- Bao giờ là bao giờ? Vũ Thường cho một cái hẹn chắc chắn đi
- Dạ, em cũng chưa biết nữa, bao giờ rảnh em sẽ gọi điện cho anh
- Vậy thì nhớ nhé, đây là điện thoại của anh, có cả số Phonelink trong đó, Vũ Thường muốn gọi bất cứ giờ nào cũng được
- Da.
Vũ Thường cầm lấy tấm danh thiếp trên tay hắn, lịch sự đọc lước quạ Hắn nhắc lời với vẻ hăm hơ?
- Tôi ít có mặt trong công ty lắm, cho nên nếu gọi cho tôi thì hãy gọi số di động, dù ở đâu tôi cũng tới ngay
- Da.
Giang Thoại quay mặt chỗ khác, cười kín đáo. Anh nhìn hắn với một chút coi thường, thương hại. Lóc chóc như một cậu bé thế kia mà chinh phục được ai
Ở phía bên kia, Vũ Thường đang bắt chuyện với tên con trai ngồi phía bên trái cô
- Lúc này anh Nhu có đi công tác thường không?
- Anh vẫn đi thường, lần trước về anh có đến tìm em, nhưng thấy nhà đóng cửa, nhà hát thì người ta bảo em vừa ra về. Anh đói cả buổi chiều hôm ấy.
- Ôi trời, sao mất công anh vậy, thật em không biết đó
- Em mà. nhiều người đến tìm quá, làm sao em biết cho hết
- Dạ, không phải thế đâu, nhưng anh đừng tìm như vậy em ngại lắm
- Em ngại gì?
- Em không muốn làm phiền anh
- Không muốn thì cho anh một cái hẹn đi
Giang Thoại hơi nghiêng đầu nhìn Vũ Thường, xem cô sẽ nói gì. Nhưng cô chỉ lặng thinh. Một nụ cười kiểu như đdể người ta tự hiểu. Còn người ta hiểu thế nào là tùy
Cứ thế, cô nói chuyện với lần lượt từng người, mỗi người vài câu, cái kiểu phân phát lịch sự và đồng đều. Rõ ràng là cô chán chết được, nhưng không biết làm thế nào vì mọi người đều ngấm ngầm lì lợm. Người nào cũng chờ người kia rút lui trước
Giang Thoại dụi điều thuốc, đứng dậy
- Về nghe Vũ Thường, hẹn gặp lại
Vũ Thường nhỏ nhe.
%0
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, cha, Giang Thoại dắt xe ra đến cổng, anh quay lại, nháy mắt
- Xem ra tôi có nhiều đối thủ quá nhỉ?
Vũ Thường ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì anh đã phóng xe đi. Anh không muốn lì lợm ngồi lại, cái kiểu tranh giành như thế chẳng hay ho chút nào. Chỉ làm cho Vũ Thường mệt và mất thời giờ
Giang Thoại nhớ câu Vũ Thường đã nói vào buổi tối chạm trán với ông gìa dở hơi. Những người thích tôi đều không dám đến gần vì uy lực của ông tạ Ý là có người không dám đến gần mà cô ta còn tiếp một nhà khách như thế. Không sợ thì còn nhiều đến đâu
Cũng không lạ gì, một người đẹp đến vậy mà. Ngay cả anh cũng bị quàng mắt vì sắc đẹp ấy. Thậm chí nếu cô không quá xinh xắn, không hiểu anh có kiên nhẫn không
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, chẳng nói được gì chỉ chờ đợi và bị cho leo cây. Nhưng anh quyết tâm chờ được cô một buổi, bất kể giá nào
Tối nay anh lại đến Lindạ Khi anh đến thì Vũ Thường đang biểu diễn trên sân khấu. Hết0 tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vư%9i tội nghiệp. Anh vội rời bàn đuổi theo và bắt được cô ở cửa. Vũ Thường lo ngại nhìn vào trong, rồi lắc đầu
- Anh đừng có đi bên cạnh tôi, anh không nhớ hôm trước ông ta đã nói gì sao?
