Trở về nhà, Trường không còn cảm giác vui như trước mà trông anh có dáng vẻ rất đăm chiêu, Trường chẳng hiểu tại sao tính tình của con gái lúc “nắng” lúc “mưa”. Đang cười đó lại khóc làm anh bối rối quá. ở trên thành phố Trường phải chịu đựng Thiên Băng với bao nhiêu kệch cớm. về nhà lại chịu đựng phải những giọt nước mắt ngắn dài của nhỏ Dung, anh thấy ngao ngán làm sao. Nào phải Trường không hiểu vai trò của con trai là phải chìu chuộng những ước muốn của bạn gái. Nhưng anh đâu đã tiến xa hơn với nhỏ Dung chuyện tình cảm, thế mà cô ta cứ làm anh bỡ ngỡ... thậm chí còn mang cảm giác mình là kẻ bị tấn công. Con gái thời nay bạo dạn ghê, đừng tưởng con gái quê nhút nhát là lầm đó! Tuy không theo kịp thành phố về cách sống nhưng họ cũng khá tiến bộ về mặt suy nghĩ, tư duy.Buổi trua hôm nay nhà Trường vắng tanh vì mẹ anh đã đi ăn giỗ bên bác Cả, còn thằng Toàn thì biến dạng đi chơi ngay từ lúc thấy anh ló mặt về. Một mình ở nhà không biết làm gì, Trường leo lên võng nằm nghêu ngao bát rồi thiếp đi hồi nào chẳng biết. và trong giấc ngủ ngày mơ màng ấy anh bỗng nghe tiếng rên siết của ai đó thật thương tâm:– ôi... lạnh quá... lạnh... quá... hừ... hừ... ừ... ừ...Trường thấy mình ngóc cổ lên nghe ngóng:– Ai vậy?Âm thanh thoang thoảng như vọng lên từ tiền thức:– Tôi... t.. ô.. i... đây...Trường đã ngạc nhiên hỏi lại:– Tôi là ai? Dường như giữa chúng ta chưa quen biết gì với nhau.Tiếng nói thật gần nhưng cũng thật xa – Anh vô tình đến thế ư? Sao lại phủ nhận sự quen biết, chúng ta đã có một thời gian dài trò chuyện?Phải nói rằng Trường hết sức kinh ngạc, anh không nghĩ ra kẻ rên rỉ ở đâu đó là ai trong số người mình quen. Mà tại sao họ lại phát ra những tiếng rên như thể đang bị chìm trong cơn mưa giông rét mướt vậy nhỉ? Trường nhớ rõ lúc này là trời đang tạnh, mà dẫu có mưa thì cũng chẳng ai dại gì mà đứng ngoài để chịu cái lạnh hành mình đâu.Trường bật đáp:– Xin lỗi... ai vừa lên tiếng đó, mời vào nhà tôi mới có thể nhận mặt được.Giọng nói lạnh như sương rơi mùa đông phả vào tai Trường gây cho anh rùng mình:– Tôi không thể..... Tôi đã phải chịu đựng cơn mưa bão suốt đêm qua và cả hôm nay đến gần kiệt sức rồi.Trường hốt hoảng:– Nhưng sao lại phải tự hành hạ mình như vậy. Biết là không còn chịu nổi mưa bão thì phải tìm chỗ trú thân chứ.Âm điệu của tiếng nói thật yếu ớt:– Tôi không có nhà..... Tôi là người ở xa......– Mãi tận đâu? Xin trú nhờ người ta cũng được mà. Dân vùng này có tình người lắm, họ ít khi từ chối giúp đỡ kẻ gặp khó.– Song với tôi việc nhờ vả rất khó khăn, bởi nhà nào cũng có bàn thờ quỷ thần ở phía trước nhà cả nên tôi... không thể..... Nghe câu đáp ấy Trường hoang mang:– Người...... người là ai?Vẫn từ trong tư tưởng của Trường vang lên:– Anh hãy đoán thử xem?– Dường như........ dường như.– Tôi là con gái chứ không phải là đàn bà đâu.Trường run giọng kêu lên:– Có phải cô là người đã ném đá vào nhà tôi tối hôm qua?– Đúng vậy.– Để làm gì?– Xin anh kiếm cho một chỗ tá túc. Nhưng vía của anh mạnh quá. Tôi không dám lại gần.– Thì ra cô đây là..... – Là ma..... Có gì ngạc nhiên đâu?– A... a.....a Trường thét lên bằng tất cả sự kinh hoàng dồn nén suốt từ nãy giờ. Anh ra sức đè chặt cánh cửa cho đến lúc nó không chịu nổi lực đẩy gãy bản lề đổ rầm xuống.