu ta giỏi như mấy người thì đã không cần làm cái chân chạy vặt này rồi.“
 Địa vị của Hồng Tuyên Kiều trong quân Thái Bình xưa nay vẫn cao hơn Trương Chiêu, Trương Chiêu cũng biết cô là ngự muội của Hồng thiên vương nên không dám làm bừa, để tránh rắc rối, y cũng không bao giờ chủ động trêu chọc Hồng Tuyên Kiều. Vì vậy, Hồng Tuyên Kiều không nói chuyện gì với Trương Chiêu, mà chỉ cẩn thận quan sát các doanh trại quân Thanh ở ven sông và trạng thái của đám binh sĩ, với kinh nghiệm tác chiến của cô, chỉ thoạt nhìn qua đã có thể thấy được thực lực và sĩ khí của đối thủ.
 Cặp mắt lờ đờ của Trương Chiêu nhìn Lục Kiều Kiều, hai tay đặt lên vai Hương Quế và Nguyệt Quế: “Quân Thái Bình các người không thể uống rượu hút thuốc phiện, lại còn chia ra làm hai doanh nam nữ, hai chị em này cũng lâu lắm rồi không thân mật với đàn ông phải không, ha ha ha... giờ không thân mật một chút, sau khi trở về đảm bảo không có cơ hội đâu.” Vừa nói, y vừa kéo hai mỹ nữ lại sát mặt mình, Nguyệt Ọuế và Hương Ọuế lúc này không tiện phản kháng, đành lộ vẻ chán ghét hất tay Trương Chiêu ra, ngồi xuống bên cạnh Jack.
 Hồng Tuyên Kiều quay đầu lại thấp giọng mắng: “Dê To Đầu, đừng có lắm chuyện!“
 Trương Chiêu cười lớn nói: “Đi đi, đi đi, ta cũng chẳng thích đàn bà cao thế đâu, có điều loại cực phẩm nhỏ nhắn yểu điệu như tiểu mỹ nhân đây thì khác...” Đột nhiên y trừng trừng nhìn Lục Kiều Kiều nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô em ta đã muốn lôi cô em lên giường rồi.” Đồng thời nhấc mông ngồi phịch xuống bên cạnh cô, một tay nắm tay trái cô, tay kia vươn ra ôm eo toan kéo cô vào lòng.
 Lục Kiều Kiều thậm chí chẳng buồn nhìn Trương Chiêu, nhanh nhẹn rút khẩu súng lục ổ quay thắt lưng ra gí vào đầu y, tay trái Jack cũng gần như cùng lúc vươn qua mặt bàn đấm thẳng vào mặt họ Trương.
 “Bốp!” Một tiếng vang lên, Hồng Tuyên Kiều vung chưởng đón lấy nắm đấm của Jack ngay trước mặt Trương Chiêu, sau đó tay phải lật lại, đấm mạnh vào ngực Trương Chiêu. Ngực Trương Chiêu hõm vào một khoảng, y hự lên một tiếng trầm đục, cong người cuộn mình trên ghế, hai tay không ngừng xoa xoa ngực. Hai tên thân binh đứng ở đầu thuyền lập tức rút đao xông vào trong khoang, liền trông thấy Jack đã rút súng thắt lưng ra chĩa vào bọn chúng.
 Trong khoang thuyền không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng cười pha lẫn tiếng thở hồng hộc của Trương Chiêu, y xua xua tay với hai tên thân binh, ý bảo không có gì nguy hiểm, sau đó tay trái nâng tay phải lên trước mũi, cúi đầu hít sâu một hơi, nói: “Thơm quá, hương vị không phải phấn son bột nước này mới là mùi đàn bà thực sự, ha ha ha...“
 Y còn chưa dứt lời, Jack đã nhảy lên bàn, hất tung cái mũ lông công đội trên đầu Trương Chiêu, tiện tay tóm lấy tóc y giật ngược khỏi ghế, tay phải cất súng nắm lại đấm thêm một đấm vào ngực họ Trương. Anh biết vừa nãy mình tức quá mà u mê cả đầu óc, Hồng Tuyên Kiều đánh vào ngực Trương Chiêu, chính là không muốn làm mặt y bị thương, bằng không nếu gặp phải chốt kiểm tra của quân Thanh ắt sẽ khiến chúng hoài nghi, vì vậy, từ giờ anh cũng không đánh vào mặt đối phương nữa.
 Lục Kiều Kiều cũng nhảy sang một bên, chuyển hướng họng súng sang khống chế hai tên thân binh cửa khoang thuyền, chợt cô nhìn thấy Trương Chiêu rút đoản đao trong ống tay áo ra ấn vào đũng quần Jack. Chẳng rõ Jack không nhận ra tình huống, hay là căn bản không quan tâm đến sự uy hiếp cỏn con này, anh nhanh nhẹn đấm một nhát lên ngực Trương Chiêu. Trương Chiêu miễn cưỡng nhận lấy một đòn này, không làm bộ làm tịch xoa ngực kêu đau như lúc nãy nữa mà trừng cặp mắt nhỏ lên giận dữ nói với Jack: “Dừng tay, ngươi còn động đậy nữa đại gia sẽ thiến ngươi, đừng tưởng đại gia đây là hạng ăn chay nhé!” Giọng điệu toát lên một thứ khí thế tàn độc hung hăng của kẻ kiêu hùng, đồng thời lưỡi đao cũng gí sát hơn vào Jack, chỉ cần y lật tay rạch một nhát, hạnh phúc nửa đời sau này của anh coi như xong.
 Hồng Tuyên Kiều cũng quát cả bọn: “Dừng tay lại!” Cô túm lấy Trương Chiêu và Jack, hai tay đẩy sang hai bên, hất Trương Chiêu trở lại ghế rồi nói: “Mau nhận lỗi với Jack đại nhân, ngươi cũng không nhìn thêm giờ là lúc nào, đó là ai à...“
 Trương Chiêu nhặt một bình rượu dưới đất lên, dốc hết chỗ rượu còn sót vào miệng làm một hơi: “Ta làm sao biết được ai có thể chọc ai không thể chọc đâu chứ? Người nào người nấy đều không thể chạm vào thì ăn mặc xinh đẹp thế lên thuyền của ta làm gì.“
 Bảo y nhận sai thực ra là điều không thể, y mà biết nhận sai thì sớm đã nhận với Hồng Tú Toàn ở Thượng Đế hội rồi, cũng không đến mức giận dữ đi đầu hàng quân Thanh. Lúc này, trên bờ vang lên tiếng súng nổ, cả bọn lập tức nhìn ra phía cửa sổ, chỉ thấy ven bờ sông có một đám quân Thanh đang ném móc câu thuyền, toan kéo thuyền lại gần bờ, phía sau là một đội súng, sau cùng là một thớt ngựa cao to, trên lưng có một viên quan đang ngồi.
 Viên quan này là Tổng binh Lý Thụy phụ trách vây khốn mặt Bắc Kim Điền, mặc dù hai bên bờ sông đều nằm trong sự khống chế của quân Thanh, nhưng ngày ngày y đều cần mẫn tuần tra ven sông. Y ngồi trên lưng ngựa cẩn trọng quan sát tình hình bên trong khoang thuyền qua cửa sổ, chợt cảm thấy con thuyền này có gì đó kỳ lạ.
