Hôm nay là ngày học cuối cùng. Sau đó khối 12 sẽ thi tốt nghiệp, rồi thi đại học. Cả một trách nhiệm nặng nề ở phía trước nên bọn lớp 12 lo học bù đầu. Giờ này ai mà bỏ học đi chơi thì là mấy cái tên thiếu trách nhiệm trầm trọng. Sáng nay trời buồn lắm. Mưa suốt từ sáng làm bầu trời lúc nào cũng âm u. Cây bàng trước lớp 12C đứng rủ những giọt nước xuống đất. Trong lớp thì mờ tối, nhìn ra sân lại thấy trời ảm đạm. Cảnh làm cho đám học sinh có tâm trạng nao nao. Tiết cuối cùng là tiết Anh Văn. Khi ghi dấu chấm hết ở cuối bài, lớp trưởng đại nhân bỗng thở dài một tiếng rõ to: - Thế là chấm dứt 12 năm đèn sách, buồn quá má ơi! Câu cảm thán của nó làm mấy tên gần đó nghe được, chúng nó quay xuống bàn lớp trưởng cười rúc rích: - Hôm nay lớp trưởng làm thơ. - Thơ thẩn gì mà kêu má um sùm, chắc lớp trưởng đòi ăn. - Không phải, đòi sữa, hí hí. Mặc cho mấy cái mỏ trêu chọc, nàng lớp trưởng vẫn ngồi im với vẻ ủ dột. Vốn là người có tầm nhìn xa, cô nàng nghĩ chuyện mấy ngày tới sẽ không còn vào lớp học chung như thế này nữa. Thế là nàng buồn đến muốn ốm đi.Ở mấy bàn trên, nhóm Minh Lan cũng rì rầm than thở sẽ chẳng còn học chung. Minh Lan vốn đa sầu đa cảm nên nghĩ đến chuyện đó là muốn khóc. Nó chống cằm nhìn ra ngoài trời. Bầu trời âm u càng làm cho cô nàng thấy lòng rưng rưng. Buồn quá cô nàng ghi một hàng chữ thật lớn ở trang tập cuối: “kỷ niệm giờ học cuối ở lớp 12 thân thương.” Thấy Minh Lan viết Thùy cũng bắt chước ghi vào tập nó một câu vô cùng văn vẻ: “Vĩnh biệt tuổi học trò hoa mộng.” Thùy là vua viết văn màu mè. Tụi Minh Lan hay chọc khi nó văn hoa như vậy. Nhưng bây giờ đám con gái đang có tâm trạng bồi hồi không bình thường nên đọc câu đó, không ai thấy tức cười. Thế là đám con gái trao đổi tập lẫn nhau ký tên làm kỷ niệm. Tập Minh Lan thì đa số viết đại loại như “chúc tiểu thư bay thẳng vào đại học và bớt mít ướt, bớt tiểu thư”, hoặc là “mai mốt xa nhau rồi, tui sẽ nhớ mãi Trần tiểu thư yểu điệu thục nữ”. Còn tập của nàng lớp trưởng thì thực tế hơn. Ai cũng có câu chúc y chang nhau. Đại loại là “giờ học cuối, kết thúc ba năm học chung với “Ú đại nhân”. Chúc đại nhân sụt ký cho dễ bay vào đại học”. Cứ thế, bọn con gái chuyền tập vòng vòng trong lớp. Tụi con trai thì tình cảm khô khan hơn. Chúng nó không nghĩ những chuyện lãng mạn viễn vông như bọn con gái. Nhưng thấy tụi con gái tình cảm ướt át nên cũng bắt chước ướt át theo. Bọn nó cũng trao đổi tập, cũng ghi những câu thể hiện tình bạn vĩ đại và cảm động không thua gì tình bạn của Mác với Ăng-ghen. Nhưng bọn nó thì lý trí hơn bọn con gái, nên tên nào cũng vắn tắt sự mềm yếu ít ỏi của mình. Là nam nhi nên bọn con trai chỉ nhìn thẳng vào “tiền đồ” đại