Alexa nhìn đồng hồ lúc chuông điện thoại reo. Đúng 6:30. Vồ lấy ống nghe, cô nói: "Hello", giọng cô căng thẳng như không phải của mình, cô nắm chặt ống nghe đến mức những khớp xương trắng bệch dưới ánh đèn. − Tom đây. Anh đang ở hành lang. − Em xuống ngay đây - Cô đáp rồi gác máy, nhặt xắc và khăn quàng rồi ra khỏi phòng. Lúc đợi thang máy, cô liếc nhìn vào tấm gương gần đó. Mái tóc cô mượt mà, cách trang điểm hoàn hảo. Cô mặc bộ váy áo bằng lanh màu đen cắt may rất đẹp, loại áo có thể đi đến bất cứ nơi nào, đồ trang sức duy nhất của cô là một chiếc đồng hồ và đôi hoa tai ngọc trai. Cô hít một hơi thật sâu lúc bước vào thang máy. Cô rất băn khoăn trong lúc đi xuống, nhưng vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy anh. Anh đứng tránh sang một bên, gần ngay lối vào Jardin d' Hiver, đang nhìn thẳng vào hành lang chính nên chỉ nhìn thấy mặt anh nhìn nghiêng. Cô nhận thấy anh vẫn điển trai như ngày nào. Anh mặc áo cộc tay màu lơ thẫm, quần xám và sơmi màu lơ. Cavát lụa, kẻ sọc màu lơ và xám bạc, mái tóc nâu của anh lấp lánh. Cô nén lòng, cố trấn tỉnh và ngạc nhiên lúc anh quay đầu lại và nhìn thấy cô ngay lập tức. Gương mặt anh nghiêm nghị lúc anh tiến đến chỗ cô, bước đi và thái độ của anh đầy tự tin. Bỗng anh nhoẽn cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp hoàn hảo. Cặp mắt anh xanh biết. Cô cũng nhìn mái tóc anh giờ đây đã điểm bạc ở hai bên thái dương. − Alexa - Anh nói và nắm lấy tay cô, rồi hôn lên má cô. Cô rứt ra gần như ngay lập tức, sợ anh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc, cô nói: − Chào anh, Tom. Cặp mắt xanh biếc của anh thăm dò bộ mặt cô một lúc, rồi anh cau mày. Lại nắm lấy tay cô, anh nói: − Chúng ta uống chút gì nhé? Họ vào quán Fontainebleau quay mặt ra vòng cung Rivoli, ngay trước lối vào chính của khách sạn. Anh đưa cô đến chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ trong góc, rồi cả hai ngồi xuống. Người phục vụ lập tức đến bên họ. Tom nhếch một lông mày lên: − Như mọi khi nhé? Cô gật đầu. − Cho hai cốc. Lúc người phục vụ đi rồi, Tom chăm chú ngắm cô: − Em không thay đổi gì. Trông em vẫn y như cũ, trừ mái tóc. − Em đã cắt ngắn. − Anh thấy rồi. Hợp với em lắm. Rất đẹp. Cô không nói gì. Ngừng một chút, rồi Tom tiếp: − Anh biết rất nhiều về em, Alexa ạ. Em rất thành công với những thiết kế trong các vở diễn. − Vâng, về nhiều mặt em đã gặp may. − Anh thì nói có thành công như vậy phải là người có tài. Cô cười nhẹ với anh, thầm ước tim cô đừng có đập loạn xạ như thế này nữa. Người phục vụ trở lại bên bàn, đặt hai ly champagne xuống trước mặt họ. Lúc chỉ còn lại hai người, Tom nâng ly và chạm ly với cô. − Chúc sức khoẻ. − Chúc sức khoẻ. Cô đáp, và cười thật tươi với anh. Anh đặt ly xuống. − Nghĩ là ít nhất thì vẻ khắc nghiệt cũng không bao giờ mất đi - Anh lẩm bẩm. − Em không biết là trông em lại có vẻ khắc nghiệt đấy. − Em lây anh mà - Anh nhô người qua bàn, cái nhìn của anh nồng nhiệt hơn bao giờ hết - Anh rất vui là em đã gọi. Và rất vui được gặp em, Alexa - Thấy cô vẫn im lặng, anh hỏi - Em không thích gặp anh hay sao? − Có. Anh cười phá lên: − Nghe tiếng "có" ấy mới tội nghiệp chứ. Rụt rè lắm. − Không phải thế đâu. Em vui vì gặp anh, Tom ạ. Em muốn gặp anh, nếu không em đã không gọi điện. Anh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô, ngắm cô thật kỹ. Rồi anh liếc nhìn xuống tay cô: − Em chưa lấy chồng hoặc hứa hôn ư? Alexa lắc đầu, không thể nói nên lời. − Chắc em phải có ai đó - Anh thăm dò - Hay tất cả đàn ông ở chỗ em đều mù cả rồi? Cô bật cười - anh luôn làm cho cô cười - và cùng tham gia trò đùa của anh, cô định kể với anh là chưa có người nào đặc biệt, nhưng lại thay đổi ý định. Thay vào đó, cô nói: − Em có một người bạn. Anh ấy rất dễ thương. Là người anh - Lời lẽ của cô không gãy gọn. − Chuyện nghiêm túc chứ? − Em...em không biết - Cô ấp úng - Vâng, có lẽ là anh ấy nghiêm túc. − Còn em thì sao? − Em thì... không chắc lắm. Thế anh đã có người nào đặc biệt trong đời chưa? − Chưa - Anh đáp gọn. − Em không tưởng tượng là anh không có một cô bạn gái ở bên. − Lẽ tất nhiên rồi. Nhưng em có thể dùng chữ ấy ở số nhiều. Và chẳng có ai có ý nghĩa đặc biệt với anh. Cô cảm thấy nhẹ cả người, toàn thân cô chùng xuống. Cô mong là anh không chú ý và nói nhanh: − Vừa rồi em gặp Nicky Sedgwick ở nhà bà Anya. Anh ấy có nói là anh đã mua một cái nhà ở Provence. Chí ít thì anh ấy đã nghe tin như thế. − Đúng thế. Bà anh đã mất. Bà để lại cho anh ít tiền. Anh đã mua một trang trại nhỏ ở ngoại vi Aix-en Provence, một trang trại trồng Oliu. − Tuyệt quá! Thế anh quản lý nó ra sao? − Loàng xoàng thôi - Anh toét miệng cười - Nhưng anh sắp đầu tư vào đấy, thuê một người quản lý điều hành hộ anh. Nhưng đấy chỉ là một sở thích thôi, chẳng có gì nghiêm túc hơn đâu. − Anh không bỏ ngành luật sư chứ? Hoặc bỏ thành phố? − Ai có thể bỏ Paris được chứ? Có lẽ không phải là anh. Chắc em thừa biết anh không chuẩn bị để làm một nông dân. − Em biết. Anh nhấp một ngụm champagne và tiếp: − Anh đã đặt một bàn ở L'Ambroisie. Ở quảng trường des Vosges. Nhưng trước hết, anh muốn chúng ta hãy dạo quanh Paris đã. Tối nay trời đẹp thế này, mà em không ở đây đã lâu rồi. Lát sau anh đưa cô xuống các bậc thềm khách sạn, anh nắm lấy khuỷu tay cô đưa đi. Lúc đi ven bờ hè, anh đưa tay ra hiệu cho người lái xe đang đứng cách ôtô một chút. Lát sau, Tom giúp cô vào ghế sau chiếc Mercedes màu hạt dẻ và lên xe theo cô. Alexa lùi xa, nép vào một góc ghế; Tom ngồi góc kia, cô để chiếc khăn quàng và xắc vào giữa như một rào chắn. Cô chú ý thấy anh liếc nhìn mấy thứ ấy, thấy miệng anh mím lại vì cố nén cười. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, và cố vắt óc nói mấy chuyện linh tinh nhưng không thành công. Cô bàng hoàng và mỗi lúc một cảm thấy không thể thở nổi. Điều đó chẳng có gì bất thường. Lúc nào anh cũng có ảnh hưởng lạ lùng đến cô.Anh nói chuyện với người lái xe rất nhanh bằng tiếng Pháp, giải thích đưa họ đi đâu, vòng quanh Quảng trường Concorde, ngược lên Champs-Elysées, vòng xuống sông Seine trên bờ tả ngạn. Chỉ dẫn cho người lái xe xong, anh ngồi yên trong góc, nhìn cô và bắt đầu nói chuyện rất thoải mái: − Nicky thế nào rồi? Đã lâu lắm anh không gặp cậu ấy. − Anh ấy khoẻ, anh ấy và Larry thành công chưa từng thấy. − Anh có nghe thế. Em sắp làm việc với họ phải không? − Chỉ với Nicky thôi. Hôm nay bọn em đi ăn trưa với nhau. Lẽ tất nhiên là anh ấy thích lôi em vào bất cứ chỗ nào có cảnh phục trang... anh ấy biết em rất để ý đến những ngiên cứu về lịch sử mà. − Bộ phim ấy nói về gì vậy? − Về Mary, Hoàng hậu xứ Scot. − Mà lại làm ở Pháp? − Vâng, cả Anh và Ireland nữa - Alexa đột nhiên sững lại, rồi kêu lên - Ôi Tom, quảng trường Concorde ban đêm dưới bầu trời tuyệt vời này đẹp quá chừng. Anh liếc nhìn qua cửa sổ và lẩm bẩm: − Ừ, tối nay áng sáng trong trẻo lạ thường. Giờ khắc này thành phố trông thật quyến rũ. − Chút nữa trông còn đẹp hơn, nhưng chẳng có gì phải phàn nàn cả - Cô nói. Em và khoảnh khắc mê hồn của em! Em đã bịa ra hồi còn bé tí - Tom cười phá lên. - Anh vẫn nhớ ư? − Anh nhớ hết mọi thứ. Anh duỗi tay tìm tay cô, nhưng cô vội thu tay vào lòng và liếc ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nhận thấy anh muốn giữ lấy tay cô. Cô biết nếu anh chạm phải người cô, cô sẽ ngã quỵ vòng lòng anh mất. − Em kể cho anh nghe về bộ phim ấy đi - Anh nói đột ngột và quay sang cô - Em có biết bao giờ khởi quay không? − Em không biết chắc. Có lẽ vào cuối hè này, em nghĩ thế, sao ạ? − Anh thích nghĩ có em ở đây, Ở Paris này. − Ồ - Cô chỉ có thể nói thế. Cô đã quên bẵng hết mọi lời lẽ. Sau đó một lát, ôtô đến chỗ đỗ ở quảng trường Saint-Michel. − Ra đi em - Tom nói và mở cửa xe, giơ tay