Mùa hè sân trường trở nên vắng vẻ. Cây phượng trong sân hoa đỏ rực, lúc nào cũng ra rả tiếng ve. Nếu không có âm thanh đó chắc trường sẽ buồn vắng hơn. Minh Lan chống cằm nhìn ra tàng lá trước mặt. Từ trưa giờ, nó và Duy đã ngồi học ở đây. Hai đứa kê bàn ngoài hành lang chứ không vào lớp. Mấy dãy hành lang khác cũng vậy. Tụi lớp 12 thích ngồi học ở ngoài, vừa học vừa có thể ngắm cảnh vắng lặng của trường. Minh Lan nhìn cảnh vật mà suy nghĩ miên man, cô nàng đang nhớ lại những kỷ niệm từ lúc mới bước vào lớp 10. Những chuyện buồn vui đó không thể thành câu chuyện, nhưng mỗi lần nhớ lại nó thấy bồi hồi khó tả. Nó nghĩ trong số bạn bè chắc không ai thương trường lớp như nó. Bên cạnh Minh Lan, Duy cũng ngồi yên nhưng nó để tâm trí vào quyển tập, chứ không lang thang như Minh Lan. Khi ngẩng đầu lên, nó định rủ cô nàng xuống sân thư giãn một chút nhưng ý định đó lập tức bay mất khi nó thấy đôi mắt cô nàng đỏ hoe. Còn khuôn mặt thì là cả một trời thu. Vốn đã có kinh nghiệm nên Duy biết tiểu thư khóc không phải là tại nó. Khóc kiểu này thì chắc có chuyện gì đó buồn ghê lắm. Duy bèn xếp tập lại: - Sao vậy Lan? Minh Lan quẹt mắt: - Không có chuyện gì, tại buồn quá. - Buồn chuyện gì vậy? Bộ giận nhỏ Thùy nữa hả? - Không phải. - Vậy thì tại sao? - Nhìn cảnh này tự nhiên mình nghĩ nếu sau này trở lại thăm trường thì mình sẽ như người lạ, không có bạn bè ở đây nữa. Nghĩ tới đó sao chịu không thấu. Nói xong nước mắt nó lại chảy xuống mặt. Nhìn nó đa sầu đa cảm, sướt mướt đến mức làm Duy cũng thấy nao lòng. Tự nhiên nó quẹt ngang mũi rồi nói một câu hết sức con trai: - Lan mà cứ nghĩ ủy mị hoài như vậy coi chừng thi rớt đó. Mình phải mạnh mẽ lên, vượt qua cảm xúc yếu đuối. Học mới là quan trọng. Minh Lan ngồi làm thinh. Rồi nó quay qua nhìn Duy một cái. Anh chàng ngồi thẳng người, rất ra dáng con nhà chững chạc. Tự nhiên nó nhớ thời gian anh chàng suốt ngày ngồi quán, mơ mơ màng màng suốt ngày theo khói thuốc. Nó chợt cười khúc khích. - Duy thay đổi nhiều ghê. - Thay đổi cái gì? - Lúc trước hay ngồi quán café nói chuyện triết lý, nhìn y chang dân chơi. Thế mà bây giờ... - Bắt đầu từ bài luận 9 điểm đó. Lúc đó mình khoái được bạn bè nể mình nên mình cứ ráng làm sao cho điểm cao. Mình nhận ra làm người có tài dễ chịu hơn nhiều. Minh Lan bâng khuâng: - Không biết cô Thy nghĩ gì về tụi mình nhỉ. - Mình nghĩ cô rất thương học trò. - Sau này nếu đi dạy, mình thích cũng sẽ được như cô Thy, nghĩa là học trò thương. Duy nhìn vẻ mặt mơ mộng của Minh Lan, rồi nói một câu hết sức thực tế: - Lan mà cứ lo mơ mộng hoài thì không đi dạy được đâu. Rớt đại học thì làm sao thành cô giáo được. Minh Lan nhăn mặt: - Duy giống ông cụ quá đi. Ngay lúc đó Hồng cô nương và Mai Thanh ở bàn bên kia bước qua. Rồi lớp trưởng, Thùy cô nương và hai tên nữa từ trong lớp đi ra. Chúng nó đến vây quanh Minh Lan và Duy. Vẻ mặt Thùy hết sức nghiêm trọng, rồi nó nhìn Duy mà cười tủm tỉm. Làm anh chàng bắt đầu đề phòng. Thùy bắt đầu tấn công: - Vũ công tử, nãy giờ tui với lớp trưởng có thắc mắc, nhờ công tử giải đáp giùm được không? - Giải đáp cái gì? - Thứ nhất, tại sao đầu năm công tử tặng Minh Lan hoa hồng mà không là hoa nào khác? Duy ngượng đỏ mặt, nó làm thinh. Nhưng nhỏ Thùy tinh quái hỏi tới: - Sao không tặng hoa vạn thọ mà tặng hoa đó, giải thích đi chứ. Qua phút bối rối, Duy bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Nó vừa đỡ đòn vừa phản công: - Nếu Thùy thích thì ngày mai tôi sẽ tặng Thùy một bình vạn thọ, có cần thì thêm bó huệ đủ không? Cả bọn cười ré lên. Đến lượt Thùy bị lúng túng. Nó ngắt ngứ một lát rồi tấn công tiếp: - Bỏ chuyện đó đi, còn một thắc mắc nữa. Tại sao lúc này công tử không tặng hoa cho Minh Lan nữa? - Tại hoa mắc quá mua không nổi. - Không nỗi thì tụi tôi hùn tiền lại đưa cho mua, chịu không? - Tôi không có ý kiến, các bạn thích gì thì cứ mua tặng sao lại bảo tôi. - Nói vậy là bây giờ không thích tặng hồng cho Minh Lan nữa phải không? Duy đáp bừa: - Ừ. - Vậy là thích tặng người khác hả? - Ừ. - Ai vậy? - Một người không quen. Cả bọn cười đau cả bụng, nhưng mặt Thùy vẫn tỉnh bơ: - Vậy nếu ai không quen với công tử thì đều được tặng quà hết hả? - Dĩ nhiên. - Ở trước cổng có bà già bán nước mía không quen với công tử, vậy lát nữa ra tặng há. - Sẵn sàng. Nếu trả lời kiểu này thì chắc cô nàng sẽ hỏi đến tối. Duy bèn quay sang phản công: - Thằng Quang bảo nếu Thùy thích thì nó tặng một bó hồng. Nhưng mình sẽ nói với nó là Thùy thích vạn thọ, nhà nó trồng cái đó nhiều lắm. Nãy giờ Hồng cô nương ôm bụng cười lăn lóc, nghe Duy nói nó la lớn: - Thôi quý vị đừng làm tui cười nữa. Minh Lan cũng lên tiếng bênh vực Duy: - Người ta tặng cái gì kệ người ta, hỏi làm chi. Hay là mày gợi ý cho thằng Quang tặng hoa vạn thọ, cứ nói thẳng ra đi, vòng vo hoài. Minh Lan vừa nói xong thì cả bọn đồng loạt ré lên: - A, lúc này hai người bênh nhau dữ ta. Vậy mà không phát hiện ra. Minh Lan quê quá tắt đài luôn. Nó bèn lái câu chuyện qua hướng khác: - Quý vị học tới đâu rồi? Mai Trúc nhe răng cười khì: - Tới đó đó, cha mẹ ơi, bài sao học hoài không được. Còn chè thì mới ăn vài muỗng đã hết ly. Lớp trưởng rên rỉ: - Học riết ốm ra mà cũng chưa hết. Thùy nói như kể lể: - Mỗi lần ngồi vào học tự nhiên tui nghĩ tới mai mốt bạn bè không còn gặp nữa sao buồn quá. Duy đưa mắt nhìn Minh Lan như bảo “hai người giống nhau”. Nhưng anh chàng chỉ im lặng. Hình như Thùy đã gợi lên “nỗi niềm” của cả bọn. Tự nhiên ai cũng buồn hiu, thở vắn than dài. Với bọn con gái thì tâm trạng buồn dễ bị lây lắm. Lớp trưởng đại nhân chợt nói như giao hẹn: - Sau này mỗi năm cứ đến ngày 20/11 thì tụi mình tập trung đến thăm cô Thy, quý vị có đồng ý không? Ý kiến hay như thế không đồng ý sao được. Hồng cô nương tấm tắc: - Lớp trưởng thông minh quá “tời”. Thùy mơ mộng nhìn xuống sân: - Nếu sau này có con tui sẽ dẫn cả con tui đi theo cho nó thương bạn bè tui. Nếu bình thường nghe câu này thì cả bọn đã phá lên cười trêu nhỏ Thùy rồi, nhưng bây giờ vị nào cũng buồn sướt mướt nên chẳng ai cười nỗi. Duy liếc nhìn khuôn mặt mùa thu của các nàng. Hình như con gái có một đặc điểm chung là “sáng nắng chiều mưa”. Lúc nãy các nàng mới cười giỡn chí chóe. Bây giờ đã “mặt ủ mày chau”, chỉ thiếu nước mưa... Mà “rơi lệ” thì lúc này Minh Lan cũng đã rơi rồi. Chơi với con gái nếu không hiểu thì có mà điên cái đầu. Nhưng đầu óc Duy thì vẫn còn tỉnh táo. Vì đã có kinh nghiệm dư thừa ở Trần tiểu thư. Cả bọn ngồi bên nhau đến tận lúc bắt đầu tối. Các nàng vẫn không nguôi than thở về nỗi phải xa nhau. Chỉ có mình Duy ngồi nghe. Đúng là “gươm lạc giữa rừng hoa”. Nên “gươm” chỉ biết nghe chứ không nói theo cái “hoa” nổi. Vì gươm vốn là con trai đầy khí phách nam nhi. Mấy cái chuyện tình cảm sướt mướt con trai không nói ra được. Sau màn than thở, các vị cô nương lại trở về với cái chuyện vô cùng thực tế là đi ăn chè. Mặc dù lo học đến ốm người các nàng vẫn không quên cái khâu vô cùng quan trọng đó. Các vị cô nương dẫn xe ra cổng trường. Trông vẫn vô tư yêu đời. Ngày mai này trong số đó không biết ai vào đại học, ai sẽ bôn ba ra đời tìm việc làm. Nhưng các nàng sẽ không quên được tình bạn với nhau. Cũng như không quên được khoảng thời gian vui nhất và đẹp nhất trong đời học sinh của mình. Khánh Di