Vũ Duy ngồi lặng thinh, tay ôm đầu khổ sở. Anh không biết rằng bên cạnh anh, Thục Phương đang lặng lẽ chống chọi với sự yếu đuối trong lòng. Đúng như anh nghĩ, tình cảm từ nhỏ đến lớn, bảo quên đâu phải là dễ. Nếu không có một thời gian dài đau khổ để mà biết sợ hãi, có lẽ cô đã sẵn sàng bỏ qua hết cho anh rồi. Cô ngước mặt lên, thở thật sâu, cố lấy giọng dửng dưng: − Khuya rồi, em vào nhà nghe. Chúc anh ngủ ngon. Vũ Duy buông tay xuống, ngẩng lên: − Thôi được anh về, em vô đi. Thục Phương đứng lên nhẹ nhàng bỏ đi. Giữa đường cô chợt quay lại. Thấy anh nhìn như hỏi, cô nói dịu dàng: − Nếu anh muốn, em sẽ giúp anh hàn gắn với Diệp Thúy. Thật ra nó không bướng bỉnh như anh nghĩ đâu. Vũ Duy quay mặt đi, có vẻ thất vọng: − Cám ơn em. Thục Phương đi vào nhà. Ngang qua phòng bà Thục, cô nghe bà gọi giật lại: − Vào đây Phương. Thục Phương bước vào, ngồi xuống gường: − Sao giờ này mà mẹ chưa ngủ? − Con với nó nói chuyện gì đến giờ này lận? Thì ra nảy giờ mẹ thức để theo dõi mình. Thục Phương nghĩ thầm và cô nói không dấu giếm: − Ảnh muốn quay lại với con. − Vậy con trả lời sao? − Con không dám tin, ảnh thuyết phục con nhiều lắm, thật ra ảnh với nhỏ Thanh không có gì cả mẹ ạ. Bà Thục cười điềm nhiên: − Không phải là không có gì, mà nó đã chán con bé kia, nhất là bây giờ thấy con quen với người khác nên nó bắt đầu sợ. Thục Phương làm thinh. Mẹ nói cái gì cũng chính xác. Cô không cần kể nhiều mẹ cũng biết rồi. Cô gật đầu đồng tình: − Ảnh nói vậy đó mẹ. Giọng bà Thục đầy vẻ cương quyết: − Mẹ biết nó chỉ thích con. Nhưng không vì vậy mà con được yếu đuối đấy. Mẹ không cho phép con đón nhận nó đâu. Thục Phương ngước lên: − Mẹ ghét ảnh lắm phải không? − Sao con nghĩ vậy? Thật con nít! Thật ra nó với con Thúy gần như là con trong nhà, lỗi của nó không làm mẹ ghét đâu. Nhưng tính nó như vậy, làm chồng con mẹ không yên tâm. Thục Phương thoáng thấy buồn buồn. Mặc dù giận Vũ Duy, nhưng cô không chịu nổi nếu mà bị nhà cô ghét. Bà Thục nhìn cô hơi lâu, rồi nói nhẹ nhàng: − Con trai lăng nhăng rồi đến lúc nào đó sẽ hết. Nhưng con trai mà có tư tưởng coi thường người yêu của mình thì sau này cũng sẽ coi thường khi người đó thành vợ. Mẹ không yên tâm về nó. Thấy Thục Phương làm thinh, bà nói tiếp: − Nó đang hạ mình giành lại con, nhưng mẹ không tin sau đó nó sẽ tôn trọng con hơn, sống với một người như vậy con sẽ khỗ lắm. − Vâng, con biết. − Biết, nhưng con vẫn phân vân phải không? Tình cảm sâu đậm như vậy mà. Nhưng dù sao con cũng đã bỏ được tư tưởng nó là người quan trọng, chỉ cần con cố gắng thôi. Dứt khoát mẹ không gã con cho nó đâu. Thục Phương ngước lên, cười gượng: − Mẹ đừng lo, con không còn khờ như lúc trước đâu. Con đi ngủ nghe mẹ − Ừ, lo đi ngủ, khuya quá rồi. Thục Phương đứng dậy đi ra. Trong lòng cô là những cảm giác xao xuyến khó tả. Vừa ngả nghiêng vừa cứng rắn. Cô vội nghĩ đến Hoàng Chương. Muốn trốn mình trong tình yêu của anh. Nhưng tình cảm đó chưa đủ mạnh để rứt cô ra khỏi cơn chao đảo. Cô đi vào phòng mình, Diệp Thúy đã ngủ từ lúc nào. Cô lẳng lặng thay áo rồi lên gường. Nhưng chiếc áo làm cô vấp ngã chúi lên mình Diệp Thúy, làm cô nàng đang ngủ giật mình tỉnh ngủ hẳn, và ngồi lên: − Cái gì