giúp cô ra ngoài. Anh bảo lái xe - Năm phút nữa nhé, Hubert - Rồi đóng ầm cửa xe, anh cầm lấy tay cô. Anh sải bước đưa cô xuống phố de la Huchette và ngược lên phố de la Bucherie có nhiều hiệu càphê xinh xắn. Đến thẳng sông Seine, Tom kêu lên: − Nhìn này, Alexa! Em vẫn bảo là thích cảnh này ở Paris. Họ đứng bên nhau, ngắm Ile de la Cité, một trong nhiều hòn đảo nhỏ trên sông Seine, trên đó có nhà thờ Đức Bà. Alexa ngước lên nhìn Tom, anh cũng đang nhìn cô. Mắt họ gặp nhau và hút lấy nhau. Cô gật đầu rồi quay mặt về nhà thờ Đúc Bà. Các ngọn tháp Gothic hùng vĩ in bóng trên nền trời xanh thăm thẳm, và ngọn tháp cao hơn sáng lên trong những tia nắng cuối cùng của mặt trời đang tắt. Cô liếc nhìn anh lần nữa và nói: − Vâng, cảnh này có ý nghĩa đặc biệt với em. − Và cả với anh nữa. Em không nghĩ là anh không thể quên được đêm hẹn hò đầu tiên của chúng ta, anh và em đã đến và đứng đây sao? Cô hé miệng định nói nhưng không thể thốt nên lời. Anh cuối xuống và hôn cô thật nhẹ. Rồi kéo cô vào vòng tay, anh ôm chặt cô sát vào anh, những cái hôn của anh mỗi lúc một say đắm. Cánh tay cô quấn lấy cổ anh, cô bám lấy anh. Lúc rời nhau ra, anh nhìn sâu vào mắt cô và đưa tay dịu dàng vuốt ve một bên mặt cô. − Tại sao anh lại đưa em đến đây, Tom? − Để em biết rằng anh không quên gì hết. − Cả em cũng thế - Cô thì thầm. Tim cô thắt lại khi nghĩ đến nỗi đau anh đã gây ra cho cô và niềm hạnh phúc họ đã cùng chia sẻ. Cuối cùng cô nói: − Em biết là đến Paris, em không thể không gọi cho anh. − Và anh cũng không chịu đựng nổi nếu em ở đây mà không gặp em - Vòng tay ôm vai cô, anh đưa cô trở lại xe, và ngay lúc ấy anh nói khẻ: − Anh nhớ em... rất nhiều. − Em cũng nhớ anh. Tom hít một hơi thật sâu, thổi vào không khí, rồi liếc nhìn quanh; Lát sau, anh đánh bạo: − Anh bạn của em, anh bạn người Anh ấy. Anh ta có muốn quan hệ lâu dài với em không? − Có, anh ấy đã nói chuyện đó. − Còn em có muốn thế không? Hôn nhân, con cái, cuộc sống gia đình? − Có, em muốn thế với anh. − Chứ không phải với anh ấy? Alexa nhún vai, cô ngước nhìn bầu trời và lắc đầu: − Em không biết. Nói thực là em không muốn nhắc tới chuyện này nữa. − Anh rất lấy làm tiếc, anh cầu cho.. - Giọng anh nhoà đi, anh tiến đến chiếc Mercedes đã đỗ ngay trước mặt. Họ khó mà nói chuyện trên đường đến khách sạn, chỉ ngồi im mỗi người một góc như trước, dù sự im lặng giữa họ lúc này không còn hờn giận, mà thân tình. Họ rất hợp nhau và thoải mái bên nhau, ngay cả khi không muốnn trò chuyện. Alexa lâm vào tình huống khó xử. Cô không thể hiểu vì sao anh lại hỏi về chuyện yêu đương của cô. Suy cho cùng, chính Tom đã là người chấm dứt việc đó từ ba năm nay. Một lần nữa, Anh làm như chuyện ấy chưa kết thúc. Mấy phút trước, anh đã kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô thắm thiết. Cô lấy làm mừng vì anh là người hành động trước, chứ không phải cô. Anh đã là thật đột ngột, bất ngờ, còn cô đã sững sốt, bàng hoàn như rơi vào bẫy....và vào vòng tay anh. Mà lại sẵn sàng nữa chứ. Cô đã bám lấy cổ anh và hôn trả lại anh, đầu óc cô choáng váng chẳng kém gì anh. Vậy thì chuyện đó cũng chưa kết thúc với anh ư? Cô cố rứt mình khỏi cảm giác chới với; cô biết như thế là quá hạnh phúc vì nó chưa chấm dứt, và cô ngờ rằng chưa bao giờ chấm dứt. Về phần mình, Tom Conners lặng lẽ trừng phạt mình đã không kìm nén nổi cảm xúc riêng của anh. Từ lúc nhìn thấy cô đứng trong hành lang khách sạn, anh đã muốn hôn cô, thật khát khao và mạnh mẽ. Anh đã thành thật khi nói rằng nhớ cô, và nhớ mọi điều những lúc họ có nhau. Vấn đề là anh không có ý định bắt đầu một quan hệ mới với cô lần nữa. Lẽ tất nhiên không phải anh không muốn làm tình với cô. Nhưng anh hiếu rất rõ rằng cuối cùng, anh không thể đem đến cho cô chút gì. Và anh không muốn làm tổn thương cô lần nữa. − Em đã quên mất quảng trường des Vosges đáng yêu như thế