Bông cẩm chướng đỏ

Truyện ngắn Mỹ.
Harrison Swanbank soi gương chải mái tóc muối tiêu lấp lánh như ánh bình minh rồi cài bông cảm chướng đỏ lên ve áo. Tấm gương phủ kín bức tường, từ sàn lên tới trần căn phòng ngủ, trị giá 3.000 đô. Đang ở tuổi năm mươi sung sức. Harrison là chủ tịch một ngân hàng lớn ở New Jersey. Ông có một con trai đang học Harvard, một con trai thứ hai học trường đào tạo sĩ quan. Bản thân ông là một nhân vật quan trọng, đảm nhiệm toàn những việc lớn lao. Tấm gương đồ sộ trong khung mạ vàng phản chiếu hình ảnh một con người toàn bằng vàng. Chỉ có một điều không may trong số phận: bà vợ mới qua đời năm rồi. Bà đang yên nghỉ trong ngôi mộ cẩm thạch, dưới bóng hai cây dương chở từ Ý sang. Tối nay, sau một năm sống cô đơn trong ngôi nhà mênh mông, lần đầu tiên ông Harrison cảm thấy trong người thư thái, lòng vui như mở hội, rũ bỏ hết nỗi buồn bực thói thường vẫn dằn vặt ngay cả những người thành đạt nhất trong cuộc sống. Ông đã gặp nàng trong hộp đêm Boya. Một thiếu phụ tóc nâu nhỏ nhắn, rất có duyên, trong ánh mắt luôn phảng phất nét buồn dịu dàng của những cô gái mồ côi sớm chưa bao giờ được hưổng sung sướng trên đời. Loại người mà khi vừa gặp ta đã muốn năm lấy tay mà an ủi, mà ngỏ ý chở che, mà hứa hẹn sẽ từ nay chăm sóc, nâng niu. Ông đã khiêu vũ trong vòng tay cô và cảm thấy vô cùng thanh thản trong vòng tay ấy. Sau đó, ngồi bên cô thủ thỉ tâm tình, ông mỉm cười tự nhủ: "Sao lại không?" Tối nay Harrison lại ngắm mình trong gưông. Lấy một bông cẩm chướng đỏ cài lên ve áo, mỉm cười hài lòng với bóng mình trong gương. …
Hai người cưới nhau đã ba tháng nay. Bartolo tràn đầy niềm hạnh phúc kỳ lạ. Nàng quả là con người có một không hai. Mỗi phút bên nàng là một phát hiện mới, một khám phá mới. Harrison có thể ngồi hàng giờ nghe nàng nói mà không thấy chán, ông lim dim mắt tận hưởng làn da tay ghì trên cổ luồn vào mái tóc mượt mà … và sung sướng thấy nàng mừng rỡ như trẻ con khi nhận những món quà đắt giá ông trao tặng: những váy áo thời trang lộng lẫy, chiếc xe Cadilac mui trần. Ông còn mở cho nàng một tài khoản ở ngân hàng. Không bao giờ hỏi nàng tiêu pha những gì, cũng không hỏi vì sao nàng đánh mất chiếc trâm hồng ngọc đáng giá tám ngàn đô. Ông chỉ ước ao nàng ở bên ông mãi mãi, được cưng chiều nàng mãi mãi. Khi mắt nàng sáng rực lên như mắt đứa trẻ vừa nắm chắc trong tay món đồ chơi thiéch thú và nũng nịu: "Anh cưng em quá trời, em đâu xứng đáng?”, Harrison sung sướng muốn nghẹn thở. Cô nàng nói câu đó - "Em đâu xứng đáng” - Là một câu rất thành thực. Lúc này cô đang ngồi bên gã Bonzenti cao to đang mút mẩu xì gà từng hơi ngắn. Gã vặn vẹo người tình:
- Mày đang thòng lọng với thằng nào vậy?
- Một thằng rất sộp: loại số dách của New Jersey. Tiền như nước.
- Cắn câu chưa?
- Còn phải hỏi!
Bonzenti ngồi lọt hẳn vào ghế bành, ngắm nghía chiếc đồng hồ vàng trên tay. Cô ả hỏi:
- Được không?