- Ông ta đã ra tay rồi. Đã cho hai tên du đãng cảnh cáo tôi rồi. Nhưng hình thức không ép phê với tôi
Vũ Thường đứng hẳn lại, mở to mắt
- Lúc nào?
- Tối qua
Cô thì thào "trời ơi" một cách chán nản, tuyệt vọng. Rồi cô ngước lên nhìn anh
- Vậy mà anh vẫn đi theo tôi, anh liều lắm
Giang Thoại nhún vai
- Chẳng lẽ vì sợ Ông ta mà tôi tránh cô, thật là vô lý.
Vũ Thường kêu lên
- Ông ta sẽ cho người đánh anh, anh hiểu không?
- Tôi đã nói là tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vướng vào tôi cũng chuốc lấy tai họa, tôi không muốn anh bị như vậy đâu. Tôi nói thật đấy
Giang Thoại cười ranh mãnh
- Thế cô thích tôi chử Hỏi nghiêm chỉnh đây
- Tôi mà thich anh thì chỉ đem họa tới cho anh, tốt nhất là anh tránh xa tôi đi,tôi không đáng để anh bị Ông ta uy hiếp đâu
- Cái gì cũng có giá của nợ, tôi chấp nhận mà
Anh vén tấm màn, rồi mạnh dạn choàng tay qua người cô
- Tối nay cô đồng ý để tôi đưa về chứ?
Vũ Thường không trả lời. Không hiểu đồng ý hay từ chối, chỉ thấy cô lẳng lặng ra. Giang Thoại thông thả đi bên cô, cả hai băng qua đường vào bãi giữ xe
Nhưng khi anh cầm vào cổ xe thì hai tên hôm nọ xuất hiện. Cả hai lững thững tiến về phía anh. Trong bóng tối, Giang Thoại vẫn nhận ra đó là hai tên hôm trước. Anh hiểu ngay lập tục. Máu nóng bốc lên đầu làm anh bất chấp nguy hiểm. Và bước hẳn ra phía ngòai chống nạnh nhin hắn như một sự đối đầu khiêu khích
- Thế nào
Cả hai đứng trước mắt Giang Thoại, khoanh tay trước ngực, gật gù
- Đúng là mày ngon lành
- Tụi mày là đệ tử của lão già ấy phải không?
Không trả lời, một tên chọt nhảy đến, đá phóc vào mặt anh. Nhanh như cho Giang Thoại đã lập tức nghiêng người tanh và cũng nhanh nhẹn đấm cho hắn một cái. Thế là không hề lời qua tiếng lại, chỉ Có tay chân nói chuyện với nhau, dử dội
Vũ Thường từ nãy giờ đứng chôn chân một chỗ, sợ đến bũn rũn cả người..Rồi khi ý thức được, cố chạy ra phía ngoài kêu cứu
Khi mọi người chạy vào thì bãi xe giống như bãi chiến trường xe nó ngã chồng lên xe kia. Một mình Giang Thoại bị vây giữa hai người. Anh có vẻ đuối Nhưng aất may lài đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ th嫕nh quáng nhảy qua mấy chiếc xe, đến bấu chặt lấy áo anh, mặt tái xanh
- Anh có sao không, trời ơi, sao máu chảy nhiều vậy, chết mất
Giang Thoại rút khăn ra lau mặt, khoát tay
- Nhìn vậy chứ không sao đâu, chắc là bị đánh trúng mũi,lát nữa sẽ hết thôi
Vũ Thường nhìn anh một cách lạ lùng. Máu me tùm lum thế kia mà anh bảo là không có sao, trong khi cô thìsợ muốn chết
Nếu không phải là Giang Thoại, chắc cô đã bụm mặt quay đi chỗ khác rồi
Khá lâu sau cả hai mới ra được ngoài đường. Vũ Thường vô tình ngồi sát vào Giang Thoại, tay đặt lên vai anh, cô nhiếp người tới phía trước
- Anh về nhà tôi đi nhe, tôi sẽ săn sóc anh
Giang Thoại lặng lẽ cười một mình. Bị thế này kể cũng không tức lắm. Nếu không chẳng biết đến bao giờ cô mới chịu mở miệng bảo anh đến nhà
Không nghe anh trả lời, Vũ Thường rụt rè hỏi
- Anh có giận tôi không?
