CHƯƠNG 12
ANH EM NÊN NGHĨA

Chín bỏ làm mười, nụ cười thay lời gắn nghĩa.
Lại nói chuyện ông chủ cửa hiệu chạm khắc tinh xảo khôn ngoan kết thúc cuộc tranh cãi nhỏ về đạo đức thanh niên thời nay bằng việc nhân thể quảng bá hàng, giúp hai nhân vật giữ kỷ cương quên béng mấy lời nóng nảy, hai anh chàng một nửa vô can quay lại vẻ bình thản vốn có, cậu bé mới lớn quên mất lỗi yếu lòng vừa mắc phải và thiếu nữ rụt rè đáng yêu tạm ngưng việc tô hồng đôi má.
Dương Vân nhún vai:
- Rất tuyệt, có điều tôi không đủ ngần ấy tiền.
Lý Hân gật gù: 
- Nhưng mọi người còn rất nhiều lựa chọn khác hợp lý hơn. Bức tranh sơn thủy này nếu chỗ khác sẽ không dưới năm nghìn, còn trong cửa hiệu của tôi bán theo yêu cầu của nghệ nhân Nguyễn Mặc lừng lẫy Lý Nhân, chỉ một nghìn đồng bạc. Hoặc thập bát la hán làm bằng đá ngũ sắc, bán cả bộ, tính mỗi ông la hán ba mươi đồng. Như các vị đi xa, chúng tôi có nhiều thứ thực sự nhỏ gọn tinh tế. Các loại mặt đá khắc hình đầu sói, đầu hổ dễ dàng luồn dây đeo bên hông hoặc cánh tay; các loại trâm kẹp gắn đá dành tặng mẹ, tặng vợ; hộp đá đựng thuốc hoàn, đồ vật quý giá... Thuận mua vừa bán.
Hai ông bảo vệ chuẩn bị chào chủ hiệu, quay lại với công việc. Ngô Quyền biết đám rước đã rục rịch cúng lễ, ra hiệu kết thúc việc mua sắm. Lý Hân vui vẻ nghĩ tiếng tăm cửa hiệu bay đi bốn phương, nhìn lướt qua dãy hàng đặc biệt, lòng càng vui vẻ:
- Chà chà, cháu Lý nhà mình mát tay lắm đây! Mỗi chốc mà bán được món lớn rồi.
- Chú bảo sao ạ? C ô cháu gái rảnh tay xếp sắp lại ngăn tạc hình, hỏi lại.
- Chú hỏi cháu bán thanh kiếm ngọc bích có đúng cái giá chú dặn không?
Lý sững người, tay cô giữ cái tượng gã du thủ du thực khỏi đổ. Ông chú hiểu ngay vội gọi mấy người sắp sửa rời khỏi:
- Quý khách hượm đã.
Chân bước thoăn thoắt ra cửa, ông tiếp:
- Chúng tôi phải trả tiền để cửa hiệu sao! Ông Cách nói đùa.
- Đâu dám, đâu dám. Chẳng là..
Ông Hân khựng lại, ông đang làm gì thế? Vì bản năng của một thương nhân, vì giá trị của thanh kiếm ngọc bích khiến ông hành động bột phát. Nói ông mất hàng và đòi khám người họ? Khác nào vu cho họ là kẻ cắp? Nãy giờ có bao nhiêu người vào ra. Sẽ là quá ngu ngốc khi gây rắc rối với đồ ăn cắp, ở chính chỗ lấy cắp. M ình sẽ quá ngu ngốc nếu họ trong sạch, danh tiếng bao năm trời gây dựng tiêu tan trong chớp mắt. Nhưng..im lặng sẽ tạo ra tiền lệ xấu.
Ngô Quyền dõi theo những thay đổi trên mặt ông chủ, cảm thấy điều gì đó không hay sắp xảy ra. Cô gái tái mét, không dám nhìn thẳng vào mắt ông chú, lập bập nói:N- Cháu tìm.., cháu không nhớ... Cháu... cháu, cháu nhớ chú lời chú dặn, luôn để mắt đến dãy hàng đặc biệt. Giọng cô sắp khóc. Cháu không biết nó biến mất từ bao giờ.
- Cháu hãy bình tĩnh kẻo mọi người ở đây chẩng biết đâu mà lần. Chuyện là chúng tôi vừa bị mất món hàng, thanh kiếm làm bằng ngọc bích khá có giá trị. Xin lỗi phải mời mọi người dừng chân, ông xin lỗi lần hai, tôi không hề có ý nghi kỵ ai, nhưng là quy định của cửa hiệu nên đành mất lòng trước để được lòng sau. Xin mọi người giúp đỡ.
Ngô Quyền nhìn Dương Thạch, Dương Thạch nhìn Dương Vân. Dương Vân hiểu được ông chủ hiệu đã khó khăn khi tránh nói thẳng là ông nghi ngờ chàng. Chàng nhìn Ngô Quyền, chẳng nói chẳng rằng, tiến đến mặt quầy trống, cởi tay nải hành ra, đặt lên mặt quầy rồi lùi lại.  Lý Hân tránh ánh mắt lạnh lùng của Ngô Quyền khi chàng cùng Dương Thạch lặp lại động tác của Dương Vân, ông lẳng lặng bước tới quầy. Ba tay nải hành lý đặt im lìm trong sự được mất, ông Hân dứt khoát cái duy nhất ông định mở.
