Hồi 11


Hồi 10
Động phủ thiên nhiên

Nhạc Xương và Quỷ Trảo Tử cũng ngay lúc này...
Từ trong cánh rừng Đại Ba sơn có một bóng đen hiện ra.
Bóng đen nọ là một quái nhân cực kỳ xấu xí.
Gương mặt lạnh nhạt chẳng có chút tình cảm gì hết, mặt lộ vê cười hung tợn, thân mình bé nhỏ mặc chiếc bào đen to lớn chẳng tương xứng chút nào cả.
Trước mặt quái nhân có một thiếu niên anh tuấn lõa thể nằm dài tại đó, hai mắt nhắm chặt lại, hình như bị điểm huyệt.
Hai người này chính là Tiếu Diện Âm Ma và Nhạc Xương vừa rời khỏi Hồ Lô bảo chứ không còn ai xa lạ nữa.
Tiếu Diện Âm Ma đưa mắt ngắm nhìn Nhạc, Xương một hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Họ Nhạc kia, bản cô nương phải rửa mối nhục thất thân vậy!
Nói xong, phóng chưởng ra ngay, thế nhưng chưởng phong lại đánh lệch sang một bên, chứ thật sự chẳng giết chết hắn!
Người này là ai thế?
Tiếu Diện Âm Ma lại tự xưng là cô nương ư?
Bỗng nghe cô ta lẩm bẩm nói:
- Cho dù muốn giết chết hắn cũng phải nói cho hắn rõ sự thể chứ? Giải quyết hắn trước sau đó hãy tính?
Dứt lời, phóng chỉ điểm vào người Nhạc Xương ngay, chỉ trong giây lát hắn mở mắt tỉnh lại.
Kêu vù một cái Nhạc Xương từ dưới đất nhảy vọt lên, căm phẫn chỉ tay vào mặt đối phương nói:
- Này Tiếu Diện Âm Ma! Hãy đền mạng sống phụ thân ta nào!
Dứt lời phóng tới một chưởng nhanh như chớp.
Khoảng cách hai bên quá gần đối phương làm thế nào đỡ kịp một kích của hắn?
Tiếu Diện Âm Ma chỉ thét ra vỏn vẹn một câu nói:
- Ta là Hồng Nữ kia mà!
Tiếp theo tiếng nói, máu mồm phun ra như tên bắn, loạng choạng ngã người té lui ra sau kêu vù một tiếng văng xuống vực thẳm sâu cả vạn trượng.
Nhạc Xương thoáng ngẩn người trong giây lát sau đó nhảy tới ven núi, quả nhiên trông thấy tóc tơ của Hồng Nữ xõa dài ra từ từ biến mất nơi đáy cốc.
Có một chiếc mặt nạ sắc trắng lộ vẻ cười hung tợn đánh rơi trên đỉnh núi.
Chiếc mặt nạ này chính là của Hồng Nữ trúng chưởng đánh rơi xuống vậy.
Nhạc Xương cúi người nhặt chiếc mặt nạ lên, lẩm bẩm nói:
- Nhạc Xương ơi! Ngươi không giết lầm người chứ?
Nhạc Xương đứng ngẩn người trong giây lát sau đó thở dài nói:
- Quả thật không ngờ Tiếu Diện Âm Ma lại chính là Hồng Nữ. Bây giờ đã trả thù xong, nhưng...
Hắn sực liên tưởng tới một màn trong Mãn Xuân viên...
- Mặc dù bảo rằng giết nàng trả thù cho cha, thế nhưng mình đã làm ô nhục tấm thân trong trắng của nàng, Nhạc Xương ta vẫn ân hận suốt đời.
Nhạc Xương cất bước một cách nặng nề, chẳng biết nỗi lòng hiện giờ của hắn là vui? Hay là sầu đây?
- Ta là Hồng Nữ...
Tiếng thầm kêu nọ lại văng vẳng vang ở bên tai! Nhạc Xương bất giác rùng mình rợn tóc gáy, nhủ thầm:
- “Hồng Nữ bất quá chỉ mười sáu tuổi, mà Tiếu Diện Âm Ma gây họa hại cho võ lâm cách đây hai năm trước, nếu suy tính theo tuổi tác, chẳng lẽ lúc Hồng Nữ độ khoảng mười ba, mười bốn tuổi lại có khả năng gây nên sự kiện kinh thiên động địa như vậy được sao?”
Nhạc Xương càng suy nghĩ càng sợ hãi, lại liên tưởng tới lúc ở Cửu U Đế Quân miếu Hồng Nữ từng sánh vai hợp lực với mình tàn sát thủ hạ của Tiếu Diện Âm Ma, nếu bảo rằng nàng là Tiếu Diện Âm Ma, quả thật chẳng có lý do gì phải giết chết người của phe mình cả?
Thế nhưng tại sao nàng lại tự xưng là Tiếu Diện Âm Ma?
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây, bất giác đưa ra hai kết luận cực đoan.
Thứ nhất, nàng là Tiếu Diện Âm Ma, sở dĩ nàng theo dõi đến Hồ Lô bảo và cứu mình thoát thân, sau đó giải huyệt khiến mình tỉnh lại không ngoài mục đích làm cho mình chết một cách khẩu phục tâm phục.
