Khi vừa tới Thiên Đường Đồ Cổ và bước vào xưởng, Hannibal và Peter thấy ngay bóng đèn nhỏ màu đỏ chớp chớp trên máy in. Tín hiệu này cho biết điện thoại đang reng ở bộ tham mưu. - Chắc Doris gọi! - Hannibal nói - Mình có cho số điện thoại riêng của nhóm. Peter nhấc miếng lưới che giấu cửa vào Đường Hầm Số Hai, rồi bỏ vào ống gang... Hannibal đi theo. Khi Babal mập chui vào xe lán, thì Peter đã cầm ống nghe lên. - Đúng là bà Margaret Compton có một con rắn, Peter giải thích, nhưng đó chỉ là một chiếc vòng đeo tay... một chiếc vòng đeo tay hoàn toàn vô hại... Peter ngừng để nghe Doris. Giọng nói của Doris vang rõ bên tai Hannibal. - Bà Compton bị mất một bánh xe - Peter nói tiếp - Chỉ có vậy thôi. Đó chỉ là một vụ tai nạn. Doris im lặng, rồi nói một cái gì đó, làm cho Peter nhíu mày. - Nhưng bọn anh vừa mới về tới mà! - Peter phản đối. Doris ngắt lời, rồi nói chuyện một hồi. Peter thở dài, lấy tờ giấy và ghi địa chỉ vào đó. - Được rồi! - Peter thở dài nữa - Sau khi ăn tối xong! Peter gác máy. Hannibal hỏi thăm: - Có chuyện gì mới hả? - Doris gọi trên máy trong nhà bếp - Peter giải thích - Nghe nói Falsell và cô Osborne chui vào phòng thư viện, khóa cửa lại, còn Bentley thì đi chợ. Bentley có cung cấp thông tin về chỗ làm cũ. Ông có một giấy giới thiệu của một bà ở Brentwood, mới dời nhà để theo chồng, chuyển công tác đến Kansas City. Giấy giới thiệu kia là của một giáo sư ở Arcadie. Doris có gọi thử đến Kansas City, nhưng dường như chủ củ của Bentley không có điện thoại Còn đường dây của giáo sư, thì không có ai trả lời. - Khả nghi quá - Hannibal nói khẽ - Đáng lẽ Doris phải hỏi thăm trước khi thuê ông này! - Thì Doris không làm và bây giờ bắt bọn mình làm thay. Doris nói với Bentley là cần ghi địa chỉ của ông để điền vào phiếu bảo hiểm xã hội. Ông ấy cho Doris địa chỉ riêng. Ông ở số 1854, North Tennyson, ở Santa Monica. Doris muốn bọn mình đến ngay chỗ đó để kiểm tra và tìm thêm thông tin. - Và cậu nói với Doris rằng ta sẽ đi ngay sau khi ăn tối hả? - Đúng. Nếu không về nhà ngay, thế nào mẹ mình cũng la mình một trận. - Chắc thím Mathilda cũng đang chờ mình về. Vậy ta sẽ đi santa Monica cuối giờ chiều. - Nếu nghe theo Doris, chắc bọn mình không còn thời gian thở quá. - Đây là thân chủ của nhóm! - Hannibal nhắc nhở - Đáng lẽ Doris phải hỏi thăm kỹ trước khi thuê Bentley, nhưng chuyện đã rồi 1 Bây giờ Doris cảm thấy cần tìm thông tin về ông và mình cho là Doris nghĩ đúng. Mình sẽ gọi điện thoại hẹn Bob trên quốc lộ, trước chợ, lúc bảy giờ tối. Cậu thấy được không? - Mình sẽ cố đến! Peter hứa. - Vậy hẹn bảy giờ nhé! Đúng bảy giờ, Ba Thám Tử Trả đạp tren con đường ven biển về hướng Santa Monica. Đường nhà Bentley được phát hiện rất nhanh trên bản đồ thành phố. Số 1856 đường North Tennyson là một ngôi nhà lớn có mái ngói. Một tấm bảng nhỏ cắm trên bãi cỏ trước nhà cho biết số 18554 nằm phía sau. - Có lẽ là một căn hộ nằm trên nhà xe - Hannibal nói - Đi, ta hãy đi theo lối này... A! Đúng rồi, mình không hề lầm. Có căn hộ phía trên nhà xe này... - Làm sao biết được Bentley có ở đây không?