- 12 -
TƯỜNG THUẬT LẠI BUỔI ĐI CHƠI ĐÊM VỚI ÔNG KIM, THEO LỜI KỂ CỦA ĐỨA CON GÁI CHỊ HAI

Đi bên người đàn ông Hàn Quốc lớn tuổi này, tôi thấy mình nhỏ bé và trông giống như một đứa cháu ngoại của ông. Nghe mẹ tôi nói, ông ta hứa khi trở về Hàn Quốc, sẽ giúp tìm ra tung tích của ông ngoại tôi nên tôi rất mừng. Nếu tìm được, chúng tôi sẽ được ông ngoại tôi giúp đỡ, và biết đâu, trời xui đất khiến, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ được ông ngoại bảo lãnh sang Hàn Quốc, thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ mà lâu nay chúng tôi phải chịu đựng.
Ở tiệm photo ra, tôi đưa cho ông ấy những bản sao và dấu vào người bản chính. Ông ấy vẫy một chiếc taxi, ra hiệu cho tôi bảo người tài xế đến một nơi bán quần áo. Khi ngồi trong xe, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi nước hoa đàn ông từ người ông ấy toả ra thơm phức. Ông ấy cầm tay tôi, chỉ vào quần áo nói “xốp, xốp” gì đó. Tôi chỉ cười, gật gật đầu, không biết nói gì hơn.
Người tài xế taxi dừng xe trước một siêu thị lớn. Ông ấy nhờ tôi tính tiền. Chúng tôi vào siêu thị, hoà nhập trong đám người đi mua sắm, đông vui, nhộn nhịp.
Tôi cố gắng vừa mua thật nhiều bộ quần áo đẹp (cho cả mẹ và em, lẫn tôi), vừa nhìn gương mặt người đàn ông Hàn Quốc xem thử phản ứng của ông ta để biết chỗ dừng lại. Tôi là một đứa con gái có cuộc sống nghèo khổ, nên luôn luôn nhạy cảm với phản ứng của người khác. Nhưng ông ấy là một người đàn ông chơi sộp, nên vẫn vui vẻ mỗi khi trả tiền.
Cuối cùng, ông ấy cũng cho tôi mua đủ thứ, quần áo, giày dép, mỹ phẩm…, những thứ có thể biến tôi từ một cô bé lọ lem thành một nàng tiểu thư.
Sau đó, ông ấy dẫn tôi vào một quán ăn sang trọng, có gắn máy lạnh, tôi gọi những món ăn mà mình luôn ao ước, còn ông, ông chỉ uống mấy chai bia và ăn đồ nhắm.
Nhìn tôi ăn uống ngon lành, ông có vẻ vui. Ông nâng ly bia, mời tôi. Tôi nghĩ, người này quá tốt với mình, nếu từ chối, sợ ông buồn, nên tôi uống cạn. Đây là lần đầu tiên tôi uống bia nên đầu óc đâm ra hưng phấn. Người tôi bỗng nóng phừng phừng như đang lên cơn sốt. Nếu trước đó, tôi tránh né, còn e dè những cử chỉ va chạm của ông thì sau khi uống bia, tôi thấy mình thoải mái, tự nhiên hơn. Ông nắm tay tôi dưới gầm bàn, đặt lên đùi ông bóp nhẹ.
Khi ông mở ví trả tiền, tôi thấy ví ông căng đầy những tờ đô la trong đó. Ông lấy ra một tấm thiệp, chỉ chỉ vào đó, rủ tôi về. Tấm thiệp in địa chỉ của khách sạn Hoa Hồng. Tôi gật đầu, cười và thầm nghĩ, cơ hội chỉ đến một lần, hãy vui cho trọn đêm nay.
Khi đã vào phòng của người đàn ông Hàn Quốc ở khách sạn Hoa Hồng với những túi xách lỉnh kỉnh, tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng, sung sướng. Ông ra hiệu bảo tôi đi tắm và thay bộ đồ mới mua.
Cơ thể con gái của tôi đã nảy nở với bộ ngực căng tròn và những sợi lông tơ mịn màng. Gương mặt tôi, với mái tóc ngắn, đôi mắt một mí, mũi cao, đôi môi mọng, hơi giống một cô gái thường đóng phim tình cảm Hàn Quốc. Tôi chưa từng tiếp xúc với những chàng trai, có lẽ vì mặc cảm tự  ti do cuộc sống quá nghèo khổ của mẹ tôi. Cũng có thể vì tôi là một người giúp việc khá bận rộn nên ít có cơ hội để quen ai. Đây là lần đầu tiên tôi mới có cơ hội tiếp xúc với một người đàn ông. Chỉ tiếc là ông ta đáng tuổi ông ngoại tôi. Nhưng ông ta có tiền và đang là ân nhân của gia đình tôi.