Thứ hai, nàng không phải là Tiếu Diện Âm Ma, sở dĩ nàng mạo danh của Tiếu Diện Âm Ma chắc chắn không khác gì như việc mình và Bảo Bối đệ đệ tạo ra cờ hiệu nhằm mục đích dụ Tiếu Diện Âm Ma chánh hiệu xuất hiện?
Nhạc Xương suy nghĩ đến đây bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, thế rồi hắn đi vòng theo ven núi từ từ xuống đáy cốc.
Trước hết hắn ra hộ dân cư phụ cận lấy cắp một bộ quần áo che thân.
Hắn muốn tìm kiếm thi hài Hồng Nữ để xem sao?
Có lẽ nàng đã tan xương nát thịt...
Từng cơn gió núi lướt qua ngọn cây kêu xào xào nghe thật rùng rợn.
Chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới đáy cốc.
Thình lình ngay lúc này...
Có âm thanh bai người đối thoại vang tới:
- Ằt là yêu quái rồi.
- Không!
Nhạc Xương động lòng nhủ thầm:
- “Ồ! Âm thanh này quen thuộc thế?”
Hai người nọ lại nói tiếp:
- Sư phụ Hồng Nữ của ngươi chắc chắn đã chết rồi!
- Nói bậy! Sư phụ ta được thần tiên giải cứu đi thế thôi!
Nhạc Xương đã nhận ra giọng nói này, bất giác buột miệng kêu rằng:
- Bảo đệ đệ! Có phải là ngươi đó ư?
Dứt lời, lượn mình nhảy vọt tới, quả nhiên đúng là Bảo Bối và có cHồ Lô bảo bốc cháy ắt phải có nguyên nhân gì đây, cho nên mới ra lệnh các ngươi lục soát vùng phụ cận Hồ Lô bảo, đồng thời bản Lệnh chủ từng nhấn mạnh rằng, võ công của Nhạc Xương nọ rất cao cường, không nên khinh suất.
Nào ngờ các người đã xem thường lệnh dụ của bản lệnh, mặc dù hôm nay đã cản Nhạc Xương lại, song cuối cùng vẫn để hắn tẩu thoát! Hắc hắc! Tội các ngươi đáng chết!
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt thốt ra hai chữ “đáng chết”, bất giác câm mồm lại ngay, gã đã giật mình kinh hãi.
Những hôm trước gã cậy vào Hồng Thần Đồ hét đông hét tây, bốn tướng quân không hề dám cau mày bao giờ hết, thế nhưng hôm nay...
Chỉ thấy bốn tướng quân nghiêm sắc mặt lại, lạnh lùng trợn mắt chăm chăm nhìn gã.
Thiết Chưởng Từ Lương thầm giật mình kinh hãi, lập tức thay đổi giọng điệu nói:
- Há há! Ta cũng không thể trách cứ các ngươi. Đường đường bốn tướng quân tọa hạ của Cửu U Đế Quân, há được cậy số đông thắng người chăng? Há há!
Kim Diện tướng quân cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Họ Từ kia! Nếu ngươi chẳng phải là cha của Từ Thiện, thì bọn ta đã làm thịt bọn ngươi từ lâu rồi.
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt nghe nói thế bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, gã chưa kịp lên tiếng thì Ngân Diện tướng quân nói giọng nham hiểm:
- Ta trông người còn nằm trong mộng chưa tỉnh giấc? Nói thật cho ngươi nghe cũng không hề chi, bọn ta chẳng phải vì ngươi mà ngăn cản tiểu oa nhi họ Nhạc, mà chính là vâng lệnh dụ của tân Lệnh chủ đấy!
Hai tướng quân đồng diện và thiết diện cũng cùng lúc cười khẩy nói:
- Lệnh đến như người đến! Tôn giá đã đánh mất Hồng Thần đồ, hắc hắc!
Vậy thì ngươi chớ hét gió gọi mưa làm gì nữa?
Thiết Chưởng Từ Lương nghe nói thế, bất giác hồn phi phách tán, lập tức thò tay vào túi áo mới hay Hồng Thần Đồ biến đi đâu mất. Gã giật mình nhủ thầm:
- “Nghe bọn bốn tướng quân gọi Thiện nhi là Lệnh chủ, chẳng lẽ chính tiểu tử mất dạy này đã lấy cắp Hồng Thần Đồ ư? Còn nhớ đêm hôm qua mình ngủ trong rừng, Thiện nhi nũng nịu đòi ngủ trong lòng mình cho ấm, vậy thì không cần hỏi cũng biết chính là thằng tiểu quỷ này tác quái rồi”.
Gã suy nghĩ đến đây giận tức quá kêu oa oa vài tiếng liền, thế nhưng khi gã trông thấy gương mặt lạnh như băng tuyết của bốn tướng quân, tức thì cơn lửa giận biến thành khí lạnh xông tận vào xương tủy.
Bấy giờ âm thanh của Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện vang tới nói:
- Này bốn tướng quân! Sao chưa chịu nghe bản Lệnh chủ ư?
Thiết Chưởng Từ Lương chỉ tay vào đứa con bán ẩn mình trong cánh rừng, la mắng nói:
- Cha chả tiểu tử! Không giao Hồng Thần đồ ra cho ta. Coi chừng tiểu mạng ngươi mất đấy.