học, chứ không lan man tình cảm như tụi con gái. Không có chia tay lâm ly bi đát. Chúng nó viết những câu như “chúc mày đạt được mục tiêu trước mắt: Đại học”, hoặc văn chương hơn thì là “phải bay vào thiên đường đại học, đừng để cánh va vào cành tre bị rớt”... Nói chung là vô số khẩu hiệu để động viên nhau. Hết giờ, khi cô ra ngoài rồi, cả lớp bắt đầu bung ra như ong vỡ tổ. Tên Đông Kisốt nhảy lên ghế, múa tay múa chân, loi choi như con khỉ: - Giờ học kết thúc rồi, bà con ơi. Thằng Phục thì một chân trên bàn, một chân dưới ghế, vừa ra điệu bộ minh họa, vừa rống lên: - Trong giây phút chia tay, tim nguyện ghi lời thề. Nó chợt nhảy xuống đất, chạy lên đứng trước mặt Hồng rống tiếp: - Ta xa nhau muôn dặm dài nhưng có nhau vai bên vai vĩnh viễn, trong tim đắng cay chia sầu. Đám con gái cười rúc rích. Hồng cô nương nguýt Phục một cái: - Khùng! Phục biến thể thành một câu vọng cổ ngay:- Thi phu nhân ơi ta đâu có khùng mà ta chỉ điên một chút. Ta điên vì mai mốt đây ta phải vĩnh viễn xa nàng.Tụi con gái cười dữ. Bọn con trai cũng xúm lại vây quanh thằng Phục, vỗ bàn vỗ tay ủng hộ:- Hoan hô!- Tiếp đi Thi tướng quân.Thằng Phục khoái quá, chơi nguyên câu vọng cổ mà nó chợt nghĩ ra trong đầu. Thế là soạn giả cải lương không chuyên diễn xuất một màn vô cùng độc đáo. Nó làm cả lớp vui như điên. Tiếng reo hò, tiếng vỗ bàn đánh trống làm cả lớp huyên náo lên, đến nỗi mấy lớp khác chạy qua xem chuyện gì.Thấy lớp 12C vui quá, mấy tên chịu quậy của lớp khác cũng ở lại xem. Và cũng vỗ bàn vỗ ghế nhiệt tình không thua gì dân trong lớp.Thấy mấy lớp khác nhiệt tình quá, Đông Kisốt nhảy lên ghế la to:- Quý vị ở các lớp bạn có tiết mục nào hay, xin mời lên biểu diễn cho chương trình lớp tui thêm phần phong phú. Xin mời quý vị.Nó chưa dứt lời thì một anh chàng cao lêu nghêu ốm tong bước vào. Anh chàng giơ tay lên hăng hái:- Tui, tui.Đó là lớp trưởng 12D bên cạnh, kẻ thù không đội trời chung của “ú cô nương” trước đây. Nhưng bây giờ cái màn thù hằn là xưa rồi, cũ rích rồi. Bây giờ là màn thể hiện tình đoàn kết quốc tế vô sản. Sự xung phong của anh chàng được đám 12C ủng hộ nồng nhiệt bằng la hét và vỗ tay. Anh ta nhảy ngay lên bục:- Để kỷ niệm ngày chia tay, tui xin ca bài “Nỗi buồn hoa phượng”.Đợi cho tiếng vỗ tay im hẳn, anh chàng bèn ca hết sức truyền cảm:- Mỗi năm đến hè thì tui nghỉ hè. Nghỉ xong mùa hè tiếp luôn mùa thu. Mùa thu chưa đã chơi tiếp qua đông, bốn mùa nghỉ chơi đã đời. Rồi sau đó lưu ban... dài dài. Ca sĩ càng ca, cả bọn càng cười nghiêng ngửa. Khi anh chàng ca xong, đám con trai kéo anh chàng xuống đè ra ký tên trên áo.- Để tui cho chữ ký làm kỷ niệm.Mỗi người ký một chỗ, lớp trưởng cong người la oai oái.- Ê nhột!