Dương Vân có vừa đủ quần áo cho chuyến đi, vài thứ đồ dùng linh tinh lặt vặt, cuộn giấy và cái khăn mới mua. Con dao hộ thân cha trao chàng dắt bên lưng, chiếc vòng bạc của nàng Ngân tặng lúc chia tay, chàng đeo trên cổ. Cô Lý đánh mặt ra cửa. Sự sới lộn đồ dùng cá nhân diễn ra chậm rãi, chưa có kết quả. Nếu tìm trên người họ không thấy, mình đáng bị đánh đòn. Ông Hân nghĩ, cũng tốt. Ông khép tay nải của Dương Vân lại.
Cái mép cộm, cứng, có vết rách nhỏ. Tay nải này gồm hai lớp vải, lớp thô dai bọc ngoài, lót trong mềm mại. Ông Hân luồn ngón tay vào giữa hai lớp, sâu vào một đốt thì chạm phải cái chuôi tròn ráp. Thanh kiếm ngọc bích. Ông dùng hai đầu ngón tay quặp chuôi kiếm, lựa chiều khéo léo rút ra.
- Là nó. Lý reo lên mừng rỡ.
- Đúng kẻ cắp! Anh Kiểm xắn tay.
Dương Thạch giơ tay ra cản. Ngô Quyền dằn giọng:
- Dừng lại.
- Người khách lạ. D ương Vân thầm thì.
Mặt ông Cách đanh lại, dấn một bước.
- Xin mọi người bình tĩnh..
Lý Hân chắn giữa đôi bên, vội vã như lúc ông cản mọi người rời cửa hiệu. Động thái này không nằm trong mong đợi. Ai nấy đều bất ngờ.
- Thế là thế nào? Ông Cách đã xoay lưng về phía cửa ra sẵn sàng cản ý đồ chạy trốn. Ông trì hoãn chúng tôi bắt trộm ư?
- Ông bớt nóng, tôi không tin họ là kẻ trộm.
- Ông tai quái quá. Ông nhờ chúng tôi tìm đồ cho ông, nay khi chúng tôi thấy kẻ trộm, muốn ra tay thì ông ngăn. Có cần tai quái thế không hả ông chủ hiệu?
- Vâng, tôi mới xin lỗi trước. Vì mất của mà kêu, nay tìm được còn gì mừng hơn. Tôi là người đâm đơn nên muốn rút về do nào chỉ riêng tôi nhận thấy có điều ngoắt nghéo. Với suy nghĩ tỉnh táo thông thường, ai cũng dễ dàng thoát khỏi cái rắc rối mà anh ta, ông chỉ Dương Vân, đang vướng phải. Ban nãy tôi nghe anh nhắc tới người khách lạ?
Dương Vân gật đầu, chàng biết đó là người duy nhất có thể gây vạ cho mình.
- Tôi không ăn trộm của ông, chàng nói, tôi cảm ơn ông đã ngăn bọn họ. Tôi chưa hề nhìn thấy thanh kiếm này, chàng chỉ cái vật đã được nhét vào tay nảy của mình, nhưng tôi đoán ai là người bỏ nó vào người tôi. Anh Kiểm cười mỉa mai. Có cô bán hàng làm chứng, Lý lắc đầu, cô có nhớ tôi va phải người khách đứng chỗ kia, chàng chỉ về cuối dãy hàng đặc biệt, làm ông ta bực mình bỏ đi. Do đó tôi áy náy nên hỏi mua tấm Vân Long Phụng. Tất cả sự việc chỉ có thế. Thanh kiếm này rất đẹp, chắc cũng rất quý, chàng chỉ thanh kiếm làm hoàn toàn từ ngọc bích dài hơn nửa tấc chạm nhật nguyệt tinh tú, nhưng là quá rẻ cho tôi phải bán đi phẩm giá của mình.
Giọng chàng hết sức khẳng khái. Hai người bạn không hẹn cùng nheo mắt tán đồng.
- Cháu nghĩ thế nào, nói chú nghe? Ông chú hỏi cô cháu.
Lý e dè nói:
- Đúng là anh ta có va chạm với ông khách gần dãy hàng đặc biệt, nhưng ông khách ấy có đút thanh kiếm vào cái tay nải thì cháu không biết.
- Khi ông khách bỏ đi, thanh kiếm còn ở trên giá không?
- Dạ cháu không rõ.. cháu..
- Thế là tắc trách đấy. Lần sau nhớ tránh.
- Vâng.
- Ông không cần dùng việc dạy dỗ người làm để gỡ tội cho cậu này. Tôi thông cảm cùng ý nghĩ cậu ta bị đổ oan của ông, có điều tại sao tên trộm thật, cứ cho là ta đang bôi xấu người vắng mặt, đã cố tình lấy cắp đồ vật quý giá này chỉ nhằm mục đích vu vạ cho người không quen biết. Làm được việc đấy chứng tỏ ông ta không phải là người loạn trí. Ông Cách nói cương quyết. Nếu 3 vị đây không giải thích được tại sao có kẻ qua đường nào đó muốn các vị được thăm thú căn phòng giam nhỏ bé của chúng tôi, thì tôi buộc phải đưa cậu ta đi. Bởi vì, tôi nói với ông, ông Hân ạ, báo mất cắp là quyền của ông, còn giữ hay tha người là trách nhiệm của chúng tôi. Ai mang tang vật, kẻ đó là thủ phạm.
- Tôi không ăn cắp. D ương Vân hét lên.
- Xảo ngôn. Anh Kiểm quát.
- Hôm nay là ngày lễ, chúng tôi muốn tránh chuyện om xòm. Ông Cách tiếp. Tuy vậy chúng tôi không quen việc tự tiện buông tha kẻ có tội.
