Triết giật mình tỉnh dậy, nhìn vào đồng hồ. Mới hai giờ sáng. Tối qua, Triết đã ngủ sớm. Từ đài truyền hình về là Triết leo lên giường, bỏ cả buổi ăn tốt và mãi bây giờ mới dậy. Triết trở mình và thấy bụng đói. Không đói sao được khi suốt mười mấy tiếng đồng hồ không có lấy một hạt cơm trong bụng. Triết ngồi dậy thay áo đi ra. Mỹ đang ngồi ở phòng khách. Trên tay là chiếc áo len đan dở. Thấy chồng bước ra, Mỹ vội buông áo xuống với nụ cười. - Anh dậy rồi à? Để em đi hâm cơm cho anh nhé. Triết ngạc nhiên: - Giờ này khuya quá rồi mà em vần chưa ngủ à? - Em chờ anh dậy để dọn cơm cho anh xong sẽ ngủ sau. Chuyện cũng không có gì quan trọng, em không có đi làm, ban ngày ngủ bù cũng được cơ mà. Triết ngồi xuống. Trước mặt chàng, màn ảnh nhỏ đang chiếu một bộ phim cũ. âm thanh thật nhỏ. Có lẽ vì Mỹ sợ tiếng động phá giấc ngủ của chàng. Nhưng mà Mỹ bận đan áo, nào có tâm đâu xem tivi, vậy mở chi vậy? Càng nghĩ Triết càng không hiểu được vợ. Mười phút sau, Mỹ đã dọn cơm nóng, canh nóng lên bàn, và ngồi xuống cạnh hầu cơm chồng. Triết vừa ăn vừa suy nghĩ. Sự hiện diện và ân cần của Mỹ làm Triết hơi nhột nhạt... Chàng nói: - Thôi khuya quá rồi, em đi ngủ đi! - Em chưa buồn ngủ. Mỹ cười nói - Em bữa nay cảm thấy rất khỏe khoắn. - Nhưng để em thức với anh thế này, anh thấy thế nào đấy. Mỹ lắc đầu. - Sao anh lại nói vậy, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng già... Cái chữ “vợ chồng già... ” của Mỹ vừa thốt ra làm Triết thấy nhột hơn. Chàng vội chuyển đề tài. - Công việc ở đài truyền hình nó không có giờ giấc nhất định nên... - Ồ, đã bao nhiêu năm qua... Em cũng quen rồi. Triết nhìn vợ. Cảm thấy như có một cái gì ngăn cách. Mỹ, vợ chàng. Một người đàn bà đẹp. Cái đẹp phúc hậu hiền lành không có một vết tích. Nhưng chính vì cái toàn bích đó mà không tạo cho người đối diện một ấn tượng sâu sắc... Có phải vì thế mà tình yêu chóng phai chăng? Triết nói: - Xin lỗi. Bận rộn quá nên chẳng có thì giờ ở nhà lo cho em và con. Nói xong Triết thấy hối hận. Hôm nay ta làm sao thế? - Anh cứ nghĩ vậy. Mỹ cười sung sướng - Nhưng chuyện đàn ông là chuyện bên ngoài còn chuyện nhà là chuyện của em. Anh không nên phân tâm. Mặc dù ban nãy rất đói, vậy mà mới ăn có mấy miếng, Triết đã thấy no, chàng đặt đũa xuống làm Mỹ ngạc nhiên. - Sao vậy thức ăn không vừa miệng hở anh? Cố ăn thêm một chút đi kẻo không có sức khỏe. Triết ngần ngừ một chút rồi gắp thêm mấy miếng. Mỹ vội chụp lấy chén, múc đầy chén súp nói: - Thôi anh ăn không được thì uống súp vậy. - Anh no rồi, ăn thêm sợ một tý nữa không ngủ được. - Không đến nỗi đâu. Mỹ nói - Súp cũmg dễ tiêu thôi. Em đặc biệt nấu cho anh đấy. Thế là Triết lại miễn cưỡng uống thêm chén soup. Mỹ trọng bổn phận như vậy đấy. Không có lấy một khuyết điểm, dù Triết có cư xử với vợ thế nào. Triết ăn xong, Mỹ dọn chén đũa xuống, lúc nàng trở lên thì Triết vẫn