Đi độ nửa ngày đường, ai nấy đều mỏi mệt vì qua một đoạn đường dốc, gặp lúc trời nắng to gay gắt. cả đoàn khát nước, phải dừng lại nhiều lần.Lão họ Lý bấy giờ có vẻ khoẻ mạnh, thi gan bền sức đi với mọi người.Lão họ Trần đến đâu, lão cũng tò mò xem xét. Nhất là những nơi có nhiều cây lạ, thuốc lạ.Minh Phụng đi bên cạnh Bá Vũ, hai người mơ ước đến một thuở thanh bình công thành danh toại, xây dựng sự nghiệp hơn người.Còn nàng Từ Dung trong khi buồn bực, nàng được chủ tướng Hạng Thác an ủi và cũng lưu luyến vì nhan sắc của nàng.Chỉ có gã Nhạc Vân Thiên, càng đi càng thắc mắc nhưng đôi khi nói với lão Trần.Đó là con đường vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng mỗi lúc một quanh co như bát trận đồ! Khác hẳn con đường mà hắn cùng bảy mươi vạn dân phu làm khi xưa.Lão Trần nói:- Cứ đi đến đỉnh ngọn Ly Sơn rồi sẽ hay!Hạng Thác hy vọng tìm được lăng mộ Thủy Hoàng nên càng giục mọi người đi nhanh hơn nữa.Đến chiều, qua khỏi một vùng núi non lởm chởm đá mọc như gai nhọn, mọi người đến một bãi bình sa, cát trắng như thủy tinh.Giữa bãi sa mạc này nhà Tần cho dựng lên một tòa thành cao chắn ngang lối đi.- Trong chúng ta ai xung trận?Hạng Thác vừa lo vừa đùa để cho không khí bớt căng thẳng vì lo âu.Lão Lý hiểu ý cũng nói:- Đây chỉ là một thành không của nhà Tần.Lão Trần nhìn xem quanh bốn phía rồi nói:- Tòa thành có xây tường đá bằng mươi trượng chắn ngang bề mặt, không biết bên trong như thế nào. Đây là kiểu thành xây theo kiểu mẫu của thành nhà Hạ thời Tam Hoàng đấy!Bá Vũ cười nhẹ, không rõ cái sự thông thái của lão Trần như thế nào. Vì ai đâu có sống ở thời đại Hạ, Thương, Châu còn lại để chứng minh điều này. Còn nhà Tần thì thiêu rụi cả sách vở biết đâu là nên văn minh cổ truyền để lại mà kêu cứu. Lão Lý thấy mọi người có vẻ hoài nghi nói:- Các vị không tin ư? Sách vở cổ nhân ghi lại tôi đã xem qua hầu hết rồi!Hạng Thác nói:- Thời Tam Hoàng Ngũ Đế có chữ nghĩa chi đâu mà bảo đã ghi lại!Cả bọn nghe nói cười lên sùng sục!Cũng vì thế mà phá tan được bầu không khí nặng nề.Bá Vũ nói:- Phá cái thành sống đã mệt, mà phá cái thành không cũng chẳng dễ gì. Mọi sự đều phải có sự cố gắng của mọi người. Trước tiên là tiểu tướng xin trèo lên bờ thành để xem bên trong ra sao rồi sẽ tính.Minh Phụng thấy Bá Vũ xông lên gánh vác việc phá thành, nàng rùng mình e ngại.Nhưng trước mặt mọi người không lẽ cản ngăn. Ai nấy đều phải hăng hái hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng hay!Nàng chỉ nhìn Bá Vũ đang lui cui đi bứt dây mây rừng buộc lại thành thang mây để trèo tường.- Bá Vũ đại ca! Phải cẩn thận, em lo lắng từng giờ đấy.Bá Vũ nhìn nàng cười sung sướng:- Minh Phụng ạ! Nếu không vì hiền muội thì ta không bao giờ xung trận thế này đâu!Nói rồi quăng thang mây lên vách thành, lập tức ngậm đao trèo nhanh lên.Hạng Thác nói với mọi người:- Bá Vũ là một dũng sĩ, thận trọng và gan lì. Hắn là một tướng quân áp thành phá trận bậc nhất của ta đấy!Bá Vũ vữa đặt chân lên bậc thành nghe một tiếng “rắc” rồi một tiếng “tách” vang lên. Cả kinh, bậc thành dưới chân chàng sụp xuống và bên trong lập tức có một loạt tên bắn ra vèo vèo, hết sức thần tốc.Bá Vũ múa đao vừa đỡ tên, vừa lộn người nhào xuống bên trong thành.Bên ngoài nghe tiếng động, tên bay rớt loạn đổ xuống mặt mọi người. Bá Vũ lại rớt vào trong thành “Uổng Tử” ai nấy đều tái mặt.