Không ngờ Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện lại nghiêm sắc mặt nói:
- Ta bảo cha này! Ngươi phải thông minh một chút, nếu ăn nói hồ đồ nữa, mặc dù tiểu tử có thể dung thứ lão tử, nhưng bốn tướng quân quyết phải bảo vệ Lệnh chủ của họ cơ!
Quả nhiên bốn tướng quân đã đồng thanh gầm thét nói:
- Họ Từ kia! Ngươi làm ô nhục Lệnh chủ của bọn ta tức là xem thường Hồng Thần Đồ, Hồng Thần Đồ tượng trưng quyền uy tối cao của Cửu U Đế Quân, há há. Liệu tôn giá đảm đương nổi tội trạng này chăng?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến mồm mũi phun ra khói lửa, nghĩ bụng:
- “Trời ơi hỡi trời! Vậy thì bọn người này đã nhìn nhận Hồng Thần Đồ chứ chẳng nhìn nhận người, may là Hồng Thần Đồ lọt vào tay của mình, bằng không quyết chẳng bảo đảm được mạng này rồi?”
Gã càng suy nghĩ càng ớn lạnh tóc gáy, tức thì không dám nói giọng quật cường nữa.
- Này Thiện nhi! Rốt cuộc con muốn sao bây giờ?
- Bản thiếu gia phải cùng Tiểu Linh tầm lạc một phen.
- Thế thì cũng không đến đỗi phải đánh cắp Hồng Thần Đồ của cha chứ?
- Ta đánh không lại Tiểu Linh đành phải cậy vào Hồng Thần Đồ ra lệnh bốn tướng quân giúp ta vậy!
- Con chớ quên Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga chứ?
Tiểu Dâm Trùng kêu một tiếng nói:
- Chớ nói Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga chưa chắc là mẹ của Tiểu Linh làm gì? Cho dù là mẹ của Tiểu Linh thật! Há há! Bản thiếu gia có bốn tướng quân hộ giá, có sợ ai nữa nào?
- Được! Được!
Thiết Chưởng Từ Lương giận dữ nói:
- Lão tử bằng lòng cho ngươi hành lạc với Tiểu Linh! Hãy mau giao Hồng Thần Đồ cho cha nào.
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện nói:
- Không đơn giản thế đâu? Đợi thiếu gia hoàn thành hảo sự sau đó mới thương lượng cũng chưa muộn, hơn nữa có Hồng Thần Đồ trong người, bốn tướng quân sẵn sàng chịu sự sai bảo của ta, báu vật quý như thế, nếu trả lại cho ngươi thì chẳng đau lòng ư?
Thiết Chưởng Từ Lương giận đến trợn hai mắt, nói:
- Ngươi còn trẻ, không biết cách vận dụng Hồng Thần Đồ, mau trả lại cho ta. Hai cha con ta còn phải tìm cách đối phó Nhạc Xương cơ mà?
Tiểu Dâm Trùng Từ Thiện buông tiếng cười há há nói:
- Cha cứ yên tâm. Ta đã biết họ Nhạc kia chính là tiểu tử đã đoạt mất ái nhân Hồng Nữ của ta tại Mãn Xuân viên, chớ nói ngươi phải đối phó hắn làm gì, bản thiếu gia cũng quyết chẳng tha thứ hắn đâu? Hắc hắc! Đợi ta cùng Tiểu Linh khoái lạc vài hôm, sau đó ta bảo đảm sẽ xách thủ cấp của Nhạc Xương về.
Gã nói tới đây ưỡn ngực quay sang hướng bốn tướng quân, la lớn tiếng nói:
- Hứ! Hãy đi theo bản Lệnh chủ nào.
Bốn tướng quân đồng thanh thưa rằng:
- Tuân lệnh dụ!
Thến.
Nhạc Xương nhìn qua cửa sổ đưa tiễn cha nó từ từ biến mất.
Trong lòng hắn cảm thấy buồn bã, tâm tình hắn âm trầm, lạnh buốt như khí hậu ngoài trời.
Một nam hài nhi mười sáu tuổi ngộ đại biến như vậy, làm sao chẳng bảo hắn tan nát cõi lòng ư?
Sắc trời từ từ tối dần.
Một cơn gió rét hắt vào mặt hắn.
Nhạc Xương giật mình tỉnh hồn lại:
- Nên đi ngay bây giờ rồi chứ?
Hắn chẳng kịp nhìn qua Hồng Thần đồ chút nào đã vội vã cất vào trong túi áo, sau đó lượn mình nhảy qua cửa sổ!
Đoạn Hồn Lãnh cách trú xứ hắn độ ba dặm đường cũng là nơi chốn mà Nhạc Xương thường lui tới du ngoạn lúc còn bé, hắn nóng lòng muốn chạy một hơi tới ngay Đoạn Hồn Lãnh, trong lúc trên đường chạy tới đó bỗng nghe một tiếng cười ghê gớm phá không vang tới, hắn giật mình kinh thầm trong bụng:
- Hình như đây là tiếng cười của cha kia mà?