- Peter hỏi - hiện ông ấy sống ở nhà gia đình Jamison mà. - Ta hãy vào nhà lớn hỏi thăm - Hannibal đề nghị - Ta sẽ nói rằng... hừm... rằng ta là bạn của cháu ông Bentley. Ta từ Westwood đến đây ghé thăm ông ấy. - Như vậy là đủ bắt chuyện rồi - Bob tán thành. Hannibal bấm chuông cửa nhà lớn. Hannibal chờ gần một phút, rồi bấm chuông lần nữa. Không ai mở cửa. - Thua rồi! - Peter nói khẽ. Hannibal lại lôi kéo hai bạn ra lối đi và xem xét nhà xe. - Giả sử Bentley thật sự ở đây - Hannibal nói từ từ. Thường có thể đánh giá một con người chỉ bằng cách quan sát chỗ người đó sống. - Gián điệp á? - Peter hỏi khẽ. - Ta vẫn có thể nhìn qua cửa sổ, - Hannibal đáp. Dự kiến hoàn toàn không có gì khó khăn. Thật vậy, một cầu thang đi từ sân nhà xe, dẫn từ bên ngoài lên căn hộ. Căn hộ nhìn ra thềm nghỉ nhỏ. Ngay bên cạnh, có cửa sổ.. - May quá! - Thám tử trưởng nói khẽ và áp mũi vào kính cửa sổ. Bob đứng bên cạnh để nhìn. Peter cũng nhìn qua vai Hannibal. Những tia nắng mặt trời cuối cùng đang lặn chiếu thẳng vào bên trong căn hộ. Trên tường đối mặt ba thám tử là những kệ đầy ấp sách. Một cái bàn lớn, đặt ngay giữa phòng biến mất dưới những tập hồ sơ, giấy tờ và những quyển sách khác.Trên một cái bàn nhỏ hơn, có máy đánh chữ. Ngoài ta có thêm ghế xoay và đèn bàn. Ba thám tử thò cổ tới và qua cánh cửa mở của một gian phòng nhỏ bên cạnh, nhìn thấy một đi-văng đơn sơ có phủ tấm chăn màu mè. - Trông giống văn phòng hơn là căn hộ bình thường - Peter nhận xét. Hannibal bước ra khỏi cửa sổ. - Người giúp việc bí ẩn của ta thích đọc sách - Hannibal tuyên bố - Và biết đánh máy nữa. Bob nhìn tiếp qua kính cửa sổ kêu: - Nhìn tựa sách kìa! Những quyển trên bàn ấy... Có Trò phù thủy, Y học và ma thuật, Chuyện luận về ma thuật thực hành... À! quyển này mới ra! Nó mới được nhập vào thư viện tuần này! Còn nữa Đạo Vô-đua và Nghi lễ qua các thời đại. - Không có gì về rắn hả? - Peter hỏi. Hannibal đang vật lộn với tay cầm cửa, nhưng nó không chịu xoay. Thám tử trưởng quay trở về cửa sổ. - Cửa sổ không đóng! - Hannibal nhận xét. Hannibal nhìn Bob và Peter, dò hỏi... Peter kiểm tra rằng sân trước nhà xe không có người. Phần mình, Peter kiểm tra xem trong ngôi nhà lớn có động tĩnh gì không. - Bọ tóm là chết đấy! - Peter nói. Rồi Hannibal kéo phần trên cửa sổ, cố không gây tiếng động. Hai giây sau, Hannibal đã vào trong căn hộ nhỏ. Bob và Peter bước vào theo sau. Ngoài sách về ma thuật mà Bob đã nhìn thấy trên bàn, có nhiều sách khác cùng thể loại trên kệ: Nghi lễ các dân tộc hoang sơ và Những trò phù thủy từ thời xa xưa nhất cho đến thời hiện đại. - Chắc ông này cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng nhà với dì Pat và Hugo Falsell! - Peter nhận xét. - Nếu ông ấy đọc qua tất cả những quyển sách này, thì mình phục đấy - đến lượt Bob nói - Mình có thử xem vài quyển thôi, khó hiểu lắm. - Vậy là ông Bentley rất sành về khoa huyền bí - Hannibal nói - Ai ngờ một người giúp việc có nhiều kiến thức như thế? Hannibal cúi xuống một tập hồ sơ dày để trên bàn làm việc và lất thử vài phiếu. Một phiếu nói về "Những tín đồ của Mara", một phiếu khác về "Tam giác xanh". Một phiếu thứ ba có kẹp một sấp những tờ giấy mỏng có tựa đề là "Giáo phái vòng phía dưới". - Không biết đây có phải là tổ chức mật của ta hay không? - Hannibal nói khẽ. Hannibal lấy một tờ giấy, mở ra xem. - Đúng rồi! - Khi đó Hannibal đắc thắng la lên. - Cậu tìm thấy gì đó?