Bonzenti mím chặt môi gật đầu ra vẻ sành sỏi tồi xác nhận:
- Tuyệt đấy, cô bé. Khó lòng kiếm được thứ này. Cảm ơn em nhiều nhiều.
Ả vuốt mái tóc bù xù của gã ta, khoe:
- Em đưa anh bao nhiêu thứ của lão tặng em, vậy mà chẳng bao giờ thấy lão vặn hỏi chúng biến đi đâu. Nhiêu khi chính em lại cảm thấy hơi ngường ngượng thế nào ấy. Anh không thể biết lão mê em tới mức nào. - Ả cúi xuống - Thế còn anh, có yêu em bằng chừng đó không?
Bonzenti vít đầu ả đặt lên đùi, hôn vào cổ vào gáy.
- Có mà điên! Anh ghét em thì có. Em như thuốc độc ấy!
Harrison ngồi một mình trong phòng khách. Phòng lạnh lẽo. Người cô đơn. Mưa đêm gõ nhịp trên cửa kính gợi nhớ điệu Rumba năm trước, trong hộp đêm Boya. Một năm chung sống với người đẹp khiến ông chợt phát hiện ra một điều hết sức bất ngờ: ông vẫn còn có thể yêu say đắm mê cuồng. Một năm đẹp nhất trong cuộc đời… Nhưng giờ đây chẳng còn gì nữa. Chủ tịch ngân hàng Harrison buồn bã thở dài. Vì sao đến nông nỗi này?
Ông thiếu thận trọng trong kinh doanh. Ném sáu chục ngàn đô vào Colorado nhưng không thu về được đồng nào. Rồi liên tiếp mấy vụ thua lỗ nữa. Kiểm lại sổ sách, Harrison biết mình gần như trắng tay. Bữa qua có hai nhân viên FBI tới kiểm tra sổ sách và cũng xác nhận như vậy. Thế là hết!
Nhưng chỉ hết với bản thân ông. Còn với cô vợ trẻ yêu quý nhất đời, người đã được ông lo toan chăm chút đảm bảo một cuộc sống vương giả, ông nhất định sẽ làm một điều gì đó cho cô, một lần cuối cùng. Harrison còn món tiền bảo hiểm nhân thọ hai trăm ngàn đô. Số tiền này sẽ vào tay cô sau khi ông qua đời. Tất nhiên trong hợp đồng có điều khoản: “nếu thân chủ tự sát, người thừa kế hợp pháp sẽ không được lính khoản tiền bảo hiểm đó”. Nhưng không sao. Một người bạn thân tín sáng nay vừa mách cho ông địa chỉ của người có thể giúp giải quyết vụ này. Ông không tiếc gì đời, mặc dù phải lìa bỏ nó ở tuổi mới năm mươi mốt. Miễn là cô ấy được sống sung sướng! Còn ông, ông vui lòng ra đi vĩnh viễn, trong niềm tin: cô ấy rất mực yêu ông. …
Gã Bonzenti phì vội mẩu xì gà, chồm lên:
- Ai giới thiệu tôi? Ai cho ông địa chỉ của tôi? Ông nghĩ là tôi chịu nhúng tay vào những việc bẩn thỉu này à? Ông có là cớm hoặc chỉ điểm không hử?
Harrison điềm nhiên trả lời:
- Anh đừng ngại. Người cho tôi biết địa chỉ này là bạn rất tin cậy của tôi.
- Ông chịu bao nhiêu?
- Đưa trước trăm ngàn, trả nốt trăm ngàn khi xong việc. - Harrison mỉm cười, nói tiếp - Khỏi lo lắng gì. Sáng mai sẽ có người đưa tiền đến. Tôi đã hứa là làm. Quân tử nhất ngôn!
- Tôi đã nhận lời đâu! Mà cũng không nói là không nhận.
- Tôi muốn thằng đó phải bị tiêu. Nó vướng chân vướng mắt tôi quá, chịu không thấu.
- Khỏi cần đi sâu vào chi tiết chuyện riêng của ông. Tôi không cần biết.
- Tám giờ tối mai, hắn sẽ từ tắc xi bước xuống cửa chính khách sạn Arlington. Hắn mặc smoking, trên ve áo gài bông cẩm chướng đỏ.
- Ta giả dụ là tôi nhận lời của ông. Gã của ông trông dáng người thế nào, ông nói nghe thử.