Linh cảm Nhạc Xương cho thấy rằng có lẽ cha hắn đã thọ nạn, hắn vừa suy nghĩ như thế, buột miệng kêu lên một tiếng:
- Cha!
Tiếp theo tiếng gào thét thất thanh, hắn phi thân chạy về hướng trước mặt như điên như cuồng.
Đoạn Hồn Lãnh đã xuất hiện trước mặt.
Quả nhiên hắn đã đến chậm một bước, thảm biến phơi bày trước mắt.
Do ánh băng tuyết phản chiếu, hắn trông thấy xác phụ thần rất rõ ràng, gương mặt tái mét lộ vẻ cười hung tợn, đôi nhãn thần thất tán vẫn còn mờ sáng, lão căm phẫn? Hay là lưu luyến ư?
Lão đang muốn nói điều gì đoạn trường với ái nhi duy nhất của lão chăng?
Nhạc Xương phủ phục quì dưới đất khóc thật thê thảm.
Một người đã đỡ hắn đứng lên, té ra chính là nhị thúc Thiết Chưởng Từ Lương.
- Nhị thúc!
Nhạc Xương chỉ thốt ra mỗi hai chữ nhị thúc, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Hắn muốn nói điều gì đó, song hắn không dám mở miệng, thảm biến xảy ra bất ngờ như vậy, tại sao chỉ có một mình y thoát nạn?
Thiết Chưởng Từ Lương thở dài một tiếng nói:
- Thúc thúc đến chậm một bước, cha con lại bị ma đầu nọ hãm hại mất rồi.
Nhạc Xương cố đè nén cơn xúc động nói:
- Thế còn xác chết của Tam thúc và Tứ thúc đâu?
Thiết Chưởng Từ Lương chỉ tay vào hai xác chết nằm dài trên đất cách chỗ họ đang đứng độ khoảng một trượng, té ra lúc đến đây vì quýnh quáng nên không để ý thế thôi.
Thiết Chưởng Từ Lương lấy tay áo vừa lau nước mắt vừa nói:
- Này Xương nhi hãy mang thi hài của cha con và hai vị thúc thúc mai táng trước đã.
Nhạc Xương khẽ gật đầu một cái, thế rồi cả hai người di chuyển ba thi hài vào một hang đá, sau dó chuyển một số đá núi tới lấp kín hang đá lại.
Thiết Chưởng Từ Lương phủ phục quỳ dưới đất, giơ tay đấm vào ngực lia lịa, khóc lớn tiếng nói:
- Nếu chẳng vì báo thù cho chư vị huynh đệ, ta há muốn ham sống làm gì, thượng thiên ơi hỡi thượng thiên! Ta biết làm sao bây giờ?
Nhạc Xương lại bình tĩnh khuyên rằng:
- Nhị thúc! Chớ thương tâm nữa!
- Trung Nguyên tứ hiệp kết nghĩa huynh đệ, bây giờ chỉ sót lại mỗi một mình ta, bảo ta không thương tâm sao được?
- Thực ra thương tâm có bổ ích gì cho hiện thực đâu?
- Xương nhi! Con...
- Há há há!
Nhạc Xương bỗng nhiên buông tiếng cười như điên như cuồng, tiếng cười thê lương như quỹ dữ gào khóc, sau đó hắn nghiêm sắc mặt lại nói:
- Xương nhi đã thông hiểu rồi!
Thiết Chưởng Từ Lương giật mình hỏi:
- Cháu hiểu gì thế?
Nhạc Xương mặt lạnh như tiền nói:
- Xương nhi không khóc nữa, khóc ư? Chỉ có Tiếu Diện Âm Ma khóc, chỉ có kẻ thù giết chết cha ta mới khóc. Há há há...
Tiếng cười ghê gớm khiến người nghe thấy phải kinh tâm táng đởm, Thiết Chưởng Từ Lương như trúng phải một kích vào đầu đã trơ mắt nhìn Nhạc Xương và ngẩn người ra tại chỗ.
Một hồi thật lâu y mới ấp úng nói:
- Xương nhi! Cháu bình tĩnh chút nào...
Nhạc Xương bỗng dứt tiếng cười, nghiêm sắc mặt lại nói:
- Thưa nhị thúc! Tiểu điệt có một điều thỉnh cầu.
Thiết Chưởng Từ Lương ngạc nhiên nói:
- Hiền điệt cứ nói.
Nhạc Xương xếch ngược đồi lông mày kiếm nói:
- Nhị thúc chớ nuôi lòng giết Tiếu Diện Âm Ma được chăng?
Thiết Chưởng Từ Lương kinh ngạc hỏi:
- Mặc dù ngu thúc biết rằng không đánh lại Tiếu Diện Âm Ma, thế nhưng ngu thúc phải đi khắp chân trời góc biển mời mọc võ lâm đồng đạo quyết phải trả thù cho nghĩa huynh nghĩa đệ mới thôi, tại sao hiền điệt lại nói thế?
Nhạc Xương kêu bạch một cái quỳ dưới đất nói:
- Xương nhi cần chính tay chém đầu kẻ thù. Xương nhi không muốn bất cứ ai giết kẻ thù của ư Xương nhỉ cả.