- Có
Giọng nói khó khăn cuả anh càng làm cô rụt rè thêm
-Sao vậy?
- Vì tối giờ cô mới chịu mời tôi vào nhà, nếu không chắc cô sẽ tiếp tục bắE1t nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốni đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ thêm bạn đến nh`a tên đó, làm gì có chuyện chạy
Anh quay lại, vỗ nhẹ lên tay cô
-Nhưng dù sao hai ten^ đó cũng bị sứt mẽ chút ít, nếu không tôi sẽ càng tức hơn
Vũ Thường buột miệng
- Anh trẻ con quá. Nhưng anh không sợ Ông ta sao, không sợ thật sao
- Tai sao tôi phải sợ con người hèn nhát ấy
Vũ Thường thở dài
- Ông ta có thế lực lăm
Giang Thoại không nói gì. Cả hai im lặng mãi đến lúc về nhà. Vũ Thường vào nhà trong thay đồ. Giang Thoại ngồi dựa vào salon ngã đầu vào thành ghế, mắt nhấm lại. Trước mắt Vũ Thường anh làm ra vẻ tỉnh bợ Nhưng thật sự là mệt nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốn bẻ răng. Càng bị đau anh càng tức điên cả người, chỉ muốn bật dậy đi tìm cái đám ấy
Vũ Thường đi ra với thau nước ấm trên tay, dịu dàng
- Anh nằm nghĩ đi, tôi lau vết máu cho anh
Giang Thoại nhìn chiếc khăn trắng tinh trên tay cô, nháy mắt cười
- Bộ tôi nhìn tơi tả Lắm hả. Coi vậy chứ không có gì đâu
Vũ Thường không nói gì, chỉ Chăm chú quan sát những vết thương trên mặt anh, khẽ kêu lên
- Trời ơi, ghê quá,tôi biết anh đau lắm đúng không
- Dĩ nhiên là đau, nhưng chịu được
Vũ Thường ngồi xuống bên canh, lau nhẹ vết mà lem luốc trên mặt anh. Nhẹ như chiếc khăn chỉ Lướt qua mặt. Trán cô cau lại chăm chú. Cô hỏi một cách cẩn thận
- Thế này có đau không?
Giang Thoại không trả lời, chỉ Nhìn những đường nét trên gương mặt cộ Sự gần gủi này làm anh thật thú vị. Và tha hồ nhìn cô
Mùi phấn thơm từ người cô như pha nhẹ vào mũi anh. Đến nỗi anh quên cả chiếc mũi bị đau. Đầu óc anh lần thần nghĩ đến việc hôn cộ Nhưng không dám liều lĩnh. Anh không muốn Vũ Thường nghĩ anh lợi dụng.
- Không phải vậy đâu, vết thương thế này chắc chắn là đau ghê gớm, anh giấu làm gì
Lau xong cô đứng dậy, mang thau nước ra sau. Giang Thoại thấy một chút tiếc tiếc. Nếu trên người đau thêm vài chỗ nữa để Được săn sóc, anh rất sẵn lòng. Anh ngồi yên nhắm mắt mà có cảm giác hương thơm còn lang thang trong không khí.


