Tiêu Lĩnh Vu nhìn Độc Thủ Dược Vương nói:- Thứ nấm đá đó mọc trên vách núi dựng đứng có thác nước chảy qua. Năm năm trước tại hạ sểnh chân té xuống chắc là phải chết. không ngờ níu được một mỏm đá trồi ra mới khỏi uổng mạng.Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Chỗ mỏm đá tới cửa động này cách xa bao nhiêu?Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm rồi đáp:- Cái đó tại hạ không nhớ rõ.Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Tiêu huynh có ước chừng được không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- ít ra là trăm trượng hay hơn nữa.Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Cả hai cùng xuống hay sao?Đỗ Cửu xen vào:- Dĩ nhiên là Dược Vương xuống đó mà lấy. Đại ca của tại hạ đưa Dược Vương tới đây là hết lòng hết sức lắm rồi.Độc Thủ Dược Vương nói:- Lão phu đã ước hẹn cùng Tiêu Lĩnh Vu lấy được linh đan mới xong.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- ý Dược Vương muốn sao?Độc Thủ Dược Vương đáp:- Nếu để một mình Tiêu huynh xuống thì sau khi lấy được linh đan nếu Tiêu huynh không chịu lên nữa thì chẳng hoá ra lão phu uổng phí một phen tâm huyết ư?Thương Bát ngắt lời:- Phi lắm! Dược Vương xuống là hơn.Độc Thủ Dược Vưng cười lạt nói:t - Lão phu mà xuống một mình nếu các vị chặt đứt dây há chẳng tan xương nát thịt?Đỗ Cửu nói:- Anh em tại hạ trước nay là người thủ tín. Vô ý lỡ tay thì còn có lý. chẳng khi nào lại chặt đứt dây để ám toán Dược Vương.Độc Thủ Dược Vương nói:- Dù sao cũng phải đề phòng bất trắc.Thương Bát nói:- Một giờ chỉ thoáng cái là hết. Dược Vương còn lo tính quanh tính quẩn thì không kịp đâu.Đỗ Cửu nói theo:- Hết thời hạn gã thiếu niên áo xanh dẫn người đến đánh. bọn tại hạ còn phải nghinh địch. không rảnh để chiếu cố cho Dược Vương được.Độc Thủ Dược Vương nói:- Thế thì đành là Tiêu Lĩnh Vu phải chết theo lão phu ở chốn hang sâu muôn trượng này.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Dược Vương đừng lòng vòng cho mất thời giờ. có cao kiến gì nói hẳn ra đi.Độc Thủ Dược Vương đáp:- Bất luận là ai trong hai chúng ta xuống một mình cũng không được. phải hai người cùng xuống mới xong.Đỗ Cửu nói:- Chúng ta chỉ chuẩn bị dây tải đủ sức dòng một người xuống chứ hai người thì không nổi.Độc Thủ Dược Vương nói:- Cái đó thì dễ lắm.Đỗ Cửu nói:- Xin Dược Vương cho biết lượng sách.Độc Thủ Dược Vương nói:- Để Tiêu Lĩnh Vu xuống trước tìm thấy mỏm đá rồi kéo động đầu dây báo hiệu để lão phu xuống sau. như thế là hai người cùng xuống được.Thương Bát ngửa mặt lên trời cười hô hố hỏi:- Lúc trở lên thì ngược lại. kéo Dược Vương lên trước rồi tệ đại ca lên sau. Có đúng thế không?Độc Thủ Dược Vương đáp:- Theo ý lão phu thì như vậy. Chẳng hiểu hai vị còn có kế hay gì khác nữa không?Đỗ Cửu đáp:- Nếu bọn tại hạ mà định ám toán Dược Vương thì bất luận Dược Vương xuống sau lên trước hay xuống trước lên sau cũng vẫn có cơ hội như nhau.Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Đã đến lúc này mà Dược Vương còn đa tâm như vậy thì thật là lo xa thái quá.Chàng ngừng lại một lúc rồi giục:- Đỗ huynh đệ lấy dây ra cho tiểu huynh xuống trước.Đỗ Cửu nét mặt nghiêm trọng. liếc mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương rồi từ từ lấy trong mình ra một cuộn dây to.Nguyên cuộn dây này Chu Thuận dùng vá chài lưới. Đỗ Cửu se lại thành sợi thừng. tuy nhỏ nhưng rất bền.Tiêu Lĩnh Vu buộc một đầu sợi dây vào lưng rồi rảo bước đi ra ngoài động.Thương Bát bỗng la lên:- Đại ca hãy khoan! Tiêu Lĩnh Vu quay lại thở dài nói:- Tiểu huynh đã chịu lời lấy thuốc cho lão. các vị không nên tranh chấp với lão nữa.Thương Bát nói:- Để hai vị cô nương này canh ở cửa động thì có điều không ổn.Hắn liền rảo bước tiến đến bên nhị tỳ nói:- Xin hai vị cởi binh khí đeo bên mình ra được không?Nhị tỳ tự biết võ công mình không chống cự nổi. đành theo lời cởi binh khí ra.Thương Bát đón lấy thanh trường kiếm rồi nói:- Lại xin khuất tất hai vị cô nương một chút. Tại hạ đành phải điểm huyệt hai cô.Miệng nói. tay hắn phóng nhanh như gió điểm vào huyệt đạo nữ tỳ mé tả.Nữ tỳ mé hữu toan phản kháng thì chỉ phong của Độc Thủ Dược Vương đã điểm vào Vọng huyệt.Tiêu Lĩnh Vu đảo cặp mắt nhanh như điện nhìn Thương Bát và Độc Thủ Dược Vương nói:- Dược Vương bất tất phải xuống nữa. Các vị điểm huyệt hai nữ tỳ e làm chủ nhân động Hồi 81
Hồi 82
Hồi 82
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
n quái dị phi thường.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. Tay kiếm chàng riết lại múa lên vù vù. Kiếm hoa vọt ra đầy cả đường hầm.Tay trái chàng thi triển liên hoàn chưởng pháp hỗ trợ cho thế kiếm mới chống nổi thế công độc ác của bốn địch nhân.Bỗng nghe thanh âm Độc Thủ Dược Vương hỏi vọng lại:- Đỗ huynh! Tiêu đại hiệp lên rồi ư?Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:- Lên rồi.Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Có lấy được nấm đá ngàn năm không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Không đến nỗi nhục mạng.Độc Thủ Dược Vương nói:- Bình sinh lão phu ít khi gặp phải cường địch như bọn này.Thưng Bát hỏi:- Sao? Dược Vương bị thưng rồi ư?Độc Thủ Dược Vương đáp:- Hai chỗ bị thương ngoài da không đáng kể.Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:Tiêu Lĩnh Vu tuy đánh rất rát. nhưng bị bốn địch nhân liên thủ tấn công chưa kiềm chế được. Chàng vẫn vừa thủ vừa công.Trung Châu Nhị Cổ buộc vết thương. vận khí điều tức một lúc rồi lại ra trợ chiến. Hai người đồng thanh nói:- Đại ca! Võ công bọn này dường như tự lập ra một đường lối. chiêu nào cũng tàn độc. Đại ca bất tất phải nể nang bọn chúng.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Phải rồi! Nếu bữa nay không đả thương mấy tên thì khó lòng thoát ra khỏi Vu Sơn thạch phủ.