Thiết Chưởng Từ Lương thoạt trông thấy nét mặt tràn đầy sát khí kinh hồn của hắn bất giác giật mình lùi ra sau vài bước liền, y quên cả đỡ Nhạc Xương đứng lên.
Nhạc Xương khấu đầu lạy ba lạy, sau đó đứng dậy nói:
- Nhị thúc bằng lòng điều này, Xương nhi cảm kích hết sức.
Thiết Chưởng Từ Lương khẽ gật đầu:
- Nhưng hiền điệt nên nhớ kỹ, võ công của cháu còn kém lắm.
Nhạc Xương nắm chặt đấm tay, trong lòng tràn đầy tự tin nói:
- Nhị thúc dám quả quyết Xương nhi không học nên võ nghệ kinh người ư?
Hắc hắc! Một năm, hai năm, ắt có một ngày nào đó tiểu điệt sẽ băm xác Tiếu Diện Âm Ma ra thành mảnh vụn. Hứ! Đến lúc đó tiểu điệt móc trái tim gã ra để tế phụ thân cháu và chư thúc tại thiên chi linh.
Hắn càng nói càng bi phẫn, nước mắt cứ theo đó chảy dài xuống.
Thiết Chưởng Từ Lương bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, y không ngờ trong lòng tiểu oa nhi chỉ mới được mười sáu tuổi này lại ngập đầy nỗi căm hờn ghê gớm như thế, y suy nghĩ đến đây bèn chớp nháy đôi mắt một cái, nói:
- Ngu thúc rất bội phục chí khí của hiền điệt, bây giờ chúng ta hãy trở về thôi!
Nhạc Xương lắc đầu nói:
- Không cần trở về nữa, đối với tiểu điệt căn nhà nọ là chốn thương tâm chẳng đáng để hoài niệm nữa.
- Thế thì hiền điệt định...
- Đi!
- Bây giờ trời tối rồi.
- Nhị thúc!
Nhạc Xương xúc động nói:
- Từ rày về sau, tiểu điệt phải phiêu bạt giang hồ chịu đựng tất cả sóng gió hung hiểm, chớ nói cái đêm phong tuyết cỏn con này. Hứ! Cho dù là rừng đao núi kiếm, tiểu điệt cũng quyết phải xông pha.
Thiết Chưởng Từ Lương nói:
- Hiền điệt quyết tâm như thế, nhị thúc cũng chẳng miễn cưỡng, hãy giao Hồng Thần đồ cho ngu thúc bảo quản cho.
Nhạc Xương ngạc nhiên nói:
- Nhị thúc lấy Hồng Thần đồ để làm gì?
Thiết Chưởng Từ Lương cau mày, thở dài một tiếng nói:
- À! Mặc dù Hồng Thần đồ là một báu vật, nhưng kinh lịch giang hồ của hiền điệt còn yếu kém, hơn nữa công lực bình thường, ngu thúc, chỉ sợ rằng bọn tiểu nhân giang hồ để ý dòm ngó, sẽ mang họa hại vào thân thế thôi.
Nhạc Xương vỡ lẽ nói:
- Hồng Thần đồ là vật kỷ niệm của phụ thân di lại, mặc dù tiểu điệt không coi trọng nó, nhưng gặp nó như là trông thấy vong phụ, tiểu điệt há có thể trái di mệnh mà biếu lại cho thúc thúc ư?
Thiết Chưởng Từ Lương trầm ngâm giây lát, biết rằng tánh tình tiểu oa nhi này rất quật cường, quyết không thể dùng lời nói thuyết phục được nó, thế rồi y cau mày nói tiếp:
- Thế cũng được! Nhưng mong rằng hiền điệt hãy cẩn thận tối đa!
- Xin chào biệt nhị thúc!
- Ngu thúc tiễn cháu một dặm.
Gió đêm rít từng hồi nghe thật đinh tai. Tuyết càng lúc càng to.
Hai thúc điệt sánh vai chạy trong chốc lát.
Cuối cùng đến Đoạn Nhai Giản (Con suối hiểm hóc).
Một con suối nước hiểm hóc với hai bên là vách núi thẳng đứng hiện ra trước mắt.
Nhạc Xương dừng bước lại nói:
- Thúc thúc nên quay trở về vậy, tiểu điệt chỉ còn vượt qua con lộ nhỏ cạnh nước là sẽ rời khỏi vùng núi Tà Liên sơn.
- Hiền điệt bảo trọng.
- Thúc thúc cũng nên thận trọng.
Nhạc Xương nói xong, chẳng quay đầu lại nữa, cứ cất bước chạy tới, hắn không dám nhìn nhị thúc nữa, người thân trên thế gian này chỉ còn mỗi một mình nhị thúc mà thôi, sinh ly chẳng khác gì với tử biệt, hắn sợ rằng trong lòng sanh tình luyến tiếc, hắn không muốn khiến nhị thúc xem thường mình.
Hắn đi được vài bước, bỗng nghe tiếng kêu thất kinh của Thiết Chưởng Từ Lương từ sau lưng vang tới:
- Xương nhi! Ma đầu xuất hiện!