vậy? − Tao bị vấp ngã, ngủ tiếp đi. − Làm cái gì mà mày thức khuya quá vậy. Thục Phương nằm xuống ngáp khẽ: − Thức nói chuyện với anh Duy đấy. Diệp Thúy tỉnh ngủ hẳn, giọng cô tò mò háo hức: − Nói chuyện gì, có phải ảnh qua xin lỗi mày không? − Ảnh làm gì mà phải xin lỗi tao, có mà mơ. − Xí, không lẽ đợi tao nói thẳng, nhưng có đúng như vậy không? Thục Phương giật gối trên tay Diệp Thúy, ném vào lòng: − Ảnh có nói một câu thế này: Sống gần Thu Thanh ảnh đã hiểu Ít nhiều, như vậy mày đủ hiểu rồi, tao thấy anh em mày nên giản hoà đi. Diệp Thúy nhẩm nghĩ một lát, rồi cong môi lên: − Chuyện đó không thành vấn đề, chủ yếu là mày ấy. Mày sẽ dàn hoà với ảnh chứ? Thục Phương nằm im. Hình như khi bắt đầu hết giận ông anh rồi, Diệp Thúy lại riết róng bắt cô phải chọn lựa, cô cảm thấy bây giờ đến lượt cô mâu thuẩn với nó. Tự nhiên cô đâm ra không biết nói gì. Diệp Thúy lại nằm xuống: − Tao biết mày nghĩ gì rồi, lúc này mày ngả vào anh Chương rồi phải không? − Cũng không hẳn, mến chưa phải là yêu, nói chung là chuyện chưa đi đến đâu. − Nhưng mày phải nói thật với tao, mày có thương anh Duy không? Thục Phương nói thận trọng: − Lúc trước chẳng phải mày bảo tao nên quên sao. Diệp Thúy vung tay: − Thì lúc đó tao tức quá, nhưng bây giờ ảnh quay lại rồi, bây giờ phải khác chứ. − Mày nói cái gì cũng đơn giản cả. − Với tao thì chủ yếu là tình cảm, còn mọi thứ khác đều không đáng kể. Công nhận là lúc trước ảnh không ngó tới nhưng bây giờ ảnh bỏ nhỏ Thanh rồi, trước sau gì ảnh cũng thương một mình mày mà. Thục Phương nói rời rạc: − Có những chuyện có thể tha thứ được. Nhưng có những chuyện không dám quên. Diệp Thúy thở hắc ra: − Tao hiểu rồi, khỏi phải giải thích. Cô cười nửa đùa nửa chua chát: − Hình như anh Duy nói đúng đó Phương. Mày có số quen với anh trai của bạn thân hay sao ấy. Không biết rồi đây mày sẽ làm chị dâu của tao hay của nhỏ Trân. − Nghĩ gì mà xa thế? Diệp Thúy vẫn tư lự: − Nhưng nếu mày chọn anh của nhỏ Trân thì gia đình tao cũng không ai trách mày. Cho đáng đời anh Duy, cái gì có trong tay không biết giữ. Đợi đến mất mới hối hận. Thục Phương nói như khuyên: − Mày nên làm hoà với anh Duy đi. Về nhà đi, tao nghĩ bây giờ nhỏ Thanh không dám múa may như lúc trước đâu. − Chuyện đó đâu có lớn. Chuyện của mày với anh Duy mới lớn. Thục Phương không trả lời. Cô cố tình ngủ để khỏi phải kéo dài câu chuyện làm mình khó sử. Thật ra cảm giác được van xin, quỳ lụy cũng làm người ta khổ tâm. Nó không đau khổ dữ dội như cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng không hề sung sướng chút nào. Hôm sau Thục Phương không đến bệnh viện. Buổi sáng cô đi lang thang ngoài đường với tâm trạng nặng trỉu. Một tâm trạng quẩn quanh mà cô không hiểu được tại sao. Có điều là không thể thoát khỏi nó được. Bây giờ cô rất sợ về nhà, sợ nghe mọi người đề cập đến chuyện của mình. Gần như là một tâm lý trốn tránh. Đi ngang qua công ty Hoàng Chương. Cô ngừng lại phân vân. Rồi rẽ vào tìm anh. Cô nói tên mình với cô thư ký, rồi ngồi xuống ghế chờ. Không được năm phút, Hoàng Chương đã đích thân đi ra. Thấy anh, Thục Phương đứng dậy: − Em ghé giờ này có làm phiền anh không? Hoàng Chương mỉm cười: − Không phiền chút