Chương 12

Bây giờ cô nhớ lại hình ảnh đó một cách dửng dưng. Không động lòng, cũng không thù ghét. Có điều bảo vị tha thì hoàn toàn không
Cô quay lại nhìn Quang Thuận, mỉm cười
-Anh sợ tôi sẽ tiếp tục trấn áp họ chứ gì? Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy, thật tôi chẳng biết nói gì
- Nhưng cô thật có..
- Tùy anh nghĩ, tôi không thanh minh gì ca?
Quang Thuận đứng im nhìn Vũ Thường, hoang mang. Anh cố gắng nói để tìm hiểu ý nghĩ sâu kín của cô
- Hãy nói cho tôi biết sự thật đi,thật ra là thế nào, nói đi Vũ Thường
Nhưng Vũ Thường chỉ trả lời bằng một nụ cười. Giống như nụ cười của Mona Lisa. Chẳng ai hiểu nổi ý nghĩ của cô ta. Quang Thuận cũng đành chịu thua
Đoàn người đi theo sau quan tài vào nghĩa trang. Tiếng khóc gào cũng tiếng kể lể của bà vợ lớn làm tăng thêm sự tang tóc
Vũ Thường đi lẫn trong đám người đó. Nhỏ nhoi và cô độc. Khuôn mặt cô chết lặng. Nhưng không khóc. Giờ phút này cô như trôi dạt vào một thế giới mơ hồ, hoàn toàn không buồn vui hay đau khổ.. tất cả chỉ là cảm giác chết lặng. Ông Phiến chết đột ngột sau một cơn nhồi máu cơ tim. Điều đó Vũ Thường chỉ biết qua lời kể của Quang Thuận. Vợ con ông không cho cô biết khi đưa ông vào bệnh viện. Họ thù ghét cô đến phút cuối cùng. Trước đây nếu ông Phiến không đàn áp, có lẽ họ đã làm cho cô tơi tả rồi
Vũ Thường liệng một nắm đất xuống quan tài, rồi lặng lẽ về một mình. Cô khóa cửa lại. Ngồi một mình trong phòng. Đối với cô, đám tan này như một giấc mơ buồn. Nó không làm cô đau đớn tuyệt vọng. Cũng không làm cô dửng dưng chỉ có thể buồn mà thôi
Dù sao người đàn ông đó cũng đã quá tốt với cộ Đã cho cô một cuộc sống đầy đủ. Nếu yêu được ông ta, thì ắt hẳn cô đã tự cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian
Vũ Thường ngồi bần thần một mình.Đến nổi có tiếng chuông gọi cửa mà cô vẫn không haỵ Những tiếng chuông cứ reo một cách kiên nhẫn, cuối cùng cũng kéo cô về thực tại. Cô đứng lên, chậm chạp đi ra mở cổng. Đứng trước mặt cô là Quang Thuận. Vũ Thường ngỡ ngàng nhìn anh. Nhưng không hỏi. Chỉ đẩy cửa rộng ra. Quang Thuận theo cô vào phòng khách.
- Tôi biết cô ở nhà, cô không muốn tiếp khách phải không?
- Không hẳn thế, chỉ vì tôi không để ý thôi
Anh ngó vào trong
-Cô cho người làm nghĩ hết rồi à?
