Chương 10

Nhưng sau đó ba đêm, khi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Blue bỗng nhận thấy mình sợ hãi. Vào chín giờ, Black đi ra ngoài, dạo quanh phố, rồi biến mất nơi góc phố. Dù Blue biết rằng đây là một dấu hiệu trực tiếp: Black đang thực sự muốn anh xuất thủ, nhưng đồng thời anh vẫn ngờ ngợ đây là một sự sắp đặt. Mới đây thôi, anh còn tự tin bao nhiêu, thậm chí còn tự cao về khả năng của mình nữa thì bây giờ, khi thời khắc cuối cùng cho phép anh hành động sắp trôi qua, anh lại rơi vào trạng thái tự ngờ vực đầy khổ sở. Tại sao anh lại bất ngờ tin tưởng Black? Vì cớ gì anh lại nghĩ cả anh và y đều là những người cùng hội cùng thuyền? Ý nghĩ đó đã nảy sinh như thế nào, và tại sao một lần nữa anh lại tỏ ra ngoan ngoãn làm theo sự dẫn dắt của Black? Rồi, rất bất ngờ, anh nghĩ đến một khả năng khác. Giả dụ anh bỏ đi thì thế nào nhỉ? Nếu bây giờ anh đứng dậy, đi ra cửa và vứt bỏ toàn bộ công việc này lại, thì sao đây? Anh nghĩ về điều này một lúc, tự phân tích chính mình, rồi dần dần, anh bắt đầu run rẩy, một cảm giác vừa sợ hãi vừa sung sướng dâng lên trong lòng, giống như một gã nô lệ đứng trước viễn cảnh tự do của mình vậy. Anh hình dung mình ở một nơi nào đó, rất xa chốn này, giữa một khu rừng và vác trên vai một cây rìu. Đơn độc và tự do, cuối cùng anh đã hoàn toàn được là mình. Anh sẽ tạo dựng lại cuộc đời mình từ hai bàn tay trắng, như một kẻ bị lưu đày, một kẻ đi khai hoang, một kẻ hành hương trong cái thế giới mới này. Nhưng nỗi sung sướng của anh chỉ đến thế mà thôi. Bởi ngay sau khi bước được vài bước trong cái khu rừng heo hút ấy, anh có cảm giác Black cũng đang ở đó, nấp sau một cái cây nào đấy, lén lút rình rập qua một bụi rậm nào đấy, đợi đến khi Blue nằm xuống, nhắm mắt lại, y sẽ ập đến và cắt cổ anh. Sự việc tiếp tục diễn biến như thế đó, Blue nghĩ. Nếu bây giờ anh không triệt hạ Black, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Đó là cái mà người xưa gọi là định mệnh, và anh hùng nào cũng phải phục theo nó. Không có sự lựa chọn nào cả, và nếu như có một việc nào đó phải thực hiện, thì đó chính là việc không được lựa chọn gì hết. Nhưng, Blue khinh bỉ sâu sắc quan niệm đó. Anh chống lại nó, từ chối chấp nhận nó, buồn nôn vì nó. Tuy nhiên, đó chỉ là vì anh đã hiểu rõ nó, đấu tranh chống lại nó cũng có nghĩa là đã chấp nhận nó rồi, muốn nói "không" tức là đã nói "có" rồi. Và vì thế, dần dần Blue thay đổi suy nghĩ, cuối cùng, anh nhượng bộ với tính tất yếu của việc phải làm. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm thấy sợ nữa. Từ lúc này, chỉ có một từ có thể dùng để nói về tâm lý của Blue, và chữ đó là: sợ.