còn ngồi đó, nhưng tivi được tắt điện. Mỹ ngồi xuống nói: - Anh muốn đi ngủ tiếp, hay ngồi chơi? Em tiếp chuyện anh nhé? Triết nói: - Nếu em chưa buồn ngủ, thì mình nói chuyện cũng được. Mỹ ngồi cạnh chồng, lại cầm kim đan lên. Thái độ thật an phận. Triết liếc nhanh về phía vợ, có vẻ không hài lòng. - Trời nóng thế này, em đan áo làm gì? - Ở không cũng chẳng làm gì. Đan áo để mùa đông lạnh mặc dù gì cũng rẻ hơn ra chợ mua. - Em ngừng lại đi. Triết ra lệnh, Mỹ nhìn lên rồi đặt kim đan qua một bên. - Thôi được, mai tiếp tục vậy. Cái thái độ ngoan ngoãn của Mỹ cũng khiến Triết thấy bực mình. Đàn bà gì mà như cục bột, không có lấy một chút phản kháng. Mỹ nói: - Anh có chuyện gì muốn bảo em? Triết nghe hỏi chựng lại, không biết nói gì. Mỹ cười nói: - Anh yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất ngoan, lúc này việc học của chúng cũng khá tiến bô... Mà em cũng có một việc muốn thưa với anh. Triết giật mình. - Chuyện gì? - Thường ngày anh giao tiền nhà cho em. Mỹ nói - Nhờ tiện tặn nêm em cũng có tích lũy một ít. Em định dùng số tiền này mua một căn nhà trả góp... Coi như chúng ta để tiền tiết kiệm vậy, anh thấy thế nào? - Tiền đó coi như là của em. Em muốn dùng nó vào việc gì thì dùng. Mỹ cười: - Đâu được, vẫn là của anh đấy chứ? Nếu anh đồng ý, em sẽ đi ký hợp đồng và để anh đứng tên. - Không, em đứng tên đi. Triết nói - Nó là tiền em dành dụm được. - Sao anh lại phân biệt như vậy? Mỹ vẫn cười nói - Dù gì thì em cũng là vợ anh mà? Triết cương quyết: - Nhưng anh muốn em đứng tên. Và số tiền ứng trước em trả, nhưng những tháng sau thì anh đóng cho. - Anh không cần phải đóng gì cả. Em có thể trích một phần tiền chợ ra đóng. Triết chau mày... Mỹ thế này, biết bao giờ chàng mới mở miệng được để nói chuyện chàng với Khả Di chứ? - Chuyện này em khỏi lọ Triết nói - Anh có bổn phận phải lo cho mẹ con em đầy đủ. Mỹ sung sướng: - Anh thì lúc nào cũng là một người chồng có trách nhiệm. Anh biết không, bạn bè cũ của em, đứa nào cũng nói là em có phúc mới gặp được anh. Lời nói của Mỹ làm Triết bứt rứt. Điệu này tối nay sẽ không nói chuyện đó được rồi. Triết thở dài chỉ nói: - Bắt đầu từ hôm nay, công việc của anh sẽ bận rộn hơn, vì anh mới đảm nhận thêm mấy chương trình, nên có thể về nhà thất thường hơn trước. Mỹ có vẻ quan tâm: - Nhưng anh liệu đủ sức khỏe không chứ? - Thời buổi bây giờ là thời buổi cạnh tranh, không thể làm sao khác hơn. Ngay như Khả Di là đàn bà cũng phải chịu. Mỹ nói: - Lâu lắm rồi không gặp cô ấy. - Khả Di bận rộn lắm. Triết nói - Sau chuyến đi sang Mỹ về cô ấy còn bận hơn. - Hôm nào anh xem Di rảnh mời cô ấy về đây dùng cơm. Cả Bích Ngọc nữa. Họ đến đây nói chuyện, giúp em rất nhiều, em sẽ biết được nhiều thứ mà em không biết. - Thật ra thì, em cũng có thể ra ngoài, sao tối ngày cứ khư khư ở mãi trong nhà đâu ích lợi gì đâu? Mỹ nói: - Em thì cái gì