- Khá cao lớn, lịch sự. Khoảng năm mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi.
- Sao nữa, nói rõ thêm xem nào.
- À, hừm… trông hao hao giống tôi.
- Thật à?
- Thế nào, anh tính sao?
Gã Bonzenti nhăn mặt một lát, rồi xòe rộng bàn tay hộ pháp:
- Xong!
Rồi tiếp:
- Thế nhé, tôi không hề trả lời bằng lòng, mà cũng không từ chối. Hai người bắt tay nhau…
Đứng trước tấm gương phủ kín bức tường phòng, Harrison gài bông cẩm chướng đỏ lên ve áo smoking. Tấm gương phản chiếu toàn bộ cảnh tượng gian phong. Đồ đạc bày biện thật hài hòa về hình dáng và màu sắc. Căn phòng biểu tượng thỏi oanh liệt đã qua, cuộc sống xa hoa, tấm lòng hào phóng của ông. Nó phải chấm dứt, thì sẽ chấm dứt theo cách ông dự tính: không có cảnh sát tới khám xét, không có thẩm phán gọi ông tới chất vấn. Lát nữa, ông sẽ vào phòng cô vợ trẻ, ôm hôn từ biết nàng: "Anh yêu em hết lòng". Nàng sẽ đáp lại: “Em cũng yêu anh không để đâuc ho hết, anh yêu qúy của em, cục cưng của em!". Trước đó, ông đã báo cho nàng biết ông phải tới New York dự bữa tiệc làm việc, đêm nay sẽ không về nhà. Liếc nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ tối, Harrison mở tủ lấy đôi găng tay trắng muốt, thản nhiên kêu vợ tới chia tay lần cuối. Ông không hề biết: khi ông đang ngã giá với Bonzenti, vợ ông đã nghe rõ tất cả, đã hiểu hết mọi chuyện. Đến lượt tới trước tấm gương phủ kín tường, Bonzenti ngắm mãi bộ smoking cắt rất khéo gã đang mặc, rút lược trong túi chải đầu và thốt lên:
- Ủa, mình có tóc bạc rồi sao!
Thiếu phụ tóc nâu dẩu cặp môi mọng:
- Đáng lẽ anh không nên tới đây.
- Không hề gì. Lúc chiều em vửa nói đêm nay lão già không ngủ nhả mà? Anh muốn xem qua cái tổ ấm này.
- Lỡ có người trông thấy anh vào đây thì khốn…
- Khỏi lo, cưng ơi! Anh cẩn thận lắm, không sao đâu. - Hắn nhìn đồng hồ. - Đi đớp thôi! Bảy giờ ruỡi rồi.
- Vâng. Em xong ngay đây.
- Ta đi đâu bây giờ?
- Yên chí. Em biết một chỗ ngon tuyệt. Anh cười gì vậy?
Bonzenti vừa liếc bóng mình trong gương. Từ lâu hắn đã mơ ước có một ngôi nhà như thế này: rộng rãi, thoáng mát, cao ráo, không như những hang chuột hắn vẫn chui rúc lâu nay.
- Chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ có một chỗ ở như thế này. Có khi còn to hơn. Dạo này sắp có kha khá tiền.
- Em biết.
- Tối nay hai thằng đệ từ của anh sắp làm một quắn mười ngàn đô. Mà anh chỉ mất một cú phôn cho thằng Monoco là xong. Bảo nó rằng: "Monoco, phái ngay hai thằng cứng cựa tới, có việc cho chúng nó tối nay. Mình có thằng bạn muốn đi xa”. Chỉ thế thôi nha! Một cú phôn được mười ngàn. Chẳng mấy chốc anh sẽ mập ú!
- Xong. Ta đi thôi, anh yêu.
Ả lôi hắn đi, tiện tay rút bông cẩm chướng đỏ trong bình, gài lên ve áo gã.
- Lại còn hoa hoét nữa! Để làm trò gì vậy?
- Trời! Đêm nay anh là nhân vật quan trọng lắm nha! Chưa làm giám đốc ngân hàng, nhưng sắp rồi. Thử nhìn trong gương coi!