nào. Vào đây với anh. Thục Phương theo anh vào phòng trong. Cô ngồi xuống salon, nhìn quanh, đây là lần đầu tiên cô vào phòng làm việc của Hoàng Chương. Phải nói là nó rất đẹp. Cô ngước lên cười với anh: − Ước gì em có cũng có một phòng làm việc thoáng như vậy, một mình mình muốn làm gì cũng được. Hoàng Chương chỉ cười chứ không trả lời. Anh đi vòng qua ngồi xuống cạnh cô: − Sáng nay em không đi làm à? − Dạ − Em đi đâu vậy? − Đi lang thang một mình, tiện đường ghé thăm anh. Chỉ ngồi chơi một chút thôi. − Sao lại chỉ một chút. Ở lại với anh, trưa nay đi ăn với anh, sau đó anh đưa em về. − Nhưng anh còn phải làm việc, em không muốn làm mất thời giờ của anh đâu. Hoàng Chương lắc đầu: − Công việc đâu có quan trọng bằng em. "Không biết Bích Trân nó sẽ nghĩ gì khi nghe ông anh của mình nói chuyện tình cảm như thế này". Thục Phương nghĩ thầm tự nhiên cô cười khúc khích một mình. Hoàng Chương nhướng mắt ngạc nhiên. Nhưng không hỏi. CÔ cũng lắc đầu: − Không có gì hết, tại em nhớ đến nhỏ Trân đấy. Có tiếng gõ cửa nhẹ. Hoàng Chương ngẩng lên: − Vào đi. Cô thư ký bước vào, nói như thông báo: − Dạ có ông Phú tới. − Được rồi, mời ông ta qua phòng khách, tôi qua ngay. Anh đứng dậy đến bàn lấy xấp tài liệu. Rồi quay lại Thục Phương: − Chờ anh ở đây nhe, nhớ đừng về, anh trở lại ngay, không lâu đâu. − Dạ. Anh đi ra ngoài rồi, Thục Phương đứng dậy đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống đường. Rồi lại nhìn quanh trong phòng. Không hiểu sao cô thích ở đây lạ lùng. Thực cô tiếc sao lúc trước không phát hiện sớm. Chắc cô đã đến đây thường hơn. Một mình ngồi trong ghế xem sách, còn Hoàng Chương thì có thể làm việc riêng của anh. Không ai xúc phạm tới ai. Như vậy thật tuyệt. Chợt có tiếng chuông reo. Thục Phương bước tới cầm ống nghe. Cô chưa kịp nói gì thì giọng người thanh niên nào đó đã gào lên: − Anh Chương anh muốn làm gì tôi thì làm đi. Đừng có tra tấn tôi kiểu đó nửa. Tôi không sợ anh đâu, tôi chịu hết nổi rồi, muốn đánh muốn giết thì cứ làm đi. Nếu anh còn tiếp tục kiểu đó. Tôi sẽ ăn thua đủ với anh. Thục Phương sửng sốt đứng yên, tay vẩn cầm ống nghe. Cô không biết trả lời thế nào. Còn hắn thì cứ gào lên trong máy. Giọng nói của một người bị căng thẳng đến phát điên. Hắn nói một tràng rồi cắt máy, Thục Phương đứng đợi một hồi. Rồi buông ống nghe. Cô trở lại cửa sổ đứng, đầu óc thấy hoang mang. Cô không hiểu Hoàng Chương đã làm gì để hắn phản ứng ghê gớm đếnthế. Cái gì mà hăm dọa tra tấn. Chẳng lẽ kinh doanh là đấu đá dữ dội đến thế sao? Tự nhiên cô thấy sợ Hoàng Chương quá, thì ra anh chỉ dịu dàng tình cảm với một mình cô. Còn thì là người ghê gớm đáng sợ như vậy. Cô chợt nhận ra anh còn có những tính cách khác nữa, mà cô thì không sao hiểu nổi. Cô thấy bất an quá. Thục Phương trở lại bàn cầm xắc tay, khoác lên vai định về. Nhưng vừa ra cửa thì Hoàng Chương cũng bước vào. Tự nhiên cô lùi lại, hai mắt nhìn anh có một chút gì như đề phòng. Cứ chỉ của cô làm Hoàng Chương ngạc nhiên: − Em định đi đâu vậy, về hả? Thục Phương lặng lẽ gật đầu, anh mĩm cười nói nhẹ nhàng: − Đợi anh lâu phải không, anh xin lỗi.
http://eTruyen.com
SBC : sưu tầm
Nguồi. Sẽ không ai trách ai và bắt đầu lại từ đầu