 Thuyền chầm chậm kéo tới sát bờ, y cũng thúc ngựa đi tới, liền trông thấy Trương Chiêu uống say bí tỉ đầu tóc bù xù đang được một cô gái cao lớn xinh đẹp đỡ đi ra phía trước, cô gái ấy cao hơn Trương Chiêu cả cái đầu, một cao một thấp đứng cạnh nhau trông khá tức cười. Trương Chiêu vừa thấy Lý Thụy liền giơ tay chào hỏi: “Lý tổng! Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, năm sau trẻ hơn năm trước! Ha ha ha...“
 Hồng Tuyên Kiều nghe Trương Chiêu gọi viên quan này là Lý tổng, liền biết ngay người này có địa vị cao, có lẽ là quan chỉ huy tối cao của quân Thanh mặt phía Bắc, cô không lùi vào trong khoang, ngược lại còn muốn ở trên boong để tiếp xúc với họ Lý ở cự ly gàn, tìm hiểu được Lý Thụy này, cũng tương đương với tìm hiểu cả cánh quân phía Bắc.
 Lý Thụy vóc người tầm thước tráng kiện, vừa nhìn đã biết là người nhiều năm cầm quân, y tung mình xuống ngựa nhảy lên boong thuyền, gí sát mặt vào Hồng Tuyên Kiều chăm chú đánh giá một hồi, sau đó nói với Trương Chiêu: “Trương đại nhân sao lại say đến nông nỗi này? Đây là đi làm việc công mà vẫn lo việc tư đấy, ta thấy thuyền của ngài cứ lắc lư trên mặt sông suốt.“
 Trương Chiêu giả bộ điên điên khùng khùng ưỡn hông lên nói: “Ngài xem ta ăn mặc chỉnh tề biết bao, có thấy quần không hả? Ta vẫn mặc quần đây này, Lý đại nhân còn nói ta làm việc riêng được sao?“
 Lý Thụy thò đầu vào khoang thuyền dòm ngó, thấy một người Tây đang ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đầu ấp tay kề, lại có hai thiếu nữ trang điểm rực rỡ đang rót rượu cho anh ta, người Tây trợn mắt lên nhìn y một cái, cũng chẳng buồn chào hỏi gì.
 Lý Thụy lại quay sang hỏi Trương Chiêu: “Ba con thuyền này chở gì vậy?“
 “Lương thực, gỗ, lều bạt, ngựa, đàn bà và ta.” Trương Chiêu dứt lời, nhận lấy một cái bọc nhỏ từ tay tên thân binh, dúi vào lòng Lý Thụy. Lý Thụy mở bọc ra xem, thấy bên trong là công văn hàng hóa lương thảo và đại ấn của Trương Chiêu, bèn xoay người đi xuống thuyền khách, nhảy lên thuyền hàng ở giữa.
 Trên hai thuyền hàng phía sau lần lượt có sáu thớt ngựa, xe ngựa và rất nhiều hàng hóa lặt vặt, Lý Thụy dẫn theo hai tên binh sĩ lên thuyền, bọn lính tay cầm công văn chầm chậm đi lại, vừa xem vừa đối chiếu hàng hóa vật phẩm. Trương Chiêu và Hồng Tuyên Kiều đi sau lưng Lý Thụy, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chầm vào hai tên lính đang kiểm tra hàng hóa.
 Lý Thụy cầm ấn quan của Trương Chiêu trên tay lật xem, đoạn hỏi: “Đây chỉ là cái ẩn rách của Trương đại nhân thôi mà, ấn của mấy cô ả này đâu?“
 “Phì, đàn bà cũng cần có ấn sao? Lý Tổng binh mới cần ‘ấn’ ấy, ha ha ha...” Trương Chiêu dứt lời liền thò tay xuống đũng quần Lý Thụy, cười dâm đãng, Lý Thụy hất tay y ra, cười hùa theo nhìn Hồng Tuyên Kiều nói: “Vậy có ẩn thì cho đi, không có ấn thì lại.“
 Trương Chiêu lật tay ra phía sau đón lấy hai hộp cao thuốc phiện từ chỗ tên thân binh, dúi luôn cho Lý Thụy: “Làn trước được, lần sau cũng được, lần này thì không được, Hướng soái nhịn đến sắp phát điên lên rồi, chỉ đợi mấy cô ả hạng nhất này đến cứu hỏa thôi, phải đưa đến ngay lập tức, còn phải đảm bảo là hàng tươi mới, không tươi thì Hướng soái không thích. Ta nói cho ngài biết, ta còn chẳng dám đụng vào nữa là, chỉ có thể chọc ghẹo một chút thế này thôi.” Trương Chiêu nói xong, đưa khuỷu tay áp vào ngực Hồng Tuyên Kiều lắc lư mấy cái, nheo nheo mắt cười lên dâm đãng. Hồng Tuyên Kiều từ nãy vẫn đỡ tay trái y, không thể phát tác được, nhưng nếu tránh ra thì lại không giống kỹ nữ như Trương Chiêu vừa giới thiệu, đành cúi đầu mỉm cười, ngón tay ngấm ngầm vận lực đè lên huyệt đạo của y. Trương Chiêu đau đớn “ối cha” một tiếng, vội cười thô bỉ lấp liếm.
 Binh sĩ của Lý Thụy đã xem qua thuyền hàng ở giữa, không phát hiện hàng hóa gì không đúng trong công văn, cả bọn lại nhảy lên boong con thuyền thứ ba, lúc này, Lý Thụy ra vẻ nghiêm túc nói: “Bốn người để lại hai.“
 Trương Chiêu thò tay vào người y giành lại hộp thuốc phiện: “Ngài như vậy là coi thường Hướng soái tuổi cao rồi đó, đừng tưởng chỉ mình Lý Tổng binh nhà ngài có thể lấy một địch mười nhé. Ta đây khó khăn lắm mới kiếm được bốn cô ả kha khá một chút, nếu làm tốt, ta cũng có thể làm đến tổng binh, lúc ấy lẽ nào lại thiếu phần ngài vui vẻ hay sao?“
 “Vậy để lại cô ả nhỏ nhất kia đi, biết không? Chính là con bé thằng Tây kia đang ôm ấy, lúc ngài trở về ta sẽ đưa trả lên thuyền.” Trong đầu Lý Thụy chỉ nhớ đến hình ảnh yêu kiều quyến rũ của Lục Kiều Kiều vừa nãy, Trương Chiêu nghe y nói vậy liền nhướng một bên mày lên nhìn Hồng Tuyên Kiều cười quái dị, Hồng Tuyên Kiều biết tiếng cười này của họ Trương có quá nhiều hàm ý, nhưng cũng đành hàm súc cười hùa theo, lòng chỉ hận không thể đập cho y một trận. Cô liếc về phía đuôi thuyền, thấy binh sĩ của Lý Thụy bắt đầu giơ chân giẫm xuống mặt sàn.
 Thì ra Trương Chiêu này xuất thân từ đám giặc cướp, thuyền của y ngoài cướp của giết người, còn có một công năng quan trọng khác chính là buôn lậu hàng hóa, vì vậy trăm phần trăm là có khoang ngầm, mà quân hỏa của quân Thái Bình, lúc này toàn bộ đều để trong khoang ngầm của hai con thuyền phía sau, tuy nhìn bề ngoài không thấy được cửa khoang ngầm ở đâu, nhưng những tiếng vọng thừa thãi trên thuyền sẽ khiến người tâm tư tỉ mỉ lần ra được vị trí của khoang hàng.