-Họ về quê đám giỗ rồi, mà lúc này tôi cũng chỉ muốn ở một mình
Quang Thuận nín lặng một lát, rồi nói nhẹ nhàng
-Lúc sáng tôi đã đi phía sau cô, tôi chỉ sợ cô làm chuyện không hay
-Chuyện đó tôi đã làm một lần rồi, vì một người không ra gì, sau đó tôi rất hối hận. Sẽ không bao giờ làm lần thứ 2 đâu
Quang Thuận gật đầu như rất tin
- Cô đã nói vậy,tôi thấy yên tâm hơn
Vũ Thường không trả lời, cô ngồi thu mình trong ghế. Tay ôm chiếc gối trong lòng. Nhìn dáng đư không dám đối diện với sự thật. Quang Thuận nhìn cô chăm chú, không hiểu nỗi sự xúc động bE1c đây, lúc còn ghét bà Diệu
Tự nhiên Quang Thuận thấy nao nao. Người,Người phụ nữ xinh đẹp này cứ bắt anh phải nghĩ về cô,một sự trói buộc vô hình mà anh không sao dứt ra được. Anh không lý giải được tại sao. Nhưng cứ lao theo một cách mù quáng
Thấy cô ngồi im lặng mãi, anh cảm thấy xốn xang. Và lựa cách nói như an ủi
- Tôi biết cái chết của ông ấy là một sự hụt hẫng lớn cho cô, Nhưng mà cô chưa phải mất hết. Cô đừng có.. đừng có suy sụp rồi bệnh chẳng ai lo cho đấy, cô hiểu điều đó không?
Vũ Thường vẫn sụp mắt nhìn bất động một góc
- Nếu bảo tôi đau khổ suy sụp thì là giả dối. Thật đấy anh Thuận à. Tôi đang tự hỏi có phải tôi vô ơn không? Nhị Hoàngưng tôi không hề thấy mất mát, chỉ buồn và tội nghiệp ông. Thậm chí. thậm chí...
Cô ngưng bặt, như không dám đối diện với sự thật. Quang Thuận nhì vẫn còn yêu thằng Thoại?
Vũ Thường không trả lời. Nhưng sự im lặng của cô là cách thú nhận thật tinh nhất. Rồi cô thở dài.
-Có lúc tôi hận mẹ con họ, vì họ đã đẩy tôi vào hoàn cảnh làm vợ bé. NhưNg lúc kNhưng quả thật là vậy anh Thuận à, tôi chỉ có cảm giác tội nghiệp và nhẹ nhàng mà thôi. Tôi là loài thú phải không?
Quang Thuận kinh ngạc nhìn cô.Anh rất bất ngờ vì ý nghĩ của cô thì ít. Mà vì sự tin tưởng tho lo thì nhiều. Thấy cặp mắt nhướng lên khó hiểu của anh. Vũ Thường càng cúi gầm mặt xuống. Cô nói khẽ
- Tôi xấu xa lắm phải không?
Quang Thuận thuộc mẫu người nhạy cảm. Và anh hiểu ngay ý nghĩ sâu kín của cộ Anh nói một cách dè dặt
-Cô không xấu xa đâu. Giữa tình cảm và lý trí là hai vấn đề khác nhau. Bởi vì cô đâu có yêu ông ấy, đúng không?
- Vâng. Nhưng mà..điều bất hạnh cho ông ấy, là ông ấy rất chiều chuộng tôi. Còn tôi thì.. khi sống chung, chưa bao giờ tôi có tình cảm. Tôi..
Cô nín lặng lại, như không đủ can đảm nói ra.Nhưng cuối cùng bị hành hạ vì sự mặc cảm tội lỗi, yếu đuối, cô thú nhận một cách thật lòng
- Tôi rất đau khổ khi sống với ông ấy, thậm chí có lúc thù ghét vì ông ấy đã tước tuổi trẻ của tôi, mất cả danh dư.
Quang Thuận chận lại
-Cô có bị lệch không, vì chính cô đã.. đã đồng ý ông ta, cô đã coi ông ta là chổ ẩn náu của cuộc đời,tại sao lại mâu thuẫn như vậy
- Tôi biết,tôi biết tất cả điều đó. Và tôi luôn sống giữa lý trí với tình cảm. Tôi đã cố quên anh ta để yêu ông chồng hờ ấy. Nhưng tôi không quên được
Quang Thuận hỏi thẳng
- Cô vẫn còn yêu thằng Thoại?
Vũ Thường không trả lời. Nhưng sự im lặng của cô là cách thú nhận thật tinh nhất. Rồi cô thở dài.