Anh đã để lãng phí thời gian cần thiết và bây giờ anh phải cấp tốc chạy sang bên kia phố, hy vọng phấp phỏng là giờ vẫn không quá trễ. Black sẽ không ra đi vĩnh viễn đâu, vả lại, ai biết được y lại chẳng ẩn nấp trong xó xỉnh nào đó, đợi đến lúc thích hợp để ra đòn? Blue hối hả leo lên bậc thềm của toà nhà, tay bỗng lóng nga lóng ngóng khi phá khoá cánh cửa chính, liên tục ngoái lại phía sau để coi chừng, rồi cuối cùng anh cũng lên đến tầng nhà nơi Black ở. Ổ khoá thứ hai gây cho anh nhiều rắc rối hơn ổ khoá thứ nhất cho dù về mặt lý thuyết, đáng ra nó phải dễ mở hơn, thậm chí một kẻ mới vào nghề tầm thường nhất cũng dễ trở tay như không. Sự lúng túng này cho thấy Blue đang không còn tự chủ được, cái khoá như nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, thế nhưng dù rất rõ điều này, anh vẫn không có cách nào khác ngoài việc phải vượt qua thử thách này, chỉ mong sao bàn tay đừng run nữa. Nhưng, tình hình đã tệ hại nay còn trở nên tệ hại hơn. Khi đặt chân vào trong phòng của Black, Blue có cảm giác mọi thứ trong anh trở nên tối sầm như thể bóng đêm đang ép sát da thịt của anh, nó đang đè lên đầu anh với một trọng lượng khổng lồ và cùng lúc đó, đầu của anh dường như cứ lớn dần lên, hoàn toàn trống rỗng, nó tựa hồ muốn tách rời cơ thể anh và trôi lửng lơ. Anh dấn bước sâu vào trong phòng và rồi choáng váng, anh ngã sụp xuống sàn nhà như một người chết.
Chiếc đồng hồ của anh không chạy được nữa lúc anh ngã xuống như thế và khi anh tỉnh lại, anh không rõ mình đã ngất đi trong bao lâu. Thoạt đầu, đầu óc anh hãy còn lơ mơ, nhưng khi lấy lại tỉnh táo, anh có cảm giác mình đã từng ở trong căn phòng này rồi, có lẽ từ lâu lắm rồi kia, và khi nhìn thấy tấm màn cửa phất phơ trước khung cửa sổ bỏ ngỏ và những bóng đen đang động đậy một cách lạ lùng trên trần nhà, anh lại tưởng như mình đang nằm trên giường nhà mình, anh như được trở lại thời thơ bé, khi đó, trong những đêm mùa hè nóng nực như thế này, anh rất khó ngủ và anh mường tượng nếu chú ý lắng nghe, anh còn có thể nghe thấy tiếng của bố và mẹ mình đang nói chuyện rất khẽ ở phòng bên. Nhưng, cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát. Anh bắt đầu cảm thấy đau ở đầu và buồn nôn, rồi cuối cùng, anh cũng nhận ra mình đang ở đâu, cảm giác hốt hoảng khi đột nhập vào căn phòng này sống dậy trong anh. Anh cố gượng dậy, vài ba lần tưởng như lại khuỵu ngã, anh nhủ thầm rằng không thể nằm lại đây được, mình phải đi, đi ngay lập tức. Anh chộp lấy cái nắm đấm cửa nhưng rồi sực nhớ lý do ban đầu để mình đến đây, anh lục tìm cái bật lửa trong túi áo, lia ánh lửa khắp phòng cho đến khi tình cờ nó phản chiếu chồng giấy chất trên bàn của Black. Không nghĩ ngợi gì nhiều, Blue vơ lấy đống giấy tờ ấy, lòng thầm nói với mình không có gì phải băn khoăn cả, đây sẽ là bước khởi đầu, rồi ra khỏi căn phòng.
Trở về căn phòng của mình bên kia phố, Blue rót cho mình một ly rượu mạnh, ngồi xuống giường, tự dặn mình phải bình tâm lại. Anh nhấp từng ngụm rượu, rồi lại rót thêm cho mình một ly nữa. Khi cảm giác hoảng hốt tạm lắng xuống, anh lại thấy xấu hổ. Lần này, mình đã không được việc, anh nói với mình như thế, vấn đề là ở đó. Lần đầu tiên trong đời, anh không làm chủ được tình thế và đó quả là cú sốc đối với anh - anh nhận ra mình là một kẻ thất bại, tự trong phần sâu kín của con người mình, anh là một thằng hèn.