cũng không biết sợ ra ngoài giao tế sẽ làm trò cười cho người khác... Người như em chỉ thích hợp quản lý việc nhà. - Càng không biết, càng phải tiếp xúc, học hỏi. Em làm riết rồi cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. - Cái đó em cũng nghĩ không trọng. Miễn sao làm tròn bổn phận với chồng con... Em không muốn hơn thua với mấy và mấy cô khác. - Nhưng mà, Mỹ này. Triết thở dài nói - Em mà càng ngăn cách với xã hội thì khoảng cách gữa em và anh sẽ rộng hơn. Mỹ nghe nói yên lặng, một phút rụt rè nói: - - Em thật ra không nghĩ đến điều đó. Em cứ tưởng là mình cố làm tròn bổn phận làm vợ làm mẹ là đầy đủ rồi. - Đó là khuyết điểm của em. Triết nói - Em chẳng thấy là lúc gần đây anh và em gần như không có chuyện gì để nói với nhau nữa ư? - Em không thấy. Em chỉ tưởng là công việc của anh ở Đài quá bận rộn mệt mỏi nên em không muốn quấy rầy anh thêm. Em muốn dành thật nhiều thời gian yên tĩnh để anh được nghỉ ngơi. Chứ không phải là vì không có chuyện để nói. Triết lắc đầu: - Thôi được rồi, chẳng có gì nữa cả. Mỹ nhìn chồng, có vẻ hơn buồn: - Anh Triết à... Hình như... anh không được hài lòng lắm về em? - Không có gì mà không hài lòng. Triết thở ra nói - Em là một người vợ đảm đang, một người nội trợ giởi, một mẹ hiền... anh khẳng định đều đó là đúng, nhưng mà Mỹ này... Anh muốn em hiểu anh nhiều hơn. - Em nghĩ là em hiểu anh nhiều lắm chứ. Anh Triết. Anh nên nhớ là chúng mình ăn ở với nhau bao nhiêu năm... - Cái vấn đề ở đây không phải là thời gian. Triết nói - Mỹ này, em có biết là hiện nay anh đang nghĩ gì không? Mỹ yên lặng, chăm chú nhìn chồng. Triết thở dài: - Đấy em thấy không, em làm sao biết là hiện anh đang có một vấn đề rất quan trọng định thảo luận với em. - Chuyện quan trọng à? Linh tính báo cho Mỹ biết điều đó không vui lắm. - Vâng, chuyện liên hệ đến một người khác nữa. Mỹ biến sắc. - Có một người khác? - Vâng, chuyệ này đúng ra phải mang ra nói lâu rồi, nhưng mà lại không có dịp cứ nấn ná mãi... Anh mong là hôm nay em sẽ đủ bình tĩnh để nghe anh nói. Mỹ như hiểu ra, lắc đầu: - Thôi đừng, em van anh, anh đừng nói gì cả. Em không hiểu đâu. Em đã nói với anh rồi. Em chỉ là một người đàn bà rất tầm thường ngoài chuyện nhà ra em không biết gì cả. Anh Triết, em van anh, anh đừng nói gì hết. - Mỹ này... Nhưng mà chúng ta vẫn không thể giả ngơ mãi với sự thật? Có cố tình kéo dài thế nào thì đến một lúc nào đó cũng phải trực diện...,... Cũng phải giải quyết thôi. - Anh nói cũng có lý... Mỹ nghẹn lời nói - Nhưng mà, anh Triết anh thấy đấy. Em nào có gây trở ngại gì cho anh. Từ nào đến giờ em có nói gì đâu? - Ở đây không phải là chuyện trở ngại hay không. Triết nói - Nhưng mà... Đã là đàn ông thì... Anh phải là con người có trách nhiệm. - Anh cứ gánh lấy trách nhiệm đó... Em không phản đối đâu. - Nhưng mà... - Em sẵn sàng nhường cả vị trí hiện nay của em cho