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. tay chàng phóng ra những tuyệt chiêu. ánh hàn quang lạnh toát xô ra như điện chớp.Bỗng thấy thiếu niên tay cầm thiết xích đột nhiên buông tay ra. Người gã lảo đảo mấy cái rồi té xuống đất. máu tươi chảy ra lênh láng.Gã bị Tiêu Lĩnh Vu phóng kiếm trúng ngực vào đến nội tạng. tắt thở chết liền.Trung Châu Nhị Cổ toan ra sức giúp Tiêu Lĩnh Vu một tay nhưng kiếm khí của chàng tung hoành khiến chúng không thể lại gần được.Tiêu Lĩnh Vu đâm chết một thiếu niên áo lam rồi nói:- Quý chủ nhân đã ước hẹn với bọn tại hạ trong vòng một giờ không công kích.ai ngờ y lại bội ước. Nếu các vị không dừng tay thì đừng trách Tiêu mỗ thủ đoạn tàn độc.Chàng vừa nói vừa biến thế rất thần tốc. Gã áo lam sử kiếm lại bị thương.người lảo đảo rồi té xuống.Gã bị mũi kiếm xuyên từ trước ngực ra sau lưng. chết ngay lập tức.Thương Bát đứng bàng quan thấy thế động tâm tự hỏi:- Sao hai gã trúng kiếm mất mạng mà không kêu rú một tiếng nào?Hắn sinh lòng ngờ vực khẽ hỏi Đỗ Cửu:- Lão nhị! Có nhận ra điều gì quái dị không?Đỗ Cửu hỏi lại:- Điều gì quái dị?Thưng Bát đáp:- Bọn này cùng chúng ta quyết đấu mà chỉ nghe thấy mấy thanh âm quái lạ.lão nhị có nghe thấy chúng nói gì không?Đỗ Cửu đáp:- Tiểu đệ chưa nghe thấy.Thương Bát nói:- Tiêu đại ca hạ sát hai tên cũng không nghe thấy chúng kêu rú hay rên rĩ một tiếng nào.Đỗ Cửu đáp:- Đúng thế! Đây là những điểm khả nghi.Hai người đang nói chuyện thì Tiêu Lĩnh Vu lại hạ sát một tên nữa.Hiện giờ bên địch chỉ còn một gã thiếu niên sử dụng cây luyện tử thương. Vậy mà gã vẫn cố đánh chưa không chịu lui.Tiêu Lĩnh Vu đã hạ ba tên. trong lòng bất nhẫn. Thế kiếm trong tay chàng đánh ráo riết nhưng chỉ hi vọng đối phương tự biết không địch nổi mà bỏ chạy.Ngờ đâu gã này kiêu dũng tuyệt luân. Thế kiếm của Tiêu Lĩnh Vu vây quanh người mà gã vẫn không chịu lùi ra.Thương Bát khẽ nói:- Đại ca! Trong Vu Sơn thạch động này có điều quái dị. Họ đã nuôi thân bằng độc vật. võ công lại tự lập thành một nhà. quyết chẳng phi hảo nhân. Hiện chúng ta vẫn ở trong tình trạng nguy hiểm. không nên kéo dài thời gian.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Huynh đệ nói phải lắm! Tay chàng đánh ráo riết hơn để ngăn chặn cây luyện tử thương. tay mặt ra chiêu Vân Phá Nguyệt Quang. Vèo một tiếng. mũi kiếm đâm rách vạt áo trước ngực gã thiếu niên áo lam. máu tươi trào ra.Tiêu Lĩnh Vu thấy đối phương bị thương khá nặng. không nỡ hạ thủ liền thu kiếm về.Thiếu niên áo lam lảo đảo người hai cái. Đột nhiên hắn vung cây luyện tử thương đâm tới.Tiêu Lĩnh Vu không ngờ gã bị thương rồi vấn còn ra chiêu ác độc. xuýt nữa làm chàng bị thương. Chàng không khỏi nổi giận. vung trường kiến sấn lên một bước gạt cây luyện tử thương rồi chém ngang một cái.ánh hàn quang loé lên. máu tươi phụt ra như suối. thiếu niên bị chặt đứt cánh tay mặt.