 Hồng Tuyên Kiều đỡ Trương Chiêu, tựa hồ không có việc gì, men theo mép thuyền đi lại gàn tên binh sĩ kia, Lý Thụy chậm rãi theo sau đi tới đuôi thuyền.
 Trương Chiêu nửa như vô tình nửa như cố ý chặn trước mặt Lý Thụy, làm bộ nhẫn nại gượng cười: “Lý Tổng binh quả nhiên là huynh đệ tốt của ta, không giấu gì ngài, ta thoạt nhìn cũng đã ưng ý cô ả nhỏ nhất ấy, có điều vừa nãy vì chuyện này mà bị thằng Tây kia đánh cho hai đấm đấy, ngài xem xem...” Trương Chiêu cởi áo ra để lộ phần ngực, quả nhiên có hai dấu nắm đấm đỏ ửng vẫn còn mới nguyên, Lý Thụy trông thấy cũng không kìm được bật cười khùng khục, nói: “Đánh hay lắm, đánh hay lắm, Trương đại nhân tranh gái với bọn quỷ Tây, trút giận thay cho Đại Thanh chúng ta, cái này gọi là tuy bại mà vinh đấy!“
 Tên binh sĩ cầm công văn ngồi xổm xuống sờ lần sàn thuyền, đó chính là vị trí cất giấu quân hỏa, hiển nhiên hắn đã nghi ngờ có khoang bí mật, chỉ là nhất thời không tìm được cửa khoang mà thôi, nếu để hắn tiếp tục lần sờ thế nào cũng sẽ phát hiện ra, hoặc giả hắn có thể báo với Lý Thụy ở đây có điều lạ, tức khắc sẽ diễn biến thành một cuộc đấu súng khốc liệt ở cự ly gần.
 Hồng Tuyên Kiều đang đi bên mạn thuyền bỗng nhiên giẫm phải vạt váy của mình, yểu điệu kêu lên một tiếng “ối chao” rồi cả người mềm nhũn đổ vật lên người tên binh sĩ kia. Tên lính Thanh này là một gã lão binh lưu manh mặt đày râu ria chừng hơn ba mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, tinh lực dồi dào, vừa thấy có nữ nhân ngã xuống liền lập tức đưa tay ra ôm lấy, sau đó ngã lăn ra sàn thuyền, bàn tay tranh thủ sàm sỡ rõ ràng đã nghiền hơn lúc nãy Trương Chiêu dùng cùi tay nhiều.
 Hồng Tuyên Kiều đè lên người hắn, hai mắt nhìn thẳng vào mắt tên binh sĩ như thể muốn hút hồn, đôi môi nửa khép nửa mở phả một luồng hơi thở thơm ngát lên mặt hán, bốn mắt nhìn nhau, cả thế gian như dừng lại. Trương Chiêu và Lý Thụy trợn tròn mắt há hốc miệng ra nhìn hai người biểu diễn, đều hâm mộ nuốt nước bọt ừng ực, đột nhiên trong khoang thuyền chở khách đằng trước vang lên tiếng súng nổ, kéo cả bọn trở về với hiện thực.
 Bốn người vội vàng xuống thuyền ra đằng trước xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy toàn bộ đám quân Thanh trên bờ đã tìm chỗ nấp, vị đại nhân người Tây kia đang đẩy ba cô gái xinh đẹp khóc lóc ỉ ôi ra boong thuyền. Lý Thụy không dám bước qua ngay, y tìm một gốc cây tương đối lớn che chắn cho mình, rồi mới thò đầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hồng Tuyên Kiều nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đã nám được phong cách hành quân đánh trận của họ Lý. Cô đỡ Trương Chiêu đi như chạy về phía con thuyền chở khách, kỳ thực là kẹp cánh tay y, đẩy trở về thuyền thì đúng hơn.
 Trương Chiêu từ xa đã lớn tiếng quát lên: “Làm cái gì vậy? Bọn người các ngươi giở trò quỷ gì thế?“
 Hai tên thân binh của Trương Chiêu cũng nằm rạp người xuống sàn thuyền, lúc này đang lồm cồm bò dậy. Một trong hai tên cao giọng nói: “Trương đại nhân, con ả kia chơi súng của đại nhân người Tây bị cướp cò, đại nhân người Tây đang đòi đuổi bọn chúng xuống thuyền.“
 Lý Thụy vừa nghe vậy lập tức nhảy ra từ phía sau gốc cây xem có thể kiếm món bở này hay không, vẻ mặt còn quan tâm sự kiện này hơn cả Trương Chiêu: “Sao vậy? Đại nhân người Tây không bị thương đấy chứ?“
 Trương Chiêu đương nhiên hiểu rõ phát súng này là trò quỷ của ai, y cười thầm trong bụng, đưa tay kéo Lý Thụy ra sau lưng, xông lên thuyền trước tiên, đoạn nói với Jack: “Đại nhân người Tây chớ nổi giận, đến nơi rồi ta sẽ kiếm cho ngài mấy ả không nghịch súng ống, mấy ả này là khấu vị đặc biệt của Hướng soái, không dễ gì tìm lại được, không thể đuổi xuống thuyền ngay lúc này được đâu, nếu ngài không thích thì để ta nhốt chúng nó vào kho hàng phía sau, thế có được không?“
 Jack hung hăng giương súng lên, chỉ vào Lục Kiều Kiều và Nguyệt Ọuế, Hương Ọuế đang ngã trên sàn thuyền: “Đàn bà Trung Quốc toàn là đồ đần độn, get lost!“
 Hồng Tuyên Kiều lập tức dìu Jack trở vào trong khoang thuyền, Trương Chiêu một tay kéo Lục Kiều Kiều và chị em Hương Quế sang thuyền hàng ở giữa, dặn dò binh sĩ canh chừng cẩn thận, sau đó lên bờ nói với Lý Thụy: “Thằng Tây này đến gặp Hướng soái bàn chuyện đại pháo, chúng ta tốt nhất đừng có chọc vào hắn; giờ ta đã biết khẩu vị của Lý Tổng binh rồi, lần sau sẽ để lại cả bốn đứa, toàn hạng nhỏ nhắn xinh xắn cả, còn lần này chúng ta tôn trọng lão nhân gia, cũng phải hiểu rằng ngài ấy già rồi nhưng cũng biết bắn pháo chứ.“
 Lý Thụy đoạt lại hai gói cao thuốc phiện trên tay Trương Chiêu, nói: “Để ta biết được ngươi chơi ta, ta nhất định sẽ dẫn quân đốt thủy doanh nhà ngươi đấy.“
 Trương Chiêu tỏ vẻ khinh thường, đáp trả: “Thôi đi, ngài tưởng Hướng soái sẽ nói với ngài, ‘Đúng rồi, Trương Chiêu dẫn tới cho ta bốn con ả ngon lắm’ đấy à? Ngài ấy không nhận, ta cũng không nhận đâu, tóm lại ngài hãy tin người huynh đệ này đi, ta có cái ăn thì ngài cũng sẽ có cái ăn. Huynh đệ phải lên đường đây, mấy hôm nữa quay lại thăm Lý Tổng binh nhé, được không?“
 Vừa nói, y vừa nhảy lên thuyền chở người, khi tên thân binh đứng ở đầu thuyền vẫy cờ ra phía trước, đội thuyền nhổ neo tiến về phía Kim Điền, ai nấy đều đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
 Từ Tầm Giang tiến vào vùng Kim Điền nơi quân Thái Bình đang phòng thủ, ngồi thuyền lớn đáy bằng đi đường nội hà chỉ mất hai canh giờ là tới nơi, vừa nãy vẫn còn chưa hết sợ, Trương Chiêu chỉ huy đội thuyền qua một ngã ba sông, tiến vào một nhánh sông nhỏ hơn nữa.
