ãi đến trưa khi mặt trời đứng bóng ngay trên đỉnh cốc, trong gian thạch thất vốn mát lạnh nhưng mọi người vẫn thấy đổ mồ hôi vì nóng bức và ngột ngạt bởi bầu không khí căng thẳng... Đột nhiên, Hoa Thiên Hồng mê man bất tỉnh nhân sự suốt mấy tháng nay, chợt thét lên một tiếng kinh hồn, chân tay chới với, cả người giật nẩy bắn lên không. Cửu Độc Tiên Cơ vẫn ngồi sát bên mép giường, thấy vậy liền giữ cứng lấy người chàng, nhưng Hoa Thiên Hồng vùng vẫy rền rĩ quá dữ dội, khiến bà bất đắc dĩ ném mạnh chàng xuống giường. Tần Uyển Phụng vốn lo lắng đến đứt ruột, giờ thấy cảnh ấy thì mặt trắng bệch, răng đánh vào nhau cầm cập, nước mắt thì dàn dụa trên đôi má gầy hóp, những người khác cũng kinh tâm động phách há hốc mồm miệng mà nhìn. Hoa Thiên Hồng vẫn cứ vật vã lăn lộn trên giường, miệng rên xiết nghe ra vô cùng đau đớn, nếu như không có nhiều người đứng quanh giường chăm sóc chàng thì có lẽ đã văng xuống đất từ lâu. Tần Uyển Phụng mắt thấy ý trung nhân của mình như thế thì đau xót trong lòng, nước mắt cứ rơi lã chã nói: - Sư phụ, điểm huyệt khống chế chàng lại... Cửu Độc Tiên Cơ đầu mày nhíu chặt, sắc mặt nặng nề nói: - Hài nhi, sư phụ cũng không biết nên làm thế nào, cứ chờ một lúc nữa xem sao! Hoa Thiên Hồng vẫn rên la lăn lộn không ngừng, cả người chàng giờ thoát hãn ướt đẫm cả người, tình trạng tợ như hôn quyết không cách gì lúc chàng vừa nuốt Đan Hỏa Độc Liên, cứ thế kéo dài thêm một canh giờ nữa mới thấy dần dần yên tĩnh. Cửu Độc Tiên Cơ là cao nhân võ lâm, kinh nghiệm giang hồ không ít, vậy mà qua một cảnh vừa rồi cũng không trấn tĩnh nổi trán toát mồ hôi lúc này bắt lấy mạch uyển cốt của Hoa Thiên Hồng quan sát tỉ mỉ, phát hiện thấy tâm mạch của chàng nhảy càng lúc càng mạnh hơn, bất giác thở dài một hơi quay nhìn Lê Hoa Tiên Tử nói: - Xem huyết sắc của hắn thế nào? Lê Hoa liền dùng một thanh Kim Tam lăng bằng vàng trích huyết đầu ngón tay giữa của chàng, bấy giờ nhìn thấy từng giọt máu đỏ tươi rỏ ra, vui mừng reo lên: - Sư phụ, thành công rồi, cứu được rồi! Cửu Độc Tiên Cơ đến lúc này mới thấy hiện một nụ cười vốn đã biến mất suốt mấy ngày nay nói: - Độc liên tợ hồ như chưa giải tận, chẳng qua nhưng kết lại một chỗ tiềm trầm tại Đan Điền, hậu quả thế nào thì không nói được. Lam Lan nhíu mày hỏi: - Có chuyện này sao? Hỏi rồi liền nắm lấy tay Hoa Thiên Hồng xem mạch, Cửu Độc Tiên Cơ đứng lên, dặn dò Lam Thúy: - Chăm sóc điều dưỡng cẩn thẩn, nếu thấy có diễn biến gì khác thường thì báo cho ta biết ngay. Nói rồi quay người đi ra khỏi phòng. Mọi người thức trắng quét mắt, đêm căng thẳng mệt mỏi cũng lần lượt rời phòng về nghỉ, duy chỉ còn lại Lam Thúy hỗ trợ Uyển Phụng theo dõi chăm sóc chàng. Cửu Độc Tiên Cơ chuyên tâm nghiên cứu hái hết tất cả những dược thảo có được mới chế tác thành giải dược cứu chàng, cuối cùng thì cũng tạm coi là thành công. Ai ai cũng mừng rỡ vô cùng. Tống thị tam hổ nghe tin cũng tìm vào phòng bái tạ Cửu Độc Tiên Cơ. Thế nhưng, nào ngờ đến trưa hôm sau, đúng vào giờ Ngọ, độc tính trong người chàng lại phát tác, chàng lăn lộn kêu la trên giường vô cùng thống sở, sư đồ Cửu Độc Tiên Cơ chỉ biết trương mắt nhìn mà không làm gì được để giúp chàng thoát khỏi cảnh này, cứ thế qua chừng nửa canh giờ thì mới dịu lại cơn đau, độc tính tự động thâu hồi tiềm nhập vào Đan Điền, chàng trở lại bình thường không có dị trạng gì. Sáng sớm hôm ấy, Hoa Thiên Hồng thức tỉnh dậy, chàng mở mắt ra thấy Tần Uyển Phụng ngồi bên giường, mấy hôm nay chàng thần trí đã bình phục, nghe bọn họ nó chuyện với nhau thì cũng đã biết ra phần nào bệnh tình của mình, trong lòng vô cùng cảm kích trước tình cảm của Tần Uyển Phụng. Chàng hít sâu một hơi, cảm thấy trong người khỏe khoắn, tinh thần phấn chấn có thể nói chuyện được bèn lên tiếng: - Tần tỷ tỷ... Tần Uyển Phụng đang ngồi ngóng mắt nhìận lời ngươi, bất kỳ kẻ nào ra tay hại ngươi, xem như là tự đối đầu với Phong Vân hội, quyết chẳng ngại lưu huyết phong tinh lấy mạng hắn. - Không biết... Nhậm đương gia quý hội, đêm nay có đến đây không? Bát Bích Tu La ngẩn người nói: - Hà Bắc ngũ tỉnh đều đã bị phong tỏa, Tổng đương gia xuất tuần biên cảnh, nhanh lắm cũng phải tối mai mới đến đây. Hoàng Phủ Tinh gật đầu nói: - Tam đương gia xin chờ giây lát, tại hạ nhất định có lời phúc đáp. Toàn trường im phăng phắc, trước đám quần hùng hắc đạo giết người không nháy mắt này, kẻ yếu vía đều chết khiếp. Hoàng Phủ Tinh bấy giờ gần như đơn độc giữa những bầy sói, từ từ quay người lại nhìn thẳng Bạch Quân Nghi hỏi: - Bạch cô nương, chúng ta đã nói thế nào với nhau? Bạch Quân Nghi khựng cả người lắp bắp hỏi: - Nói gì chứ? Hoàng Phủ Tinh cười lãnh đạm nói: - Ta quỳ dưới chân cô nương, lại đầu nhập quý bang, cô nương một cái tát đánh gãy ta ba chiếc răng lẽ nào lại quên? Bạch Quân Nghi mặt đỏ rần lên thì thẹn lẫn tức giận quay mặt lại ra lệnh cho Ngao Tam: - Thả hết bọn chúng ra. Ngao Tam và thanh y trung niên nghe vậy giải khai huyệt đạo cho Tống gia tam hổ và Uyển Phụng, cả bọn bốn người từ đầu đến giờ đã nghe thấy hết chuyện, bấy giờ chẳng bỏ đi mà còn sấn tới gần đứng im lặng xem. Hoàng Phủ Tinh chỉ khuyên họ một câu: - Bốn vị lực bạc thế cô, tốt nhất chớ nên hành tẩu trên giang hồ. Trầm ngâm giây lát, chàng nói tiếp: - Sau khi ta chết, người của Thần Kỳ bang cũng không tha cho các vị, nhanh trở lại nguyên tịch sinh sống. Tần Uyển Phụng giọng nấc nghẹn thốt lên: - Công tử... Hoàng Phủ Tinh gượng cười nói: - Thế nhưng nếu sớm đi một bước