- Tôi sẽ giải thích, Ngô Quyền hắng giọng, nhưng không phải ở đây. Thấy vài người khách ở ngoài cửa, trong khi nghi lễ cúng bái đã rục rịch, chàng bảo ông chủ, ông kiểm tra hiệu, nếu còn đủ hàng hoá thì để chúng tôi đi cùng họ.
Ông chủ nhìn một lượt cái cửa hiệu mà ông đã thuộc từng ngóc ngách, rồi nói:
- Đủ cả, anh tin mình sẽ giải quyết được việc chứ?
- Tôi nghĩ chỉ hiểu lầm. Sẽ chẳng quá khó khăn. Cám ơn ông chủ. Chàng đưa hành lý cho bạn. Về chỗ các ông.
- Được, ông Cách trả lời, tôi ưa sự tự tin của anh. Báo trước rằng, anh em bảo vệ chúng tôi tập trung đông đảo ở ngoài kia, nếu các anh định bỏ chạy. E rằng rất khó.
Ba anh em cười mát, Dương Thạch là người bước ra đầu tiên, nhường chỗ lượt khách mua hàng mới. Năm người đi, anh Kiểm len lên trên, ông Cách lùi xuống dưới. Trên đường họ gọi thêm hai bảo vệ nữa. Dù cả nhóm cố gắng tạo vẻ bình thường thì vẫn bị khá nhiều người đang xem hát chú ý và người tò mò nhất thậm chí còn đi theo họ đến tận nhà quản lý. Nơi làm việc của đội bảo vệ không có người trực, phần vì người của họ luôn ở quanh và hôm nay hội lớn, phải huy động toàn bộ nhân sự. Hai người đi cùng giúp đến đây là xong, họ lập tức về khu vực của mình.
Căn phòng rộng đến không ngờ, chưa kể một phòng xép bên hông. Ông Cách mở khoá, họ cùng bước vào trong, anh Kiểm đi sau cùng tiện tay đóng cửa.
- Các anh ngồi xuống ghế, rồi trình bày những gì các anh có, ông Cách nói, tôi hứa sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc nhất.
- Chúng tôi chỉ còn đủ thời gian nói đôi câu mà thôi. Ngô Quyền đáp. Kẻ đổ tội nhằm mục đích cản chúng tôi theo đoàn rước lễ.
- Vì sao?
- Nếu để điều đó sảy ra, chúng sẽ bất lực nhìn chúng tôi rời khỏi Lý Nhân.
- Có phải anh đang nói đến bọn Ngân Vệ không?
Ngô Quyền gật đầu. Hai người bảo vệ hội ý, anh Kiểm hỏi:N
- Các anh đi đâu?
- Đại La thành.
Tấm vải che cái tủ để đồ mất cửa sau lưng Dương Vân rung lên, thanh kiếm dí vào gáy làm chàng sởn lạnh. Đến người bình tĩnh như Ngô Quyền cũng giật mình. Cánh cửa phòng xép mở tự lúc nào, dáng mảnh khảnh của Gia Cát quân sư hiện ra cùng ánh kiếm lấp lánh bởi những tia sáng lọt qua mấy ô cửa thoáng. Tinh mắt hơn nữa sẽ thấy Ngọc Dương đội trưởng, kẻ săn đuổi trên quãng đường dài, bình thản khoanh tay. Một cái bẫy lồng. Gia Cát Thác tuôn ra tràng cười đắc ý, nhìn xoáy sâu vào mặt người mà hắn đoán là Ngô Quyền:
- Thật là vinh hạnh. Đây phải chăng chính là Ngô phó soái danh tiếng lẫy lừng?
Ngô Quyền, vẫn vững vàng trên ghế dù chàng chưa biết giải quyết ra sao. Chàng nhận thấy sự hoang mang lộ rõ trên mặt 2 người bảo vệ, hẳn đang tự trách đã vô tình biến mình thành lưỡi câu cho kẻ cướp, mà cá lại chính là vị anh hùng trẻ tuổi họ vốn ngưỡng mộ. Chàng tạm được trấn an bằng sự rắn rỏi của Dương Thạch, chàng trai đang xiết chặt tay chờ cơ bùng nổ. Còn Dương Vân tỏ ra ckhó chịu. Mấy gã đội viên nhăm nhăm muốn khống chế số còn lại, nhìn đội phó như thúc dục hắn kết thúc trò mèo vờn chuột.
- Đừng quá căng như thế, giọng Gia Cát Thác mơn trớn, ta đã rất tò mò muốn gặp kẻ từng được ca ngợi là “tài lệch đất, trí nghiêng trời”. Ngờ đâu, h ắn chậc lưỡi, chỉ với một mẹo sơ đẳng, ha ha. H ắn cười rung cả người, mi cho rằng ta tốn công tách mi khỏi đám rước cờ, để làm gì? Khi mi không bao giờ có thể đến đấy, mi phải quay lại đây, quay lại nơi ta đã dành sẵn cho mi. Mi muốn rời Lý Nhân, h ắn nhấn xuống, được ngay. Miễn là để đầu lại.
Gã quân sư khoát tay, lũ đội viên xông tới, Dương Vân hét to:
- Đừng lo cho em.
Kẻ đứng sau lưng chàng nghiến răng ấn mạnh thanh kiếm.
Ngô Quyền bật người, chộp lấy cái ghế đỡ đường kiếm chém tới.
Dương Thạch vẫy cổ tay. Dương Vân theo bản năng khuỵu lệch vai. Thanh kiếm chém hờ vào cạnh bàn, rơi keng xuống đất cùng lúc với gã chủ nhân ngã bổ ngửa vì ăn trọn viên bi đá. Ngọc Diện Dương vẫn khoanh tay trong lúc Gia Cát Thác hô lớn:
- Giết sạch bọn chúng!