 Đi tiếp một quãng không xa lắm, họ thấy giữa lòng sông dựng lên ba cành cây đã ngâm nước đến mốc meo, đây không phải một cây đại thụ rơi xuống sông chỉ để lộ cành ngọn trên mặt nước, mà là ám hiệu ba nén hương của Hồng môn, Trương Chiêu từng là đường chủ Hồng môn, đương nhiên hiểu rõ trong lòng, y liền rút ra một lá cờ vẫy mấy cái ra hiệu cho đội thuyền dừng lại, còn bản thân thì khoanh tay đứng ở đầu thuyền chờ người xuất hiện.
 Trong lùm cỏ ven sông bắn ra ba sợi dây thừng kéo ba con thuyền lại sát bờ, mấy chục người đàn ông đầu trùm khăn đen, người mặc áo chẽn cộc tay, hông đeo đoản đao lần lượt nhảy lên thuyền, Jack ở trên con thuyền khách đi đầu vẫn luôn đứng bên cửa sổ khoang thuyền quan sát tình hình, anh đã trông thấy Lâm Phượng Tường nổi bật lên giữa lùm cỏ.
 Thì ra Lâm Phượng Tường thường xuyên ở bên ngoài áp tải hàng hóa nên đầu vẫn để kiểu tóc như triều đình Mãn Thanh đòi hỏi, đằng trước cạo trọc lốc, tết thành một cái bím dài ở sau đầu. Còn những người bên cạnh anh ta lại tuân theo quy định của quân Thái Bình không cạo đầu tóc, càng không tết bím phía sau, mọi người đều để xõa tóc bù xù trùm khăn ra bên ngoài, vì vậy Lâm Phượng Tường có bím tóc dài và cạo sạch phần trán phía trước thành nổi bật nhất giữa cả đám người.
 Thấy Lâm Phượng Tường, tức là đã tiến vào địa điểm tiếp ứng, cũng có nghĩa là bọn họ đã an toàn hoàn thành nhiệm vụ, Jack lập tức xông tới đuôi thuyền nhảy sang thuyền hàng đi giữa tìm Lục Kiều Kiều, còn Lâm Phượng Tường và một thanh niên dáng vẻ cường tráng khác nhảy lên con thuyền chở khách đi đằng trước.
 Trương Chiêu và hai tên thân binh trên thuyền chở khách hiển nhiên nhận ra người nhảy lên, lập tức lùi lại nhường đường, thanh niên kia mày rậm mắt to, tướng mạo dữ tợn, vừa nhảy lên đầu thuyền đã đáp xuống ngay trước mặt Trương Chiêu, đẩy vào ngực y: “Tên phản bội nhà ngươi còn dám quay lại à?“
 Trương Chiêu vóc người nhỏ bé không chịu nổi cú đẩy, sau khi loạng choạng lùi lại hai bước, không hề lép vế, giẫm chân đạp tới: “La Đại Cương, đại gia đây không nghĩa khí thì đã không đích thân áp tải mớ hàng này của các ngươi rồi, mấy trăm lượng bạc là cái chó gì, ngươi tưởng mạng của đại gia đây không đáng tiền chắc!” Người trẻ tuổi tên La Đại Cương lách người né cú đá của Trương Chiêu, bổ tới túm lấy y toan vung quyền lên đánh, Lâm Phượng Tường vội giơ tay tóm lấy tay hai người, can ngăn: “Đừng đánh... đừng đánh... Dê To Đầu nghe chúng ta muốn chuyển hàng liền sảng khoái nhận lời ngay đó.“
 La Đại Cương cậy đây là địa bàn của mình, bèn lớn tiếng mắng chửi: “Dê To Đầu cái con mẹ mày, hồi đó chúng ta chặt đầu gà đốt giấy vàng thề độc sẽ phản Thanh phục Minh, ngươi lại đi đầu hàng quân Thanh, người trên kẻ dưới trong Hồng môn đều có thể giết ngươi!“
 Lâm Phượng Tường vận sức đẩy hai người đang bừng bừng lửa giận ra, tay chân Trương Chiêu không dài nhưng được cái sức lực lại không hề yếu, y vừa gạt tay người khác ra, vừa nói: “Có loại ngu như ngươi mới đi gia nhập Thượng Đế hội, các huynh đệ đều muốn sống tử tế hơn mới vùng lên tạo phản, vào Thượng Đế hội vừa không có tiền vừa không có đàn bà lại không được uống rượu hút thuốc, muốn cái gì cũng chẳng có, ngươi xem mình có lỗi với huynh đệ không, ngươi dẫn họ đi theo như thế có mất mặt hay không? Giờ huynh đệ của ta ngày nào cũng sống sung sướng, tháng tháng đều có tiền lương gửi về nhà, ngươi có giỏi thì dẫn huynh đệ trong đường khẩu đến thủy doanh của ta, đại gia đây bao rượu bao thuốc bao kỹ nữ, để xem đám huynh đệ ấy đi theo ai!“
 La Đại Cương cũng đỏ rực hai mắt quát lên: “Tiền của chó Thanh từ đâu mà ra chứ? Là bóc lột từ các hương thân phụ lão ở quê nhà ngươi đấy, ngươi có hiểu không!” Hồng Tuyên Kiều nãy giờ vẫn đứng bên cạnh muốn khuyên giải hai người, đến giờ thực sự cũng không thể nhịn được nữa, cô đi tới giữa ba người, giơ tay đẩy mấy cái, quát lớn lên: “Dừng! Dừng! Làm cái gì vậy! Các ngươi có muốn giết chết đối phương không? Ta có đao đây này!“
 La Đại Cương và Trương Chiêu đều thuận thế đấy đối phương ra, mỗi người đứng một bên đầu thuyền, ngoảnh mặt không thèm nhìn nhau, Trương Chiêu ôm đầy một bụng tức không có chỗ phát tiết, liền rút đoản đao giấu trong tay áo ra gầm lên một tiếng chém vào lá cờ chữ “Lương” cắm ở mũi thuyền, lá cờ tam giác liền ứng tiếng gãy lìa, rơi xuống măt nước.
 Hai thuyền phía sau đang hối hả dỡ hàng, Jack và Lục Kiều Kiều chỉ huy mười mấy người làm việc nhanh chóng gọn gàng đâu ra đấy, thoáng cái ba cỗ xe ngựa và súng ống đạn dược đều đã được chuyển lên bờ, Hồng Tuyên Kiều dúi ngân phiếu vào tay Trương Chiêu, vẫy vẫy tay ra hiệu cho toàn bộ người của quân Thái Bình xuống thuyền. Trương Chiêu theo họ đi ra tới mạn thuyền, đợi những người khác xuống hết, mới sàm mặt xuống kéo tay Lâm Phượng Tường lại khẽ dặn: “Sau này có chuyện gì tới tìm ta trước.“
 Lâm Phượng Tường hiểu ý, đưa tay vỗ vai y rồi cũng nhảy xuống thuyền, cùng đội ngũ rời khỏi bờ sông.
 Trên đường đi tới đại bản doanh Kim Điền, Lục Kiều Kiều biết được La Đại Cương và Trương Chiêu trước đây là huynh đệ kết nghĩa trong Hồng môn, nghe xong chuyện của hai người, cô cũng chỉ cười ha ha mấy tiếng, chẳng cần quan tâm ai vận chuyển hàng, chỉ cần làm xong việc là được rồi.