- Hạng Thác tướng quân nguy hiềm quá!Đó là lời nói của Từ Dung cả sợ kêu lên.- Hãy điềm tĩnh - Họ Hạng nói.Lão Lý trấn an mọi người:- Bá Vũ là tay thiện chiến công thành, không hề gì đâu mà ngại!Minh Phụng lầm bầm cầu khấn Trời Đất che chở cho chàng tai qua nạn khỏi.Hạng Thác cũng an ủi nàng:- Người tướng quân xông pha tên đạn là chuyện bình thường, các nàng chớ sợ hãi.Điền Hổ tiến lên nói:- Tôi xin tiếp chiến cùng Bá tướng quân.Nói rồi lấy thang mây của Bá Vũ vừa bị thành đổ rơi xuống cầm tay.Họ Điền nhìn lên vách thành, tìm nơi thấp nhất ném thang dây móc dính vào bờ thành leo lên.Lần này Điền Hổ bị một phát tên cắm vào vai, la lên một tiếng té nhào trở lại.Lão Trần chạy đến dỡ lên, thấy tên tẩm thuốc độc, có rỉ sét bèn nói:- Từ Dung, Minh Phụng mau lấy nước sạch rửa vết thương. Tên tẩm thuốc độc lâu năm đã rỉ sét hết sức nguy hiểm!Sau khi rút mũi tên, nạo xương đắp thuốc cho họ Điền xong. Họ Điền đau đớn quá nằm dựa vào vách thành để nghỉ.Bên trong tiếng binh khi va chạm nhau cực kỳ dự dội, nghe có tiếng thét vang của Bá Vũ.Ai nấy đều vui mừng. Chàng đang giao chiến, chưa bị tổn thương gì cả.Hạng Thác nhìn quanh, ngoài hai lão già yếu đuối không còn ai nữa, bèn nói:- Này các vị. Tôi sẽ vào tiếp chiến với Bá Vũ tướng quân. Nếu có sơ thất gì, các vị cố gắng trở về cho Sở Bá Vương được biết. Chúng ta đã đi gần hết đoạn đường sắt đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng rồi!Nói rồi Hạng Thác lập tức leo lên thành. Tên bắn vãi ra từ bên trong thành.Nhưng Hạng Thác cẩn thận đề phòng, nên đỡ vẹt tất cả tên bắn qua người một cách tài tình. Vị tướng quân dòng dõi của Sở Bá Vương lập tức phóng từ trên thành xuống.Đến mặt thành bên dưới, đã nghe có tiếng la hét bên tòa sân rộng.Bá Vũ đang lăn người ác chiến với năm sáu tay hảo hớn của nhà Tần.Nhìn lại thì đó là người thanh niên thổi sáo ở Vạn Hoa Cương và lão già họ Thạch ở quán trọ trong thung lũng.Thật là một cảnh như mơ. Hạng Thác nghĩ rằng họ đã trôi theo dòng nước tự lâu đời.Những dũng sĩ đang quần thảo với Bá Vũ là bọn gia nhân, có cả mấy tên dũng sĩ nước Tế tham dự.Xem có mòi Bá Vũ núng thế. Đang bị họ vây phủ bốn phía.Hạng Thác bỗng lên tiếng:- Chư vị mau dừng tay lại nghe tôi hỏi đã.Tất cả giật mình, nhìn lại thấy Hạng Thác.Lão già chủ quán họ Thạch quát lớn:- Tên tướng nước Sở ngông cuồng kìa đến đây làm gì?Hạng Thác nói:- Ban đầu ta nghĩ chúng bay là đạo xĩ hiền lương sau khi bị thủy tai rồi, lại có ý xót thương các ngươi chẳng biết ra sao? Bây giờ vỡ lẽ ra thì chúng bay là bọn giữ mộ Thủy Hoàng, mưu sự hại người. Thật đáng nguyền rủa!Thạch Đạo Sơn cười lớn van động của tòa thành.Hắn vỗ tay vao bao kiếm nói:- Bọn ngươi chớ nói nhân nói nghĩa nữa. Nhà Tần mất nhưng lòng người người Tần không mất. Chúng ta há dễ cho các ngươi làm việc ám muội hay sao?Bá Vũ được lúc nghỉ tay, hít hơi vận khí để lấy sức lại, không nói.Bên ngoài, Thúc Đại Lâm người mã phu, thấy bên trong im bặt, bèn trèo lên bờ thành vào trong xem cho rõ lành dữ.Hạng Thác thấy có Thúc Đại Lâm vào càng ổn định tinh thần hơn nói lớn:- Các ngươi nên tránh đường cho chúng ta qua thì còn mong khỏi nạn. nếu cản đường chúng ta thì tính mạng khó toàn! Nhà Tần đã bị diệt rồi, vài kẻ trung liệt cũng khó bề xoay trở. Thôi