Anh Kiểm kêu lên đau đớn. Anh vung chiếc ghế đỡ đòn của một tên to cao, lưỡi kiếm sắc tiện ngọt chân ghế sạt mất một miếng vai. Ngô Quyền vội chộp lấy cái bàn nước, dùng hết sức ném thẳng về phía đối phương. Thứ ám khí nặng nề lao rầm rầm làm lũ Ngân Vệ, hốt hoảng dạt ra cứu thoát người bảo vệ. Dương Thạch vơ cái cán chổi tre trong góc nhà làm vũ khí dợm chân lao về hướng cửa nhưng Hoàng Viên cùng Bạch Hầu cản chàng lại.
Ngô Quyền bẻ hai chân ghế gỗ, Dương Thạch cầm cán chổi tre già, ông Cách đứng sát anh Kiểm, mượn tạm đôi thanh sắt đỡ giá sách. Duy có Dương Vân cầm kiếm của tên bất tỉnh.
Gã quân sư nở nụ cười hiểm độc, búng tay ra hiệu, ba tên đội viên hùng hổ nhất lừng lững tiến lên. Bàn chân của chúng dẫm lên ranh giới, nhiệt trong phòng tăng chóng mặt.
Bỗng. Một cái bọc ở đâu văng tới. Tên đội viên vừa đưa kiếm đỡ thì. Roạt.. Nước văng tung toé, ụp lên đầu lũ cà cuống. Khi đương sự chưa kịp ướt tèm lem thì thêm quả đạn nước bọc giấy gói thịt nữa, được câu vào, kéo toàn bộ ánh mắt của các đối thủ về lỗ thông gió sát mái.
Là ai? Bạn hay thù?
Cửa phòng bật sầm ra, sinh cơ xuất hiện cùng tiếng quát ầm ầm ùa vào:
- Anh em xông vào cứu người, giết hết bọn ưng trảo..
Một người co chân đạp thêm phát nữa bật hẳn cửa ra, cầm cây gậy gỗ đầu to bằng quả trứng gà thúc thẳng bụng Hoàng Viên khiến gã này chỏng gọng, hoành ngang làm Bạch Hầu luống cuống ngã ngửa. Khí thế vô cùng dũng mãnh. Biến cố làm cho Gia Cát Thác và quân lính sửng sốt, thì Ngô Quyền đã kịp phản ứng. Hai bước nhảy, chàng đứng trước tướng tiên phong, nhanh nhẹn tránh đường kiếm vội vã, nắm cổ tay hắn. Mũi chân trái và gót chân phải của chàng vạch quá nửa vòng tròn, bàn tay còn lại nắm nốt bắp tay cầm kiếm, nhấc bổng đối thủ, thực hiện thế võ đặc biệt biến người thành vũ khí. Hai tên kia thấy đồng đội bị văng tới lập tức rụt kiếm. Dương Thạch chỉ chờ đường mở liền xông ra, Ngọc Dương há dễ để im.  Ai dè khi hắn định đón đầu thì thấy chàng vung tay lên. Đội trưởng đội 8 bị trúng ngay viên bi đá, đành mặc ông Cách kéo anh Kiểm chạy qua, Dương Vân vung kiếm đoạn hậu. Quân của đội 9 không thể lại gần bởi thanh gậy gỗ trong tay kẻ mới đến đều đặn tung ra những đòn thật hiểm. Được Ngô Quyền yểm trợ, anh ta vừa đánh vừa lùi ra cửa. Gia Cát Thác cùng vài tay kiếm khác công kích dữ dội. Khốn nỗi, khe cửa hẹp đã hạn chế rất nhiều khả năng của họ, nhất là khi gã đối thủ tinh quái khua gậy tứ tung làm mấy thanh kiếm cứ va nhau chan chát. Bác Cách dắt anh Kiểm đến nơi an toàn rồi chạy đi gọi cứu viện. Dương Thạch thủ thế chờ đợi, Ngô Quyền tay cầm thanh kiếm vừa cướp được, và Dương Vân đứng sát tường nhà, thi thoảng tung vài nhát chém. Gian phòng chỉ có một cửa ra nên Gia Cát quân sư tính khéo quá hóa vụng, Ngân Vệ tuy hơn hẳn về lực lượng nhưng mất địa thế. Còn hội thanh niên dù đang chiếm tiên cơ nhưng chưa thể thoát thân. Anh chàng đánh gậy tạm nghỉ tay phần cho anh em chiến đấu, nói với Dương Thạch:
- Tôi có chuẩn bị vài thứ, nhưng không rõ anh có thích ném đá hay không?
Dương Thạch gật đầu, ra dấu hỏi ở đâu. Chàng ta chỉ sang trái. Gọi là đống đá thì hơi sang, anh chàng đánh gậy đã dồn thành đống đủ thứ tạp nhạp nham nhặt nhạnh, từ đôi cái bát mẻ, mấy hòn cuội, vài mảnh gỗ thừa đến dăm cục đá to bằng nắm tay. Dương Thạch cười, nửa hài lòng nửa thích thú. Chàng chuyển chúng về trận địa, ra dấu các bạn ngừng tay. Hội bên trong chợt cảm sức ép tan biến bèn thò cổ ra sau thoáng ngần ngừ. Anh chàng đánh gậy dựa gậy bên mình, bịt chặt hai tai. Kẻ xấu số đầu tiên rú lên khủng khiếp, kẻ xấu số thứ hai chẳng kém phần to mồm. Kỹ năng ném đá liên hoàn của Dương Thạch đã vươn lên đỉnh cao, những con người tội nghiệp hoảng loạn lùi sâu vào trong nhà, Ngô Quyền, Dương Vân hè nhau đóng sập cửa phòng chứa.