 Tuy trước đây là huynh đệ với Trương Chiêu, nhưng tính cách của La Đại Cương lại hoàn toàn khác hẳn, con người này tính tình thẳng thắn hướng ngoại, hay chuyện mà cũng có vẻ rất đứng đắn, Lục Kiều Kiều và Jack mới nói với y vài ba câu đã hi hi ha ha kể chuyện trên trời dưới biển như thể bạn bè lâu năm vậy. Qua câu chuyện, họ biết được đường khẩu Hồng môn ở núi Kê Đề, Thanh Thành cũng đến gia nhập quân Thái Bình, đường chủ đó là ôn Hán Phong, quân sư Mạnh Tổ Ninh và Mạnh Hiệt hiện tại đều ở dưới trướng của La Đại Cương. Lần này La Đại Cương vốn không cần đích thân đi tiếp nhận quân hỏa, nhưng nghe nói là Trương Chiêu áp tải hàng, y mới gác hết những việc khác đến gặp mặt một lần, vốn dĩ rất nhớ nhung huynh đệ cũ, nhưng vì Trương Chiêu hàng Thanh, vừa nhìn thấy mặt đối phương y đã không nén được lửa giận trong lòng, lập tức lao vào đánh nhau. Hễ cứ nhác đến Trương Chiêu, La Đại Cương lại không kìm được máng chửi loạn cả lên.
 Đi qua một mảng rừng rậm, họ tới khu vực đồi núi thoai thoải thoáng đãng, Dần dần có thể trông thấy lính gác trên lầu quan sát của quân Thái Bình, trên nóc doanh trại cắm đầy cờ chiến. Trên đường, có một đám người đi tới nghênh đón, La Đại Cương ngồi trên lưng ngựa nói với Lục Kiều Kiều: “Người quen cũ đến rồi.“
 Lục Kiều Kiều thấy quân sư Hồng môn Mạnh Hiệt mặc áo dài, tay cầm quạt xếp, râu dài phất phơ đứng giữa đường, mỉm cười nhìn đội xe ngựa, cảnh tượng này phảng phất như nhiều năm trước ở bến đò Quan Lộc quê Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt đột nhiên xuất hiện ở cổng làng nghênh tiếp Lục Kiều Kiều vậy, Lục Kiều Kiều vẫn còn nhớ lúc ấy là mùa thu, Mạnh Hiệt bất ngờ dùng ám hiệu Hồng môn để hành lễ với cô.
 Sau lưng Mạnh Hiệt là ôn Hán Phong và Mạnh Tổ Ninh, bọn họ không ăn mặc theo lối thương nhân nữa mà mặc quân phục quân Thái Bình, đầu đội khăn đỏ trông rất oai phong lẫm liệt. Lục Kiều Kiều và mấy người này cách biệt đã mấy năm, giờ đột nhiên gặp lại ở đây cũng không khỏi mừng vui ra mặt, Jack và cô vui vẻ nhảy xuống xe ngựa chạy tới chào hỏi mấy vị anh hùng Hồng môn. Hai người dắt tay nhau chạy tới trước mặt bọn họ, Jack thấy ai là ôm chàm lấy người đó, còn Lục Kiều Kiều thì một tay kéo ống tay áo, một tay túm lấy râu Mạnh Hiệt mà kéo.
 Lục Kiều Kiều cao hứng nói: “Mạnh sư gia lại có thể làm một bàn đày thức ăn cho chúng tôi ăn rồi!“
 Mạnh Hiệt ngửa mặt cười lớn nói: “Ha ha ha, thức ăn ở đây rất thiếu thốn, thịt không đủ ăn, chỉ có thể làm cơm chay thôi, mà cô còn phải giúp ta đi hái nấm hái rau nữa cơ.“
 “Được, được.” Lục Kiều Kiều kích động đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh, Mạnh Hiệt thấy Lục Kiều Kiều mặc áo dài hoa xanh rất lộng lẫy, trang điểm như một danh kỹ ở chốn ăn chơi, liền làm bộ mê mẩn cười nói: “Nhiều năm không gặp, Lục tiên sinh càng ngày càng xinh đẹp, ta vừa thấy bộ dạng này của cô là muốn nạp làm thiếp rồi, khi đó cô còn hỏi ta có muốn lấy cô không, giờ có sẵn lòng gả cho ta nữa không vậy?“
 “Sẵn lòng sẵn lòng, gả cho Mạnh sư gia ngày nào cũng có đồ ngon ăn, ông lại biết kể chuyện nữa, tốt hơn gã Tây kia nhiều. Chồng à, mau ra đây quyết đấu với Mạnh sư gia, anh thua đi để em còn gả cho Mạnh sư gia!” Những lời này của Lục Kiều Kiều khiến cả bọn đều cười ồ lên.
 Chào hỏi xong xuôi, cả bọn vừa đi về bản doanh Kim Điền vừa trò chuyện, Lục Kiều Kiều hỏi về tình hình huyệt Kim kê đề nhật trên núi Kê Đề năm đó. Nghe Mạnh Hiệt nói, sau khi Lục Kiều Kiều đánh lui phong thủy sư của triều đình đến phá huyệt, nửa năm sau lại có người lẻn lên núi phá hoại huyệt vị, nhưng vì Lục Kiều Kiều nhắc nhở từ trước, bọn họ đã bố trí cơ quan cạm bẫy ở xung quanh mộ huyệt, lại cắt đặt người giữ mộ, nên đã bảo vệ thành công long huyệt phong thủy. Ba năm trước, chính là lúc long huyệt phong thủy phát huy linh lực, tri huyện Thanh Thành Hà đại nhân bị điều đi, tri huyện tân nhiệm không chịu hợp tác với nhà họ ôn nữa, ngược lại còn lấy danh nghĩa đánh đuổi gian thương mà tăng nặng thuế khóa lên các thương hiệu của thôn ôn Phượng, vì vậy đường khẩu Hồng môn quyết định khởi binh đánh tới huyện thành, chính thức phản Thanh, sau đó liên tục chiến đấu khắp vùng Hồ Quảng, liên hợp với các đường khẩu Hồng môn khác, hoạt động khắp nơi tiêu diệt quân Thanh. Cho đến năm ngoái, họ biết được Thượng Đế hội Quảng Tây giành được thành quả huy hoàng, mọi người đều nhận được mật lệnh của Hồng Tú Toàn phát ra trên giang hồ, bèn làn lượt dẫn quân đến Quảng Tây tụ nghĩa. Hiện nay, quân đội Hồng môn là một trong những lực lượng chiến đấu chủ yếu của quân Thái Bình, mặc dù tình hình bất lợi, nhưng sĩ khí của mọi người vẫn bốc cao ngùn ngụt.