thì không việc gì. Rồi chàng quay lại nói với Bát Bích Tu La: - Tam đương gia, bốn người này võ công tầm thường, quyết không dính dáng gì đến chuyện ở Lạc Hà sơn trang, xin nhón tay làm phúc. Nghe một câu này, toàn trường như cảm khái, Bát Bích Tu La gật nhẹ đầu nói: - Được, bốn vị này nếu như ở lại bờ Bắc, Phong Vân hội quyết không làm khó gì. Hoàng Phủ Tinh chấp tay nói: - Lời hứa của Tam đương gia nghìn vàng, tại hạ xin cảm tạ trước. Rồi chàng quay lại nhìn Cốc Thế Biểu chìa tay nói: - Cốc huynh, đưa đây! Một câu này khiến cả trăm ánh mắt đều dồn vào người Cốc Thế Biểu, Cốc Thế Biểu hơi giật mình, ánh mắt đưa nhìn nhanh Bạch Quân Nghi. Chợt nghe Độc Gia Cát cười nhạt hỏi: - Hoàng Phủ Tinh, ngươi đòi cái gì chứ? Bát Bích Tu La sãi bước tới trước người Hoàng Phủ Tinh, vừa để bảo vệ chàng, vừa nhìn Cốc Thế Biểu gằn giọng: - Sao? Chẳng lẽ ngươi đợi ta ra tay ư? Hoàng Phủ Tinh xua tay nói: - Tam đương gia bớt nộ, tại hạ có lý của mình. Rồi lại nói với Cốc Thế Biểu: - Cốc bằng hữu, nếu ngươi còn chưa chịu trao ra Đan Hỏa Độc Liên thì coi như ngươi nhận mình là hung thủ giết Nhậm thiếu gia. Bát Bích Tu La nửa đời hành cước giang hồ, danh đầu không nhỏ, nhưng lúc này nhìn thấy Hoàng Phủ Tinh bình thản đón nhận cái chết đến gần kề mà vẫn giữ được chính khí thì trong lòng thầm cảm phục, thoái lùi tự để cho chàng xử trí chuyện này. Độc Gia Cát lại nghe không phải là vật cần tìm Kim kiếm thì tự nhiên cũng im lặng. Tình hình đối với Cốc Thế Biểu không có gì khó xử, chỉ chờ quyết định của Bạch Quân Nghi, lúc này thấy cô ra giọng lạnh nhạt nói: - Cốc huynh cứ trao Đan Hỏa Độc Liên cho hắn đi! Cốc Thế Biểu gật nhẹ đầu, rồi lấy Độc liên ra trao cho Hoàng Phủ Tinh, chàng nắm nó trong tay lòng thầm nghĩ: “Mẹ bảo ta cải danh đổi họ, chỉ để tránh hiểm ác lâm đầu, nào ngờ ông trời tuyệt lương nhân, chuyện đến nước này ta chỉ còn cách cái chết trong gang tấc. Ài... có chết thì cũng chết một cách rõ ràng minh bạch, chết khí khái cho người ta biết ta là ai chứ”. Nghĩ rồi lòng đã quyết, bất giác ngẩng cao đầu, từ đôi nhãn châu của chàng phát ra hai luồng nhãn quang sáng lạnh đầy uy vũ đến lạ thường, quét nhìn toàn trường một vòng, cuối cùng nhưng lại trên mặt Bát Bích Tu La giọng vô cùng nghiêm túc nói lớn: - Tam đương gia, tệ nhân thật ra họ Hoa, phúc danh Thiên Hồng chứ không phải Hoàng Phủ Tinh, Lạc Hà sơn trang vốn là sản nghiệp của hàn gia, Đan Hỏa Độc Liên đương nhiên cũng là bảo vật của nh&agrong Vân hội, qua đó chỉ sợ mạng ngươi không còn. Hoa Thiên Hồng lắc nhẹ đầu nói: - Thư thư còn có chỗ chưa biết, Tần cô nương cứu mạng tiểu đệ, thế nhưng đây chưa phải là điều quan trọng.... - Vật điều quan trọng là gì? - Tiểu đệ vốn được gia mẫu phái xuống núi ứng cứu cả nhà họ Tần, cứu người nếu như không cứu đến cùng thì tiểu đệ còn mặt mũi nào để gặp lại gia mẫu? Ngọc Đỉnh phu nhân cười nói: - Thư thư có lời thực lòng, chúng ta có hai người đấu không qua bọn chúng ba người, thế nhưng nếu ngươi đã quyết qua đó thì đi, phần thiệt thì nhất định thuộc về chúng ta. Hoa Thiên Hồng gật đầu nói: - Tiểu đệ biết, nhưng chuyện đã đến nơi không thể sợ mà trùng chí, thư thư tạm cứ ngồi đây, tiểu đệ một mình đi là đủ rồi. - Hi hi... ngốc tử, ngươi đi sợ không trở lại! Nói đến đó bà ta thở dài một tiếng rồi cũng đứng lên bước theo chân chàng, lẩm nhẩm nói tiếp. - Oan nghiệt! Ta cũng không hiểu nổi vì sao? Hoa Thiên Hồng mơ hồ không hiểu hỏi: - Chuyện gì mà oan nghiệt - Ngươi đã không biết thì chớ hỏi nhiều! Bà ta nói rồi liếc nhìn chàng một cái rất sâu. “Tụ Anh lầu” là một tử lâu lớn nhất thời bấy giờ ở Tào Châu này, sâu trong nội viện tửu lâu có một quảng trường rộng gọi là “Thiên Vũ bình” rộng có đến hai (...), mặt lát đá thanh, xung quanh còn có lan can cao tầm người cũng bằng đá, đây chính là nơi để anh hùng tỷ võ với nhau. Cách ngoài lan can tám trượng là hành lang có mái che, chính là để dành cho những người đứng xem, ngoài “Diễn Vũ bình” ra, trong tửu lâu còn có nhiều nhà tòa biệt lâu khác dành cho khách thuộc hạng sang. Hoa Thiên Hồng và Ngọc Đỉnh phu nhân vào đến dãy nhã tòa, chàng nhìn quanh không thấy bóng Chử Nguyên Cực đâu, Ngọc Đỉnh phu nhân cười cười gọi người quản sự nhã tòa hỏi: - Chử đương gia ở đâu? Lão quản sự cúi người nói: - Tiểu nhân xin dẫn đường. Hai người theo chân lão quản sự đến trước một tòa biệt xinh xắn đối diện với “Diễn Vũ bình” chỉ thấy một bàn tiệc dọn sẵn, Chử Nguyên Cực ngồi ghế đầu, hai người tướng mạo giống nhau thì ngồi hai bên, Tần Ngọc Long ngồi đối diện mặt thất thần như người mộng du. Chử Nguyên Cực thấy có người đến nghiêng đầu nhìn, chợt phát hiện Ngọc Đỉnh phu nhân và một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, thần thái anh nghi thì mặt hơi đổi sắc, trong ánh mắt thoáng nét dị thường. Hoa Thiên Hồng vào đến nơi, ánh mắt cứ dán nhìn vào người Tần Ngọc Long, thế nhưng chỉ thấy khuôn mặt hắn đờ dại tợ hồ như không hề nhìn thấy chàng hoặc thấy cũng chỉ như người xa lạ, bất giác thầm thờ dài trong lòng. Ngọc Đỉnh phu nhân thấy đối phương im lặng thì cười cười ghé đầu nói với Hoa Thiên Hồng: - Ngươi có chuyện thì cứ làm nhanh, chúng ta còn phải uống rượu. Hoa Thiên Hồng nghĩ nhanh trong đầu chuyện không thể không làm, khi ấy bước nhanh tới hướng bọn họ, Chử Nguyên Cực bỗng cất tiếng cười kha khả rồi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. Hai người tướng mạo giống nhau thấy thế cũng liền đứng lên theo, duy chỉ có Tần Ngọc Long vẫn