Loay hoay với những vật dung sáng choang trong phòng tắm, phải một lúc, tôi mới mở được nước phun ra từ chiếc vòi sen. Tôi kỳ cọ cơ thể mình thật kỹ với cục xà-bông có mùi thơm dịu. Nước giúp tôi tẩy sạch những vết bụi bẩn hàng ngày, da dẻ tôi trở nên tươi mát, thơm tho.
Bộ đồ mới mua ở siêu thị ôm sát cơ thể nảy nở của tôi, như vừa nâng cấp con người tôi. Tôi thấy mình đang lên đời, giống như một loại hàng Việt Nam có chất lượng cao. Nhưng loại hàng gì thì tôi không biết.
Người đàn ông đang nằm trên giường xem tivi, thấy tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm bỗng ngồi bật dậy. Ông la lên một tiếng “a!” kinh ngạc. Tôi biết, trong cái nhìn của ông, tôi là một đứa con gái cũng không đến nỗi nào.
Ông vói tay lấy chiếc máy ảnh nhỏ để cạnh bàn, đứng lên loay hoay chụp hình tôi. Ông nói một câu gì đó mà tôi không hiểu, nên lắc đầu. Ông bỏ chiếc máy ảnh xuống, nắm tay tay tôi dắt lại chiếc giường nệm, ra hiệu ngồi xuống. Người tôi bỗng run lên dữ dội khi nghĩ người đàn ông già nua này sẽ đè mình xuống giường, lột quần áo mình ra.
Hình như ông biết tôi đang sợ hãi nên chỉ ngồi im lặng nhìn tôi. Sau cùng, ông rút ra chiếc ví da cá sấu, nhét vào tay tôi một tờ giấy bạc. Tôi lắc đầu. Ông cảm thấy hơi khó chịu nên nhét tiếp thêm một tờ nữa. Tôi thoáng thấy đó là hai tờ giấy bạc 100 đô la nên im lặng, mỉm cười.
Ông chưa làm gì tôi, chỉ lấy tay ra hiệu bảo tôi cởi áo ra để ông chụp hình. Tôi run quá, nên không cởi được. Ông vừa nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn, vừa lấy tay xoa nhẹ bộ ngực căng tròn của tôi, từ từ tháo từng hột nút áo.
Khi cái nịt ngực được tháo tung ra ném lên chiếc nệm trắng muốt, ông bỗng ôm chầm lấy tôi, dúi đầu vào đôi vú, bú như một đứa trẻ.
Tôi hơi mắc cỡ và cảm thấy nhột nên cười nho nhỏ trong miệng.  Ông lấy lưỡi đánh đánh cái đầu vú còn nhỏ màu hồng của tôi, mộât lúc nó cương lên săn cứng. Một cảm giác sung sướng râm ran quanh bộ ngực và chạy dọc khắp sau lưng. Tôi từ từ ngã xuống chiếc giường nệm êm ái.
Nhưng người đàn ông không vội vàng. Ông với lấy chiếc máy ảnh, chụp lia lịa vào người tôi. Tôi lấy tay che bộ ngực, ông nắm tay tôi kéo ra. Tôi đành buông xuôi để ông muốn làm gì thì làm. Dù sao ông đã trả cho tôi 200 đô la. Với số tiền này, gia đình chúng tôi có thể thuê một chỗ ở khác, tránh cảnh phải ngồi che những tấm nylon lên đầu vào những đêm mưa.
Tôi cố nhắm nghiền đôi mắt lại, tưởng tượng tài tử điện ảnh đẹp trai người Hàn Quốc Rain-Bi đang đến với mình. Chàng sẽ từ từ mở cái móc, kéo nhẹ nhàng cái phéc-mơ-tuya của chiếc quần Jean tôi đang mặc và từ từ lôi hai ống quần khỏi cặp đùi tròn lẳn của tôi. Có thể tôi sẽ ưỡn mông lên một tí để chiếc quần dễ kéo. Cũng có thể tôi sẽ dùng sức nặng của đôi mông nhỏ nhắn đè xuống nệm để giả bộ giữ lại chiếc quần. Chàng sẽ vỗ vỗ vào mông tôi và xoa đi xoa lại cái chỗ mềm nhất …
Tôi nhắm mắt chờ đợi nhưng không nghe có động tịnh gì cả. Mở mắt ra, tôi nghe tiếng nước chảy rào rào trong buồng tắm. Hình như những người Hàn Quốc đều khoái sự sạch sẽ. Trong phim Hàn Quốc, họ hiện ra với sự đẹp đẽ và sạch sẽ đáng ngờ.