Đỗ Cửu nói:- Gã này đến chết cũng chẳng tỉnh ngộ. không thể để gã sống được.Hắn phóng bút đâm vào yếu huyệt sau lưng thiếu niên áo lam. Gã lăn ra chết liền.Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:- Không ngờ bốn tên này hung hãn không sợ chết như vậy.Thương Bát khẽ hắng giọng một tiếng. muốn nói lại thôi.Đỗ Cửu phóng cước đá xác chết sang một bên nói:- Chúng ta đi coi Độc Thủ Dược Vương tình trạng thế nào?Hắn nói rồi tiến về phía trước. Tiêu Lĩnh Vu chống kiếm đi giữa. Thương Bát đi sau cùng.Ba người vừa chuyển qua một khúc quanh bỗng nghe quyền phong rít lên vù vù.Mọi người chú ý nhìn ra thấy Độc Thủ Dược Vương chân tay không đang đánh nhau với hai lão già đầu tóc bạc phơ.Một lão sử dụng cây kim ty phất trần. một lão sử trường kiếm đang tấn công cực kỳ mãnh liệt.Độc Thủ Dược Vương đang chiến đấu với lão già cầm trường kiếm. Lão thi triển thủ pháp Không thủ nhập bạch nhẫn và cầm nã thủ. gắng gượng chống đỡ chưa đến nỗi thất bại. nhưng đã kém thế rõ rệt. Hai tay lão biến thế cực kỳ thần tốc.không dám trì trệ. không có lúc nào rảnh để hạ độc.Tiêu Lĩnh Vu giơ trường kiếm lên nói:- Đỗ huynh đệ hãy lùi lại.Đỗ Cửu vốn chẳng có hảo cảm gì với Độc Thủ Dược Vương. vốn không muốn ra tay trợ chiến. Hắn nghe Tiêu Lĩnh Vu hô hoán liền lạng người tránh sang một bên.Tiêu Lĩnh Vu hươi trường kiếm ra chiêu Thừa long dẫn phụng đón tiếp chiêu phất trần, chàng nói:- Tại hạ giúp Dược Vương một taỵĐộc Thủ Dược Vương miệng không nói gì, song chưởng vận toàn lực tấn công lão cầm kiếm.Độc Thủ Dược Vương đà cảm thấy không chống nỗi, nếu còn tiếp tục đánh thì e rằng khó cầm cự đến mười hiệp.Tiêu Lĩnh Vu tới nơi kịp thời đón tiếp những chiêu thức của lão dùng phất trần là giúp cho Độc Thủ Dược Vương nhiều lắm. Nhưng lão vốn là người kêu ngạo tự phụ tuy trong lòng cảm kích mà miệng không nói ra.Tiêu Lĩnh Vu đón tiếp mấy chiêu Kim ly phất trần là biết ngay ggặp cường địch. Chiêu thức lão đánh tới bề ngoài coi hời hợt dễ bề chống đối. Nhưng có động thủ mới biết là cây Kim ty phất trần mềm mại mà cực kỳ lợi hại. Lúc nhu lúc cương rất khó lòng đối phó.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:- Lão này tuy cầm phất trần mà lòng rất bá đạo. Còn lão sử dụng kiếm dĩ nhiên không phải tầm thường. Vậy mà Độc Thủ Dược Vương cầm cự khá lâu, thật cũng là tay đáo để.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay kiếm chàng đột nhiên biến thành mau lẹ. Chàng đoạt được tiên cơ liền đánh ráo riết hơn.Độc Thủ Dược Vương được Tiêu Lĩnh Vu ra tay tương trợ, giảm bớt phần áp lực.Lào cầm kiếm cảm thấy dường như nếu cứ đánh dằn dai thế này thì khó phân thắng bại.Lão liền biến thế tấn công mãnh liệt.Trong lúc cuộc chiến đấu đang kịch liệt, đột nhiên nghe một hồi còi vọng lại.Hai lão già râu tóc bạc phơ đột nhiên đánh mạnh hai chiêu rồi nhảy lùi lại.