Anh nhặt đống giấy tờ mà mình đã lấy trộm được lên để xem xét, hy vọng sẽ xua đuổi những những ý nghĩ đó đi. Nhưng, việc này lại càng làm anh thất vọng hơn bởi vừa đọc mấy trang đầu tiên, anh bỗng nhận ra chúng không khác gì những bản báo cáo của anh cả. Hết tờ này sang tờ khác, tất cả đều cùng một giuộc, những bản báo cáo hàng tuần, trơ khấc, vô nghĩa, vô hồn, chẳng cho biết mảy may một điều gì về sự thật của vụ việc này, chẳng khác nào một sự câm lặng. Blue lầm bầm nguyền rủa đống giấy này, anh bần thần, thờ thẫn một lúc rồi nhìn lại những gì mà anh đã tìm thấy, đột nhiên anh bật cười, ban đầu còn khẽ khàng, dần dần mỗi lúc một lớn hơn, mạnh hơn, cho đến khi anh phải ngừng lại để thở, anh cố hít thở, như thể đây là lần hít thở cuối cùng. Nắm chặt những tờ giấy trong tay, anh hất tung chúng lên trần nhà rồi nhìn chúng xoà ra, lả tả rơi xuống vung vãi trên sàn nhà, từng trang, từng trang giấy khốn kiếp.
Không rõ là Blue có thật sự hồi tỉnh lại sau những gì xảy ra tối nay hay không.Và cho dù có như thế thì cũng nên biết rằng đã vài ngày trôi qua trước khi anh trở lại phong thái như xưa kia. Trong mấy ngày đó, anh không cạo râu cũng chẳng thay đồ, thậm chí cũng chẳng định gây ra một tiếng động nào từ căn phòng của mình. Đến ngày phải viết bản báo cáo tiếp theo, anh cũng chẳng buồn bận tâm. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, anh nói, đồng thời vừa lấy chân đá mấy bản báo cáo cũ đi, có là đồ ngu mới tiếp tục viết những cái báo cáo như thế nữa.
Suốt thời gian đó, lúc thì Blue nằm vật trên giường, lúc thì đi đi lại lại khắp phòng. Anh nhìn lại những bức ảnh mà mình đã dán lên tường kể từ khi bắt đầu vụ này, ngắm thật kỹ lần lượt từng bức, nghĩ về nó rất lâu cho đến khi anh không thể nghĩ thêm được một điều gì hơn, rồi lại chuyển sang bức tiếp theo. Này là bức ảnh ông nhân viên khám nghiệm tử thi ở Philadelphia, Gold, với tấm mặt nạ hình cậu bé bị giết chết. Này là bức ảnh ngọn núi tuyết phủ và ngay ở góc phía trên bên phải của bức ảnh là hình ảnh anh chàng vận động viên trượt tuyết người Pháp, khuôn mặt được viền quanh bởi một ô vuông nhỏ. Này là bức ảnh cầu Brooklyn và bên cạnh đó là hình ảnh hai cha con Roebling. Này đây là bức ảnh người cha của Blue trong bộ đồng phục cảnh sát đang nhận tấm huy chương từ ngài thị trưởng New York. Thêm một bức ảnh nữa về cha, lần này trong thường phục, đang đứng ôm lấy mẹ của Blue thời hai người mới cưới nhau, cả hai người trong ảnh đều cười thật rạng rỡ. Một bức ảnh chụp Brown bên cạnh Blue trước nơi làm việc vào ngày Blue được chọn lựa làm cộng tác của ông. Phía dưới là bức ảnh ghi lại khoảnh khắc Jackie Robinson lao người về góc thi đấu đối diện để ghi điểm. Kế bên đó là bức chân dung Walt Whitman. Và cuối cùng, ngay phía bên trái bức ảnh nhà thơ là bức ảnh chụp từ bộ phim của Robert Mitchum lấy ra từ một tạp chí của những người hâm mộ: tài tử cầm súng ngắn, ánh mắt cơ hồ muốn bắt cả thế giới phải quy hàng. Không có bức ảnh nào của cô người yêu cũ, nhưng mỗi lần Blue nhìn ngắm lại những tấm ảnh trên tường này, anh đều dừng mắt ở một khoảng trống nào đó và tự đánh lừa mình rằng cả nàng nữa, cũng ở đây.