Tiếng trống liên thanh, tiếng kèn réo rắt, tiếng người rôm rả xa dần, xa dần.. Đám rước đã khởi hành. Chẳng hẹn mà cùng, ba anh em xoay người về phương Nam.
- Chúng tôi phải đi đây. Cảm ơn anh rất nhiều. Ngô Quyền nói với anh chàng đánh gậy.
- Các anh theo đám rước hả?
- ừ, về phương nam! Ba người chạy luôn.
Anh chàng đánh gậy co giò phi theo.
- Tôi đưa chân các anh một quãng.
Không có lời phản đối và bốn người cùng chạy đuổi tiếng trống.
Tùng, tùng, tùng, tùng.
Họ mất nhiều thời gian tránh đoàn rước phương Bắc, ông trưởng lễ đang chỉ đạo mọi người chuẩn bị cho phần hội buổi chiều tại vòng trung tâm. Tiếng trống vọng từ cửa Nam, đồng nghĩa với việc cần gia tăng cước lực. Kịp không?
Không kịp rồi!
Qua cửa hàng chạm khắc tinh xảo, có bảy tám người chắn ngang đường. Ngô Quyền nhận ra Lâm Hùng, đội trưởng đội 9, chân tay đen trũi, mặt đỏ bừng vì rượu. Ngân Vệ đồng loạt rút kiếm.
- Sang trái, anh chàng đánh gậy hô to.
Bốn người lượn vào ngách giữa hai dãy quán hàng. Quân đội 9 bỏ thói quen dấu diếm hùng hục đuổi theo. Chàng đánh gậy tuy to béo nhưng chạy rất nhanh và thuộc đường, chuyển phải trái liên tù tì. Anh ta kéo mọi người vào một ngõ tối ẩn sau cánh cửa nhỏ cạnh hiệu bán bông. Cái ngõ ấy thông ra phố Tây.
- Bọn Ngân Vệ khi lạc mất chúng ta sẽ cho phong tỏa đám rước, anh chàng đánh gậy nói, vì thế các anh chẳng thể dùng nó để rời Lý Nhân được.
- Anh là ai? Ngô Quyền cảnh giác hỏi.
- Tôi á? Vội quá chưa kịp báo danh, anh chàng đánh gậy gãi trán, tôi tên là Tiểu Nhi, tức là đứa trẻ nhỏ ý.
- Bọn tôi là Dương Thạch, Dương Vân và Ngô Quyền, chàng chỉ vào mình, đừng ngạc nhiên bởi tôi hỏi thăm đột ngột. Sở dĩ thấy anh bất ngờ xuất hiện chống lại bọn Ngân Vệ, anh cũng biết chúng là bọn Ngân Vệ, cứu chúng tôi bằng những đường gậy tuyệt luân.
- Nên các anh đoán tôi là nhân vật đặc biệt nào đấy chứ gì? Anh chàng đánh gậy cười. Tôi chỉ là một người bình thường mong muốn được chiến đấu giống như các anh, các anh chưa biết là mỗi người dân ở đây đều biết đâu là bạn, đâu là thù. Luôn sẵn sàng đem sức lực, kể cả tính mạng, mong giúp các anh dựng nên nghiệp lớn. Tôi nói năng hùng hồn quá đúng không? Do vài năm làm chân múa gậy của đoàn hát Đất Rừng đấy, có cả hát. Các anh muốn nghe không.
- Có, D ương Vân đáp, tôi thích nghe hát lắm.
- Tốt quá, vậy là có người muốn nghe tôi hát! ẤY, các anh đừng hiểu nhầm câu nói của tôi, tôi hát cũng được lắm. Nhưng chuyện đó tính sau, trước mắt tôi phải dẫn các anh ra khỏi vòng vây cái đã.
- Liệu có đường ra không? Ngô Quyền hỏi.
- Hãy tin ở tôi! Tôi sẽ đưa các bạn theo lộ trình an toàn nhất có thể. Với một điều kiện.
- Anh hãy nói xem.
- Chúng ta quay lại nhà trọ cho tôi lấy hành lý. Tôi muốn nhập bọn với các anh.
Ba người nhìn nhau.
- Coi như trao đổi, đoạn đường đầu tôi dẫn các anh, sau đó các anh dẫn lại tôi. Tôi thật lòng đấy.
Tiếng trống của lễ hội bốn phương đang được gióng vang.
Tùng, tùng, tùng, tùng.
Ngô Quyền đứng lên và nói:
- Chúng ta lấy hành lý nhanh rồi đi kẻo muộn.
Nhà trọ Hằng Nga, cùng khu phố nơi bọn Ngô Quyền lẫn Ngân Vệ ở tối qua, chị chủ nhà ngạc nhiên khi Tiểu Nhi xuất hiện và càng ngạc nhiên hơn khi chàng muốn trả phòng. Chị nhìn bọc hành lý to sau lưng chàng, buộc miệng hỏi:
- Bỗng dưng chú rời đi, chị cứ thấy thế nào ý.
- Thế nào là thế nào hả chị?
- Chị sợ không giữ ý trong lời ăn tiếng nói làm chú phật lòng.
- Chị nói rõ hơn xem nào.
- Thì, chị chủ nhà ngập ngừng, như việc chị hay chê giọng hát của chú. Chị chẳng có suy nghĩ giễu cợt, chỉ là tính chú thoải mái nên chị trêu cho vui. Chú..
- Em đã đáp lễ đầy đủ thì chị ngại gì. ở nhà, vợ em, nó còn cấm em hát cơ. Em biết chị rất rõ là chị quý em.
-  Đừng nhận vơ kẻo anh chú ghen, chị chủ nhà cười thoải mái, chú thừa chín mươi ba đồng tiền đặt trước.
- Em cầm năm chục thôi, để chỗ đi lại.
- Cám ơn nhưng chú chưa nói cho chị biết sao đi vội thế?
- Đừng có được đằng chân lân đằng đầu chứ. Chẳng qua là đoàn Đất Rừng mới tập trung lại, mời em đi ái Châu một chuyến. Em nghĩ cũng hay hay nên đồng thuận. Chị coi cây gậy sáng bóng trong tay em này.
- Chú đi làm chị thấy buồn.
- Em cũng thế. Nếu nhà gửi thư, nhờ chị bảo mang về hộ, em sẽ báo địa chỉ sau.
- Chị nhớ rồi, nếu có dịp thăm Lý Nhân, em lại đến Hằng Nga này nhé.
- Không dám, lần sau em tìm hẳn Tiên Nga. Chào chị em đi.
- Chào em. Hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại chị.
Chị chủ ngắm thêm lần nữa người khách vui vẻ. Chàng ta có chiều cao trung bình và bề ngang tròn trịa. Khuôn mặt trẻ, đúng hơn là non nhiều so với độ tuổi hai sáu và đã có vợ. Dáng điệu tươi tắn, cách cư xử vô tư lự. Một người khách thoáng tính và đứa em dễ mến. Chị “H ằng Nga” thầm nghĩ.
Giờ thân, mây kéo đầy trời, gió mang hơi lấm tấm. Con đường mòn rời Lý Nhân về Nam ào ạt vó câu bóng lính. Thất bại trong cuộc rượt đuổi, vô vọng sau nỗ lực tìm kiếm, Lâm Hùng cực chẳng đã cho người mang lệnh bài khiển quân đến Tổng hành dinh đạo quân phòng thủ Lý Nhân và các vùng lân cận. Chủ soái Hà Phủ Giang sau hồi thăm hỏi ve vuốt, đồng ý điều kỵ binh săn lùng trên diện rộng. Đội 9 coi như hết nhiệm vụ. Lâm đội trưởng dùng thời gian rảnh vào việc gọi Gia Cát quân sư, đã được giải thoát, đến táng cho vài cái long tóc gáy rồi ra lệnh giải tán. Giờ dậu, cánh kỵ binh đồng loạt giải tán, nhường địa bàn cho cơn giông tố. Phong bà bà mở toang túi gió, Vũ lão lão lật ngược thùng mưa. Nổi giận hỡi đấng thiên linh cao cả, nghiêm túc thôi bậc địa tạng hay đùa. Con đường mòn khuất, mười dặm cách Lý Nhân, thời tiết khắc nghiệt đang khiến cuộc hành trình của những ý chí sắt đá chậm đi rõ rệt. Lá cây che đầu mà toàn thân ướt đẫm, họ có gắng tiến nhanh nhằm xua đuổi hơi lạnh trong người.
- Còn bao xa nữa? Ngô Quyền tốt giọng hét lên.
- Hai dặm, về hướng Đông. Tiểu Nhi không kém cạnh, đáp.
Sau mẩu đối thoại ngắn ngủi hiếm hoi, họ tiếp tục đi. Nửa canh giờ sau, Tiểu Nhi dáo dác khựng lại. Ngô Quyền húc vào lưng chàng rồi bị Dương Vân húc. Dương Thạch dùng kịp nếu không cả bốn ngã dúi dụi lên mặt đường trơn như bôi mỡ. Ai đó càu nhàu:
- Sao dừng chẳng báo lấy một tiếng?
- Xin lỗi, thủ phạm cười hì hì, ngõ rẽ là đây.
Anh chàng xông thẳng vào bụi cây bên phải đường, vạch lá phăm phăm đi. Bóng tối cùng mưa gió làm cho mắt người sau chỉ lờ mờ thấy lưng người trước mà anh chàng vẫn cắm đầu cắm cổ như ma đuổi. Bỏ hơn dặm sau lưng, Tiểu Nhi lại bất thần dừng bước nhưng lần này anh em kịp thời cảnh giác. Chẳng cần chàng thốt lên “đây rồi”, họ cũng nhìn thấy trước mặt là một ngôi nhà, tường đất mái gỗ. Trừ mùi ẩm mốc và cái trần dột lung tung, đây hẳn là nơi lý tưởng cho cho kẻ lỡ độ đường giữa đêm mưa gió mịt mùng. Gian nhà kín, vuông vắn, mái tây sạt mất một góc, đồ gỗ nếu có, chắc đã bị những kẻ qua đường dùng làm củi sưởi, riêng đôi cánh cửa ra vào rắn đanh còn nguyên. Túa đi kiếm củi, Tiểu Nhi vừa suýt soa vì lạnh vừa nói:
- Đoàn Đất Rừng của tôi hai năm trước từng trú mưa ở đây, nhà này có lẽ từng rất giàu có. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì hồi ấy tôi đã không quẳng nốt cái bàn gỗ nhám vào đống lửa chỉ để đỡ buồn trước khi trời sáng hẳn.
Chàng ta chẳng nề hà nạo được đống lớn phế phẩm đồng quê, trong lúc Ngô Quyền và Dương Vân kiên nhẫn nhặt nhạnh gỗ mục.