– Ối trời..... Làm gì mà phá nhà vậy anh Trường?Tiếng la của thằng Toàn làm Trường bừng tỉnh ngơ ngác hỏi:– Tao... phá nhà hồi nào đâu?Thằng Toàn chỉ cánh cửa nằm chênh vênh ngoài hè rồi bi bô cái miệng:– Còn không phải hay sao. Em thấy anh đang nằm ngủ trên võng bỗng chồm dậy dùng hai tay giật cánh cửa đùng đùng giống y như bị điên vậy.Nghe thằng em bảo thế Trường thộn mặt suy nghĩ. Anh lẩm bẩm:– Mình đóng cửa để ngăn chặn..... Nhưng thằng Toàn lại cướp lời anh trai:– Có ai vô nhà mình đâu mà anh biểu chặn lại. Chắc là tại anh học nhiều quá nên tâm thần có vấn đề rồi.– Không phải. Tao vừa nói chuyện với ma xong.Trường ra sức bào chữa.Thằng Toàn kêu ầm lên:– Trời ơi..... Giữa ban ngày ban mặt mà ma cỏ ở đâu ra. Nãy giờ em chỉ thấy anh nằm ngủ ngáy pho pho ở trên võng chứ nói chuyện hồi nào. Chắc là anh nằm mơ gặp ma rồi.Trường đưa mắt nhìn ra ngoài trời. Những hạt mưa chấp chới đan nhau tạo thành những làn khí lạnh đến gai người chứ không ấm áp như khi anh bắt đầu ngủ. Tiếng rên siết trong mưa kia ngoài đời hay trong mộng? Và hồn ma nào đó của ai mà chọn anh để trêu ghẹo như thế này? Nghĩ đến chuyện tối qua đầu ngõ, Trường rùng mình mấy cái liền. Thì ra những cảm giác lúc ấy là thật chứ không phải “thần hồn nát thần tính”. Nhưng con ma này từ đâu đến vậy nhỉ? Mình có quen biết gì đâu mà tự nhận là đã quen. Trường động não rà soát lại trong số bạn bè và cả những người thân, không có ai là con gái chết. Chẳng lẽ hồn ma ấy đã theo anh từ một chỗ nào đó trên đường về đây? Trường nghe sợ hãi trong thâm tâm nên vội níu lấy thằng em khi nó toan lò dò đi ra ngoài:– Mày phải ở nhà phụ với tao sửa cái cửa này chứ nhóc.Thằng Toàn quay mặt lại:– Nhưng em đâu có biết gì chuyện cây đinh với chiếc búa. Hơn nữa, anh làm hỏng thì phải tự sửa lấy chứ?Trường không dám làm mặt ngầu, mà tỏ thái độ hoà nhã:– Tao chỉ muốn khi vắng tao, mày cũng có thể làm lấy được mọi việc thôi.Không nhớ chuyện con ma đang làm anh trai run sợ, thằng Toàn nhún vai cười:– Làm thì làm. Em cũng không thích bị má cho là đoảng hơn anh, đụng cái gì cũng phải nhờ người khác.Thế là hai anh em bắt tay vào việc lắp ráp lại cánh cửa đã bị đổ. Nhưng cũng không đơn giản, cả hai phải hỳ hục mất nửa giờ đồng hồ mới trả cánh cửa vô chỗ cũ của nó được. Toàn phủi tay thở dốc:– Phá nó ra thì mau mà sao làm lại mệt quá hén.Trường ngượng nghịu nhận lỗi:– Tại tao nằm mơ chứ đâu có cố ý.Thằng Toàn vụt dò hỏi:– Chừng nào anh trở lại thành phố để nhập học?– Một tuần nữa. Nhưng mày hỏi làm chi? Lại tính chuyện báo tin với mấy đứa con gái tới làm phiền tao hả?– Không phải. Em chỉ muốn nói anh xin phép má cho em lên thành phố chơi một chuyến.Đề nghị của thằng Toàn bị từ chối:– Không được. Mày cũng phải lo chuẩn bị để vào niên học mới, năm nay thi chuyển cấp đừng để bị rớt à nghen.Không được anh chấp nhận, thằng Toàn xụ mặt xuống:– Tục ngữ có câu:“Đi một ngày đàng học một sàng khôn”... chứ bộ. Cứ ru rú ở trong nhà dẫu có học giỏi cũng ngu như thường.Nghe em dẫn chứng. Trường bật cười:– Lý sự vừa thôi chứ ông tướng, tao chỉ sợ đưa mày lên trên đó thấy gì lạ cũng nhìn rồi đi lung tung lạc đường không biết đâu mà tìm. Mất công tốn tiền đăng mục “trẻ lạc” nữa.Thấy anh trai nói thế, thằng Toàn trề môi ra:– Trời ơ..... Làm gì có chuyện đó xảy ra mà anh khéo lo. Chẳng lẽ cái trán hoi hói của em không có thừa thông minh để tìm mấy chú cảnh sát giao thông hỏi đường sao? Cứ cho em thử một lần đi.Ngó nét mặt của thằng Toàn thấy rõ sự háo hức trong đôi mắt của nó, Trường không nỡ đem đến cho nó sự thất vọng nên gật đầu:– Được rồi để tao xin phép má... nhưng chưa chắc được đâu nha.Nhận được sự đồng ý của anh, thằng Toàn vui vẻ như thể không có niềm vui nào lớn hơn. Nó lăng xăng, cuống quýt y hệt như con nít:– Em biết anh xin gì má cũng đồng ý cả.