Suốt mấy ngày, Blue chẳng buồn nhìn ra cửa sổ nữa. Những suy nghĩ miên man phong toả đầu óc anh đến độ với anh, Black dường như không còn hiện diện nữa. Vở kịch bây giờ chỉ còn trơ lại mỗi mình anh và nếu như theo một nghĩa nào đó, Black là nguyên nhân của vở kịch này thì có lẽ y đã diễn xong vai trò của mình rồi, y đã nói hết lời thoại dành cho mình và rời khỏi sân khấu. Giờ đây, Blue không thể nào chấp nhận được sự tồn tại của Black, anh phủ nhận nó. Sau khi đã đột nhập vào căn phòng của Black, đứng một mình ở đó, nói một cách khác, khi đã bước vào cõi cô đơn của Black, anh không thể nào chịu đựng được sự tối tăm khi đặt chân vào đó, trừ phi thay nó bằng chính nỗi cô đơn của anh. Thâm nhập vào bên trong Black cũng chẳng khác nào thâm nhập chính con người anh, và một khi đã bước vào bên trong bản thân mình rồi, anh không hình dung được mình còn có thể ở bất cứ một nơi nào khác. Nhưng, nơi đây cũng chính là nơi Black trú ngụ cho dù Blue không biết điều đó.
Bởi vậy, một buổi chiều, so với nhiều ngày trước đây, Blue đến gần bên cửa sổ hơn cả, mặc dù khá tình cờ, anh dường như đứng lặng trước nó, và rồi, cái ý đồ ngày xưa như sống dậy mách bảo, anh vén tấm màn cửa và nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt anh đầu tiên là hình ảnh của Black - không phải trong phòng y mà đang ngồi trước bậc cửa của toà nhà bên kia phố và đang ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng Blue. Y đã xong việc rồi ư? Blue băn khoăn. Điều đó có nghĩa chuyện đã kết thúc chăng?
Blue chạy vào trong phòng lấy cái ống nhòm rồi trở lại bên cửa sổ. Điều chỉnh ống nhòm nhằm đúng vào Black, anh ngắm nhìn khuôn mặt của y trong vài phút, chú ý từng đặc điểm một, đôi mắt, đôi môi, cái mũi, vân vân, xem xét từng chi tiết rồi lại quan sát tổng thể. Anh bỗng xúc động bởi nỗi buồn sâu thẳm toát lên từ khuôn mặt của Black, bởi ánh mắt trống rỗng vô vọng của y khi ngước nhìn lên phía anh, và dẫu y là ai đi nữa, thì trong Blue vẫn dấy lên trong một niềm cảm thông, một chút se lòng trước hình ảnh con người tuyệt vọng bên kia phố. Thế nhưng, anh lại ước gì mình không đa cảm như thế, ước gì anh có can đảm để rút súng ra, nhằm thẳng Black và cho y một viên đạn xuyên qua đầu. Y sẽ chẳng biết được cái gì làm mình gục ngã, Blue thầm nghĩ, y sẽ bay lên thiên đàng trước khi rơi xuống đất. Nhưng những ý nghĩ này vừa mới bắt đầu, anh đã vội gạt nó đi. Không, anh hiểu rõ đó không hề là ước muốn thật sự của anh. Nhưng, nếu không phải thế, vậy thì anh muốn gì? Vẫn tiếp tục cố ngăn lại những cảm xúc nhẹ nhàng, liên tục tự nói với mình rằng bây giờ mình chỉ muốn một mình, mình muốn sự bình yên và tĩnh lặng nhưng rồi, anh nhận ra thực chất, anh đã đứng từ nãy giờ chỉ với một mối băn khoăn là không biết có cách nào đó để anh có thể giúp Black hay không, anh có thể bắt tay hữu nghị với y được chăng? Điều đó chắc chắn sẽ làm xoay chuyển tình thế, Blue nghĩ vậy, nó có thể làm toàn bộ sự việc này đảo ngược. Nhưng, tại sao lại không thể làm như thế nhỉ? Tại sao không thử tạo ra một sự đột biến? Hãy gõ cửa, hãy xoá sổ toàn bộ câu chuyện này đi - việc đó cũng chẳng kém phần phi lý hơn bất cứ những cái gì khác. Thực tế là cuộc đấu này đã làm cạn kiệt sức lực của Blue. Anh không còn muốn nghĩ đến nó nữa. Và nếu nhìn bề ngoài thì cả Black cũng vậy. Cứ nhìn y thì rõ, Blue thầm nói. Y chính là tạo vật buồn bã nhất trên thế gian này. Và khi thốt lên những lời như vậy, anh hiểu rằng mình cũng đang nói về chính mình.