 Thoáng sau, đám huynh đệ Hồng môn đã hộ tống Jack và Lục Kiều Kiều đến con phố trung tâm của trấn Kim Điền, đó là một con phố cổ xưa, vì nhiều năm chiến tranh liên miên nên nhà ở và cửa hàng hai bên từ lâu đã không có người ở, giờ toàn bộ đều làm doanh trướng của quân Thái Bình, khắp nơi đều thấy các quan binh Thái Bình Thiên Quốc đầu đội khăn đỏ đi ra đi vào. Mọi người đi tới trước một ngôi miếu có binh sĩ cầm trường thương canh phòng bên ngoài, La Đại Cương nói: “Đây là trung quân của chủ soái, Thiên vương và quân sư đều ở bên trong đợi mọi người, giờ tôi đi tìm quan coi kho đến nghiệm thu hàng hóa trước đã.“
 Trong lúc cả bọn ngồi trên xe ngựa đợi kiểm hàng, Lục Kiều Kiều nhảy xuống xe, thong thả quan sát kỹ lưỡng tòa miếu này. Phía trên cửa miếu có một tẩm bảng đá, bên trên khắc ba chữ triện lớn: “Tam Giới miếu”. Lục Kiều Kiều lấy la kinh trong túi ra đo lường một hồi, thấy cửa miếu nằm ở hướng chính Nam. Cô lại đưa mắt quan sát hai đầu phố, mặc dù giờ đã không còn ai mua bán gì, nhưng cô vẫn nhớ trước đây nơi này là một khu chợ, xung quanh miếu Tam Giới này tập trung toàn hàng bán thịt lợn.
 Lục Kiều Kiều chau mày bấm đốt ngón tay tính toán, giẫm chân kêu lên: “Chậc chậc, ai chọn nơi này làm doanh trướng chủ soái trung quân vậy, phong thủy thế này làm sao không bị đại quân triều đình vây chết cơ chứ!“
 “Lục tiên sinh có cao kiến gì về doanh trướng trung quân của chúng ta vậy?” Phùng Vân Sơn mặc quân trang từ trong miếu Tam Giới rảo chân bước ra, sau lưng là La Đại Cương và mấy thị vệ, đi sau cùng là một người trung niên dáng cao lớn. Người này trán rộng mà góc cạnh, lông mày mảnh mắt to, xương gò má đầy đặn, vị trí sơn căn giữa hai mắt hõm xuống, sống mũi lại nhô cao hẳn lên, gương mặt hình trứng khiến người ta cảm thấy có đôi nét thanh tú của phụ nữ, y mặc hoàng bào bằng gẩm, đầu chít khăn vàng, đàn ông tướng nữ mà thần thái ngời ngời, là người có khí độ nổi bật nhất trong cả đám, Lục Kiều Kiều vừa nhìn đã nhận định ngay y chính là Thiên vương Hồng Tú Toàn.
 Hồng Tú Toàn đi tới phía trước bọn họ, nét mặt uy nghiêm nhìn chăm chăm vào Lục Kiều Kiều, Hồng Tuyên Kiều và bọn Hương Quế, Nguyệt Quế lập tức quỳ một chân xuống hành lễ, miệng hô “Thiên vương vạn tuế.” Lục Kiều Kiều thấy vậy, cũng quỳ xuống hành lễ theo, chỉ có Jack là vẫn đứng yên tại chỗ. Lục Kiều Kiều len lén ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tú Toàn, cảm giác y từ nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm, cô đưa tay kéo kéo Jack, ra hiệu cho anh cũng quỳ xuống, nhưng Jack không quỳ mà chỉ cúi người khom lưng với Hồng Tú Toàn, chào một tiếng: “Thiên vương bệ hạ.“
 Phùng Vân Sơn lập tức nói: “Huynh đệ người Tây này thực hiện theo lễ tiết phương Tây, như vậy là được rồi,” để giải vây cho Jack.
 Hồng Tú Toàn buông ra một tiếng: “Bình thân.” Đợi ai nấy đều đứng lên hết, y mới tiếp lời: “Mọi người đi đường vất vả rồi, súng đã chuyển tới hết chưa?“
 Hồng Tuyên Kiều lập tức trả lời: “Hai mươi gánh hỏa dược, bốn trăm khẩu súng đều đã được chuyển tới đủ số, xin Thiên vương xem qua.” Dứt lời, cô liền đi tới chỗ xe ngựa kéo tấm vải dầu xuống, mở lớp bọc bên ngoài khấu súng ra. Hồng Tú Toàn cũng đi tới bên cạnh xe ngựa cầm một khấu súng Tây ngắm nghía, rồi lại giơ lên ngắm thử: “Súng tốt lắm, chốc nữa vương muội hãy hoàn thành việc giao nhận và thanh toán sổ sách cho họ. Vị này hẳn là Lục tiên sinh? Ọuả nhiên danh bất hư truyền, người còn đẹp hơn cả hoa.“
 Lục Kiều Kiều thoáng ngạc nhiên, không ngờ rằng Hồng Tú Toàn mở miệng ra câu đầu tiên không phải nhắc chuyện năm đó mình giúp y hạ táng long huyệt thiên tử, mà là khen mình xinh đẹp. Nếu những người đàn ông khác nói vậy, cô đã có vô số câu từ để ứng đối, nhưng một người sở hữu quyền lực tối cao, sau này rất có khả năng sẽ trở thành hoàng đế đột nhiên nói năng kiểu ấy, khiến cô ngoài cảm giác đường đột ra, còn có đôi chút luống cuống không biết làm thế nào, đành cúi đầu, lùi lại một bước đứng sau lưng Jack.
 Phùng Vân Sơn thấy bầu không khí có vẻ không ổn lắm, vội vàng nói: “Súng ống đạn dược của Thiên quân đã thiếu thốn từ lâu, Thiên vương rất quan tâm đến làn bổ sung quân hỏa này, nên mới đích thân ra xem xét. Vừa nãy Lục tiên sinh có nói tới vấn đề phong thủy ở đây, xin hãy giải thích rõ ràng thêm chút nữa.“
 Lục Kiều Kiều nói: “Chỉ mới nhìn cái cổng, sợ là tầm nhìn hạn hẹp không được chu toàn, có thể cho tôi vào trong xem một chút được không?“
 Phùng Vân Sơn vội nói: “Tất nhiên là được, mời Lục tiên sinh đi theo tôi.“
 Những huynh đệ Hồng môn khác đều trở về doanh trại trước, Phùng Vân Sơn và Hồng Tú Toàn kẹp Lục Kiều Kiều giữa, đám thị vệ quây xung quanh bọn họ, Jack và Hồng Tuyên Kiều đi phía sau, cùng vào miếu Tam Giới.
 Lục Kiều Kiều đứng ở chính giữa cửa lớn miếu Tam Giới, chậm rãi bước từng bước một men theo đường trung tuyến đi vào bên trong. Tổng thể ngôi miếu không lớn, chỉ bằng ngôi nhà ở của hương thân địa chủ bình thường, bên trong chia làm ba sân trước, giữa và sau, mỗi sân đều có phòng quây cả ba mặt, vì đây vốn không phải là nơi để cho người ở, nên toàn bộ đều được thiết kế theo kiểu nhà ngang thông thoáng.
 Sân trước là một bục rộng và cao, xung quanh đầy người qua kẻ lại, dưới đất nằm la liệt các binh sĩ bị thương, rất nhiều nữ binh đang chùi rửa thay thuốc cho các thương binh. Trong sân giữa toàn các quan binh và binh sĩ đang làm việc, bàn ghế giá sách văn kiện xếp đầy các phòng, vật dụng thường ngày và súng ống đao thương chất thành đống như quả núi nhỏ trong góc tường. Theo như thiết kế truyền thống của miếu thần, lẽ ra tượng thần phải đặt trên đường trung tuyến, nhưng giờ đã không thấy tăm hơi đâu, mà chỉ thấy chính giữa dựng lên một cây thập giá lớn màu trắng, hai bên tường viết quy củ của quân Thái Bình và các khẩu hiệu tuyên truyền quyền năng của Thượng Đế, trên bàn kê trước cây thập giá đặt đồ cúng, tháp đèn nhang, sắp đặt hoàn toàn dựa theo cung cách thờ thần trong dân gian.
