Buổi sáng tôi ôm ký đường và lá thư tình do Minh chép lại trên giấy học trò, đón xe lam trở về rẫy. Vừa về đến nhà, tôi quăng hai của nợ đó lên bàn, rồi leo lên giường ngủ một giấc thẳng cẳng từ sáng đến chiều, bỏ luôn bữa cơm trưa. Buổi chiều khi bác Năm bưng cơm qua, tôi ngạc nhiên thấy trên bàn chỉ có một chén cháo đậu xanh. Tôi định hỏi bác Năm nhà hết gạo rồi sao thì ông nói: - Cậu rán ăn một chén cháo cho khỏe. Buổi trưa đã bỏ cơm rồi. Cậu lại đau phải không? Vậy là chết tôi rồi! Bác Năm đã hiểu lầm tôi đau nên chỉ nếu cháo. Điệu này, tối đến làm sao tôi chịu nổi cơn đói. Sợ bác Năm buồn tôi phải vuốt bụng nói: - Tôi bị trúng gió, nhưng đỡ rồi. Nếu nhà bác còn khoai lang mì, nhờ bác luộc cho tôi một rổ tối ăn. Bác Năm chép miệng - Tội nghiệp, chắc cậu không hợp với phong thổ nơi đây nên đau ốm hoài. Nhưng đâu không nên ăn nhiều, cậu rán ăn hết chén cháo, mai khỏe hãy ăn khoai lang hay khoai mì. Tôi thở dài ngao ngán không biết nói sao. Số trời đã định hôm nay tôi phải đói, đành chấp nhận vậy. Chợt nhớ ra việc Minh nhờ, tôi hỏi Bác Năm. - Cô Ngọc có nhà không bác? - Nó mới đi làm về bên đó. - Nhờ bác nói cô ấy sang chích giùm cho tôi mũi thuốc cảm. Bác Năm cười. - Cậu không sợ "chích" nữa à? - Sợ lắm chứ, nhưng nhờ cô Ngọc mát tay nên tôi cũng bớt sợ. Bác Năm vừa đi ra, tôi bưng tô cháo lên húp một hơi hết sạch. Ăn xong tô cháo, tôi càng thấy đói bụng thêm nên vội đi pha một ly cối sữa nước sôi để uống dằn bụng. Đang loay hoay mở nắp hộp sữa trên nền nhà, tôi thấy Ngọc đi vào. Chẳng nói chẳng rằng, nàng để hộp đồ nghề lên bàn rồi lấy ống chích ra. Tự nhiên tôi thấy thương nàng nhiều. Tôi biết nàng đang ghét tôi ghê lắm, vậy mà vừa nghe tôi đau nàng đã vội qua. Ôi, nếu cô y tá nào ở trần gian này cũng đều sốt sắng làm việc như nàng chắc loài người đã bớt khổ. Tôi chưa biết mở đầu câu chuyện của Minh thế nào cho tiện, Ngọc đã cầm ống chích đầy thuốc đến bên tôi. Tôi hốt hoảng nhảy vội đi chỗ khác. - Đừng chích ẩu, tôi có đau ốm gì đâu? Nàng nghiêm mặt nói: - Tôi không có thì giờ đùa với ông. Nằm lên giường mau. Tôi còn phải về nhà ăn cơm. Tôi dậm chân hét. - Tôi nói thật mà. Tôi mời Ngọc sang đây để nói một chuyện riêng. - Không có chuyện riêng tư gì cả. Ông không chích, tôi đi về. Thấy Ngọc sửa soạn đi về, chẳng thèm nghe lời mình phân trần, tôi nổi sùng leo lên giường nằm. - Đây cô muốn chích thì cứ chích, nếu tôi chết cô ở tù. Ngọc chẳng phải là người sợ ở tù. Nàng mạnh dạn phóng mũi kim vào mông tôi và chích hết ống thuốc. Chúa ơi, vậy là con đã bị chích oan một mũi thuốc. Mong rằng mũi thuốc đó chỉ là thuốc bổ! Khi Ngọc rút mũi kim ra, tôi nhăn nhó nói: - Vậy cô đã bằng lòng chưa? Bây giờ cô chịu khó ở lại đây nghe tôi nói một chuyện rất quan trọng. - Chuyện gì? - Chuyện gì cô cứ đọc lá thư ở trên bàn sẽ biết. Có một người nhờ tôi trao thư cho cô. Ngọc đến lấy phong thư ở bên ký đường, xé ra đọc. Trong khi đó tôi cảm thấy bần thần trong người nên nằm luôn trên giường. Đột nhiên, tôi nghe Ngọc la lên trời ơi và nàng chạy đến bên giường tôi với khuôn mặt hốt hoảng. - Sao anh không nói cho Ngọc biết trước. Tôi thì thào. - Tôi có hay biết gì đâu. Minh mới đưa lá thư cho tôi sáng nay. - Không phải lá thư. Sao anh không nói rõ cho Ngọc biết trước anh không bị bệnh. Bây giờ lỡ chích thuốc rồi, anh cảm thấy thế nào? - Chóng mặt. Nhức đầu. Mỏi khớp xương. Buồn nôn. - Chết rồi, để Ngọc chích thuốc giải cho anh. Nàng đúng dậy chạy