Nhạc Xương giật mình lạnh toát mồ hôi, hắn chưa kịp ngoái cổ nhìn ra sau, bỗng có một luồng kình phong ập tới đánh hắn văng xuống suối, Nhạc Xương giật mình kêu thầm nói:
- Hỏng rồi, e rằng nhị thúc cũng thọ hại cả. Trung Nguyên tứ hiệp lần lượt bị giết. Nhạc Xương ta cũng ngộ nạn còn ai đến đòi nợ máu với Tiếu Diện Âm Ma đây! Còn ai trả thù cho phụ thân và mình nữa?

*

Tuyết đêm vượn kêu.
Có một bóng người đứng trên Đoạn Nhai Giản như quỷ u linh hiện hình.
Bóng người nọ nói lẩm bẩm rằng:
- Hồng Thần đồ! Hồng Thần đồ! Há há... cuối cùng Hồng Thần đồ đã thuộc về Thiết Chưởng Từ Lương ta rồi.
Bóng đen nọ thấp thoáng một cái lao mình xuống đáy Đoạn Nhai Giản luôn.
Gã giật mình dừng bước, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nước suối cuồn cuộn chảy về hướng đông mạnh như vũ bão, có lẽ Nhạc Xương bị nước lũ cuốn đi mất, cả xác chết của Nhạc Xương và Hồng Thần đồ thảy đều thất táng.

Kế đó hắn lại phát hiện một điều nữa.
Một bó cỏ quý trên đỉnh động, đang nhỏ từng giọt nước trong vắt kêu tí tách, khéo thay giọt nước trong nọ vừa nhỏ lên Tả Mạch Môn của Hồng Nữ.
Hắn giơ tay sờ thử giọt nước trong nọ, thấy giọt nước mát lạnh, bất giác đỡ cánh tay trái của Hồng Nữ tránh sang một bên, nhủ thầm:
- “Con người trong lúc nguy cấp, há được thấm nước lạnh như thế?”
Hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh giường vừa trầm tư vừa khấn thầm, hắn khấn cáo cao nhân nọ mau xuất hiện, và trầm tư chẳng biết nàng có thoát nạn không?
Đêm đến hắn mới giật mình kêu thầm:
- “Ta nên thông báo cho Bảo đệ và Tiểu Oanh biết chứ?”
Không ngờ khi hắn ra khỏi động khẩu, vượt qua thác nước, chỉ thấy trăng lạt sao thưa, vượn kêu trong núi thẳm chứ chẳng thấy bóng người Bảo Bối và Tiểu Oanh đâu cả?
Nhạc Xương mặt mày ủ rủ đành quay trở vào động thất, không ngờ chỉ trong giây lát này, mặt mày Hồng Nữ đã trở nên tái mét và ngưng hít thở luôn!
Hắn giơ bàn tay run rẫy nấm chặt cánh tay ngọc lạnh dần của Hồng Nữ.
Lòng hắn đau như cắt.
Một hồi thật lâu hắn mới sực nghĩ rằng nên dùng công lực trị thương cho nàng!
Thế rồi hắn giơ hai tay xoa bóp huyệt mạch trong người Hồng Nữ, đồng thời mang chân khí Thủy Hỏa Ký Tế thần công khẩu đối khẩu truyền vào nội thể nàng.
Mười lăm phút sau, trống ngực của Hồng Nữ bắt đầu nhịp lại, nhưng thân thể nàng vẫn còn lạnh băng, sắc mặt thì càng lúc càng tái mét.
Thình lình ngay lúc này...
Có một tiếng thở dài từ sau lưng hắn vang tới!
Nhạc Xương giật mình ngoái cổ nhìn ra sau mới hay một trung niên mình mặc áo nho sĩ màu vàng, trạc tuổi bốn mươi ngoài đang đưa cặp mắt sáng quắc chăm chăm nhìn hắn.
Nhạc Xương nghĩ rằng người này ắt là cao nhân đã cứu Hồng Nữ không còn sai rồi?
Hắn định lên tiếng thì nho sĩ áo vàng nọ nghiêm sắc mặt nói:
- Này tiểu huynh đệ! Ngươi liều lĩnh quá thế.
Y vừa nói vừa giơ tay đặt vào Bạch Hối Huyệt của Hồng Nữ, mặt lộ vẽ nghiêm túc hơn nói:
- Ý trời! Đây là ý trời ngươi đã ngẫu nhiên xông vào động phủ của ta, và vì muốn cứu người đã di chuyển tay trái của cô nương ra một bên, nên biết rằng!
À... ngươi nên biết rằng do giọt nước của bó cỏ quý nọ chấn động kinh mạch nên mới khiến mạch máu của y không bị đông đặc mà tắt thở.
Nhạc Xương nghe nói tới đây bất giác giật bắn người lên, kêu bạch một cái phủ phục quỳ trên đất.
- Ta... ta đã hại nàng?
- Đúng thế! Ngu huynh cũng hoài công đi lại mặc dù đã lục soát trong thung lũng tìm được thuốc giải, thế nhưng không còn bổ ích nữa.
- Tiền bối không còn cách gì khác chăng?
Nho sĩ áo vàng gật đầu nói:
- Có! Thế nhưng hy vọng rất mong manh.
- Kẻ này phụ nàng quá nhiều, tình nguyện chết thay cho nàng, nếu như còn biện pháp nào cứu chữa được, cho dù vào rừng đao núi kiếm cũng không từ?