-Có lúc tôi hận mẹ con họ, vì họ đã đẩy tôi vào hoàn cảnh làm vợ bé. NhưNg lúc khác tôi lại hận ông Phiến vì ông ta làm tôi thành người già dặn
-Sống mà bị những mâu thuẫn dằn vặt nư thế khổ lắm Vũ Thường a.
- Vâng, tôi luôn khổ vì tâm lý quanh quẩn đó, có lúc tôi muốn điên lên được. Thậm chí muốn bứt phá, bỏ mặc tất cả để trở lại như xưa
- Bây giờ không còn gì ràng buộc nữa, cô sẽ sống như thế nào?
- Tôi không biết nữa
Vũ Thường thỏ dài như mệt mỏi
-Bây giờ tôi không còn vướng bận gì nữa, không còn thù hằn, không còn bị ràng buộc, bạn bè cũng không. Chỉ còn anh là người duy nhất
-Cô cũng nhận ra điều đó sao?
- Đôi lúc tôi tự hỏi,tại sao anh tốt với tôi lâu như vậy,tôi có cảm giác mình nợ mà không trả được
Đôi mắt Quang Thuận lóe lên môt. tia nhìn thất vọng. Rồi anh cười gượng
- Cô cứ vô tư nhận thôi, đừng thắc mắc làm chi
Anh nhìn đỗng hồ, đứng lên
- Bây giờ tôi phải về, hôm nào sẽ ghé thăm cô, tôi co ''thể đến đây thường xuyên không?
-Nếu như vậ y thì tôi mừnglắm, tôi nói thật đấy
Cô đứng dậy tiễn Quang Thuận ra cổng. Và đến ngồi bê nbờ hồ. Chống cằm suy nghĩ mông lung. Những ngày này cô không còn việc gìh ơn là sống với hỗi ức. Rốt cuộc thì mọi thứ đều hoang tàng. Cô lại trở về với sự cô đơn. Nhưng không còn bình yên như 6 năm trước đây. Giang Thoại đã bước vào đời cô rồi ra đi, mang theo cả một giông bão. Giờ đây côtự hỏi, nếu cô không đeo đuổi mục đích trả thù, liệu đời cô giờ này đã khác hơn không?
Buổ ichiều qua đi, bóng tối bao phủ ngôi biệt thự Vũ Thường chậm rãi đi vào nhà, cảm giác lạnh lẽo cô đơn làm cô thấ y sợ, thấy mình nhỏ nhoi
Cô ăn tối môt. mình, rồi đi ngủ sớm. Trước đây cô cũng đã từng sống 1 mình, trải qua nhữg đêm dài một mình. Nhưng nó không lạnh giá như bây giờ. Không ngủ được cô ngồi dậy ôm chiếc gối vào lòng. Lặng lẽ nghe nỗi buồn nung nấu. Lúc này tự nhiên cô nghĩ về tuổi đời của mình. Cô mới 26 tuổi. Ở tuổ iđó có người còn chưa biết tin`h yêu là gì, còn cô thì đdà trải qua 2 đời chồng. Với những đắng cay khác nhau. LÚc trưa cô đã nói với Quang Thuận mình không dại dột tự tử. Nhưng quả thật ý nghì đó hìnhthành trong cô từ rất lâu.