- Anh chàng ít nói đâu rồi nhỉ? Tiểu Nhi lắm lời tự hỏi.
Có cây cừ lớn mọc đằng sau nhà, cánh cửa thông ra bị xử lý từ lâu. Ba người vun được kha khá củi thì người nói ít làm nhiều khệ nệ một tay ôm bó cành nhỏ, tay kia kéo lê một cành lớn rậm lá khô cong về. Củi cừ cháy đượm và bền nên chắc chắn đêm nay sẽ đủ hơi ấm, chàng lắm lời chợt ngứa nghề, chọn cành xếp ghế, chộp lấy cây gậy bảo bối múa tít. Chàng ta dùng đầu gậy khoanh một vòng tròn quanh cái ghế vừa tạo, một mực lôi Dương Thạch, đang đứng xem bạn có phải bị trúng gió phát điên không, ngồi vào vòng:
- Xin mời tráng sĩ, tài năng vô địch mà nghĩa khí vô song, ngồi xuống đây… Để cho gậy tôi ngỏ lời cảm kích. ơn cứu mạng bằng trời, nghĩa tái sinh hơn bể. Nếu không có người, sẽ biết bao kẻ hung hăng, đánh đồng tôi với thanh gỗ.. mục. Gậy quét vài vòng, chàng hát. Chúng châm lửa bật bùng, chúng ca cùng hát tận. Mà xà nhà kia đâu có đủ, mà rơm rạ nọ chẳng còn nhiều. Chúng lôi tôi ra, thằng túm chân, đứa giữ đầu, t ưng tửng từng tưng, chúng bẻ tôi thành đoạn, chúng gọi hỏa thiêu tôi, ôi thôi thôi… Chúng quên luôn nơi bầu chốn bạn, quên ai tận tình nâng đỡ lúc chồn chân, quên kẻ liều mình giải nguy khi lâm nạn. Chúng chỉ muốn sung sướng trong người mà quên đi đớn đau ngoại vật. Tôi chỉ là đồ ngoại thân cứng nhắc, tống vào lửa sẽ ấm mấy canh giờ, nếu tráng sĩ chẳng anh hùng ngăn trở, có lẽ ngày mai chúng phải lê bước vì thiếu tôi, trời ơi là trời. La lả là la, là la la lá…
Ha ha ha.
Nom Tiểu Nhi uốn éo bên cây gậy, lúc làm điệu cảm ơn, khi ra điều hăm doạ, những người còn lại ôm bụng cười làm ngọn lửa ép tạm trên bùi nhùi suýt tắt. Sau trận cười thì Dương Vân bị hắt xì hơi mấy cái liền, Ngô Quyền cùng Dương Thạch lập tức xếp củi vào lò rồi châm lửa. Hai chàng bảo mọi người cởi hết quần áo ướt tránh cái lạnh nhiễm sâu trong người, có điều hành lý của họ ướt hết cả trừ mồt lửa, lương khô được bọc trong giấy quết nến. Cậu bé con của nhóm ngượng ngùng nhìn mấy anh bạn tự nhiên trút bỏ mọi thứ trên người, cái điều cậu chỉ từng làm một mình khi tắm.
- Nhanh lên khỏi bị cảm lạnh. Ngô Quyền nhắc.
- Toàn anh em ta có việc gì phải ngại? Ngắm Dương Vân lúng túng với cái quần,  Tiểu Nhi người đã sạch tinh tươm, lôi trong cái bọc khổng lồ của mình những dải vải. Đủ cho bốn người, chẳng ai bắt chú trống không suốt bữa ăn đâu. Chàng quăng lần lượt cho từng người.
Cái dải rộng một gang, dài hai sải được khâu hai lớp vải nâu dày dặn này dùng để làm gì nhỉ?D ương Vân băn khoăn.
- ái chà, anh mang cả khố theo người nữa hả? Ngô Quyền giũ giũ cái dải.
- Công cụ biểu diễn đấy, Tiểu Nhi quấn một vòng quanh bụng, màn Cha Rồng Mẹ Tiên. Tôi thấy trời sầm sì nên đút vào bọc, chắc mẩm sẽ có lúc dùng đến.
- Xong. Chàng ta gài đầu vải một cách chắc chắn rồi đến cạnh Dương Vân, cậu chưa từng dùng cái món này hả?
- Lần đầu xa gia đình. Ngô Quyền nói, chàng cũng vừa xong.
- Đứng yên tôi làm cho, Tiểu Nhi nói, ngượng hả, sẽ quen ngay thôi. Mà nhà cậu ở đâu?
- Giao Châu, D ương Vân có cảm giác được chăm sóc như em bé, trong thành Đại La.
- Ô la la, Tiểu Nhi reo lên, nhà tôi cũng ở Đại La, hay thật đấy. Nhà cậu ở khu nào?
- Nhà em ở Phù Vân.
- Cái gì? Khu người Hán đấy á? Tiểu Nhi cao giọng làm Dương Vân chợt  lo lắng, sợ lộ tung tích. Tưởng thế nào hóa ra ta là láng giềng của nhau đấy cậu bé, xong cho cậu, nhà tôi trong xóm Mật ẩn, gần chợ Lộ. Cậu vào khu đấy chơi bao giờ chưa?
Dương Vân thở phào gật đầu, khẽ cười vì hai khu vực cách nhau đến mấy con đường.