ngồi nguyên vị tợ hồ như không để ý đến chuyện trước mắt. Chử Nguyên Cực dừng chân lại đối diện cách Hoa Thiên Hồng tầm hai trượng trầm giọng hỏi thẳng: - Tiểu huynh đệ phải chăng chính là anh tài mới thịnh danh Hoa Thiên Hồng? Hoa Thiên Hồng nhíu mày nói: - Không dám! Hoa Thiên Hồng chính là tại hạ! Sắc mặt Chử Nguyên Cực xạm lại nói: - Nói vậy nhi tử của lão hủ Chử Tiểu Cực thụ thương bởi tay các hạ? Hoa Thiên Hồng nghe hỏi trấn tĩnh đáp: - Hồi đêm tại hạ cũng lệnh lang đấu nhau một chưởng, tại hạ nhất thời ngộ thương lệnh lang, thực đắc tội với Nhị đương gia! Chử Nguyên Cực “hừ” một tiếng, lạnh giọng nói: - Chuyện đó không nói, tất cả chỉ là tiểu cẩu của lão bất tài, nhưng hiện tại lão hủ không tự lượng mình nguyện lĩnh giáo cao chiêu của các hạ. Hoa Thiên Hồng thấy lão ta nói thẳng ra như vậy, nhíu mày hỏi: - Nhị đương gia nhất định như thế sao? - Ha ha... không sai, đây cũng là quy luật, con bất tài cha đành ra mặt! - Nhị đương gia ngôn trọng... có điều hôm nay tại hạ tìm đến, chứ không phải là Nhị đương gia tìm đến. Nếu như Nhị đương gia có hứng, kẻ bất tài này cũng chuyện tiếp, có điều đó là chuyện nhỏ, tại hạ trước tiên thỉnh giáo Nhị đương gia một chuyện. Độc Gia Cát nhìn thấy Bạch Quân Nghi giận ra mặt, chỉ sợ cô ta bộc phát chưởng nên liền cười phá lên ha hả nói lấp đi: - Phu nhân nhầm rồi, Chu Nhất Cuồng đúng là lưu lại trong tệ bang, nhưng ở ngôi thượng khách quyết không phải bị giam khốn. Ha ha... nếu có lúc mời được phu nhân đến thăm, Bang chủ chúng ta mới đáng coi là đắc tuyệt thủ. Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ trong đầu: “Thì ra Hàn Đàm Tẩu vốn tên Chu Nhất Cuồng, Độc Gia Cát dám nói láo lật trắng thành đen mà không thẹn mặt trước mắt ta, quả thủ đoạn thâm độc”. Chuyển niệm trong đầu, bất chợt thấy lưng nhói lên, dọc theo Đốc mạch, tợ hồ như độc lực đang bức chuyển giữa hai huyệt đạo, đau buốt cả sống lưng nghe rất khó chịu. Bát Bích Tu La nhận ra ám khói tử khí trên mặt chàng, biết chàng ta cái chết đã rất gần kề, vội hỏi: - Hoa công tử, vậy nữ nhân bịt mặt kia danh tính là gì? - Cô ta thư xưng là Phương Tử Ngọc, tự nhận là người của Thông Thiên giáo, thế nhưng thật hay giả thì tại hạ không thể đoán biết được. Bát Bích Tu La vừa nghe thế quay mặt lại gằn hỏi Ngọc Đỉnh phu nhân: - Phu nhân, trong quý giáo có vị nữ nhân nào tên Phương Tử Ngọc không? Ngọc Đỉnh phu nhân đã mặt không hề thay đổi, cười lên khanh khách đáp: - Có! Rồi quay đầu lại ngoắc tay gọi lớn: - Ngọc nhi đến đây, ngươi lén ta làm chuyện hay ho nhỉ? Mọi người đều cả kinh, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn nhìn vào bóng thiếu nữ trước giờ vẫn đứng bên ghế thái sư, lúc này lướt nhẹ xuống hiện trường, giọng nhè nhàng nói: - Ngọc nhi mãi vẫn không rời phu nhân nửa bước, lúc nào lén đi giết người cướp bảo vật chứ? Ngọc Đỉnh phu nhân đôi mày đen rậm nhướn cao nói: - Hoàng Phủ Tinh... A! Hoa Thiên Hồng, cô ta chính là Phương Tử Ngọc, cả vùng Đông nam ít người không biết đến cô ta, ngươi nhìn lại cho thật kỹ xem có đúng là nữ nhân giết chết Nhậm Bằng hay không? Thiếu nữ này mỹ mạo kiều diễm, huống gì chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, chàng nhìn qua một lần, lắc đầu đáp dứt khoát: - Không phải vị cô nương này! Dừng lại giây lát chàng mới nói với Bát Bích Tu La: - Tại hạ đã nói qua, trong chuyện này nếu như còn có chỗ mơ hồ khó hiểu, rõ ràng một hành động có kế hoạch từ trước, các hạ cần Nhậm đương gia suy xét cho thật kỹ mới được. Bát Bích Tu La cảm thấy chuyện đáng nghi vô cùng, đầu mày nhíu chặt lại nói: - Hoa công tử sao không thử tả xem nữ nhân giả mạo Phương Tử Ngọc kia tướng mạo như thế nào? Hoa Thiên Hồng gật nhẹ đầu, rồi quay nhìn Bạch Quân Nghi nói: - Bạch cô nương, tại hạ nói ra sự thật xin cô nương thứ tội... Bạch Quân Nghi ngớ người lắp bắp nói: - Ngươi cứ nói, sao phải bắt tội ngươi được chứ? Hoa Thiên Hồng cười điềm nhiên nói tiếp: - Nữ nhân giết Nhậm Bằng trộm bảo vật kia rất giống với cô nương, võ công cũng chẳng kém, mà nhất chính là khinh công trác tuyệt hiếm thấy trong võ lâm. Cốc Thế Biểu vừa nghe thế không chịu nổi vung tay thét lên: - Hoàng Phủ Tinh, ngươi chớ ngậm máu phun người! - Tại hạ giờ đã là Hoa Thiên Hồng, không còn là Hoàng Phủ Tinh, lời họ Hoa chúng ta xưa nay nói ra quyết không giả bao giờ. Không phẫn nộ thì không sao, nộ khí khởi lên lập tức khiến cả sống lưng nhói đau lên như dao đâm, chàng rú lên mộ tiếng ngã người xuống đất, Tần Uyển Phụng và Vong Mệnh Hổ vội chạy lại đến hai bên đỡ chàng lên, Vô Nha Hổ Tống lão bà giẫm chân kêu trời rồi quay người khóc lên hu hu. Bát Bích Tu La ngược lại thầm nghĩ trong đầu: “Hà, cái gì mà giống, chỉ sợ Phương Tử Ngọc chính là Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi cũng chính là Phương Tử Ngọc!” Chợt nghe Ngọc Đỉnh phu nhân nói: - Diêu huynh, trên đời này người tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia giết người trộm bảo vật chỉ có Hoa công tử, nể mặt Nhậm đương gia nên tạm thời giữ tính mệnh người này lại. Độc Gia Cát là tay cáo già, thế nhưng cũng khiếp sợ trước con người đàn bà này, thầm rủa: “Mẹ kiếp con hồ ly, ngươi nếu như còn khiêu khích Diêu mỗ, thì quyết cho ngươi một bài học, chớ nên động đến Độc Gia Cát ta!” Bát Bích Tu La ngược lại nghe Ngọc Đỉnh p này nữa? Thế nhưng, sự tồn tại của nó sẽ khiến cho tuyệt kỹ của ta không còn ghê gớm độc đáo, cho nên đập bỏ nó thì ta mới thành độc tôn dụng độc thiên hạ chứ? Tần