Rất lâu sau khi Black rời thềm nhà để quay trở lại vào phòng, Blue vẫn đứng đó chằm chằm nhìn vào khoảng trống. Độ chừng một hai tiếng đồng hồ trước khi trời tối, anh thôi không đứng trước cửa sổ nữa mà quay vào trong nhà, nhìn thấy cảnh bừa bãi trong phòng mà anh đã để mặc mấy ngày qua, anh đành để thời gian thu xếp nó lại – anh rửa đống bát đĩa, dọn lại giường, sắp lại đống báo cáo cũ không để chúng vương vãi trên sàn nhà. Rồi anh vào phòng tắm, tắm thật lâu, cạo râu, mặc quần áo mới, anh lựa bộ đồ màu xanh dành cho những dịp cần ăn mặc lịch sự. Mọi thứ đối với anh bây giờ đều đổi khác, đổi khác một cách bất ngờ, triệt để. Không còn một chút nào hoang mang, run rẩy. Chỉ còn lại trong anh một tâm thế chắc chắn, tin tưởng điều mình sắp làm là đúng đắn.
Đêm vừa buông xuống, anh đứng trước gương, chỉnh lại cà vạt lần cuối rồi ra khỏi phòng, sang bên kia phố và bước vào toà nhà nơi Black ở. Anh biết chắc Black đang ở trong phòng mình vì có một ngọn đèn nhỏ sáng trên bàn của y và khi leo lên từng bậc cầu thang, anh đã thử hình dung xem nét mặt của Black sẽ như thế nào khi anh nói với y ý nghĩ trong đầu mình. Anh gõ cửa hai lần, rất lịch sự và rồi nghe thấy tiếng của Black vọng ra: Cửa mở. Xin mời vào.
Khó nói chính xác Blue chờ đợi điều gì - nhưng dẫu thế nào đi nữa đó chắc chắn không phải là điều này - một cảm giác thách thức khi Blue đặt chân vào trong phòng. Black đang ngồi trên giường, lần này y lại đeo mặt nạ, vẫn cái mặt nạ mà Blue đã nhìn thấy ở người đàn ông chỗ bưu điện hôm nào và tay phải của y cầm một khẩu súng lục, loại ổ quay cỡ 38 mm, đủ để hạ gục ngay tắp lự một kẻ cách không xa mình và y đang chĩa khẩu súng đó vào chính Blue. Blue dừng lại, không nói gì. Còn nói đến chuyện giảng hoà, cải thiện tình hình làm gì nữa, anh nghĩ thầm.
Ngối xuống ghế đi Blue, Black nói, y cầm khẩu súng chỉ về phía cái ghế gỗ bên bàn làm việc. Blue không còn có sự lựa chọn nào khác, đành ngồi xuống - giờ thì anh đã đối mặt với Black nhưng quá xa để có thể cho hắn một cú đấm và cũng không biết làm gì để đối phó với khẩu súng cả.
Tôi đang đợi anh, Black nói. Tôi mừng vì cuối cùng anh cũng đã đến.
Tôi cũng đoán thế, Blue trả lời.
Anh có ngạc nhiên không?
Không hẳn. Ít nhất tôi không ngạc nhiên vì anh. Ngạc nhiên vì bản thân tôi thì có thể - nhưng chỉ vì tôi đã quá ngu ngốc. Tôi đã đến đây tối nay với mục đích hữu nghị.
Tất nhiên là vậy rồi, Black nói với giọng như có phần giễu cợt. Tất nhiên chúng ta là bạn, Chúng ta đã là bạn ngay từ đầu, đúng không nào? Những người bạn rất thân.
Nếu đây là cách anh đối xử với bạn thân của mình thì tôi lấy làm mừng vì không phải là kẻ thù của anh, Blue nói.
Rất hài hước.
Đúng vậy, tôi vốn là người hài hước. Anh có thể cười rất nhiều khi có tôi bên cạnh,
Và tấm mặt nạ - anh không định hỏi tôi về tấm mặt nạ hay sao?
Tôi không cần biết vì sao cả. Nếu anh muốn đeo cái thứ đó thì đấy là việc của anh.
Nhưng anh hẳn là có chú ý đến nó, phải vậy không?
Tại sao anh cứ hỏi những câu hỏi mà anh đã biết câu trả lời?
Trông nó kỳ quặc nhỉ?