- Các anh không biết chứ nhà tôi ở trong thành đã 5,6 đời nay, trải qua bao binh biến. Giờ còn cha tôi, ông là thầy lang chuyên chữa ngoại bệnh, tôi được truyền cho khá nhiều bài thuốc nên các anh đi đường cứ yên tâm, ngộ nhỡ sứt sát chân tay khỏi lo. Mẹ tôi là người dạy khâu vá nấu nướng cho phụ nữ khu Mật ẩn, có thể cả khu khác, và vợ tôi thì có một cái khung thêu, cô ấy khéo tay và xinh đẹp vô cùng. Giọng Tiểu Nhi tràn ngập sự tự hào.
- Vợ chồng anh có cháu nào chưa? Ngô Quyền hỏi.
- Chưa, vì tôi đi suốt. Còn anh chắc có con rồi nhỉ?
- Tôi lấy vợ năm ất Dậu, có một cháu trai lên ba. Vợ tôi họ Dương tên Ngọc, đứa bé tên là Xương Ngập, nghịch như quỷ sứ, chàng cười, đến Dương Xá tôi mời anh em đến nhà chơi.
- Còn hai anh em đây vẫn một mình đúng không?
- Vâng.
- Tức là các cậu vẫn nhẹ gánh vân du. Như tôi, nào ai muốn bỏ cả gia đình êm ấm, trốn phụng dưỡng cha mẹ mà đi, nhưng sống trong Đại La mãi tôi chẳng chịu được, món nợ non sông đè nặng ngày qua ngày. Thế là tôi chuồn theo đoàn Đất Rừng, may là mọi người đều ủng hộ, bốn năm về nhà bốn lần, vẫn chưa làm lên trò trống gì, giọng Tiểu Nhi đầy cảm khái, đang bế tắc thì gặp anh em, mừng lắm nên nằng nặc đòi theo anh em, hì hì.
- Đi ăn thôi. Ngô Quyền nói.
- Sẵn sàng.
Thế là ngươi lấy bánh khô, kẻ lôi nắm sôi to bọc kỹ trong lần lá gói, chàng ít lời mang nước đến, gã béo lục lấy thịt lợn hơ qua lửa, nếu không có thịt gã không nuốt nổi cơm nên dù nặng mấy gã vẫn mang theo. Bữa ăn đà tươm tất, mùi thịc nướng thơm phức bốc lên là lúc bốn cái bụng sôi lên sùng sục. Họ chọn xong chỗ ngồi thoải mái cạnh đống lửa thì...
Dương Thạch bỗng đứng phắt dậy rồi ra hiệu cho mọi người cùng đứng lên. Ai nấy thấy lạ nhưng vẫn lục tục làm theo. Khung cảnh thật thú vị. Bốn chàng trai quấn khố, rũ bỏ trang phục đi đường, ánh lửa bập bùng trên những thớ thịt, đường gân của họ. Ai đó đã nói kẻ công hầu khanh tướng nếu cởi hết áo quần sang trọng sẽ chẳng thể phân biệt nổi khi đứng cạnh bác nông dân. Bốn người bọn họ, với nguyên vẹn như cha mẹ sinh ra, tạo thành một vòng khép kín. Từ Ngô Quyền thân cao vóc lớn, cơ bắp săn chắc đến Tiểu Nhi béo tốt mập mạp, từ Dương Thạch đen trũi rắn rỏi đến Dương Vân trắng trẻo mượt mà dù đã bớt vẻ thư sinh. Bốn con người, bốn hoàn cảnh, bốn tính cách và một tấm lòng. Ba chàng còn lại bắt đầu hiểu điều Dương Thạch muốn bốn người cùng làm. Rồi chàng nói:
- Tôi muốn chúng ta kết nghĩa làm anh em!
Họ im lặng, chàng hiểu họ đồng ý, bèn chọn phần nền nhà sạch cắm cành củi thẳng, cháy lâm râm. Tiểu Nhi nhanh nhẹn dỡ hai miếng thịt nướng thơm phức, dùng lá chuối làm đĩa. Bốn người quỳ trước cái lễ đơn sơ, Ngô Quyền, người dày dạn nhất, nén cảm xúc cất lời:
- Trên thưa với trời, dưới thưa với đất. Thưa với tổ tiên, thưa với non sông. Bốn người chúng tôi bao gồm Ngô Quyền ở Đường Lâm.
- Nguyễn Tiểu Nhi ở Mật ẩn
- Dương Thạch ở Nghĩa Xá
- Dương Vân ở Phù Vân
- Mỗi người một phương nhờ thiên duyên tụ hội, Ngô Quyền nói, dừng chân nơi thanh vắng chỉ có lễ lạt dâng lên cùng tấm lòng thành thực, chúng tôi nguyện kết thành anh em cùng nhau hưởng phúc cùng nhau gánh họa, không hoà dòng máu nhưng xin kết tấm lòng vì đất nước xả thân mong đem lại hoà bình cho dân tộc. Anh em chúng tôi lấy tuổi tác để chia ngôi thứ: Ngô Quyền là cả, Nguyễn Tiểu Nhi là hai, Dương Thạch là ba và Dương Vân là út. Từ nay đã là anh phải dạy bảo và thương yêu em, là em phải kính trọng và yêu thương anh. Là anh em phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau và mọi người xung quanh. Thề một lòng vì nhau, xin trời đất và tổ tiên chứng giám.
Mỗi người lạy chín lạy rồi lần lượt ôm chầm lấy nhau. Thanh củi làm hương bốc cháy bùng bùng, mưa bên người ngớt hẳn.
Họ cám ơn trời đất, chia nhau bữa tối. Họ ăn ngon lành như chưa bao giờ được ăn.
Ngô Quyền bỗng ngửa mặt lên trời cười thành tiếng. Lần đầu tien trong đời, chàng có ba người bạn tâm giao. Cuộc đời tuyệt vời biết bao.