Từ buồng tắm bước ra, thân hình người đàn ông không có mảnh vải che thân. Cơ thể ông ta trông có vẻ phì nộn ra khi trần truồng. Bộ ngực đã chảy xệ và chiếc bụng bự nhiều mỡ phinh phính có nhiều lằn xếp. Cặp giò hơi khẳng khiu, có nhiều lông chân và lông ngực. Khi ông đi lại, tôi trông thấy vật ấy của ông mềm oặt và thun lại như của một đứa nhỏ.
Mấy chị lớn trong quán tình cờ nói tôi nghe, khi đàn ông thích mình, họ hay “câu cá”. Sao người đàn ông này lại thế? Hay là ông ta không còn thích tôi? Nếu vậy, sao ông ta dẫn tôi vào căn phòng này…
Tôi khép hờ đôi mắt lại, nằm quan sát người đàn ông.
Ông nhìn tôi cười cười, ánh mắt dài dại. Ông đến cạnh chiếc bàn lớn, kéo hộc bàn, lấy ra một viên thuốc màu xanh đựng trong cái hộp nhỏ, bỏ vào miệng, vớ lấy chai nước khoáng trên bàn nốc ừng ực. Sau đó ông xoay chiếc máy ảnh về phía tôi, bấm vào một cái nút nào đó. Có tiếng máy chạy rè rè. Tôi đoán ông muốn quay phim cảnh làm tình giữa ông và tôi.
Trong đầu tôi bỗng loé lên một ý nghĩ  giống như một tia chớp. Phải trốn khỏi căn phòng này lập tức. Tôi không thích người đàn ông này. Ông ta quá già so với tuổi trẻ của tôi.
Nhưng cửa phòng đã đóng kín. Khi vào, ông ta đã cẩn thận cài cái chốt ngang bên trong. Tôi sẽ không có đủ thời gian để thoát ra ngoài bằng cửa chính. Dù tôi có la hét, vùng vẫy thế nào, bên ngoài người ta cũng không biết. Muốn thoát, tôi chỉ còn có một cách mà mẹ tôi đã chỉ cho tôi, sau khi tôi có kinh nguyệt lần đầu, trở thành một đứa con gái.
“ Hạ bộ là chỗ mạnh nhất, cũng là chỗ yếu nhất của đàn ông. Bằng mọi cách hãy tấn công vào chỗ ấy, nếu muốn hạ nốc – ao”, mẹ tôi nói. Bà chỉ vẽ cho tôi những cách độc địa để tấn công, kể cả dùng răng cắn.
“Lỡ người ta chết thì sao?”. Tôi hỏi.
“Kệ tụi nó. Tất cả đàn ông đều là loại dê cụ. Chết bớt một đứa, đỡ một đứa”. Giọng mẹ tôi có vẻ giận dữ.
“Mình chỉ tự vệ thôi mà!”
“Tình trường là chiến trường. Mày không giết nó thì nó giết mày!”
“Con sợ ở tù lắm! Con không muốn giết ai hết!”
“Rồi đời con sẽ khổ cho mà xem!”
Nằm nhớ tới những lời ấy, tôi bỗng bật cười, vùng dậy. Người đàn ông Hàn Quốc trần truồng đang ngồi ở mép giường, bàn tay phải của ông đang xoa bóp vật ấy. Tôi lấy tay ôm bụng ra vẻ bị đau rồi chỉ vào phòng vệ sinh. Ông ta cười cười, gật đầu.
Tôi lấy chiếc áo, chạy vào phòng vệ sinh, khoá cửa lại từ bên trong.
Một con bé tóc tai bù xù, đôi vú tròn lẵn đang đứng trong gương nhìn tôi trừng trừng. Tôi đây sao?
Tôi ngồi trong phòng vệ sinh khá lâu, chờ nghe động tĩnh bên ngoài. Có tiếng đập cửa phòng vệ sinh hai lần, sau đó trở nên im ắng. Tôi không muốn ra ngoài, sẽ gặp người đàn ông đó, sẽ bị ông ta biến mình thành một con vật.
Tôi nghĩ, chẳng thà hiến dâng trinh tiết cho người mình yêu còn hơn là mua bán thân xác của mình. Tôi cảm thấy chán nản tất cả.
Tôi biết, nếu người đàn ông Hàn Quốc không làm tình được với tôi đêm nay, gia đình tôi không còn có hy vọng được ông giúp đỡ. Không có con đường nào để mẹ tôi trở về quê nội nữa. Đường về sẽ trở thành băng giá, như cái xứ sở lạnh lẽo ấy.
Nhưng, chẳng thà vậy, có sao đâu! Tôi ngồi, đợi sáng…