 Đi vào sân sau, trước cửa có thị vệ cầm đao canh phòng, muốn vào phải có thị vệ mở cửa mới được, cửa lớn của gian đại điện chính giữa đóng chặt, giữa thời tiết nóng bức này, trông có vẻ rất không bình thường. Phùng Vân Sơn nói, nơi này là chỗ ở của Thiên vương, Lục Kiều Kiều nhìn ra phía sau gian điện, thấy một ngọn đồi nhỏ gồ lên, đóng vai trò tòa núi dựa lưng trong phong thủy. Phùng Vân Sơn sốt ruột hỏi: “Phong thủy nơi này thế nào?” Lục Kiều Kiều nói còn phải xem gian đại điện cuối cùng nữa, Phùng Vân Sơn thoáng do dự, nhưng Hồng Tú Toàn đã nói: “Được, Lục tiên sinh tinh tế cấn trọng, hẳn là người có chân tài thực học, xin mời vào bên trong xem xét.” Dứt lời, y liền cất bước lên điện, thị vệ đẩy cửa ra, Lục Kiều Kiều và Jack đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi ngẩn người.
 Trong điện không nhuốm hạt bụi nào, chính giữa có một bộ long ỷ và long án được điêu khác hết sức tinh xảo; bên trái là một bệ dài ghép bằng tám chiếc bàn Bát tiên, ở giữa chất đầy văn kiện, hai bên xếp kín bản đồ; bên phải là năm hàng tủ gỗ lớn cao ngang người có lắp khóa kê sát tường. Điều làm Lục Kiều Kiều kinh ngạc nhất là có mười mấy thiếu nữ xinh đẹp ăn vận mỏng manh đứng ở các chỗ trong đại điện. Bên cạnh chiếc bàn lớn bên trái có một người ăn vận giống như Hồng Tú Toàn đang đứng cúi đầu viết chữ lên bản đồ, hai bên có hai thị nữ nét mặt hiền hòa phe phẩy quạt mát cho y, người này vừa thấy có người đẩy cửa liền bước lên đón, Lục Kiều Kiều đã biết y từ trước, y chính là Dương Tú Thanh trước nay vẫn chủ quản mọi sự vụ trong quân đội Thái Bình Thiên Quốc. Y hơi cúi người chào hỏi Jack và Lục Kiều Kiều, bắt chặt tay Jack không buông ra, vừa lôi kéo anh vừa gọi Hồng Tuyên Kiều sang một bên uống trà, chỉ bản đồ bàn bạc quân tình.
 Hồng Tú Toàn tự mình ngồi xuống long ỷ ở chính giữa đại điện, lập tức có thị nữ bước đến lau mồ hôi dâng trà, thay giầy phẩy quạt, để mặc cho Lục Kiều Kiều và Phùng Vân Sơn đứng trước long ỷ. Hồng Tú Toàn đợi các thị nữ đóng cửa đại điện lại, mới cất tiếng nói: “ở đây không có người ngoài, Lục tiên sinh giờ đã có thể nói ra suy nghĩ của mình về chốn này chưa?“
 Phùng Vân Sơn gọi thị nữ khiêng ghế đến mời Lục Kiều Kiều ngồi xuống, trong lòng cô lúc này đã thấy hết sức khó chịu. Tuy nói Thiên vương Hồng Tú Toàn này làm bộ làm dáng một chút cũng là chuyện hết sức bình thường, so với hoàng đế Đại Thanh thì như vậy còn chưa bằng một phần nghìn, nhưng trong tình trạng bị vây khốn mấy tháng trời như thế này, vừa nãy bên ngoài vẫn còn đầy thương binh đang băng bó, rõ ràng là hôm qua hoặc sớm nay vừa xảy ra giao chiến, Hồng Tú Toàn lại ở trong này sống hưởng thụ như nhà phú hộ, huynh đệ bên ngoài mà biết được liệu có còn bán mạng cho y nữa hay không? Điều khiến Lục Kiều Kiều không vui nhất không phải là lối sống hưởng thụ này, ở chốn yên hoa Quảng Châu, bỏ ra mấy trăm lượng bạc đảm bảo còn chơi bời hơn thế này nhiều, nhưng Hồng Tú Toàn là thống soái của cả một đạo quân, là hoàng đế tương lai, lại đối đãi với mình bằng thái độ chẳng nóng chẳng lạnh thế này, khiến trong lòng cô nảy sinh khoảng cách và sự dè chừng rất lớn, hoặc có lẽ, khoảng cách này chính là bầu không khí mà Hồng Tú Toàn muốn tạo ra cũng nên.
 Nhận thức của Lục Kiều Kiều đối với Thượng Đế hội chủ yếu bắt nguồn từ Hồng Tuyên Kiều, Phùng Vân Sơn và các huynh đệ Hồng môn đến tham gia tụ nghĩa, những hảo hán giang hồ chính cống này trước giờ vẫn luôn khiến cô cảm thấy tự do khoái ý, ở chung với bọn họ vui vẻ hơn sống trong thế giới của đám nhà nho bội phần. Thế nhưng, Hồng Tú Toàn trước mắt lại khiến cô đột nhiên nghĩ đến đám quan lại triều đình Đại Thanh, ở trước mặt đám quan viên ấy Lục Kiều Kiều không bao giờ nói lời thật lòng, mà nếu không có giá tiền hợp ý, cô cũng sẽ không bao giờ làm việc gì cho chúng cả.
 Phùng Vân Sơn tinh minh gấp trăm lần Hồng Tú Toàn, dường như đã nhìn ra sự do dự trong mắt Lục Kiều Kiều, anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Quân Thái Bình bị vây ở đây đã ba tháng rồi, quân Thanh tiến bước nào rào bước đó, dần dần khép chặt vòng vây, chúng ta đã nhiều làn đột phá đều không thành công, nếu kéo dài như vậy nữa, lương thực và quân hỏa đều không cầm cự được bao lâu, nói thực lòng, đợt súng ống này của Lục tiên sinh đưa đến cũng tốn mấy nghìn lạng bạc rồi...” Ý của Phùng Vân Sơn rõ ràng là nếu cô không giúp chúng ta xông ra ngoài, sợ rằng tiền hàng cũng không thể nào chi trả nổi.
 Lục Kiều Kiều mím chặt môi, nở một nụ cười lịch sự với Phùng Vân Sơn, khe khẽ gật đầu, trông chừng có vẻ đang nghiêm túc lắng nghe. Phùng Vân Sơn là người giỏi quan sát nét mặt, đồng thời cũng hiểu rõ Lục Kiều Kiều, khi cô đối đãi chân thành với người khác sẽ không bao giờ mỉm cười giả dối như vậy, đây không phải nụ cười, mà là thái độ cự tuyệt khinh miệt, coi tiền tài như phân rác.