- Chịu khó chút đi, dễ gì được xin chữ ký của tui.- Hân hạnh lắm mới được tui ký tên đấy, lớp tui xin hoài mà tui đâu có cho.Cứ thế mỗi người ký một chỗ, đầy cả áo anh chàng. Ban đầu hắn ta còn kêu nhột inh ỏi, nhưng thấy tụi nó ký hăng hái quá anh chàng cũng đâm ra khoái.- Để tui về lớp cho lớp tui ký.Màn ký tên có vẻ được nhiều người ủng hộ. Thế là cả lớp quay ra tặng chữ ký lẫn nhau. Nhưng ký trong tập là xưa rồi, model bây giờ là chơi luôn trên áo. Và chúng nó ký tặng nhau loạn xạ. Chiếc áo quý giá ấy sẽ được giặt cất rồi làm kỷ niệm.Minh Lan thường ngày một giọt mực dính áo cũng khó chịu. Bây giờ cô nàng cũng nhiệt tình xin chữ ký, dù ngồi yên để cho viết ngoáy lên áo thì nhột chết được. Đông Kisốt chơi ngông, nó bảo Mai Trúc:- Cho bà ký lên mặt tui nè, chơi như vậy nó mới nổi.Gì chứ khoảng ngông nghênh thì tụi con gái 12C đâu có chừa. Cả bọn đè thằng Tiến ra bàn, mỗi nàng ghi tên của mình ra một chỗ. Tiến ta nhột quá cười hinh hích. Hồng cô nương đập vai nó một cái:- Không có cười, ông cử động hoài làm sao tui ký.Tiến cố gắng ngồi im. Khi các nàng ký xong thì mặt nó đầy những mực. Nó ưỡn ngực nói một cách tự hào:- Đây là biểu tượng của lớp 12C nghe bà con.Lớp trưởng đại nhân bỗng đề nghị:- Hôm nay là ngày cuối, tui đề nghị lớp mình đi ăn chè. Còn “biểu tượng của 12C” thì để nguyên mặt vậy mà đi. Có ai phản đối không?Một đề nghị hấp dẫn như vậy đố ai phản đối cho nổi. Thế là cả lớp ùa ra hành lang, rồi tản ra lấy xe. Sau đó lại tập trung ở cổng trường như bầy ong nhao nhác.Duy kéo Minh Lan đi lùi lại phía sau:- Lan ra gọi điện về nhà đi. Sợ về trễ bị đòn như lần trước có người xót ruột.- Ai thế?Duy cười không trả lời. Minh Lan tức quá hỏi lần nữa:- Ai thế?Duy đáp bừa:- Tên hàng xóm, được không?Minh Lan nguýt Duy một cái. Nó biết ngay người đó là ai nhưng nó muốn chính miệng Duy nói ra. Không ngờ anh chàng cứng rắn quá, nó đành chịu thua và tự nhủ nếu sau này Duy có nói ra lần nữa nó sẽ bắt bẻ tới bến.Cả lớp 12C kéo nhau đi một dọc dài trên đường. Tên nào áo cũng đầy chữ ký. Cả bọn định kéo vào quán chè nhưng đông quá không quán nào chứa nổi. Thế là theo đề nghị của lớp trưởng, cả lớp đành mua kem rồi kéo vào công viên thưởng thức.Tên Đông Kisốt nghêu ngao đi đầu tiên. Mặt mũi nó còn đầy dấu mực. Nhưng nó không thấy quê chút nào, ngược lại còn vô cùng hãnh diện vì được làm “biểu tượng của lớp”. Anh chàng nhe răng cười với một đám con nít đi ngang khi chúng nó chỉ trỏ anh chàng một cách khoái chí.Đám 12C đi đến đâu, người ta quay lại nhìn đến đó. Có người ngạc nhiên, có người đồng cảm. Với bọn học trò thì các trò khỉ của chúng nó đâu có gì lạ lùng. Chúng nó mà không khỉ thì mới là chuyện đáng nói.