Uyển Phụng đã hiểu ra, gật đầu nói: - Cũng giống như hai người có bản lĩnh cao cường không khi nào tịnh lập, đúng không? Cửu Độc Tiên Cơ nói: - Gần như thế, lại còn một điều, có Ngọc Thiềm Thừ này, đệ tử đều chỉ chuyên luyện võ công mà coi thường luyện độc, sư phụ dương danh nhờ dụng độc, làm sao có thể môn đồ quên cái gốc của mình được chứ? Nói rồi trao Ngọc Thiềm Thừ cho Lam Lan dặn dò: - Sáng sớm ngày mai rửa sạch nó nghiền nát rồi đưa cho ta phối dược. Lam Lan tiếp lấy Ngọc Thiềm thừ bỗng hỏi: - Sư phụ, Hoa thiểu hiệp vì sao trúng kịch độc mà hơn một tháng rưỡi vẫn không tuyệt khí! - Ừm... Đan Hỏa Độc Liên vốn có mười hai hạt liên tử, chỉ cần ăn phải một nửa hạt thì cũng đủ khiến tâm trường liệt đoạn mà chết, Hoa Thiên Hồng vẫn còn giữ được một hơi thở chưa tuyệt, ngũ tạng cũng không tổn hại, theo ta nghĩ duyên số là hắn đã ăn cả liên phòng. Tần Uyển Phụng gật đầu nói ngay: - Đúng, đúng... lúc ấy anh ta ăn sạch cả gương sen. Cửu Độc Tiên Cơ nhíu mày: - Chuyện thật ra thế nào, ngươi kể lại sư phụ nghe xem. Tần Uyển Phụng gật đầu dạ một tiếng, rồi kể lại chuyển Hoa Thiên Hồng bị bức hại bên bến sông, mọi người nghe xong đối với Hoa Thiên Hồng càng có thêm hảo cảm. Cửu Độc Tiên Cơ thở dài nói: - Trời sinh vạn vật đều có đủ âm dương tương khắc kỳ diệu, độc tính trong Đan Hỏa Độc Liên toàn bộ đều tập trung ở hạt, liên phòng bao bên ngoài liên tử hẳn là không có độc. Hoa Thiên Hồng đã ăn hết cả gương sen với mười hai hạt mà vẫn không chết, điều này thật khó lý giải, nhưng theo ta suy đoán có lẽ liên phòng có tính khắc chế độc của liên tử hoặc là còn chỗ diệu dụng nào khác. Ài... đằng này thì rõ ràng đến giờ hắn vẫn chưa chết, còn làm thế nào để giải được Độc liên cứu mạng hắn, thì ta cần phải từ tư nghiên cứu nghĩ cách, trước mắt không thể đoán chắc phần nào. Tần Uyển Phụng đôi mắt đỏ hoe nói: - Xin sư phụ hãy nghĩ cách, nhất định cứu được... Cửu Độc Tiên Cơ thở dài, vuốt nhẹ tay lên đệ tử mới của mình nói: - Đừng lo lắng lắm, không ích gì mà bấn trí thêm thôi. Nói đoạn quay người bước ra khỏi phòng. Mãi đến tối, Lê Hoa Tiên Tử mới nhổ hết hàng kim châm trên ngực chàng, đổ vào miệng chàng chén nước thuốc khác, đoạn lại dùng kim châm lên các huyệt đạo như trước. Sáng ngày hôm sau, Lê Hoa Tiê Tử rút kim châm ra, qua chừng một canh giờ sau thì Cửu Độc Tiên Cơ mới điều phối xong thuốc giải độc, chính bà tự tay đổ vào mồm cho chàng. Dược vật này quả thật công hiệu, Hoa Thiên Hồng uống xong chừng thời gian một tuần trà thì bắt đầu có sắc thái, từ miệng rên khe khẽ tuy yếu nhược nhưng cũng là một dấu hiệu đáng mừng đối với mọi người. Cửu Độc Tiên Cơ chờ thêm một lúc, rồi lấy kim châm cắm vào huyệt đạo trên người chàng, đoạn mới quay trở ra ngoài. Từ đó về sau, sư đồ Cửu Độc Tiên Cơ mười bốn người hầu như bận tíu tít theo Hoa Thiên Hồng, chàng hết ngày nay qua ngày khác nếm hàng trăm thứ thuốc giải mà đều là phối phương từ hàng nghìn loài hoa trong u cốc này. Nên biết rằng, trong cả hàng nghìn loại kỳ hoa dị thảo trong Phù Hương cốc có không ít loại thuộc độc thảo, người bình thường chỉ cần hít phải hương thì đã trúng độc, nhưng Hoa Thiên Hồng nếm đều là lấy phép tòng trị, dĩ độc trị độc. Đã nhiều ngày qua, nếm nhiều loại thảo dược nhưng chung quy Đan Hỏa Độc Liên vẫn không giải nổi, mà chàng vẫn không tuyệt khí. Cứ thế trôi qua hai tháng, Cửu Độc Tiên Cơ vừa thử nghiệm vừa nghiên cứu mới phối được một phương thuốc giải hoàn chính, hôm ấy bà đặt bát thuốc giải bên cạnh giường, nói với Tần Uyển Phụng bằng một giọng vô cùng nghiêm túc: - Phụng nhi sư phụ đã tận tâm lực và sở học của mình mới điều chế ra được một bát thuốc này, sau khi Hoa Thiên Hồng uống vào, hung cát thế nào thật khó có thể nói trước được, nhỡ như khiến cho Hoa thiếu hiệp tán mạng, thì ngươi cũng đừng trách sư phụ! Tần Uyển Phụng suốt thời gian qua đã tận mắt nhìn thấy sư phụ và mười hai vị sư tỷ tận tâm tận lực, dốc hết tinh lực của mình vào chén thuốc này, cho nên nghe vậy gật đầu xúc động xen lẫn lo lắng nói: - Co dù cứu không được Hoa công tử, ân đức của sư phụ vẫn ghi tâm khắc cốt. Cửu Độc Tiên Cơ ve;n không thuận mắt, hoặc một chút hiềm khích nhỏ trong thanh lâu cũng dẫn đến ẩu đả, chính vì vậy mà ở đây còn lập nên một nơi gọi là Tu Vũ đường, bất luận tranh chấp chuyện gì dẫn đến ẩu đả đều có thể giải quyết ngay tại đây bằng luật giang hồ. Nhưng có một điều tối kỵ nhất là đừng để xảy ra án mạng, bởi vì chỉ cần xảy ra án mạng ngay tại Tào Châu này thì nhất định người của Bang, Hội, Giáo sẽ dốc tìm nguyên hung để trừng trị, vì thế mà ngược lại tại Tào Châu ít thấy chuyện giết người, điều này gần như trở thành một quy luật bất thành văn. Thế nhưng, gần một tháng này, trong thành tự nhiên xuất hiện một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú mà hầu như đã không còn người nào là không biết đến với biệt hiệu bọn họ tự đặt cho chàng thiếu niên Tẩu Độc công tử. Nguyên là từ một tháng trước chàng ta xuất hiện trong thành không hề tiếp xúc với ai, suốt ngày chỉ ngồi trong một quán trà đối diện với Phân đường Tào Châu Phong Vân hội, đêm lại trở về khách quán nghỉ, không ai biết thiếu niên xuất hiện ở đây làm gì. Nhưng có một điều kỳ quặc, hễ đến đúng Ngọ là chàng thiếu niên mặt đỏ lên, cả người như nổi cơn điên rồi lao ra khỏi thành cắm đầu mà chạy, phải nửa tiếng sau chừng như cơn điên trong người đã giảm xuống, chàng thiếu niên trở về khách điếm với cả người mồ hôi đổ như tắm. Điều khác thường