nào rồi - Alexa nói - cắt ngang dòng suy nghì của anh, và anh trấn tĩnh rất nhanh, nở vội một nụ cười. − Nó thực sự là quảng trường cổ đẹp nhất Paris, từ thế kỷ 17 - Anh nói - Anh nhớ có lần đã kể với em, mẹ anh lớn lên tại một trong những căn nhà cổ ở bên kia khuôn viên này. − Bác gái có khoẻ không? Bác trai nữa? − Cả hai đều khoẻ, cảm ơn em. Còn bố mẹ em thì sao? − Bố mẹ em khoẻ cả. Anh tài xế Hubert bỗng mở cửa chiếc xe Mercedes, và sau khi Tom xuống trước, anh đưa tay đỡ cô. Họ cùng vào L'Ambroisie, chớp nhẹ mắt lúc rơi vào bên trong lờ mờ. Người phục vụ đón Tom nồng nhiệt, và chỉ cho anh một bàn hai người trong góc yên tĩnh của một căn phòng cỡ trung bình. Alexa liếc nhìn quanh, lúc đã yên vị, cô chú ý đến lớp gỗ ốp tường màu sắc dịu dàng, trần nhà cao, những tấm thảm cổ, ngọn chúc đài bằng bạc cắm nến trắng, một cái vạc lớn bằng đá đầy ắp hoa tươi. − Em có cảm giác như ngôi nhà cổ của tư nhân - Cô thì thầm, nhoài người qua bàn về phía Tom. − Thì đúng là thế mà. Chỉ có mấy phòng ăn, và rất khó kiếm được bàn trừ khi là người nổi tiếng hoặc một chính khách. Hay một luật sư có tên tuổi - Anh nháy mắt với cô - Vẻ quyến rũ không thể phủ nhận của toà nhà rất thích hợp với các món ăn tuyệt ngon. Món sôcôla tráng miệng ngon tuyệt vời, và họ có một trong những hầm rượu ngon nhất Paris. − Anh biết em không phải là một người nghiện mà. − Nhưng một ly champagne thì được chứ? − Vâng. Sau khi gọi chsmpagne, Alexa nói: − Anh chưa kể gì về anh hết. Mấy năm qua anh sống ra sao? Anh dựa vào lưng ghế, nhìn cô nghĩ nghợi, vẻ trầm tư. Cô nghĩ mắt anh chưa bao giờ biếc xanh như thế; anh rất điển trai, cử chỉ phóng khoáng, hấp dẫn khó cưỡng lại. − Anh vẫn đại diện cho một số người trong giới phim trường. Hiện giờ anh đang đứng đầu một đơn vị trong công ty luật. Trong hai năm qua, công ty này đã trở nên khá tiếng tăm. Và công việc của anh khá suông sẽ - Anh nhếch một nụ cười mỉm - Nhưng chẳng có chuyện gì đặc biệt. Anh có một cuộc sống vào loại khá buồn tẻ, Alexa ạ. − Em không gọi như thế đâu, anh Tom. Người phục vụ mang đến hai ly pha lê thon cao đựng champagne màu vàng nhạt sủi bọt, và anh tránh được câu trả lời cô. Bồng người phục vụ trưởng đang đứng ớ bàn bên hỏi Tom về thực đơn. Rõ ràng Tom là một khách hàng ưu ái ở đây. Alexa ngồi lại, nghe lơ đãng, cái nhìn của cô dán vào Tom, mê mẩn. Cuộc sống buồn tẻ ư, cô ngẫm nghĩ và ước ao được sống cùng anh. Dúng lúc ấy, cô chợt nhớ đến Jack và thấy buồn. Người đàn ông duy nhất cô muốn có trên đời này là Tom Conners. − Anh mong là em không phiền lòng, anh đã đặt món cho cả hai chúng ta - Tom nói, phá vỡ những suy nghĩ của cô - Măng tây trắng, một chút langoustine bọc lá pastry là món đặc sản của họ, tiếp theo là.... − Thịt cừu non - Alexa kiên quyết ngắt lời - chắc anh quên là em nói được tiếng Pháp. − Không, anh khong6 quên - Anh ngồi lại trong ghế, bình tĩnh nhìn cô chăm chú. Giá như cô biết anh nhớ đến những gì. Hình ảnh cô và những lúc bên nhau đã ăn sâu voà óc anh không mờ, và cô vẫn dai dẳng trong tâm trí anh. Alexa nói: − Anh sẽ gọi thứ vang ưa thích của anh, Chateau Pétrus, có lần anh bảo em chỉ nên uống trong những dịp đặc biệt. Tối nay là một dịp đặc biệt ư, Tom? - Cô nhìn anh đăm đắm, cặp mắt xanh trong trẻo của cô nghiêm trang như gương mặt cô. − Đúng vậy. Kỷ niệm chuyến trở về Paris của em. − Em chỉ đến thăm thôi. Và không ở lâu đâu. Ném lên cô cái nhìn lạ lùng, anh cau mày và nói nhỏ: − Đừng nói đến chuyện ra đi, Alexa, em vừa mới đến mà. Mà em sẽ về đây để làm phim cơ mà - Cặp mắt xanh biếc của anh ngời hẳn lên - Em ở đây bao lâu cho bộ phim ấy? − Em không biết. Nicky chưa nói. Nhưng chắc là vài tháng, em đoán phải thế - Cô nâng ly nhấp một ngụm champagne và hỏi, tò mò - Suốt ba năm qua, anh không đến New York lần nào ư? − Không. Anh ở Los Angeles hai năm liền làm cho một khách hàng - Anh lắc đầu - Lẽ ra anh phải gọi điện cho em. − Sao anh không gọi? Anh đặt tay lên tay cô: − Anh cảm thấy anh không có quyền. Anh là người đã đưa quan hệ của chúng ta đến chỗ kết thúc. Anh cho là em đã yêu người khác và có cuộc sống mới. Hãy quên đi. Alexa ngẩn người nhìn anh, cặp mắt cô mở to hơn, cô nghĩ: Yêu, quên đi. Sao Tom có thể nghĩ như thế? Yêu bằng tất cả trái tim, bằng cả tâm hồn, yêu từ đường gân thớ thịt trong người. Cô cố ngồi yên trong ghế. Mắt cô đầy lệ và cô muốn ngoảnh mặt đi nhưng biết rằng không thể được. Cô chớp chớp để kềm những giọt nước mắt lại. − Em làm anh bối rối. Có chuyện gì thế em? Những ngón tay anh nắm chặt tay cô, anh nhoài qua bàn gần cô hơn, cặp mắt anh lo âu.− Em ngạc nhiên vì anh....anh có thể nghĩ là em quên nhanh đến thế. − Cũng đã lâu....ba năm rồi còn gì. − Anh cũng chưa quên. Hay anh quên rồi? Lúc đầu anh không muốn trả lời, rồi cuối cùng anh công nhận: − Không, Alexa, anh không quên - Anh lưỡng lự rồi hỏi. Chắc em phải có quan hệ với anh ấy, vì em nói anh ấy muốn làm cho nó thành vĩnh viễn. − Vâng, em có, nhưng lúc nào em cũng ngập ngừng về việc này - Alexa cười, một cái cười ngắn, lạ lùng - Em đoán có người sẽ cho em là điên khi nói với anh điều này, phỉnh nịnh lòng tự ái của anh - Cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói - Em yêu anh, Tom ạ. Lúc nào em cũng yêu anh, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, và em cho rằng em sẽ yêu anh mãi mãi. Anh gật đầu, vẫn nắm chặt bàn tay cô. Cặp mắt xanh biếc của anh nhìn như dán vào cô. − Mấy năm qua, anh đã có những cuộc đi lại vô nghĩa với những người phụ nữ hoàn toàn chẳng là gì với anh. Họ chỉ là một bóng mờ. Em biết không Alexa, anh không muốn có ai ngoài em. Cô nghiêm khắc nhìn anh đăm đăm, cặp mắt cô hẹp lại: − Vậy sao anh không gọi cho em? Chưa từng quyến rũ em? − Có chứ! Anh đã cầm điện thoại lên hàng trăm lần. Nhưng anh cảm thấy anh không có quyền, như anh vừa nói với em đấy. Anh cũng biết trong đầu anh còn nhiều vướng mắc. − Anh đã bảo là anh không có gì dành cho em, và để em tự do. Nhưng anh không làm được điều đó. Em đã vĩnh viễn ràng buột với anh rồi, Tom ạ. Một lúc im lặng. Anh ngồi nhìn cô, ngắm thật kỷ mặt cô. gương mặt mà anh yêu quý. Anh trầm giọng nói, từ tốn: − Anh đã đợi cuộc gọi của em ngày hôm qua từ rất lâu rồi. Anh khó mà tin được rằng đó là em. Người hầu bàn mang món măng tây trắng đến, sửa soạn mất một lúc, phun dấm thơm lên món rau trộn rồi mới đi. Alexa ăn vài mầm măng rồi ngồi dựa vào lưng ghế. Tom ngước nhìn cô và nhăn mặt: − Sao thế em? Em chẳng ăn gì cả. − Em không đói lắm. − Anh cũng không đói. Họ ngồi nhìn nhau đăm đắm, trao đổi cái nhìn tha thiết, đầy khao khát, hiểu rất rõ họ mong muốn điều gì. Tom nói: − Lúc này chúng mình không thể bỏ đi, cho đến lúc bữa ăn dọn xong. Nếu đi, anh sẽ không thể đến đây lần nữa - Anh thở dài, với lấy bàn tay cô - Anh sẽ là một người không đàng hoàng. − Em hiểu. Vậy sau lúc này thì sao? Đúng lúc đó, món langoustine dọn ra làm cả hai thấy nhẹ hẳn người. Nâng ly vang đỏ, Tom chúc cô: − Ly để mừng em, Alexa. Mừng em trở lại. − Em cũng vui vì đã trở lại - Cô nói và chạm ly với anh. Cô nhấp một ngụm vang - Vang Chateau Pétrus của anh mềm như lụa vậy. Anh cười, vẻ hài lòng. Alexa nghịch nghịch miếng thịt cừu trong đĩa, cô xúc một đĩa đầy, ăn một miếng rồi đặt đĩa xuống. Nhìn anh, cô nói: − Anh vừa nói anh có nhiều chuyện vướng mắc, cuối cùng thì anh đã giải quyết được chưa? − Đã, anh tin là anh đã giải quyết được rồi - Anh đáp và uống một ngụm vang lớn, rồi dựa vào lưng ghế. Lúc đó, mặt anh hơi thay đổi - Anh phải mất một thời gian dài mới tĩnh trí được để kết thúc mọi chuyện, nhưng anh đã làm xong. − Em mừng cho anh. Chắc bây giờ anh dễ chịu hơn nhiều. − Đúng thế. Anh có nhiều lúc buồn, nhưng phần lớn anh thấy khá hơn. Anh đã chế ngự được quỷ dữ. − Sao anh làm được điều đó? Cô hỏi và sau đó thảng thốt khi thấy vẻ mặt anh. Cô nói nhanh - Em xin lỗi, em không muốn toc mạch đâu. − Nếu anh không nói với em về chuyện đó, thì anh cũng không biết có thế nói với ai. Anh đã tự mình làm việc đó, không có bác sĩ tâm lý, không thuốc an thần. Anh chỉ đối mặt với những chuyện đã xảy ra, và quan trọng hơn cả là giải toả mặc cảm có lỗi. − Chắc phải khó khăn lắm, anh Tom. − Đúng thế, nhưng anh có động cơ mạnh mẽ. Anh muốn lại là Tom Conners như trước khi Juliette và Marie-Laure mất. Khi anh nói với em là không có tương lai dành cho em và em rời Paris, anh đã chọn cách tránh né. Anh đã uống rượu. Uống rất nhiều - Anh liếc nhìn ly vang trên bàn - Không phải là loại nhẹ đâu. Mà loại nặng kia. Phần lớn là Vodka, trong sáu tháng liền. Nhưng đến một ngày, anh tởm ghét việc anh đã làm và bỏ rượu. Anh cũng đã làm một việc nữa. − Việc gì vậy? − Anh quyết định làm một nghiên cứu. − Nghiên cứu? Về vấn đề gì? − Chủ nghĩa khủng bố. Vợ con anh đã bi bọn khủng bố giết hại trong một ngày ấm áp, đẹp nắng ở Athens. Giống như mọi người khác ở quảng trường hôm ấy, họ đều vô tội. Anh muốn biết kẻ nào và tại sao, vì thế anh đã bỏ một năm để đọc, nói chuyện với các chuyên gia, tìm hiểu về trào lưu chính thống của tín đồ đạo Hồi và các nhóm khủng bố. Khoảng bốn tháng trước đây, anh nhận ra rằng cuối cùng, anh đã giải thoát khỏi mặc cảm có lỗi. Anh không giết vợ con anhvì đã đến muộn trong ngày hôm ấy. Họ đã bị những kẻ tàn bạo núp danh nghĩa đạo Hồi chống lại chiến tranh du kích đặt bom. Alexa nín lặng một lúc, rồi giơ tay ra sờ vào bàn tay anh: − Anh có tìm ra nhóm nào đánh úp chiếc xe buýt của Mỹ ngày hôm ấy không? − Anh có một ý tưởng hay, và nhiều nhà cầm quyền khác cũng thế. Nhưng hay mà làm gì? - Anh thở dài - điều cơ bản là anh đã xua đuổi được mặc cảm tội lỗi, và từ đấy anh cảm thấy mình là một người bình thường. − Em rất mừng cho anh, Tom ạ, rất mừng là anh có thể giảm nhẹ nỗi đau... - Alexa ngừng lại khi người hầu bàn đến bên bàn và dọn đĩa. Lúc còn lại hai người, Tom nhô người về phía trước và nói khẻ: − Em về nhà với anh chứ? − Anh biết là em sẽ về mà. Liệu em còn muốn đi đâu nữa? Họ đứng trong phòng khách của nhà Tom, cuối cùng chỉ còn lại họ sau mấy tiếng đồng hồ mong mỏi, nhưng lúc chăm chú nhìn vào mắt nhau, là một sự im lặng lạ lùng. Dù ở khách sạn, mỗi lúc họ càng thoải mái với nhau hơn, song lúc ngồi ở ghế sau chiếc Mercedes họ lại thấy căng thẳng. Là người thành thực hết mức với nhau, họ khó mà thốt nên lời lúc Hubert lái ôtô xuyên qua dòng xe cộ buổi tối nhằm hướng Faubourg Saint-Germain, nơi Tom ở. Lúc này dòng điện giữa họ mỗi lúc càng như một vật thể cảm thấy được, cả hai tiến lên và gặp nhau ở giữa sàn. Tom kéo Alexa lại gần, và cô ôm chặt lấy anh, thân thế cô lập tức dán vào anh. Anh cúi xuống, hôn cô nồng nhiệt, còn cô đáp lại cũng không kém thắm thiết. Alexa run rẩy, sự khao khát Tom dồn nén từ lâu nhận chìm toàn thân cô. Chiếc xắc và khăn quàng của cô tuột khỏi tay, nhưng cô không để ý lúc anh đưa cô từ phòng khách vào phòng ngủ. Anh kéo cô xuống gường, và hôn cô. Bàn tay anh luồn vào ngực cô và vuốt ve. Một tiếng rên bật khỏi họng cô, hai bàn tay cô sục vào mái tóc dày, đen của anh, cô cảm thấy làn da đầu của anh dưới móng tay. Họ chìm trong nỗi khác khao cùng cực, người nọ muốn được sở hữu người kia. Alexa bi anh áp đảo, cô đã mê đắm anh ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Cố họng cô thắt lại. Cô biết rằng lúc này không thể thay đổi gì nữa. Cô cảm thấy yếu đuối, không thể chống đở, không có ai, không có gì quan trọng ngoài yêu anh. Tom đưa một ngón tay chạm vào miệng cô, rồi cui xuống, anh dịu dàng nói: − Cởi quần áo ra nào, em yêu.Cô trườn khỏi giường, làm theo lời anh, nhanh chóng trút bỏ mọi thứ rồi trở lại giường. Tom cũng nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, và