- Ngươi hãy vào phòng luyện đơn trước đã.
Dứt lời, nho sĩ áo vàng chỉ tay lên đỉnh thạch thất, Nhạc Xương bỗng thấy nơi đó lú ra một tảng đá.
Nho sĩ áo vàng lại nói tiếp:
- Ngươi cứ lay động u đá nọ, sẽ hiện ra phòng luyện đơn, hãy nhớ cho kỹ.
Trên bàn thờ đặt giữa phòng có một bình ngọc cao ba tấc, hãy mang ra chuẩn bị sử dụng.
Nhạc Xương khẽ gật đầu quay đi, hắn biết rằng bình ngọc này ắt can hệ đến tánh mạng của Hồng Nữ.
Hắn y theo chỉ dẫn của nho sĩ áo vàng lay động u đá nọ, quả nhiên sau vài tiếng kêu sột soạt tức thì hiện ra một thông đạo ngay.
Hắn trông thấy trên bàn đặt giữa phòng luyện đơn có rất nhiều bình đựng thuốc, trố mắt nhìn kỹ, quả nhiên hắn đã phát hiện bình ngọc mà nho sĩ áo vàng đã mô tả lúc nãy, lập tức giơ tay cầm chiếc bình ngọc ấy lên, trong lúc hắn vừa quơ tay tới, chiếc màn che bàn thờ theo sức gió quơ tới của mình đã lay động sang một bên.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn đã trông thấy bàn linh sau màn che có trưng một bức họa nữ nhân, diễm lệ vô cùng, hắn bất giác giật mình nhủ thầm:
- “Sao bức họa nữ nhân này trông quen thuộc thế?”
Thế rồi hắn hai tay bưng bình ngọc nọ qua, người chuẩn bị bước đi...
Bức họa nữ nhân nọ vẫn hiện trong đầu óc hắn.
Y giống Hồng Nữ chăng?
Không! Không giống!
Thế thì giống Tiểu Linh ư?
Không! Cũng chẳng giống.
- A!
Trống ngực Nhạc Xương đập ình một cái, hắn sực nghĩ ra rằng, hồng thần (đôi môi đỏ) của bức họa nữ nhân này giống y đôi môi đỏ họa trong Hồng Thần Đồ mà mình đánh mất bấy lâu.
Hắn bất giác động lòng quay người trở lại nhẹ tay vén màn che sang một bên, Nhạc Xương thất thanh kêu rằng:
- Quả thật giống Hồng Thần Đồ hết sức! Còn nữa! Trong nhãn thần bức họa nữ nhân biểu lộ một tình cảm khớ diễn tả...
Y như tử mẫu đang chăm chú ngắm nhìn ái nhi.
Nhãn thần nọ hiền lành, từ ái.
Nhạc Xương bất giác xúc động nhỏ lệ, tại sao hắn lại nhỏ lệ vậy?
Hắn cảm khái thở dài nói:
- Nhạc Xương ơi! Ngươi suy nghĩ vớ vẫn gì thế?
Thế rồi hắn vội vàng quay trở lại, về tới chỗ nho sĩ áo vàng.
Nho sĩ áo vàng lạnh lùng nói:
- Này tiểu huynh đệ! Ngươi đã xem qua bức họa đó rồi?
Nhạc Xương mặt bơi biến sắc khẽ gật đầu một cái, nhủ thầm:
- “Nhãn lực người này sắc bén gớm?”
Nho sĩ áo vàng nghiêm sắc mặt nói:
- Ngươi lớn gan quá thế? Nên biết rằng bức họa nọ là bí mật lớn nhất của ta?
Nhạc Xương hớt hãi bất yên vội cúi đầu xuống nhủ thầm:
- “Hổ thẹn thật?”
Nho sĩ áo vàng bổng cảm khoái thở dài một tiếng, hai mắt óng ánh ngập lệ nói:
- À! Thế cũng được! Nếu như ngu huynh không chết, chi bằng mang sự kiện này thuật lại cho ngươi hay, xem như được một tri kỷ! Há há há...
Y nói tới đây cất tiếng cười há há một hơi dài.
Nhạc Xương bất giấc ngẩn người tại chỗ, tức thì trong lòng nảy sinh nhiều nghi vấn.
Chết ư?
Tại sao đối phương lại đề cập đến chữ này?
Tri kỷ ư?
Có thật y bằng lòng nói bí mật cho một người xa lạ nghe chăng?
Nhạc Xương động lòng hỏi:
- Tiền bối muốn nói bức họa nữ nhân ấy chăng?
Nhạc Xương cười cay đắng một tiếng nói:
- Nghe khẩu khí lúc nãy của tiền bối, hình như...
- Há há...
Nho sĩ áo vàng cười thảm não một tiếng nói:
- Người cho rằng ta nói điều chẳng kiết tường chứ gì? À...
Y cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói tiếp:
- Nên biết rằng bình ngọc mà ngươi mang ra đây, trong bình đựng những viên thuốc trân quý do ta tốn nhiều năm tâm huyết rèn luyện nên, số đơn dược này có thể bổ trợ công lực khiến ta miễn cưỡng chịu đựng được nửa tháng, như vậy cô nương này mới có thể cứu sống?