này đã dần đến sự chú ý của mọi người, nên có không lắm kẻ hiếu kỳ của Bang, Giáo, Hội lân la đánh bạn làm quen tìm hiểu. Ban đầu thiếu niên còn do dự ít lời ít miệng, nhưng vào một buổi sáng cách mười ngày sau, thiếu niên chẳng hiểu thế nào tự nói rõ lai lịch của mình khiến cả Tào Châu này chấn động gần như muốn rung chuyển. Thiếu niên mặt ngọc mày kiếm anh nhi tuấn tú tự xưng mình là Hoa Thiên Hồng truyền nhân độc nhất của vị anh hùng chấn danh thiên hạ năm xưa Hoa Nguyên Tư, thử hỏi một tin này truyền ra không khiến cho người của Nhất bang, Nhất hội, Nhất giáo chấn động kinh ngạc sao không? Chỉ trước đó hơn nửa năm, bên bờ bắc sông Hoàng Hà người của Bang, Hội, Giáo đều có mặt chứng kiến Hoa Thiên Hồng ăn hết cả đóa Đan Hỏa Độc Liên, vậy mà chẳng ngờ lại không chết giờ đây xuất hiện với một Hoa Thiên Hồng vẫn khuôn mặt ấy, thế nhưng trắng trẻo đẹp trai vô cùng, chỉ duy nhất là chuyện Tẩu độc hàng ngày vào giờ Ngọ càng khiến bọn họ kinh ngạc không ít. Hoa Thiên Hồng nhờ đâu lại không chết? Hàng ngày độc tính phát tác có phải chính là vì Đan Hỏa Độc Liên còn trong người hay không? Hoa Thiên Hồng xuất hiện tại đây với mục đích gì? Liệu có báo thù rửa hận với Thần Kỳ bang không? v.v... và... v.v.. Đề tài về Tẩu độc công tử được nhắc đến rất nhiều trong các cuộc trà dư tửu hận, từ miệng các lão chủ quán cho đến các gã tửu bảo làm chuyện mào đầu tiếp khách, vô hình trung khiến Hoa Thiên Hồng nổi tiếng tự lúc nào không hay. Như thường lệ, sáng hôm ấy chàng vừa bước vào quán trà đối diện với Tào Châu Phân đà Phong Vân hội, chân vừa ở ngòai cửa đã thấy tiểu nhị đon đả chạy ra chào đón niềm nở: - Hoa gia khỏe! Hoa Thiên Hồng chỉ gật nhẹ đâu rồi bước hẳn lên lầu, tìm đến chỗ ngồi quen thuộc của mình bên cửa sổ xuống. Mỗi sáng sớm chàng đến đây vẫn là người thứ hai vào quán, trước chàng là một người đàn ông áo chàm, râu mọc loạn xạ, cụt mất tay trái, một vết sẹo đao chạy dài từ trán xuống má trái gần như che kín đi khuôn mặt khiến người ta khó đoán được tuổi tác. Người này thường vào quán từ lúc còn tinh mơ, thế nhưng tìm ngồi vào trong một hốc cùng của trà lâu, thường gọi một ấm trà rồi ngồi ngóng ra bên ngoài cửa đến thất thần, Hoa Thiên Hồng vốn chỉ để tâm đến chuyện chờ đợi tin tức của mẫu thân, nhưng trước con người này cũng khiến chàng hơi chú ý, chỉ thấy trong đôi mắt xa xăm của người đàn ông ấy có gì oán hận căm thù, nhưng thủy chung chưa từng nghe người này lên tiếng nói với ai một câu nào. Hoa Thiên Hồng vốn ban đầu đến Tào Châu định lẳng lặng chờ đợi mẫu thân, nhưng mười ngày qua đi không thấy có kết quả, chàng nghĩ nếu mình xuất lộ thân thế ra mặt cũng chẳng có gì đáng sợ bọn người Bang, Giáo, Hội như vậy có thể dẫn đến sự chú ý của mẫu thân, tất càng dễ gặp mẫu thân hơn. Chính vì quyết định như vậy cho nên chàng mới nghiễm nhiên nói rõ thân thế của mình cho một số bằng hữu từng gặp trong quán trà này biết, đồng thời còn nói về chuyện độc lên tích lại trong Đan Điền mỗi ngày phát tất cả vào giờ Ngọ, nhưng không hề nói đến chuyện đã từng được Cửu Độc Tiên Cơ cứu mình thoát chết. Trở lại một ngày Hoa Thiên Hồng vừa ngồi xuống thì tiểu nhị đang mang đến cho chàng một ấm trà mà chàng thường vẫn quen gọi, và một ít đồ điểm tâm. Hoa Thiên Hồng vừa mới nhấp một ngụm, từ phía cầu thang có tiếng chân người bước lên rầm rập, thoáng chốc xuất hiện một trung niên hán tử dáng dấp nho sinh, tay phe phẩy chiếc quạt nước vào, chưa nói đã cười ha hả, rồi bước nhanh về phái chàng ôm quyền la lên: - Thiên Hồng huynh, hôm nay thì bị huynh đệ bắt kịp rồi nhứ! Hoa Thiên Hồng tợ hồ như đã tất thân quen với người này, ngước mắt lên gật nhẹ cười nói: - Mã huynh vui vẻ chứ! Huynh đệ cũng vừa mới đến. Nguyên người này họ Mã, tên Thanh Sớn, trắc hiệu Chiêu Hồn sứ giải chấp chưởng chức biện lý ngoại vụ của Thông Thiên giáo, đương nhiên người giữ chức giả ngoại vụ của Thông Thiên giáo tìm đến đánh bạn làm quen với Hoa Thiên Hồng là điều không nói cũng có thể biết được dụng tâm bên trong rồi. Bấy giờ Mã Thanh Sơn ngồi xuống ghế đối diện, thấp giọng vẻ bí mật nói: - Thiên Hồng huynh, nhân hai lão chết tiệt kia còn chưa đến, chúng ta nói chuyện thân mật với nhau vài câu nhỉ... Hoa Thiên Hồng cười cắt ngang nói: - Không cần nói, huynh đệ nóng lòng chờ người, không có nhiều thời gian... Nói đến đó chàng hơi dừng lời lại, rồi mới nói tiếp: - Ai không biết Ngọc Đỉnh phu nhân của quý giáo là nhân vật lợi hại, huynh đệ có ăn nhằm gan trời cũng không dám đùa! Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn hai tay xoa xoa vào nhau cười nói: - Chớ nên nghe hai lão chết tiệt kia nói bậy, Ngọc Đỉnh phu nhân đâu phải tấm nhục bồ đoàn, chẳng phải ai muốn ngồi lên cũng được, thực không dám giấu diếm... Hoa Thiên Hồng thấy lão ta miệng thì ấp úng, mắt thì liếc ngang liếc dọc, bất giác cười lớn nói: - Mã huynh có gì xin cứ nói đừng ngại. Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn càng thấp giọng hơn: - Ngọc giá phu nhân tối nay đến nơi, có lời mời huynh đài tối nay vào canh ba tại Nhất Nguyên quán. Hoa Thiên Hồng mày kiếm nhíu lại, cười nói: - Nếu như tại hạ nửa năm về trước, thì dù long đầm huyệt hổ tại hạ cũng nhất định dấn thân một phen... Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn vội vã xua tay nói: - Thiên Hồng huynh nhầm rồi, phu nhân chỉ có hảo ý, lại nói một tòa Nhất Nguyên quán cỏn con, há có thể giam chân nổi bước hổ của huynh đài sao? Lời lão vừa dứt, bỗng nhiên một giọng nói rắn rỏi cười vang lên nói: - Mã huynh hà tất khách khí, ai không biết Chiêu Hồn sứ giả của Thông Thiên giáo giết người không dùng dao! Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn quay phắt người lại, xỉ cây chiếc phiến hậm hực nói: - Tôn lão ca! Ngươi là đại quý nhân trong Phong Vân hội, chẳng lẽ không bỏ qua được cho tiểu đệ? Người vừa xuất hiện họ Tôn là một lão già cao gầy, vừa bước tới vừa cười ha hả cúi đầu chào Hoa Thiên Hồng rồi tự động ngồi xuống đối diện với chàng. Hoa Thiên Hồng nhìn người thứ hai đi tiếp sau lưng lão ta mà một lão nhân mặt đỏ, đưa quyền cười nói: - Đan lão hộ pháp có gì vui mà trông mặt hớn hở đến thế? Lão già mặt đỏ họ Đan lại cười phá lên kha khả, thuận tay lấy từ trong người ra một tấm thiếp trắng nói: - Hoa huynh xem, tin vui bay đến chẳng phải là vui vì Hoa huynh đây hay sao? Hoa Thiên Hồng tiếp lấy bức thiếp, Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn đột nhiên giật lấy xé ra đọc: Sắp đến, nhanh tới Lan Phong tiếp ta. Bạch... Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn trao bức thư lại cho Hoa Thiên Hồng, ánh mắt đảo nhanh rồi nhìn chăm lão già mặt đỏ nỏi: - Đan huynh, đây có phải thủ bút của tiểu thư quý bang Bạch Quân Nghi không? Lão họ Đan vuốt râu cười cười nói: - Lão phu có mười cái đầu cũng không dám giả mạo bút tích của Bạch tiểu thư. Lão già họ Tôn người Phong Vân hội vờ làm kinh ngạc nói: - Đan huynh, Bạch tiểu thư lệnh cho thuộc hạ quý bang tại Lan Phong tiếp giá, ngươi còn đem thư trao cho Hoa huynh làm gì chứ? Đan lão cười kha khả nói: - Vị tiểu thư của chúng ta là nữ trung hảo hán, uy hành thượng hạ đều bằng sở học và trí tuệ, tuyệt không ỷ vào thân phận là nữ tử của Bạch bang chủ. Tiểu thư không hề lệnh chúng ta tiếp giá. Nói đến đó rồi cười ha hả tự nhấp một ngụm trà, đoạn ngửa người ra nhắm mắt, không nói gì thêm. Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn đầu mày nhíu lại vẻ khó chịu nhìn Hoa Thiên Hồng nói: - Hoa huynh nghe rõ rồi chứ, Bạch tiểu thư uy hành thượng hạ, công lực trí tuệ cả hai đều cao minh, Hoa huynh như tự biết mình thì đi nhanh nhanh một bước mới hay nhé! Hoa Thiên Hồng cười cười, vò nát bức thư trong tay lòng nghĩ thầm: “Nay đã là tháng sáu, mẹ ta có đi chậm thế nào thì cũng đã đến Tào Châu sao giờ vẫn chưa thấy tung tích? Ài! Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì sao?... Không thể! Mẹ kinh nghiệm quảng bác, lịch duyệt giang hồ, hàng tiểu bối mạc lưu há có thể làm gì được mẹ!” Chàng trầm tư suy nghĩ liên miên, bỗng Mã Thanh Sơn cười lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng nói: - Hoa huynh, Bạch tiểu thư muốn ngươi tiếp giá, đây quả là cơ hội tam sinh hữu hạnh, huệ nhãn kiến anh hùng, đêm nay canh ba ngươi nên đi một chuyến mới phải. Nào, nhân lúc còn rảnh rỗi chúng ta đấu vài ván cờ nhé! Đan hộ pháp vừa nghe thế đã trừng mắt nói lớn: - Mã huynh, Hoa huynh tối nay còn nhiều chuyện phải làm, người không thể để người ta nghỉ ngơi một lát hay sao chứ? Tôn lão cũng tiếp lời nói: - Đúng thế, chúng ta chuyện phiếm cùng nhau chẳng lẽ không vui sao? Nghe nói tối qua Mã huynh tìm được mối ngon lắm nhỉ? Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn xòe chiếc quạt “phạch” một tiếng, phe phẩy mấy cái ngượng ngập nói: - Về chuyện này thì huynh đệ không muốn nói, nhưng... Nói đến đó lão cười hi hi rồi noi tiếp: - Thế nhưng, Tôn huynh đã không thẹn mà hỏi, thì huynh đệ cũng chẳng giấu diếm... Nói là không muốn nói vậy mà khi lão lại bắt đầu huyên thuyên kể lại chuyện hồi đêm lão thanh lâu tầm nguyệt cho mọi người nghe. Lão càng kể càng say sưa, hai người kia thì nghe cũng say mê đến xuất thần, chốc chốc hứng chí lại cùng nhau cười phá lên hô hố. Hoa Thiên Hồng vốn chẳng có lòng dạ nào để đàm tiếu với bọn họ, ánh mắt chàng thỉnh thoáng liếc nhìn đại hán mặt thẹo ngồi độc ẩm một mình bên bàn kia, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách đối phó với Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội. Mãi đến gần trưa, trong tửu lâu đã đông, chàng liền đứng lên nói: - Ba vị xin cứ nói chuyện, tại hạ cáo từ trước. Đan hộ pháp không chút dè dặt hỏi thẳng: - Hoa huynh “Tẩu độc” đó sao? Hoa Thiên Hồng gật nhẹ đầu rồi ôm quyền xá dài, Mã Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lên ghé tai nói nhỏ: - Đêm nay đầu canh, huynh đệ đến khách điếm tiếp Hoa huynh! Thế nhưng liền nghe Tôn lão chen vào cười lớn nói: - Mã huynh, nam tử hán chẳng làm điều gì không dám nói với người khác! Hoa Thiên Hồng không muốn rầy rà với bọn họ khi ấy định đi, nhưng bất chợt nhận ra đại hán mặt thẹo kia nắm chiếc bình lắc nhẹ mấy cái. Cử chỉ ấy tuy rất nhẹ, nhưng chàng cũng kịp nhận ra, nhìn theo anh mắt người ấy mới chợt hiểu. Nguyên lúc này dưới đường, trước mặt Phong Vân hội Tào Châu phân đàn có bảy tám con tuấn mã xuất hiện, đi đầu là một lão hán vận ngân bào. Nhãn lực của Hoa Thiên Hồng hiện tại đã không còn như trước, tuy ở khoảng cách rất xa nhưng chàng cũng nhìn thấy rất rõ, trong đầu chàng chợt nhớ lại lão hán vận ngân bào này chính là Bát Bích Tu La Tra Thanh một trong những nhân vật đứng đầu Phong Vân hội. Lão họ Tôn lúc này cũng đã phát hiện ra trước Phân đàn có người đến, nên vội vàng rời ghế nói: - Tâm đương gia tệ hội đã đến, huynh đệ di trước một bước! Vừa nói vừa ôm quyền xá dài rồi đi xuống lầu ngay Hoa Thiên Hồng lúc này trong đầu thay đổi chú ý, định ngồi nán lại thêm một lúc xem chuyện thế nào, nhưng