Suốt 1 tháng liền, Vũ Thường giam mình trong nog^i biệt thự lạnh lẽo, hoang vắng. Co6 không gioa tiếp vớ i ai và sống như một nữ tụ Nhưng tối nay, tờ tiệp mời khai trương nhà hàng của một ba bạn kéo cô ra khỏi ốc đảo của mình
Thật ra Vũ Thường không còn bạn bè lớn tuổi như vậy.Nhưng mối quanhệ xã hộ i của cô chỉ thông qua ông P, giới làm ăn biết nhiễu đế cô vợ nhỏ trẻ măng, phóng khoáng và chịu chơi của ông giám đốc./ Nhiều hơn là biết đến bà vợ lớn quê mùa từ thuở hàn vi của ông. Cho nên những buổi tiệc tùng, người ta thường lôi kéo cô đến, bất chấp vị trí bất chính của cô
Buổi tối Vũ Thường trang điểm lộng lầy theo thói quen trước kia. Cô chuẩn bị quà mừng thật đắt tiền. Và tự mình lái xe đến nhà hàng
Cũng như những buổ itiệc trước kia, cô trở thành cây đdinh tập trung của mọi sự chú ý. Giờ đây cô vợ góa của ông giám đốc lại có môt. sự thu hút mới đối với nh
- Anh ta0 dang ởngoài kia, cái người vừa đến giao hàng đấy. Chị bảo anhta vào gặp e nhe '',đừng nói tên em
Bà Mai Hoa có vẻ lạ lùng. Nhưngk o tòm ò. Bà ngoắc 1 tiếp viên đế ndặn Rồi lăng xăng ra tiếp khách. Không đê%3 đến sĩ diện. Cô chán vô cùng. Nhưng nụ cười vẫn tươi tắn. quyến rũ môt. cách tự có. Ngoài sự kiểm soát của cô
Cô vô tình xoay người tìm một chỗ dựa Động tác đó lam` ánh mắt cô hướng ra phiá sân. Ở đó có 1 người vác thùng rượu trên vai đang đi vào.Anhta đi men theo lố iđi tranhtố itranh sáng. Nhưng Vũ Thường vẫn nhận rõ dáng dấp quen thuộc ấy. Môi cô thì thầm môt. cách vô thức "''anh Thoạí".
Phía ngoài kia, Giang Thoại không nhìn thấy cộ Anhta theo cửa hông đi vào bên trong. Một lá sau trở ra vác thùng khác
Vũ Thường chợt đi vào trong, trước cặp mắt ngơ ngác của người đàn ông đứng với cộ Cô cũng không kiểm soát lại đươc. mình. Nó như một bản năng và cô chỉ hấp tấp làm theo bản năng đó.
Cô đến nói với bà chủ nhà hàng
-Chị Hoa này, chọ có thể sắp ngay cho em một phòng k o, em cần tiếp 1 người khách, chị cho chuẩn bị biệc trà nhé
-Ồ, đươc. chứ, để chị bảo tụi nó. Bao giờ thì khác cuả em tới?
- Anh ta đang ởngoài kia, cái người vừa đến giao hàng đấy. Chị bảo anhta vào gặp e nhe '',đừng nói tên em
Bà Mai Hoa có vẻ lạ lùng. Nhưngk o tòm ò. Bà ngoắc 1 tiếp viên đế ndặn Rồi lăng xăng ra tiếp khách. Không để ý đến yêu cầu khác lạ của Vũ Thường
Vũ Thường ngồi một mình trong phòng chờ Giang Thoại.Cô chợt thấy hốt hoảng về việc làm của mình. Chưa bao giờ cô ý thứvc rõ mình đã lam` chuyện dại dột đế nthế.Hai người thù ghét nhau mà gặp nhau trong chỗ hẹn hò lịch sự thế này thì thật buồn cười
Nhưng khi tận mắt thấy Giang Thoại xuống dốc như vạy,cô không thể lam` ngợ Cô không lý giải được tạ isao. Chỉ biết rằng mình đau lòng
Nghe tiếng mở cửa, Vũ Thường hồi hộp đến lạnh ngắt tay chân. Cô ngồi im, không dám ngước lên. Nhưng cô vẫn thấy rõ phản ứng của Giang Thoại. Dĩ nhiên là anh không ngờ gặ p cô ơ?đây. Càng không hiểu cô muốn cái gì. Nhưng cử chỉ anh vẫn đường hoàng
- Có phải cô yêu cầu gặ ptôi không?
- Vâng, mời anh ngồi
- Cám ơn