Dĩ nhiên là nó kỳ quặc.
Và rất đáng sợ.
Phải.
Tốt lắm. Tôi thích cậu, Blue ạ. Tôi đã luôn tin rằng cậu là người hợp nhất đối với tôi. Một người bạn chí cốt.
Nếu anh thôi ve vẩy khẩu súng kia đi có lẽ tôi cũng sẽ bắt đầu tin là như vậy.
Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm điều đó được. Đã quá muộn rồi.
Anh nói gì cơ?
Tôi không còn cần anh nữa, Blue à.
Không dễ rũ bỏ tôi như vậy đâu, anh biết chưa? Anh đã đẩy tôi vào chuyện này và giờ thì anh đã bị tôi ám rồi.
Không đâu, Blue, anh nhầm rồi. Mọi chuyện đã kết thúc.
Đừng nói những lời vô nghĩa.
Chuyện đã xong rồi. Tất cả đã hạ màn. Chẳng còn cái gì để làm nữa.
Kể từ bao giờ?
Từ lúc này. Từ giờ phút này.
Anh điên rồi.
Không phải, Blue à. Tôi hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ quá tỉnh táo là đằng khác. Tôi đã xong việc rồi và bây giờ chẳng còn gì nữa. Nhưng anh biết điều đó mà, Blue, anh biết nó rõ hơn bất cứ ai khác.
Vậy tại sao anh không bóp cò đi?
Khi nào sẵn sàng, tôi sẽ làm.
Và rồi bước ra khỏi đây, để mặc xác tôi nắm trên sàn nhà? Hoang đường thật.
Không, không, Blue. Anh không hiểu. Cả hai chúng ta sẽ luôn bên nhau, như lúc nào cũng thế.
Nhưng anh đang quên một chuyện, đúng không?
Quên gì kia?
Anh phải kể cho tôi câu chuyện này. Có phải bây giờ câu chuyện đã kết thúc không? Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện rồi chúng ta sẽ chia tay.
Anh đã biết nó rồi mà, Blue. Anh không hiểu sao? Anh đã thuộc lòng nó rồi.
Vậy thì tại sao ban đầu anh lại tỏ ra lo lắng?
Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn.
Và tôi nữa? Anh cần tôi làm gì? Để giải khuây chăng?
Không, Blue, tôi đã cần đến anh ngay từ đầu. Nếu không có anh, tôi sẽ không thể nào thực hiện được vai trò của mình.
Anh cần đến tôi vì lẽ gì?
Để nhắc tôi nhớ mình phải làm gì. Mỗi lần tôi ngước lên lại thấy anh ở đó, quan sát tôi, theo dõi tôi, lúc nào anh cũng ở ngay trong tầm mắt, ánh mắt anh xoáy vào tôi. Anh là cả thế giới đối với tôi, Blue ạ, và tôi đã biến anh trở thành cái chết của mình. Anh là tạo vật duy nhất không hề thay đổi, và là kẻ làm cho mọi thứ trở nên thay đổi, lộn tùng phèo.
Và bây giờ chẳng còn gì nữa. Anh đã viết lời chú thích cho việc tự sát của mình và đây là đoạn kết của câu chuyện.
Chính xác.
Anh là thằng điên. Một thằng điên khốn kiếp.
Tôi biết chứ. Nhưng cũng như mọi người khác biết mà thôi. Có phải anh định ngồi đây để nói với tôi rằng anh thông minh hơn tôi không? Ít nhất, tôi còn biết mình đang làm gì. Tôi có công việc phải làm và tôi đã làm xong nó. Nhưng, anh thì chẳng biết mình ở đâu cả, Blue ạ. Anh đã bị lạc lối ngay từ ban đầu.
Tại sao mày không bóp cò đi, thằng khốn kiếp? Blue gào lên, anh đột ngột đứng dậy, đấm ngực mình một cách giận dữ, doạ sẽ giết Black. Sao mày không bắn tao đi rồi kết thúc luôn chuyện này?