độc lực Đan Hỏa Độc Liên trong người đã phát tác bất đắc dĩ đành bỏ đi xuống lầu. Ra khỏi thành thì độc đã phát, chàng liền phóng chân mà chạy. Suốt cả tháng nay chàng ở lại Tào Châu, mỗi khi đúng Ngọ độc tính trong người phát tác đều ra khỏi thành chạy như điên như dại, Có người biết chàng trong người ẩn độc, mới gán cho chàng một biệt hiệu “Tẩu Độc thư sinh”, Hoa Thiên Hồng khi rời núi vốn cải danh đổi họ, ấy là vì để tránh nguy hiểm, nhưng chàng đã một lần bên bờ Hoàng Hà không chết, giờ đã không còn ngại gì đối đầu với kẻ thù nên quyết phục nguyên tính danh của mình. Tin “Hoa Thiên Hồng tẩu độc tại Tào Châu” Nhất bang, Nhất hội, Nhất giáo tất đều biết Lại nói, công lực trong người chàng càng tăng mạnh thì độc tính trong người cũng tăng theo khiến cho mỗi lúc độc tính phát tác thì thống khổ vô cùng. Lúc đầu mỗi nửa canh giờ chàng chỉ chạy quanh thành chừng hai vòng, nhưng đến lúc n&agnym>
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
rave;y cũng thời gian ấy thì lại chạy có đến mười mấy vòng mới khiến độc tính dịu xuống. Chạy một hồi đến khi Đan Hỏa Độc Liên tiềm nhập trở lại vào Đan Điền thì mồ hôi cũng tháo đẫm cả người. Trở lại khách điếm tắm rửa ăn uống xong thì trời cũng đã xế chiều, chàng ngồi bên cửa sổ như mọi khi ngóng xuống đường trông bắt gặp được bóng dáng của mẹ như mọi khi. Hoàng hôn nhanh chóng đổ xuống, một ngày chờ mẹ lại vô vọng, chàng uể oải đứng lên suy nghĩ nhanh chuyện phải hành động tối nay. Trong đầu hình ảnh người đàn ông một tay mặt thẹo kia cứ hiện lên, chàng linh cảm con người này xuất hiện ở đây nhất định có vấn đề, khi ấy quyết định gác qua chuyện Ngọc Đỉnh phu nhân và Bạch Quân Nghi, trước tiên thám thính hành tung của nhân vật này. Nghĩ rồi, chàng nấn ná chờ đến khi trời tối hẳn mới rời khách điếm ra đường. Khi đến gần cổng Phân đàn Phong Vân hội chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ trong phóng ra, chàng vội vã vào bên đường, nháy mắt đã thấy bốn con tuấn mã phi nhanh ra. Người đi đầu vẫn chính là lão nhân ngân bào Bát Bích Tu La Tra Thanh, người thứ hai là một lão hòa thượng hình thù dềnh dàng thô tháp, khuôn mặt tròn béo núc ních trông thật phàm tục, người thứ ba là một thiếu niên trên dưới hai mươi, thân vận áo gấm đen viền kim tuyết, vừa nhìn chàng cũng kịp nhận ra chính là thiếu niên trước đây bên Hoàng Hà đấu một chưởng với Cốc Thế Biểu và người cuối cùng chính là Phong Vân hội Tào Châu phân đàn chủ Kiều Quảng. Hoa Thiên Hồng nhìn thấy bọn họ xuất hiện rời đi trong đêm, tự nhiên lóe lên một ý nghĩ, bèn phóng người bám truy theo, cả bọn bốn người vừa ra khỏi thành tầm mươi trượng, bỗng trong rừng có tiếng người thét lớn: - Bát Bích Tu La Tra Thanh, ngươi xem ai đây? “Vèo” một tiếng, bóng người lướt tới đã thấy ánh đao chém xả xuống người Bát Bích Tu La. Bát Bích Tu La Tra Thanh vừa nghe tiếng gió đã biết bị tập kích liền tung người khỏi ngựa đáp xuống đất, ba người kia cũng nhanh chóng rời ngựa vừa kịp lúc ánh kiếm đến nơi. Bát Bích Tu La Tra Thanh là nhân vật cao thủ giang hồ, chỉ tiếp mấy chiêu kiếm đã nhận ra đối thương là ai la lên: - Thương Tu Khách, là ngươi đấy ư? Hoa Thiên Hòng lúc này mới nhận ra người xuất hiện tập kích bọn Bát Bích Tu La Tra Thanh không ai khác mà chính là người mà chàng đang muốn điều tra, hán tử cụt tay mặt theo. Cứ nhìn kiếm pháp người này cũng biết là tay cao thủ võ lâm, trong lòng chàng tự nhiên hiếu động, chẳng còn để ý chuyện ẩn người cứ thế đi thẳng đến bên đường đứng xem. Ba người đi cùng Bát Bích Tu La Tra Thanh xuống ngựa đứng nhìn, khi ấy phát hiện ra có người đi đến đều quay lại nhìn, Kiều Quảng nhận ra chính là Tẩu Độc thư sinh bèn cúi người cung kính nói với lão hòa thượng: - Khải bẩm ngũ gia, thiếu niên này chính là Hoa Thiên Hồng. Nguyên lão hòa thượng này ở vị thứ năm trong Phong Vân hội, người giang hồ chỉ biết lão ta tên là Thân Tam Hảo, nhưng không ai biết pháp hiệu lão ta là gì. Nhân vì lão tuy thân khoát cà sa, nhưng lại háo tửu, háo sắc, háo sát cho nên thiên hạ châm biếm gọi là Thân Tam Hảo. Thân Tam Hảo nghe Kiều Quảng nói vậy, ánh mắt long lên nhìn chăm Hoa Thiên Hồng giọng trịch thượng hỏi: - Ngươi là hậu nhân của Hoa Nguyên Tư? Hoa Thiên Hồng nghe cái giọng ồm ồm như chuông vỡ và khẩu khí vô lễ của lão ta thì tức giận, xẵng giọng nói: - Lão hòa thượng ngươi có gì chỉ giáo? Chàng vốn đã có kinh nghiệm giang hồ, biết người của Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội đều không phải là nhân vật chánh phái, chung quy chẳng có đạo lý gì để nói nhiều, cho nên nói rồi liền ngưng tụ chân khí phòng bị. Thân Tam Hảo cười “hắc hắc” một tràng dài, chính định ra tay chợt nghe Thương Tu Khách thét lớn: - Bát Bích Tu La, Thương Tu Khách này không cần báo thù cánh tay cụt này! Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên nghĩ: “Thù chặt tay không báo vậy báo thù gì chứ?” Chỉ nghe Bát Bích Tu La Tra Thanh cười gằn nói: - Có bản lĩnh thì cứ thi triển, Tra mỗ tiếp ngươi! Thương Tu Khách kiếm chém lia lịa, miệng lại thét: - Ta cũng chẳng cần báo thù sát thê! Bát Bích Tu La đã thấy phẫn nộ quát: - Không cần nói, ta biết ngươi báo thù cho con trai ngươi! Thương Tu Khách giọng đầy căm hận: - Đứa trẻ lên ba có tội gì mà ngươi cũng giết chứ? Bát Bích Tu La Tra Thanh nghi
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Hào Môn Nhất Kiếm
Nhất Kiếm Tam Ưng
