Hôm sau chúng tôi nhận được một bức thư viền đen; trong thư cậu Edgar báo là em gái cậu, Isabella, đã qua đời và cậu sắp trở về cùng với đứa bé trai. Cathy mừng quýnh lên với ý nghĩ là ba sắp về và nóng lòng muốn gặp cậu em họ. - Linton kém cháu đúng sáu tháng. - cô nói với tôi vào cái hôm mà chúng tôi dự kiến là cậu em họ đó sẽ được đưa về. - Thật là vui thích biết bao khi có cậu ấy để chơi cùng! ôi, cháu mừng quá!Rốt cục, cỗ xe ngựa cũng đã xuất hiện, và Cathy lao ra đón chạ Hai cha con gặp lại nhau mới vui mừng làm sao! Cậu em họ cô còn đang ngủ, nhưng cậu Linton đánh thức nó dậy và bế nó xuống đất. Nó trông rất giống bác nó, nhưng không có được vẻ mặt dễ chịu như bác nó. - Này, Cathy yêu quý, - cậu Linton nói vói con gái, - em con không được khỏe mạnh hoặc vui tươi như con đâu; nó vừa bị mất mẹ mới đây thôi. Vì vậy, con đừng trông đợi là em con sẽ mải mê chạy nhảy và chơi đùa với con ngaỵ Con hãy để cho em yên tối nay được không nào? - Vâng, vâng, thưa bạ - Cathy đồng ý. - Linton, đây là Cathy, chị họ cháu đấy. - Cậu Edgar nói. - Chị ấy muốn kết bạn với cháu. Giờ, cháu hãy cố vui lên vì cuộc hành trình của bác cháu ta đã kết thúc, và cháu chẳng còn phải làm gì ngoài việc nghỉ ngơi và tha hồ vui chơi như cháu thích. - Vậy thì cho cháu đi ngủ thôi. - Cậu bé vừa đáp, vừa khóc òa lên. Bác nó tỏ ra rất kiên nhẫn với nó, nhưng tôi cảm thấy là cậu hẳn vừa phải trải qua cuộc hành trình vất vả và mệt nhọc bên thằng bé này. Ngay sau bữa trà, bé Linton lên giường và ngủ thiếp đi. - Dần dần nó sẽ khỏe lên thôi, tôi nghĩ thế, - cậu Linton nói, - và có Cathy chơi cùng sẽ rất tốt cho nó. - Phải, nếu chúng ta được phép nuôi giữ nó. - Tôi nghĩ bụng. Chúng tôi không phải nghi ngờ lâu. Ngay tối hôm đó, Joseph đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa. - Tôi phải nói chuyện với chính ông Linton. - Lão vừa nói vừa bước vào nhà, không đợi được ai mời vào. - Tốt hơn là lão cứ để tôi nhắn lại cho cậu chủ. - Tôi nói. - Cậu Linton sắp sửa đi ngủ rồi. Joseph đẩy tôi sang một bên và đi lên lầu. Lão ta đi vào thư viện, và chẳng thèm chào hỏi gì cậu Linton, lão lên tiếng:- ông Heathcliff phái tôi sang đón con trai ông ấy và tôi không được quay về Đồi Gió Hú mà không có thằng bé. Edgar Linton lặng đi một phút, và một nỗi đau buồn sâu xa phủ bóng lên khuôn mặt cậu. Isabella đã giao phó thằng bé cho cậu chăm sóc; nhưng nếu Heathcliff, cha nó, đòi nó về, thì Edgar không thể có quyền gì để giữ nó lại. - Nó hiện nay đang ngủ. - Rốt cục cậu lên tiếng. - Mai nó sẽ sang. - Không. - Joseph hét lên, giậm chiếc gậy xuống sàn. - Heathcliff phải có bằng được đứa con trai. Tôi phải đón nó đi ngay bây giờ, ông biết đấy!- Lão không được mang nó đi hôm naỵ - Edgar cương quyết nói. - Đi xuống dưới nhà ngay! Đi!Cậu cầm lấy cánh tay lão gia nhân và đẩy lão ra khỏi cửa. - Được lắm. - Joseph hét lên, và chậm rãi bỏ đi. - Sáng mai ông Heathcliff sẽ đích thân đến đón nó. Để rồi xem ông có dám tống cổ ông ấy ra ngoài không nào? Cậu Linton không dám liều lĩnh để Heathcliff đến thăm, nên tôi được lệnh sáng sớm hôm sau phải đưa Linton đến Đồi Gió Hú. Bị đánh thức dậy vào lúc năm giờ và nghe nói là phải tiếp tục cuộc hành trình, thằng bé rất lấy làm ngạc nhiên. Tôi bảo nó là nó sẽ đến sống với cha nó. - Cha cháu ư? - Nó hỏi. - Mẹ chưa bao giờ nói cháu có một người chạ ông ấy sống ở đâu vậy? Cháu thích ở đây với bác Edgar hơn. - Ba cháu sống cách Ấp một quãng, trên mấy ngọn đồi kia. - Tôi đáp. - Khi nào cháu thấy khỏe hơn, cháu có thể đến đây thăm chúng tôi. Cháu phải cố yêu ba cháu như cháu đã từng yêu mẹ, và ông ấy sẽ yêu cháu. - Nhưng tại sao ba mẹ lại không sống chung với nhau như những người khác? - Nó hỏi, vẻ bối rối. - Ba cháu bận công việc ở miền Bắc, còn mẹ cháu lại phải sống ở miền Nam vì đau ốm. - Tôi bảo nó. Linton không mãn nguyện với câu trả lời của tôi. - Thế tại sao mẹ không nhắc gì đến cha cả? - Nó hỏi. - Mẹ thường nói chuyện về bác Edgar và