cô ngắm anh trong ánh sáng lờ mờ phòng ngủ, run nhè nhẹ lúc anh trở lại với cô. Anh cao, chân dài, vai rộng, là người đẹp nhất, đàn ông nhất mà cô biết. Cô khao khát anh ôm cô vào lòng. Tom nằm xuống cạnh cô, phủ toàn thân lên cô, ôm cô vào vòng tay. Áp vào tóc cô anh nói: − Anh không bao giờ hết thèm muốn em, và chỉ có em thôi, Alexa. − Ôi Tom, Tom yêu quý - Cô thì thào. Anh ngăn lời cô bằng những nụ hôn, khuôn miệng rắn rỏi của anh âu yếm áp lên miệng cô. Lúc anh đưa tay xuống vuốt ve, nâng niu bộ ngực căng tròn của cô, anh đưa miệng đến, phủ lên những cái hôn. Miệng anh thèm khát vuốt ve và hôn lên từng inch trên thân thể cô, run run lướt qua bụng cô đến những nơi gợi tình kín đáo của cô. Sự kích động của cô càng làm anh hào hứng, anh biết anh cần chiếm hữu cô toàn bộ, biến cô thành của riêng anh. Tom chống tay nhìn xuống cặp mắt sáng ngời của Alexa. Sự xúc động hiển hiện trên mặt cô, và cái nhìn chằm chặp của anh nấn ná thêm một lúc, tim anh thắt lại. Anh hiểu rằng cô thực sự quan trọng với anh. Anh cũng biết mình đã ngu ngốc để cô ra đi. Lúc anh đi vào cô, cô gọi tên anh lần nữa và cuối cùng, anh bảo cô thật dứt khoát, rằng anh yêu cô và cô là tình yêu của đời anh. Họ nằm giữa đống gối nhàu nát và chăn mền lộn xộn, im lặng nghĩ ngơi. Cuộc âu yếm lẫn nhau làm cả hai kiệt sức, và họ chìm vào những ý nghĩ riêng. Với Alexa, cuộc làm tình say đắm của họ trên chiếc giường này chỉ khẳng định một điều cô đã biết, vẫn biết trong thâm cô từ mấy năm nay. Cô yêu Tom, lúc nào cũng yêu và sẽ yêu mãi. Cô đã cố quên đi, vì anh không thể gắn bó với cô, cô đã vật lộn để có một sự nghiệp thành công, một cuộc sống thoải mái, rồi cuối cùng cô đã có quan hệ với một người đàn ông khác.... Jack Wilton. Nghĩ đến Jack, trái tim cô trĩu xuống. Cô sẽ phải nói với Jack là cô không thể lấy anh, cô không muốn làm anh bị tổn thương. Cho dù chẳng có tương lai với Tom, cô cũng không thể lấy Jack hoặc lấy ai khác. Trái tim cô thuộc về người đàn ông này, người đang nâng niu cô trong tay. Lúc nằm bên cô, Tom ngẫm nghĩ về tình trạng phân thân trong con người anh. Anh yêu biết bao người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh, yêu với tất cả trái tim. Họ rất đẹp đôi. Sự say đắm, cuồng nhiệt của cô trên giường đã đáp lại nỗi khao khát, mê đắm của anh từ đêm đầu tiên của họ nhiều năm trước. Cô thực sự làm anh thoả mãn, và anh biết cô cũng thoả mãn vì anh. Mặc dù vậy, anh vẫn e sợ mối quan hệ này sẽ thành vĩnh cửu, sợ rồi cuối cùng anh có thể làm cô bị tổn thương... Nhưng nếu để mất cô lần nữa, anh biết tìm cô ở đâu? Alexa cựa quậy trong tay anh và quay mặt về phía anh. Cặp mắt xanh bình tĩnh của cô nhìn sâu vào mắt anh: − Em muốn kể cho anh nghe một chuyện, Tom. − Em kể đi - Anh nín thở, phân vân không biết là chuyện gì. − Em muốn được sống với anh, còn chuyện cưới xin thực sự không còn quan trọng với em nữa. Miễn là chúng ta sống bên nhau. Anh thăm dò mặt cô; mắt anh dán vào mắt cô, cặp mắt tràn đầy yêu thương. − Anh cũng muốn sống với em, Alexa. Nhưng chúng ta ở cách xa nhau quá; Em ở tận New York, còn anh ở đây. − Em biết, nhưng em sắp về đây làm phim mà. − Còn sau đó? − Em cho rằng chúng ta sẽ dàn xếp được. − Anh biết là có thể được, em yêu ạ - Anh hôn cô, và cả hai đều hiểu cuộc mặc cả đã kết thúc - Em là tình yêu đích thực của anh, Alexa. Cô giơ tay sờ lên má anh rất dịu dàng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh: − Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ ổn mà, Tom. Tom nhẹ người, anh nhắm mắt lại, hiểu rằng cuối cùng nỗi đau của anh đã chấm dứt. Nỗi đau khủng khiếp mà anh đã chung sống suốt từng ấy năm ròng đã hết một cách thần diệu, và anh đã lấy lại được sự thanh thản trong lòng. − Sao em có tấm ảnh này trong album? - Tom hỏi và ngước nhìn Alexa lúc cô ra khỏi buồng tắm trong khách