- Bob hỏi. Hannibal mở thêm vài tờ giấy nữa. - Đây là một loạt những ghi chép về cô Patricia Osborne! - Hannibal đáp - Vậy là Bentley quan tâm đến dì của Doris! Trên tờ giấy này, ông ấy ghi rằng cô Patricia Osborne đã thuộc năm tổ chức bí mật khác nhau trong mười hai năm vừa qua, rằng cô Osborne đăng ký mua dài hạn hai tạp chí chiêm tinh học và đã từng đến Ấn Độ chỉ để được một người thầy hướng dẫn triết học Hin-du, còn có phần ghi chép cho biết cô Osborne đã đến nhà gia đình Jamison vào tháng năm, còn Hugo Falsell đến Rocky ít lần sau đó. - Còn gì nữa không? - Peter hòi. Hannibal mở thêm một tờ giấy nữa. - Ủa! Bản sao kê ngân hàng của cô Osborne. Dường như dì Pat không được giàu có lắm. - Bentley quan tâm đến thu nhập của dì Pat à? - Peter hỏi nữa. Thám tử trưởng lục lạo trong mớ giấy trước mặt. - Hình như vậy - Hannibal nói - Ô hô, có những tờ ghi chéo tương tự, nhưng lần này liên quan đến Noxy, ông bạn chủ tiệm bánh. Ngoài tiệm bánh, ông ấy còn có nhả ở Los Angeles. Ông ấy khá giả hơn là có thể nghĩ khi nhìn vẻ bề ngoài. - Còn bà mặc đồ cam? - Madelyne Enderby, thợ làm đầu hả? - Hannibal lại chúi đầu vào hồ sơ - Dường như bà này cũng từng là thành viên của các tổ chức huyền bí. Bà là chủ cơ sở kinh doanh của mình và kiếm được rất khá. Ngoài ra, bà còn bỏ vốn đầu tư nhiều chổ. - Cậu còn thấy gì nữa không?- Bob hỏi. - Có. Về cô Ken, người bán thức ăn kiêng... Cửa hiệu của cô này làm ăn khá lắm! Cô ấy vừa mới xin được một khaỏn vay để mở thêm cửa hiệu thứ hai... Có những phiếu khác, về những người mà chúng ta không quen! - Ma thuật và trò phù thủy! - Bob nói khẽ - Và tiền bạc nữa! - Có thể ba thứ này đi chung với nhau - Hannibal giả thiết. Peter mở thử một ngăn kéo bàn. Do ba bạn có mặt ở đây để lục soát, thì không nên bỏ sót cái gì hết. Ngăn kéo không có gì, ngoại trừ vài kẹp giấy và một máy ghi âm nhỏ xíu. Cuộn băng quấn sẵn trên robin. - Ước gì mình cũng có một cái như vậy! - Peter thốt lên. Bỏ vào túi rất tiện. Bob xem xét thật kỹ vật mới tìm được. - Thiết bị rất hay - Bob nói - Chạy bằng pin. Không cần phải cắm điện. Bob bấm một nút: một ngăn nhỏ xíu mở ra. Bên trong có micro. - Máy này rất tuyệt! - Bob thốt lên - Có thể giấu bất cứ nơi nào. Mình dám chắc cơ quan tình báo cũng không có máy xịn bằng! - Mình rất muốn biết có gì trên băng ghi âm - Hannibal nói - Bob ơi, cậu có biết cách nào để bật máy chạy không? Tay mình to quá, mình không dám đụng vào đâu. Bob cho máy chạy. Sau vài tiếng kêu rắc và tiếng động không rõ, ba thám tử nghe giọng đàn ông nói: - Ta có thể bắt đầu! - Giọng Falsell! - Bob thốt lên. - Tối hôm nay, chúng ta không có mặt đầy đủ - giọng nói thoát xác tiếp tục - Có thể chúng ta sẽ không làm gì được, nhưng cũng có thể bác sĩ Shaitan sẽ cử phái viên đến. Tiếng nói của rắn có thể nói chuyện với ta từ xa... - Đây là băng ghi âm buổi họp ở nhà Jamison! - Peter kêu. - Chắc là máy đã được giấu trong phòng khách, hay ở một nơi rất gần - Bob nói. Ba thám tử còn nghe thêm giọng khàn khàn của Madelyne Enderby và tiếng càu nhàu của Noxy. Rồi ba bạn nghe Patricia Osborne nêu ước muốn sao cho Margaret Compton bị ngăn cản không thể đến dự cuộc bán đấu giá. Đột nhiên, âm thanh mà ba bạn đã nghe tối hôm đó vang lên trong căn phòng nhỏ, thật sự rõ và đáng sợ... tiếng hát lầm rầm khủng khiếp đã làm cho chị Marie bỏ chạy và đã thúc đẩy Doris Jamison nhờ ba thám tử trẻ giúp đỡ. - Tiếng nói của con rắn! - hannibal nói khẽ. Bob rùng mình và vội vàng đặt máy ghi âm xuống bàn, nhưng bài hát khủng khiếp vẫn vang lên tràn ngập cả phòng bằng những âm rung quỷ quái. Không ai nghĩ đến việc tắt máy. Cuộn băng chạy hết đến cùng. Cuối cùng tiếng hát lầm rầm biến thành tiếng khóc khẽ, rồi nín luôn. Hannibal nhận thấy mình sợ lạnh người. Mặt trời, mới lúc nãy còn chiếu vào phòng, đang sắp biến mất. Và có một người đang đứng ở ngưỡng cửa. Bentley!