Blue dấn một bước về phiá Black, khi không thấy đạn nổ, anh bước tiếp bước nữa và cứ thế trong khi vừa thét lên thách thức kẻ đeo mặt nạ kia bóp cò, giờ anh chẳng còn bận tâm chuyện sống hay chết nữa. Chẳng mấy chốc anh đã tiến đến ép sát y. Không chần chừ, anh đánh văng khẩu súng ra khỏi tay Black, chộp lấy cổ áo của y, giật mạnh người y xuống. Black cố gắng kháng cự, cố gắng giáng trả Blue nhưng Blue quá khoẻ, lại cộng thêm sự giận dữ kịch phát, anh như biến thành một kẻ khác vậy và khi bị những cú đấm đầu tiên vào mặt, vào háng và bụng, Black không biết làm gì nữa cả và không lâu sau đó, y đã nằm vật trên sàn nhà. Nhưng điều đó không ngăn được Blue tiếp tục tấn công, lấy chân đá, dẫm liên tục vào cơ thể của Black giờ đây đã nằm bất tỉnh nhân sự, chưa hả, anh lại xốc y lên, đập đầu y xuống sàn nhà, đấm túi bụi vào người y. Cuối cùng, khi cơn cuồng nộ của Blue lắng xuống, Blue nhìn lại những gì mình đã làm, anh không biết chắc Black còn sống hay đã chết. Anh lột tấm mặt nạ của Black và ghé tai vào sát miệng y nghe xem y còn thở hay không. Dường như có một cái gì đó nhưng anh không rõ nó xuất phát từ Black hay từ chính anh. Nếu bây giờ y còn sống, Blue nghĩ, thì hẳn y cũng không sống lâu được. Còn nếu hắn chết thì cũng đành vậy thôi.
Blue đúng dậy, quần áo của anh giờ đã tả tơi, xộc xệch, anh vội vã thu thập những trang bản thảo của Black từ bàn làm việc của y. Việc đó phải mất mấy phút. Khi đã có tất cả bản thảo trong tay rồi, anh tắt ngọn đèn trong góc nhà đi và rời phòng, không buồn nhìn lại Black lần cuối.
Khi Blue về lại căn phòng của mình bên kia phố thì đã quá nửa đêm. Anh đặt tập bản thảo xuống bàn, rồi vào phòng tắm, rửa sạch những vết máu trên tay. Rồi anh thay quần áo, rót cho mình một ly Scotch, ngồi xuống bên bàn với tập bản thảo của Black. Thời gian không còn nhiều. Người ta sẽ đến trước khi anh nhận ra và lúc đó có trời mới biết mình sẽ phải trả một cái giá thế nào. Tuy vậy, anh không để điều này cản trở việc phải làm ngay lúc này.
Anh đọc liền một mạch câu chuyện, đọc kỹ từng từ từ đầu đến cuối. Đến khi đọc xong thì trời đã tảng sáng, căn phòng bắt đầu sáng dần lên. Anh nghe thấy có tiếng hót của một con chim nào đó, tiếng bước chân ai đang đi trên phố, tiếng xe chạy qua cầu Brooklyn. Black nói đúng, anh nhủ thầm. Mình đã thuộc lòng câu chuyện này rồi.
Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn thời khắc cuối cùng và thời khắc này chỉ đến khi Blue bước ra khỏi căn phòng. Thế giới này là vậy đó: không thêm không bớt một khoảnh khắc nào đối với bất kỳ việc gì. Khi Blue rời ghế đứng dậy, đội mũ và bước qua cánh cửa, đó sẽ là lúc chấm hết của câu chuyện.
Anh ta đi đâu sau đó, chuyện ấy không quan trọng. Chúng ta nên nhớ rằng câu chuyện này diễn ra cách đây đã hơn ba mươi năm rồi, hồi mà chúng ta hãy còn bé lắm. Vì thế, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Bản thân tôi thì muốn anh ta đi thật xa, lên một chuyến tàu buổi sáng, đi về miền Tây để bắt đầu một cuộc đời mới. Thậm chí, có thể nước Mỹ không phải là địa điểm kết thúc câu chuyện. Trong những giấc mơ thầm kín của mình, tôi mơ thấy Blue đang trên một con tàu biển nào đó và đi đến Trung Hoa. Thôi thì, cứ coi đó là Trung Hoa đi và chúng ta hãy dừng lại ở đó. Còn ngay lúc này, Blue đang rời ghế dứng dậy, đội mũ, bước qua cánh cửa. Từ lúc này trở đi, chúng ta sẽ không biết thêm điều gì nữa.

Hết


Xem Tiếp: ----