sạn cô đang ở. Lúc đó là sáng Chủ nhật. Trong lúc đợi cô, Tom nhìn thấy quyển album nhỏ bọc da đỏ và cầm lên. − Anh định nói tấm ảnh nào? − Tấm này - Anh nói và giơ quyển album ra. Alexa cầm lấy và nhìn bức ảnh anh chỉ. Bức ảnh chụp Jessica và Lucien trên cầu Arts mấy tuần trước khi cô tốt nghiệp. − Đây là Jessica Pierce - Alexa giải thích lúc ngước nhìn Tom - Cô ấy học cùng với em ở trường bà Anya. − Không, không, anh hỏi về người đàn ông này kia. Anh không biết là em biết anh ta. Anh ta là hàng xóm của bố mẹ anh. Alexa ngẩn người nhìn Tom: − Có thể lắm. Lucien mất tích. − Sao em lại gọi anh ta như thế? - Tom ngắt lời. − Đấy là tên anh ta mà... Lucien Girard. − Không đâu, Alexa - Tom lắc đầu cãi - Người chụp cùng Jessica là Jean Beauvais-Cresse, và hiện đang sống ớ thung lùng Loire. Alexa nghẹn mất một lúc, và nặng nề ngồi xuống ghế đối diện với Tom: − Anh có tin chắc điều anh nói không? Anh dựa lưng vào sofa, mặt đầy vẻ suy nghĩ: − Có, anh tin chắc đây là Jean Beauvais-Cresse. Có thể anh nhầm, nhưng anh không nghĩ thế. Tom cầm quyển album và ngắm nghiá tấm ảnh Jessica và Lucien trên cầu thật kỹ lưỡng. Đặt album xuống bàn nước, anh noi: − Người trong ảnh trạc độ 25 tuổi. Em chụp ảnh này bao giờ? − Khoảng bảy, tám năm trước. − Anh biết người này, à mà không thể nói là anh biết, anh chỉ quen anh ta, thế thôi. Hiện giờ anh ta vào khoảng ngoài ba mươi - Tom chăm chú nhìn cô - Đây là Jean hồi trẻ. Alexa cắn môi và lắc đầu: − Như thế anh ta có một cuộc sống hai mặt trong cùng một thời gian. Hoặc anh ta có một cuộc sống khác với tên là Lucien Girard. − Kể cho anh nghe về anh ta và Jessica đi, Alexa. − Cũng chẳng có gì nhiều mà kể. Jessica gặp Lucien, hai người bắt đầu hẹn hò. Ít lâu sau, họ yêu nhau. Cô ấy kể với em họ định cưới. Rồi một ngày kia, Lucien tự nhiên biến mất. Jessica và bạn thân của Lucien đã tìm kiếm anh ta đủ cách, nhưng không thành công. Cuối cùng, cô ấy đành bỏ cuộc và trở về Mỹ. Tom gật đầu: − Thế hồi ấy anh chàng Lucien Girard này làm gì? Cùng là sinh viên? Hay đi làm? Hay là gì? − Lucien không là sinh viên, Tom ạ. Anh ta là nghệ sĩ. Không nỗi tiếng đâu, chỉ đóng những vai nho nhỏ thôi, nhưng em nghe nói anh ta là người tốt. Alexa đứng dậy, đên bên cửa sổ và nhìn điện Tuileries bên kia đường. Sau một lát, cô trở lại ghế và nhìn Tom: − Nếu Lucien và Jean là một người, Jessica có quyền được biết. Tom nghiêng đầu: − Anh chỉ gặp Jean Beauvais-Cresse, nhưng anh có thể gọi điện cho bố anh và hỏi xem ông biết những gì. Gương mặt Alexa sôi nổi hẳn lên: − Anh không ngại chứ? − Không, anh sẽ gọi cho ông sau bữa trưa. Alexa đột ngột đứng dậy: − Tốt hơn hết là em mặc quần áo, rồi chúng mình đến nhà cô Anya. Chúng ta không được đến muộn bữa trưa Chủ nhật. Đó là một nghi thức với cô ấy. Trên chiếc taxi đến nhà bà Anya, Alexa ngồi lặng lẽ, đã mấy lần Tom liếc nhìn cô. Cô có vẻ rất bận tâm, vì thế anh biết khôn ngoan nhất là im lặng. Yên vị tại chỗ, anh nghĩ đến buổi sáng nay của họ. Họ dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Sau đó Alexa dạo quanh, nhận xét về những thay đổi trong nhà kể từ lần cuối cô đến đây, tỏ ý hài lòng. Rồi cô gọi về khách sạn hỏi nhừng tin nhắn. Tin nhắn duy nhất là của Anya. Bà mời cô đến ăn trưa Chủ nhật. Nghe thấy cô nói chuyện điên thoại, anh hỏi liệu cô có đưa anh đi cùng không, và anh reo lên vui sướng lúc cô treo điện thoại: − Cô Anya không ngờ gặp anh, Tom! Anh cũng được mời đấy. Họ ghé vào khách sạn của Alexa để cô trang điểm và thay quần áo. Lúc này liếc nhìn cô, anh nghĩ trang phục tỏ rõ quốc tịch của cô. Chiếc áo len xanh thẫm quấn quanh cổ. Anh yêu dáng vẻ của cô. Theo bản năng, Tom biết Alexa sẽ kể với bà Anya về sự giốn nhau giữa Jean Beauvais-Cresse và Lucien Girard. Anh thầy Alexa nhét cuốn album vào sắc trước khi họ rời khách sạn, và anh băn khoăn không biết Anya sẽ nói gì.