Nhạc Xương lấy làm thắc mắc nói:
- Có lẽ tiền bối muốn tiêu hao công lực khiến Hồng Nữ cô nương sống trong mười lăm ngày nữa, thế nhưng sau nửa tháng thì thế nào nữa? Nhưng tại sao lại cần đến nửa tháng?
Nho sĩ áo vàng nói:
- Chỗ có thể cứu sanh mạng cô ta, cần đi lại nửa tháng, nếu như trong vòng nửa tháng ngươi không y hẹn trở về, chẳng những Hồng Nữ tuyệt vọng, mà ngay cả ngu huynh cũng khó bảo tồn sanh mạng!
Nhạc Xương mặt hơi biến sắc nói:
- Thưa tiền bối! Người...
- Ta nghĩ rằng học thức võ thuật của tiểu huynh đệ cũng chẳng kém, không lẽ chẳng hiểu nguyên nhân về sự khó khăn dùng công lực tiếp sức người đến lúc khẩn cấp, nếu không có ngoại viện sẽ ngộp thở mà chết sao?
- Vậy thì có nghĩa tiền bối chịu nguy hiểm sanh mạng chờ đợi vãn bối quay trở lại? Thế nhưng vãn bối đến đâu mới có thể giải cơn nguy của Hồng Nữ?
- Đến tìm Tiếu Diện Âm Ma!
- Gã có Độc Long hoàn có thể chữa trị người chết và làm cho bạch cốt sống lại!
- Độc Long hoàn ư?
- Tiếu Diện Âm Ma xem Độc Long hoàn quan trọng hơn cả sanh mạng.
- Tiếu Diện Âm Ma là một ma đầu có lòng dạ độc ác và xuất thủ cay độc chẳng lẽ gã bằng lòng giúp người sao?
- Phần thì cậy vào tiếng tăm ngu huynh, phần thì nhờ vận số của tiểu huynh đệ!
- Rốt cuộc tiền bối là ai?
- Ngươi cứ việc đề xuất năm chữ “U Cung Giải Vây Nhân” với Tiếu Diện Âm Ma là được rồi, ngoài ra chớ hỏi gì hết?
Nhạc Xương ngạc nhiên nói:
- Vãn bối biết đến đâu tìm Tiếu Diện Âm Ma đây?
- Ngươi cứ đến núi Võ Đang tìm thử xem sao?
- Gã đến núi Võ Đang ư?
- Nói ra hình như thượng thiên đã an bài, phen này Hồng Nữ cô nương thọ thương, lúc ngu huynh từng đến Sơn Xuyên Sùng Lãnh tìm được những dược thảo trị thương cần dùng, ngẫu nhiên gặp phải Tiếu Diện Âm Ma, gã nói với ngu huynh rằng gã đến núi Võ Đang tìm Thái Chân Tử thanh toán món nợ!
Có lẽ giữa tiền bối và Tiếu Diện Âm Ma có mối quan hệ gì đây?
- Chẳng cớ quan bệ gì hết! Nhưng ta có ân với gã là sự thật.
- Ồ! Nếu chẳng gặp gã ở Võ Đang thì sao?
- Này tiểu huynh đệ!
Nho sĩ áo vàng than thở nói:
- Vậy thì trời đã tuyệt đường ta và Hồng Nữ cô nương rồi!
Nhạc Xương nói:
- Cho dù may mắn được gặp Tiếu Diện Âm Ma, nếu như gã không biếu cho Độc Long hoàn thì sao nữa?
Nho sĩ áo vàng trầm ngâm giây lát nói:
- Đại họa đến nơi, cường cầu vô dụng, trại địa nhơn tâm, nhân định thắng số, há há, đành phải mặc tự nhiên thôi!
Nhạc Xương thoạt nghe y nói thế biết rằng nho sĩ áo vàng xả thân mạo hiểm, chẳng có chút tự tin gì hết, hắn vốn muốn mang việc mình kết thù với Tiếu Diện Âm Ma kể ra, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại không cần thiết nữa, hà tất làm cho nho sĩ áo vàng lo lắng thêm?
Thế rồi hắn âm thầm hạ quyết tâm, dù sao mình cũng tìm Tiếu Diện Âm Ma kết liễu thân thù giết địch đoạt hoàn đơn, hoặc vì đơn dược quyên thân, xem như chuộc tội với Hồng Nữ vậy.
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức hành đại lễ xúc động nói:
- Đại ân chẳng dám nói lời báo đáp! Vãn bối Nhạc Xương xin khấu biệt vậy!
Nho sĩ áo vàng miệng mấp máy định nói điều gì, thế nhưng cuối cùng y phất tay áo một cái, quay mắt sang bên kia, hình như y có điều tư ẩn gì khó nói thì phải.
Nhạc Xương tỏ vẻ lưu luyến chắp tay xá dài nói:
- Tiền bối cứ yên tâm, còn người còn long hoàn, người mất long hoàn mất, Nhạc Xương này không phải là hạng bối ham sống sợ chết. Há há há...
Tiếp theo tiếng cười khí khái Nhạc Xương đã quay người rời khỏi động phủ ngay.
Nho sĩ áo vàng động lòng nhủ thầm:
- “Nhạc ngid=53">Hồi 53
Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57