Bonzenti nhìn vào gương: gã thấy tối nay quả thật minh sang trong thật, bảnh bao, lịch sự hơn hẳn mọi bữa. Nhìn bằng con mắt dân ngoại ô nghèo đói, gã càng thấy mình tối nay cao sang gấp bội, tới mức không thể tin đó là mình nữa! Hắn quay sang cô ả tóc nâu.
- Có khi anh đổ đốn mà phải lòng em thật!
Ả tủm tỉm:
- Nhất định rồi. Tránh đâu cho thoát khỏi tay gái này!
Chiếc xe hơi đen tới đỗ sát vỉa hè đối diện khách sạn Arlington. Trên ghế trước có hai gã đàn ông mặt mày bặm trợn. Gã khoác áo mưa xám nhìn đồng hồ.
- Gần tám giờ. Chuẩn bị sẵn sàng!
Gã kia hơi cúi người, bật khóa điện. Gã kia lại nói:
- Người cao, bận smoking, cẩm chướng đỏ cài ve áo.
- Đúng. Monoco dặn đúng như vậy.
- Taxi chắc sẽ đỗ bên này đường. Không hiểu liệu có vướng đường bọn mình rút không?
- Khỏi lo! Tớ quen tay lắm rồi. Có phải lần đầu đâu!
Một chiếc taxi vàng từ từ chạy tới đõ sát vỉa hè. Từ trên xe bước xuống một thiếu phụ nhỏ nhắn tóc nâu và một người đàn ông to cao bận smoking. Người đó móc ví.
- Hắn đấy - Tên bận áo mưa thì thầm - Mày thấy bông cẩm chướng không?
- Còn con mèo kia? Trong kế hoạch không có.
- Chờ nó qua đường đã.
- Con mồi trả tiền xong rồi. Tên thứ hai trong chiếc xe đen cúi xuống sàn xe mở vali lôi ra khẩu tiểu liên. Vừa đúng lúc đó, một taxi khác trườn tới. Người đàn ông trên xe bước xuống, cao lớn, trông vẻ lịch sự. Ông ta liếc mắt đảo quanh, đưa tờ giấy bạc cho lái xe, ra hiệu khỏi trả lại tiền thừa. Rồi vén tay áo coi lại đồng hồ, chừng như đang chờ đợi ai. Bộ smoking ông mặc trông rất khéo, trên ve cài bông cẩm chướng đỏ. Tên cầm tiểu liên chửi thề:
- Đ.m… Những hai thằng y hệt nhau. Mày nhìn coi! Làm thằng nào?
- Đến giờ chưa?
- Đúng tám giờ.
- Cho cả hai đi luôn!
Bên kia đường, thiếu phụ nhỏ nhắn tóc nâu dừng lại trong góc đại sảnh khách sạn Arlington. Ánh đèn chói chang lóa mắt, ả không nhìn rõ ngoài đường. Chỉ nghe nổ ra một loạt súng, thoáng thấy hai bóng người ngã vật xuống, bóng chiếc ôtô lao vụt đi…
Trước tấm gương đồ sộ phủ kín bức tường phòng, thiếu phụ nhỏ nhắn tóc nâu bận toàn đồ đen đứng soi mình trong gương. Rồi gục mặt xuống bông hoa cẩm chướng đỏ trên tay như đang cầu nguyện. Căn nhà quá lớn trống trải và có lẽ gieo vào người ả cảm giác lạnh lẽo. Đang quen sống với gã Bonzenti và chủ ngân hàng Harrison, cả hai người đàn ông đều cao to nên giờ đây ả càng thấy mình mới bé nhỏ làm sao! Và góa bụa nữa. Tuy vừa lĩnh hai trăm ngàn đô. Cộng với những thứ Bonzenti để lại: trâm hồng ngọc, đồng hồ vàng…
Ả từ từ ngẩng đầu lên, chợt nhận thấy màu đen bộ đồ tang thật hợp với dáng người mình. Trông có vẻ cao sang nữa. Từ nay ả sẽ thường xuyên bận đồ tang. Cho hợp với địa vị mới: bà quả phụ Harrison, giàu có tới mức không thể đếm hết các khoản tiền có trong tay. Nhớ lại hồi mua tấm áo mất hai đô đề diện khi gặp Harrison lần đầu trong hộp đêm Boya, ả lẩm bẩm: "Mình bỏ vốn rất trúng!".