!!!14492_11.htm!!!o được. Đứng xem một lúc, lão quay đầu lại nhìn Chử Tiểu Cực nói: - Cục diện trận đấu này thực khó phân, hay là để thuộc hạ dùng pháo hiệu gọi người trong bổn Phân đàn đến? Chử Tiểu Cực trong người khí huyết vẫn chưa ổn định, nghe nói vậy thì trầm ngâm giây lát mới nói: - Gọi thêm người đến thì hay, thế nhưng tiểu tử họ Hoa không phải nhân vật tầm thường, gọi huynh đệ thông thường đến cũng không làm gì được hắn. Kiều Quảng nghĩ rồi nói: - Thuộc hạ sẽ tìm huynh đệ đắc lực. Nói dứt lời hắn quay người lại phóng nhanh vào màn đêm. Thế nhưng, Kiều Quảng vừa đi thì đấu trường thay đổi tức thì, chỉ thấy Thương Tu Khách thanh trường kiếm trong cánh tay độc nhất múa rít lên ào ào bức. Bát Bích Tu La Tra Thanh vây khốn trong màn kiếm ảnh. Bát Bích Tu La Tra Thanh gầm lớn một tiếng, chưởng vung đánh liên hoàn, thân hình tợ hồ như nỗ lực thoát ra ngoài. Hoa Thiên Hồng nhìn thấy Thương Tu Khách chấn uy lực giành phần chủ động, thì tự nhiên trong người cũng phấn chấn hẳn lên, chưởng tiếp chưởng xuất ra tợ như bài sơn đảo hải bức ép Thân Tam Hảo thoái liên tục sáu bảy bộ. Thân Tam Hảo tính khí nóng nảy thô tục, bị bức đến tức mặt mày đỏ gay gầm lớn: - Tiểu tử, Phật gia hôm nay không bửa ngươi ra làm hai quyết không làm người. Trong tiếng thét, tả chưởng hữu thủ, khí thế phản công cực kỳ uy mãnh bức Hoa Thiên Hồng phải tạm thoái nhượng mấy bộ. Đột nhiên vừa lúc này từ miệng Thương Tu Khách phát ra một tiếng cười quái đản, tiếng cười nghe tợ hồ như hàm chứa cả tiếng quỷ khốc thần sầu khiến cả Hoa Thiên Hồng và Thân Tam Hảo đều nổi gai ốc. Bát Bích Tu La Tra Thanh nghe thì rung động cả người, nhìn thấy ánh kiếm như muôn vàn ánh lưu tinh ập tới thì phát lạnh, vội tung người định đào thoát ra. Nhưng người chưa kịp vọt lên thì thân hình lão ta khựng lại, kèm theo cả cánh tay nắm kiếm lìa đoạn rơi trên đất. Tra Thanh ngoại hiệu Bát Bích Tu La, công lực khẳng định không phải tầm thường, một cánh tay bị chém cụt, công lực tự nhiên giảm một nửa, lúc ấy nghiến răng chịu đau, cúi nhặt nhanh cánh tay rồi như con thú trúng thương lủi nhanh vào màn đêm. Tương Tu Khách nhếch mép cười nhạt một tiếng lắc người định truy theo, nhưng chợt nghĩ điều gì lại thôi, quay người bước về hướng Thân Tam Hảo. Thân Tam Hảo hồn tiêu phách tán, vung tay đánh thốc ra mấy chưởng, đây chỉ là chuyện trong chớp mắt, Chử Tiểu Cực thấy Tra Thanh đã chạy thì tinh thần hoảng loạn, vội nhảy người lên ngựa phóng đi mất Thương Tu Khách chống kiếm đứng trừng mắt nhìn Thân Tam Hảo, cả mặt bao trùm sát khí nửa câu không nói. Thân Tam Hảo trước tình thế này biết lui là thượng sách, khi ấy đẩy lùi được Hoa Thiên Hồng cũng chẳng chậm chân quay phắt người lại lao nhanh vào màn đêm. Thương Tu Khách lần này cũng không truy theo Thân Tam Hảo, ngược lại đưa ánh mắt ngưng nhìn Hoa Thiên Hồng rất lâu, Hoa Thiên Hồng bước lên hai bước ôm quyền hỏi: - Vãn bối không biết xưng hô thế nào? Thương Tu Khách mỉm cười nói: - Bất tất khách khí! - Thật đáng tiếc đêm nay không giết hết được mấy tên tặc nhân kia! Thương Tu Khách ngưng ánh mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, chợt thở dài nói: - Ta thân còn sống chết không hề gì, thế nhưng tiểu huynh đệ ngươi còn trẻ, tiền đồ còn dài, kết thù kết oán đối với ngươi chỉ thêm nguy hiểm. Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói: - Đa tạ tiền bối quan hoài, vãn bối chỉ muốn vì giang hồ trừ hại! - Ài! Đây là thiên ý, bằng vào tiểu huynh đệ ngươi thì trừ được mấy tên! - Vãn bối biết tài hèn sức mọn, thế nhưng làm điều nghĩa quyết không nhường, dù chết vãn bối vẫn nguyện lòng! Chàng nói bình thương, thế nhưng khí khái hào hùng mà đó như không phải là một lời thề, chỉ là một chuyện tất yếu khiến Thương Tu Khách trong lòng không khỏi cảm phục Thương Tu Khách như còn muốn nói gì nhưng lại thôi, thay đổi câu chuyện hỏi: - Tiểu huynh đệ ngươi lưu chân lại Tào Châu thường ngày la cà trà lâu tử điếm trưa thì “Tẩu độc” giữa bàng quan thiên hạ là có ý gì chứ? Hoa Thiên Hồng thấy chẳng cần giấu diếm với người này bèn đáp: - Vãn bối tìm mẫu thân, cố ý làm vậy để dẫn sự chú ý của gia mẫu. Thương Tu Khách sắc mặt hơi đổi hỏi: - Lệnh đường hiện ở đâu? Hỏi vậy, nhưng không đợi chàng kịp trả lời, chợt lão thở dài sườn sượt nói tiếp: - Vây cánh quần ma đã thành hơn hẳn năm xưa, nghĩa sĩ hào hiệp thì chết tận, nếu được lệnh đường xuất đầu lĩnh tụ anh hùng may ra võ lâm mới thoát nổi họa kiếp. Hoa Thiên Hồng nghe vậy suýt nữa thì buột miệng nói ra chuyện mẫu thân công lực bị hủy, nhưng trong đầu thầm nghĩ: “Hiện tại đạo tiêu ma trưởng, bao nhiêu anh hùng hào kiệt vẫn còn tín nhiệm mẫu thân, nếu ta nói ra điều này thì họ sẽ mất hết niềm tin khó có ngày khôi phục lại uy lực, chẳng bằng tạm thời cứ giấu”. Nghĩ vậy gượng cười nói: - Gia mẫu vốn dặn vãn bối chờ ở Tào Châu này, nói vậy tiền bối biết song thân vãn bối? - Ha! Ai lại không biết phu phụ Hoa đại hiệp chứ? Bấy giờ, hai người vừa nói chuyện vừa đi trở vào trong thành, Thương Tu Khách cẩn thận đưa mắt nhìn quanh rồi trịnh trọng nói: - Bát Bích Tu La bị lão phu chặt tay, nộ tất trút lên người ngươi, biết được thân thế của ngươi, chúng nhất định không bao giờ bỏ qua, cần phải hết sức đề phong thận trọng, phòng chúng giở thủ đoạn với ngươi. - Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối vốn không dám khinh suất! - Tốt! Tiểu huynh đệ bảo trọng! Nói dứt lời, Thương Tu Khách quay người lao vào bóng đêm, Hoa Thiên Hồng ngưng mắt nhìn theo bóng lão ta có chút thương cảm dâng trào lên trong lòng.