đến hộp đồ nghề làm quái gì đó tôi không rõ, chỉ biết nửa phút sau tôi bị chích thêm một mũi thuốc nữa. Chúa ơi, vậy à con đã bị chích oan hai mũi thuốc. Con đâu có ăn ở ác đức với ai mà sao đời con gặp nhiều chuyện oan uổng quá vậy nẹ chích thuốc xong, Ngọc đắp mền cho tôi và ngồi xuống bên giường chờ đợi thuốc công hiệu. Tôi cảm thấy đỡ chóng mặt dần và hết buồn nôn. Để Ngọc khỏi lo lắng, tôi nói: - Đỡ rồi. Ngọc thở phào. - Anh làm Ngọc hết hồn. Sao anh bạo quá vậy. Không đau ốm mà cũng để người ta chích thuốc, bộ không sợ chết sao? Tôi mỉm cười. - Khi nổi sùng tôi thường hay "thí mạng cùi". Mà có chết vì bàn tay xinh đẹp của Ngọc, tôi cũng sung sướng lắm lắm. - Thôi ông đừng nói nhảm. Nằm yên đó tôi pha sữa cho. Ngọc để hộp sữa trên chiếc ly cối cho sữa chảy xuống khoảng một phần tư rồi chế nước sôi vào, khấy đều. Tôi chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào vách nhà và Ngọc cầm ly sữa cho tôi uống từng ngụm nhỏ. Uống xong ly sữa, người tôi toát mồi hôi. Ngọc đi lấy khăn ướt lau mặt cho tôi. Đêm cuối thu đến sớm. Bóng tối từ những lùm cây ngoài vườn ùa vào nhà theo những ngọn gió lạnh, chỉ một lúc sau bóng tối ssã phủ kín đồ vật trong nhà. Tôi nhờ Ngọc lấy gùm hộp diêm và bao thuốc trên bàn. Tự tay quẹt diêm châm một điếu thuốc, tôi nhả khói bay lãng đãng như những mảng sương trắng đục. Ngọc nói - Đưa hộp diêm cho Ngọc thắp đèn. Tôi nói: - Thôi khỏi: Bóng tối giúp chúng ta nói chuyện dễ dàng hơn. Ngọc hãy ngồi xuống đây. Tôi muốn nói với Ngọc chuyện này. Vẫn đứng trước mặt tôi, Ngọc nói: - Anh muốn nói chuyện lá thư? - Phải. Ngọc nghĩ sao? - Chỉ là trò đùa. - Không. Đấy là lòng thành thật của Minh. - Lòng thành thật của một cậu con nít. - Đã biết yêu, người ta không còn là con nít nữa. - Anh nghĩ đó là tình yêu? - Chứ còn tình quái gì nữa. Minh đã viết rõ ràng trong thư rồi. - Anh là tác giả bức thư đó? - Không. Trái tim Minh là tác giả. - Anh đọc bức thư đó chưa? Tôi chưa đọc bức thư đó, nhưng đã đọc bản nháp bức thư đó. - Vậy anh nghĩ sao? - Đấy là mối tình đầu nồng nhiệt của Minh. - Anh có tin rằng Minh thật lòng yêu Ngọc? - Chắc chắn. Bằng chứng là sự ghen tuông của Minh trong đêm qua khi thấy Ngọc vào quán với một người đàn ông. - Ghen tuông là tình yêu? - Ghen tuông là cách biểu lộ tình yêu rõ ràng nhất. - Theo anh, Ngọc phải đối xử với Minh như thế nào? - Tình yêu là trường hợp cá nhân, tôi không thể thay Ngọc quyết định. - Nhưng nếu anh là Ngọc thì anh sẽ đối xử với Minh như thết nào? - Đóa hoa nên chọn người hái hoa hơn người làm vườn. Nếu là Ngọc tôi sẽ chọn người yêu tôi. - Anh đã mâu thuẫn với chính anh. - Mâu thuẫn ở chỗ nào? - Anh đã không yêu người yêu anh. - Tôi không là đóa hoa, tôi là người hái hoa nên có quyền lựa chọn. - Anh đã lựa chọn cô bé ở quán nước với anh đêm qua? - Ngọc muốn tôi nói thật hay nói dối. - Nói thật. Dù mất lòng. - Đúng. Tôi đã lựa chọn cô bé đó - Vì cô bé là một đóa hồng? - Không, Ngọc mới là đóa hồng. Cô bé chỉ là đóa phù dung và tôi yêu vẻ sớm nở tối tàn của nó. - Anh nói gì Ngọc không hiểu. - Rồi Ngọc sẽ hiểu. Có giải thích bây giờ thật vô ích. - Cám ơn những ý kiến của anh, Ngọc nhờ anh nói lại với Minh là Ngọc vẫn quí mến Minh như một người em. - Ngọc hãy suy nghĩ lại. - Ngọc đã suy nghĩ kỹ rồi. - Người ta chưa thể suy nghĩ kỹ được khi chưa ngủ xong một giấc. Tôi đợi quyết định của Ngọc vào sớm mai. Ngọc hãy cầm ký đường về nhà nấu chè, đừng quên cho tôi vài chén.