Khoảng mười ngày sau trận đánh nhau với Lợi sứt, tôi đem cho Tiểu Li một chiếc lá thuộc bài.Tôi đưa chiếc lá cho nó:- Cho mày nè!- Lá gì vậy?- Lá thuộc bài.- Lá thuộc bài là lá gì?- Mày ngu quá! Lá thuộc bài là lá thuộc bài chứ lá gì! Ép nó trong tập, mày học qua một lần là thuộc liền!Tiểu Li thích lắm. Nó nâng niu chiếc lá trên tay như một báu vật. Chừng mấy ngày sau, nó chạy qua khoe tôi:- Chiếc lá thuộc bài hay ghê anh hén?- Ừ. Mày ép nó vào tập chưa?Tiểu Li gật đầu, mặt tươi rói:- Ép rồi! Từ khi có nó, em học bài mau thuộc ghê!Tôi nhún vai, vẻ tự hào:- Tao đã bảo mà lại!Tiểu Li nhìn tôi:- Anh có ép nó trong tập không?- Có.Nó lại hỏi:- Anh học có mau thuộc không?- Tao hả? Tao... - Tôi ngập ngừng - Tao... cũng như mày thôi!Tôi không dám nói với Tiểu Li là từ khi có chiếc lá thuộc bài, tôi cũng chẳng sáng dạ ra được chút nào.Bao giờ tôi cũng học trước quên sau, học sau quên trước. Để Tiểu Li khỏi dò hỏi lôi thôi, tôi nói lảng sang chuyện khác:- Ngày mai tao sẽ làm một chiếc vợt. Tiểu Li trố mắt:- Chi vậy?- Để bắt bướm. Tiểu Li reo lên:- Hay quá hén! Em thích những con bướm lắm! Cánh nó đủ màu, đẹp ghê!Tôi lên giọng hào hiệp:- Tao sẽ bắt bướm cho mày ép vào tập. Tiểu Li mừng lắm:- Ừ, anh bắt cho em đi!Đang nói, bỗng dưng nó rụt cổ:- Eo ơi, không được! Ép vào tập những con bướm sẽ chết mất!Tôi bật cười:- Thì chết chứ sao! Bị đè bẹp dí làm sao sống được!Tiểu Li chớp mắt:- Vậy em không ép nó đâu! Chỉ bắt chơi thôi. Chơi xong thả ra.Tôi bĩu môi:- Thả ra thì bắt làm gì?- Thì chơi.- Hừ, chơi! Chơi là phải ép vào tập! Như vậy những con bướm luôn luôn là của mình. Tiểu Li cắn môi:- Nhưng như vậy thì ác lắm! Những con bướm sẽ chết!- Bướm thì ăn thua gì! Mày làm như người ta không bằng!Nói xong, tôi giận dỗi quay mặt đi. Hừ, mình có lòng tốt muốn bắt bướm cho nó chơi, nó lại bảo mình ác! Đúng là đồ... con gái!Tiểu Li đứng lặng lẽ bên cạnh tôi, chân dí dí xuống đất. Chắc nó đang nghĩ cách làm hòa với tôi.Quả nhiên, một lát sau nó chạm khẽ vào tay tôi, hớn hở nói:- Em nghĩ ra rồi!Tôi hỏi, đầu không quay lại:- Ra cái gì?- Anh muốn ép vào tập phải không?Tôi "hừ" một tiếng:- Biết rồi mà mày còn hỏi!- Em cũng thích ép vào tập. Tôi quay phắt lại:- Thật không?Tiểu Li lộ vẻ lúng túng:- Thật! Nhưng không ép bướm mà ép hoa!Tôi thở dài chán nản:- Tao nói ép bướm, mày lại nói ép hoa. Lãng xẹt!Nhưng tôi cũng hỏi:- Hoa gì?Mắt Tiểu Li sáng lên:- Hoa cúc. - Hoa cúc trước sân nhà mày đó hả?- Ừ.Tôi tặc lưỡi:- Hoa đó mà ép làm gì? Xấu hoắc!Thấy tôi chê hoa nhà nó trồng, Tiểu Li hơi buồn buồn. Nó hỏi, giọng kém hào hứng:- Chứ anh thích hoa gì?Bị "phỏng vấn" thình lình, tôi nhíu mày:- Tao hả? Tao thích hoa... phượng. - Hoa phượng hả?- Ừ, hoa phượng. Hoa phượng ép trong tập trông đẹp lắm!Tiểu Li quên mất nỗi buồn hoa cúc, nó gật gù:- Em cũng thích hoa phượng. Tôi khoe:- Nhụy hoa phượng ăn ngon lắm. Nó chua chua, ngọt ngọt. Khi nào đến hè, cây phượng trước sân trường mình trổ hoa, tao sẽ hái xuống cho mày ăn. Tiểu Li lắc đầu:- Em không ăn đâu. Em chỉ ép nó vào tập thôi.Tôi khịt mũi:- Thì mày ép vào tập. Còn tao, tao ăn. Tiểu Li nhìn tôi:- Anh nói thật hén?- Nói thật cái gì?- Khi nào cây phượng trường mình trổ hoa, anh hái xuống cho em. - Ừ, lúc đó tao sẽ hái cho mày.Nhưng mùa hè năm đó, tôi không thực hiện được lời hứa với Tiểu Li. Cây phượng trước sân trường tôi chưa kịp trổ hoa, Tiểu Li đã ra đi.Một buổi tối tôi đang ngồi học bài, bỗng thấy Tiểu Li chạy qua.Nó đứng trước cửa, ngoắc tôi:- Anh Thư!Tôi ngẩng đầu lên:- Gì đó? Vô đây đi!Tiểu Li vẫn đứng ngoài cửa:- Anh ra đây, em nói cái này nè!Tôi chạy ra và ngạ!!!158_3.htm!!!
Đã xem 227864 lần.
http://eTruyen.com