 Dùng tiền không thể khiến Lục Kiều Kiều động lòng, vậy thì chỉ có con người mới có thể làm cô mở miệng nói chuyện mà thôi, Phùng Vân Sơn lại nói: “Tướng sĩ Thiên quân có rất nhiều người đem cả nhà đầu quân, người già phụ nữ trẻ em ở chỗ chúng ta còn nhiều hơn binh sĩ có thể chiến đấu, Lục tiên sinh hỏi Tuyên Kiều là biết, hiện nay trong nữ doanh của cô ấy có bao nhiêu nữ quyến, chẳng những vậy, chúng ta còn lập ra đồng tử doanh trong quân để bảo vệ lũ trẻ con, vì vậy lúc đột phá vòng vây không thể nào nhanh nhẹn bằng quân Thanh. Thiên vương làm người nhân ái, không nỡ bỏ lại gia quyến của tướng sĩ và hương thân phụ lão nên mới bị quân Thanh bao vây trùng trùng, ngày nào ngài cũng vắt óc tìm cách đưa mọi người đến nơi an toàn...“
 Phùng Vân Sơn lại dừng lại quan sát Lục Kiều Kiều, lần này cô không mỉm cười, chỉ nhìn Phùng Vân Sơn khẽ thở hát ra một hơi, nhưng vẫn không nói gì. Phùng Vân Sơn biết cách này dùng được, cô gái này sắp bị thuyết phục rồi, anh ta lại dấn tới thêm chút nữa nói: “Tình hình trước mắt, không ai có thể toàn thân rời khỏi Kim Điền, rất nhiều mật thám chúng ta phái đi dò la quân tình đã bị quân Thanh phát hiện bắt sống và giết chết, nếu Lục tiên sinh lúc này muốn rời khỏi cũng rất nguy hiểm, muốn đi khỏi Kim Điền, chúng ta cần phải hợp lực tiến lên, Lục tiên sinh cũng biết đấy, chúng ta không còn đường để quay đầu nữa rồi...“
 Lục Kiều Kiều nhìn Phùng Vân Sơn, giơ la kinh lên che miệng bật cười khúc khích: “Phùng đại ca, tôi phát hiện anh rất giống với quân sư nước Thục năm xưa đấy.” Phùng Vân Sơn thoáng ngẩn người, lập tức hiểu ra Lục Kiều Kiều đang tán dương mình giống Gia Cát Lượng, nhưng anh ta không hề muốn khoe khoang vô vị trước mặt Thiên vương và Dương Tú Thanh, vội vàng tiếp lời: “Vân Sơn chính là quân sư của Thiên quân mà, ha ha ha.“
 Lục Kiều Kiều hướng về phía Hồng Tú Toàn, đứng dậy khom người một cái, đoạn nói: “Vừa nãy nghe quân sư nói qua tình hình hiện tại của Thiên quân, thấy giống hệt như vấn đề phong thủy của soái trướng trung quân, xin hỏi Thiên vương phải chăng từ khi chuyển đến Kim Điền đã đặt soái trướng trung quân ở đây?“
 Hồng Tú Toàn gật đầu xác nhận, Lục Kiều Kiều lại nói:
 “Từ xưa các thành trấn hương thôn đều có miếu thờ thần phù hộ dân chúng, mà miếu thờ là chốn linh thiêng, người ở trong đó không phải tăng nhân thì cũng là đạo sĩ xa rời tục thế, thêm vào đó, linh lực của thần linh được thờ cúng trong miếu khiến cho nơi này có một cỗ khí thuần âm hoặc thuần dương. Theo lý thuyết phong thủy Dương Công, vì lo khí chất thoát tục của miếu thờ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, vợ con tài lộc của dân chúng, nên người ta sẽ không xây chùa miếu giữa những nơi đông người ở, mà chỉ đặt ở những nơi phong thủy xấu nhất và chỗ thoát nước rời khỏi thành thị nhằm trấn tà, khóa thủy, đảm bảo tài khí tụ lại. Thiên vương và Phùng quân sư đã đi nhiều nơi, hẳn là có ẩn tượng với bố cục kiểu này.“
 Hồng Tú Toàn và Phùng Vân Sơn cẩn trọng hồi tưởng lại, quả nhiên đại đa số thành thị hương trấn đều như vậy, Dương Tú Thanh nghe thấy Lục Kiều Kiều bắt đầu giảng giải, cũng dừng câu chuyện mà bọn họ đang dở bên cạnh lại, tập trung ra giữa điện nghe Lục Kiều Kiều giải thích phong thủy.
 Phùng Vân Sơn nói: “Nhưng ở vùng Quảng Tây này, miếu Tam Giới rất phổ biến, vả lại toàn đặt ở chính giữa thành trấn, có phải là người địa phương không coi trọng phong thủy hay không?“
 “Không hẳn thế, còn phải xem miếu này là do ai xây nữa, nếu miếu này không phải do dân chúng tự xây, hẳn nhiên là có điều cổ quái.” Lục Kiều Kiều đang muốn ám chỉ triều đình.
 Dương Tú Thanh là người bản địa Quảng Tây, tương đối quen thuộc với tình hình vùng này, bèn chen vào nói: “A muội à, chuyện này thì tôi biết, miếu Tam Giới thờ thần Tam Giới, đây là vị thần chỉ có Quảng Tây, vị này vốn không phải thần tiên mà là một quan viên triều Minh. Năm trăm năm trước, triều đình phái ông ta đến Quảng Tây dẹp loạn, ông ta đánh trận với nghĩa quân ở hẻm Đại Đằng đã giết rất nhiều người, triều Minh thấy ông ta có quân công hiển hách liền phong cho làm ‘Du thiên Đác đạo Tam giới thánh gia’, lại lập miếu Tam Giới thờ ông ta ở khắp các huyện thuộc tỉnh Quảng Tây, những ngôi miếu này đích thực không phải do dân gian xây nên. Thế là đúng rồi!” Dương Tú Thanh và Lục Kiều Kiều cơ hồ cùng lúc hiểu ra.
 Dương Tú Thanh tranh nói trước: “Tôi hiểu rồi, a muội muốn nói triều Minh phong công thần giết nghĩa quân làm thần, sau đó dựa vào sát khí này để xây miếu ở các nơi trấn áp phong thủy địa phương, chính là sợ người Quảng Tây lại có lòng tạo phản...“
 Lục Kiều Kiều cũng lập tức tiếp lời: “Vì vậy miếu Tam Giới được xây giữa thành trấn, mà chính giữa các thành trấn bao giờ cũng là long mạch của cả vùng, triều đình Đại Minh lại tinh thông phong thủy, nên có thể khẳng định, những ngôi miếu Tam Giới này toàn bộ đều được xây lên để trấn áp long khí của địa phương.“
 Hồng Tú Toàn nghe tới đây bất giác ngồi thẳng người lên, Phùng Vân Sơn khe khẽ gật đầu mỉm cười nhìn Hồng Tú Toàn, ánh mắt như muốn nói: “Phong thủy sư tôi mời đến có lợi hại không, ha ha.“
 Hồng Tú Toàn lên tiếng hỏi: “Nhưng ta nghe Phùng quân sư nói phong thủy đây không có vẩn đề gì lớn, lẽ nào Phùng quân sư đã nhìn lầm?“
 Lục Kiều Kiều đáp: “Phùng quân sư không nhìn lầm, theo lẽ thường mà nói, miếu Tam Giới lưng có núi dựa, trước mặt có nước chảy qua, tọa trấn trung ương, có thể ổn định thời thế, đảm bảo một phương được bình an, muốn làm dân đen cam chịu sống qua ngày thì cũng không phải là đất dữ, vẩn đề ở chỗ các vị không phải dân đen cam chịu...” Giọng nói Lục Kiều Kiều bỗng trở nên đanh thép: “Các vị là những anh hùng muốn tranh đoạt thiên hạ!“