– Đừng quả quyết như vậy chứ. Lỡ thất bại lại cong môi lên mắng là tao không được việc thì phiền.Nhưng niềm tin của thằng Toàn triệt để hơn Trường tưởng tượng nhiều. Nó bảo:– Anh đừng có nói ra lời xui xẻo nào nữa mà. Để em đi kiếm má về cho anh xin phép!Nói xong nó thót ra cửa thật nhanh đến độ Trường không kịp giữ lại, mặc dù bên ngoài mưa vẫn có thể làm ướt những ai ngông nghênh dưới nó. Còn lại một mình, Trường trở lại với sự sợ hãi lúc nãy. Anh không dám mở cửa mà cài then rồi tới dựa lưng vào bàn thờ chính giữa nhà. Một tiếng động nhẹ cũng khiến anh giật mình đảo mắt nhìn dáo dác.Không có gì xảy ra ngoài âm thanh của những hạt mưa rơi tí tách cùng với gió lùa làm rung động các bức màn. Trường đốt cắm lên bàn thờ ba cây nhang, mùi hương quyện trong làn khói càng làm tăng thêm nỗi sợ vì anh cứ tưởng tượng hồn ma lạc loài nào đó đã xâm nhập vô lãnh địa nhà mình. Và rất có thể đang đứng sau lưng anh... ồ không... đằng trước mặt... chao ôi... ngay bên cạnh... Trường hoảng hốt úp chặt cái mền vội lên đầu khi mắt anh vừa va phải một bộ mặt vừa hiện ra ngay cửa sổ. Ối... trời ơi.. chắc là đến ngày tận số của mình rồi. Trường kêu thầm, ruột gan run lên bần bật như thể gặp phải cơn sốt rét vừa ập tới. Lạy quỷ thần thiên địa xin bảo vệ con:Giữa lúc Trường đang ở trong tình trạng chờ đợi sự nguy hiểm nhất sẽ đến với mình thì cánh cửa chính bên ngoài đập thình thình:– Anh Trường... anh Trường... mở cửa ra, anh làm sao vậy?Tiếng kêu nghe quen lắm, nhưng Trường không dám tung mền ra mà lấm lét hỏi từ bên trong:– Cô... cô là ai?Giọng cười vang ở bên ngoài:– Anh làm cái gì mà kỳ cục vậy? Bạn bè trong xóm cả mà còn hỏi...Phải khẳng định một lúc Trường mới chịu ló đầu ra khỏi mền. Nhưng vừa chạm mặt vào người khách bên ngoài anh đã thót cả tim toan trở lại tư thế cũ.Song tiếng nói vọng lên như chế nhạo:– Em là Mai nè, chứ có phải là ma đâu mà vừa thấy anh đã hoảng lên như vậy.Nhận ra đúng là giọng nhỏ Mai hàng xóm, Trường vỗ tay lên trán mấy lần cho thật tỉnh táo mới đáp lại:– Mai đó hả? Thông cảm nhé! Bởi tại tôi đang bị sốt... muốn ra nhưng lạnh quá.Vì không hiểu rõ những diễn biến ở nơi Trường nên Mai tưởng rằng anh nói thật nên hối hả bảo:– Vậy anh Trường phải mở cửa ra để em vô phụ một tay.Trường bị đẩy vào cái cảm giác bị bệnh thật. Tự nhiên anh bật lên tiếng rên giống như hồn ma khi nãy:– Ôi... lạnh quá..... Ở bên ngoài Mai hối thúc dồn dập hơn:– Mở cửa đi anh Trường.Trường run rẩy trong cái mền đang quấn chặt lấy người mình. Anh lắc đầu:– Tôi... không... thể...Mai rướn cổ nhìn qua cửa:– Tại sao lại không? Anh không đi nổi ư?Đôi chân Trường nhũn ra sau câu hỏi của Mai. Anh hoàn toàn thụ động:– Ừ... không đi nổi. Mai làm ơn đi kêu thằng Toàn về đây giùm.Nói tới đó Trường nghe cái lạnh lan tràn khắp toàn thân, anh run từ trong ruột run ra và cảm thấy mắt hoa, miệng đắng như thể thật sự mình đang ở trong cơn sốt rét. Thời gian trôi qua bao lâu không ai biết, Trường chỉ mang máng thấy mình phải chịu sự khiếp hãi bởi những hình thù quái dị mỗi lúc một siết chặt cho đến khi bị ngất đi. Và trong cơn choáng ấy anh còn nghe rõ được tiếng gọi, tiếng khóc chen lẫn vào nhau. Của mẹ... của em... hay của cô hàng xóm?... Anh không thể phân biệt được. Trường chỉ cảm nhận một điều rằng chung quanh mình đang có rất nhiều người.