cô ta, nhưng mà em van anh, anh Triết. Anh đừng có làm rùm beng lên để cho cha mẹ ruột em, rồi bạn bè, dòng họ biết được. Em không muốn ai phải buồn, phải đau khổ cho em cả. - Mỹ này, rồi anh cũng sẽ có trách nhiệm với cả em và con cái. - Em biết và hoàn toàn tin tưởng anh. Mỹ nói - Nhưng em xin anh, hãy giữ sỉ diện cho em trước mặt cha mẹ và thân bằng... Triết yên lặng, biết nói gì bây giờ, cái yêu cầu đó quả nhỏ nhoi... Nhưng mà... Nếu muốn để Khả Di ra mặt, thì làm sao che mắt được những người lớn tuổi kia chứ? Đây quả là một vấn đề nan giải. - Anh xin lỗi em, Mỹ ạ. Triết nói - Anh không muốn làm em và ca Khả Di đau lòng. Nhưng mà cái chuyện tình cảm. - Em hiểu. Mỹ đáp - Em là người đàn bà sống bằng quan niệm truyền thống cũ... Em chỉ biết một lòng phục vụ chồng con. Trung thành và hoàn toàn an phận. Còn cái chuyện tình cảm... Em nhận là mình khờ khạo lắm... Có lẽ em không biết. - Mỹ này... - Em thấy thì anh có thể hành động thế này... Chúng ta sẽ lặng lẽ ra tòa làm thủ tục ly hôn, nhưng đừng có để cho cha mẹ hay con cái biết... Em chỉ xin anh một điều như vậy. Hãy cố mà giữ sỉ diện cho em... Triết yên lặng. Rõ thật là khó xử. Nêu vậy thì cần gì ly hôn chứ? Chàng cần sự ra mặt của Khả Di cơ mà. Triết nói: - Anh có thể giao nhà này lại cho em. Nhưng Mỹ thất sắc ngay. - Nghĩa là anh đi luôn? Anh Triết, như vậy sao được? Khi con cái nó hỏi rồi em phải trả lời nó thế nào? Ngoài ra còn cha mẹ em nữa. - Anh sẽ quay về, thỉnh thoảng gặp họ. Nhưng mà, em phải thông cảm cho... Anh cần tạo cho Khả Di một mái ấm. - Anh Triết. Anh hơi tàn nhẫn đấy. Mỹ sụt sùi khóc - Khả Di cần một mái ấm, thế còn mẹ con em? Em cũng không muốn cha mẹ biết. Với em thì làm sao cũng được... - Mỹ này... Chính vì vậy mà anh mới nói là rất lấy làm tiếc... Triết nói - Em biết không, bây giờ lòng dạ anh đang rối bời anh cũng không biết phải làm sao nữa. Mỹ ngước mắt đầy lệ lên nhìn chồng. - Tại sao chúng ta không giữ y cái tình cảnh như hiện nay? Em sẵn sàng đến tòa ký giấy ly hôn với anh. Nhưng anh phải giữ nguyên hiện trạng, không để ai biết chuyện đổ vỡ của chúng mình. - Nhưng như vậy có ích lợi gì chứ? - Không phải là chuyện ích lợi. Mỹ nói - Anh Triết, anh cũng thấy đấy, em làm vợ anh bao nhiêu năm nay, chưa có gì sai trái quá đáng. Mà gia đình em như anh biết đấy lại theo xưa, không dễ dàng gì chấp nhận những chuyện như vậyTriết yên lặng. Mỹ nói có lý. Nếu chàng hành động nông nổi, rõ ràng là có lỗi với mọi người, nhất là với ông bà nhạc, người đã hết sức tin tưởng vào chàng. Giao cả đứa con gái hiền lành duy nhất của mình cho chàng. Họ có đòi hỏi gì đâu? Chỉ muốn chàng mang lại được hạh phúc cho nó. Thế Triết đã làm được gì? Rõ là tàn nhẫn... Đúng, là tàn nhẫn thật! - Triết hối hận, đặt tay lên vai vợ: - Thôi em đi nghỉ đi, chuyện đó mình sẽ tính sau, em cũng biết đấy, anh không cố tình làm em buồn.