cháu được dạy phải thương yêu bác ấy. Nhưng làm thế nào cháu có thể yêu ba được? Cháu không hề biết ông ấy. - Ồ, trẻ con đều phải yêu quý cha mẹ. - Tôi đáp. - Có lẽ mẹ cháu sợ là nếu luôn nhắc đến ba thì cháu sẽ muốn được ở bên bạ Nào, chúng ta phải đi nhanh lên. Vào một buổi sáng đẹp trời như thế này mà đi ngựa thì thú lắm. ánh mặt trời rực rỡ và hương thơm của những bông hoa thạch thảo màu đỏ tía mọc trên vùng đồng hoang làm cho tinh thần cậu bé khuây khỏa, và nó bắt đầu đặt ra những câu hỏi về ngôi nhà mới của nó. Nhưng khi chúng tôi đến gần tảng đá phía trước ngôi nhà thì nó lại im lặng. Nó đưa mắt nhìn quanh quanh tòa nhà, nhìn những cây linh sam oằn cong, nhìn những bụi cây ăn trái um tùm trong vườn, vẻ trang trọng, và chậm rãi lắc đầu. Tôi bước vào chính sảnh nơi mọi người vừa ăn điểm tâm xong. - Chào chị - Heathcliff lên tiếng. - Chị đã đem tài sản của tôi đến, phải không nào? Thế mà tôi sợ phải tự mình đi bắt nó về đấy. ông ta sải bước đi ra cửa; Hareton và Joseph theo sau, đầy vẻ tò mò. Bé Linton quan sát ba người đàn ông nọ với ánh mắt sợ hãi. Heathcliff chằm chằm nhìn cậu con trai đến mức nó hoàn toàn bị bối rối, rồi cất tiếng cười khinh bỉ. - Thật là xinh đẹp! Một thứ của quý đáng yêu làm sao! Họ đã nuôi nó bằng sữa chua chắc? Quả là tệ hơn tôi tưởng. - ông ta nói. Tôi bảo thằng bé đang run rẩy ấy xuống ngựa và đi vào nhà. Heathcliff cùng vào với nó, và sau khi đã ngồi xuống, ông ta thô bạo kéo Linton đến bên ông tạ - Mày có biết tao không? - ông ta hỏi. - Không. - Thằng bé vừa nói vừa khóc vì sợ. - Chắc mày đã nghe nói về tao? - Không. - Nó vẫn lặp lại câu trả lời ấy. - Không à? - Heathcliff hỏi lại. - Thật xấu hổ thay cho mẹ mày vì đã không bao giờ nói về cha mày. Tao nói cho mày biết. Mày là con trai tao, và mẹ mày quả là một con đàn bà độc ác mới không bao giờ nhắc đến tao với mày. - Đến đây Heathcliff quay sang tôi: - Ellen, nếu chị mệt, chị có thể ngồi xuống nghỉ. Nếu không thì chị về đi. - Tôi sẽ đi, ông Heathcliff ạ, - tôi đáp, - nhưng tôi hy vọng ông sẽ đối xử tử tế với thằng bé. Nó là người thân duy nhất của ông trên cõi đời này, ông hãy nhớ lấy. - Tôi sẽ rất tử tế, chị khỏi phải e sợ. - ông ta nói, đoạn cười phá lên. - Joseph, đem cho nó chút gì điểm tâm đi. Hareton, đi làm việc đi. Tôi không quên là một ngày nào đó, Linton sẽ là chủ nhân của nơi này. Và nếu ông Linton không đi bước nữa và có môt. đứa con trai, thì ấy Thrushcross cũng sẽ thuộc về con trai tôi nốt. Tôi không muốn con trai tôi chết trước khi tôi biết được mmình sẽ để lại cái ấp cho nó thừa kế. Nó thuộc về tôi và tôi muốn được đắc thắng thấy kẻ nối dõi của tôi và chủ nhân trên lãnh địa của họ, và thuê con cái họ làm công trên đất đai của tổ tiên chúng khi xưa. Tôi căm ghét bản thân nó, vì những ký ức mà nó làm sống lại. Nhưng nó sẽ được an toàn, vì nó quá hữu ích cho kế hoạch của tôi. Một người gia sư sẽ đến dạy nó học ba lần mỗi tuần. Tôi đã ra lệnh cho Hareton phải vâng lời nó. Mọi thứ đã được sắp đặt cả rồi. Không còn lý do gì để nấn ná lâu hơn, tôi quyết định lặng lẽ bỏ đi trong lúc Linton đang bận xua một con chó ra chỗ khác vì con chó tỏ ra quá vồn vã với nó, khiến nó khói chịu. Nhưng nó rất cảnh giác, không để cho tôi thừa lúc nó không để ý mà lẳng lặng đi ra. - Đừng bỏ cháu lại đây! - Tôi nghe tiếng nó gào lên. - Cháu sẽ không ở lại đây đâu! Cháu sẽ không ở lại đây đâu!Nhưng cánh cửa đã được đóng chặt lại sau lưng tôi, và họ không cho phép nó bước ra ngoài. Trong khi đó, ở ấp, Cathy thức dậy với tâm trạng rất vui vẻ, háo hức muốn được chơi với cậu em họ. Khi nghe nói nó đã đi rồi, cô la khóc mới dữ dội làm sao! Cô không hề được ai nói cho biết là nó chỉ sống ở cách đó bốn dặm, tại Đồi Gió Hú, và đến khi cô được gặp lại nó, cô đã không còn nhận ra nó nữa. Mỗi khi tôi gặp chị quản gia bên Đồi Gió Hú, tôi lại hỏi thăm tin tức về bé Linton. Nó chẳng khỏe lên tí nào, chị ta cho biết, và cha nó xem ra mỗi ngày một thêm căm ghét nó.