hãy đi đi!Thạch Đạo Sơn câm đao tiến đến nói:- Kè ngông cuồng, có gan hãy trổ tài ra xem thử? Hạng Thác cả giận xông đến.Nhưng Thúc Đại Lâm đã tiến đến nạt:- Kẻ cựu thù. Ta xưa kia bị nhà Tần biến thành kẻ phế nhân, bắt xây lăng mộ ở Ly Sơn nay. May mà thoát chết được. Mối thù đó dù cho đạp một Tần Vương Chính cũng còn chưa thỏa dạ! Nhà ngươi muốn chết cho trọn nghĩa với vua Tần thì đến đây.Thạch Đạo Sơn cả giận lia ngọn đao chém nhằm Thúc Đại Lâm hoành đao đỡ gạt sang bên rồi chém lại một đao.Đao pháp Thạch Đạo Sơn là đao pháp gia truyền của nhà họ Thạch lâu đời.Đao pháp của họ Thúc đã từ lâu tung hoành trong trận gió kiếm rừng thương, đầy kinh nghiệm. Càng đánh, hai ngọn đao chạm nhau lanh lánh rợn người.Giây lâu cả hai người trổ hết thần lực, toàn thân cả hai xoay tít, tiến lui càng lúc càng nhanh không còn thấy ngọn đao, mà chỉ còn thấy hai ngọn hồng quan vi vu bay lượn như đội rồng vàng giỡn sóng ngoài khơi.Hai gã đất Tề xông đến, Bá Vũ vội nạt to:- Hãy dừng lại. Có ta tiếp chiến đây!Bọn gia nhân trong quán khi trước cùng lão họ Thạch cũng bước vào trận đánh.Hạng Thác tung ngọn tuyên hoa phủ đánh vung lên. chỉ lát sau ba tay dũng sĩ nước Sở đã áp đảo được quân Tần, đánh đuổi người họ Thạch lùi dần vào góc tòa thành.Hai người đất Tề thấy thế bèn gọi nhau đánh mở đường phóng mình bỏ chạy.Lão già họ Thạch kêu lên:- Bọn chúng kéo đến vây thành đông đảo ta mau rút lui chở khi khác.Nói rồi cùng Thạch Đạo Sơn và các gia nhân rủ nhau chay theo bọn nước Tề.Hạng Thác cả giận đuổi theo.Nhưng Bá Vũ gọi lớn:- Hạng tướng quân mau dừng lại.Hạng Thác hỏi:- Ta quyết giết bọn giặc Tần, sao ngươi lại cản?Bá Vũ nói:- Giặc cùng chớ đuổi. Chúng nó cũng không làm chi được nữa đâu!Hạng Thác chưa nguôi giận nói:- Chúng ta phải cho người đốt tan cái tòa Uổng Tử thành này, để khỏi làm sào huyệt cho chúng sau này.Nói rồi ba người phá sập các máy bắn tên gài trong thành từ lâu, cùng với mọi người mang cây gỗ chất đống quanh thành mà đốt.chẳng bao lâu khói lửa mịt mùng, tòa Uổng Tử thành đã cháy ngùn ngụt trong tro than không còn có thể sử dụng được nữa.Đang lúc thành cháy cây đổ, đá gạch sụp đổ bỗng thấy một đoàn người mặc áo sơ mi đi chân đất, cầm gậy đang lê thê lếch thếch từ cánh rừng đi ra.Hạng Thác ngạc nhiên, dừng lại hỏi:Đoàn người kia lẳng lặng đến trước tòa thành quỳ lạy và than khóc rất thảm thiết.Hạng Thác lấy làm lạ:- Các ngươi làm sao ăn mặc quái dị như thế?Trong đoàn có một vị bô lão nói:- Từ ngày Hạng Vương chiêm đất Quang Trung, phá cung điện Hàm Dương bắt già trẻ gái trai nhà Tần làm tù, lấy của cải châu báu chia cùng với thiên hạ chư hầu. Vì thế mà dân Tần chịu nhục, chịu khốn khổ vô cùng tận. Chúng tôi là dân nước Tần, từ lâu trốn nạn nước vào rừng, nhớ nghĩa cũ Chúa tôi, suốt đời để tang nước ở trong Uổng Tử thành này như một hồn ma phách quế. Thế mà ngày nay, các ông còn tới đây phá thành đốt miếu, không còn chỗ nương thân, đến người chết cũng đào mồ cuốc mả lên, thật là oán hận triền miên còn ác đức hơn vua Tần thuở xưa nữa!Nói rồi tất cả òa lên khóc rất thê lương!Hạng Thác an ủi:- Thôi các ngươi nên vào rừng, dựng lều mà ở. Trở về ta sẽ tâu lại xin tội cho dân Tần. Sở Bá Vương sẽ tha tội để các ngươi được yên tâm. Các người dân Tần nghe nói liền kéo nhau vào tận rừng sâu, xây nhà lánh nạn.